Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi

Chương 30: Cậu Xem Hotsearch Chưa?

381@-
Chúc Ôn Thư từng cho rằng, dạy vào tiết chính là cực hình tra tấn nhất đối với cô.

Nhưng tới hôm nay lần đầu tiên làm người tổ chức hội thể thao, cô mới hiểu thế nào là tra tấn thật sự. Đó là làm chuyện phí tâm phí sức nhưng cuối cùng không có một xu vào túi.

Là giáo viên Ngữ Văn trẻ tuổi, cô gánh vác trên vai trọng trách tự viết báo cáo công khai liên quan đến hội thể thao lần này.

Vừa về đến nhà, giáo viên ban tuyên truyền đã gửi cho Chúc Ôn Thư một tập file tài liệu nén, bảo cô chọn ảnh chụp phù hợp thêm vào bài.

Thầy Trương - Ban tuyên truyền: Tiểu Chúc, cô xem rồi chọn đi nhé. Bên trong cũng có kha khá ảnh của cô đó, cô cứ chọn nhiều nhiều chút. Dù sao cũng là bộ mặt của trường chúng ta mà, ha ha.

Đồng nghiệp đã nói như vậy, Chúc Ôn Thư lập tức mở thư mục "Cuộc thi dành cho giáo viên" xem thử.

May là ảnh chụp cô không nhiều lắm, đa phần đều lẫn trong nhiều người.

Ngược lại có vài tấm cũng khá đẹp, nhưng Chúc Ôn Thư nghĩ, tiền công có 50 tệ thì không đáng để cô giáo Chúc là cô đây đích thân lộ mặt trong bài viết này.

Toàn bộ loại hết.

Sau khi chọn được 3 tấm, Chúc Ôn Thư mới mở tệp "Thi đấu gia đình", chính thức bắt tay vào tăng ca.

Mở tấm ảnh thứ nhất, cô nhìn thoáng qua, chợt dán chặt vào bóng hình Lệnh Sâm lẫn trong nhóm người vây xem.

Không phải là cô cố ý muốn tìm kiếm, chỉ là vóc dáng của người này quá cao, cộng thêm bộ đồ đen trên người, còn cả kính đen với khẩu trang đen, không muốn chú ý cũng khó.

Xem thêm vài tấm khác, Chúc Ôn Thư vừa chống má vừa cảm thán khen ngợi.

Có phải minh tinh bọn họ đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, cho nên tưởng rằng mỗi phút mỗi giây trong cuộc sống đều là sàn diễn hết chăng?

Rõ ràng là chụp như nhau, không căn chỉnh góc, nhưng lần nào Lệnh Sâm lọt vào ống kính cũng giống như ảnh tạp chí vậy, tư thế tạo dáng tuỳ ý qua quýt, nhưng chẳng có lấy một tấm hình dìm nào cả.

Cuối thu đêm lạnh hơn, tiếng bấm chuột trong phòng lúc nhanh lúc chậm, thời gian thấm thoát trôi qua, Chúc Ôn Thư đã lật xem hơn 400 tấm ảnh.

Đợi tới khi màn hình hiển thị dòng chữ "Bạn đã tới hình ảnh cuối", cô mới giật mình nhận ra bản thân đã lãng phí hơn một tiếng để xem hết đống này.

Rõ ràng dự định ban đầu là chỉ chọn bừa vài tấm ảnh để nộp mà thôi.

Kết quả thì hay rồi, cô hết tán dương toàn trường lại đến khen ngợi phụ huynh học sinh, đồng hồ cũng đã điểm 12 giờ đêm.

Chúc Ôn Thư soát lại bài văn ba lần, kiểm tra trong mấy tấm ảnh kia không có ảnh của cô, không có ảnh của Lệnh Sâm, tiếp đó xác nhận đây nhìn vào cũng chỉ là một bài văn nhiệm vụ bình thường mới gửi vào Email của ban tuyên truyền.

Trước khi ngủ, Chúc Ôn Thư còn nghĩ, cô giáo Chúc không màng danh lợi, nếu năm nay nhà trường không trao cho cô danh hiệu giáo viên ưu tú thì thật sự không hợp lý mà.

Nhưng chuyện đâu như tính toán, trong đêm cô ngủ say, những tấm ảnh cô chưa từng nhìn thấy lại lọt vào mắt của rất nhiều người.

