Chứng Mất Trí Nhớ Cứu Rỗi Tình Yêu Mù Quáng
Chương 4: Hoàn
Cuốn nhật ký mà tôi đang dựa vào chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà tôi viết trong lúc rảnh rỗi.
Các nhân vật trong đó không liên quan gì đến thực tế.
Giang Húc là sếp trực tiếp của tôi và là chủ tịch thực sự của công ty.
Còn tôi chỉ là một thư ký bị gia đình ép vào công ty để lăn lộn cuộc sống của một thư ký.
Bên cạnh đó thì Thư ký Ngô và người khác trong thực tế đều không được nhắc tới trong tiểu thuyết.
Thư ký Ngô là em gái cùng mẹ khác cha của Giang Húc và là trợ lý đắc lực nhất của anh.
Anh luôn gặp riêng thư ký Ngô, có lẽ là để giải quyết những vấn đề mà tôi không thể giải quyết được.
Nhà họ Giang, nhà họ Trần và nhà họ Tiếu có mối quan hệ rất tốt. Nhưng nhà họ Giang lại là gia tộc giàu có, gia thế rất lớn.
Nhà họ Trần và nhà họ Tiêu kém xa, từ trước đến nay hai nhà bọn họ vẫn luôn đi theo nhà họ Giang.
Giang Húc là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ, khôn ngoan, mưu trí và quyết đoán. Anh thường ít nói, ít cười, nghiêm khắc và không nể mặt ai. Anh rất giống bị tổng tài khó gần được miêu tả trong tiểu thuyết.
Tôi sợ anh. Mọi người trong công ty, ngoại trừ thư ký Ngô thì đều sợ anh.
Nhưng bây giờ anh đang nhìn tôi với nụ cười trên lông mày và đôi mắt dịu dàng, hoàn toàn khác với ánh mắt lạnh lùng trong ký ức.
Tại sao anh phải lừa dối tôi, thậm chí còn sắp xếp để cả công ty phối hợp để diễn với tôi chứ?
Tại sao anh nguyện ý nghe theo những gì tôi định đoạt?
Có khi nào, anh thật sự thích tôi không?
Không, không, không, một CEO lớn như anh, được nhiều người theo đuổi nhưng vẫn luôn độc thân, làm sao anh có thể thích tôi được?
Không, không, không, tôi xinh đẹp xuất sắc như vậy, anh thích tôi cũng không có gì ngạc nhiên!
Tôi tự hỏi và tự trả lời cho đến khi đau đầu không hiểu nổi nên quyết định không làm mình xấu hổ nữa.
Giang Húc nhận thấy tôi có gì đó kỳ lạ, lo lắng hỏi: “Sao tay em lạnh thế?”
Sau khi phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa, đối mặt với đại Boss đáng sợ thì sao mà tay không lạnh được?
Toàn bộ máu trong cơ thể tôi đều lạnh run đây này!
"Tôi…tôi…"
Tôi căng thẳng đến mức không biết trả lời thế nào, cũng không đủ can đảm để tiếp tục trêu chọc anh. Tôi kiếm cớ bị đau bụng, bỏ chạy khỏi bữa tiệc mừng và ảo não trở về nhà.
Giang Húc vẫn chăm sóc tôi như thường lệ, rót nước cho tôi, xoa bụng tôi, nhẹ nhàng an ủi tôi. Tôi vừa sợ anh, nhưng cũng sợ mất anh nhiều hơn.
Tôi không dám nói với anh về việc bản thân đã khôi phục trí nhớ nên đành tiếp tục đóng vai nữ tổng tài bá đạo.
Ký ức và hiện thực đan xen khiến tôi mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, tôi rời khỏi Giang Húc, tìm cơ hội liên lạc với Tiếu Thành và hẹn anh ta gặp nhau ở quán cà phê. Khi tôi gặp lại anh ta sau khi khôi phục trí nhớ, tâm trạng của tôi hoàn toàn khác.
Khi còn nhỏ, tôi vô tình rơi xuống hồ, Tiếu thành đã bất chấp mạng sống của anh ta để cứu tôi lên. Từ đó trở đi, tôi luôn nghĩ đến anh ta và đuổi theo anh ta.
Anh ta là một tên mê gái, tay chơi có tiếng, anh ta chưa bao giờ coi tôi ra gì.
Nhưng tôi vẫn rất vui khi có thể đính hôn với anh ta. Tôi tiêu hết số tiền sinh hoạt mà bố mẹ cho, đi làm thêm khắp nơi và mua quà để chiều lòng anh ta.
