Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 17: 17: Game 1 - Kế Hoạch Tẩy Trắng
Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 17: Game 1 - Kế hoạch tẩy trắng
____________
Cả hai quay lại nhìn cô với một người rạng rỡ vui mừng trong khi người kia nghiêm nghị và khó chịu.
"Quay về trước đi, chúng ta ở đây không xong rồi."
Khước Nhiên Triết không đợi Lâm Tĩnh Tạ tự mình trả lời đã nói.
Ôn Tần Khê gỡ tay Khước Nhiên Triết khỏi ngực mình với một nụ cười rạng rỡ khiến hắn phải tuân theo.
"Tôi sẽ không cho ớt vào thức ăn của cạu nữa mặc dù nó làm cho đôi môi của cậu hấp dẫn hơn mà các cô gái sẽ thích.
Bây giờ hãy là một cậu bé ngoan và để ca ca đi với meimei nhỏ này, được chứ?" y nói với giọng trịch thượng trong khi xoa đầu hắn hai lần.
"Nào Khiết Khiết đi thôi," Ôn Tần Khê hào hứng nói.
Cứ như vậy y đi để lại Khước Nhiên Triết bối rối tự hỏi bản thân chuyện gì vừa xảy ra?
"Triết ca, hắn vừa xoa đầu anh sao? Anh tức giận sao?"
Mạch Châu không biết từ đâu xuất hiện thì thầm những câu hỏi với Khước Nhiên Triết.
Anh nhìn thấy một phần của những gì đã xảy ra nhưng không thể đọc được biểu hiện của Khước Nhiên Triết.
Khước Nhiên Triết đột nhiên quay sang nhìn anh hỏi: "Tôi sẽ tức giận không?."
"Có nhưng Lâm Tĩnh Tạ không phải là một cái cuốc nên câu nói đó không áp dụng," Mạch Châu trả lời khi cân nhắc về lý do tại sao họ lại thảo luận về vấn đề này ngay từ đầu.
"Thiếu một từ có vần điệu tốt hơn, nguyên tắc áp dụng cho tất cả các cô gái.
Lâm Tĩnh Tạ chỉ bỏ đi với một cô gái khi tôi chưa nói chuyện với cậu ta xong.
Đó là lý do tại sao tôi tức giận, cậu ta không thể làm như vậy," Khước Nhiên Triết trả lời hầu như không có ý nghĩa gì.
"Chờ đã! Anh coi hắn là huynh đệ sao? Hắn bây giờ là người của chúng ta sao?" Mạch Châu sửng sốt trả lời.
"Đó là cách tốt nhất để theo dõi cậu ta.
Tạ Như Ân thế nào? Cậu có đưa em ấy trở lại doanh trại không?" hỏi Khước Nhiên Triết kết thúc cuộc trò chuyện một cách hiệu quả.
***
Cách đó vài con phố, Ôn Tần Khê, người không biết rằng mình đã được phong tặng danh hiệu anh trai danh dự, đang đối phó với hai cậu nhóc đang tìm kiếm sự chú ý để tranh giành y.
Hai người này không ai khác chính là Lâm Minh Húc và Lý Khiết Khiết với y bị mắc kẹt ở giữa.
"Aiyo....!Khiết Khiết xinh đẹp của tôi đến rồi," bà Lâm nói một cách trìu mến ôm lấy Lý Khiết Khiết, "Mời ngồi đi, tôi rất vui vì con có thể cùng ăn tối với chúng ta.
Món đặc biệt hôm nay là do Tiểu Tạ thân yêu của chúng tôi làm đấy."
Một bà Lâm phấn khích phớt lờ các con trai của mình dẫn Lý Khiết Khiết đến bàn.
Ôn Tần Khê không thể tin được lắc đầu, y chưa bao giờ thấy một người mẹ nào dắt con trai mình nhiều như vậy.
Y di chuyển đến ngồi xa người mẹ đang phấn khích nhất nếu không bà có thể trói Lý Khiết Khiết vào người y và đòi có cháu ngay lập tức.
Không muốn một đứa bé NPC chết tiệt khi bản thân vẫn còn là một đứa trẻ, y che mặt vì xấu hổ nghĩ.
Lý Khiết Khiết đã thuyết phục được bà Lâm cho cô ngồi cạnh Lâm Tĩnh Tạ nhưng trước khi mông cô chạm xuống, cô bất ngờ bị Lâm Minh Húc xô ngã cuối cùng mất ghế.
"Bạn Khiết Khiết, bạn ngồi đây không thích hợp kẻo người ta bàn tán," Lâm Minh Húc nói với nụ cười nhếch mép ăn mừng chiến thắng nhất thời.
"Minh Húc, con có cần phải xô con bé như vậy không? Đó không phải là cách cư xử của một quý ông!" ông Lâm hét lên, người đã theo dõi cảnh tượng đáng xấu hổ này quá lâu.
Vợ ông chỉ là để kích động.