Ngày hôm sau, Chúc Ôn Thư bị tiếng chuông điện thoại kêu bên gối đánh thức.

Cô mở mắt nhìn những tia nắng thấp thoáng ngoài cửa sổ, suy nghĩ của cô vẫn còn dừng trong cơn ác mộng trước khi tỉnh.

Qua hồi lâu, cô cố gắng khôi phục cảm xúc, sau đó lười biếng vươn tay lấy điện thoại.

Ba giây sau...

"Hả???"

Chúc Ôn Thư bật dậy, cô khó tin mà nhìn hơn một trăm tin nhắn chưa đọc trong wechat.

Số tin nhắn này đa phần đến từ hơn hai mươi người bạn tốt wechat, tất cả đều gửi cho cô vài tấm ảnh, có người hỏi người trong ảnh có phải cô hay không, có người thì không cần hỏi, trực tiếp phát cuồng luôn.

Chẳng hạn như Thi Tuyết Nhi.

Thi Tuyết Nhi: Aaaa!!! Cô giáo Chúc!!!! Hôm qua Lệnh Sâm tới trường các cô!!!!

Thi Tuyết Nhi: Cháu anh ấy ở khối các cô???!!!

Thi Tuyết Nhi: Có phải hôm qua cô cũng thấy anh ấy không!!!! Aaaaa!!!!!Thế giới nhỏ quá!!!

Thi Tuyết Nhi: Sớm biết như vậy thì chiều qua trống lịch tôi đã đến rồi!!! Chúc Khải Sâm có bảo mà tôi không đồng ý!!!

Thi Tuyết Nhi: Không được, tôi phải nghĩ cách chuyển đến trường các cô!!!!

Chúc Ôn Thư không trả lời ai cả, cô chỉ mở những tấm ảnh bạn bè gửi tới ra xem từng cái một.

Mỗi lần nhìn thấy mình trong đó, cô đều đau đớn nhắm mắt lại.

Cuối cùng, cô mang theo khuôn mặt xám như tro tàn mở weibo lên.


Nhấn vào hotsearch, quả nhiên xuất hiện một hotsearch #Lệnh Sâm tham gia hội thể thao phụ huynh. Chúc Ôn Thư nhìn số liệu, hai mắt tối sầm.

- - Lượt đọc hôm nay 81650000, độ thảo luận 23000.

Cô không bất ngờ về độ hot của Lệnh Sâm, nhưng độ hot ấy cũng đồng nghĩa với việc hàng nghìn người đã trông thấy mấy tấm ảnh xấu xí của cô.

Hoặc có lẽ cũng không có bao nhiêu người để ý đến nữ giáo viên lạc vào ống kính, nhưng bản thân Chúc Ôn Thư không thể xem nhẹ được.

Cô không hiểu, vì sao mấy tấm ảnh nhà trường đưa không tấm nào có cô trong đó, mà những tấm ảnh phụ huynh chụp trộm Lệnh Sâm lại biến cô thành "kẻ làm nền" một cách chuẩn xác không lệch phát nào.

Làm nền cũng thôi đi, lúc ấy cô còn mặc đồ thể thao không vừa người nữa, cả đầu toàn mồ hôi, gió thổi qua làm quần áo phồng lên khiến cô trông như ổ bánh mì lớn xốp xốp giòn giòn.

Hơn nữa, khi nói chuyện với các em nhỏ lớp 1 lớp 2, cô sẽ có thói quen làm vài động tác khua tay múa chân ngây thơ trẻ con. Bình thường bản thân không cảm thấy gì, nhưng giờ nhìn qua ống kính của người khác, cô lại thấy dáng vẻ đó không khác gì người có chỉ số IQ không cao.

Nhưng đây mới là điểm chết người thực sự, trong hạng mục chạy tiếp sức, bởi vì Lệnh Sâm đứng ở hàng khán giả cao nhất, cho nên dáng vẻ cô chạy tới mức ngũ quan méo mó được chụp rất rõ ràng, không sót chi tiết nào.

Rất nhiều bạn bè sau khi xem hotsearch liền hỏi cô có phải gần đây béo lên rồi không!

Nhất là tấm ảnh đầu tiên.

Lúc đó cô ngồi xổm trên đất an ủi một học sinh vừa ngã, áo ngoài rộng thùng thình rũ xuống, nhìn từ góc độ của người chụp ảnh, cô giống hệt con chó corgi.

