Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 149
208@-
Chương 149
Để bình yên vô sự vượt qua "kỳ hạn" hàng tháng nghiệt ngã ấy thực sự là một việc không dễ dàng.
Bùi Vãn Ý ngỡ rằng mình hết mực nể nang Khương Nhan Lâm, suốt bao nhiêu ngày qua không hề dùng đến những biện pháp mạnh tay để hành hạ, còn ban cho Khương Nhan Lâm đủ thời gian nghỉ ngơi, như vậy là quá đủ để tích lũy "điểm biểu hiện".
Mà những "điểm biểu hiện" ấy đổi lấy bằng những gì? Bùi Vãn Ý chẳng buồn hồi tưởng chi li để bản thân đỡ nảy sinh những thói quen khó bỏ.
Nhưng nào ngờ, cô thì nhịn đói nhịn khác vượt qua "kỳ hạn", kẻ vô tâm kia lại lén lút "ăn vụng" sau lưng cô và ngay tại mái nhà này.
Lẽ nào những món đồ chơi kia lại có sức mê hoặc đến vậy sao?
Ban đầu, Bùi Vãn Ý hoàn toàn không mảy may hay biết chuyện này.
Cô quay cuồng trong bộn bề công việc, hết dự tiệc tùng bên này lại đến dàn xếp ổn thỏa chuyện bên kia, cả ngày ngập trong những lo toan không tên. Thỉnh thoảng, cô còn bị ông cụ triệu hồi về để thu dọn tàn cuộc cho Bùi Minh Dương, làm tốt phận con trâu con ngựa duy nhất của gia tộc họ Bùi.
Trong cái vòng xoáy bận đến mức không ngồi ăn được bữa cơm đàng hoàng, Bùi Vãn Ý thực sự không còn tâm trí nào để ý xem Khương Nhan Lâm làm gì ở nhà.
Vả lại, hệ thống giám sát của biệt thự vẫn luôn bật chế độ cảnh báo, mọi thao tác bật tắt ánh sáng sẽ kích hoạt thông báo. Chỉ cần Khương Nhan Lâm bước khỏi ngưỡng cửa, Bùi Vãn Ý nắm được tình hình ngay. Những khi khác, Khương Nhan Lâm ở nhà chỉ quanh quẩn với công việc rồi ăn cơm, không có gì đáng để cô phải giám sát.
Mang theo suy nghĩ ấy, Bùi Vãn Ý hoàn toàn không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu "khác lạ" nào từ Khương Nhan Lâm trong suốt hai ngày đầu tiên.
Mãi đến khi được thở lúc ngồi trên xe đến gặp gỡ đối tác, Bùi Vãn Ý tranh thủ lướt qua vài email và thông tin công việc. Bực bội trước sự trì trệ của mấy đứa giỏi ỉ lại, cô đành tạm gác công việc sang một bên, mở ứng dụng trên điện thoại với ý định xem thử người nào đó ở nhà đang làm gì, thì suýt chút nữa không tìm thấy bóng dáng.
Cô liên tiếp xem xét camera giám sát trực tuyến ở nhiều góc độ khác nhau, cuối cùng thấy Khương Nhan Lâm trong phòng tắm của phòng ngủ chính.
Khương Nhan Lâm đang đứng trước bồn rửa tay, mặc ngờ váy ngủ mỏng hai dây, mái đầu khẽ rũ xuống khi em nhẹ nhàng rửa tay.
Lúc Bùi Vãn Ý thoáng nhìn qua, cô thấy khá bình thường, chỉ mải ngắm nhìn váy ngủ lỏng lẻo cùng đường cong mềm mại dưới góc máy từ trên cao.
Đến nỗi khi một vật thể phớt hồng lướt qua trong khung hình, Bùi Vãn Ý còn ngỡ như mắt mình vừa bị đánh lừa.
Cô khẽ nheo mắt, nhìn kỹ hơn, thế là nhận ra vật thể mà Khương Nhan Lâm đang nâng niu trên tay. Qua khung hình camera tương đối rõ nét, vật ấy đang được đôi bàn tay thon thả kỳ cọ tỉ mẩn dưới vòi nước. Sau khi được chăm chút kỹ lưỡng ở mọi ngóc ngách, nó mới được nhẹ nhàng lau khô, xịt lên một lớp dung dịch khử trùng rồi cẩn thận đặt vào chiếc hộp nhỏ nhắn bên cạnh.
Bùi Vãn Ý cứ thế lặng lẽ dõi theo Khương Nhan Lâm vệ sinh món đồ chơi kia, rồi lại cầm chiếc hộp nhỏ bước vào phòng khách, khẽ kéo ra một chiếc tủ bày biện khá lộ liễu, cẩn thận đặt chiếc hộp vào ngăn thứ hai từ trên xuống.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à?
Bao nhiêu ngày qua, Bùi Vãn Ý hoàn toàn không hề hay biết em đã bí mật tậu về cơ man nào là đồ chơi, còn cất giấu chúng kỹ lưỡng trong cái tủ này.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Bùi Vãn Ý nào còn lạ lẫm gì những trò tinh nghịch mà Khương Nhan Lâm vừa bày ra trong phòng ngủ chính.
Cô Khương vốn lười nhác đến độ sau cuộc vui còn cần người hầu hạ tắm rửa, liệu có rảnh rỗi mà tự mình mang "bảo bối" ra kỳ cọ rồi cất lại vào tủ hay không?
Chỉ cần lấy ngón chân nghĩ thôi cũng đủ để cô đoán ra em đang lén lút "ăn vụng" sau lưng mình.
Còn cố tình chọn đúng ban ngày ban mặt, vào khoảng thời gian mà cô bận rộn thở không ra hơi.
Bùi Vãn Ý suýt chút nữa đã bật ra tiếng cười giễu cợt. Nếu không đang trên đường đến gặp đối tác, phía trước lại còn có Lý Sam ngồi cạnh, cô thật muốn mở kho lưu trữ video giám sát ra xem Khương Nhan Lâm đã lén lút "ăn" bao lâu và bằng những mánh khóe gì.
Hệ thống lưu trữ đám mây dưới lớp mạng riêng ảo có khả năng lưu giữ video giám sát trong vòng một tháng gần nhất. Cơ chế hoạt động là tự động tải xuống và sao lưu khi phát hiện khung hình có người di chuyển.
