Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 185
150@-
Chương 185
Bùi Vãn Ý nhớ rất rõ lần đầu tiên hai người nói đến chủ đề này là hồi mới quen nhau.
Họ đến cửa hàng của El phụ, một người thì lo thu ngân, người kia thì ghi order, bận cả tối với cả đống khách nước ngoài.
Cũng chính lúc đó, Bùi Vãn Ý từng kể rằng mình từng sống ở Hàn Quốc một thời gian, rồi hỏi Khương Nhan Lâm có từng ở Nhật Bản nên tiếng Nhật mới sõi như vậy không.
Lúc đó, Khương Nhan Lâm chỉ nói qua loa, giống như Bùi Vãn Ý, cả hai không đào sâu thêm.
Sau này, Bùi Vãn Ý kể rõ mình đã sống ở Hàn Quốc bao lâu và vì sao lại đến đó. Dù không kể hết mọi chi tiết, nhưng ít nhất thì mọi chuyện đã rõ.
Nhưng cô lại không nhớ ra - hoặc có lẽ chưa tìm được dịp để hỏi, vì sao Khương Nhan Lâm lại sống ở Nhật Bản một thời gian và cụ thể là bao lâu.
Thấy Khương Nhan Lâm nói chuyện với người bản địa không hề vướng víu, chắc chắn đó không chỉ là vốn liếng học được khi đi du lịch.
Món ăn được mang ra, từng đĩa thịt bò Kobe tươi ngon bày lên bàn. Bùi Vãn Ý cảm ơn nhân viên rồi cầm kẹp gắp thịt bò đặt lên vỉ nướng, vừa nướng vừa hỏi:
"Chuyện đó là khi nào vậy, sao em lại đi?"
Khương Nhan Lâm thấy cô Bùi chủ động nướng thịt, thôi không giành, cứ ngồi quầy bar chờ ăn.
Nghe vậy, Khương Nhan Lâm chỉ đáp cho có lệ: "Khoảng hai năm trước, em học trường tiếng một thời gian."
Bùi Vãn Ý nhướng mày, liếc Khương Nhan Lâm một cái, vừa lật miếng thịt bò vừa nói: "Em học trường Tiếng thôi à?"
Sao cô cứ cảm thấy học trường tiếng thật ra chẳng học được bao nhiêu, tiến độ thì chậm mà học phí thì đắt, thế Khương Nhan Lâm chơi sang vậy?
Bùi Vãn Ý thấy hơi lạ, người bên cạnh nhận xét rất khách quan: "Thật ra, trường tiếng là con đường đơn giản nhất để nhiều người có được visa ngắn hạn ở các nước. Thường thì xin được visa từ sáu tháng trở lên. Nếu tìm được trường cho phép đóng học phí theo kỳ, kiểu sáu tháng, thì về cơ bản có thể thực hiện được kiểu sống du mục, nửa năm đổi một nước."
Loại trường này không yêu cầu cao về bằng cấp hay tuổi tác, thủ tục đăng ký không quá phức tạp. Chỉ cần có đủ tiền và hồ sơ không có vấn đề nghiêm trọng thì khả năng thành công là khá cao.
"Vậy em muốn du ngoạn khắp thế giới à? Em đi những nơi nào?"
Khương Nhan Lâm chống cằm, dõi theo động tác nướng thịt của đối phương, thản nhiên đáp lời: "Đây là một mục tiêu dài lâu của em. Những nơi có mức chi phí sinh hoạt đắt đỏ và tình hình an ninh phức tạp sẽ không được ưu tiên lắm. Tuy nhiên, em thực sự mong muốn được khám phá thế giới này, không phải theo kiểu du lịch ngắn ngày, cưỡi ngựa xem hoa, mà là thực sự sống tại một vùng đất, cảm nhận nhịp điệu cuộc sống và những khác biệt văn hóa."
Để hiện thực hóa kế hoạch này, đòi hỏi một khoảng thời gian chuẩn bị kỹ và nguồn tài chính dồi dào.
Khương Nhan Lâm cần đảm bảo khả năng tự chủ về kinh tế, vì vậy, cô luôn nỗ lực trong nhiều lĩnh vực nghề nghiệp tự do. Mục đích của việc kiếm tiền không đơn thuần là tích lũy cho tuổi hưu trí, mà còn là để cô có thể vươn tới những chân trời xa hơn.