Mà nhân vật chính của tấm ảnh này vừa hay đang nhìn chằm chằm vào cô, hơn nữa còn kéo khẩu trang xuống hít thở, trên môi nở nụ cười nhạt.

Bình luận phía dưới:

Có lẽ Lệnh Sâm chưa từng thấy người chân ngắn như vậy bao giờ, đúng là mở rộng tầm mắt mà.

Ngắn cái đầu nhà anh!

Chúc Ôn Thư lướt mục này rất lâu, sau đó thấy một tấm ảnh có vẻ bình thường hơn chút.

Chỉ một tấm duy nhất!

Là tấm chụp cô nói chuyện với Lệnh Tư Uyên, lộ mỗi sườn mặt, Lệnh Sâm đứng ở bên cạnh đút hai tay vào túi quần, đeo kính đen trông cực kỳ ngầu.

Phía dưới có người bình luận nói nữ giáo viên này rất đẹp.

Nhưng một lời tán dương này căn bản không đủ để chấp vá vỏ ngoài đã tan vỡ của cô giáo Chúc.

Qua một lúc lâu, ngay cả Ứng Phi cũng tới gõ cửa.

"Cậu xem hotsearch chưa?"

Chúc Ôn Thư thở dài: "Là mình, ống kính máy ảnh chụp dìm xấu mình thôi."

Ứng Phi im lặng chốc lát: "Ý mình là cháu trai Lệnh Sâm đang theo học ở trường các cậu sao? Anh ta thực sự tới tham gia hội thể thao à?"

Chúc Ôn Thư: "...Ừm, đúng vậy, mình nhìn hotsearch mới biết là anh ta đấy."

"Chẹp chẹp."

Ứng Phi không nói gì nữa, cô nàng chỉ quay đầu nói thầm: "Ôi dào, cách tạo hình tượng đa dạng quá mà."

Sau khi Ứng Phi đi khỏi, Chúc Ôn Thư không thể trả lời kịp mấy tin nhắn kia, cô mặt ủ mày ê đăng bài lên vòng bạn bè....

Đừng hỏi nữa, là tôi. Chẳng qua máy ảnh căn góc khiến tôi trông béo lên thôi. Người thật ở ngoài đẹp hơn trong ảnh nhiều.

Bình thường Chúc Ôn Thư rất ít khi đăng vòng bạn bè, bài đăng lần này là bài duy nhất có nội dung không liên quan đến công việc, khu bình luận vô cùng náo nhiệt.

Có người đồng tình, có người quan tâm, có người trêu ghẹo, còn có người lạ nói: Thật sao, tôi không tin, gửi ảnh mặt mộc cho tôi xem đi.

Bởi vì công việc nên cô thường xuyên add vài người lạ nhưng không nói chuyện bao giờ. Chúc Ôn Thư nhấn vào trang cá nhân người này xem thử, sau khi xác nhận người này không phải là phụ huynh học sinh liền xoá bạn.

Chỉ có bình luận của một người lạc quẻ không ăn khớp.

c:?

Chúc Ôn Thư trả lời anh: Góc chụp đó thực sự làm tôi béo hơn...

c trả lời cô: Béo chỗ nào? Giống hệt bên ngoài mà.

Chúc Ôn Thư:... Hay là anh đừng nói gì nữa.

-


Gần trưa, tòa trung tâm thương mại Giang Thành đông nghịt người.

Thương hiệu đồng hồ mà Lệnh Sâm đại diện hôm nay khai trương cửa hàng lớn nhất Châu Á, cho nên họ mời người phát ngôn tới tham dự hoạt động.

Sau khi kết thúc, MC thấy Lệnh Hưng Ngôn tới đưa Lệnh Sâm rời khỏi thì trêu ghẹo, hỏi Lệnh Sâm có phải vội đi đón cháu trai tan học hay không.

Nói xong, MC mới nhớ ra hôm nay là Chủ Nhật, mà hiện tại còn là giữa trưa. Sao bản thân có thể hỏi một câu ngu ngốc như vậy chứ? Thật ra không cần hỏi hay nhắc đến cũng được, dù gì hoạt động cũng kết thúc rồi.

Nào ngờ Lệnh Sâm không làm lơ mà còn gật đầu trả lời: "Ừ, nửa tiếng nữa lớp học thêm sẽ tan, bây giờ xuất phát vẫn kịp."

