Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 195
188@-
Chương 195
Thuở còn bé, Bùi Vãn Ý cũng từng có sinh nhật.
Nhưng đó là khi nào nhỉ?
Có lẽ là khi ký ức ấu thơ của cô còn in đậm trong căn biệt thự trắng.
Lúc ấy, ông bà ngoại khỏe mạnh. Mẹ vẫn là con nhà giàu, trang điểm lộng lẫy khi ra phố, có tài xế riêng đưa đón.
Bùi Vãn Ý là con út trong nhà, hai chị gái đã nội trú ở trường tư, nên cô được ông bà ngoại hết mực cưng chiều, chẳng ai dám trách mắng nửa lời.
Vì vào thời điểm đó, quyền hành trong gia đình nằm hết trong tay ông ngoại. Trẻ con vốn tinh ý, cô thừa biết ai là người có uy quyền nhất, nên cô khéo làm hài lòng người lớn. Trước mặt người ngoài có nghịch ngợm bao nhiêu, hễ gặp ông bà ngoại ngoan ngay, ngọt ngào nũng nịu, đòi bế đòi ẵm.
Đến nỗi ngay cả ba ruột cô mà còn khó lòng toàn quyền quyết định việc dạy dỗ con cái, bởi chỉ cần sơ suất nhỏ, cô sẽ mè nheo mách với ông ngoại.
"Nhỏ mà lanh, biết lựa người nịnh."
Mỗi lần bị mách tội, ba cô lại véo má con gái, vừa cười vừa mắng yêu vài câu, nhưng chẳng nỡ phạt nặng.
Bùi Trung Thư thời trẻ tuấn tú, không hề kém cạnh khi sánh vai cùng mẹ, ít nhất trong mắt người đời họ là một cặp đôi xứng lứa vừa đôi.
Nhưng Bùi Vãn Ý không ít lần nghe người khác xì xào về Bùi Trung Thư. Họ cho rằng ông là một thương nhân tầm thường từ Hồng Kông, vậy mà lại khiến nhà họ Đường hủy hôn với nhà họ Chu, nhận ông làm rể.
Ngay cả khi cô con gái ra đời, cũng mang họ của ông theo ý nguyện của mẹ, việc này khiến ông ngoại của Bùi Vãn Ý không hài lòng.
Vì vậy, Bùi Vãn Ý lẽ ra tên là Đường Vãn Ý, nhưng số phận trớ trêu thay, có lẽ ngay từ khi cái tên này được viết ra, con đường số mệnh đã không thể rẽ lối.
Bùi Vãn Ý thuở nhỏ thường tự hỏi, sao ba mẹ mình và ba mẹ bạn bè lại khác biệt đến thế.
Ở nhà bạn khác, ba luôn là người đưa ra quyết định cuối và cũng là người bận rộn kiếm tiền. Mỗi khi tới buổi họp phụ huynh, mẹ hoặc người giúp việc luôn là người đại diện gia đình tới trường. Có những bạn, ba bận đến nỗi chẳng có thời gian đến trường.
Nhưng ở nhà Bùi Vãn Ý, năm đầu tiên đi học, người đưa đón cô đến trường, người tham dự các buổi họp phụ huynh luôn là Bùi Trung Thư.
Bởi Đường Bích Quân rất bận. Con gái nhà họ Đường, mẹ có vô số buổi tiệc tùng, gặp gỡ. Hôm nay trà chiều với bà chủ nọ, mai mua sắm cùng quý bà kia. Tất cả là những hoạt động giao tế thường nhật, cũng là cách nhà họ Đường giữ mối quan hệ với người thân và bạn bè.
Còn Bùi Trung Thư, người không được ông ngoại yêu quý, ở nhà càng như một người nhàn rỗi. Vì thế, ông quán xuyết mọi chuyện liên quan đến Bùi Vãn Ý và hai chị gái.
Sau này Bùi Vãn Ý vẫn cứ nghi ngờ, việc đưa hai chị vào trường nội trú chẳng qua là vì ba ngại lằng nhằng, lười để ý.
Nhưng Bùi Trung Thư dẻo miệng, giỏi lý lẽ, thành ra ngon ngọt thuyết phục được Đường Bích Quân, rồi Đường Bích Quân lại nói với ông ngoại, thế là xong xuôi.
Kể cả việc chọn trường nào cho mấy chị, hay là bao nhiêu quyết định khác.
Như là, chuyện sinh thêm em bé chẳng hạn.