Mấy miếng thịt trên vỉ nướng đã dậy mùi thơm, Bùi Vãn Ý cầm kéo cẩn thận cắt thịt thành miếng vừa ăn rồi gắp sang đĩa cho Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm không rõ Bùi Vãn Ý hành động như vậy là do thói quen thích kiểm soát hay thực sự muốn chăm sóc người khác, nhưng cô không bận tâm, cứ thản nhiên tận hưởng sự chu đáo đó, cầm đũa lên và dùng bữa.
Bùi Vãn Ý cũng ăn miếng bò Kobe nướng, hương vị quả thực rất đặc biệt. Mặc dù không phải loại thịt bò Kobe được quảng bá rầm rộ ở nhà hàng trước đó, song chất lượng thịt và cách tẩm ướp gia vị khá tinh tế, tuy cả không hề rẻ nhưng vẫn mang lại cảm giác xứng đáng với số tiền bỏ ra.
Sau khi ăn xong miếng thịt, cô gắp hết phần thịt bò còn lại trên đĩa thứ hai đặt lên vỉ nướng, rồi chậm rãi nói: "Thật ra, chị đi nhiều chỗ rồi, nhưng không ở lại lâu. Nơi duy nhất ở ba tháng lại là nơi chị không mấy yêu thích. Sau cùng, đi một vòng lớn, chị thấy Boston đỉnh nhất. Đó là một nơi đáng sống, chất lượng y tế và cuộc sống cực rất tốt, thỉnh thoảng còn có những hoạt động thú vị. Những người chị gặp khá lịch thiệp. Khác hẳn với New York - một nơi khó có thể diễn tả hết bằng lời."
Khương Nhan Lâm bật cười, "Dù sao cũng là thành phố mà MIT với Harvard sát vách, lại còn hiếm hoi là bang cấm súng nữa chứ. New York tuổi gì mà so."
Nước Mỹ đúng là mỗi bang mỗi vẻ, khác nhau một trời một vực. New York lại càng là dạng đặc biệt, ngay trong thành phố thôi mà cách nhau có con phố mà như hai thế giới. Bạn cô sống ở Brooklyn bao năm vẫn cứ ghét New York, chỉ vì trót làm nghệ thuật nên đành chịu bó gối ở đấy.
Bùi Vãn Ý vừa lật thịt trên vỉ vừa liếc nhìn Bùi Vãn Ý, "Thế ra Boston đúng là thành phố đáng sống ở Mỹ rồi. Mấy bang khác phong cảnh đẹp thật đấy, nhưng mà đô thị, y tế, giao thông lại chưa đâu vào đâu, an ninh kém hơn. Tính đi tính lại, chắc Boston ổn nhất."
Nói như đang tìm chỗ định cư, nhưng Khương Nhan Lâm chẳng nể nang gì, nói: "Giá cả thì cũng thuộc hàng nóc nhà thế giới đấy."
"Chuyện đó thì rành quá còn gì."
Bùi Vãn Ý gắp cho Khương Nhan Lâm miếng thịt, thấy đối phương chậm rãi nhai mới thong thả hỏi: "Em ở Boston bao lâu?"
Khương Nhan Lâm vừa nhai vừa đáp, cô hiểu thừa ai kia sẽ hỏi thế.
Cô nghĩ, nhưng miệng vẫn hờ hững:
"Ở có hai tháng, tại visa của em nó chỉ cho sáu mươi ngày thôi."
Xin được cái visa Mỹ đã là may mắn, đấy là còn trước dịch, cô với bạn rủ nhau đi xin. Tiếc là bạn bè đi du học hết, cô chưa kiếm được dịp nào đi chơi một mình, ai ngờ cuối cùng lại đi với Kỳ Ninh.
Bùi Vãn Ý ăn vài miếng, bưng cốc nước húp một ngụm, rồi mới giả vờ tình cờ hỏi: "Visa Mỹ thường mười năm, của em còn mấy năm?"
