Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé
Chương 27: Không Phải Cậu Định Lén Lút Học Trộm Đấy Chứ?
197@-“Kỳ Lưu Hỏa! Cô đừng có thừa dịp Diệp Thành đang có vết thương tình cảm liền sấn tới tấn công. Đợi đến ngày cậu ấy suy nghĩ thấu đáo nhất định vẫn sẽ lựa chọn ở bên Sơ Đồng, cô đừng……”
Ở trước mặt Diệp Thành, Kỳ Lưu Hỏa trông có vẻ nhỏ xinh yếu đuối, nhưng với Hạ Ngữ Mộng vẫn được coi là có khí thế, thậm chí cô còn cao hơn cô ta một chút, “Nếu Tuyên Sơ Đồng có gì bất mãn với tôi thì bảo cô ta tự tới tìm tôi. Kỳ Lưu Hỏa này cũng không phải loại người dễ bắt nạt. Thứ nhất, không phải tôi tự mình chạy tới Thường Hưng quyến rũ Diệp Thành. Thứ hai, không phải tôi xen vào lúc bọn họ đang yêu đương. Làm người phải biết nói đạo lý, Hạ Ngữ Mộng, nể tình chúng ta là quan hệ chị em, cũng là người thân cùng một nhà, sau này đừng có hùng hổ doạ người vô lý như vậy nữa.”
Hạ Ngữ Mộng bị Kỳ Lưu Hỏa ép đến mức phải lùi về sau một bước, “Sơ Đồng là bạn thân của tôi…… Cậu ấy rất thích Diệp Thành……”
“Có thể cái đó căn bản là không gọi thích. Hoặc cô cũng có thể coi tôi là bạn thân……” Kỳ Lưu Hỏa nghiêng đầu nhìn cô ta, “Tôi biết ở trường cô không có nhiều bạn bè mấy. Tuyên Sơ Đồng là loại người như thế nào tôi không biết rõ lắm, nhưng nếu cô ta chính là nữ sinh ngày đó gọi người đánh Diệp Thành thì…… Mặc kệ cô ta có từng có quan hệ gì với Diệp Thành đi chăng nữa, nhưng Kỳ Lưu Hỏa tôi đây, nhất định phải quản.”
Diệp Thành làm một tên ngốc ở bên cạnh cô suốt mất ngày nay. Anh có thật sự đối tốt với cô hay không, Kỳ Lưu Hỏa không phải ngốc hay ngây thơ đến mức không nhận biết được. Trước giờ cô không phải là kiểu người chấp nhận một bên tình nguyện.
Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành, có lẽ cô cũng giống như vô số người khác đều bị vẻ ngoài văn nhã của Diệp Thành hấp dẫn, ấn tượng tốt sẽ tự nảy sinh. Nhưng điều khiến cô thực sự thích ở Diệp Thành chính là một mặt riêng mà chỉ cô mới được biết kia……
Lúc vui vẻ thoạt nhìn anh luôn ngây ngô cười ha hả, lúc im lặng thì vẻ mặt liền trở nên u buồn. Nhưng mỗi lần ở bên cạnh mình, Diệp Thành nhất định rất vui vẻ. Anh đang cố gắng bày ra cho cô xem một mặt luôn lạc quan hướng về phía trước của chính mình.
Diệp Thành không phải là không có phiền não, thậm chí thoạt nhìn so với cô mà nói, tâm tư của anh còn phức tạp hơn nhiều.
Nhưng bộ dạng của anh ở trước mặt Kỳ Lưu Hỏa thực sự vô cùng…… Đáng yêu.
Đáng yêu như cún con mỗi ngày đều đang chờ được cô xoa đầu.
Nếu thật sự là do nữ sinh kia cường thế giữ chặt Diệp Thành không buông, cô sẽ từ bỏ nhẫn nhịn để trở nên mạnh mẽ bảo vệ Diệp Thành.
“Kỳ Lưu Hỏa, Diệp Thành từng tặng thư tình cho Sơ Đồng, theo đuổi cậu ấy suốt một tuần, ngày nào cũng đứng ở dưới cột cờ giữa sân trường tỏ tình với cậu ấy. Diệp Thành thích cậu ấy suốt ba năm cấp hai. Cô thực sự cho rằng chỉ cần ngồi cùng bàn với Diệp Thành một tháng là có thể xây dựng được tình cảm sâu sắc như vậy sao?” Hạ Ngữ Mộng vừa nói vừa th ở dốc, dường như không quen với kiểu nói chuyện tranh luận như này, “Gút mắc giữa cậu ấy và Sơ Đồng vĩnh viễn cũng không có khả năng kết thúc.”
