Chung Phòng Cách Vách
Chương 3
Hạ An là con gái, không lẽ lại để cho ngủ chung phòng với một đứa con trai, đây là một vấn đề hết sức nan giải.
Dượng Hải đắn đo suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra giải pháp cho chỗ ngủ của Hạ An.
Chắc phải cho thằng con trai ngủ ở phòng khách vài hôm nhỉ? Dượng Hải vừa nói xong câu đó thì mẹ của Hạ An đã lên tiếng.
"Hay là.. anh cứ để cho Hạ An ở trong phòng với con trai của anh. Con bé là đứa hiểu chuyện em khuyên nhủ chắc nó sẽ nghe."
Thấy Thiên Ân nói vậy dượng Hải cũng gật đầu, rồi dẫn mẹ con Hạ An qua phòng con trai ông.
"Vậy anh sẽ đi lấy thêm một chiếc giường ở đây nữa để cho Hạ An. Em cứ ở đây nói chuyện với con." Cũng may nhà của ông bán đồ dùng gia đình, cho nên việc kiếm một chiếc giường cho Hạ An cũng không quá khó.
Thiên Ân gật đầu.
Sau khi dượng Hải đi, trong phòng bây giờ chỉ còn Hạ An và mẹ, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, rồi mẹ nắm lấy bàn tay của Hạ An vỗ nhẹ.
Giọng bà rất dịu dàng.
"Hạ An, mẹ biết để cho con ở chung phòng với một đứa con trai là thiệt thòi cho con, nhưng con biết đó, đây không phải là nhà của chúng ta. Dượng con chấp nhận mẹ từng có một đời chồng, chẳng những vậy còn cho con ở chung với mẹ, cho nên chúng ta không được phép đòi hỏi điều gì cả, bởi vì bọn họ đã cho hai mẹ con chúng ta quá nhiều rồi, họ cho chúng ta một chỗ che mưa che nắng, cho chúng ta cơm ăn áo mặc vì thế không được gây phiền phức cho họ con hiểu không?"
Hạ An sau khi nghe mẹ nói thì ngoan ngoãn gật đầu: "Con hiểu rồi."
Cô hiểu những lời của mẹ nói, mẹ đã vì cô mà chịu khổ quá nhiều rồi, phải khó khăn lắm mẹ của cô mới có thể tìm được một hạnh phúc mới, cho nên cô sẽ ngoan ngoãn, sẽ cố gắng nghe lời, cô sẽ không để mình là vật cản trên con đường tìm đến hạnh phúc của mẹ.
"Ừ, ngoan." Mẹ đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
Ít phút sau dượng Hải ngồi trên xe ba gác chở giường về đến nhà. Ông còn đem thêm một chiếc tủ nhỏ để cho cô đựng quần áo, đặc biệt ông còn đựng thêm một cái vách ngăn giữa hai chiếc giường, vì thế tuy ở cùng một phòng nhưng hai người hoàn toàn có không gian riêng tư.
Ba người loay hoay dọn dẹp rồi sắp xếp lại căn phòng một hồi thì cũng xong xuôi đâu vào đấy hết.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, để em đi xuống nấu bữa tối."
Thiên Ân nói xong rồi bước ra khỏi phòng, cả dượng của cô cũng đi theo, trong phòng lúc này chỉ còn một mình Hạ An mà thôi.
Hạ An nhìn thấy chiếc giường mới không khỏi thích thú, vì đây là lần đầu tiên cô có được một chiếc giường đẹp như thế này của riêng mình, chẳng nữa vậy nằm lên cũng vô cùng êm ái nữa.
Nằm trên giường một hồi, Hạ An ngồi dậy lấy quần áo trong vali của mình ra gấp lại, nhìn chỗ quần áo đã được gấp gọn xong xuôi của mình mà mỉm cười hài lòng rồi bỏ tất cả vào trong chiếc tủ mới.
Lúc này, Hạ An mới cởi áo khoác của mình để xuống giường, dù mùa đang là mùa hè trời nắng chói chang hay trời mưa tầm tã lúc nào cô cũng mặc áo khoác hoặc áo dài tay mục đích là để che đi những vết bầm tím do bị ba của mình đánh.
Đã là con gái không ai muốn mình xấu cả, cô cũng vậy thôi, những vết bầm tím này khiến cô rất tự ti nên lúc nào cũng muốn che lại để không ai thấy.
Mà mấy hôm nay vì cô chăm chỉ thoa thuốc nên vết bầm đã đỡ hơn nhiều rồi, cả mấy vết thẹo cũng mờ đi thấy rõ.
Hạ An lấy lọ thuốc trong ba lô của mình ra, rồi bắt đầu thoa lên những vết bầm trên người.
Trong lúc thoa thuốc vì quay lưng về phía cửa nên Hạ An không để ý đến có người đang vào phòng, đến lúc nghe thấy tiếng bước chân vang đến bên tai cô mới giật mình xoay người lại.
Trước mặt cô lúc này là một chàng thiếu niên trông rất cao ráo, nhưng bộ dạng lại vô cùng lôi thôi, luộm thuộm với mái tóc rối bù, vì lâu ngày chưa được cắt tỉa nên đã mọc dài qua mắt đến nỗi phải vén sang một bên chừa con mắt để thấy đường.
Chàng thiếu niên ấy vô cùng dữ tợn.
Anh trừng mắt lên nhìn cô: "Mày là đứa nào? Dám bước vào phòng của tao, cút ra khỏi đây ngay!" Duy Khải quát rất lớn tiếng.
Hạ An bị dọa sợ đến điếng cả người, không kìm chế được mà bật khóc.
"Nè, tao chưa có làm gì mày, mày khóc cái gì?" Duy Khải bị tiếng khóc của Hạ An làm cho luống cuống cả lên không biết làm sao để cô nín khóc.
Thật ra anh ta bộ dạng luống cuống không phải vì thương xót cho người trước mặt, mà bởi vì dù sao anh ta cũng là đàn ông con trai lại chọc cho một đứa con gái khóc. Chuyện này mà để lọt ra ngoài thì thế nào đám anh em kia thế nào cũng cười vào mặt anh.
"Nín coi!" Duy Khải tiếp tục quát lớn.
Anh chưa bao giờ đến gần con gái, cũng chưa bao giờ thấy con gái khóc, nên chẳng biết làm thế nào cho cô nín khóc, vậy thế là anh dỗ cô nín theo cách riêng của anh ta, một cách vô cùng cục súc.
Kết quả là, Hạ An bị Duy Khải dọa sợ chẳng những không nín khóc mà còn khóc to hơn lúc nãy nữa.
Lúc này, mẹ của cô và dượng Hải ở trong nhà bếp vì nghe được tiếng khóc nên đã vội vã chạy vào phòng.
Chung Phòng Cách Vách
Dượng Hải đắn đo suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra giải pháp cho chỗ ngủ của Hạ An.
Chắc phải cho thằng con trai ngủ ở phòng khách vài hôm nhỉ? Dượng Hải vừa nói xong câu đó thì mẹ của Hạ An đã lên tiếng.
"Hay là.. anh cứ để cho Hạ An ở trong phòng với con trai của anh. Con bé là đứa hiểu chuyện em khuyên nhủ chắc nó sẽ nghe."
Thấy Thiên Ân nói vậy dượng Hải cũng gật đầu, rồi dẫn mẹ con Hạ An qua phòng con trai ông.
"Vậy anh sẽ đi lấy thêm một chiếc giường ở đây nữa để cho Hạ An. Em cứ ở đây nói chuyện với con." Cũng may nhà của ông bán đồ dùng gia đình, cho nên việc kiếm một chiếc giường cho Hạ An cũng không quá khó.
Thiên Ân gật đầu.
Sau khi dượng Hải đi, trong phòng bây giờ chỉ còn Hạ An và mẹ, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, rồi mẹ nắm lấy bàn tay của Hạ An vỗ nhẹ.
Giọng bà rất dịu dàng.
"Hạ An, mẹ biết để cho con ở chung phòng với một đứa con trai là thiệt thòi cho con, nhưng con biết đó, đây không phải là nhà của chúng ta. Dượng con chấp nhận mẹ từng có một đời chồng, chẳng những vậy còn cho con ở chung với mẹ, cho nên chúng ta không được phép đòi hỏi điều gì cả, bởi vì bọn họ đã cho hai mẹ con chúng ta quá nhiều rồi, họ cho chúng ta một chỗ che mưa che nắng, cho chúng ta cơm ăn áo mặc vì thế không được gây phiền phức cho họ con hiểu không?"
Hạ An sau khi nghe mẹ nói thì ngoan ngoãn gật đầu: "Con hiểu rồi."
Cô hiểu những lời của mẹ nói, mẹ đã vì cô mà chịu khổ quá nhiều rồi, phải khó khăn lắm mẹ của cô mới có thể tìm được một hạnh phúc mới, cho nên cô sẽ ngoan ngoãn, sẽ cố gắng nghe lời, cô sẽ không để mình là vật cản trên con đường tìm đến hạnh phúc của mẹ.
"Ừ, ngoan." Mẹ đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
Ít phút sau dượng Hải ngồi trên xe ba gác chở giường về đến nhà. Ông còn đem thêm một chiếc tủ nhỏ để cho cô đựng quần áo, đặc biệt ông còn đựng thêm một cái vách ngăn giữa hai chiếc giường, vì thế tuy ở cùng một phòng nhưng hai người hoàn toàn có không gian riêng tư.
Ba người loay hoay dọn dẹp rồi sắp xếp lại căn phòng một hồi thì cũng xong xuôi đâu vào đấy hết.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, để em đi xuống nấu bữa tối."
Thiên Ân nói xong rồi bước ra khỏi phòng, cả dượng của cô cũng đi theo, trong phòng lúc này chỉ còn một mình Hạ An mà thôi.
Hạ An nhìn thấy chiếc giường mới không khỏi thích thú, vì đây là lần đầu tiên cô có được một chiếc giường đẹp như thế này của riêng mình, chẳng nữa vậy nằm lên cũng vô cùng êm ái nữa.
Nằm trên giường một hồi, Hạ An ngồi dậy lấy quần áo trong vali của mình ra gấp lại, nhìn chỗ quần áo đã được gấp gọn xong xuôi của mình mà mỉm cười hài lòng rồi bỏ tất cả vào trong chiếc tủ mới.
Lúc này, Hạ An mới cởi áo khoác của mình để xuống giường, dù mùa đang là mùa hè trời nắng chói chang hay trời mưa tầm tã lúc nào cô cũng mặc áo khoác hoặc áo dài tay mục đích là để che đi những vết bầm tím do bị ba của mình đánh.
Đã là con gái không ai muốn mình xấu cả, cô cũng vậy thôi, những vết bầm tím này khiến cô rất tự ti nên lúc nào cũng muốn che lại để không ai thấy.
Mà mấy hôm nay vì cô chăm chỉ thoa thuốc nên vết bầm đã đỡ hơn nhiều rồi, cả mấy vết thẹo cũng mờ đi thấy rõ.
Hạ An lấy lọ thuốc trong ba lô của mình ra, rồi bắt đầu thoa lên những vết bầm trên người.
Trong lúc thoa thuốc vì quay lưng về phía cửa nên Hạ An không để ý đến có người đang vào phòng, đến lúc nghe thấy tiếng bước chân vang đến bên tai cô mới giật mình xoay người lại.
Trước mặt cô lúc này là một chàng thiếu niên trông rất cao ráo, nhưng bộ dạng lại vô cùng lôi thôi, luộm thuộm với mái tóc rối bù, vì lâu ngày chưa được cắt tỉa nên đã mọc dài qua mắt đến nỗi phải vén sang một bên chừa con mắt để thấy đường.
Chàng thiếu niên ấy vô cùng dữ tợn.
Anh trừng mắt lên nhìn cô: "Mày là đứa nào? Dám bước vào phòng của tao, cút ra khỏi đây ngay!" Duy Khải quát rất lớn tiếng.
Hạ An bị dọa sợ đến điếng cả người, không kìm chế được mà bật khóc.
"Nè, tao chưa có làm gì mày, mày khóc cái gì?" Duy Khải bị tiếng khóc của Hạ An làm cho luống cuống cả lên không biết làm sao để cô nín khóc.
Thật ra anh ta bộ dạng luống cuống không phải vì thương xót cho người trước mặt, mà bởi vì dù sao anh ta cũng là đàn ông con trai lại chọc cho một đứa con gái khóc. Chuyện này mà để lọt ra ngoài thì thế nào đám anh em kia thế nào cũng cười vào mặt anh.
"Nín coi!" Duy Khải tiếp tục quát lớn.
Anh chưa bao giờ đến gần con gái, cũng chưa bao giờ thấy con gái khóc, nên chẳng biết làm thế nào cho cô nín khóc, vậy thế là anh dỗ cô nín theo cách riêng của anh ta, một cách vô cùng cục súc.
Kết quả là, Hạ An bị Duy Khải dọa sợ chẳng những không nín khóc mà còn khóc to hơn lúc nãy nữa.
Lúc này, mẹ của cô và dượng Hải ở trong nhà bếp vì nghe được tiếng khóc nên đã vội vã chạy vào phòng.
Chung Phòng Cách Vách
Đánh giá:
Truyện Chung Phòng Cách Vách
Story
Chương 3
6.9/10 từ 46 lượt.