Khương Nhan Lâm muốn lườm cho cháy nhà, nhưng vẫn nhịn: "Chắc còn năm năm."
Bùi Vãn Ý cười nhạt, "Đi những hai tháng cơ, đủ rồi."
Đủ cho việc gì thì không nói.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chút xíu là xong bữa cơm.
Khương Nhan Lâm nhận ra mình đã ăn hơi quá, cô bỏ đũa xuống, uống nước ấm súc miệng.
Bùi Vãn Ý gắp nốt chỗ còn lại vào đĩa mình, vừa ăn vừa trò chuyện vu vơ với Khương Nhan Lâm.
"Ngoài đây với Bắc Mỹ ra, em còn muốn đi đâu nữa không?"
Thế giới này rất lớn, nhưng đôi khi rất nhỏ.
Nếu xét đến yếu tố an toàn và tiện lợi, thì mấy nơi có thể lựa chọn thật ra không còn nhiều.
Châu Âu giờ ngày càng hỗn loạn, chỗ này không biểu tình thì chỗ kia đang phản đối cái này cái nọ, an ninh thì kém, trời vừa sập tối xuống là đường đã vắng hoe.
Mấy hôm trước Bùi Vãn Ý còn nghe một người bạn kể cửa hàng đồ hiệu xa xỉ của cô bạn ở Paris lại bị cướp, cả tủ trưng bày bị vét sạch trong một đêm, thiệt hại nặng nề.
Kinh tế khó khăn thì cướp giật lại càng manh động.
Khương Nhan Lâm đương nhiên biết rõ tình hình, nên kế hoạch dài hạn của cô vẫn bị trì hoãn. Mấy năm trước vì nhiều lý do bất khả kháng, cô chỉ thực hiện được kế hoạch trong phạm vi nhỏ là đến Hong Kong và một vài thành phố khác, song dừng chân không lâu.
Cuộc sống luôn thay đổi, Khương Nhan Lâm vừa bận rộn công việc, vừa đối phó với những chuyện bất ngờ và rắc rối. Giống như hai mối quan hệ tình cảm trước đây, đối với cô là những bất ngờ ngoài ý muốn và làm đảo lộn kế hoạch dài hạn của cô, khiến cô buộc phải điều chỉnh.
Tuy nhiên, Khương Nhan Lâm không phải là người hoàn toàn nhượng bộ đối phương.
Trong mối quan hệ với Tiểu Ưu, cô biết vấn đề cơ bản giữa hai người tập trung ở áp lực kinh tế và Tiểu Ưu còn trẻ, chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi.
Vì vậy, Khương Nhan Lâm dồn hết sức lực và thời gian vào kiếm tiền, nhưng vì vậy mà mối quan hệ của hai người kết thúc nhanh.
Còn trong mối quan hệ với Kỳ Ninh, vấn đề tồn tại nom thì ít, nhưng thực tế lại là những vấn đề cốt lõi mà Khương Nhan Lâm không thể thay đổi.
Cô không thể thay đổi xuất thân của mình và không thể thay đổi quan điểm của Kỳ Ninh.
Những người ở đỉnh cao của kim tự tháp và những người xuất thân từ tầng lớp dưới đáy khó có thể hiểu nhau.
Vì vậy, Khương Nhan Lâm hiểu rằng dù cô có nhường đi chẳng nữa chắc gì sẽ mang lại kết quả tốt đẹp hơn cho mối quan hệ này.
Hoặc là cô phải trở thành một người vợ chỉ biết xoay quanh Kỳ Ninh, chấp nhận một cuộc sống đỉnh cao không khác gì "ăn bám", hoặc cô chỉ có thể trở về thế giới của mình, trở lại là chính mình - một người sinh ra đã không có gì, chỉ có lòng tự trọng và sự tự do.
Nếu Khương Nhan Lâm không yêu Kỳ Ninh, chỉ yêu tiền của Kỳ Ninh, thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn nhiều.
Cuộc sống bà nội trợ giàu có quả thực là kết thúc viên mãn mà vô số người mơ ước.
Nhưng cô không muốn một vài thứ trở nên biến dạng trong cái kết cục đã được định sẵn đó.