“Ừ, cô nói gì cũng đúng.” Kỳ Lưu Hỏa dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp xong liền đi về phòng ngủ của mình.
Hạ Ngữ Mộng giống như đang đánh vào bông vải, không hề có sức tấn công, cảm thấy vô cùng khó chịu, “Kỳ Lưu Hỏa, cô…… Cô không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà vẫn cứ mù quáng như vậy, sớm muộn gì cô cũng phải chịu thiệt.”
“Nếu đây là vì cô lo lắng cho tôi, vậy thì tôi vô cùng cảm ơn.”
Hạ Ngữ Mộng đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi. Cô ta không biết nếu mình nói chuyện của Kỳ Lưu Hỏa và Diệp Thành cho Tuyên Sơ Đồng liệu có phải là hành động đúng đắn hay không…… Nhưng Kỳ Lưu Hỏa nói rất đúng, cô ta quả thật không có bạn bè.
Thường Hưng là trường cấp ba dành cho con nhà giàu. Mặc dù ba của cô ta chu cấp học phí và phí sinh hoạt để cô ta học ở ngôi trường nay, nhưng cô ta vẫn không có cách nào hòa nhập với học sinh trong trường. Dù sao thì nhà cô ta cũng không phải nhà giàu thật sự, chỉ có thể được coi như khá giả.
Tuyên Sơ Đồng mới thật sự là công chúa sống trong nhung lụa.
Tuyên Sơ Đồng chịu làm bạn với cô ta, mặc dù vẫn luôn dùng thái độ kiêu ngạo cao cao tại thượng để đối đãi, nhưng Hạ Ngữ Mộng vẫn rất cảm kích……
Nên nói cho cậu ấy hay là không nên nói đây……
Diệp Thành: Vẫn chưa ăn cơm xong nữa à?
Diệp Thành: Ai da, hay là cậu thật sự không muốn để ý đến tớ nữa rồi?
Diệp Thành: Tớ đang buồn đó, hôm nay giả bộ khoe khoang ở trước mặt tài xế, vậy mà chú ấy chỉ lẳng lặng nhìn tớ.
Diệp Thành: Nhưng mà tớ cũng không cảm thấy hổ thẹn, bởi vì tớ nói cậu là bạn gái của tớ, tuy rằng không quá chính xác, nhưng sớm muộn cũng sẽ xảy ra mà, đúng không?
Diệp Thành: Ăn Mãn Hán toàn tịch* à, sao lại lâu như vậy?
*Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Kỳ Lưu Hỏa nhìn thấy đống tin nhắn mới liền bị dọa đến nhảy dựng lên, Diệp Thành thật sự nhàm chán đến vậy sao, làm gì gửi nhiều tin nhắn vậy.
Kỳ Lưu Hỏa: Còn phải rửa bát, quét dọn vệ sinh.
Diệp Thành: Ồ…… Vậy ngày thường cậu có phải nấu cơm không?
Kỳ Lưu Hỏa: Không biết làm.
Diệp Thành: Thật tốt quá, tớ cũng không biết.
“……” Chuyện này có đáng vui mừng đến vậy không?
Kỳ Lưu Hỏa: Thật tốt.
Diệp Thành: Cậu thích ăn cái gì thế, tớ có thể học nấu.
Kỳ Lưu Hỏa:……
Diệp Thành: Thật sự, tớ có thiên phú về phương diện này đó, chỉ là vẫn luôn không có lý do để nấu ăn thôi.
Kỳ Lưu Hỏa: Có thể tìm được lý do để học tập không?
Diệp Thành: Chuyện này với tớ tuyệt đối là tràn đầy động lực đó. Tớ có muốn học hay không cậu thật sự không biết sao?
Diệp Thành trở lại nhà cũ, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, ăn cơm xong liền chui vào phòng ngủ trên lầu hai giả bộ ngủ. Nhưng kỳ thật là ở trên giường nằm chơi di động, nhắn tin quấy rầy Kỳ Lưu Hỏa.
