Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi
Chương 24: Có Muốn Ngồi Đây Với Tôi Không?
321@-Ngày diễn ra hôn lễ của Từ Quang Lượng, bầu trời u ám cả nửa tháng của Giang Thành cuối cùng cũng trong xanh.
Cây bạch quả rụng lá phủ kín vành đai xanh, ánh nắng mặt trời ấm áp làm con người ta thấy uể oải lười biếng.
Chúc Ôn Thư dựa vào bên cửa sổ xe, mấy lần cô ngủ gà ngủ gật đều bị kỹ xảo phanh xe tuyệt diệu của tài xế đánh thức.
Sau đó cô dứt khoát ngồi thẳng, đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Vừa mới mở điện thoại ra, tin nhắn của Thi Tuyết Nhi đã hiện lên.
Tuyết mị nương một mình câu cá sông băng: Cô giáo Chúc, hôm nay cô có rảnh không?
Chúc Ôn Thư nhìn tên wechat của cô ấy, cảm thấy nó sẽ ảnh hưởng tới văn học mà mình dày công tu dưỡng, cho nên cô bắt đầu sửa lại phần ghi chú.
Chúc Ôn Thư: Tôi đi dự hôn lễ của bạn học, sao thế?
Thi Tuyết Nhi: Vì hôm nay thời tiết tốt, nên muốn gọi cô cùng nhau đi ăn bữa cơm dã ngoại.
Chúc Ôn Thư: Ừm......lần sau đi.
Thi Tuyết Nhi: Được.
Tới cửa khách sạn tổ chức hôn lễ, Chúc Ôn Thư xuống xe, tụ họp với Chung Á tới trước đó vài phút.
Nhiều năm không gặp nhau như vậy, mấy người bạn học khác cô nàng cũng không quen, Chung Á sợ một mình đi vào sẽ xấu hổ nên tình nguyện đứng ở cửa phơi nắng dưới mặt trời để chờ Chúc Ôn Thư.
Hôm nay ngày lành tháng tốt, nhiều người kết hôn, chỉ riêng khách sạn này đã có ba cặp cô dâu chú rể rồi.
Chúc Ôn Thư và Chung Á vào sảnh lớn, đi theo chỉ dẫn của banner đứng lên lầu hai vào phòng tiệc tổ chức hôn lễ của Từ Quang Lượng.
Trên đường, Chung Á cúi đầu lấy tiền mừng từ trong túi ra.
"Vậy cuối cùng cậu đi bao nhiêu thế?"
Nói đến đây, Chúc Ôn Thư có hơi cạn lời.
Vốn dĩ hôm đó cô đã tính toán xong xuôi chuyện tiền mừng, cũng đi rút tiền mặt ở cây ATM dưới lầu luôn rồi, kết quả Lệnh Sâm nói sẽ mừng giống cô.
Cô không thể không bỏ thêm ba trăm tệ nữa, tránh cho lúc nói ra Lệnh Sâm lại bảo cô là đi quá ít.
Sau đó Lệnh Sâm nói bản thân không có tiền mặt, chuyển tiền cho cô, bảo cô mang tiền mặt tới tiệc cưới đưa cho anh.
Thật sự là....
Ngôi sao lớn à, xin anh tự lập đi, đừng lôi kéo người khác được không?
Cô nói với Chung Á một con số, cô nàng hơi kinh ngạc.
"Trời, vậy có phải mình đi hơi ít không?"
"Không, hợp lý rồi."
Chúc Ôn Thư nói: "Mình nhớ trước kia Từ Quang Lượng thường xuyên giúp mình chuyển bàn ghế, phát bài tập linh tinh gì đó, cậu ta lại là người rất tốt nên mình mới đi nhiều hơn chút."
"Ừm....."
Chung Á cười nói: "Có phải trước kia cậu ta yêu thầm cậu không?"
"Ây, đừng nói lung tung."
Chúc Ôn Thư vỗ mu bàn tay cô nàng: "Ở hôn lễ của người ta mà nói loại chuyện này thì không hợp."
Chung Á: "Trời ạ, mình chỉ đùa thôi, mình có nói trước mặt cô dâu đâu."
Khách sạn này rất lớn, hai người đi qua một hành lang kính dài mới thấy được bảng hiệu hôn lễ của Từ Quang Lượng.
"Cậu ta rất tốt, không có ý khác." Chúc Ôn Thư nhìn lướt nhanh qua tấm ảnh cưới trên bảng hiệu, nhớ tới chút chuyện cũ.
Thật ra lúc trước bạn nam nào trong lớp có ý với cô, cô đều biết.
Dù sao cũng là thiếu niên mười mấy tuổi, lại sớm chiều ở chung lớp với nhau, giấu cũng không giấu được.
"Đúng rồi, hôm nay Chương Bác Nghệ cũng đến."
Chung Á nhỏ giọng nói: "Cậu còn nhớ không? Là người lúc trước tặng cậu vòng tay Swarovski đấy."
Chúc Ôn Thư không ngờ rằng Chung Á lại đột nhiên nhắc tới chuyện này: "Cái này cậu vẫn còn nhớ rõ á?"
Chung Á: "Đương nhiên, lúc đó Swarovski đắt vậy mà."
"Haiz, sau đó mình trả lại cho cậu ta, cậu ta không tìm mình nữa."
Chúc Ôn Thư nói: "Lát nữa cậu đừng nói chuyện này, nhỡ đâu bị người ta nghe thấy thì xấu hổ lắm."