Dù tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng nhưng tôi vẫn phục vụ trà nước cho anh ta như một người hầu.
Mọi người cố gắng khuyên tôi tỉnh lại nhưng tôi lại làm ngơ, đến lúc ồn ào nhất, tôi gần như bỏ rơi mọi người.
hàng nữ, mà vì tôi nghe lời Tiếu Thành lái xe đến đưa rượu cho họ dùng
này khá phổ biến trong
và mọi người trong công ty đều
ám ảnh muốn báo đáp ơn cứu mạng của anh ta, hoặc có lẽ là
nó không
tình yêu phải dễ chịu, thoải mái và ấm áp.
sự dịu dàng
cái thá gì chứ? Tôi không sợ anh ta, anh ta nghĩ rằng chuyển tôi
tôi trên bàn. Nếu là những chiêu trò nhỏ của mấy tên cao thủ
thân, cho rằng sau vụ tai nạn xe ấy
mọi cách phá hoại nên tôi và cô ta trở thành kẻ thù không đội trời
quáng là
ra và nói: “Chúng ta
thỏa thuận đã chuẩn
Thành bỗng nhiên cứng ngắc:
nghiêm túc
ngọt, cuối cùng Tiêu Thành cũng
tự tin nói ra những lời
rất
trí nhớ sớm hơn để trút bỏ
niềm vui của một
nghiệm được tình yêu
tình yêu thì đó cũng
quay lại làm con chó
gửi một bản thỏa thuận chấm dứt hôn
đề này một
là làm thế nào
đã ném tôi vào công ty của
dù trước hay sau chứng mất trí
tịch, tôi cảm thấy thực sự khó chịu. Giang Húc quay lại sau
và bắt đầu trêu anh, nhưng tôi
mạnh tay quyết định bất kỳ hạng mục nào như trước. Giang Húc trước
không còn khí chất
và nói một cách vô nghĩa:
tiếp vạch mặt tôi nhưng may mắn
đã đến. Sinh nhật năm ngoái, anh mặt lạnh lùng, ăn
cùng đi du lịch. Khi dự án lớn của công ty vừa kết
lý do gì
cùng nhau
sang trọng, bữa tối
ngủ rồi ăn và
ngày thứ tư, tôi cảm thấy mình không thể lười
hát tiếng cười xa dần, ánh
qua, ánh sáng
khí thật
hôm nay thật quyến rũ,
dừng chân, nhón chân ôm cổ anh và hỏi
có thực sự
rối bù của tôi, trìu mến
nhiều
tiếp
bây giờ, nếu chúng ta không còn
nói: “Dù thế nào đi nữa thì tình yêu
bãi biển, Giang Húc
áp vào tai anh thì
mình đã khôi phục trí nhớ. Không biết Giang Húc nghĩ đến chuyện gì, động tác
tai
lên không đúng thời điểm gì cả. Bố mẹ tôi
thể xảy ra
ra với anh ta,
mẹ, sau bao đắn đo, tôi quyết định kết thúc kỳ
Giang Húc dừng lại
nới lỏng chút nào. Dù đã cố gắng hết sức để
Tiếu Thành sẽ quay trở lại sao? Tôi thực sự muốn
hứa hẹn: “Ba phút thôi, em sẽ
đây là phòng
là bố mẹ tôi
nằm trên giường bệnh, bên cạnh có hai
tức đặt trái cây đang ăn dở
em cũng tới, anh
Có điều, anh mong em có thể ở lại chăm sóc cho anh. Chỉ cần em ở
thỏa thuận hủy bỏ hôn ước, và do xui xẻo mà anh ra bị khuôn tượng hoa
miệng anh ta lại thành
nhất
một lời quan tâm của tôi,
này mà em không
tay, tôi cũng sẽ rất đau lòng. Nhưng bây giờ, tôi
xử với em như vậy, nhưng bây giờ anh
được không? Chúng ta bắt đầu lại đi.
cứu em không? Khi đó, anh cảm thấy
nặng tình rồi bật khóc,
mức không dám gây ra tiếng động nào vì
thường cho anh những chi phí y tế, tiền thuốc thang, tiền lương bị mất,… và tôi cũng sẽ
lợi: "Tôi là ân nhân
thấy buồn cười: “Anh muốn ép
hay không chứ anh thì chắc chắn không
tôi lười nói nhảm với
gọi tôi: “Cô yêu
vẻ khinh thường: “Cô cho rằng anh
và nói: “Liên
lại nhiều năm trước, ban đầu anh còn cố tình xa lánh, miệng nói một đằng nhưng tâm
tôi chưa bao giờ
vã rời
không những không ngăn cản tôi mà còn
đây chỉ để tận mắt chứng kiến
hành lang. Ngoài ra còn có thư
thư ký Ngô rời đi. Giang Húc khi nhìn thấy tôi cũng không có
Tôi cũng đã nghe toàn bộ câu chuyện và biết được danh tính thực sự của anh. Ngồi cạnh nhau trên bậc thềm.