Kỳ Lưu Hỏa: Diệp Thành.
Diệp Thành: Thật đáng sợ, tại sao đột nhiên gọi tên người ta như vậy, đau tim đó.
Kỳ Lưu Hỏa: Chuyện của cậu và Tuyên Sơ Đồng…… Là như thế nào?
Diệp Thành ở bên kia không lập tức trả lời. Phải đến hai phút sau, Diệp Thành mới gửi tin nhắn tới.
Diệp Thành: Vừa rồi phải đi WC.
Kỳ Lưu Hỏa: Dùng hết hơn hai phút đồng hồ, đau bụng đi ngoài à?
Diệp Thành:…… Không phải, là đi tiểu gấp nên bị dây ra tay, tớ còn phải rửa tay nữa.
Diệp Thành: Nhưng con gái các cậu thật là đáng sợ.
Diệp Thành: Cậu cũng không cần bởi vì vừa rồi tớ trả lời chậm liền tùy ý suy đoán thành tớ có vấn đề s1nh lý. Thật đó, tớ lợi hại như thế nào cậu không biết đâu, sau này sẽ cho cậu biết.
Kỳ Lưu Hỏa: Lại giở trò lưu manh, tớ sẽ coi như cậu đang lảng tránh.
Diệp Thành: Được rồi, để ngày mai, ngày mai gặp mặt nói cho cậu nghe. Đây là một câu chuyện rất dài, P/S: Vừa rồi đi WC mất hai phút, tớ thật sự phải dùng một nửa thời gian để rửa tay đó.
Kỳ Lưu Hỏa: Được. Tự động bỏ qua phần P/S.
Diệp Thành: Chuyện này…… Để tớ chia nó thành phim dài tập, khoảng tầm 70 tập, mỗi lần cậu tới nhà tớ tớ sẽ kể cho cậu một tập, được chưa?
Kỳ Lưu Hỏa: Vậy nếu như cậu có tập nào kể không hay, cậu biết cái gì gọi là bỏ kịch không?
Diệp Thành: Được rồi, không chia tập nữa, ngày mai kể hết cho cậu nghe.
Kỳ Lưu Hỏa nằm ở trên giường, cầm cuốn tuyển tập tri thức lịch sử ở trên bàn lên, vô thức lật mở vài trang, đột nhiên rất muốn học tập……
Kỳ Lưu Hỏa: Không nói nữa, tớ phải đi tắm.
Diệp Thành: Không phải là cậu định lén lút học trộm đấy chứ?
Kỳ Lưu Hỏa:……
Đây là năng lực điều tra gì vậy?
Kỳ Lưu Hỏa: Thật sự phải đi tắm rồi, tắm xong sẽ về phòng…… Học tập.
Diệp Thành: Được, cho cậu học trước một ngày, thấy tớ hào phóng không?
Diệp Thành: Tớ cũng đi tắm rửa, cùng nhau đi.
Kỳ Lưu Hỏa: Ngày mai mấy giờ?
Diệp Thành: 6 giờ?
Kỳ Lưu Hỏa: Cái gì đấy, đâu phải học tiết đọc bài buổi sớm, 8 giờ.
Diệp Thành: Cậu đã…… Quyết định xong xuôi rồi, còn hỏi tớ làm gì, tớ thật bất lực.
Kỳ Lưu Hỏa: Nhưng mà, còn phải ăn xong bữa sáng nữa chứ……
Diệp Thành: Muốn mời cậu cùng ăn bữa sáng không được à?
Từ sau khi Kỳ Lưu Hỏa và Diệp Thành bắt đầu tiếp xúc, cơ bản đều là bạn cơm cố định, sau đó chuyển sang cùng ăn các loại đồ ăn vặt…… Hai người cùng nhau ăn ăn ăn, sáng trưa chiều đều ăn, kết thúc tiết tự học buổi tối còn muốn thêm bữa ăn khuya……
Sớm muộn gì cũng biến thành hai con heo béo ú.
Kỳ Lưu Hỏa: Ở trường học ngày nào cũng ăn với nhau rồi.
Diệp Thành: Ở gần nhà cậu có một quán bán đồ ăn sáng rất ngon mới mở. Có bánh bao nhân thịt dê, bánh nướng vàng ruộm giòn tan, mùi vị chính tông. Sớm được ăn một lần liền một bước thành tiên.