Thông thường, Bùi Vãn Ý định kỳ dọn dẹp dữ liệu một lần vào mỗi tháng giữ lại những đoạn video mình yêu thích và chuyển chúng vào ổ cứng cá nhân, những phần còn lại được cô xóa sạch sẽ không chút do dự.
Và vì khoảng thời gian này cô quá bận rộn, chưa kịp xem lại những thước phim ghi lại mấy ngày sau khi trở về nhà. Hơn nữa, "kỳ ở tù" của Khương Nhan Lâm lại ập đến đúng lúc, khiến Bùi Vãn Ý vừa chẳng thể làm gì lại chẳng dám xem xét quá nhiều.
Suy cho cùng, tối về đến nhà muốn hôn cái thôi cũng có thể bị khó chịu tặng cho một cái tát trời giáng, kiểu bà cố nội nhỏ ấy.
Thế có phải bị đói không?
Đợi mãi mới thoát khỏi vòng vây của tiệc tùng và công việc phiền toái, có thời gian xem xét cẩn thận kho lưu trữ video giám sát, Bùi Vãn Ý mới tường tận Khương Nhan Lâm đã làm những gì.
Từ ngày thứ hai sau khi vừa đặt chân về nhà, cô Khương đã tranh thủ những khoảnh khắc cô vắng mặt để lén lút "ăn vụng", toàn bóc đồ chơi mới tinh ra sử dụng. Sau khi thỏa mãn thì cẩn thận rửa sạch rồi cất lại vào hộp, kín đáo nhét vào ngăn tủ ở phòng dành cho khách.
Bùi Vãn Ý nhìn những công đoạn chuẩn bị tỉ mỉ Khương Nhan Lâm mà lần đầu tiên nhận ra, người này thật biết cách tạo không khí: nào là nến thơm dịu dàng, rèm cửa chống nắng, còn mặc ngủ hai dây mà bình thường chẳng mấy khi đoái hoài đến. Đôi khi, cô Khương chỉ hững mặc nội y ren mỏng manh rồi ngả mình xuống giường.
Sau khi tỉ mỉ xem xét kỹ lưỡng nhiều đoạn video giám sát, Bùi Vãn Ý đoán chắc cô Khương đã nhận được một đơn hàng lớn, đến nỗi phải đánh giá nhiều đồ chơi cùng một lúc như vậy.
Nhưng.
Ban ngày ban mặt dám lén lút ăn một mình ở nhà, giận chết đi được! Dỗ dành mãi mới chịu cho hôn cho một cái, người này ở đâu chui ra vậy?
Cô Bùi đây còn sợ không theo kịp nữa ấy chứ.
Sau khi âm thầm nắm chắc tình hình, cô vẫn cứ như thường lệ bận rộn công việc rồi tối mới về nhà. Mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ: tắm rửa, tập thể dục. Tối muộn mà còn xuống hồ bơi vẫy vùng cả tiếng đồng hồ để giải tỏa ấm ức. Đợi đến khi Khương Nhan Lâm xong xuôi mọi việc, cô Khương rất tự giác mà xán tới "xin" một cái tát yêu thương.
Trong kỳ kinh nguyệt, tính khí của Khương Nhan Lâm càng trở nên thất thường hơn. Cô Khương không chửi mắng hay cãi vã, chỉ kiểu nhìn Bùi Vãn Ý là không ưa.
Thấy cô đứng tần ngần trong bếp tìm đồ ăn, cô Khương khó chịu bảo cô ăn xong rồi hẵng quay lại, hoặc là ăn khẽ thôi đừng gây ra nhiều tiếng động làm phiền người khác.
Thấy cô bơi lội trong hồ cũng khiến cô Khương không hài lòng, cô Khương hỏi cô có phải tiền nhiều quá không biết tiêu vào đâu, cứ tốn kém duy trì dọn dẹp hồ bơi mà lại ít khi dùng đến. Đã sắp sang đông rồi mà giờ này mới nhớ nhảy xuống lội vài vòng.
Đến khi thấy cô lại gần thì chưa kịp làm gì đã lạnh lùng đuổi cô đi. Chuyện này khiến Bùi Vãn Ý vừa phải ngoan ngoãn giữ mình vừa không nhịn được muốn trêu chọc vài ba câu, xem thử cô Khương ngoài tát vào mặt người khác thì còn có thể đáng yêu đến mức nào.
Dưới lớp vỏ bọc giả tạo về sự hòa thuận bề ngoài ấy, Khương Nhan Lâm thực sự không nghi ngờ. Cô Khương nhà ta vẫn cứ lén lút ăn một mình ở nhà sau lưng Bùi Vãn Ý, những món đồ chơi đã bóc trong tủ ngày càng nhiều mà chẳng thấy dùng lại lần nào.
Bùi Vãn Ý đợi cô Khương đi tắm đã chạy qua lục tủ một lần. Nom là những kiểu dáng trông khá ổn. Cô quay sang tìm kiếm những mẫu tương tự trên mạng để xem hướng dẫn sử dụng.
Sẽ có lúc cần dùng đến thôi, Bùi Vãn Ý không vội.
Âm thầm án binh bất động đương nhiên để chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Bùi Vãn Ý chọn một ngày tương đối rảnh rỗi, giả vờ mình phải ra ngoài làm việc, tối muộn mới về. Thực tế thì buổi trưa cô đã xong việc. Cô lái xe đến siêu thị tươi sống lượn một vòng, mua thêm đồ chất cho đầy tủ lạnh rồi lái xe về nhà. Trên đường đi, cô tiện tay mở ứng dụng xem camera.
Nghiên cứu suốt mấy ngày nay, Bùi Vãn Ý đã nắm bắt được "quy luật" của Khương Nhan Lâm từ lâu.
Cô bé thường dậy không quá sớm vào buổi sáng. Sau đó ăn uống xong xuôi mới làm việc, ngồi trước máy tính bận rộn vài tiếng đồng hồ, cuối cùng làm qua loa bữa trưa để xong bữa, rồi ngủ trưa khoảng nửa tiếng, xong dậy làm việc tiếp.
Trong mấy ngày này, công việc "đánh giá" được cô Khương làm vào khoảng thời gian sau giấc ngủ trưa.
Cơ thể vừa được thả lỏng vừa hồi phục được tinh thần và thể lực. Rửa mặt cho tỉnh táo, tạo chút không gian, tạo chút không khí, thời điểm rất lý tưởng.
Buổi chiều dễ buồn ngủ, không thích hợp để làm những công việc đòi hỏi sự tập trung cao độ.