Năm Đường Bích Quân nghén lần cuối, Bùi Vãn Ý học lớp ba, đúng tuổi ương bướng nhất.
Cô ỷ có ông ngoại chống lưng, bà ngoại chiều chuộng, ở nhà cứ nghênh ngang không ai dám mó vào.
Thế nên, khi Đường Bích Quân bầu bí ở nhà dưỡng thai, Bùi Vãn Ý cứ rảnh là chạy đi mè nheo với mẹ, tối ngủ là ôm gối chui tọt vào phòng mẹ, khiến Bùi Trung Thư đành hủi ra phòng khách ngủ.
Hồi đó Bùi Vãn Ý còn chưa rõ chuyện sinh đẻ là thế nào, toàn nghe mấy cô giúp việc thỉnh thoảng lại cười nói: "Cô ba sắp có em trai rồi đấy, sau này làm chị nhé."
Bùi Vãn Ý chưa từng làm chị, thế là tò mò cái cảm giác ấy. Nhưng cô cũng chẳng thân thiết gì với hai chị, trẻ con mà, hơn nhau hai tuổi đã không muốn chơi cùng, huống chi là chị em cách nhau mấy tuổi, xa lạ hơn cả bạn cùng lớp.
Vậy nên tò mò thì tò mò, nhưng với cái "cậu em trai" còn chưa ra đời mà được chú ý quá nhiều, Bùi Vãn Ý không thích.
Nhất là khi cô để ý thấy, ông ngoại cũng mong chờ đứa cháu trai này lắm.
Có lẽ ích kỷ là bản chất của Bùi Vãn Ý.
Từ bé cô đã biết cách để mình sống thoải mái, dễ chịu trong nhà. Nhà họ Đường to ơi là to, bao nhiêu là người thân, bạn bè, người giúp việc ra ra vào vào, nhưng cô vẫn luôn có thể ngang ngược, hống hách, leo trèo nghịch ngợm. Tất cả là nhờ bản năng nhạy bén đó.
Đến nỗi ngay cả Đường Bích Quân cũng chỉ biết bất lực dọn dẹp hậu quả mỗi khi cô gây chuyện. Vậy thì còn ai dám nói gì nữa?
Dù luôn kiểu vui chúa trong nhà nhưng trong lòng Bùi Vãn Ý thừa hiểu, trong số những người dọn dẹp "bãi chiến trường" cho cô, có một người không thích.
Mà sau khi Đường Bích Quân bầu bí, lại có thêm một "thành viên mới" sắp chiếm địa vị của mình. Bùi Vãn Ý sao mà vui cho nổi?
"Mẹ đã có con rồi, còn muốn có thêm em trai nữa hả mẹ?"
Bùi Vãn Ý trước mặt ông ngoại luôn biết cách làm nũng. Cô bé giả vờ ngây thơ hỏi mấy câu, thế nào cũng khiến ông cười ha hả.
"Bởi vì con gái sống trên đời này vất vả lắm. Trong nhà phải có thằng con trai chống đỡ, sau này mấy cháu gái mới không bị ai ăn h**p."
Ông ngoại luôn thật tình với cô, dù ông thực ra biết rõ, Bùi Vãn Ý nghe chẳng hiểu gì cả.
Mà những lời này, ông không bao giờ nói trước mặt Bùi Trung Thư.
Bùi Vãn Ý tuy không hiểu hết ý nghĩa của những lời đó, nhưng trực giác mách bảo cô không mấy ưng cái logic này. Mãi một lúc sau cô mới nhẹ nhàng hỏi: "Thế nhỡ em trai lớn lên lại bắt nạt con và chị thì sao?"
Trẻ con thì biết cái gì?
Vậy nên những lời này, dù cô bé có nói ra, cũng chẳng ai nghĩ là cô bé cố tình.
Ông ngoại lúc đó hơi đơ ra khi nghe câu hỏi này, theo phản xạ định mở mồm, nhưng rồi lại im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, Bùi Vãn Ý lờ mờ nhận ra từ mặt ông, thực ra ông ngoại biết lời ông nói không hẳn đúng tuyệt đối. Nhưng cái lý lẽ sâu xa hơn thì sau này khi cô lớn mới ngấm.
Ông ngoại từng có anh chị em, nhưng sau này chẳng thấy qua lại? Ông là người từng trải, lại lăn lộn trong thời loạn lạc đến tuổi già, sao ông không hiểu cái đạo lý lòng người khó đoán nhất.