Kỳ Lưu Hỏa: Được, đổi thành 7 giờ đi.
Diệp Thành: Được.
Kỳ Lưu Hỏa đi tắm đều sẽ soi gương một lúc, xương quai xanh rõ ràng, khuôn mặt nhỏ vừa, má lúm đồng tiền hiện lên lúc mỉm cười, dáng người thon gầy…… Vậy thì cứ ăn tiếp đi.
Ăn đến khi không còn mặt mũi soi gương nữa thì cự tuyệt tên Diệp Thành tham ăn này là được.
Ngày hôm sau 6 giờ sáng Diệp Thành đã rời giường, chỉnh trang đẹp trai vô cùng. Đến lúc xuống lầu nhìn thấy mẹ kế Lữ Lan đang cho con ăn, bảo mẫu đứng ở bên cạnh trìu mến nhìn theo. Đã vậy ở phòng khác còn có chuyên gia trang điểm riêng của mẹ kế đang ngồi chờ sẵn.
Hôm nay là ngày cô ta phải đắp mặt nạ cho mẹ kế của anh……
Diệp Thành và bà ta chạm phải ánh mắt của nhau, nhưng không ai lên tiếng chào hỏi.
Đứa bé bà ta đang ôm trong lòng là em gái của Diệp Thành, cùng cha khác mẹ.
Nhưng cũng chẳng thân quen gì.
Tài xế ngáp một cái chờ Diệp Thành ở bên ngoài, cốp xe to lớn đang mở rộng, bên trong là xe đạp Diệp Thành mới mua để chuẩn bị cho buổi hẹn hò.
Diệp Thành lên xe, “Đi đi đi.”
“Cậu đi sớm hơn tận một tiếng, thật sự không thấy nhàm chán sao?” Tài xế hỏi.
Diệp Thành nhìn đồng hồ trên tay, “Di động của tôi đã đầy pin, đây là lần đầu tiên hẹn gặp nhau ở bên ngoài trường học, tôi nên đến sớm hơn một chút.”
Tài xế thấy bộ dạng hoang mang rối loạn hiếm gặp của anh, nhịn không được bèn hỏi, “Cậu thật sự……”
“Cái gì?”
“Đã quên nữ sinh tên là Sơ gì đó kia?”
“……” Diệp Thành im lặng quay sang nhìn ông, “Chú không thể nhiều chuyện như vậy được, tôi nhớ cô ta lúc nào.”
“Này…… Đối với học sinh cấp ba các cậu, hành vi này có phải được gọi là tra* không?” Tài xế hỏi.
*Là một từ dùng để chỉ loại người có nhân cách xấu xa, lưu manh.
Diệp Thành: “Chú Ngô…… Đừng như vậy, chú biết mà, chuyện này là do tôi đánh cuộc với người khác mà ra, tôi cực kỳ hối hận.”
“Vậy là tốt rồi, tôi sợ cậu bởi vì nguyên nhân trong nhà không tiếp nhận người ta nên bây giờ mới dây dưa với cô bé này.”
Diệp Thành cúi đầu, “Không phải, chỉ là tôi không thích cô ta thôi.”
“Ừ, lúc cậu xuống xe buýt tôi đã nhìn thấy cô bạn cùng bàn mới của cậu, lớn lên thật xinh đẹp, học tập chắc cũng không tồi đi?”
Diệp Thành chép miệng, một lát sau mới nói, “Nửa năm, nửa năm sau hẵng hỏi lại tôi về chuyện cô ấy có học tập tốt hay không…… Tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cô ấy.”
Chú tài xế họ Ngô: “Ừm…… Cậu cũng không cần bởi vì từng bị thương tổn mà không chịu tin tưởng cái gì. Tôi thấy cậu vẫn rất lạc quan.”
“Ừ, không dễ dàng bi quan như vậy đâu, cũng đâu phải cuộc đời của chính tôi…… Dù sao sau khi gặp được cô ấy, tôi đột nhiên phát hiện thì ra bản thân cũng có thể lạc quan được như vậy,” Diệp Thành tỏ vẻ cực kỳ thỏa mãn, “Tôi không có bằng lái, may mà cô ấy bị say xe không thích ngồi xe, đạp xe là tốt nhất.”
