Chúng Ta Của Sau Này
45: Lý Phi Thật Hảo Hán
Công việc của An Nhi trước mắt vẫn chưa quen, cô quen chạy vặt đến phòng hành chính đóng dấu, photo, mà quên giao lại việc cho người khác.
Khi lấy được giấy tờ từ chỗ giám đốc Nghĩa cô đã chạy ngay đến phòng hành chính như phản xạ không điều kiện, ngựa quen lối cũ.
Vừa bước vào phòng hành chính, không khí niềm nở trước kia không còn nữa, trái lại là mười mấy cặp mắt không thiện chí bắn thẳng về phía An Nhi, khiến cô dựng cả tóc gáy.
Chỉ có Lý Phi là vẫn như ngày nào, chạy đến ủn mông cô: "Chịu lên núi rồi đó hả? Sao hả? Dạo này xuất sơn ngao du có gì vui?"
An Nhi bật cười, chuyền tập giấy tờ cho Lý Phi: "Không có gì vui mới leo lên núi lại nè."
Lý Phi cũng bật cười, nhận lấy xấp giấy rồi khoác vai cô, chưa kịp đáp lời đã bị chen lời thoại: "Còn tưởng là ai, hoá ra là trưởng phòng mới thăng chức."
Lời này nghe qua ý mỉa mai nực nồng.
An Nhi cố tình làm lơ: "Phi, bà tu luyện đến đâu rồi?" Ý bảo dạo này phòng hành chính đang theo đuổi dự án mới, Lý Phi là người theo đuổi dự án này.
Một lần nữa Lý Phi bị cướp mất lời thoại: "Người ta nói tu ba trăm năm sẽ thành chính quả.
Có người không cần tu cũng đắc đạo.
Thế mới nói, thế gian vạn vật luân hồi, chuyện gì cũng có."
Lời này còn chói tai hơn ban nãy, An Nhi đã lường trước nên từ đầu cứ xem như không nghe.
An Nhi nhịn được nhưng Lý Phi thì không nhịn được.
Địa bàn này là của cô mà.
Lý Phi liền múa mồm bắt chước giọng điệu của ai đó: "Bởi nhân gian vạn sự nan, cái gì gọi là cá chép vượt thiên môn sẽ hoá rồng bởi vì nó vốn dĩ là cá chép.
Có nhiều con còn chẳng biết bản thân là cá sặc mà vẫn cố chui vào thiên môn.
Kết quả không chui được vào thiên môn mà chui vào nồi lẩu mắm."
"..."
Người này im thì người kia lại lên tiếng: "Thôi đi chị ơi.
Người có bản lĩnh mới leo được lên tầng ba.
Mấy người tụi mình cũng chỉ biết tu hành từng bước gian khổ, chờ ngày đắc đạo thôi."
"Thời đại phát triển đến mức nào rồi, tới chó còn biết đi thang máy.
Bây giờ lên tầng ba cũng đòi bản lĩnh thì con chó cũng gọi là bản lĩnh đầy mình."
"Cô nói ai là chó hả?"
"Ai lên tiếng thì là người đó."
"..."
An Nhi kéo tay Lý Phí một cái, ý bảo cô nàng thôi đi.
Lý Phi cũng đã định thôi rồi, nhưng người kia cứ cắn chặt không buông: "Trèo cao té đau, để coi chừng nào có người rơi từ tầng ba xuống."
"Có nhiều người muốn leo lên tầng ba nhảy xuống mà còn không được."
"..."
Sau câu này của Lý Phi, bọn họ cũng được một chút yên tĩnh để nói chuyện công việc.
Đợi khi giấy tờ đã đóng mộc xong, Lý Phi luyến tiếc tiễn An Nhi ra cửa, nhưng quay người bước chưa đến cửa lại nghe có người nói:
"Cậy thế được bề trên chiếu cố còn tưởng bản thân sắp thành tổng giám đốc phu nhân tới nơi.
Đĩa mốc học chồi mâm son."
