Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 157

122@-

Chương 157


 


Khả năng kiểm soát cơ thể của Bùi Vãn Ý giảm sút đáng kể sau khi uống quá nhiều rượu. Tác động lên não thì thấy rõ.


 


Vậy nên trên đường về nhà, cô Bùi ngoan ngoãn không hề gây sự với Khương Nhan Lâm, ngậm chặt mồm, im lặng như một pho tượng người tỏa toàn mùi rượu, ngồi ghế phụ ngoan ngoãn như thể vốn chẳng thích nói chuyện.


 


Khương Nhan Lâm gọi tài xế lái xe của cô Bùi về. Hai chiếc xe đỗ nối đuôi nhau ngoài bãi ngoài trời trước cửa nhà. Bùi Vãn Ý khá tự giác, khỏi cần giúp, tự tháo dây an toàn rồi xuống xe, lẽo đẽo theo sau Khương Nhan Lâm vào nhà.


 


Nhưng vừa nhúc nhích, đầu óc cô Bùi đã lung tung. Cô Bùi dần nhớ ra mọi chuyện, chưa kịp để tài xế đi xa là mở mồm ra cãi: "Vậy ra em biết hết rồi, hôm nay em cố ý, cố tình chọc chị."


 


Khương Nhan Lâm trơ cái mặt ra bước lên bậc thềm, tay nắm cửa mở khóa, đẩy cửa bước vào, thay giày, đến lười cả để ý đến cô Bùi.


 


Bùi Vãn Ý không nói lại được câu nào, đành im bặt, theo sau thay giày, rồi cứ thế lẽo đẽo theo vào phòng tắm. Thấy Khương Nhan Lâm vặn vòi nước nóng rửa tay thì muốn rửa cùng, quệt hết bọt xà phòng đầy tay Khương Nhan Lâm, còn vẩy nước tung tóe khắp bồn rửa tay.


 


Khương Nhan Lâm bực bội "tặc" một tiếng, khiến cô Bùi ngẩng đầu nhìn, trừng mắt hỏi: "Em tặc chị hả?"


 


Khương Nhan Lâm lấy khăn giấy lau khô bồn rửa tay, vứt vào thùng rác bên cạnh, nói: "Biến giùm, em đi vệ sinh."


 


Bùi Vãn Ý muốn cáu, vừa ngại mình vẫn còn trong "thời gian quản chế", thế là nhịn, tượng trưng lùi lại hai bước ra ngoài, đứng tại cửa không nhúc nhích.


 


Khương Nhan Lâm liếc mắt, chả buồn đôi co, mặc kệ cô Bùi đứng đó làm thần giữ cửa.


 


Hôm nay bên ngoài tốn quá nhiều năng lượng, Khương Nhan Lâm không muốn kiếm thêm chuyện làm, đi vệ sinh xong vào phòng tắm bên này rửa mặt, chuẩn bị tắm lên lầu ngủ.



 


Người say khướt nhìn Khương Nhan Lâm đi vệ sinh xong, thấy vặn vòi hoa sen c** q**n áo, lại lề mề chui vào, vật lộn với mấy cái cúc áo trên người mình.


 


Khương Nhan Lâm c** q**n áo xong ngẩng đầu lên, thấy cô Bùi vẫn lóng ngóng mãi không cởi được hai cái cúc sau cùng, thế là kéo lại giúp c** đ*.


 


"Giơ tay lên, quay người lại, cúi xuống, kéo xuống chút đi, chị uống nhầm th**c l*c à?"


 


Bùi Vãn Ý vừa bị mắng, vừa hoa mắt chóng mặt quay trái quay phải, hồi lâu mới cởi được bộ quần áo vướng víu này ra.


 


Quần áo mùa hè tiện nhất, lúc không đi làm lại càng thoải mái, mặc cái áo thun ba lỗ với quần đùi là ra đường được, cần gì phải bày vẽ thế này.


 


Cô Bùi nghĩ vẩn vơ, đợi đến khi cởi xong quần áo đứng dưới vòi nước nóng rồi, mới không tự chủ vươn tay ôm Khương Nhan Lâm, cúi người dụi đầu vào hõm vai thoải mái kia cọ cọ.