“Thật sự thích cô ấy như vậy sao?”
Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé
Ở trước mặt Diệp Thành, Kỳ Lưu Hỏa trông có vẻ nhỏ xinh yếu đuối, nhưng với Hạ Ngữ Mộng vẫn được coi là có khí thế, thậm chí cô còn cao hơn cô ta một chút, “Nếu Tuyên Sơ Đồng có gì bất mãn với tôi thì bảo cô ta tự tới tìm tôi. Kỳ Lưu Hỏa này cũng không phải loại người dễ bắt nạt. Thứ nhất, không phải tôi tự mình chạy tới Thường Hưng quyến rũ Diệp Thành. Thứ hai, không phải tôi xen vào lúc bọn họ đang yêu đương. Làm người phải biết nói đạo lý, Hạ Ngữ Mộng, nể tình chúng ta là quan hệ chị em, cũng là người thân cùng một nhà, sau này đừng có hùng hổ doạ người vô lý như vậy nữa.”
Hạ Ngữ Mộng bị Kỳ Lưu Hỏa ép đến mức phải lùi về sau một bước, “Sơ Đồng là bạn thân của tôi…… Cậu ấy rất thích Diệp Thành……”
“Có thể cái đó căn bản là không gọi thích. Hoặc cô cũng có thể coi tôi là bạn thân……” Kỳ Lưu Hỏa nghiêng đầu nhìn cô ta, “Tôi biết ở trường cô không có nhiều bạn bè mấy. Tuyên Sơ Đồng là loại người như thế nào tôi không biết rõ lắm, nhưng nếu cô ta chính là nữ sinh ngày đó gọi người đánh Diệp Thành thì…… Mặc kệ cô ta có từng có quan hệ gì với Diệp Thành đi chăng nữa, nhưng Kỳ Lưu Hỏa tôi đây, nhất định phải quản.”
Diệp Thành làm một tên ngốc ở bên cạnh cô suốt mất ngày nay. Anh có thật sự đối tốt với cô hay không, Kỳ Lưu Hỏa không phải ngốc hay ngây thơ đến mức không nhận biết được. Trước giờ cô không phải là kiểu người chấp nhận một bên tình nguyện.
Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành, có lẽ cô cũng giống như vô số người khác đều bị vẻ ngoài văn nhã của Diệp Thành hấp dẫn, ấn tượng tốt sẽ tự nảy sinh. Nhưng điều khiến cô thực sự thích ở Diệp Thành chính là một mặt riêng mà chỉ cô mới được biết kia……
Lúc vui vẻ thoạt nhìn anh luôn ngây ngô cười ha hả, lúc im lặng thì vẻ mặt liền trở nên u buồn. Nhưng mỗi lần ở bên cạnh mình, Diệp Thành nhất định rất vui vẻ. Anh đang cố gắng bày ra cho cô xem một mặt luôn lạc quan hướng về phía trước của chính mình.
Diệp Thành không phải là không có phiền não, thậm chí thoạt nhìn so với cô mà nói, tâm tư của anh còn phức tạp hơn nhiều.
Nhưng bộ dạng của anh ở trước mặt Kỳ Lưu Hỏa thực sự vô cùng…… Đáng yêu.
Đáng yêu như cún con mỗi ngày đều đang chờ được cô xoa đầu.
Nếu thật sự là do nữ sinh kia cường thế giữ chặt Diệp Thành không buông, cô sẽ từ bỏ nhẫn nhịn để trở nên mạnh mẽ bảo vệ Diệp Thành.
“Kỳ Lưu Hỏa, Diệp Thành từng tặng thư tình cho Sơ Đồng, theo đuổi cậu ấy suốt một tuần, ngày nào cũng đứng ở dưới cột cờ giữa sân trường tỏ tình với cậu ấy. Diệp Thành thích cậu ấy suốt ba năm cấp hai. Cô thực sự cho rằng chỉ cần ngồi cùng bàn với Diệp Thành một tháng là có thể xây dựng được tình cảm sâu sắc như vậy sao?” Hạ Ngữ Mộng vừa nói vừa th ở dốc, dường như không quen với kiểu nói chuyện tranh luận như này, “Gút mắc giữa cậu ấy và Sơ Đồng vĩnh viễn cũng không có khả năng kết thúc.”