Lý Phi giở giọng châm biếm, đưa mắt lườm từng người một: "Sao nào? Ngưỡng mộ à?"
"..."
"Ai mà thèm ngưỡng mộ hạng người không biết tự lượng sức mình."
"Nói trắng ra là cô có muốn làm đũa mốc còn không được."
"Cô quá đáng rồi đó Lý Phi."
"Ai quá đáng trước?"
Một người đồng nghiệp lớn tuổi hơn lên tiếng: "Tụi nó cũng có nói em đâu mà em cứ xách móc nó hoài thế.
Người ta còn chưa lên tiếng phản bác, em lại há họng cắn gà nhà thế làm gì? Không khéo người ta lại nói phòng hành chính cũng có người thấy có lợi thì đeo theo, mất mặt cả phòng."
Trẻ không hiểu chuyện đến già cũng dốt luôn.
Nói vậy chẳng khác nào nói cô gió bề nào che bề ấy, chó cậy thế chủ à? Lý Phi không thèm nể nang mà nói thẳng:
"Người ta nể tình đồng nghiệp nên mới không phản bác, là để mấy người còn chút sĩ diện.
Cắn gà nhà cái gì? Mấy người sắp nhai con người ta không nhả xương luôn mà còn giở giọng oan ức cái gì? Gà nhà? Có mà gà lôi vườn thú thì có."
"Lý Phi." Người chị đồng nghiệp tức giận quát cô một tiếng.
"Người ta trẻ tuổi thăng chức vì người ta làm được việc.
Ở đây có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi cái chức trưởng phòng bao nhiêu năm mà không được nên ghen ăn tức ở, thấy ai được mối hờ đều đổ là do được sếp tổng ưu tiên.
Bản thân yếu kém thì chịu đi, còn đổ thừa do hoàn cảnh, do người ta học đòi trèo cao.
Có bản lĩnh sao không lượn vài vòng lên tầng ba, xem sếp tổng có để ý chiếu cố tới không? Nói thẳng ra dù cho mấy người có lột hết đồ lội múa lửa trên tầng ba, hoặc là leo lên sân thượng nhảy xuống thì tổng giám đốc cũng chưa chắc mở mồm tặng vé ưu đãi chứ ở đó mà ghen tức.
Đều là đồng nghiệp với nhau, việc ai làm nấy ăn, lương ai làm nấy hưởng, cứ thích bôi nhọ người ta để làm gì? Dù các người có trắng mồm ra nói cả đời cũng không được như người ta, ghen tức trong lòng cũng đã được tăng lương đâu? Yên phận hòa đồng yêu thương nhau có phải hơn không? Ngày xưa thấy người ta thấp bé hơn mình thì chị chị em em, bây giờ thấy có ăn không hưởng ké được nên tức à? Nào, muốn thì nhào lên phòng sếp tổng ấy, nhắm mà dám lên, đây thối tiền lại luôn."
"..."
Người chị đồng nghiệp lớn tuổi mặt mũi lúc xanh lúc đỏ, sau cùng tức giận thở không ra hơi ngồi sụp xuống để người kế bên vuốt ve cho bớt giận.
Lý Phi nói hay như hát, cả một phòng không ai còn dám hó hé bất kì điều gì, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ làm Lý Phi nguôi ngọn lửa đang hừng hực trên đầu.
Động vào ai thì được, động vào khuê mật của cô thì chỉ có tới số.
Lý Phi cô quyết ăn thua đủ cả vốn lẫn lời luôn.
An Nhi sợ Lý Phi sẽ đánh nhau với bọn họ, lập tức quay lại kéo tay Lý Phi ra ngoài.
"Bà đôi co với họ làm gì.
Chín người mười ý, hơi đâu mà cãi."
"Tôi tức."
"Bà nghĩ tôi không tức chắc?"
"Vậy sao bà cản tôi?"
"Tôi khinh nên mới không thèm đáp."
"Mẹ nó, để tui quay lại chửi cho đã cái miệng mới được."
