Chung Sống Cùng Mỹ Nam
Chương 23: 23: Phiên Ngoại 3 Cuộc Sống Phu Phu Ngọt Ngào
Vào một ngày đẹp trời nọ, Tiêu Hàn phát hiện Minh Hy rất hay ghen.
Ví dụ như thỉnh thoảng cậu gọi điện cho Duy Kiên hỏi thăm tình hình của hắn và Jeremy, Minh Hy sẽ lập tức khó chịu ra mặt, thậm chí nhiều lần còn không thèm khách khí giật lấy điện thoại mặc dù biết giữa Duy Kiên và cậu căn bản không có chuyện gì cả.
Lần khác, có một em gái khóa dưới tặng Tiêu Hàn hộp chocolate tự làm, đương nhiên là cậu đã tươi cười đón nhận.
Thế nhưng khi về nhà, món quà chưa kịp bóc đã bị Minh Hy bất thình lình cướp mất, sau đó hắn không do dự đem toàn bộ số chocolate ngọt ngào ngon miệng kia đổ vào bát ăn của San với lý do San đói rồi, mặc kệ nó kêu "Meow meow" phản đối.
Nếu như chỉ một hai lần thì Tiêu Hàn cũng chẳng thèm so đo với vại giấm di động kia, thế nhưng hành động của Minh Hy cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy khiến cậu tức đến phát điên.
Có một hôm Tiêu Hàn không nhịn được mà phải bùng nổ:
"Dương Minh Hy, anh đây là chê công việc kinh doanh chưa đủ mệt à? Sao anh có nhiều tinh lực để làm những chuyện thừa thãi thế? Người ta tặng quà cho em, đồ ăn thì cho con San, đồ dùng thì cho hàng xóm.
Đấy đấy đấy, em còn có hẳn cả một fanclub đấy, anh giỏi thì giết từng người đi!"
Tiêu Hàn nói xong liền khoanh tay đứng đợi phản ứng kịch liệt của Minh Hy.
Ai ngờ hắn lại bày ra vẻ mặt phải chịu thiệt thòi, uất ức nói:
"Chỉ là do người ta quá yêu em mà thôi."
Được rồi, được rồi, cậu đầu hàng.
Từ một vị chủ tịch tâm cao khí ngạo biến thành một bé con, loại áp lực này Tiêu Hàn cậu chịu không nổi.
Minh Hy đắc ý cười thầm trong lòng, không chỉ những nguyên lý và quy tắc ngầm mà kể cả tính cách lẫn sở thích của ba người bên nhà vợ, hắn đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay này rồi.
Sau đó, tất cả mọi món quà vẫn cứ theo đường xử lý cũ.
Tội nghiệp nhất vẫn là con San.
San là mèo mà, tại sao San luôn phải ăn đồ ngọt cơ chứ?
ε=ε=ε=ε=ε=ε=(;)
Vào một ngày đẹp trời nọ, khi đang lười biếng nằm dài trên giường dùng laptop dạo quanh forum trường, Tiêu Hàn bắt gặp chủ đề về chia tay trường lớp của các anh chị khoá trên liền tò mò vào xem thử.
Trong đấy đăng rất nhiều bài viết, có người kể một vài câu chuyện vu vơ nhảm nhí, cũng có người kể về mối tình đầu.
Chẳng bao lâu sau, cậu nhìn thấy một bài viết khiến cậu rất cảm động.
Người đấy viết:
"Tao thích chàng trai nhỏ hơn một tuổi đã hai năm, lặng lẽ kiếm tìm bóng dáng em ấy trong đám đông đã hai năm, lưu luyến gương mặt em ấy đã hai năm, tóm lại là tao yêu đơn phương cũng đã hai năm rồi.
Từ ngày hôm nay trở đi, tao có lẽ sẽ không thể nhìn thấy người ấy nữa.
Đống thói quen đã hình thành trong suốt hai năm kia lấy đất đâu để sử dụng bây giờ?" Kèm theo là bức ảnh cậu đang cười rạng rỡ nghịch nước bên cạnh đài phun vào ngày thi môn cuối cùng.
Minh Hy đi vào phòng thấy Tiêu Hàn khi không lại ngồi ngây người như phỗng nhìn màn hình laptop liền cảm thấy kỳ lạ, hỏi:
"Sao thế? Trên mạng lại có thêm người đạo nhạc đạo văn à?"