MC phối hợp cười "ha ha" hai tiếng, ánh mắt dõi theo Lệnh Sâm đang di chuyển dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ và người quản lý băng qua đám đông rời khỏi chỗ này.

Sau khi lên xe, bên tai yên tĩnh hơn hẳn.

Lệnh Sâm cởi áo vest ngoài, ngồi vào ghế rồi mở điện thoại lên.

"Già thật rồi, hôm qua chỉ tham gia hội thể thao thôi, vậy mà hôm nay mệt muốn rã rời tay chân."

Lệnh Hưng Ngôn lảm nhảm vài câu, không nghe thấy Lệnh Sâm trả lời nên quay sang nhìn.

Người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào wechat, yên tĩnh không làm bất kỳ động tác gì.

Qua chốc lát, Lệnh Hưng Ngôn bất chợt nói: "Em làm gì thế?"

Lệnh Sâm ấn tắt màn hình, quay đầu nhìn anh ta.

"Nhìn anh làm gì, tiếp tục nhìn điện thoại của em đi."

Lệnh Hưng Ngôn nói: "Chỉ cần em nhìn không chớp mắt đủ hai tiếng, nhất định người ta sẽ chủ động gửi tin nhắn cho em. Thật đấy, em cứ tin anh, linh lắm."

Lệnh Sâm: "..."

"Chậc, anh chịu em luôn rồi đấy."

Lệnh Hưng Ngôn bắt chéo chân, nhìn tài liệu do cấp dưới gửi tới trong điện thoại. Xem lướt vài tấm ảnh, anh ta lại nhớ tới bộ dạng u ám lạnh lẽo chiều qua của Lệnh Sâm khi thay người ta nói lời từ chối anh trai Lư Tử Hy: "Có gan ghen tuông lại không có gan chủ động, em cứ như thế này thì có mười Uyên Uyên cũng sẽ không giúp được em đâu."

Người bên cạnh vẫn không nói chuyện, chiếc xe vững vàng ổn định lái tới công ty.

Lệnh Hưng Ngôn đã ném đề tài này ra sau đầu và đang vùi mình vào công việc, Lệnh Sâm bỗng nhiên lên tiếng: "Anh thông minh thật."

-

Sáng sớm thứ hai.

Đối với Lệnh Sâm, hotsearch chỉ là chuyện nhỏ như gãi ngứa, nhưng đối với người bình thường như Chúc Ôn Thư mà nói, sức ảnh hưởng của nó là rất lớn.

Cả hai ngày vừa qua, Chúc Ôn Thư thoát được mấy câu hỏi tò mò của bạn bè, nhưng lại không tránh được mấy cuộc thảo luận của đồng nghiệp.

Cô thức dậy liền mò vào nhóm công tác, có người trong nhóm nói rằng hình như ở cổng trường có vài người không biết là phóng viên hay fan vẫn cầm máy ảnh cắm rễ ở đấy.

Điện thoại đã chụp cô thành ra như thế, vậy máy ảnh thì sao đây?

Chúc Ôn Thư đã mặc quần áo xong xuôi, nhưng thấy tình hình hiện tại, cô liền xoay người mở tủ quần áo, thay chiếc quần lúc đầu mặc bên trong áo măng tô thành váy dài, tiếp đấy cẩn thận đi vào đôi giày cao gót.

Ai ngờ tới cổng trường, Chúc Ôn Thư nhìn đông ngó tây nhưng cũng chỉ thấy mỗi phụ huynh đưa con em đi học, chẳng thấy mấy người cắm rễ trong truyền thuyết đâu, không biết có phải là bị bảo vệ đuổi đi rồi không.

Dù thế nào thì Chúc Ôn Thư vẫn không thể nới lỏng cảnh giác.

Cả ngày nay, cô "đứng như thông, ngồi như chuông". Lưng thẳng tắp, lúc nào cũng chú ý tới từng cử động của mình, cô tự nhận trạng thái hiện tại của mình hoàn toàn không sợ bất kỳ ai chụp ảnh.

Đáng tiếc, cho tới buổi chiều tan học, người ở ngoài trường đã về hết, ngay cả một cái nắp ống kính camera cô cũng chưa nhìn thấy.

Chúc Ôn Thư từ từ thả lỏng, nhìn vài em học sinh vẫn còn bị giữ lại để học thuộc bài, bỗng thấy cạn lời với chính mình.

Điên thật mà, Lệnh Sâm không xuất hiện nữa, sao cô có thể gặp nạn đây!