Có lẽ cô yêu bề ngoài hào nhoáng, sự dịu dàng và tài năng hơn người của Kỳ Ninh, chứ không phải sự ngây thơ và trẻ con, thiếu chín chắn và yếu đuối của Kỳ Ninh.
Mọi chuyện đến giờ rồi, ai có thể rõ được nữa?
Như Khương Nhan Lâm - cô cũng không rõ.
Nếu hai năm sau, cô đưa ra cùng một câu hỏi.
Thế nó có câu trả lời khác không?
"Bây giờ bàn chuyện em muốn đi đâu, có lẽ cũng không nhiều ý nghĩa."
Khương Nhan Lâm chống cằm, quay sang nhìn người bên cạnh.
Trước khi ăn, Bùi Vãn Ý tiện tay buộc vội mái tóc đen dài bằng dây buộc tóc của Khương Nhan Lâm. Vài sợi tóc mai rơi xuống trán và má làm cô Bùi trông bớt vẻ sắc sảo thường ngày, mà có thêm nét trẻ trung.
Nghe thấy câu này, cô mới chịu buông tha miếng thịt cuối trong bát, quay đầu nhìn Khương Nhan Lâm, hỏi: "Sao lại không có ý nghĩa. Nói với chị cũng không có ý nghĩa chắc?"
Bùi Vãn Ý nói như đương nhiên, Khương Nhan Lâm nghe vậy không nhịn được cười, một lát sau mới khẽ nói: "Bởi người ta thay đổi mà, em còn không biết ngày mai mình nghĩ gì, huống chi là muốn đi đâu."
Cô nói, hàng mi rũ xuống như chiếc quạt khẽ rung, che đi ánh sáng trong đôi mắt.
Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm một lúc, rồi mới nhếch mép cười, sử dụng một câu cắt ngang cái sự "điệu" bất chợt này của cô Khương.
"Mai mình đi Kyoto, còn tắm onsen nữa đấy. Em cứ việc nhớ đến chị và để chị hành xác là vừa."
________
Toai yêu Kyoto, cuồng Kyoto huhu muốn đi Kyoto tắm osen quassss
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 185
Bùi Vãn Ý nhớ rất rõ lần đầu tiên hai người nói đến chủ đề này là hồi mới quen nhau.
Họ đến cửa hàng của El phụ, một người thì lo thu ngân, người kia thì ghi order, bận cả tối với cả đống khách nước ngoài.
Cũng chính lúc đó, Bùi Vãn Ý từng kể rằng mình từng sống ở Hàn Quốc một thời gian, rồi hỏi Khương Nhan Lâm có từng ở Nhật Bản nên tiếng Nhật mới sõi như vậy không.
Lúc đó, Khương Nhan Lâm chỉ nói qua loa, giống như Bùi Vãn Ý, cả hai không đào sâu thêm.
Sau này, Bùi Vãn Ý kể rõ mình đã sống ở Hàn Quốc bao lâu và vì sao lại đến đó. Dù không kể hết mọi chi tiết, nhưng ít nhất thì mọi chuyện đã rõ.
Nhưng cô lại không nhớ ra - hoặc có lẽ chưa tìm được dịp để hỏi, vì sao Khương Nhan Lâm lại sống ở Nhật Bản một thời gian và cụ thể là bao lâu.
Thấy Khương Nhan Lâm nói chuyện với người bản địa không hề vướng víu, chắc chắn đó không chỉ là vốn liếng học được khi đi du lịch.
Món ăn được mang ra, từng đĩa thịt bò Kobe tươi ngon bày lên bàn. Bùi Vãn Ý cảm ơn nhân viên rồi cầm kẹp gắp thịt bò đặt lên vỉ nướng, vừa nướng vừa hỏi:
"Chuyện đó là khi nào vậy, sao em lại đi?"
Khương Nhan Lâm thấy cô Bùi chủ động nướng thịt, thôi không giành, cứ ngồi quầy bar chờ ăn.
Nghe vậy, Khương Nhan Lâm chỉ đáp cho có lệ: "Khoảng hai năm trước, em học trường tiếng một thời gian."
Bùi Vãn Ý nhướng mày, liếc Khương Nhan Lâm một cái, vừa lật miếng thịt bò vừa nói: "Em học trường Tiếng thôi à?"