Tiêu Hàn lắc lắc đầu:
"Không phải, em đang đọc thư tình." Còn rất nhiều bài viết thể hiện yêu thương dành cho cậu ở bên dưới.
Minh Hy tiến đến cầm lấy laptop lướt lên lướt xuống một hồi, vừa xem vừa dặn:
"Trong này có mấy cái ảnh chụp em, thấy cái nào đẹp thì download về." Dứt lời hắn liền nhấn đúp phóng to bức hình nghịch nước rồi đưa cho cậu, "Ví dụ như cái này."
Tiêu Hàn nhận lại laptop, nghi hoặc nhìn Minh Hy:
"Anh không ghen à?" Mới ba ngày trước hắn còn nói với cậu cái gì mà chụp trộm là phạm pháp, nếu nghỉ hè quá buồn chán thì cậu có thể đi lên tòa kiện tụng cơ mà.
Minh Hy nhún vai đáp, "Sợ mệt chết."
Ấy vậy mà ngày hôm sau chẳng hiểu tại sao chủ đề nọ lại đột nhiên bốc hơi khỏi diễn đàn, Tiêu Hàn thầm cảm thán, thật may quá, cậu đã kịp tải hết ảnh đẹp về rồi.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=(;)
Vào một buổi sáng đẹp trời nọ, Tiêu Hàn thức dậy trong tình trạng cả người đau nhức ê ẩm, nghiến răng nghiến lợi mắng Minh Hy là cầm thú.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, trên tay Minh Hy mang một chiếc khăn đã được tẩm ướt bằng nước ấm.
Hắn mỉm cười đến bên Tiêu Hàn, giúp cậu lau mặt còn ôn nhu xoa xoa phần thắt lưng nhức mỏi của người kia:
"Có đau lắm không?"
Tiêu Hàn tức giận lớn tiếng mắng, "Con mẹ nó anh đúng là cầm thú! Anh không phải tự hào về khả năng kiềm chế của bản thân lắm sao? Tối qua bay đi đâu hết rồi hả? Đau không ấy à? Để em thượng anh xem có đau hay không nhé?"
Cơn giận của Tiêu Hàn đối với Minh Hy hiển nhiên không hề có sức ảnh hưởng.
Hắn vẫn ôn nhu xoa xoa thắt lưng cho cậu, gương mặt lộ vẻ đăm chiêu:
"Bị em thượng ấy à? Chắc là đau đấy! Nhưng mà nếu như vậy thì anh xuống giường nấu cơm thế nào đây?"
Tiêu Hàn giật mình tỉnh ngộ.
Đúng rồi, đồ ăn Minh Hy nấu thật sự quá ngon, một kẻ phàm ăn cậu vậy mà lại bị hắn nuôi thành kén ăn.
Nếu Minh Hy không nấu cơm được nữa thì cậu phải làm sao?
Suy nghĩ trước sau một chút, Tiêu Hàn quyết định, vì cái dạ dày, tạm thời cứ nhường hắn ở trên đi.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=(;)
Vào một ngày đẹp trời nọ, Tiêu Hàn đang mơ mơ màng màng ngái ngủ thì bị Minh Hy bế ngang đến phòng tắm giúp vệ sinh cá nhân cẩn thận rồi kéo lên xe.
Cậu bất mãn kháng nghị:
"Em còn chưa ăn sáng."
Minh Hy lập tức bày ra vẻ mặt ngạc nhiên:
"Tối hôm qua anh đút em ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa no cơ à?"
Da mặt ai đó không đủ dày nên mới bị trêu chọc một chút đã đỏ ửng lên.
Tiêu Hàn hậm hực đá chân Minh Hy một cái:
"Lưu manh!"
Minh Hy cười khì khì nói, "Ngoan, anh đưa em tới chỗ này sau đó chúng ta sẽ đi ăn."
Tiêu Hàn vui vẻ gật đầu, "Em muốn ăn mỳ Ý."
Minh Hy vươn người sang thắt dây an toàn tiện thể hôn lên khóe môi Tiêu Hàn một cái:
"Nghe theo ý em."
Nơi bọn họ đến là một cô nhi viện.