"Cậu yên tâm, mình vẫn biết chừng mực, có điểm dừng."
Chung Á nói xong, cô nàng chỉ về phía trước: "Tới rồi tới rồi."
Ở cửa phòng tiệc để hai chiếc bàn dài, trên mặt bàn bày kẹo cưới và thuốc lá thành từng đôi.
Người nhà ngồi phía sau nhận tiền mừng, Từ Quang Lượng dẫn theo cô dâu đứng bên cạnh tiếp khách.
Thấy Chúc Ôn Thư và Chung Á đi tới, Từ Quang Lượng liền vẫy tay từ đằng xa.
"Ôi chao, cô giáo Chúc! Đại ca Chung!"
Nghe thấy Từ Quang Lương còn gọi biệt danh thời cấp ba, Chung Á vừa giơ nắm đấm với anh ta, vừa cảm thấy cảm giác thân thuộc ngày ấy đã quay lại.
Giống như chỉ là giấc ngủ mệt mỏi kiệt sức, bọn họ vẫn là những thiếu niên mười bảy tuổi trẻ trung rực rỡ.
"Tân hôn vui vẻ nhé."
Chúc Ôn Thư kéo Chung Á chào hỏi với Từ Quang Lượng, sau đó nhìn về phía cô dâu, Chung Á không nhịn được nên nói: "Cậu thật là, tìm được người vợ xinh đẹp như này ở đâu thế."
Cô dâu bị Chung Á nói tới mức mặt đỏ bừng, Từ Quang Lượng ở một bên gãi gãi đầu mình, "Không phải do tôi có sức hấp dẫn lớn sao."
Sau đó anh ta quay đầu ôm cô dâu, giới thiệu hai người: "Đây là bạn thời cấp ba với anh, Chúc Ôn Thư và Chung Á."
Cô dâu nói: "Chào hai cô, khách sạn ở hơi xa, các cô mau vào uống miếng nước đi, chỗ ngồi đã được sắp xếp ở hàng thứ hai cạnh sân khấu."
"Được."
Đưa tiền mừng xong, Chúc Ôn Thư và Chung Á đi vào bên trong phòng tiệc.
Năm mươi bàn tiệc cưới, giờ phút này người ngồi vào cũng đã hơn một nửa.
Trong những ngày vui vẻ tràn đầy sắc đỏ này, những tiếng nói ầm ĩ ồn ào cũng trở nên hợp lẽ.
Cả phòng toàn người, nhưng gần như đều là gương mặt xa lạ.
Vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi mà Từ Quang Lượng đã sắp xếp, lúc đi tới lại phát hiện một bàn này có năm sáu người, thì tới một nửa cô không quen biết.
Nửa còn lại, cũng chẳng khác gì là không quen biết cả.
Ba người đàn ông kia thời cấp ba chơi thân với Từ Quang Lượng, nhưng mấy người họ khi đó đều ngồi ở dãy cuối không chịu đổi chỗ, quả thật không có giao lưu gì với loại học sinh mũi nhọn như Chúc Ôn Thư.
Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, chẳng hề liên hệ gì với nhau, vài người lúc gặp cũng chỉ gật đầu, hàn huyên vài câu, không trò chuyện thêm gì cả.
"Chương Bác Nghệ không tới à..." Chung Á nhìn quanh bốn phía một vòng, nhỏ giọng nói: "Có phải không tới hay không?"
Chúc Ôn Thư lắc đầu: "Làm sao mình biết được, mình và cậu ta còn chẳng có wechat của nhau."
Chung Á lại nhìn quanh, hỏi: "Haizz, vị khách quý quan trọng mà Từ Quang Lượng nói là ai thế? Chẳng lẽ là....."
"Lệnh Sâm đấy."
Một bàn học thời cấp ba ngồi đối diện tiếp lời: "Ngoại trừ Lệnh Sâm thì còn có thể là ai?"
Mấy vị khách là bạn học cấp ba của cô dâu ngồi ở đây trước kia có nghe nói chú rể có quan hệ với Lệnh Sâm, chỉ là chưa bao giờ nghĩ thế mà ở tiệc cưới lại có thể nhìn thấy anh, mấy người họ liền bắt đầu hưng phấn vui mừng.
"Thật? Cậu ấy đến sao?"
"Tôi cũng cảm thấy người mà Từ Quang Lượng nói là cậu ấy."
"Không thể nào, sao Lệnh Sâm có thể đến được, thi đại học xong cậu ấy liền bốc hơi mà."
"Chắc là bọn họ không còn liên lạc từ lâu rồi, nếu không Từ Quang Lượng lại không ngày nào không đăng khoe lên vòng bạn bè ngay đấy?"
"Hơn nữa dù còn liên lạc, Lệnh Sâm cũng không có thời gian tới tham gia loại tiệc cưới bình thường phổ thông này đây."
Trong khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, Chúc Ôn Thư yên lặng cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Hai phút trước.
c: Cô tới chưa?
Người trong phòng tiệc thực sự rất nhiều, bên tai cô tràn ngập hai chữ "Lệnh Sâm".
Không hiểu sao Chúc Ôn Thư lại có cảm giác mình là tổ chức ngầm, ngay cả tin nhắn cũng phải lén lút xem.
Chúc Ôn Thư: Tới rồi.
c: Ở đâu?