Bùi Vãn Ý vừa khâm phục tinh thần tận tâm của cô Khương, làm việc là đầu tư từng li từng lí, vừa âm thầm tán thưởng lịch trình làm việc của cô Khương.
Thực sự là một phương thức vô cùng tiện lợi để Bùi Vãn Ý kiểm tra em.
Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng Bùi Vãn Ý hiếm khi tốt, cô khe khẽ hát vu vơ rồi đỗ xe vào bãi đỗ cách nhà một đoạn. Xuống xe, cô xách theo đồ ăn đã mua rồi thong thả đi về phía căn nhà.
Cô vừa xem màn hình điện thoại vừa đi. Thấy người nào đó đã thức dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi, đang ở trong phòng ngủ chính bật đèn, kéo rèm cửa, rồi lại đốt thêm một cây nến thơm. Cô cảm thấy hài lòng với khả năng canh giờ của mình.
Cứ thế dõi theo khung cảnh trên màn hình, Bùi Vãn Ý bước đến cổng nhà, lặng lẽ mở cửa, vào nhà thay giày.
Cô cẩn thận đặt đồ đạc xuống, rửa tay, cởi bộ đồ công sở đang mặc trên người đặt ở phòng khách, rồi nhẹ nhàng bước lên cầu thang, chậm rãi lên tầng hai, tới trước cửa phòng ngủ chính.
Khương Nhan Lâm ở nhà một mình không có thói quen khóa cửa. Bùi Vãn Ý không bật tiếng giám sát, cứ thế đứng trước cửa nhìn em đeo bịt mắt, nằm xuống cái giường đã trải sẵn tấm thảm lông, cầm món đồ chơi màu xanh nhạt trong tay chậm rãi tự mình khám phá.
Góc nhìn này để quan sát người trên giường và mang lại một cảm giác thực sự khó tả.
Váy ngủ của em trễ xuống một nửa, đầu gối vô thức hơi co lại, nhẹ nhàng cọ xát vào tấm thảm lông. Một tay em cầm món đồ chơi màu xanh nhạt vuốt dọc làn da trắng nõn, tay kia dường như vô định lướt qua khắp nơi, xoa bóp, trêu chọc. Những động tác ban đầu còn nhẹ nhàng, dần dần khi đã vào guồng, chúng trở nên mạnh bạo hơn. Mà những động tác và lực tay ấy nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc đến lạ.
Bùi Vãn Ý liếc nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt. Người trên màn hình điện thoại dang rộng hai chân và lấy ngón tay kéo nhẹ lớp vải xuống. Lúc này cô mới lặng lẽ vặn nắm cửa, bước vào phòng ngủ.
Người đeo bịt mắt đen dường như đang đắm chìm trong tần số rung động kia, không hề cảm thấy khác thường. Cơ thể bất an khẽ cọ xát vào tấm thảm lông, tiếng th* d*c và những âm thanh khẽ khàng vang vọng rõ ràng trong căn phòng ngủ.
Bùi Vãn Ý nhẹ nhàng đóng cửa, cứ thế tựa lưng vào cánh cửa, lặng lẽ nhìn em đang mất kiểm soát trên giường, từng cử động và mỗi nhịp thở dồn dập của em được cô ghi vào mắt.
Sự mềm mại của Khương Nhan Lâm luôn được giấu kín trong một lớp vỏ dày và cứng rắn, kín kẽ đến từng đường nét, không cho bất kỳ ai có cơ hội nhìn, huống chi là chạm.
Bởi vậy, Bùi Vãn Ý đã từng thấy em trong rất nhiều hình ảnh trên giường và vả lại không chỉ giới hạn trong một khung cảnh đơn điệu là chiếc giường.
Nhưng phần lớn thời gian, Khương Nhan Lâm tuyệt nhiên sẽ không để Bùi Vãn Ý dễ dàng nhìn thấy phản ứng chân thật nhất của mình.
Em giỏi nhẫn nhịn, bất kể là sự chịu đựng cơn đau lúc ban đầu hay việc che giấu những phản ứng tự nhiên bản năng nhất của cơ thể, em thực hiện một cách thuần thục, khiến người ta thoáng nhìn qua sẽ lầm tưởng em là một người vô cùng thoải mái và tự chủ.
Nhưng thực tế, Bùi Vãn Ý - trong vài lần ngắn ngủi có được em, đã nhạy bén nắm bắt được những dấu vết mà đối với cô mà nói, em che giấu không hoàn hảo chút nào.
Bất kể là hơi thở và tiếng rên khe khẽ cố kìm nén, hay những biểu cảm muốn che giấu, tất cả trở nên đáng thương hơn dưới sự ấm áp tràn ra và thấm đẫm lòng bàn tay.
Mà để có những hình ảnh ấy thì Bùi Vãn Ý phải dùng mọi thủ đoạn để tìm kiếm và khai thác từ sâu thẳm sự mềm mại của em. Hương vị của sự chủ động và nhẫn nhịn ấy thực sự tuyệt vời, khiến người ta nếm trải một lần là khó lòng quên được.
Nhưng khi một khía cạnh khác, thuộc về sự mềm mại bên trong của em, một vẻ đẹp mà trước đây cô chưa từng hình dung tới, hoàn toàn mở ra trong tầm mắt, Bùi Vãn Ý khó có thể tìm lại được phản ứng và khả năng tư duy vốn có của mình.
Người nằm trên giường vô thức hé môi, phát ra những hơi thở và âm thanh khiến người khác khó lòng đứng vững. Rõ ràng chỉ là một chút động tác nhỏ nhoi, nhưng lại vô cớ vang vọng trong căn phòng ngủ, khuếch đại đến mức xuyên thấu thính giác.
Bùi Vãn Ý phải vài lần điều chỉnh nhịp thở mới có thể nhẫn nại không gây ra bất kỳ tiếng động nào làm giật mình em. Cô giật mạnh chiếc cà vạt đang thắt trên cổ, rồi cởi tung chiếc áo sơ mi nóng bức, cứ thế tùy tiện để nó mở toang, tựa lưng vào cánh cửa thả lỏng cơ thể.
Vốn dĩ đây là một màn trừng phạt và trả thù được cô chuẩn bị kỹ lưỡng. Vì khoảnh khắc này, Bùi Vãn Ý đã nhẫn nhịn không đòi lại từ em ngay từ đầu. Nhưng cô chợt nhận ra, người chịu tổn thương sâu sắc nhất hóa ra lại chính là mình.