“Ừ, cô nói gì cũng đúng.” Kỳ Lưu Hỏa dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp xong liền đi về phòng ngủ của mình.
Hạ Ngữ Mộng giống như đang đánh vào bông vải, không hề có sức tấn công, cảm thấy vô cùng khó chịu, “Kỳ Lưu Hỏa, cô…… Cô không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà vẫn cứ mù quáng như vậy, sớm muộn gì cô cũng phải chịu thiệt.”
“Nếu đây là vì cô lo lắng cho tôi, vậy thì tôi vô cùng cảm ơn.”
Hạ Ngữ Mộng đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi. Cô ta không biết nếu mình nói chuyện của Kỳ Lưu Hỏa và Diệp Thành cho Tuyên Sơ Đồng liệu có phải là hành động đúng đắn hay không…… Nhưng Kỳ Lưu Hỏa nói rất đúng, cô ta quả thật không có bạn bè.
Thường Hưng là trường cấp ba dành cho con nhà giàu. Mặc dù ba của cô ta chu cấp học phí và phí sinh hoạt để cô ta học ở ngôi trường nay, nhưng cô ta vẫn không có cách nào hòa nhập với học sinh trong trường. Dù sao thì nhà cô ta cũng không phải nhà giàu thật sự, chỉ có thể được coi như khá giả.
Tuyên Sơ Đồng mới thật sự là công chúa sống trong nhung lụa.
Tuyên Sơ Đồng chịu làm bạn với cô ta, mặc dù vẫn luôn dùng thái độ kiêu ngạo cao cao tại thượng để đối đãi, nhưng Hạ Ngữ Mộng vẫn rất cảm kích……
Nên nói cho cậu ấy hay là không nên nói đây……
Diệp Thành: Vẫn chưa ăn cơm xong nữa à?
Diệp Thành: Ai da, hay là cậu thật sự không muốn để ý đến tớ nữa rồi?
Diệp Thành: Tớ đang buồn đó, hôm nay giả bộ khoe khoang ở trước mặt tài xế, vậy mà chú ấy chỉ lẳng lặng nhìn tớ.
Diệp Thành: Nhưng mà tớ cũng không cảm thấy hổ thẹn, bởi vì tớ nói cậu là bạn gái của tớ, tuy rằng không quá chính xác, nhưng sớm muộn cũng sẽ xảy ra mà, đúng không?
Diệp Thành: Ăn Mãn Hán toàn tịch* à, sao lại lâu như vậy?
*Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Kỳ Lưu Hỏa nhìn thấy đống tin nhắn mới liền bị dọa đến nhảy dựng lên, Diệp Thành thật sự nhàm chán đến vậy sao, làm gì gửi nhiều tin nhắn vậy.
Kỳ Lưu Hỏa: Còn phải rửa bát, quét dọn vệ sinh.
Diệp Thành: Ồ…… Vậy ngày thường cậu có phải nấu cơm không?
Kỳ Lưu Hỏa: Không biết làm.
Diệp Thành: Thật tốt quá, tớ cũng không biết.
“……” Chuyện này có đáng vui mừng đến vậy không?
Kỳ Lưu Hỏa: Thật tốt.
Diệp Thành: Cậu thích ăn cái gì thế, tớ có thể học nấu.
Kỳ Lưu Hỏa:……
Diệp Thành: Thật sự, tớ có thiên phú về phương diện này đó, chỉ là vẫn luôn không có lý do để nấu ăn thôi.
Kỳ Lưu Hỏa: Có thể tìm được lý do để học tập không?
Diệp Thành: Chuyện này với tớ tuyệt đối là tràn đầy động lực đó. Tớ có muốn học hay không cậu thật sự không biết sao?
Diệp Thành trở lại nhà cũ, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, ăn cơm xong liền chui vào phòng ngủ trên lầu hai giả bộ ngủ. Nhưng kỳ thật là ở trên giường nằm chơi di động, nhắn tin quấy rầy Kỳ Lưu Hỏa.
Kỳ Lưu Hỏa: Diệp Thành.
Diệp Thành: Thật đáng sợ, tại sao đột nhiên gọi tên người ta như vậy, đau tim đó.