Loay hoay cả ngày nay thật lãng phí năng lượng.

Cô vén tóc lên, đá giày cao gót ra, hai chân vô tư xỏ vào đôi giày đế bằng ở bên cạnh.

"Được rồi, thế này được rồi. Chí Hào, em có thể về nhà, mẹ em còn đang chờ em ở bên ngoài đấy."

Nói xong, Chúc Ôn Thư nhìn cậu bé ở cuối văn phòng.

Thật ra, Lệnh Tư Uyên cũng chịu khổ không kém, hôm nay vừa tới trường, rất nhiều bạn học đã chạy tới vây quanh ríu rít hỏi cậu bé, hỏi tới nỗi làm nhóc quên luôn bài học tối qua.


Khi Chúc Ôn Thư gọi lên kiểm tra miệng, nhóc vừa mở miệng đã đọc thành câu "Góc tường mấy nhành mai, rét mình nở mặc ai. Xa nhìn chẳng phải tuyết*, chú tên là Lệnh Sâm."

Chúc Ôn Thư giật mình, Lệnh Tư Uyên cũng sợ hãi.

Sau đó cậu bé bị giữ lại để học thuộc bài.

"Uyên Uyên đã học thuộc chưa?"

Chúc Ôn Thư hỏi.

"Dạ! Góc tường mấy nhành mai! Rét mình nở mặc ai!"

Lệnh Tư Uyên chắp tay sau lưng, ưỡn ngực đọc tiếp: "Xa nhìn chẳng phải tuyết..."

Cậu bé chậm rãi nhìn bóng lưng Chúc Ôn Thư, chớp mắt mấy lần: "... Chú tên là Lệnh Sâm."

Chúc Ôn Thư: "..."

Đang định lên tiếng dạy dỗ quỷ nhỏ hồ đồ này, cô lại thấy cậu bé nghiêng đầu nhíu mày nói: "Chú?"

Chúc Ôn Thư quay lại nhìn theo ánh mắt cậu bé.

Lệnh Sâm đứng dưới ánh tà dương, dựa vào khung cửa, đeo khẩu trang, ánh mắt anh rơi trên người cô.

Nhưng giờ phút này phản ứng đầu tiên của Chúc Ôn Thư khi thấy Lệnh Sâm lại là nhìn xung quanh xem có ai đang chụp ảnh không.

May là giáo viên ở văn phòng đã về hết, trên hành lang cũng không có ai.

Cô nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Sao anh tới đây?"

Lệnh Sâm chậm rãi đi tới.

"Tôi tới đón cháu tan học."

Lệnh Tư Uyên: "Dạ?"

Chúc Ôn Thư: "..."

Anh định thực sự định xây dựng hình tượng yêu thương săn sóc đến cùng à?

"Ừm... Cậu bé còn chưa học thuộc bài."

Chúc Ôn Thư lẩm bẩm nói.

"Không sao, cứ từ từ học."

Lệnh Sâm tìm chiếc ghế trống ngồi xuống: "Tôi không vội."

Chúc Ôn Thư quay đầu tiếp tục nhìn Lệnh Tư Uyên học thuộc bài, nhưng từ khi Lệnh Sâm ngồi xuống, cô liền vô thức mà thẳng sống lưng.

Lúc nào cô cũng cảm giác có ánh mắt như có như không rơi trên người mình.

Thật ra, Chúc Ôn Thư thấy Lệnh Sâm chưa đến nỗi chỉ vì hình tượng thương yêu săn sóc gì đó mà cố ý đến đón Lệnh Tư Uyên tan học.

Chắc do cô nghĩ nhiều.

Nhưng cô phát hiện, gần đây số lần Lệnh Sâm xuất hiện trong cuộc sống của cô nhiều hơn, thường xuyên hơn.

Hôm nay mặt trời rất đẹp, ráng chiều phía chân trời cuồn cuộn, ánh tà dương cam đỏ chiếu vào làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệnh Tư Uyên đỏ ửng.

Trong văn phòng có cắm hoa tươi, mùi hương thoang thoảng lẫn vào không khí.

Học xong một đoạn, Chúc Ôn Thư gật đầu ý bảo Lệnh Tư Uyên đoạn tiếp theo.

Khi cậu bé không nhớ đoạn thơ ấy, bên này Chúc Ôn Thư cũng vừa khéo hất tóc ra.