Trên đời này làm sao lại có thứ cực hình chó má đến thế?
Mà đâu chỉ một hay hai lần.
Cứ như thể sự tồn tại của Khương Nhan Lâm vốn dĩ là để dày vò Bùi Vãn Ý.
Dù ý chí tự chủ có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có thể lên xuống, giằng co trong từng giây từng phút, không ngừng bị kéo căng, mở rộng giới hạn. Nhưng cái giá phải trả và những cảm xúc lẫn lộn bên trong, chỉ có mình cô mới thấu hiểu.
Đôi chân trắng ngần, thon dài giơ lên, những ngón tay đang mân mê chiếc đồ chơi màu xanh nhạt và cả sức lực mạnh mẽ xoa bóp chỗ đầy đặn đến mức để lại dấu đỏ, tất cả tựa như ngọn lửa nóng rực cháy bùng, lan dọc sống lưng Bùi Vãn Ý lên đến tận sau gáy và đỉnh đầu.
Bùi Vãn Ý hận không thể khiến em dừng lại ngay, nhưng lại thực sự không đành lòng phá hỏng bất kỳ một chi tiết nào trong khoảnh khắc này. Mái tóc đen rối bời và từng đường nét cơ thể, nhiệt độ cơ thể đang không ngừng dâng cao, ửng lên màu đỏ quyến rũ. Những hơi thở và âm thanh khẽ khàng vang vọng bên tai, từng tiếng, theo nhịp điệu của chiếc đồ chơi màu xanh nhạt mà miệt mài cọ xát, khiến cho làn da dưới ánh sáng lờ mờ kia ánh lên chút ít bóng bẩy, từng chút một lan tỏa, mang theo mùi hương quen thuộc đến vô cùng, mùi hương độc nhất vô nhị của riêng em, bao trùm Bùi Vãn Ý.
Cực hình này dường như không có hồi kết. Bùi Vãn Ý gần như tin rằng linh hồn mình không còn ở đây, cho đến khi tiếng r*n r* khẽ khàng nổ tung bên tai, mới khiến cô nhẹ bẫng mà hoàn hồn.
Tiếng r*n r* kia, vỏn vẹn ba chữ ngắn ngủi, là thanh âm và cách phát âm mà Bùi Vãn Ý đã quá quen thuộc. Thế nhưng, trước đây để có được nó, cô phải tốn biết bao nhiêu thủ đoạn và sức lực mới có thể nhận được một cách miễn cưỡng.
Vậy mà giờ đây, thân thể căng cứng kia còn run rẩy co rút, chiếc cằm khẽ ngẩng lên theo từng hơi thở nghẹn ngào. Làn da trắng hồng dưới mái tóc đen rối bời và chiếc váy ngủ hờ hững, tựa như miếng thịt quả táo chín mọng ngọt ngào nhất, khiến người ta chỉ muốn ngước nhìn mà hôn, mà l**m láp, để giải tỏa cơn khát cháy bỏng đang âm ỉ sâu trong tim.
Bởi vậy, khi người con gái mãi sau mới khẽ ngước đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô, Bùi Vãn Ý cũng chỉ lặng lẽ nhìn em, không nói một lời.
Trong không khí lan tỏa một mùi hương quyến luyến. Bùi Vãn Ý hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng dậy, giật ohanwg chiếc cà vạt đen ném xuống đất, từng bước chậm rãi tiến đến bên giường, kéo người vẫn chưa kịp phản ứng trở lại xuống giường.
Cơ thể đang trong trạng thái mệt mỏi và nhạy cảm, Khương Nhan Lâm hoàn toàn không có sức phản kháng mà bị đè xuống giường. Bàn tay cô nắm lấy đùi em rồi gập người em lại, giật lấy món đồ chơi màu xanh nhạt mà em cầm ở tay kia.
Bùi Vãn Ý không cho em cơ hội phản bác, cúi xuống chặn lấy đôi môi quyến rũ chết người kia của em, không cho phép từ chối mà nhấn nút nguồn, áp sát vào em.
Người vừa mới trút bỏ gánh nặng bị ép buộc căng cứng người lại, môi răng bị tách ra, chiếc lưỡi cũng không chút lưu tình cọ xác, cứ thế giữ chặt đùi em mà sâu thêm nụ hôn, đồng thời tăng nhanh tần suất cọ xát.
Khương Nhan Lâm nghẹn ngào muốn trốn tránh, cơ thể khó chịu giãy giụa trong vòng tay cô, nhưng lại chẳng thể chống cự.
Bùi Vãn Ý kiên nhẫn kiểm soát em, đợi nụ hôn này tạm thời giải tỏa cơn khát, cô mới khẽ cười rồi chạm môi mình lên môi em, khẽ thì thầm:
"Em thích tự mình tưởng tượng đến chị để chơi như vậy, sao bây giờ chị ở ngay trước mặt em rồi, em lại muốn giả vờ như không muốn?"
Khương Nhan Lâm th* d*c, không chịu để ý đến Bùi Vãn Ý.
Bùi Vãn Ý chỉ nhẹ nhàng ấn một cái, khiến tần suất kia gây ra sự run rẩy bất an hơn nữa cho em, rồi mỉm cười hôn nhẹ lên môi em.
"Bé cưng, vừa nãy em đã nghĩ đến những gì, kể hết cho chị nghe được không?"
Cô tăng thêm động tác, lướt qua điểm nhạy cảm kia trong sự ấm áp.
Thấy mặt Khương Nhan Lâm nóng bừng, không chịu nhìn mình, cô lại càng muốn quá đáng mà trêu chọc em thêm.
"Khương Nhan Lâm, em không nói cho chị biết em muốn gì, vậy làm sao chị có thể thỏa mãn em được?"
Cô ghì chặt người đang cố gắng vùng vẫy, run rẩy, dịu dàng hôn lên môi em: "Em xem em đói thế nào kìa, ban ngày ban mặt phải tự xử rồi, thế chị thất nghiệp mất."
Nói rồi, Bùi Vãn Ý chợt cầm chiếc điện thoại di động của Khương Nhan Lâm ở bên cạnh, rồi lại khẽ cười hỏi:
"À phải rồi, trong điện thoại của em có gì nhở? Hay mình nghe thử đi?"
________
Mình lưu nhưng máy lag nên nó không lưu thế là mất chương 149. Xin lỗi các tình yêu
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 149
Để bình yên vô sự vượt qua "kỳ hạn" hàng tháng nghiệt ngã ấy thực sự là một việc không dễ dàng.