Chúc Ôn Thư: Lên lầu hai rẽ phải, trong cùng phòng tiệc.
c: Ừm.
c: Có mang tiền mừng không?
Chúc Ôn Thư: Mang rồi.
Một lát sau, bàn bên này càng ngày càng có nhiều người.
Bởi vì Từ Quang Lượng xác định bạn thời cấp ba có thể tới không nhiều, một bàn cũng chưa hết được, nên còn sắp xếp thêm mấy người bạn học của cô dâu ngồi chung.
Thấy vài người xa lạ lục đục ngồi xuống, quanh bàn chỉ còn lại một vị trí trống không bên cạnh Chúc Ôn Thư.
Cô nghĩ Lệnh Sâm cũng là bạn cấp ba, theo lý thuyết sẽ ngồi ở đây, bởi vậy cô lại gửi thêm tin nhắn cho anh.
Chúc Ôn Thư: Anh có muốn ngồi cùng chỗ với tôi không?
Gửi đi rồi cô lại cảm thấy không nên gửi như vậy, vì thế đánh chữ tiếp: Ý của tôi là người rất nhiều, anh có cần tôi chiếm chỗ cho anh không.....
Còn chưa gõ xong, bên kia đã gửi tin nhắn đến.
c: Muốn.
Chúc Ôn Thư yên lặng xoá hết mấy chữ trong khung nhập tin nhắn đi, sau đó lặng lẽ để túi xách của mình sang chiếc ghế bên cạnh.
Trên bàn không ai chú ý tới hành động lén lút của cô, khách khứa bên nhà gái mới ngồi xuống cũng nhập cuộc thảo luận.
Không bao lâu sau, có một cô gái trẻ một mình đến dự tiệc qua bên này, cũng không biết người này là khách bên nào, thoạt nhìn giống như không quen biết mọi người. Thấy bên cạnh Chúc Ôn Thư còn ghế trống, đang muốn ngồi xuống, đột nhiên nhìn trên ghế có chiếc túi nên cô gái đó liền hỏi: "Xin hỏi, ở đây có người ngồi chưa ạ?"
Chúc Ôn Thư gật đầu: "Có rồi."
Cô gái không nói gì, xoay người đi tìm chỗ khác ngồi xuống.
"Ai thế?"
Chung Á nghe thấy đoạn đối thoại, hỏi: "Còn ai đến nữa sao?"
"Một người bạn." Chúc Ôn Thư nói xong lại cảm thấy không cần giấu giếm Chung Á: "Thật ra...."
"Mẹ nó!"
Chung Á hét một tiếng chói tai, đánh gãy lời nói của Chúc Ôn Thư.
Lúc này cô mới bất giác phát hiện ra bầu không khí bốn phía xung quanh hình như hơi khang khác.
Cả phòng tiệc không có bất kỳ âm thanh sôi động náo nhiệt nào.
Mà bàn bên này, không chỉ có Chung Á, tất cả những người khác đều vươn cổ nhìn chằm chằm về phía sau cô.
Chúc Ôn Thư lập tức quay đầu, quả nhiên thấy hai cánh cửa hình vòm của phòng tiệc đang mở rộng ra.
Chú rể cô dâu và dàn phù dâu phù rể hai bên vây quanh một người đàn ông đang rảo bước đi vào bên trong.
Ánh đèn thuỷ tinh trên đỉnh đầu giống như ánh tiêu điểm chiếu lên người đàn ông, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với quần âu, không được coi là long trọng, ở khoảng cách xa vậy không thể thấy rõ mặt, nhưng dáng người cao lớn rắn rỏi đó lại biến chú rể và dàn phù rể ăn mặc trang trọng đẹp đẽ thành nền cảnh.
Tình thế bất ngờ.
Chúc Ôn Thư thầm nghĩ, về sau mình kết hôn chỉ mong Lệnh Sâm không có thời gian tới, nếu không bị cướp hết sự chú ý mất.
Lệnh Sâm đi qua, tiếng người như làn sóng thi nhau nổi lên, khách khứa đều nhìn về lối đi, thậm chí còn có người không hề che giấu giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Mà khách khứa gần sân khâu bên này, ngoại trừ bàn của Chúc Ôn Thư, những người khác đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mãi tới khi Lệnh sâm càng ngày càng đến gần, mọi người mới có thể dần dần thấy rõ khuôn mặt của anh....
Tiếng ồn ào nổi sóng.
Người bên cạnh bàn đứng hết cả lên, ào ào nhân cơ hội giơ điện thoại.
"Mẹ nó! Lệnh Sâm thực sự đến đây!"
"Lệnh Sâm? Thật sự là Lệnh Sâm sao? Sao cậu ấy có thể xuất hiện trong đây được?"
"Cậu không biết sao? Từ Quang Lượng là bạn học cấp ba với Lệnh Sâm đấy!"
"Từ Quang Lượng có thể mời Lệnh Sâm tới, hôm nay chỗ tiền mừng của tôi thật đáng giá!"
Trong tiếng thảo luận khắp xung quanh, Lệnh Sâm chỉ còn cách bàn bàn của bọn họ vài bước chân.
Chung Á nhìn chằm chằm về trước, còn không quên nói với Chúc Ôn Thư: "Cậu nói xem cậu ta sẽ ngồi bàn nào? Chúng ta có cần nhân cơ hội này để chen chúc qua không?"