Sao cô cứ cảm thấy học trường tiếng thật ra chẳng học được bao nhiêu, tiến độ thì chậm mà học phí thì đắt, thế Khương Nhan Lâm chơi sang vậy?
Bùi Vãn Ý thấy hơi lạ, người bên cạnh nhận xét rất khách quan: "Thật ra, trường tiếng là con đường đơn giản nhất để nhiều người có được visa ngắn hạn ở các nước. Thường thì xin được visa từ sáu tháng trở lên. Nếu tìm được trường cho phép đóng học phí theo kỳ, kiểu sáu tháng, thì về cơ bản có thể thực hiện được kiểu sống du mục, nửa năm đổi một nước."
Loại trường này không yêu cầu cao về bằng cấp hay tuổi tác, thủ tục đăng ký không quá phức tạp. Chỉ cần có đủ tiền và hồ sơ không có vấn đề nghiêm trọng thì khả năng thành công là khá cao.
"Vậy em muốn du ngoạn khắp thế giới à? Em đi những nơi nào?"
Khương Nhan Lâm chống cằm, dõi theo động tác nướng thịt của đối phương, thản nhiên đáp lời: "Đây là một mục tiêu dài lâu của em. Những nơi có mức chi phí sinh hoạt đắt đỏ và tình hình an ninh phức tạp sẽ không được ưu tiên lắm. Tuy nhiên, em thực sự mong muốn được khám phá thế giới này, không phải theo kiểu du lịch ngắn ngày, cưỡi ngựa xem hoa, mà là thực sự sống tại một vùng đất, cảm nhận nhịp điệu cuộc sống và những khác biệt văn hóa."
Để hiện thực hóa kế hoạch này, đòi hỏi một khoảng thời gian chuẩn bị kỹ và nguồn tài chính dồi dào.
Khương Nhan Lâm cần đảm bảo khả năng tự chủ về kinh tế, vì vậy, cô luôn nỗ lực trong nhiều lĩnh vực nghề nghiệp tự do. Mục đích của việc kiếm tiền không đơn thuần là tích lũy cho tuổi hưu trí, mà còn là để cô có thể vươn tới những chân trời xa hơn.
Mấy miếng thịt trên vỉ nướng đã dậy mùi thơm, Bùi Vãn Ý cầm kéo cẩn thận cắt thịt thành miếng vừa ăn rồi gắp sang đĩa cho Khương Nhan Lâm.
Khương Nhan Lâm không rõ Bùi Vãn Ý hành động như vậy là do thói quen thích kiểm soát hay thực sự muốn chăm sóc người khác, nhưng cô không bận tâm, cứ thản nhiên tận hưởng sự chu đáo đó, cầm đũa lên và dùng bữa.
Bùi Vãn Ý cũng ăn miếng bò Kobe nướng, hương vị quả thực rất đặc biệt. Mặc dù không phải loại thịt bò Kobe được quảng bá rầm rộ ở nhà hàng trước đó, song chất lượng thịt và cách tẩm ướp gia vị khá tinh tế, tuy cả không hề rẻ nhưng vẫn mang lại cảm giác xứng đáng với số tiền bỏ ra.
Sau khi ăn xong miếng thịt, cô gắp hết phần thịt bò còn lại trên đĩa thứ hai đặt lên vỉ nướng, rồi chậm rãi nói: "Thật ra, chị đi nhiều chỗ rồi, nhưng không ở lại lâu. Nơi duy nhất ở ba tháng lại là nơi chị không mấy yêu thích. Sau cùng, đi một vòng lớn, chị thấy Boston đỉnh nhất. Đó là một nơi đáng sống, chất lượng y tế và cuộc sống cực rất tốt, thỉnh thoảng còn có những hoạt động thú vị. Những người chị gặp khá lịch thiệp. Khác hẳn với New York - một nơi khó có thể diễn tả hết bằng lời."
Khương Nhan Lâm bật cười, "Dù sao cũng là thành phố mà MIT với Harvard sát vách, lại còn hiếm hoi là bang cấm súng nữa chứ. New York tuổi gì mà so."