Bùi Vãn Ý ngỡ rằng mình hết mực nể nang Khương Nhan Lâm, suốt bao nhiêu ngày qua không hề dùng đến những biện pháp mạnh tay để hành hạ, còn ban cho Khương Nhan Lâm đủ thời gian nghỉ ngơi, như vậy là quá đủ để tích lũy "điểm biểu hiện".
Mà những "điểm biểu hiện" ấy đổi lấy bằng những gì? Bùi Vãn Ý chẳng buồn hồi tưởng chi li để bản thân đỡ nảy sinh những thói quen khó bỏ.
Nhưng nào ngờ, cô thì nhịn đói nhịn khác vượt qua "kỳ hạn", kẻ vô tâm kia lại lén lút "ăn vụng" sau lưng cô và ngay tại mái nhà này.
Lẽ nào những món đồ chơi kia lại có sức mê hoặc đến vậy sao?
Ban đầu, Bùi Vãn Ý hoàn toàn không mảy may hay biết chuyện này.
Cô quay cuồng trong bộn bề công việc, hết dự tiệc tùng bên này lại đến dàn xếp ổn thỏa chuyện bên kia, cả ngày ngập trong những lo toan không tên. Thỉnh thoảng, cô còn bị ông cụ triệu hồi về để thu dọn tàn cuộc cho Bùi Minh Dương, làm tốt phận con trâu con ngựa duy nhất của gia tộc họ Bùi.
Trong cái vòng xoáy bận đến mức không ngồi ăn được bữa cơm đàng hoàng, Bùi Vãn Ý thực sự không còn tâm trí nào để ý xem Khương Nhan Lâm làm gì ở nhà.
Vả lại, hệ thống giám sát của biệt thự vẫn luôn bật chế độ cảnh báo, mọi thao tác bật tắt ánh sáng sẽ kích hoạt thông báo. Chỉ cần Khương Nhan Lâm bước khỏi ngưỡng cửa, Bùi Vãn Ý nắm được tình hình ngay. Những khi khác, Khương Nhan Lâm ở nhà chỉ quanh quẩn với công việc rồi ăn cơm, không có gì đáng để cô phải giám sát.
Mang theo suy nghĩ ấy, Bùi Vãn Ý hoàn toàn không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu "khác lạ" nào từ Khương Nhan Lâm trong suốt hai ngày đầu tiên.
Mãi đến khi được thở lúc ngồi trên xe đến gặp gỡ đối tác, Bùi Vãn Ý tranh thủ lướt qua vài email và thông tin công việc. Bực bội trước sự trì trệ của mấy đứa giỏi ỉ lại, cô đành tạm gác công việc sang một bên, mở ứng dụng trên điện thoại với ý định xem thử người nào đó ở nhà đang làm gì, thì suýt chút nữa không tìm thấy bóng dáng.
Cô liên tiếp xem xét camera giám sát trực tuyến ở nhiều góc độ khác nhau, cuối cùng thấy Khương Nhan Lâm trong phòng tắm của phòng ngủ chính.
Khương Nhan Lâm đang đứng trước bồn rửa tay, mặc ngờ váy ngủ mỏng hai dây, mái đầu khẽ rũ xuống khi em nhẹ nhàng rửa tay.
Lúc Bùi Vãn Ý thoáng nhìn qua, cô thấy khá bình thường, chỉ mải ngắm nhìn váy ngủ lỏng lẻo cùng đường cong mềm mại dưới góc máy từ trên cao.
Đến nỗi khi một vật thể phớt hồng lướt qua trong khung hình, Bùi Vãn Ý còn ngỡ như mắt mình vừa bị đánh lừa.
Cô khẽ nheo mắt, nhìn kỹ hơn, thế là nhận ra vật thể mà Khương Nhan Lâm đang nâng niu trên tay. Qua khung hình camera tương đối rõ nét, vật ấy đang được đôi bàn tay thon thả kỳ cọ tỉ mẩn dưới vòi nước. Sau khi được chăm chút kỹ lưỡng ở mọi ngóc ngách, nó mới được nhẹ nhàng lau khô, xịt lên một lớp dung dịch khử trùng rồi cẩn thận đặt vào chiếc hộp nhỏ nhắn bên cạnh.
Bùi Vãn Ý cứ thế lặng lẽ dõi theo Khương Nhan Lâm vệ sinh món đồ chơi kia, rồi lại cầm chiếc hộp nhỏ bước vào phòng khách, khẽ kéo ra một chiếc tủ bày biện khá lộ liễu, cẩn thận đặt chiếc hộp vào ngăn thứ hai từ trên xuống.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à?
Bao nhiêu ngày qua, Bùi Vãn Ý hoàn toàn không hề hay biết em đã bí mật tậu về cơ man nào là đồ chơi, còn cất giấu chúng kỹ lưỡng trong cái tủ này.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Bùi Vãn Ý nào còn lạ lẫm gì những trò tinh nghịch mà Khương Nhan Lâm vừa bày ra trong phòng ngủ chính.
Cô Khương vốn lười nhác đến độ sau cuộc vui còn cần người hầu hạ tắm rửa, liệu có rảnh rỗi mà tự mình mang "bảo bối" ra kỳ cọ rồi cất lại vào tủ hay không?
Chỉ cần lấy ngón chân nghĩ thôi cũng đủ để cô đoán ra em đang lén lút "ăn vụng" sau lưng mình.
Còn cố tình chọn đúng ban ngày ban mặt, vào khoảng thời gian mà cô bận rộn thở không ra hơi.
Bùi Vãn Ý suýt chút nữa đã bật ra tiếng cười giễu cợt. Nếu không đang trên đường đến gặp đối tác, phía trước lại còn có Lý Sam ngồi cạnh, cô thật muốn mở kho lưu trữ video giám sát ra xem Khương Nhan Lâm đã lén lút "ăn" bao lâu và bằng những mánh khóe gì.
Hệ thống lưu trữ đám mây dưới lớp mạng riêng ảo có khả năng lưu giữ video giám sát trong vòng một tháng gần nhất. Cơ chế hoạt động là tự động tải xuống và sao lưu khi phát hiện khung hình có người di chuyển.