Mái tóc dài lướt xuống đầu vai, lay động trong buổi chiều tà.

Bỗng nhiên, một tia sáng lóe qua sườn mặt cô.

Chúc Ôn Thư gần như theo phản xạ có điều kiện mà hóp bụng ưỡn ngực, liếc nhìn bốn phía xung quanh.

Sau đó cô từ từ xoay người, thấy Lệnh Sâm đang giơ điện thoại với khuôn mặt cứng đờ.

Tám trăm năm không cầm điện thoại chụp ảnh bao giờ, hội thể thao hai ngày trước chụp hơi nhiều, đêm qua anh không ngủ được nên đã cầm điện thoại chụp trăng ngoài cửa sổ.


Kết quả là, mẹ nó, quên tắt đèn flash.

"... Anh đang làm gì vậy?"

Chúc Ôn Thư nghiêm mặt hỏi.

"Chụp ảnh."

Lệnh Sâm nói: "Quay về báo cáo với ba nó."

Lệnh Tư Uyên: "Dạ??"

Chúc Ôn Thư lại hỏi: "Vậy... tôi có lọt vào ống kính không?"

Lệnh Sâm: "Chút xíu."

Chúc Ôn Thư lại rơi vào trạng thái không nói lên lời vì mấy tấm ảnh xấu xí của mình vài hôm trước, cô im lặng chốc lát, sau đó vươn tay về phía anh: "Đưa tôi xem đi."

Nói xong cô còn giải thích thêm: "Tôi chỉ muốn xem biểu cảm của tôi có xấu không thôi, nếu mấy tấm ảnh này bị người khác thấy sẽ cho rằng tôi ngược đãi học sinh..."

Lệnh Sâm thấy bộ dạng vô cùng để ý của cô, anh cũng không nghĩ nhiều mà đưa điện thoại cho cô.

Nhưng khi Chúc Ôn Thư cầm lấy rồi ấn mở album, đột nhiên anh nhận ra gì đó.

"Đợi chút..."

Đáng tiếc không kịp.

Chúc Ôn Thư đã mở album, ngoại trừ tấm ảnh vừa chụp và tấm ảnh trăng mờ kia ra, thì phủ kín toàn bộ màn hình là ảnh hội thể thao anh lưu từ weibo xuống.

Bởi vì Chúc Ôn Thư đã nhìn thấy rất nhiều lần, cho nên có ấn tượng rất sâu đậm với những tấm ảnh cô bị làm nền.

Đặc biệt là tấm ảnh sườn mặt được coi là đẹp nhất đó, vừa hay nó ở ngay giữa album, vô cùng nổi bật.

"..."

Chúc Ôn Thư không hiểu tại sao Lệnh Sâm lại lưu mấy tấm ảnh này.

Tại sao nhỉ?

Hơn nữa toàn là ảnh chụp dính hai người họ.

Văn phòng trầm lặng vài giây.

Chúc Ôn Thư cầm chặt điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Lệnh Sâm.

Vẻ mặt cô chứa đựng sự nghi ngờ, cũng có cả sự thấp thỏm mà bản thân không thể nào nói rõ ra.

"Sao anh... Lưu mấy tấm ảnh này?"

Lệnh Sâm yên lặng, tiếp đó hỏi cô: "Cô cảm thấy sao."

Chúc Ôn Thư không nói, chỉ ngơ ngác nhìn Lệnh Sâm.

Thế nhưng trong lòng đang suy nghĩ lung tung hết cả lên, giống như dòng suối róc rách sắp tràn ra ngoài.

Quan sát cô một hồi, Lệnh Sâm thấy rõ sự ngỡ ngàng xen lẫn lúng túng trong mắt đối phương.

Anh lặng lẽ thở dài: "Đương nhiên là vì..."

Trái tim Chúc Ôn Thư giật thót, cô nhìn sang hướng khác.

Lệnh Sâm: "Mấy góc này tôi vô cùng đẹp trai."

Chúc Ôn Thư: "...."

____________________________

*Đây là bài thơ "Hoa Mai" của Vương An Thạch (bản dịch dưới đây thuộc về Nguyễn Chu Nhạc)

Góc tường mấy nhành mai

Rét mình nở mặc ai

Xa nhìn chẳng phải tuyết

Hương thoảng tới vườn ngoài,
Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi Truyện Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi Story Chương 30: Cậu Xem Hotsearch Chưa?
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...