Nhưng lúc đó ông chỉ xoa xoa đầu Bùi Vãn Ý, cười hì hì nói:
"Yên tâm đi con, đợi em trai con ra đời, ông ngoại sẽ dạy nó, dạy nó thành một thằng bé đàng hoàng, giống như chú Lý của con ấy."
Bùi Vãn Ý nhìn đôi mắt ẩn sau những nếp nhăn và sương gió của ông ngoại, không hiểu sao lại thấy có gì đó sai sai.
Hình như ông ngoại nhìn ra cô sợ và cô lo, nên mới nói với cô như thế.
Cứ như một lời "hứa" dành cho cô.
Tiếc là ông không thể thực hiện lời hứa đó.
Không lâu sau khi đứa bé mà cả nhà họ Đường mong ngóng chào đời, hai ông bà già đi thăm người thân ở nước ngoài đã gặp tai nạn liên hoàn trên đường. Còn Đường Bích Quân ở cữ và Bùi Vãn Ý vừa lên lớp bốn, còn chả nhìn ông bà lần cuối được.
Biến cố ập đến như một cơn mưa rào, sấm chớp đùng đoàng, gió mưa dữ dội, bao trùm cả căn biệt thự. Đến cả tiếng bước chân người qua lại cũng nhẹ nhàng, không dám làm phiền đến bất kỳ ai đang đau khổ.
Hai chị gái của Bùi Vãn Ý khóc sưng cả mắt. Huống chi Đường Bích Quân vừa sinh con, gần như ngã bệnh liệt giường. Đến cả mọi việc chuẩn bị tang lễ do một mình Bùi Trung Thư lo liệu.
Riêng Bùi Vãn Ý, cô bé được ông bà ngoại cưng chiều nhất, lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ trong đám tang.
Đến những người thân, bạn bè đến viếng cũng không khỏi xì xào bàn tán, cuối cùng cho rằng do cô bé còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện chết chóc là thế nào.
Thực ra thì, Bùi Vãn Ý biết.
Cô biết người chết như đèn tắt, chết là hết, người đó biến mất khỏi thế giới này. Đến cả dấu vết họ từng sống cũng sẽ nhạt dần, cuối cùng tan biến không còn gì.
Nhưng so với việc buồn bã đau khổ, thứ Bùi Vãn Ý cảm thấy trước tiên lại là bất an và hoảng sợ khó tả.
Một trực giác không rõ từ đâu mách bảo cô, chuyện có lẽ chỉ mới bắt đầu. Có những thứ cô chưa thể hiểu và chưa nhìn thấy, đang âm thầm biến đổi về chất.
Có lẽ do một bản năng nào đó, hoặc đơn giản chỉ là cô mất đi "chỗ dựa" trong nhà, khiến cô cảm thấy mất kiểm soát về tình hình của mình sau này.
Đặc biệt là khi trạng thái của Đường Bích Quân ngày càng tệ hơn sau đám tang, thỉnh thoảng lại nổi nóng đập phá đồ đạc trong nhà. Bùi Vãn Ý lại cảm thấy, hai chị gái bị gửi vào trường nội trú thực ra mới là những người may mắn.
Khỏi phải như cô, trơ mắt nhìn cái sự thay đổi trời long đất lở, hết lần này đến lần khác và diễn ra ngay trong từng hơi thở.
Sau này mọi chuyện ra sao, Bùi Vãn Ý không nhớ rõ lắm.
Cô chỉ nhớ khoảng thời gian đó, mọi người trong nhà im thin thít, sống dè dặt cẩn trọng. Mấy cô chú thường đến chơi cũng không thấy đâu nữa.
Đứa em trai mới sinh ngày nào khóc không ngừng, ầm đến nỗi mọi người muốn suy nhược thần kinh. Đến cả bà vú đã chăm sóc Đường Bích Quân hai mươi mấy năm mà còn không chịu nổi, xin nghỉ việc về quê.
Cứ thế, những gương mặt quen thuộc trong nhà dần dần biến mất.
Sau này, Bùi Trung Thư ngày càng bận rộn, nhưng chẳng ai biết ông bận gì, ít về nhà buổi tối.
Sắc mặt Đường Bích Quân ngày một tệ hơn, thỉnh thoảng lại ôm đứa con trai mới sinh là Bùi Minh Dương đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn ra xa.
Bùi Vãn Ý nhìn theo mắt của mẹ, cô thấy cả một vườn hoa tulip mà bà ngoại chăm sóc sớm hoang tàn thành bãi cỏ dại.