 


Tắm rất mệt.


 


Khương Nhan Lâm hầu như không tìm được kẽ hở nào để thoát khỏi vòng tay Bùi Vãn Ý, đợi đến khi khó lắm mới tắm xong trong tư thế này, lại phải quay người lại tắm cho người kia - chỉ biết đứng dưới vòi nước nóng ngơ ngác.


 


Khương Nhan Lâm cầm bông tắm tạo bọt, bảo Bùi Vãn Ý tự giơ tay lên, không hiểu sao ai kia hiểu lầm bị ép cô lên tường, nụ hôn ập đến rơi trên cánh môi, hết lần này đến lần khác ấm áp và nịnh nọt.


 


Khương Nhan Lâm hết cách, cô ôm người như thế, một tay cầm bông tắm lau vội cho cô Bùi.


 


Cô Bùi sở hữu đường nét cơ bắp được rèn luyện từ phòng gym và boxing, nhưng da dẻ lại rất trắng và mịn, kiểu dưỡng da bằng kem em bé, sờ vào một mảnh trơn láng.


 


Khương Nhan Lâm ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của người say rượu, hơi thở dưới làn nước nóng nhanh, cô không dám làm chậm việc trên tay, sợ chậm thêm giây nữa là không còn sức để tắm xong.



 


May mà người say được an ủi, không làm khùng làm điên, cũng không đè cô ra. Song, hình như đầu óc không linh hoạt lắm, cứ lúc mạnh lúc yếu, cứ tăng tốc độ, rồi dừng lại v**t v*, x** n*n lung tung, kiểu đùa bớt và không biết muốn làm gì.


 


Khương Nhan Lâm hành đến mệt, cô tự giành lấy quyền chủ động, dẫn dắt động tác của cô Bùi, đưa cô Bùi vào bằng cách hiệu quả hơn.


 


Tuy vậy, cô Bùi lại cố tình đối nghịch với cô, chưa được bao lâu đã mất tập trung, không thì dụi lại hôn môi hoặc cổ, thì lại nhắm vào chỗ mềm mại trơn láng hơn trên người cô, bỏ qua "chuyện chính" đang làm.


 


Giờ Khương Nhan Lâm mới hiểu cô Bùi sai là thành bộ xử lý đơn nhân, không làm được hay việc cùng lúc.


 


Thảo nào trông cứ ngu ngu.


 


Khương Nhan Lâm bị phiền mất cả kiên nhẫn, ấn đầu cô Bùi hôn, cưỡng ép chuyển hướng sự chú ý của cô Bùi, cô tự giải quyết.


 


Vậy mà quên mất người trước mặt này có lẽ còn hiểu rõ cơ thể mình hơn cả cô, cô vừa có phản ứng đã bị bắt tại trận, nắm chặt tay cô, nhấc đùi cô, chất vấn cô: "Sao em dám lén lút sau lưng chị, em hư."


 


Giọng Bùi Vãn Ý nghiêm túc, vả lại còn kiểu nghi ngờ.


 


Khương Nhan Lâm liếc, lười nói với mấy người say, cô giơ chân lên.


 


"Năm phút."


 


Chiêu khích tướng bình thường đã hữu dụng, huống chi là bây giờ.


 


Cô Bùi bị chọc, lầm bầm gì đó song Khương Nhan Lâm không nghe rõ, Bùi Vãn Ý cúi người xuống rồi ép cô vào tường, nhất chân lên.



Khương Nhan Lâm thở hổn hển, cơ thể căng thẳng thích ứng cực nhanh, Cô Bùi sử dụng lực vừa phải nên ít nhất trong tình huống say cũng không làm cô đau. Tuy nhiên việc đụng chạm và nắm giữ mạnh mẽ vẫn khiến Khương Nhan Lâm chỉ biết thở và không mắng nổi.


 


Chuyện khiến người ta đau đầu là Khương Nhan Lâ nhận ra trong quá trình này, người phía sau dường như dần tỉnh rượu.