Nhìn đám trẻ con nô đùa vô tư thoải mái, âm thanh khanh khách giòn tan vang vọng cả vùng trời, Tiêu Hàn bất giác bật cười.
Hiếm khi trông thấy nét mặt hiền hòa này ở cậu, Minh Hy liền tươi cười giải thích:
"Cô nhi viện này là anh đã dùng danh nghĩa của Kỳ Nhiên để xây dựng."
"Ra thế!" Tiêu Hàn ứng thanh.
"Em biết đấy, Kỳ Nhiên là một cô nhi vậy nên cô ấy vẫn luôn mong có thể giúp đỡ những đứa trẻ giống mình.
Anh xây cô nhi viện này vì muốn cho Kỳ Nhiên một bất ngờ, đáng tiếc cô ấy lại không đợi được." Dứt lời Minh Hy liền hạ mắt, giọng điệu lộ ra vẻ u buồn.
Tiêu Hàn đã không còn quá mức đau thương như thời gian đầu nữa, cậu thản nhiên đầu quay sang kiêng chân hôn Minh Hy một cái, cười hỏi:
"Hy, anh biết Kỳ Nhiên đã toại nguyện là nhờ cái gì không?"
Minh Hy nhìn cậu, ôn nhu đáp:
"Là nhờ cái này." Sau đó tay trái hắn đan vào tay trái Tiêu Hàn, hai chiếc nhẫn kề cạnh nhau phát ra ánh bạc lấp lánh.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=(;)
Vào một đêm trăng thanh gió mát nọ, Minh Hy thật cẩn thận nghiên cứu từng tấc da từng tấc thịt trên cơ thể Tiêu Hàn.
Khi đạn đã lên nòng chuẩn bị nhập động thì tiếng chuông cửa gấp gáp đột nhiên vang lên.
Nghe thấy âm thanh tinh tình giục giã ấy, Tiêu Hàn vội vàng đẩy Minh Hy ra, mặt đỏ hồng nói:
"Anh ra mở cửa đi."
Minh Hy đang khó chịu liền cắn răng hậm hực nói:
"Mặc kệ đi!" Trong lòng hắn thầm than, mẹ, không phải mẹ đấy chứ? Con rõ ràng đã miêu tả dáng vẻ câu dẫn của vợ con cho mẹ rồi mà.
Đang chuẩn bị tiến quân thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cùng với tiếng chuông cửa, Minh Hy chửi thề một tiếng, vẫn quyết định không quan tâm.
Khoảng ba phút sau đó tiếng chuông cửa cuối cùng cũng dứt, tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng tắt, Minh Hy liền nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Hắn còn chưa kịp vui mừng thì đã có tiếng đập cửa uỳnh uỳnh vang lên, kèm theo đó là âm thanh gào thét:
"Dương Minh Hy, Lương Tiêu Hàn, nếu hai người không mặc quần áo vào và ra đây mở cửa cho tôi thì cứ giờ này mọi ngày tôi sẽ đến quấy nhiễu các người."
Minh Hy tức giận đùng đùng mặc lại quần áo chỉnh tề cho Tiêu Hàn còn bản thân chỉ mặc tạm chiếc quần ngủ.
Cậu thấy vậy liền bất mãn kháng nghị:
"Thái Dương chỉ có hứng thú với Tô Bình mà thôi, kể cả em có khỏa thân trần trụi ngay trước mặt thì anh ấy cũng chẳng động lòng đâu." Nói rồi cậu đưa tay định cởi cúc áo.
Bởi vì trong phòng đang mở điều hòa nên không sao, thế nhưng Tiêu Hàn biết chỉ cần bước một chân ra ngoài thôi khí nóng sẽ lập tức xông thẳng vào người.
Minh Hy lập tức chặn tay cậu lại, nhướn mày:
"Anh nói sợ Thái Dương nhìn thấy cơ thể em lúc nào? Anh chỉ cảm thấy lúc bị anh cởi quần áo trông em đặc biệt gợi cảm mà thôi.
Còn quần áo của anh thì cởi càng nhanh càng tốt."
Tiêu Hàn, "..."
Minh Hy mang vẻ mặt bất thiện ra mở cửa thì thấy Thái Dương đang đứng dựa lưng lên tường.
Hắn lạnh lùng hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Cho tôi vào nhà đã."
Tiêu Hàn bưng ra hai cốc nước lạnh cho hai người một đùng đùng tức giận một nhăn nhó không vui đang ngồi trên sofa.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Minh Hy, hỏi Thái Dương:
"Muộn thế này rồi anh còn có chuyện gì thế?"
Thái Dương khẩn khoản nhìn Tiêu Hàn, "Tiêu Hàn, cậu mau nói cho tôi biết Bình đang ở đâu đi."
"Không ở trong phòng trọ à? Hai người lại xảy ra chuyện gì thế?" Tiêu Hàn bật cười, hỏi.
Thái Dương rầu rĩ thở dài, "Bình hiểu lầm tôi rồi."
Tiêu Hàn nhún vai, "Bình ghét nhất đàn ông trăng hoa, kể ra thích được anh cũng là kỳ tích."
"Câu này mà cũng gọi là câu an ủi à?"
"Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, cậu nói xem cậu đang nợ tôi bao nhiêu tiền?"
Thái Dương trừng mắt, "Cái loại vì sắc quên bạn."
Tiêu Hàn bật cười nói với Thái Dương:
"Theo đuổi Bình lâu như vậy rồi, anh nói xem Bình khi buồn bực sẽ đi những đâu?"
"Bình khi buồn bực sẽ không giống như những cô gái khác ngồi một chỗ khóc tu tu, tôi chỉ biết có vậy thôi." Thái Dương đáp.
Anh chỉ hiểu những người phụ nữ phức tạp, còn người đơn giản như Tô Bình anh lại không thể hiểu nổi.
Tiêu Hàn bật cười, đứng dậy đi đến bên cạnh ghé sát tai Thái Dương, nói nhỏ:
"Bình có thể sẽ vừa đi đường vừa mắng vừa chửi anh, thậm chí là đánh nhau để trút giận.
Và, Bình rất thích gió."
Mãi đến tận sau này Tiêu Hàn mới biết, những gì cậu hiểu về Tô Bình hóa ra mới chỉ là bề nổi.
Một Tô Bình so với đàn ông còn mạnh mẽ, can đảm và tài năng hơn ấy thế nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái trưởng thành trước tuổi mà thôi.
Thái Dương vui sướng đứng bật dậy ôm chầm lấy Tiêu Hàn nói lời cảm ơn, sắc mặt Minh Hy lập tức tối lại.
Hắn mạnh mẽ kéo cậu về phòng ngủ, không thèm nhìn Thái Dương, lạnh lùng đuổi khách:
"Cửa ở đằng kia, không tiễn!"
Thái Dương bĩu môi đáp:
"Không cần phải đuổi." Khi rời đi anh còn cẩn thận đóng cửa lại.
Minh Hy thô bạo áp Tiêu Hàn lên tường hôn ngấu nghiến như muốn nuốt cả người cậu xuống bụng.
Đến khi cả hai đều đã hết dưỡng khí hắn mới chịu rời ra.
Trong hơi thở gấp gáp, Minh Hy khàn giọng nói:
"Làm sao bây giờ? Người ta ghen mất rồi!" Tiêu Hàn còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã bị hắn vác lên giường giật đứt cúc áo.
Hết cách rồi! Cậu không thể đổ vại giấm chua này đi được.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=(;)
Vào một ngày đẹp trời nọ, Tiêu Hàn phát hiện ngoại trừ đánh nhau ra thì cậu vẫn còn có năng khiếu.
Cậu tốt nghiệp chuyên ngành Marketing bằng loại giỏi của một trường kinh tế sau đó liền thuận lợi kiếm được việc làm ở một hãng mỹ phẩm.
Tận dụng toàn bộ năng lực của bán cầu não phải phát triển hơn bán cầu não trái của mình, trong vòng chưa đầy một năm cậu đã leo lên được chức trưởng phòng Marketing.
Nhân viên thuộc quản lý của Tiêu Hàn đều rất quy củ nề nếp, không xích mích tranh giành, đối với việc phải ở dưới trướng một người vừa mới vào làm gần một năm cũng không hề uất ức.
Nguyên do phần lớn là nhờ cách quản lý của Tiêu Hàn.
Quy tắc riêng cậu đặt ra cho cả phòng không những không gò bó mà còn có phần thoải mái hơn bình thường, điều này giúp nhân viên không bị áp lực đè lên quá nặng.