Vừa mới nói xong, Lệnh Sâm và nhóm người Từ Quang Lượng đã đi tới lối nhỏ của bàn bên này.
Từ Quang Lượng hưng phấn tới nỗi mặt đỏ hết lên, vừa dẫn đường, vừa vươn tay chỉ về phía chiếc bàn đằng trước. "Để cho cậu ngồi hàng đầu luôn."
Quay đầu nhìn, lại thấy Lệnh Sâm không có ý muốn tiếp tục đi tiếp, mà anh đang cụp mắt nhìn về hướng người bên cạnh chiếc bàn tròn.
Khi tầm mắt nhìn lướt qua mọi người, người bên bàn này không hiểu sao lại có chiều hướng nín lặng, giống như bầu không khí bị ngưng trệ.
Bị bầu không khí ảnh hưởng, Chúc Ôn Thư hơi hồi hộp, trong một giây ngắn ngủi khi va phải ánh mắt Lệnh Sâm, cô cũng không biết nên nói gì.
Nhưng Lệnh Sâm cũng vậy, không hề nói gì, anh chỉ nhìn thoáng qua chiếc biển trên bàn, sau đó nói: "Không, tôi ngồi đây."
Lời vừa dứt, Chúc Ôn Thư dường như nghe thấy tiếng hít vào của người trên bàn.
Từ Quang Lượng hơi sửng sốt, song rất nhanh đã hiểu được ý của anh.
Người hot thị phi nhiều, ở một nơi nhiều người nhiều miệng như này, Lệnh Sâm muốn hạ thấp xuống chút ngồi chung chỗ với bạn học cũng là chuyện thường tình.
Nhưng anh ta nhìn thấy chỗ này chỉ còn lại một chỗ, định nói hình như có người......
Chỉ thấy Chúc Ôn Thư không nói một lời vươn tay lấy túi sách, sau đó Lệnh Sâm kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
"....."
Từ Quang Lượng không nghĩ rằng Chúc Ôn Thư biết tuỳ cơ ứng biến như vậy, nên cũng chẳng nói gì thêm nữa.
"Vậy cậu cứ ngồi đây đi, có gì cần cứ nói với tôi, tôi ở trong này, hoặc là cậu tìm vợ tôi, cô ấy....."
Từ Quang Lượng quay đầu, phát hiện vợ mình đang mơ mơ màng màng, ánh mắt ngây dại nhìn Lệnh Sâm, tựa như chìm trong giấc mơ.
"Các cậu cứ làm chuyện của mình đi."
Lệnh Sâm nói: "Không cần để ý đến tôi."
"À, vậy, vậy được."
Nghĩ tới còn rất nhiều khách phải tiếp đón, Từ Quang Lượng cũng không muốn nán lại lâu, đi tới kéo người vợ đang chìm trong mộng ảo của mình và dàn phù dâu phù rể miễn cưỡng bước đi.
Xung quanh bốn phía đã rộng rãi hơn, nhưng Chúc Ôn Thư vẫn cảm thấy chật chội, cảm thấy bản thân đã biến thành gấu trúc ở trong sở thú bị người ta vây xem.
Dù sao, toàn bộ ánh mắt của những người ở đây đều dồn hết sang bên này, hơn nữa còn có rất nhiều người chen lấn, hình thành lên vòng vây lấy Lệnh Sâm làm nguyên mẫu, chỉ chừa khoảng cách bằng một lối đi nhỏ.
Mà lúc này, những bạn học cũ ngồi đây đã hoàn hồn lại, bắt đầu nói chuyện với Lệnh Sâm.
"Cậu, thế mà cậu lại tới? Đã lâu không gặp, tôi còn tưởng rằng cậu không đến đấy."
"Cậu còn nhớ tôi không, tôi là Hồng Tư Niên, lúc trước ngồi dãy trước cậu."
"Câu đẹp trai hơn trước kia rất nhiều..... Tôi nhớ rõ trước kia cậu rất gầy, haha, thực sự đã lâu không gặp rồi."
...........
Trong một hồi hàn huyên gượng gạo, lời nói của Chung Á giống như sự thanh lọc.
"Vậy....." Cô nàng chọc chọc cánh tay Chúc Ôn Thư, sau đó vụng trộm liếc mắt ngắm Lệnh Sâm, "Lệnh Sâm ngồi ở đây, vậy người bạn mà cậu chiếm chỗ hộ lát nữa tới đây ngồi chỗ nào?"
Bốn phía đột nhiên im lặng, ánh nhìn của một bộ phận chậm rãi tập chung tới trên người Chung Á.
Rất khó tưởng tượng, tại thời điểm này, còn có người oai phong lẫm liệt suy nghĩ tới loại câu hỏi như vậy.
Thế kỷ 21 hiếm thấy loài người có tư duy phát triển một mạch thế này!
Chúc Ôn Thư: "...."
Cô cũng không biết nên giải thích với Chung Á thế nào, cái người "bạn" kia của cô đã tới rồi.
Khi Chúc Ôn Thư á khẩu không trả lời được, Lệnh Sâm nghiêng người, dưới con mắt dõi nhìn của quần chúng, anh ngoảnh đầu nhìn Chung Á.
"Cô thấy tôi." Anh chậm rãi kéo dài ngữ điệu, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên: "Trông có giống người bạn kia của cô giáo Chúc không?"
"......"
__________________
Chung Á, cô nghĩ lại chút đi, vì sao ghi chú của cô là "Người thứ sáu hàng thứ năm."
Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi
Cây bạch quả rụng lá phủ kín vành đai xanh, ánh nắng mặt trời ấm áp làm con người ta thấy uể oải lười biếng.
Chúc Ôn Thư dựa vào bên cửa sổ xe, mấy lần cô ngủ gà ngủ gật đều bị kỹ xảo phanh xe tuyệt diệu của tài xế đánh thức.
Sau đó cô dứt khoát ngồi thẳng, đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Vừa mới mở điện thoại ra, tin nhắn của Thi Tuyết Nhi đã hiện lên.
Tuyết mị nương một mình câu cá sông băng: Cô giáo Chúc, hôm nay cô có rảnh không?
Chúc Ôn Thư nhìn tên wechat của cô ấy, cảm thấy nó sẽ ảnh hưởng tới văn học mà mình dày công tu dưỡng, cho nên cô bắt đầu sửa lại phần ghi chú.
Chúc Ôn Thư: Tôi đi dự hôn lễ của bạn học, sao thế?
Thi Tuyết Nhi: Vì hôm nay thời tiết tốt, nên muốn gọi cô cùng nhau đi ăn bữa cơm dã ngoại.
Chúc Ôn Thư: Ừm......lần sau đi.
Thi Tuyết Nhi: Được.
Tới cửa khách sạn tổ chức hôn lễ, Chúc Ôn Thư xuống xe, tụ họp với Chung Á tới trước đó vài phút.
Nhiều năm không gặp nhau như vậy, mấy người bạn học khác cô nàng cũng không quen, Chung Á sợ một mình đi vào sẽ xấu hổ nên tình nguyện đứng ở cửa phơi nắng dưới mặt trời để chờ Chúc Ôn Thư.
Hôm nay ngày lành tháng tốt, nhiều người kết hôn, chỉ riêng khách sạn này đã có ba cặp cô dâu chú rể rồi.
Chúc Ôn Thư và Chung Á vào sảnh lớn, đi theo chỉ dẫn của banner đứng lên lầu hai vào phòng tiệc tổ chức hôn lễ của Từ Quang Lượng.
Trên đường, Chung Á cúi đầu lấy tiền mừng từ trong túi ra.
"Vậy cuối cùng cậu đi bao nhiêu thế?"
Nói đến đây, Chúc Ôn Thư có hơi cạn lời.
Vốn dĩ hôm đó cô đã tính toán xong xuôi chuyện tiền mừng, cũng đi rút tiền mặt ở cây ATM dưới lầu luôn rồi, kết quả Lệnh Sâm nói sẽ mừng giống cô.
Cô không thể không bỏ thêm ba trăm tệ nữa, tránh cho lúc nói ra Lệnh Sâm lại bảo cô là đi quá ít.
Sau đó Lệnh Sâm nói bản thân không có tiền mặt, chuyển tiền cho cô, bảo cô mang tiền mặt tới tiệc cưới đưa cho anh.
Thật sự là....
Ngôi sao lớn à, xin anh tự lập đi, đừng lôi kéo người khác được không?
Cô nói với Chung Á một con số, cô nàng hơi kinh ngạc.
"Trời, vậy có phải mình đi hơi ít không?"
"Không, hợp lý rồi."
Chúc Ôn Thư nói: "Mình nhớ trước kia Từ Quang Lượng thường xuyên giúp mình chuyển bàn ghế, phát bài tập linh tinh gì đó, cậu ta lại là người rất tốt nên mình mới đi nhiều hơn chút."
"Ừm....."
Chung Á cười nói: "Có phải trước kia cậu ta yêu thầm cậu không?"
"Ây, đừng nói lung tung."
Chúc Ôn Thư vỗ mu bàn tay cô nàng: "Ở hôn lễ của người ta mà nói loại chuyện này thì không hợp."
Chung Á: "Trời ạ, mình chỉ đùa thôi, mình có nói trước mặt cô dâu đâu."
Khách sạn này rất lớn, hai người đi qua một hành lang kính dài mới thấy được bảng hiệu hôn lễ của Từ Quang Lượng.
"Cậu ta rất tốt, không có ý khác." Chúc Ôn Thư nhìn lướt nhanh qua tấm ảnh cưới trên bảng hiệu, nhớ tới chút chuyện cũ.
Thật ra lúc trước bạn nam nào trong lớp có ý với cô, cô đều biết.
Dù sao cũng là thiếu niên mười mấy tuổi, lại sớm chiều ở chung lớp với nhau, giấu cũng không giấu được.
"Đúng rồi, hôm nay Chương Bác Nghệ cũng đến."
Chung Á nhỏ giọng nói: "Cậu còn nhớ không? Là người lúc trước tặng cậu vòng tay Swarovski đấy."
Chúc Ôn Thư không ngờ rằng Chung Á lại đột nhiên nhắc tới chuyện này: "Cái này cậu vẫn còn nhớ rõ á?"
Chung Á: "Đương nhiên, lúc đó Swarovski đắt vậy mà."
"Haiz, sau đó mình trả lại cho cậu ta, cậu ta không tìm mình nữa."
Chúc Ôn Thư nói: "Lát nữa cậu đừng nói chuyện này, nhỡ đâu bị người ta nghe thấy thì xấu hổ lắm."
"Cậu yên tâm, mình vẫn biết chừng mực, có điểm dừng."