Đó là loài hoa mà bà ngoại luôn nhớ về quê hương và là nguồn gốc của dòng máu đang chảy trong người Bùi Vãn Ý, là loài quốc hoa nở rộ.
Cuối cùng, vào một mùa xuân khác sau khi khai giảng, Bùi Trung Thư thuyết phục Đường Bích Quân ký tên, bán đi căn biệt thự cũ mà mẹ đã gắn bó từ khi chào đời.
Sau đó, vô số thủ tục phức tạp được hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.
Song thực tế mọi thứ đã thay đổi.
Ở Boston, họ không còn cuộc sống vô tư, chẳng cần bận tâm thứ gì khác. Đến cả Đường Bích Quân, người xưa nay không hề biết đến việc bếp núc, cũng phải vừa chăm con vừa học cách nấu ăn, đọc hướng dẫn sử dụng máy giặt và máy hút bụi, rồi sau những lần tự mày mò, mẹ biến cả căn nhà thành một mớ hỗn độn.
Mà sau khi di cư, Bùi Trung Thư càng ít khi về nhà hơn.
Việc làm ăn ngày càng phát đạt, nắm bắt được cơ hội và gió xuân của thời đại, thành công mở rộng địa bàn sang lĩnh vực vận tải logistics quốc tế. Thỉnh thoảng lại phải bay sang nước khác để đàm phán những vụ làm ăn lớn, đi biền biệt cả chục ngày nửa tháng.
Còn vợ con ở nhà sống ra sao, dường như ông không mấy quan tâm.
Đâu có thiếu tiền ăn, chắc chắn không chết đói được.
Vì vậy, khi cuối cùng có người nhận ra trạng thái bất thường của Đường Bích Quân, bệnh tình của mẹ đã trở nặng đến mức không thể ra khỏi nhà.
Hai cô chị chọn ở lại trường nội trú, chỉ về nhà vào những ngày nghỉ. Tuy nhiên, trong một thời gian ngắn, họ không chịu nổi người mẹ ngày càng suy nhược thần kinh, thà trốn ở nhà bạn học không về.
Mà Bùi Minh Dương ngày một lớn và dường như không chịu ngồi yên, sức phá hoại còn ghê hơn cả khả năng làm hỏng mọi thứ của Đường Bích Quân. Mỗi khi Bùi Vãn Ý tan học về nhà bằng xe buýt của trường, vừa bước vào cửa là có thể thấy ngay một căn nhà bừa bộn, cùng với đứa em trai ngồi dưới sàn vừa khóc vừa hét, người mẹ ngày càng gầy mòn, gần như suy sụp.
Trong khoảnh khắc ấy, Bùi Vãn Ý thực sự muốn đóng sầm cánh cửa lại, giả vờ như mình đi nhầm chỗ.
Thế là sau này, cô thực sự làm như vậy.
Không muốn thừa nhận nơi đó là nhà mình. không muốn thừa nhận những người đã thay đổi đến mức không nhận ra kia là người thân của mình. Cô dứt khoát lang thang, đâu cũng được, tệ nhất thì vẫn không thể tệ hơn nơi đó.
Mang theo cái đầu như thế, vào một ngày bình thường như bao ngày, Bùi Vãn Ý đeo cặp sách ra khỏi cổng trường, không còn lên chuyến xe buýt về nhà như mọi khi.
Cô rẽ sang một hướng khác, một nơi hoàn toàn xa lạ, không thể đoán trước được thứ gì đợi mình, nhưng lại cho, nó cô một khoảng thời gian ngắn để thở.
Trên đường người qua lại tấp nập, tất cả nói thứ ngôn ngữ vẫn chưa thuộc về cô. Đủ sắc da, màu tóc, đường nét khuôn mặt sâu sắc như bà ngoại, cơ mà không phải bà.
Bùi Vãn Ý cứ đi, đeo cặp sách cúi đầu, đi mãi đi mãi, thế nhưng không ai gọi cô lại.
Cho đến khi cô đi ngang qua một cửa hàng sáng đèn, nhìn qua ô cửa kính sạch bóng thấy vô số bánh ngọt và đồ tráng miệng, ngửi được cái mùi thơm ngọt ngào mà cô không biết bao lâu rồi chưa được thưởng thức.
Bùi Vãn Ý lúc đó mới sực nhớ ra.
Hóa ra hôm nay, là sinh nhật của mình.