Kỳ Lưu Hỏa: Chuyện của cậu và Tuyên Sơ Đồng…… Là như thế nào?
Diệp Thành ở bên kia không lập tức trả lời. Phải đến hai phút sau, Diệp Thành mới gửi tin nhắn tới.
Diệp Thành: Vừa rồi phải đi WC.
Kỳ Lưu Hỏa: Dùng hết hơn hai phút đồng hồ, đau bụng đi ngoài à?
Diệp Thành:…… Không phải, là đi tiểu gấp nên bị dây ra tay, tớ còn phải rửa tay nữa.
Diệp Thành: Nhưng con gái các cậu thật là đáng sợ.
Diệp Thành: Cậu cũng không cần bởi vì vừa rồi tớ trả lời chậm liền tùy ý suy đoán thành tớ có vấn đề s1nh lý. Thật đó, tớ lợi hại như thế nào cậu không biết đâu, sau này sẽ cho cậu biết.
Kỳ Lưu Hỏa: Lại giở trò lưu manh, tớ sẽ coi như cậu đang lảng tránh.
Diệp Thành: Được rồi, để ngày mai, ngày mai gặp mặt nói cho cậu nghe. Đây là một câu chuyện rất dài, P/S: Vừa rồi đi WC mất hai phút, tớ thật sự phải dùng một nửa thời gian để rửa tay đó.
Kỳ Lưu Hỏa: Được. Tự động bỏ qua phần P/S.
Diệp Thành: Chuyện này…… Để tớ chia nó thành phim dài tập, khoảng tầm 70 tập, mỗi lần cậu tới nhà tớ tớ sẽ kể cho cậu một tập, được chưa?
Kỳ Lưu Hỏa: Vậy nếu như cậu có tập nào kể không hay, cậu biết cái gì gọi là bỏ kịch không?
Diệp Thành: Được rồi, không chia tập nữa, ngày mai kể hết cho cậu nghe.
Kỳ Lưu Hỏa nằm ở trên giường, cầm cuốn tuyển tập tri thức lịch sử ở trên bàn lên, vô thức lật mở vài trang, đột nhiên rất muốn học tập……
Kỳ Lưu Hỏa: Không nói nữa, tớ phải đi tắm.
Diệp Thành: Không phải là cậu định lén lút học trộm đấy chứ?
Kỳ Lưu Hỏa:……
Đây là năng lực điều tra gì vậy?
Kỳ Lưu Hỏa: Thật sự phải đi tắm rồi, tắm xong sẽ về phòng…… Học tập.
Diệp Thành: Được, cho cậu học trước một ngày, thấy tớ hào phóng không?
Diệp Thành: Tớ cũng đi tắm rửa, cùng nhau đi.
Kỳ Lưu Hỏa: Ngày mai mấy giờ?
Diệp Thành: 6 giờ?
Kỳ Lưu Hỏa: Cái gì đấy, đâu phải học tiết đọc bài buổi sớm, 8 giờ.
Diệp Thành: Cậu đã…… Quyết định xong xuôi rồi, còn hỏi tớ làm gì, tớ thật bất lực.
Kỳ Lưu Hỏa: Nhưng mà, còn phải ăn xong bữa sáng nữa chứ……
Diệp Thành: Muốn mời cậu cùng ăn bữa sáng không được à?
Từ sau khi Kỳ Lưu Hỏa và Diệp Thành bắt đầu tiếp xúc, cơ bản đều là bạn cơm cố định, sau đó chuyển sang cùng ăn các loại đồ ăn vặt…… Hai người cùng nhau ăn ăn ăn, sáng trưa chiều đều ăn, kết thúc tiết tự học buổi tối còn muốn thêm bữa ăn khuya……
Sớm muộn gì cũng biến thành hai con heo béo ú.
Kỳ Lưu Hỏa: Ở trường học ngày nào cũng ăn với nhau rồi.
Diệp Thành: Ở gần nhà cậu có một quán bán đồ ăn sáng rất ngon mới mở. Có bánh bao nhân thịt dê, bánh nướng vàng ruộm giòn tan, mùi vị chính tông. Sớm được ăn một lần liền một bước thành tiên.
Kỳ Lưu Hỏa: Được, đổi thành 7 giờ đi.
Diệp Thành: Được.