Thông thường, Bùi Vãn Ý định kỳ dọn dẹp dữ liệu một lần vào mỗi tháng giữ lại những đoạn video mình yêu thích và chuyển chúng vào ổ cứng cá nhân, những phần còn lại được cô xóa sạch sẽ không chút do dự.
Và vì khoảng thời gian này cô quá bận rộn, chưa kịp xem lại những thước phim ghi lại mấy ngày sau khi trở về nhà. Hơn nữa, "kỳ ở tù" của Khương Nhan Lâm lại ập đến đúng lúc, khiến Bùi Vãn Ý vừa chẳng thể làm gì lại chẳng dám xem xét quá nhiều.
Suy cho cùng, tối về đến nhà muốn hôn cái thôi cũng có thể bị khó chịu tặng cho một cái tát trời giáng, kiểu bà cố nội nhỏ ấy.
Thế có phải bị đói không?
Đợi mãi mới thoát khỏi vòng vây của tiệc tùng và công việc phiền toái, có thời gian xem xét cẩn thận kho lưu trữ video giám sát, Bùi Vãn Ý mới tường tận Khương Nhan Lâm đã làm những gì.
Từ ngày thứ hai sau khi vừa đặt chân về nhà, cô Khương đã tranh thủ những khoảnh khắc cô vắng mặt để lén lút "ăn vụng", toàn bóc đồ chơi mới tinh ra sử dụng. Sau khi thỏa mãn thì cẩn thận rửa sạch rồi cất lại vào hộp, kín đáo nhét vào ngăn tủ ở phòng dành cho khách.
Bùi Vãn Ý nhìn những công đoạn chuẩn bị tỉ mỉ Khương Nhan Lâm mà lần đầu tiên nhận ra, người này thật biết cách tạo không khí: nào là nến thơm dịu dàng, rèm cửa chống nắng, còn mặc ngủ hai dây mà bình thường chẳng mấy khi đoái hoài đến. Đôi khi, cô Khương chỉ hững mặc nội y ren mỏng manh rồi ngả mình xuống giường.
Sau khi tỉ mỉ xem xét kỹ lưỡng nhiều đoạn video giám sát, Bùi Vãn Ý đoán chắc cô Khương đã nhận được một đơn hàng lớn, đến nỗi phải đánh giá nhiều đồ chơi cùng một lúc như vậy.
Nhưng.
Ban ngày ban mặt dám lén lút ăn một mình ở nhà, giận chết đi được! Dỗ dành mãi mới chịu cho hôn cho một cái, người này ở đâu chui ra vậy?
Cô Bùi đây còn sợ không theo kịp nữa ấy chứ.
Sau khi âm thầm nắm chắc tình hình, cô vẫn cứ như thường lệ bận rộn công việc rồi tối mới về nhà. Mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ: tắm rửa, tập thể dục. Tối muộn mà còn xuống hồ bơi vẫy vùng cả tiếng đồng hồ để giải tỏa ấm ức. Đợi đến khi Khương Nhan Lâm xong xuôi mọi việc, cô Khương rất tự giác mà xán tới "xin" một cái tát yêu thương.
Trong kỳ kinh nguyệt, tính khí của Khương Nhan Lâm càng trở nên thất thường hơn. Cô Khương không chửi mắng hay cãi vã, chỉ kiểu nhìn Bùi Vãn Ý là không ưa.
Thấy cô đứng tần ngần trong bếp tìm đồ ăn, cô Khương khó chịu bảo cô ăn xong rồi hẵng quay lại, hoặc là ăn khẽ thôi đừng gây ra nhiều tiếng động làm phiền người khác.
Thấy cô bơi lội trong hồ cũng khiến cô Khương không hài lòng, cô Khương hỏi cô có phải tiền nhiều quá không biết tiêu vào đâu, cứ tốn kém duy trì dọn dẹp hồ bơi mà lại ít khi dùng đến. Đã sắp sang đông rồi mà giờ này mới nhớ nhảy xuống lội vài vòng.
Đến khi thấy cô lại gần thì chưa kịp làm gì đã lạnh lùng đuổi cô đi. Chuyện này khiến Bùi Vãn Ý vừa phải ngoan ngoãn giữ mình vừa không nhịn được muốn trêu chọc vài ba câu, xem thử cô Khương ngoài tát vào mặt người khác thì còn có thể đáng yêu đến mức nào.
Dưới lớp vỏ bọc giả tạo về sự hòa thuận bề ngoài ấy, Khương Nhan Lâm thực sự không nghi ngờ. Cô Khương nhà ta vẫn cứ lén lút ăn một mình ở nhà sau lưng Bùi Vãn Ý, những món đồ chơi đã bóc trong tủ ngày càng nhiều mà chẳng thấy dùng lại lần nào.
Bùi Vãn Ý đợi cô Khương đi tắm đã chạy qua lục tủ một lần. Nom là những kiểu dáng trông khá ổn. Cô quay sang tìm kiếm những mẫu tương tự trên mạng để xem hướng dẫn sử dụng.
Sẽ có lúc cần dùng đến thôi, Bùi Vãn Ý không vội.
Âm thầm án binh bất động đương nhiên để chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Bùi Vãn Ý chọn một ngày tương đối rảnh rỗi, giả vờ mình phải ra ngoài làm việc, tối muộn mới về. Thực tế thì buổi trưa cô đã xong việc. Cô lái xe đến siêu thị tươi sống lượn một vòng, mua thêm đồ chất cho đầy tủ lạnh rồi lái xe về nhà. Trên đường đi, cô tiện tay mở ứng dụng xem camera.
Nghiên cứu suốt mấy ngày nay, Bùi Vãn Ý đã nắm bắt được "quy luật" của Khương Nhan Lâm từ lâu.
Cô bé thường dậy không quá sớm vào buổi sáng. Sau đó ăn uống xong xuôi mới làm việc, ngồi trước máy tính bận rộn vài tiếng đồng hồ, cuối cùng làm qua loa bữa trưa để xong bữa, rồi ngủ trưa khoảng nửa tiếng, xong dậy làm việc tiếp.
Trong mấy ngày này, công việc "đánh giá" được cô Khương làm vào khoảng thời gian sau giấc ngủ trưa.
Cơ thể vừa được thả lỏng vừa hồi phục được tinh thần và thể lực. Rửa mặt cho tỉnh táo, tạo chút không gian, tạo chút không khí, thời điểm rất lý tưởng.
Buổi chiều dễ buồn ngủ, không thích hợp để làm những công việc đòi hỏi sự tập trung cao độ.