Anh hỏi: "Mọi chuyện đã được giải quyết chưa?"
Tôi nói: "Triệt để luôn rồi."
Anh nói: “Thật ra thì anh đã biết em đã khôi phục trí nhớ từ lâu rồi.”
Tôi nói: “Thật ra thì anh đã biết là em đã hồi phục trí nhớ rồi chứ gì.”
Vừa nói xong, cả hai đều bật cười.
Không ngờ rằng mọi chuyện được thú nhận ở nơi có khung cảnh yên bình đến vậy.
Sau khi rời bệnh viện, Giang Húc nói: “Anh sắp ra nước ngoài, có hợp đồng yêu cầu anh phải đích thân đi, có thể chỉ mất một tuần hoặc lâu nhất là một tháng. Tối nay anh sẽ đi, em phải tự chăm sóc bản thân đấy."
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trên trán tôi, đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng, anh nói: "Anh luôn nhớ những lời em nói, cũng sẽ mãi nhớ lời anh từng nói, chờ anh quay lại nhé, bé yêu."
Một tháng trôi qua, Giang Húc chưa quay về.
Mặc dù chúng tôi nói chuyện điện thoại hàng ngày để nói cho nhau nghe lịch trình ngày đó như thế nào, nhưng...
Tôi bí mật từ chức ở công ty của Giang Húc và thành lập công ty riêng với sự giúp đỡ của bố mẹ.
Tôi có thiên phú như vậy, không tự lập nghiệp chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Làm một nữ tổng tài bá đạo, làm vương làm tướng ở công ty không phải rất thoải mái sao.
Sau khi Giang Húc trở về nước, biết chuyện tôi lén trốn đi, anh lập tức đến nhà tìm tôi, nhưng bị tôi từ chối gặp mặt.
Đêm đó, chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc tối công việc.
Anh muôn tôi giải thích rốt cuộc tôi muốn làm gì.
Tôi nói, tôi không muốn làm một người yêu đương mù quáng nữa mà muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ.
Anh trực tiếp bế tôi lên, đưa tôi về nhà rồi ném tôi lên giường anh.
Anh nhốt tôi trong nhà anh ta nhiều ngày và không cho phép tôi chạy trốn.
Anh ta thậm chí còn đe dọa sẽ khiến công ty của tôi phá sản nếu tôi không nghe lời anh.
Tôi lên tấm thân đau nhức uể oải nằm trên giường phàn nàn với bạn thân.
Bạn thân của tôi lòng đầy phẫn nộ: “Mấy năm trước, tớ thấy Giang Húc thích cậu và đối xử khác với cậu nên đã giúp anh ta. Không ngờ anh ta lại giấu con người thật lâu như vậy! Nhất định là anh ta đang trả thù những gì cậu làm với anh ta trước đó... Cậu chờ chút, tớ sẽ đến cứu cậu!"
Vẻ mặt của tôi lập tức thay đổi, sửa lại lời nói: "Ý không, đừng đến. Tôi vẫn ổn mà."
Giang Húc luôn tự nguyện diễn cùng tôi, sao anh có thể trả thù tôi được?
Anh bế tôi về nhà sau bữa tiệc tối vì tôi say rượu và cứ quấy lấy anh.
Anh nói sẽ khiến công ty của tôi phá sản nhưng lại bí mật dạy tôi nhiều cách khác nhau để giải quyết khủng hoảng trong kinh doanh.
Nếu thực sự không muốn bị nhốt trong nhà anh, tôi đã gọi báo cảnh sát rồi.
Bây giờ ấy à, đây chỉ là tình thú tình yêu của nữ tổng tài bá đạo và nam tổng tài bá đạo thôi.
Trong phòng khách, giọng nói của Giang Húc từ xa truyền đến.
"Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Em còn không mau tới đây đi, chờ anh đến bế tới à?"
Bạn thân tôi ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó để lại câu nói.
“Giỏi lắm. Cậu dám lừa cẩu độc thân ha?”
___Hoàn___
Chứng Mất Trí Nhớ Cứu Rỗi Tình Yêu Mù Quáng