Nước Mỹ đúng là mỗi bang mỗi vẻ, khác nhau một trời một vực. New York lại càng là dạng đặc biệt, ngay trong thành phố thôi mà cách nhau có con phố mà như hai thế giới. Bạn cô sống ở Brooklyn bao năm vẫn cứ ghét New York, chỉ vì trót làm nghệ thuật nên đành chịu bó gối ở đấy.
Bùi Vãn Ý vừa lật thịt trên vỉ vừa liếc nhìn Bùi Vãn Ý, "Thế ra Boston đúng là thành phố đáng sống ở Mỹ rồi. Mấy bang khác phong cảnh đẹp thật đấy, nhưng mà đô thị, y tế, giao thông lại chưa đâu vào đâu, an ninh kém hơn. Tính đi tính lại, chắc Boston ổn nhất."
Nói như đang tìm chỗ định cư, nhưng Khương Nhan Lâm chẳng nể nang gì, nói: "Giá cả thì cũng thuộc hàng nóc nhà thế giới đấy."
"Chuyện đó thì rành quá còn gì."
Bùi Vãn Ý gắp cho Khương Nhan Lâm miếng thịt, thấy đối phương chậm rãi nhai mới thong thả hỏi: "Em ở Boston bao lâu?"
Khương Nhan Lâm vừa nhai vừa đáp, cô hiểu thừa ai kia sẽ hỏi thế.
Cô nghĩ, nhưng miệng vẫn hờ hững:
"Ở có hai tháng, tại visa của em nó chỉ cho sáu mươi ngày thôi."
Xin được cái visa Mỹ đã là may mắn, đấy là còn trước dịch, cô với bạn rủ nhau đi xin. Tiếc là bạn bè đi du học hết, cô chưa kiếm được dịp nào đi chơi một mình, ai ngờ cuối cùng lại đi với Kỳ Ninh.
Bùi Vãn Ý ăn vài miếng, bưng cốc nước húp một ngụm, rồi mới giả vờ tình cờ hỏi: "Visa Mỹ thường mười năm, của em còn mấy năm?"
Khương Nhan Lâm muốn lườm cho cháy nhà, nhưng vẫn nhịn: "Chắc còn năm năm."
Bùi Vãn Ý cười nhạt, "Đi những hai tháng cơ, đủ rồi."
Đủ cho việc gì thì không nói.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chút xíu là xong bữa cơm.
Khương Nhan Lâm nhận ra mình đã ăn hơi quá, cô bỏ đũa xuống, uống nước ấm súc miệng.
Bùi Vãn Ý gắp nốt chỗ còn lại vào đĩa mình, vừa ăn vừa trò chuyện vu vơ với Khương Nhan Lâm.
"Ngoài đây với Bắc Mỹ ra, em còn muốn đi đâu nữa không?"
Thế giới này rất lớn, nhưng đôi khi rất nhỏ.
Nếu xét đến yếu tố an toàn và tiện lợi, thì mấy nơi có thể lựa chọn thật ra không còn nhiều.
Châu Âu giờ ngày càng hỗn loạn, chỗ này không biểu tình thì chỗ kia đang phản đối cái này cái nọ, an ninh thì kém, trời vừa sập tối xuống là đường đã vắng hoe.
Mấy hôm trước Bùi Vãn Ý còn nghe một người bạn kể cửa hàng đồ hiệu xa xỉ của cô bạn ở Paris lại bị cướp, cả tủ trưng bày bị vét sạch trong một đêm, thiệt hại nặng nề.
Kinh tế khó khăn thì cướp giật lại càng manh động.
Khương Nhan Lâm đương nhiên biết rõ tình hình, nên kế hoạch dài hạn của cô vẫn bị trì hoãn. Mấy năm trước vì nhiều lý do bất khả kháng, cô chỉ thực hiện được kế hoạch trong phạm vi nhỏ là đến Hong Kong và một vài thành phố khác, song dừng chân không lâu.
Cuộc sống luôn thay đổi, Khương Nhan Lâm vừa bận rộn công việc, vừa đối phó với những chuyện bất ngờ và rắc rối. Giống như hai mối quan hệ tình cảm trước đây, đối với cô là những bất ngờ ngoài ý muốn và làm đảo lộn kế hoạch dài hạn của cô, khiến cô buộc phải điều chỉnh.