Bùi Vãn Ý vừa khâm phục tinh thần tận tâm của cô Khương, làm việc là đầu tư từng li từng lí, vừa âm thầm tán thưởng lịch trình làm việc của cô Khương.
Thực sự là một phương thức vô cùng tiện lợi để Bùi Vãn Ý kiểm tra em.
Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng Bùi Vãn Ý hiếm khi tốt, cô khe khẽ hát vu vơ rồi đỗ xe vào bãi đỗ cách nhà một đoạn. Xuống xe, cô xách theo đồ ăn đã mua rồi thong thả đi về phía căn nhà.
Cô vừa xem màn hình điện thoại vừa đi. Thấy người nào đó đã thức dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi, đang ở trong phòng ngủ chính bật đèn, kéo rèm cửa, rồi lại đốt thêm một cây nến thơm. Cô cảm thấy hài lòng với khả năng canh giờ của mình.
Cứ thế dõi theo khung cảnh trên màn hình, Bùi Vãn Ý bước đến cổng nhà, lặng lẽ mở cửa, vào nhà thay giày.
Cô cẩn thận đặt đồ đạc xuống, rửa tay, cởi bộ đồ công sở đang mặc trên người đặt ở phòng khách, rồi nhẹ nhàng bước lên cầu thang, chậm rãi lên tầng hai, tới trước cửa phòng ngủ chính.
Khương Nhan Lâm ở nhà một mình không có thói quen khóa cửa. Bùi Vãn Ý không bật tiếng giám sát, cứ thế đứng trước cửa nhìn em đeo bịt mắt, nằm xuống cái giường đã trải sẵn tấm thảm lông, cầm món đồ chơi màu xanh nhạt trong tay chậm rãi tự mình khám phá.
Góc nhìn này để quan sát người trên giường và mang lại một cảm giác thực sự khó tả.
Váy ngủ của em trễ xuống một nửa, đầu gối vô thức hơi co lại, nhẹ nhàng cọ xát vào tấm thảm lông. Một tay em cầm món đồ chơi màu xanh nhạt vuốt dọc làn da trắng nõn, tay kia dường như vô định lướt qua khắp nơi, xoa bóp, trêu chọc. Những động tác ban đầu còn nhẹ nhàng, dần dần khi đã vào guồng, chúng trở nên mạnh bạo hơn. Mà những động tác và lực tay ấy nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc đến lạ.
Bùi Vãn Ý liếc nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt. Người trên màn hình điện thoại dang rộng hai chân và lấy ngón tay kéo nhẹ lớp vải xuống. Lúc này cô mới lặng lẽ vặn nắm cửa, bước vào phòng ngủ.
Người đeo bịt mắt đen dường như đang đắm chìm trong tần số rung động kia, không hề cảm thấy khác thường. Cơ thể bất an khẽ cọ xát vào tấm thảm lông, tiếng th* d*c và những âm thanh khẽ khàng vang vọng rõ ràng trong căn phòng ngủ.
Bùi Vãn Ý nhẹ nhàng đóng cửa, cứ thế tựa lưng vào cánh cửa, lặng lẽ nhìn em đang mất kiểm soát trên giường, từng cử động và mỗi nhịp thở dồn dập của em được cô ghi vào mắt.
Sự mềm mại của Khương Nhan Lâm luôn được giấu kín trong một lớp vỏ dày và cứng rắn, kín kẽ đến từng đường nét, không cho bất kỳ ai có cơ hội nhìn, huống chi là chạm.
Bởi vậy, Bùi Vãn Ý đã từng thấy em trong rất nhiều hình ảnh trên giường và vả lại không chỉ giới hạn trong một khung cảnh đơn điệu là chiếc giường.
Nhưng phần lớn thời gian, Khương Nhan Lâm tuyệt nhiên sẽ không để Bùi Vãn Ý dễ dàng nhìn thấy phản ứng chân thật nhất của mình.
Em giỏi nhẫn nhịn, bất kể là sự chịu đựng cơn đau lúc ban đầu hay việc che giấu những phản ứng tự nhiên bản năng nhất của cơ thể, em thực hiện một cách thuần thục, khiến người ta thoáng nhìn qua sẽ lầm tưởng em là một người vô cùng thoải mái và tự chủ.
Nhưng thực tế, Bùi Vãn Ý - trong vài lần ngắn ngủi có được em, đã nhạy bén nắm bắt được những dấu vết mà đối với cô mà nói, em che giấu không hoàn hảo chút nào.
Bất kể là hơi thở và tiếng rên khe khẽ cố kìm nén, hay những biểu cảm muốn che giấu, tất cả trở nên đáng thương hơn dưới sự ấm áp tràn ra và thấm đẫm lòng bàn tay.
Mà để có những hình ảnh ấy thì Bùi Vãn Ý phải dùng mọi thủ đoạn để tìm kiếm và khai thác từ sâu thẳm sự mềm mại của em. Hương vị của sự chủ động và nhẫn nhịn ấy thực sự tuyệt vời, khiến người ta nếm trải một lần là khó lòng quên được.
Nhưng khi một khía cạnh khác, thuộc về sự mềm mại bên trong của em, một vẻ đẹp mà trước đây cô chưa từng hình dung tới, hoàn toàn mở ra trong tầm mắt, Bùi Vãn Ý khó có thể tìm lại được phản ứng và khả năng tư duy vốn có của mình.
Người nằm trên giường vô thức hé môi, phát ra những hơi thở và âm thanh khiến người khác khó lòng đứng vững. Rõ ràng chỉ là một chút động tác nhỏ nhoi, nhưng lại vô cớ vang vọng trong căn phòng ngủ, khuếch đại đến mức xuyên thấu thính giác.
Bùi Vãn Ý phải vài lần điều chỉnh nhịp thở mới có thể nhẫn nại không gây ra bất kỳ tiếng động nào làm giật mình em. Cô giật mạnh chiếc cà vạt đang thắt trên cổ, rồi cởi tung chiếc áo sơ mi nóng bức, cứ thế tùy tiện để nó mở toang, tựa lưng vào cánh cửa thả lỏng cơ thể.
Vốn dĩ đây là một màn trừng phạt và trả thù được cô chuẩn bị kỹ lưỡng. Vì khoảnh khắc này, Bùi Vãn Ý đã nhẫn nhịn không đòi lại từ em ngay từ đầu. Nhưng cô chợt nhận ra, người chịu tổn thương sâu sắc nhất hóa ra lại chính là mình.