Chung Á nói xong, cô nàng chỉ về phía trước: "Tới rồi tới rồi."
Ở cửa phòng tiệc để hai chiếc bàn dài, trên mặt bàn bày kẹo cưới và thuốc lá thành từng đôi.
Người nhà ngồi phía sau nhận tiền mừng, Từ Quang Lượng dẫn theo cô dâu đứng bên cạnh tiếp khách.
Thấy Chúc Ôn Thư và Chung Á đi tới, Từ Quang Lượng liền vẫy tay từ đằng xa.
"Ôi chao, cô giáo Chúc! Đại ca Chung!"
Nghe thấy Từ Quang Lương còn gọi biệt danh thời cấp ba, Chung Á vừa giơ nắm đấm với anh ta, vừa cảm thấy cảm giác thân thuộc ngày ấy đã quay lại.
Giống như chỉ là giấc ngủ mệt mỏi kiệt sức, bọn họ vẫn là những thiếu niên mười bảy tuổi trẻ trung rực rỡ.
"Tân hôn vui vẻ nhé."
Chúc Ôn Thư kéo Chung Á chào hỏi với Từ Quang Lượng, sau đó nhìn về phía cô dâu, Chung Á không nhịn được nên nói: "Cậu thật là, tìm được người vợ xinh đẹp như này ở đâu thế."
Cô dâu bị Chung Á nói tới mức mặt đỏ bừng, Từ Quang Lượng ở một bên gãi gãi đầu mình, "Không phải do tôi có sức hấp dẫn lớn sao."
Sau đó anh ta quay đầu ôm cô dâu, giới thiệu hai người: "Đây là bạn thời cấp ba với anh, Chúc Ôn Thư và Chung Á."
Cô dâu nói: "Chào hai cô, khách sạn ở hơi xa, các cô mau vào uống miếng nước đi, chỗ ngồi đã được sắp xếp ở hàng thứ hai cạnh sân khấu."
"Được."
Đưa tiền mừng xong, Chúc Ôn Thư và Chung Á đi vào bên trong phòng tiệc.
Năm mươi bàn tiệc cưới, giờ phút này người ngồi vào cũng đã hơn một nửa.
Trong những ngày vui vẻ tràn đầy sắc đỏ này, những tiếng nói ầm ĩ ồn ào cũng trở nên hợp lẽ.
Cả phòng toàn người, nhưng gần như đều là gương mặt xa lạ.
Vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi mà Từ Quang Lượng đã sắp xếp, lúc đi tới lại phát hiện một bàn này có năm sáu người, thì tới một nửa cô không quen biết.
Nửa còn lại, cũng chẳng khác gì là không quen biết cả.
Ba người đàn ông kia thời cấp ba chơi thân với Từ Quang Lượng, nhưng mấy người họ khi đó đều ngồi ở dãy cuối không chịu đổi chỗ, quả thật không có giao lưu gì với loại học sinh mũi nhọn như Chúc Ôn Thư.
Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, chẳng hề liên hệ gì với nhau, vài người lúc gặp cũng chỉ gật đầu, hàn huyên vài câu, không trò chuyện thêm gì cả.
"Chương Bác Nghệ không tới à..." Chung Á nhìn quanh bốn phía một vòng, nhỏ giọng nói: "Có phải không tới hay không?"
Chúc Ôn Thư lắc đầu: "Làm sao mình biết được, mình và cậu ta còn chẳng có wechat của nhau."
Chung Á lại nhìn quanh, hỏi: "Haizz, vị khách quý quan trọng mà Từ Quang Lượng nói là ai thế? Chẳng lẽ là....."
"Lệnh Sâm đấy."
Một bàn học thời cấp ba ngồi đối diện tiếp lời: "Ngoại trừ Lệnh Sâm thì còn có thể là ai?"
Mấy vị khách là bạn học cấp ba của cô dâu ngồi ở đây trước kia có nghe nói chú rể có quan hệ với Lệnh Sâm, chỉ là chưa bao giờ nghĩ thế mà ở tiệc cưới lại có thể nhìn thấy anh, mấy người họ liền bắt đầu hưng phấn vui mừng.
"Thật? Cậu ấy đến sao?"
"Tôi cũng cảm thấy người mà Từ Quang Lượng nói là cậu ấy."
"Không thể nào, sao Lệnh Sâm có thể đến được, thi đại học xong cậu ấy liền bốc hơi mà."
"Chắc là bọn họ không còn liên lạc từ lâu rồi, nếu không Từ Quang Lượng lại không ngày nào không đăng khoe lên vòng bạn bè ngay đấy?"
"Hơn nữa dù còn liên lạc, Lệnh Sâm cũng không có thời gian tới tham gia loại tiệc cưới bình thường phổ thông này đây."
Trong khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, Chúc Ôn Thư yên lặng cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Hai phút trước.
c: Cô tới chưa?
Người trong phòng tiệc thực sự rất nhiều, bên tai cô tràn ngập hai chữ "Lệnh Sâm".
Không hiểu sao Chúc Ôn Thư lại có cảm giác mình là tổ chức ngầm, ngay cả tin nhắn cũng phải lén lút xem.
Chúc Ôn Thư: Tới rồi.
c: Ở đâu?
Chúc Ôn Thư: Lên lầu hai rẽ phải, trong cùng phòng tiệc.
c: Ừm.
c: Có mang tiền mừng không?
Chúc Ôn Thư: Mang rồi.