 


Biểu hiện cụ thể là nhịp điệu và cách sử dụng lực đang trở lại bình thường, cùng với chuyện thỉnh thoảng lại véo véo cô đùa nghịch sau lưng, rồi lại vỗ nhẹ một cái.


 


Khương Nhan Lâm bực bội giục cô Bùi nhanh nhanh để cô còn về ngủ, tuy nhiên bị cố ý làm ngơ, vất vả dưới vòi hoa sen cả buổi,rồi bị bế lên đặt trước gương bồn rửa tay, bị ép nhìn bản thân bị giữ chân.


 


Mái tóc ướt dính từ đỉnh đầu rủ xuống dán vào cổ, nụ hôn xâm nhập môi răng Khương Nhan Lâm, đôi tay mải miết thăm dò đến ranh giới rồi hời hợt lướt đi không cho cô giải thoát.


 


Khương Nhan Lâm rõ ai kia đã tỉnh rượu. Và cô Bùi thù dai không mượn rượu hành cô thì không phải cô Bùi.


 


Thế là cô cắn phập vào lưỡi cô Bùi. Bùi Vãn Ý đau đến mức muốn rút.


 


"Khương Nhan Lâm, sao em nghịch thế?"


 


Bùi Vãn Ý khẽ mân mê n** m*m m** trước mắt, cô kéo nhẹ, bàn tay kia thì không yên phận ôm trọn tất mà khơi gợi thêm những rung động khẽ khàng.


 


Rồi Bùi Vãn Ý rút tay ra, nâng nhẹ cằm Nhan Lâm, ép Khương Nhan Lâm hé môi, khẽ khàng đưa hai ngón tay vào, lướt nhẹ trên đầu lưỡi, rồi mơn man những kẽ răng, nơi cô thường hay để lại dấu ấn.


 


Bùi Vãn Ý khẽ chạm vào chiếc răng nanh sắc lẻm, bất chợt kề sát vào tai Khương Nhan Lâm, thì thầm: "Em biết trên mặt gương cũng có, phải không?"


 


Khương Nhan Lâm bị giữ đầu lưỡi, thoáng nhíu mày muốn đẩy ra, nhưng rồi lại bất ngờ bị Bùi Vãn Ý tìm đến nơi yếu mềm, đành khẽ run rẩy đón nhận.


 



Trên dưới bị nắm, cô chẳng còn lời nào để trách hờn.


 


Ngắm nhìn người không thể kháng cự, Bùi Vãn Ý khẽ trao Khương Nhan Lâm một nụ hôn, dịu dàng nói:


 


"Thật ra, chị đâu nỡ."


 


Bàn tay chầm chậm nhưng đầy kiên định, ôm Khương Nhan Lâm vào lòng, siết chặt, xoay về phía chiếc gương, bày ra vệt màu tươi thắm và cánh hoa e ấp sương mai.


 


"Tại em đáng yêu quá đỗi, ngắm mãi mà chị chưa thấy đủ."


 


Bùi Vãn Ý khẽ thả đầu lưỡi Khương Nhan Lâm, cúi xuống trao một nụ hôn nồng nàn.


 


Khương Nhan Lâm thở nhẹ, làn hơi chưa kịp lắng lại bị chiếm trọn, thoáng giật mình khẽ cắn Bùi Vãn Ý.


 


Người bị cắn đầu lưỡi kệ, ngược lại khẽ bật tiếng cười nhỏ, ôm Khương Nhan Lâm chặt hơn, nhẹ nhàng như mây trôi đưa người đến bờ vực của những cơn co thắt run rẩy.


 


Cảm giác ấm áp tràn đầy, mềm mại như nhung, khiến người ta chẳng muốn rời.


 


Bùi Vãn Ý ôm người ngẩn ngơ trong vòng tay, dịu dàng v**t v* mái tóc.


 


"Thấy không, em phải nhớ kỹ những khoảnh khắc thế này, để chính em cũng không quên mình thích đến nhường nào."


 


________


 


Rồi, thích thích thích, yêu yêu yêu, rất yêu.


Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Story Chương 157
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...