"..."
Lý Phi tém gọn bộ dạng hung hăng ban nãy, hạ giọng xuống: "Cái đám người trong công ty đều cho rằng bà dùng mông lên chức, không biết thêu dệt bà thành cái ngữ gì rồi."
An Nhi làm ra vẻ thấu rõ sự tình, như kiểu ta đây thừa biết: "Dùng đầu gối nghĩ cũng tới nữa." Viễn cảnh này cô đã tưởng tượng qua hàng trăm lần rồi.
Muốn doạ cô thì còn non và xanh lắm.
Lý Phi nheo mắt lườm cô: "Này này, bà cứ để người ta nghĩ bà như thế à?" Cô tốn bao nhiêu nước bọt để thay cô nàng giải thích, còn An nhi cứ dửng dưng, bình chân như vại vậy là sao?
"Tôi nói tôi leo lên bằng hai cái chân người ta cũng đâu có tin."
"Bà càng im người ta càng nghĩ."
"Cái phòng hành chính nổi danh nhiều chuyện, nghe một nửa hiểu một phần tư kể lại gấp đôi.
Tôi có tám trăm cái miệng cũng đâu có giải thích được.
Đâu chỉ riêng phòng hành chính, phòng nhân sự còn đồn đoán khủng khiếp hơn nữa kìa.
Tôi đâu có dư hơi mà đi giải thích hết.
Dùng loa phường nói cũng chưa chắc có người nghe.
Trái lại là bà ở đây sao cứ phải vì tôi mà chống đối bọn họ.
Chị em ra vào đụng mặt, tôi ở nơi khác thì không ảnh hưởng gì, bà mới khó."
Lý Phi nhếch môi: "Bà thấy tôi giống thèm để ý họ không? Đâu phải tự nhiên trong nguyên cái công ty chà bá mà tôi chơi với có ên bà.
Cái nết của mấy mụ này trệt ở dưới đầm lầy á, tôi tu tám đời cũng không đồng hội đồng thuyền nổi đâu.
Gà nhà? Ý bảo tôi dẫn rắn cắn gà nhà hay gì? Mấy má đó có môn mà diều hâu á, gà nhà cái khỉ gì." Lý Phi càng nói càng bực dọc.
An Nhi bật cười ha hả, vang vọng cả hành lang: "Có nói quá không vậy?"
"Mắt thấy tai nghe rồi mà còn hỏi à?"
"Thôi nào.
Người ta mắng tôi mà bà còn giận hơn tôi nữa.
Nhắm người ta chửi bà chắc bà đào mộ tám đời tổ tông người ta luôn."
Lý Phi liếc An Nhi một cái bén ơi là bén: "Lý Phi tôi hiền lương thục đức, chưa ai dám động vào tôi bao giờ.
Đến nghĩ tôi còn chưa nghĩ, làm sao nói đến đào mộ tám đời tổ tông? Tôi trực tiếp mang người đó rã xác phanh thấy, vứt ra ngõ cho chó nhai."
"..." Mẹ nó, hiền lương thục đức ghê.
Trận cãi nhau nãy lửa ở phòng hành chính rất nhanh đã truyền khắp công ty.
Mà đúng ra là do đám người kia giở thói oan ức, đi đặt điều vu khống, còn bảo An Nhi vừa thăng chức đã ra vẻ ta đây, chạy vại khắp nơi quậy cho đục nước.
Những điều này An Nhi nghe đến chán ngán, nhưng người của phòng thị trường thì như cục than đỏ, động vào liền bỏng tay.
"Cái chó má gì thế? Có người ăn hiếp trưởng phòng có tụi mình, huynh đệ tỷ muội đâu? Gươm giáo sẵn sàng chúng ta đi ăn thua đủ." Phước Hào xoắn tay áo, làm ra dáng vẻ côn đồ hung hăng.
Lâm Minh bản tính trầm tĩnh cũng không nhịn nổi: "Lần này để xem ai còn mồm mà nói xấu em trưởng phòng nữa không?"