Một lát sau, bàn bên này càng ngày càng có nhiều người.
Bởi vì Từ Quang Lượng xác định bạn thời cấp ba có thể tới không nhiều, một bàn cũng chưa hết được, nên còn sắp xếp thêm mấy người bạn học của cô dâu ngồi chung.
Thấy vài người xa lạ lục đục ngồi xuống, quanh bàn chỉ còn lại một vị trí trống không bên cạnh Chúc Ôn Thư.
Cô nghĩ Lệnh Sâm cũng là bạn cấp ba, theo lý thuyết sẽ ngồi ở đây, bởi vậy cô lại gửi thêm tin nhắn cho anh.
Chúc Ôn Thư: Anh có muốn ngồi cùng chỗ với tôi không?
Gửi đi rồi cô lại cảm thấy không nên gửi như vậy, vì thế đánh chữ tiếp: Ý của tôi là người rất nhiều, anh có cần tôi chiếm chỗ cho anh không.....
Còn chưa gõ xong, bên kia đã gửi tin nhắn đến.
c: Muốn.
Chúc Ôn Thư yên lặng xoá hết mấy chữ trong khung nhập tin nhắn đi, sau đó lặng lẽ để túi xách của mình sang chiếc ghế bên cạnh.
Trên bàn không ai chú ý tới hành động lén lút của cô, khách khứa bên nhà gái mới ngồi xuống cũng nhập cuộc thảo luận.
Không bao lâu sau, có một cô gái trẻ một mình đến dự tiệc qua bên này, cũng không biết người này là khách bên nào, thoạt nhìn giống như không quen biết mọi người. Thấy bên cạnh Chúc Ôn Thư còn ghế trống, đang muốn ngồi xuống, đột nhiên nhìn trên ghế có chiếc túi nên cô gái đó liền hỏi: "Xin hỏi, ở đây có người ngồi chưa ạ?"
Chúc Ôn Thư gật đầu: "Có rồi."
Cô gái không nói gì, xoay người đi tìm chỗ khác ngồi xuống.
"Ai thế?"
Chung Á nghe thấy đoạn đối thoại, hỏi: "Còn ai đến nữa sao?"
"Một người bạn." Chúc Ôn Thư nói xong lại cảm thấy không cần giấu giếm Chung Á: "Thật ra...."
"Mẹ nó!"
Chung Á hét một tiếng chói tai, đánh gãy lời nói của Chúc Ôn Thư.
Lúc này cô mới bất giác phát hiện ra bầu không khí bốn phía xung quanh hình như hơi khang khác.
Cả phòng tiệc không có bất kỳ âm thanh sôi động náo nhiệt nào.
Mà bàn bên này, không chỉ có Chung Á, tất cả những người khác đều vươn cổ nhìn chằm chằm về phía sau cô.
Chúc Ôn Thư lập tức quay đầu, quả nhiên thấy hai cánh cửa hình vòm của phòng tiệc đang mở rộng ra.
Chú rể cô dâu và dàn phù dâu phù rể hai bên vây quanh một người đàn ông đang rảo bước đi vào bên trong.
Ánh đèn thuỷ tinh trên đỉnh đầu giống như ánh tiêu điểm chiếu lên người đàn ông, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với quần âu, không được coi là long trọng, ở khoảng cách xa vậy không thể thấy rõ mặt, nhưng dáng người cao lớn rắn rỏi đó lại biến chú rể và dàn phù rể ăn mặc trang trọng đẹp đẽ thành nền cảnh.
Tình thế bất ngờ.
Chúc Ôn Thư thầm nghĩ, về sau mình kết hôn chỉ mong Lệnh Sâm không có thời gian tới, nếu không bị cướp hết sự chú ý mất.
Lệnh Sâm đi qua, tiếng người như làn sóng thi nhau nổi lên, khách khứa đều nhìn về lối đi, thậm chí còn có người không hề che giấu giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Mà khách khứa gần sân khâu bên này, ngoại trừ bàn của Chúc Ôn Thư, những người khác đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mãi tới khi Lệnh sâm càng ngày càng đến gần, mọi người mới có thể dần dần thấy rõ khuôn mặt của anh....
Tiếng ồn ào nổi sóng.
Người bên cạnh bàn đứng hết cả lên, ào ào nhân cơ hội giơ điện thoại.
"Mẹ nó! Lệnh Sâm thực sự đến đây!"
"Lệnh Sâm? Thật sự là Lệnh Sâm sao? Sao cậu ấy có thể xuất hiện trong đây được?"
"Cậu không biết sao? Từ Quang Lượng là bạn học cấp ba với Lệnh Sâm đấy!"
"Từ Quang Lượng có thể mời Lệnh Sâm tới, hôm nay chỗ tiền mừng của tôi thật đáng giá!"
Trong tiếng thảo luận khắp xung quanh, Lệnh Sâm chỉ còn cách bàn bàn của bọn họ vài bước chân.
Chung Á nhìn chằm chằm về trước, còn không quên nói với Chúc Ôn Thư: "Cậu nói xem cậu ta sẽ ngồi bàn nào? Chúng ta có cần nhân cơ hội này để chen chúc qua không?"
Vừa mới nói xong, Lệnh Sâm và nhóm người Từ Quang Lượng đã đi tới lối nhỏ của bàn bên này.