Trên đời này làm sao lại có thứ cực hình chó má đến thế?
Mà đâu chỉ một hay hai lần.
Cứ như thể sự tồn tại của Khương Nhan Lâm vốn dĩ là để dày vò Bùi Vãn Ý.
Dù ý chí tự chủ có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có thể lên xuống, giằng co trong từng giây từng phút, không ngừng bị kéo căng, mở rộng giới hạn. Nhưng cái giá phải trả và những cảm xúc lẫn lộn bên trong, chỉ có mình cô mới thấu hiểu.
Đôi chân trắng ngần, thon dài giơ lên, những ngón tay đang mân mê chiếc đồ chơi màu xanh nhạt và cả sức lực mạnh mẽ xoa bóp chỗ đầy đặn đến mức để lại dấu đỏ, tất cả tựa như ngọn lửa nóng rực cháy bùng, lan dọc sống lưng Bùi Vãn Ý lên đến tận sau gáy và đỉnh đầu.
Bùi Vãn Ý hận không thể khiến em dừng lại ngay, nhưng lại thực sự không đành lòng phá hỏng bất kỳ một chi tiết nào trong khoảnh khắc này. Mái tóc đen rối bời và từng đường nét cơ thể, nhiệt độ cơ thể đang không ngừng dâng cao, ửng lên màu đỏ quyến rũ. Những hơi thở và âm thanh khẽ khàng vang vọng bên tai, từng tiếng, theo nhịp điệu của chiếc đồ chơi màu xanh nhạt mà miệt mài cọ xát, khiến cho làn da dưới ánh sáng lờ mờ kia ánh lên chút ít bóng bẩy, từng chút một lan tỏa, mang theo mùi hương quen thuộc đến vô cùng, mùi hương độc nhất vô nhị của riêng em, bao trùm Bùi Vãn Ý.
Cực hình này dường như không có hồi kết. Bùi Vãn Ý gần như tin rằng linh hồn mình không còn ở đây, cho đến khi tiếng r*n r* khẽ khàng nổ tung bên tai, mới khiến cô nhẹ bẫng mà hoàn hồn.
Tiếng r*n r* kia, vỏn vẹn ba chữ ngắn ngủi, là thanh âm và cách phát âm mà Bùi Vãn Ý đã quá quen thuộc. Thế nhưng, trước đây để có được nó, cô phải tốn biết bao nhiêu thủ đoạn và sức lực mới có thể nhận được một cách miễn cưỡng.
Vậy mà giờ đây, thân thể căng cứng kia còn run rẩy co rút, chiếc cằm khẽ ngẩng lên theo từng hơi thở nghẹn ngào. Làn da trắng hồng dưới mái tóc đen rối bời và chiếc váy ngủ hờ hững, tựa như miếng thịt quả táo chín mọng ngọt ngào nhất, khiến người ta chỉ muốn ngước nhìn mà hôn, mà l**m láp, để giải tỏa cơn khát cháy bỏng đang âm ỉ sâu trong tim.
Bởi vậy, khi người con gái mãi sau mới khẽ ngước đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô, Bùi Vãn Ý cũng chỉ lặng lẽ nhìn em, không nói một lời.
Trong không khí lan tỏa một mùi hương quyến luyến. Bùi Vãn Ý hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng dậy, giật ohanwg chiếc cà vạt đen ném xuống đất, từng bước chậm rãi tiến đến bên giường, kéo người vẫn chưa kịp phản ứng trở lại xuống giường.
Cơ thể đang trong trạng thái mệt mỏi và nhạy cảm, Khương Nhan Lâm hoàn toàn không có sức phản kháng mà bị đè xuống giường. Bàn tay cô nắm lấy đùi em rồi gập người em lại, giật lấy món đồ chơi màu xanh nhạt mà em cầm ở tay kia.
Bùi Vãn Ý không cho em cơ hội phản bác, cúi xuống chặn lấy đôi môi quyến rũ chết người kia của em, không cho phép từ chối mà nhấn nút nguồn, áp sát vào em.
Người vừa mới trút bỏ gánh nặng bị ép buộc căng cứng người lại, môi răng bị tách ra, chiếc lưỡi cũng không chút lưu tình cọ xác, cứ thế giữ chặt đùi em mà sâu thêm nụ hôn, đồng thời tăng nhanh tần suất cọ xát.
Khương Nhan Lâm nghẹn ngào muốn trốn tránh, cơ thể khó chịu giãy giụa trong vòng tay cô, nhưng lại chẳng thể chống cự.
Bùi Vãn Ý kiên nhẫn kiểm soát em, đợi nụ hôn này tạm thời giải tỏa cơn khát, cô mới khẽ cười rồi chạm môi mình lên môi em, khẽ thì thầm:
"Em thích tự mình tưởng tượng đến chị để chơi như vậy, sao bây giờ chị ở ngay trước mặt em rồi, em lại muốn giả vờ như không muốn?"
Khương Nhan Lâm th* d*c, không chịu để ý đến Bùi Vãn Ý.
Bùi Vãn Ý chỉ nhẹ nhàng ấn một cái, khiến tần suất kia gây ra sự run rẩy bất an hơn nữa cho em, rồi mỉm cười hôn nhẹ lên môi em.
"Bé cưng, vừa nãy em đã nghĩ đến những gì, kể hết cho chị nghe được không?"
Cô tăng thêm động tác, lướt qua điểm nhạy cảm kia trong sự ấm áp.
Thấy mặt Khương Nhan Lâm nóng bừng, không chịu nhìn mình, cô lại càng muốn quá đáng mà trêu chọc em thêm.
"Khương Nhan Lâm, em không nói cho chị biết em muốn gì, vậy làm sao chị có thể thỏa mãn em được?"
Cô ghì chặt người đang cố gắng vùng vẫy, run rẩy, dịu dàng hôn lên môi em: "Em xem em đói thế nào kìa, ban ngày ban mặt phải tự xử rồi, thế chị thất nghiệp mất."
Nói rồi, Bùi Vãn Ý chợt cầm chiếc điện thoại di động của Khương Nhan Lâm ở bên cạnh, rồi lại khẽ cười hỏi:
"À phải rồi, trong điện thoại của em có gì nhở? Hay mình nghe thử đi?"
________
Mình lưu nhưng máy lag nên nó không lưu thế là mất chương 149. Xin lỗi các tình yêu
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Story
Chương 149
10.0/10 từ 25 lượt.