"Hai anh làm ghê quá, không khéo người ta lại nói phòng của mình đều là quân thiếu ăn thiếu học." Nhã Trân bản tính nhát gan, ăn nói cũng khá là...!vô duyên.
"..." Những cặp mắt còn lại muốn xuyên thủng cô nàng.
"Đi, em nguyện sống chết với họ luôn." Nhã Trân đứng dậy, giơ tay biểu tình.
"..." Mẹ, lật mặt nhanh còn hơn bánh tráng Bến Tre nữa.
"Mọi người làm gì thế?"
An Nhi vừa trở về đã bắt gặp cả phòng ai nấy đều bộ dạng hùm hổ côn đồ, tựa như giang hồ chợ lớn, đàn em Trần Hạo Nam.
"Tụi tôi đi đòi lại công bằng cho cô."
"..."
Được Lý Phi bênh vực An Nhi đã thấy cảm động lắm rồi, nhưng cô vừa lên chức lại xúi giục nhân viên đi đúm nhau, nói ra người ta lại bảo cô trên không nghiêm, dưới tắc loạn.
"Tôi thủ tiêu hết rồi.
Mọi người ra đó hốt xác người ta à? Chuyện đó để dịch vụ mai táng làm đi."
"..." Phước Hào không nhịn được cười, mẹ nó, cái trình độ này tu luyện đến tầng thứ mấy rồi vậy? Lời như vậy mà cũng nói ra được.
Không phải Phước Hào không biết bản tính của An Nhi.
Trước đây cô hòa đồng, vui vẻ, từ sau khi nhậm chức xảy ra hàng loạt tai tiếng liền trở nên trầm lặng hơn nhiều.
Dáng vẻ mà một trưởng phòng nên có An Nhi đều thể hiện ra rất rõ.
Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ chống nạnh chỉ tay, mắng cho mỏi miệng luôn.
Bây giờ cô lại sợ người ta đánh giá bộ mặt cả phòng, ảnh hưởng đến tất cả mọi người, nên mọi uất ức đều tự mình gánh lấy.
Về điểm này Phước Hào khâm phục An Nhi vô cùng.
Bởi đó là lý do vì sao khi nghe nói cô lên chức, ai cũng giơ thẳng hai tay tán thành một trăm lẻ tám lần.
Minh ca đẩy An Nhi ngồi xuống ghế của mình: "Trưởng phòng, em hiền lành quá sẽ để người ta đè đầu cưỡi cổ cả phòng mình đấy."
"Đúng đó chị Nhi.
Chị mà còn nhịn người ta sẽ đè đầu cưỡi cổ mọi người."
"..." Hàng loạt ánh mắt một lần nữa đổ dồn về phía Nhã Trân.
Nhã Trân tự thấy mình ba phải, muốn nuốt hẳn cái mồm vào bụng, khép nép ngồi xuống.
"Em hiền hay dữ không quan trọng.
Quan trọng là không để mọi người bị lây tiếng xấu của em." Lời này nói ra thì không khí liền trầm xuống.
Vào chính kịch dĩ nhiên không hề vui.
"Mọi người nghe rồi cũng coi như không nghe đi.
Nói thêm nói bớt cũng không thay đổi được suy nghĩ của họ về em.
Mình cứ đóng chặt cửa làm tốt việc của mình là được.
Đợi khi sóng gió qua đi, chúng ta lại mở cảng giao thương, cũng đâu có muộn.
Đâu phải nay sống mai chết đâu mà lo."
Lâm Minh cười cười: "Lời hay ý đẹp em nói thì dễ.
Có chắc là em không buồn không?"
"Em có phải Phật đâu mà không buồn.
Tâm em không đủ tịnh.
Nhưng cái mỏ em cũng không muốn nghiệp.
Nghiệp chướng ai gieo người nấy gánh, em sống thiện lương tự khắc có trời phật phù hộ.
Trước mắt người của phòng thị trường yêu thương em là được rồi.
