Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 200

110@-

Chương 200


 


Điếu thuốc tàn lụi trong gạt tàn đầy mẩu thuốc. Nicotine xoa dịu thần kinh, khiến cơ thể dựa vào lưng sô pha thả lỏng, lặng lẽ hòa vào màn đêm tĩnh mịch.


 


Đến khi chiếc điện thoại trên bàn trà rung lên, cô mới chậm rãi mở mắt, ngước nhìn.


 


Thông báo hiện lên trên màn hình điện thoại cứ liên tục dồn dập, giao diện khóa máy che khuất nội dung tin nhắn, nhưng không cần mở ra xem.


 


Tóm lại, nói đi nói lại mãi là những thứ đó.


 


Bùi Vãn Ý dựa vào sô pha, cô ngồi đó rất lâu, mãi đến khi ánh bình minh hơi hửng lên màu xám tro, xua tan bớt màn đêm đặc quánh, cô mới im lặng đứng dậy đi vào phòng tắm.


 


Vệ sinh cá nhân, đánh răng, tắm rửa, sấy tóc.


 


Rồi cô mặc quần áo, cài cúc áo sơ mi và thắt cà vạt, búi tóc đuôi ngựa. Cô cầm áo khoác vest đen, bước đến bên chiếc vali, kéo chiếc vali đen mà từ khi mang về đến giờ còn chưa mở ra, chuẩn bị ra cửa.


 


Chuông cửa vang lên, Lý Sam đến đúng giờ.


 


Mặc dù Bùi Vãn Ý nói khỏi phải đi theo, Lý Sam vẫn thức đêm giải quyết công việc, thu dọn hành lý để công tác với cô.


 


Bùi Vãn Ý thở ra, cố gắng tỉnh táo hơn rồi mới bước ra cửa mở cửa.



 


Lý Sam mặc đồ chỉnh tề, đứng đợi cô ở cửa. Thấy cô mở cửa bước ra thì quan sát kỹ nét mặt cô rồi mới kín đáo hỏi: "Còn sớm, muốn nghỉ thêm một lát không?"


 


Vừa xuống máy bay đã đi dự tiệc rượu, uống đến tận nửa đêm mới về, giờ trời còn chưa sáng là phải đi công tác đến thành phố khác, Lý Sam nhìn là biết Bùi Vãn Ý thức trắng.


 


Đang bị bệnh nữa, cứ gắng gượng như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.


 


Nhưng Lý Sam không thể khuyên.


 


Từ nhiều năm trước, khi quyết định đến đây làm việc cho Bùi Vãn Ý, Lý Sam đã tự nhủ phải quên đi tình cảm anh em thời thơ ấu, coi công việc này là chuyện công thuần túy.


 


Và nó vừa là việc cô muốn làm, vừa là việc bản thân anh, cả anh trai và cha anh, muốn.


 


Ai cũng thấy rõ kết cục của cô Bích Vân. Thế nên không ai muốn đi vào vết xe đổ và mềm lòng vào bất kỳ thời điểm quan trọng nào.


 


Cho nên Lý Sam tàn nhẫn với bản thân. Bùi Vãn Ý cũng đủ tàn nhẫn với chính mình.


 


Bởi người không đủ tàn nhẫn, không thể thắng được người tàn nhẫn hơn.


 


"Không sao, nghỉ ngơi trên đường đủ rồi."


 


Tính cả thời gian lái xe và thời gian trên máy bay là đủ để cô nghỉ và hồi phục sức lực.



 


Bùi Vãn Ý vừa nói, cô kéo vali đi xuống bậc thềm trước, ra đến xe.


 


Lý Sam kín đáo liếc nhìn phòng khách sau cánh cửa. Ngay khi cửa vừa mở, anh đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi. Thị lực anh tốt, cần liếc mắt là có thể thấy phòng khách gần như không có hơi thở cuộc sống và gạt tàn đầy ắp mẩu thuốc trên bàn trà.


 


Lý Sam biết, Bùi Vãn Ý hút đủ thứ, có khi hút Marlboro, có khi hút Dunhill, hoặc là cô hút thuốc bạc hà. Chắc là cô thích cái vị the mát của bạc hà va nói là giúp tỉnh táo.


 


Nhưng thực tế là mỗi khi tâm trạng cô không tốt, hoặc rõ ràng là đang bực bội, cô sẽ hút Dunhill. Một đêm hút hết hơn một gói, khiến Lý Sam đứng bên cạnh nhìn mà nhíu mày.


 


Giờ cả căn nhà thoang thoảng mùi Dunhill. Anh nhìn cái gạt tàn đầy ắp cũng biết mấy tiếng sau khi về nhà Bùi Vãn Ý đã hút bao nhiêu.


 


Chuyện ở cảng thực sự làm người ta phiền lòng, tình hình ở kho cũng căng thẳng, thêm vào đó tiến độ với bên Vancouver chưa rõ ràng. Lý Sam hiểu gần đây áp lực của Bùi Vãn Ý chắc chắn rất lớn.


 


Nhưng Lý Sam càng chắc hơn, đó không phải là tất cả lý do.


 


Lý Sam đóng cửa, đi theo ra xe, mở cửa xe rồi ngồi vào.


 


Thời gian còn dư, đủ để Lý Sam từ từ lái xe đến sân bay và có thể lái xe cẩn thận hơn.


 


Lý Sam không nói gì, im lặng thắt dây an toàn rồi nổ máy lái xe thẳng tới sân bay.


 


Người ở hàng ghế sau đã tựa lưng vào ghế nhắm mắt, tranh thủ từng giây từng phút để hồi phục tinh thần, chuẩn bị đối phó với những rắc rối sắp tới.



 


Lý Sam liếc nhìn gương chiếu hậu, dễ dàng nhận ra cô chắc chắn đã bận đến mức không nghỉ ngơi trong chuyến đi Vancouver kéo dài một tuần ngắn ngủi. Trông Bùi Vãn Ý gầy đi rõ rệt.


 


So với lần vừa về từ Osaka vài tháng trước, giảm muốn hết cân.


 


Nghĩ đến đây, Lý Sam không còn lòng dạ nào nhắc đến bất cứ chuyện gì có thể khiến tâm trạng cô tệ hơn.


 


Mặc dù phải đối mặt.


 


Nhưng Lý Sam không nhắc, người ngồi phía sau lại chủ động hỏi.


 


"Mấy hôm nay thằng Minh Dương vẫn vậy à?"


 


Bùi Vãn Ý không mở mắt, giọng điệu bình thường.


 


Lý Sam đã biết Bùi Vãn Ý sẽ hỏi, trả lời: "Nó qua đó thường xuyên hơn, có khi ngủ lại, có mấy ngày còn ở luôn bên đó."


 


Bùi Vãn Ý nhếch mép cười, kiểu chẳng bất ngờ với câu trả lời này.


 


Cô nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, nhưng thế nào cũng không thấy thoải mái, cuối cùng cô ngồi thẳng dậy, mở mắt nhìn.


 


Đèn đường bên ngoài cửa sổ chưa tắt, Bùi Vãn Ý thấy choáng váng, cô ngẩn người.



 


Thật ra cô không say xe và không mệt đến mức không chịu nổi. Song hình như đã lâu cô không được nhìn cảnh phố xá vào ban đêm thế này, tất cả mọi thứ mơ hồ và xa lạ. Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm, thời tiết lạnh giá, dường như mất cả hơi ấm.


 


Nhưng cô lại thấy, mùa đông này dài dằng dặc đến phát sợ.


 


Lý Sam lặng lẽ lái xe, không lên tiếng làm phiền cô thêm.


 


Xe cứ thế đi thẳng về hướng sân bay, anh lái xe luôn vững vàng, ngồi trong xe không có cảm giác gì, đến nỗi Bùi Vãn Ý ngẩn người một khoảng thời gian dài, đầu óc trống rỗng, song cô chẳng nghĩ gì cả.


 


Mãi đến khi một ngã tư quen thuộc hiện ra trước mắt, Bùi Vãn Ý hoàn hồn, cô lên tiếng:


 


"Đằng trước rẽ trái."


 


Lý Sam khựng lại, nghe theo lời cô rẽ trái vào đường, nhưng sau một hồi im lặng, không nhịn được hỏi:


 


"Muốn đến nhà cô Khương sao?"


 


Bùi Vãn Ý im lặng hồi lâu, rồi lại dựa người về sau, một lúc lâu sau mới lên tiếng:


 


"Thôi, đi thẳng đi."


 


Dù sao đến đó chỉ là một căn nhà trống.


Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Story Chương 200
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...