Kỳ Lưu Hỏa đi tắm đều sẽ soi gương một lúc, xương quai xanh rõ ràng, khuôn mặt nhỏ vừa, má lúm đồng tiền hiện lên lúc mỉm cười, dáng người thon gầy…… Vậy thì cứ ăn tiếp đi.
Ăn đến khi không còn mặt mũi soi gương nữa thì cự tuyệt tên Diệp Thành tham ăn này là được.
Ngày hôm sau 6 giờ sáng Diệp Thành đã rời giường, chỉnh trang đẹp trai vô cùng. Đến lúc xuống lầu nhìn thấy mẹ kế Lữ Lan đang cho con ăn, bảo mẫu đứng ở bên cạnh trìu mến nhìn theo. Đã vậy ở phòng khác còn có chuyên gia trang điểm riêng của mẹ kế đang ngồi chờ sẵn.
Hôm nay là ngày cô ta phải đắp mặt nạ cho mẹ kế của anh……
Diệp Thành và bà ta chạm phải ánh mắt của nhau, nhưng không ai lên tiếng chào hỏi.
Đứa bé bà ta đang ôm trong lòng là em gái của Diệp Thành, cùng cha khác mẹ.
Nhưng cũng chẳng thân quen gì.
Tài xế ngáp một cái chờ Diệp Thành ở bên ngoài, cốp xe to lớn đang mở rộng, bên trong là xe đạp Diệp Thành mới mua để chuẩn bị cho buổi hẹn hò.
Diệp Thành lên xe, “Đi đi đi.”
“Cậu đi sớm hơn tận một tiếng, thật sự không thấy nhàm chán sao?” Tài xế hỏi.
Diệp Thành nhìn đồng hồ trên tay, “Di động của tôi đã đầy pin, đây là lần đầu tiên hẹn gặp nhau ở bên ngoài trường học, tôi nên đến sớm hơn một chút.”
Tài xế thấy bộ dạng hoang mang rối loạn hiếm gặp của anh, nhịn không được bèn hỏi, “Cậu thật sự……”
“Cái gì?”
“Đã quên nữ sinh tên là Sơ gì đó kia?”
“……” Diệp Thành im lặng quay sang nhìn ông, “Chú không thể nhiều chuyện như vậy được, tôi nhớ cô ta lúc nào.”
“Này…… Đối với học sinh cấp ba các cậu, hành vi này có phải được gọi là tra* không?” Tài xế hỏi.
*Là một từ dùng để chỉ loại người có nhân cách xấu xa, lưu manh.
Diệp Thành: “Chú Ngô…… Đừng như vậy, chú biết mà, chuyện này là do tôi đánh cuộc với người khác mà ra, tôi cực kỳ hối hận.”
“Vậy là tốt rồi, tôi sợ cậu bởi vì nguyên nhân trong nhà không tiếp nhận người ta nên bây giờ mới dây dưa với cô bé này.”
Diệp Thành cúi đầu, “Không phải, chỉ là tôi không thích cô ta thôi.”
“Ừ, lúc cậu xuống xe buýt tôi đã nhìn thấy cô bạn cùng bàn mới của cậu, lớn lên thật xinh đẹp, học tập chắc cũng không tồi đi?”
Diệp Thành chép miệng, một lát sau mới nói, “Nửa năm, nửa năm sau hẵng hỏi lại tôi về chuyện cô ấy có học tập tốt hay không…… Tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cô ấy.”
Chú tài xế họ Ngô: “Ừm…… Cậu cũng không cần bởi vì từng bị thương tổn mà không chịu tin tưởng cái gì. Tôi thấy cậu vẫn rất lạc quan.”
“Ừ, không dễ dàng bi quan như vậy đâu, cũng đâu phải cuộc đời của chính tôi…… Dù sao sau khi gặp được cô ấy, tôi đột nhiên phát hiện thì ra bản thân cũng có thể lạc quan được như vậy,” Diệp Thành tỏ vẻ cực kỳ thỏa mãn, “Tôi không có bằng lái, may mà cô ấy bị say xe không thích ngồi xe, đạp xe là tốt nhất.”
“Thật sự thích cô ấy như vậy sao?”
Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé
Đánh giá:
Truyện Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé
Story
Chương 27: Không Phải Cậu Định Lén Lút Học Trộm Đấy Chứ?
10.0/10 từ 42 lượt.