Khi nào mọi người mắng em như họ mắng em thì em mới đi treo cổ quyên sinh."
Nghe xong lời này ai nấy đều phát lên cười rần rần.
Trường Phong đứng bên ngoài cửa nghe thấy cũng nhoẻn miệng cười mãn nguyện.
Phong ba lần này anh gieo cho cô tựa như kiếp nạn buộc cô phải trải qua để thăng thiên đắc đạo.
Bởi anh biết, người con gái anh đem lòng yêu mến không phải người nông cạn tầm thường.
Bản lĩnh của cô chính là thu phục tình cảm của người khác bằng chính trái tim chân thật của mình.
Anh không hề đặt tình cảm nhầm người.
Cô xứng đáng để anh dùng tất cả đổi lấy.
Ngày hôm sau cũng là một ngày mưa tầm tã, Minh Anh giải quyết xong mấy việc gấp gáp trước mắt của Vạn Hoa thì tiếp tục vùi mình vào kế hoạch đã bị cô lỡ tay đập nát kia.
Hôm nay cô ôm giấy tờ cùng laptop đến nhà Hải Vinh làm khách, vừa làm việc của mình vừa giúp anh nấu ăn, người này hỗ trợ người kia, lần quần một ngày mà việc vẫn chưa đâu vào đấy.
Chủ yếu là Hải Vinh không yên tâm việc cô bán mạng làm việc, lại không thể ôm hết máy móc sang nhà cô để nghiên cứu, kết quả là phải bứng bông hoa này đem về nhà trồng để tiện bề coi ngó.
Công ty Đại Dương đã tiến đến những bước cuối cùng để chọn ngày thành lập chính thức.
Gần đây anh cùng với Vĩ Hoàng đã xuôi ngược khắp nơi, tìm nhà đầu tư để khởi động công xưởng.
Trước mắt lấy dự án của Thái Hà làm kế hoạch hoạt động chính, ngoài ra sễ dùng công xưởng làm trạm nghiên cứu và sản xuất linh kiện điện tử phục vụ cho việc lắp ghép sản phẩm hoàn chỉnh của dự án.
Vĩ Hoàng đã tìm gặp công ty đồ họa Determine và đàm phán thành công việc cung cấp phần mềm hỗ trợ hoạt động của hệ thống công ty Đại Dương.
Bên cạnh đó họ cũng cử một nhóm nghiên cứu và phát triển đứng ra chịu trách nhiệm bảo trì hệ thống này, để đảm bảo quá trình thực hiện dự án của công ty Đại Dương không xảy ra vấn đề.
Nhìn chung là các bước đàm phán và ký kết đều suông sẻ.
Còn lại vấn đề cuối cùng là nguồn vốn đầu tư để khởi động dự án và công ty, để tiến hành thành lập.
Hải Vinh đã đặt lịch hẹn với chủ tịch công ty mì Kay, và như đã hứa từ trước, ông rất sẵn lòng giúp đỡ anh.
Hải Vinh rất biết ơn sự tin tưởng này của ông Thái, nhưng khi anh nói với Minh Anh chuyện này, cô liền bày tỏ thái độ cực kì khách quan:
"Anh nghĩ chủ tịch Thái vì sao lại dễ dàng bỏ tiền ra cho một công ty mới mà còn là ngành nghề mà ông ấy chưa từng bỏ vốn đầu tư trước đây?"
Danh tiếng của chủ tịch Thái cùng công ty mì Kay Minh Anh đã nghe qua, thậm chí đã đôi lần có cơ hội gặp gỡ tại các buổi tiệc cấp cao của các vị lãnh đạo.
Ngành thực phẩm ra vào giáp mặt, cũng không khó để diện kiến ông ấy.
"Em thấy có gì không thỏa đáng à?"
Minh Anh nhất thời không biết nên lựa lời nhắc nhở anh thế nào, cũng không dám chắc suy nghĩ của mình là đúng.
"Ông ấy đã đặt điều kiện gì với anh?"