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 195
Thuở còn bé, Bùi Vãn Ý cũng từng có sinh nhật.
Nhưng đó là khi nào nhỉ?
Có lẽ là khi ký ức ấu thơ của cô còn in đậm trong căn biệt thự trắng.
Lúc ấy, ông bà ngoại khỏe mạnh. Mẹ vẫn là con nhà giàu, trang điểm lộng lẫy khi ra phố, có tài xế riêng đưa đón.
Bùi Vãn Ý là con út trong nhà, hai chị gái đã nội trú ở trường tư, nên cô được ông bà ngoại hết mực cưng chiều, chẳng ai dám trách mắng nửa lời.
Vì vào thời điểm đó, quyền hành trong gia đình nằm hết trong tay ông ngoại. Trẻ con vốn tinh ý, cô thừa biết ai là người có uy quyền nhất, nên cô khéo làm hài lòng người lớn. Trước mặt người ngoài có nghịch ngợm bao nhiêu, hễ gặp ông bà ngoại ngoan ngay, ngọt ngào nũng nịu, đòi bế đòi ẵm.
Đến nỗi ngay cả ba ruột cô mà còn khó lòng toàn quyền quyết định việc dạy dỗ con cái, bởi chỉ cần sơ suất nhỏ, cô sẽ mè nheo mách với ông ngoại.
"Nhỏ mà lanh, biết lựa người nịnh."
Mỗi lần bị mách tội, ba cô lại véo má con gái, vừa cười vừa mắng yêu vài câu, nhưng chẳng nỡ phạt nặng.
Bùi Trung Thư thời trẻ tuấn tú, không hề kém cạnh khi sánh vai cùng mẹ, ít nhất trong mắt người đời họ là một cặp đôi xứng lứa vừa đôi.
Nhưng Bùi Vãn Ý không ít lần nghe người khác xì xào về Bùi Trung Thư. Họ cho rằng ông là một thương nhân tầm thường từ Hồng Kông, vậy mà lại khiến nhà họ Đường hủy hôn với nhà họ Chu, nhận ông làm rể.
Ngay cả khi cô con gái ra đời, cũng mang họ của ông theo ý nguyện của mẹ, việc này khiến ông ngoại của Bùi Vãn Ý không hài lòng.
Vì vậy, Bùi Vãn Ý lẽ ra tên là Đường Vãn Ý, nhưng số phận trớ trêu thay, có lẽ ngay từ khi cái tên này được viết ra, con đường số mệnh đã không thể rẽ lối.
Bùi Vãn Ý thuở nhỏ thường tự hỏi, sao ba mẹ mình và ba mẹ bạn bè lại khác biệt đến thế.
Ở nhà bạn khác, ba luôn là người đưa ra quyết định cuối và cũng là người bận rộn kiếm tiền. Mỗi khi tới buổi họp phụ huynh, mẹ hoặc người giúp việc luôn là người đại diện gia đình tới trường. Có những bạn, ba bận đến nỗi chẳng có thời gian đến trường.
Nhưng ở nhà Bùi Vãn Ý, năm đầu tiên đi học, người đưa đón cô đến trường, người tham dự các buổi họp phụ huynh luôn là Bùi Trung Thư.
Bởi Đường Bích Quân rất bận. Con gái nhà họ Đường, mẹ có vô số buổi tiệc tùng, gặp gỡ. Hôm nay trà chiều với bà chủ nọ, mai mua sắm cùng quý bà kia. Tất cả là những hoạt động giao tế thường nhật, cũng là cách nhà họ Đường giữ mối quan hệ với người thân và bạn bè.
Còn Bùi Trung Thư, người không được ông ngoại yêu quý, ở nhà càng như một người nhàn rỗi. Vì thế, ông quán xuyết mọi chuyện liên quan đến Bùi Vãn Ý và hai chị gái.
Sau này Bùi Vãn Ý vẫn cứ nghi ngờ, việc đưa hai chị vào trường nội trú chẳng qua là vì ba ngại lằng nhằng, lười để ý.
Nhưng Bùi Trung Thư dẻo miệng, giỏi lý lẽ, thành ra ngon ngọt thuyết phục được Đường Bích Quân, rồi Đường Bích Quân lại nói với ông ngoại, thế là xong xuôi.
Kể cả việc chọn trường nào cho mấy chị, hay là bao nhiêu quyết định khác.
Như là, chuyện sinh thêm em bé chẳng hạn.