Tuy nhiên, Khương Nhan Lâm không phải là người hoàn toàn nhượng bộ đối phương.
Trong mối quan hệ với Tiểu Ưu, cô biết vấn đề cơ bản giữa hai người tập trung ở áp lực kinh tế và Tiểu Ưu còn trẻ, chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi.
Vì vậy, Khương Nhan Lâm dồn hết sức lực và thời gian vào kiếm tiền, nhưng vì vậy mà mối quan hệ của hai người kết thúc nhanh.
Còn trong mối quan hệ với Kỳ Ninh, vấn đề tồn tại nom thì ít, nhưng thực tế lại là những vấn đề cốt lõi mà Khương Nhan Lâm không thể thay đổi.
Cô không thể thay đổi xuất thân của mình và không thể thay đổi quan điểm của Kỳ Ninh.
Những người ở đỉnh cao của kim tự tháp và những người xuất thân từ tầng lớp dưới đáy khó có thể hiểu nhau.
Vì vậy, Khương Nhan Lâm hiểu rằng dù cô có nhường đi chẳng nữa chắc gì sẽ mang lại kết quả tốt đẹp hơn cho mối quan hệ này.
Hoặc là cô phải trở thành một người vợ chỉ biết xoay quanh Kỳ Ninh, chấp nhận một cuộc sống đỉnh cao không khác gì "ăn bám", hoặc cô chỉ có thể trở về thế giới của mình, trở lại là chính mình - một người sinh ra đã không có gì, chỉ có lòng tự trọng và sự tự do.
Nếu Khương Nhan Lâm không yêu Kỳ Ninh, chỉ yêu tiền của Kỳ Ninh, thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn nhiều.
Cuộc sống bà nội trợ giàu có quả thực là kết thúc viên mãn mà vô số người mơ ước.
Nhưng cô không muốn một vài thứ trở nên biến dạng trong cái kết cục đã được định sẵn đó.
Có lẽ cô yêu bề ngoài hào nhoáng, sự dịu dàng và tài năng hơn người của Kỳ Ninh, chứ không phải sự ngây thơ và trẻ con, thiếu chín chắn và yếu đuối của Kỳ Ninh.
Mọi chuyện đến giờ rồi, ai có thể rõ được nữa?
Như Khương Nhan Lâm - cô cũng không rõ.
Nếu hai năm sau, cô đưa ra cùng một câu hỏi.
Thế nó có câu trả lời khác không?
"Bây giờ bàn chuyện em muốn đi đâu, có lẽ cũng không nhiều ý nghĩa."
Khương Nhan Lâm chống cằm, quay sang nhìn người bên cạnh.
Trước khi ăn, Bùi Vãn Ý tiện tay buộc vội mái tóc đen dài bằng dây buộc tóc của Khương Nhan Lâm. Vài sợi tóc mai rơi xuống trán và má làm cô Bùi trông bớt vẻ sắc sảo thường ngày, mà có thêm nét trẻ trung.
Nghe thấy câu này, cô mới chịu buông tha miếng thịt cuối trong bát, quay đầu nhìn Khương Nhan Lâm, hỏi: "Sao lại không có ý nghĩa. Nói với chị cũng không có ý nghĩa chắc?"
Bùi Vãn Ý nói như đương nhiên, Khương Nhan Lâm nghe vậy không nhịn được cười, một lát sau mới khẽ nói: "Bởi người ta thay đổi mà, em còn không biết ngày mai mình nghĩ gì, huống chi là muốn đi đâu."
Cô nói, hàng mi rũ xuống như chiếc quạt khẽ rung, che đi ánh sáng trong đôi mắt.
Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm một lúc, rồi mới nhếch mép cười, sử dụng một câu cắt ngang cái sự "điệu" bất chợt này của cô Khương.
"Mai mình đi Kyoto, còn tắm onsen nữa đấy. Em cứ việc nhớ đến chị và để chị hành xác là vừa."
________
Toai yêu Kyoto, cuồng Kyoto huhu muốn đi Kyoto tắm osen quassss
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Story
Chương 185
10.0/10 từ 25 lượt.