Hải Vinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Em nhắc anh mới nhớ, ông ấy không hề đặt điều kiện với anh."
"..."
"Trước đây gia đình anh với ông ấy có giao tình đặc biệt tốt."
"Tốt cách mấy cũng không tới mức môi ruột moi gan ra để giúp chứ?"
"..." Càng nghĩ càng thấy lời Minh Anh nói rất có lý.
Có điều trực giác của anh cho rằng chủ tịch Thái là vì giao tình cũ, lại thêm bây giờ công nghệ phát triển, đầu tư vào ngành này cũng coi như ngồi không hưởng lộc.
Làm gì có ai dại bỏ tiền ra cược cho một ván bài đã biết trước sẽ thua chứ.
Hơn nữa, anh có lòng tin rằng mình sẽ thành công, điều này trước đây ông Thái đã từng đề cập đến.
Chỉ cần anh thay đổi quyết định, ông ấy sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Suy đi tính lại, anh nói: "Anh sẽ xem xét lại phía công ty mì Kay.
Nhất định không để họ nắm giữ số cổ phần quá cao."
Minh Anh ngồi làm việc ở bàn sofa, không quay đầu nhìn anh cũng đang làm việc trên bàn ở cạnh kệ sách: "Tận dụng quan hệ là tốt.
Em chỉ sợ anh bị người khác lợi dụng.
Có điều này em quên nhắc anh, ông Thái và giám đốc Dĩ của Phạm Nguyên giao hảo rất tốt."
Hải Vinh sững người một chút, xém chút anh đã quên mất hòn đá ngán chân này: "Anh không biết chuyện này."
"Cho nên em mới nhắc nhở anh."
"Gần đây không thấy anh ta xuất hiện.
Từ khi anh buông tay sản phẩm mới, cũng không còn nghe tin tức gì nữa."
Bây giờ Minh Anh mới ngoáy đầu nhìn anh: "Em càng mong tin tức của anh ta đấy.
Con người gian xảo này mỗi lần án binh bất động là lại gây chuyện lớn."
"Em không thích anh ta đến vậy à?" Câu từ dùng cho người ta cũng ngửi ra được mùi chán ghét.
"Không đến mức đó.
Chỉ là đề phòng thôi.
Dù sao mấy năm qua anh ta cũng đã giúp đỡ em rất nhiều."
"Vậy em có thích giám đốc Dĩ không?"
Mùi giấm chua quấn quanh đầu mũi, Minh Anh lập tức quay lại công việc, không thèm trả lời ai đó nữa.
Hải Vinh mặt mài bí xị, cũng cắm cúi làm việc, đôi bên không lời ra tiếng vào, không gian cô đặc, yên tĩnh hẳn.
Hai người họ ở bên nhau, nếu không nói chuyện công việc, thì chẳng có mấy chủ đề để thảo luận.
Ai bảo xa cách đến bảy năm, việc để nói nhiều đến mức không còn nhớ để nhắc nữa.
Hiện tại trước mắt sự nghiệp đôi bên đang hồi dang dở, không có đủ thời gian để tập trung vào nhau.
Minh Anh không để tâm lắm việc anh bận rộn đến mức không thèm chú ý đến cô, bởi cô cũng không rảnh rỗi để quan tâm anh.
Có điều, trong ngôi nhà nhỏ, có hai người, vẫn đỡ hơn là đơn thân lẻ bóng, làm bạn với ánh đèn.
Thật sự mà nói, chỉ cần cô biết anh vẫn đang ở bên cạnh, vẫn đỡ hơn là bảy năm mỏi mòn trong chờ một người bặt vô âm tính.
Hải Vinh ngẩng đầu nhìn cô từ sau lưng, anh nở một nụ cười nhẹ.
Đằng trước, Minh Anh cũng nhoẻn miệng cười.
Có một loại tình cảm mà hai người có thể không nhìn nhau, nhưng tâm thì vẫn luôn hướng về nhau..
Chúng Ta Của Sau Này