Năm Đường Bích Quân nghén lần cuối, Bùi Vãn Ý học lớp ba, đúng tuổi ương bướng nhất.
Cô ỷ có ông ngoại chống lưng, bà ngoại chiều chuộng, ở nhà cứ nghênh ngang không ai dám mó vào.
Thế nên, khi Đường Bích Quân bầu bí ở nhà dưỡng thai, Bùi Vãn Ý cứ rảnh là chạy đi mè nheo với mẹ, tối ngủ là ôm gối chui tọt vào phòng mẹ, khiến Bùi Trung Thư đành hủi ra phòng khách ngủ.
Hồi đó Bùi Vãn Ý còn chưa rõ chuyện sinh đẻ là thế nào, toàn nghe mấy cô giúp việc thỉnh thoảng lại cười nói: "Cô ba sắp có em trai rồi đấy, sau này làm chị nhé."
Bùi Vãn Ý chưa từng làm chị, thế là tò mò cái cảm giác ấy. Nhưng cô cũng chẳng thân thiết gì với hai chị, trẻ con mà, hơn nhau hai tuổi đã không muốn chơi cùng, huống chi là chị em cách nhau mấy tuổi, xa lạ hơn cả bạn cùng lớp.
Vậy nên tò mò thì tò mò, nhưng với cái "cậu em trai" còn chưa ra đời mà được chú ý quá nhiều, Bùi Vãn Ý không thích.
Nhất là khi cô để ý thấy, ông ngoại cũng mong chờ đứa cháu trai này lắm.
Có lẽ ích kỷ là bản chất của Bùi Vãn Ý.
Từ bé cô đã biết cách để mình sống thoải mái, dễ chịu trong nhà. Nhà họ Đường to ơi là to, bao nhiêu là người thân, bạn bè, người giúp việc ra ra vào vào, nhưng cô vẫn luôn có thể ngang ngược, hống hách, leo trèo nghịch ngợm. Tất cả là nhờ bản năng nhạy bén đó.
Đến nỗi ngay cả Đường Bích Quân cũng chỉ biết bất lực dọn dẹp hậu quả mỗi khi cô gây chuyện. Vậy thì còn ai dám nói gì nữa?
Dù luôn kiểu vui chúa trong nhà nhưng trong lòng Bùi Vãn Ý thừa hiểu, trong số những người dọn dẹp "bãi chiến trường" cho cô, có một người không thích.
Mà sau khi Đường Bích Quân bầu bí, lại có thêm một "thành viên mới" sắp chiếm địa vị của mình. Bùi Vãn Ý sao mà vui cho nổi?
"Mẹ đã có con rồi, còn muốn có thêm em trai nữa hả mẹ?"
Bùi Vãn Ý trước mặt ông ngoại luôn biết cách làm nũng. Cô bé giả vờ ngây thơ hỏi mấy câu, thế nào cũng khiến ông cười ha hả.
"Bởi vì con gái sống trên đời này vất vả lắm. Trong nhà phải có thằng con trai chống đỡ, sau này mấy cháu gái mới không bị ai ăn h**p."
Ông ngoại luôn thật tình với cô, dù ông thực ra biết rõ, Bùi Vãn Ý nghe chẳng hiểu gì cả.
Mà những lời này, ông không bao giờ nói trước mặt Bùi Trung Thư.
Bùi Vãn Ý tuy không hiểu hết ý nghĩa của những lời đó, nhưng trực giác mách bảo cô không mấy ưng cái logic này. Mãi một lúc sau cô mới nhẹ nhàng hỏi: "Thế nhỡ em trai lớn lên lại bắt nạt con và chị thì sao?"
Trẻ con thì biết cái gì?
Vậy nên những lời này, dù cô bé có nói ra, cũng chẳng ai nghĩ là cô bé cố tình.
Ông ngoại lúc đó hơi đơ ra khi nghe câu hỏi này, theo phản xạ định mở mồm, nhưng rồi lại im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, Bùi Vãn Ý lờ mờ nhận ra từ mặt ông, thực ra ông ngoại biết lời ông nói không hẳn đúng tuyệt đối. Nhưng cái lý lẽ sâu xa hơn thì sau này khi cô lớn mới ngấm.
Ông ngoại từng có anh chị em, nhưng sau này chẳng thấy qua lại? Ông là người từng trải, lại lăn lộn trong thời loạn lạc đến tuổi già, sao ông không hiểu cái đạo lý lòng người khó đoán nhất.
Nhưng lúc đó ông chỉ xoa xoa đầu Bùi Vãn Ý, cười hì hì nói:
"Yên tâm đi con, đợi em trai con ra đời, ông ngoại sẽ dạy nó, dạy nó thành một thằng bé đàng hoàng, giống như chú Lý của con ấy."
Bùi Vãn Ý nhìn đôi mắt ẩn sau những nếp nhăn và sương gió của ông ngoại, không hiểu sao lại thấy có gì đó sai sai.
Hình như ông ngoại nhìn ra cô sợ và cô lo, nên mới nói với cô như thế.
Cứ như một lời "hứa" dành cho cô.
Tiếc là ông không thể thực hiện lời hứa đó.
Không lâu sau khi đứa bé mà cả nhà họ Đường mong ngóng chào đời, hai ông bà già đi thăm người thân ở nước ngoài đã gặp tai nạn liên hoàn trên đường. Còn Đường Bích Quân ở cữ và Bùi Vãn Ý vừa lên lớp bốn, còn chả nhìn ông bà lần cuối được.
Biến cố ập đến như một cơn mưa rào, sấm chớp đùng đoàng, gió mưa dữ dội, bao trùm cả căn biệt thự. Đến cả tiếng bước chân người qua lại cũng nhẹ nhàng, không dám làm phiền đến bất kỳ ai đang đau khổ.
Hai chị gái của Bùi Vãn Ý khóc sưng cả mắt. Huống chi Đường Bích Quân vừa sinh con, gần như ngã bệnh liệt giường. Đến cả mọi việc chuẩn bị tang lễ do một mình Bùi Trung Thư lo liệu.
Riêng Bùi Vãn Ý, cô bé được ông bà ngoại cưng chiều nhất, lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ trong đám tang.
Đến những người thân, bạn bè đến viếng cũng không khỏi xì xào bàn tán, cuối cùng cho rằng do cô bé còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện chết chóc là thế nào.
Thực ra thì, Bùi Vãn Ý biết.
Cô biết người chết như đèn tắt, chết là hết, người đó biến mất khỏi thế giới này. Đến cả dấu vết họ từng sống cũng sẽ nhạt dần, cuối cùng tan biến không còn gì.
Nhưng so với việc buồn bã đau khổ, thứ Bùi Vãn Ý cảm thấy trước tiên lại là bất an và hoảng sợ khó tả.
Một trực giác không rõ từ đâu mách bảo cô, chuyện có lẽ chỉ mới bắt đầu. Có những thứ cô chưa thể hiểu và chưa nhìn thấy, đang âm thầm biến đổi về chất.
Có lẽ do một bản năng nào đó, hoặc đơn giản chỉ là cô mất đi "chỗ dựa" trong nhà, khiến cô cảm thấy mất kiểm soát về tình hình của mình sau này.
Đặc biệt là khi trạng thái của Đường Bích Quân ngày càng tệ hơn sau đám tang, thỉnh thoảng lại nổi nóng đập phá đồ đạc trong nhà. Bùi Vãn Ý lại cảm thấy, hai chị gái bị gửi vào trường nội trú thực ra mới là những người may mắn.
Khỏi phải như cô, trơ mắt nhìn cái sự thay đổi trời long đất lở, hết lần này đến lần khác và diễn ra ngay trong từng hơi thở.
Sau này mọi chuyện ra sao, Bùi Vãn Ý không nhớ rõ lắm.
Cô chỉ nhớ khoảng thời gian đó, mọi người trong nhà im thin thít, sống dè dặt cẩn trọng. Mấy cô chú thường đến chơi cũng không thấy đâu nữa.
Đứa em trai mới sinh ngày nào khóc không ngừng, ầm đến nỗi mọi người muốn suy nhược thần kinh. Đến cả bà vú đã chăm sóc Đường Bích Quân hai mươi mấy năm mà còn không chịu nổi, xin nghỉ việc về quê.
Cứ thế, những gương mặt quen thuộc trong nhà dần dần biến mất.
Sau này, Bùi Trung Thư ngày càng bận rộn, nhưng chẳng ai biết ông bận gì, ít về nhà buổi tối.
Sắc mặt Đường Bích Quân ngày một tệ hơn, thỉnh thoảng lại ôm đứa con trai mới sinh là Bùi Minh Dương đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn ra xa.
Bùi Vãn Ý nhìn theo mắt của mẹ, cô thấy cả một vườn hoa tulip mà bà ngoại chăm sóc sớm hoang tàn thành bãi cỏ dại.