Về phần nhân tâm, Tiêu Hàn dùng sự chân thành có dính một chút mỹ nam kế cùng năng lực của bản thân để khiến nhân viên tâm phục khẩu phục, không thể hai lòng.
Sự nghiệp của cậu đang lên cao, uy tín vừa được gây dựng thì đột nhiên công ty gặp phải rắc rối.
Đối tác mới là một người vô cùng vô cùng khó tính.
Những ý tưởng mà Tiêu Hàn hài lòng nhất đều bị đối phương lạnh lùng gạt phăng đi, thậm chí hắn còn chưa thèm xem qua chúng.
Hừ, chỉ một tên mỹ nam hạng trung.
Cao không bằng Minh Hy, đẹp không bằng Minh Hy, dáng không chuẩn bằng Minh Hy, giàu không bằng Minh Hy, chắc chắn cái thứ trong quần kia cũng không bằng Minh Hy.
Cái gì cũng không bằng Minh Hy thì hắn lấy quyền gì ra mà nói ý tưởng của cậu là rác?
À khoan, có chút nhầm lẫn.
Tiêu Hàn mới chỉ đánh giá vẻ ngoài của hắn, không liên quan đến ý tưởng của cậu.
Đánh giá lại thì hắn không nhạy bén bằng Minh Hy, ngôn từ sử dụng không sắc sảo bằng Minh Hy, không nhìn xa trông rộng bằng Minh Hy, năng lực làm việc không bằng Minh Hy.
Đặc biệt hắn không nhìn ra điểm độc đáo trong ý tưởng của cậu như Minh Hy.
Tóm lại hắn vẫn không có cái gì bằng Minh Hy.
Ý tưởng của cậu được Minh Hy đánh giá cao, nói là sẽ được đón nhận một cách rộng rãi, vậy mà cái tên mỹ nam hạng trung này lại dám nói chúng là rác?
Tiêu Hàn tức giận mà không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng cắn lợi về nhà uống rượu giải tỏa một chút rồi ngồi kể khổ với Minh Hy.
Trong lúc đã say đến mơ mơ hồ hồ, bỗng nhiên cậu nhớ ra một điều mà lúc trước cậu không chú ý:
"Hy, tên đó là một thằng khốn kiếp! Anh biết không, cái cách mà hắn nhìn em khiến em rất khó chịu, giống như một gã biến thái.
Hắn phê bình ý tưởng của em một cách khô khan giống như đang cố gắng bịa ra để bắt em làm lại ấy.
Em lúc đó vì quá tức giận nên không chú ý.
Hiện tại, fuck fuck fuck, cái mặt hắn làm em cảm thấy buồn nôn.
Hắn cái gì cũng không bằng anh, Hy, cả ánh mắt nhìn em cũng không biến thái bằng anh." Dứt lời cậu liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tiêu Hàn mang tinh thần mệt mỏi đi làm thì nghe thấy đồng nghiệp nói gã đối tác mỹ nam hạng trung kia hôm qua thật sự rất thảm hại.
Giá cổ phiếu tập đoàn của hắn trong một đêm đã bị bán ra với giá hời đến mức một nhân viên bình thường cũng có thể mua.
Hắn bây giờ thật sự phá sản rồi, hết đường kiêu ngạo.
Mặc dù Tiêu Hàn thật sự ghét cay ghét đắng tên đó nhưng mà người ta gặp nạn mình cũng không nên ngồi vỗ đùi cười ha hả.
Sau đó cậu được Tổng giám đốc giao nhiệm vụ đi gặp đối tác mới ở biệt thự bãi biển.
Tiêu Hàn quyết định không để tâm đến chuyện thị phi nữa mà nương theo địa chỉ đến bàn kế hoạch làm ăn.
Bước chân vào phòng khách của ngôi biệt thự, vừa thấy người đàn ông đang ung dung ngồi uống trà trên sofa, Tiêu Hàn lập tức trừng mắt kinh ngạc.
Người đó chằm chằm nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức biến thái rồi liếm môi một cái như thể đang nói, "Bà xã, anh đói rồi!"
Hoàn
Hoàn thành chỉnh sửa 2/8/2017.
13/4/2015.
Chung Sống Cùng Mỹ Nam