Từ Quang Lượng hưng phấn tới nỗi mặt đỏ hết lên, vừa dẫn đường, vừa vươn tay chỉ về phía chiếc bàn đằng trước. "Để cho cậu ngồi hàng đầu luôn."
Quay đầu nhìn, lại thấy Lệnh Sâm không có ý muốn tiếp tục đi tiếp, mà anh đang cụp mắt nhìn về hướng người bên cạnh chiếc bàn tròn.
Khi tầm mắt nhìn lướt qua mọi người, người bên bàn này không hiểu sao lại có chiều hướng nín lặng, giống như bầu không khí bị ngưng trệ.
Bị bầu không khí ảnh hưởng, Chúc Ôn Thư hơi hồi hộp, trong một giây ngắn ngủi khi va phải ánh mắt Lệnh Sâm, cô cũng không biết nên nói gì.
Nhưng Lệnh Sâm cũng vậy, không hề nói gì, anh chỉ nhìn thoáng qua chiếc biển trên bàn, sau đó nói: "Không, tôi ngồi đây."
Lời vừa dứt, Chúc Ôn Thư dường như nghe thấy tiếng hít vào của người trên bàn.
Từ Quang Lượng hơi sửng sốt, song rất nhanh đã hiểu được ý của anh.
Người hot thị phi nhiều, ở một nơi nhiều người nhiều miệng như này, Lệnh Sâm muốn hạ thấp xuống chút ngồi chung chỗ với bạn học cũng là chuyện thường tình.
Nhưng anh ta nhìn thấy chỗ này chỉ còn lại một chỗ, định nói hình như có người......
Chỉ thấy Chúc Ôn Thư không nói một lời vươn tay lấy túi sách, sau đó Lệnh Sâm kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
"....."
Từ Quang Lượng không nghĩ rằng Chúc Ôn Thư biết tuỳ cơ ứng biến như vậy, nên cũng chẳng nói gì thêm nữa.
"Vậy cậu cứ ngồi đây đi, có gì cần cứ nói với tôi, tôi ở trong này, hoặc là cậu tìm vợ tôi, cô ấy....."
Từ Quang Lượng quay đầu, phát hiện vợ mình đang mơ mơ màng màng, ánh mắt ngây dại nhìn Lệnh Sâm, tựa như chìm trong giấc mơ.
"Các cậu cứ làm chuyện của mình đi."
Lệnh Sâm nói: "Không cần để ý đến tôi."
"À, vậy, vậy được."
Nghĩ tới còn rất nhiều khách phải tiếp đón, Từ Quang Lượng cũng không muốn nán lại lâu, đi tới kéo người vợ đang chìm trong mộng ảo của mình và dàn phù dâu phù rể miễn cưỡng bước đi.
Xung quanh bốn phía đã rộng rãi hơn, nhưng Chúc Ôn Thư vẫn cảm thấy chật chội, cảm thấy bản thân đã biến thành gấu trúc ở trong sở thú bị người ta vây xem.
Dù sao, toàn bộ ánh mắt của những người ở đây đều dồn hết sang bên này, hơn nữa còn có rất nhiều người chen lấn, hình thành lên vòng vây lấy Lệnh Sâm làm nguyên mẫu, chỉ chừa khoảng cách bằng một lối đi nhỏ.
Mà lúc này, những bạn học cũ ngồi đây đã hoàn hồn lại, bắt đầu nói chuyện với Lệnh Sâm.
"Cậu, thế mà cậu lại tới? Đã lâu không gặp, tôi còn tưởng rằng cậu không đến đấy."
"Cậu còn nhớ tôi không, tôi là Hồng Tư Niên, lúc trước ngồi dãy trước cậu."
"Câu đẹp trai hơn trước kia rất nhiều..... Tôi nhớ rõ trước kia cậu rất gầy, haha, thực sự đã lâu không gặp rồi."
...........
Trong một hồi hàn huyên gượng gạo, lời nói của Chung Á giống như sự thanh lọc.
"Vậy....." Cô nàng chọc chọc cánh tay Chúc Ôn Thư, sau đó vụng trộm liếc mắt ngắm Lệnh Sâm, "Lệnh Sâm ngồi ở đây, vậy người bạn mà cậu chiếm chỗ hộ lát nữa tới đây ngồi chỗ nào?"
Bốn phía đột nhiên im lặng, ánh nhìn của một bộ phận chậm rãi tập chung tới trên người Chung Á.
Rất khó tưởng tượng, tại thời điểm này, còn có người oai phong lẫm liệt suy nghĩ tới loại câu hỏi như vậy.
Thế kỷ 21 hiếm thấy loài người có tư duy phát triển một mạch thế này!
Chúc Ôn Thư: "...."
Cô cũng không biết nên giải thích với Chung Á thế nào, cái người "bạn" kia của cô đã tới rồi.
Khi Chúc Ôn Thư á khẩu không trả lời được, Lệnh Sâm nghiêng người, dưới con mắt dõi nhìn của quần chúng, anh ngoảnh đầu nhìn Chung Á.
"Cô thấy tôi." Anh chậm rãi kéo dài ngữ điệu, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên: "Trông có giống người bạn kia của cô giáo Chúc không?"
"......"
__________________
Chung Á, cô nghĩ lại chút đi, vì sao ghi chú của cô là "Người thứ sáu hàng thứ năm."
Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi
Story
Chương 24: Có Muốn Ngồi Đây Với Tôi Không?
10.0/10 từ 27 lượt.