Đó là loài hoa mà bà ngoại luôn nhớ về quê hương và là nguồn gốc của dòng máu đang chảy trong người Bùi Vãn Ý, là loài quốc hoa nở rộ.
Cuối cùng, vào một mùa xuân khác sau khi khai giảng, Bùi Trung Thư thuyết phục Đường Bích Quân ký tên, bán đi căn biệt thự cũ mà mẹ đã gắn bó từ khi chào đời.
Sau đó, vô số thủ tục phức tạp được hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.
Song thực tế mọi thứ đã thay đổi.
Ở Boston, họ không còn cuộc sống vô tư, chẳng cần bận tâm thứ gì khác. Đến cả Đường Bích Quân, người xưa nay không hề biết đến việc bếp núc, cũng phải vừa chăm con vừa học cách nấu ăn, đọc hướng dẫn sử dụng máy giặt và máy hút bụi, rồi sau những lần tự mày mò, mẹ biến cả căn nhà thành một mớ hỗn độn.
Mà sau khi di cư, Bùi Trung Thư càng ít khi về nhà hơn.
Việc làm ăn ngày càng phát đạt, nắm bắt được cơ hội và gió xuân của thời đại, thành công mở rộng địa bàn sang lĩnh vực vận tải logistics quốc tế. Thỉnh thoảng lại phải bay sang nước khác để đàm phán những vụ làm ăn lớn, đi biền biệt cả chục ngày nửa tháng.
Còn vợ con ở nhà sống ra sao, dường như ông không mấy quan tâm.
Đâu có thiếu tiền ăn, chắc chắn không chết đói được.
Vì vậy, khi cuối cùng có người nhận ra trạng thái bất thường của Đường Bích Quân, bệnh tình của mẹ đã trở nặng đến mức không thể ra khỏi nhà.
Hai cô chị chọn ở lại trường nội trú, chỉ về nhà vào những ngày nghỉ. Tuy nhiên, trong một thời gian ngắn, họ không chịu nổi người mẹ ngày càng suy nhược thần kinh, thà trốn ở nhà bạn học không về.
Mà Bùi Minh Dương ngày một lớn và dường như không chịu ngồi yên, sức phá hoại còn ghê hơn cả khả năng làm hỏng mọi thứ của Đường Bích Quân. Mỗi khi Bùi Vãn Ý tan học về nhà bằng xe buýt của trường, vừa bước vào cửa là có thể thấy ngay một căn nhà bừa bộn, cùng với đứa em trai ngồi dưới sàn vừa khóc vừa hét, người mẹ ngày càng gầy mòn, gần như suy sụp.
Trong khoảnh khắc ấy, Bùi Vãn Ý thực sự muốn đóng sầm cánh cửa lại, giả vờ như mình đi nhầm chỗ.
Thế là sau này, cô thực sự làm như vậy.
Không muốn thừa nhận nơi đó là nhà mình. không muốn thừa nhận những người đã thay đổi đến mức không nhận ra kia là người thân của mình. Cô dứt khoát lang thang, đâu cũng được, tệ nhất thì vẫn không thể tệ hơn nơi đó.
Mang theo cái đầu như thế, vào một ngày bình thường như bao ngày, Bùi Vãn Ý đeo cặp sách ra khỏi cổng trường, không còn lên chuyến xe buýt về nhà như mọi khi.
Cô rẽ sang một hướng khác, một nơi hoàn toàn xa lạ, không thể đoán trước được thứ gì đợi mình, nhưng lại cho, nó cô một khoảng thời gian ngắn để thở.
Trên đường người qua lại tấp nập, tất cả nói thứ ngôn ngữ vẫn chưa thuộc về cô. Đủ sắc da, màu tóc, đường nét khuôn mặt sâu sắc như bà ngoại, cơ mà không phải bà.
Bùi Vãn Ý cứ đi, đeo cặp sách cúi đầu, đi mãi đi mãi, thế nhưng không ai gọi cô lại.
Cho đến khi cô đi ngang qua một cửa hàng sáng đèn, nhìn qua ô cửa kính sạch bóng thấy vô số bánh ngọt và đồ tráng miệng, ngửi được cái mùi thơm ngọt ngào mà cô không biết bao lâu rồi chưa được thưởng thức.
Bùi Vãn Ý lúc đó mới sực nhớ ra.
Hóa ra hôm nay, là sinh nhật của mình.
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Story
Chương 195
10.0/10 từ 25 lượt.