"Cô ấy là bạn của con, vậy có gì sai khi con bảo vệ danh tiếng của cô ấy chứ?" cậu nói và lườm Lý Khiết Khiết, người cũng đang lườm cậu không kém.
"Bây giờ," cô lầm bầm ngay khi các món ăn được phục vụ.
Lâm Minh Húc mắt to huých vào người anh trai mình nói: "Anh có nghe thấy cô ta không, cô ta đang âm mưu chống lại anh đó? Tối nay tốt hơn hết anh nên khóa cửa phòng ngủ của mình.
Ai biết được cô ta có thể làm gì."
“Người anh cần khóa cửa là em đó, đừng có lúc nào cũng đòi ngủ lại.”
Ôn Tần Khê bực bội xoa xoa trán.
Lâm Minh Húc có một thói quen xấu khác là gõ cửa ngay trước khi đi ngủ để xin ngủ nhờ.
Sẽ thật dễ thương nếu họ là những đứa trẻ nhưng hai cậu bé tuổi teen chen chúc trên một chiếc giường thì quá ngột ngạt.
NPC này thực sự có vấn đề về việc bị bỏ rơi.
"Minh Húc cho anh trai của con một chút không gian riêng đi.
Con sẽ làm gì khi anh con kết hôn? Con sẽ gõ cửa tân hôn của anh mình để ngủ qua đêm à?"
Lâm phu nhân mắng đứa con trai út nhưng lời nói của bà đã khiến ba người đàn ông của nhà họ Lâm nghẹn ngào trong bữa tối.
Mẹ kiếp không! Con sẽ không kết hôn trong một trò chơi chỉ để cứu cái tên khốn vô ơn bạc nghĩa đó!
Ôn Tần Khê hét lên trong đầu trong khi ông Lâm ho dữ dội khi nghĩ rằng vợ mình sao có thể mặt dày như vậy.
Lý Khiết Khiết đỏ mặt như thể họ vừa tuyên bố đính hôn.
"E hèm...!Tiểu Tạ, từ mai con không cần phải nấu ăn cho đám con trai đó nữa.
Ta đã sắp xếp với hội đồng thị trấn, họ sẽ nấu ăn và phục vụ bọn nhỏ.
Con chỉ cần tập trung vào việc học của mình cho kỳ thi kỳ thi hoàng gia," ông Lâm nói khi cố gắng ám chỉ vợ mình đừng lấp đầy cậu bé này bằng những ý tưởng lố bịch.
"Vâng Tạ ca, tập trung vào việc học đi ạ.
Anh không thể kết hôn bây giờ," Lâm Minh Húc khịt mũi Lý Khiết Khiết nói.
“Nhưng chuyện đó còn lâu nữa, ý con muốn nói là mẹ sẽ không có cháu trước đó, ư ưm… Tạ nhi tại sao lại làm tan nát trái tim của mẹ con như vậy,” Lâm phu nhân bất mãn rê.n rỉ với nước mắt cá sấu chảy dài trên mặt.
Ôn Tần Khê không thất vọng vì tất cả sự tống tiền tình cảm này, vì vậy đã đứng dậy và ôm lấy ông Lâm và nói: "Cảm ơn cha, con nhất định sẽ tập trung vào việc học của mình," trước khi chạy ra ngoài trong sự phấn khích.
Đừng hiểu lầm Ôn Tần Khê, y không hào hứng với kỳ thi hoàng gia mà là anh ấy không phải làm nô lệ cho Khước Nhiên Triết nữa.
Đị-t mẹ ngày độc lập! y nghĩ khi y chạy về phòng của mình.
Trước khi đi theo sau anh trai, Lâm Minh Húc không quên ném đá Lý Khiết Khiết rằng: "Hãy từ bỏ hy vọng vì con thuyền đó sẽ không bao giờ ra khơi đâu", nháy mắt với cô.
Giá như cậu biết cô không phải người mà cậu đáng lẽ phải đề phòng nhất.
***
Khi mặt trời lặn ở chân trời trò chơi với các NPC đang làm những gì họ nên làm, Ôn Tần Khê bận rộn ăn mừng vì y không còn phải làm nô lệ nấu nướng hàng ngày cho Khước Nhiên Triết và băng đảng của hắn nữa.
Y có thể làm ổn trong bếp nhưng điều đó không có nghĩa là y thích nó.
Giống như bất kỳ kẻ độc thân lười biếng nào, y phát ngán, mệt mỏi với việc hàng ngày phải đối phó với những ngọn lửa than đầy khói.
Năm ngày trước, y đã giới thiệu nhóm nam sinh với những đầu bếp tốt bụng, những người sẽ mang thức ăn cho họ mỗi ngày.
Trên hết, họ sẽ nhận được bữa sáng đóng gói sẵn cho ngày hôm sau để không phải ăn một bữa mỗi ngày.
Y phải đưa nó cho ông Lâm, người đàn ông này làm việc gì cũng hiệu quả..
Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài