Chuẩn Điểm Thư Kích
Chương 97: Căn cứ
145@-Còi báo động ở tầng réo lên, các thành viên của tổ vũ trang tay cầm N05, không chỉ chia người để bao vây bọn họ mà còn để lại một nhóm canh thủ nghiêm ngặt lối vào tầng tiếp. Chẳng mấy chốc, ánh đèn hồng ngoại ban đêm của tổ vũ trang đã chớp loạn xạ trước mắt Tô Hạc Đình.
Rắn Lục nói: “Nhắm mắt vào!”
Tạ Chẩm Thư lập tức đưa tay dúi đầu Tô Hạc Đình vào ngực mình. Rắn Lục tung ra hai quả bom mù, chung quanh trong chớp mắt sa vào một bể âm thanh dữ dội, như thể ai đó bấm nút xóa khiến khắp nơi trắng lóa.
Tô Hạc Đình cụp tai sang ngang, bom mù khiến cậu bị điếc tạm thời. Cậu bịt tai gào lên với Rắn Lục: “Sao mày toàn dùng chiêu địch chết một trăm quân mình tám chục vậy!”
Rắn Lục cúi mặt kiểm tra túi Âu phục, nói: “Đệt mịa, tao mang nhầm lựu đạn!”
Kết quả ăn may chó ngáp phải ruồi, bom mù lại nhất thời vô hiệu hóa tầm ngắm của tổ vũ trang, câu thêm cho bọn họ được hai phút.
Tạ Chẩm Thư đạp cái ghế văng ra, đập trúng đầu gối tên tổ vũ trang ở gần đó. Chân hắn khuỵu lại, suýt thì quỳ xuống. Hắn còn chưa kịp bỏ tay che mắt ra, Tạ Chẩm Thư đã xách gáy hắn dậy dộng xuống đất.
“Bốp!”
Súng trong tay hắn hơi buông lơi, hắn định nhặt lên nhưng tiếc thay Tô Hạc Đình lại chộp đúng thời cơ mà giẫm xuống tay hắn, cậu hơi nghiêng mũi chân đá khẩu N05 về phía mình rồi nhặt lên.
N05 nổ liền mấy phát “đoàng đoàng đoàng” vang rền, hạ gục toàn bộ đám tổ vũ trang gần đó.
Rắn Lục bò ra từ dưới bàn bi-a, đang định đi thì gáy áo bị kéo lại. Hắn ngửa người ra sau, ngã phịch xuống đất vật lộn với một tên tổ vũ trang, miệng vẫn gào: “Chờ bố mày tí!”
Tô Hạc Đình nói: “Mày coi chừng.”
Nghe vậy, Rắn Lục biết ngay không ổn, hắn lập tức quay phắt lại khiến tên tổ vũ trang đè lên người mình. Chỉ nghe thấy một tiếng súng vang rền, máu gã đã bắn tóe tung đầy mặt hắn. Da đầu hắn tê đi, hắn đẩy cái xác ra, nói: “Mày suýt bắn chết tao đấy!”
Tô Hạc Đình giơ nòng súng liếc sau lưng Rắn Lục: “Tao đã cảnh cáo mày rồi.”
Dứt lời, cậu lại nã thêm mấy phát đạn nữa.
Tổ vũ trang thiệt hại nặng từ trận càn quét, tuy bọn họ đã được huấn luyện bài bản song cũng không như người lai đã được cường hóa thể cấy, tốc độ phản ứng của họ chậm hơn hẳn, nếu không chuẩn bị trước thì sẽ mất đi ưu thế về hỏa lực. Đến khi bọn họ khôi phục lại từ trạng thái điếc tạm thời cùng choáng váng thì một nửa quân số đã bị hạ gục.
Tên giữ cửa lập tức lùi lại sát cửa, bấm vào máy liên lạc nói: “Tầng trệt cảnh báo! Lập tức đóng cửa thang máy xuống tầng!”
Giọng điện tử trong máy liên lạc đáp chậm rì: “Xin chào, xin hãy nhắc lại…”
Gã vội gào lên: “Tao bảo đóng cửa thang máy xuống tầng!”
Giọng điện tử trong máy liên lạc hơi dừng lại, nói: “Vâng, tôi sẽ đóng cửa thang máy cho ngài, thời gian đếm ngược bắt đầu, mười, chín…”
Tạ Chẩm Thư đã bắn hết đạn, ngón tay anh cong lên cầm ngược vào nòng súng, dùng báng súng đập ngã sõng soài tên giữ cửa.
Bên trong máy liên lạc vẫn đang đếm ngược: “… Sáu, năm…”
Tô Hạc Đình thay đạn “cạch cạch” rồi nã liền mấy phát làm vỡ lớp chống nổ cản đường. Máu chảy như suối trên mặt đất, cửa thang máy mở ra, tên tổ vũ trang còn lại đổi ý, vừa gọi “Rút lui” vừa chen vào trong thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại theo tiếng thông báo, khi giọng điện tử đếm đến “hai” thì thân khẩu N05 bỗng c ắm vào khe cửa làm kẹt thang máy. Ngay giây sau, thang máy sắp đóng lại bị ép mở ra.
Tên tổ vũ trang cảm thấy thứ đang truy đuổi ngoài cửa là quái vật, gã bỗng giơ súng lên, ngón tay đặt trên cò súng ướt mồ hôi, gã rống: “Lùi lại—”
“Đoàng!’
Chậm một bước, gã ngã “bịch” xuống đất đi đời.
Tạ Chẩm Thư vào thang máy, máu bắn lên mu bàn tay anh. Anh không nhìn cái xác, ngón tay bấm trên màn hình cảm ứng trong thang máy, nói: “Mở cửa.”
Giọng điện tử trong thang máy đáp: “Vâng.”
Cả ba cùng vào thang máy, đây là thang máy riêng cho khu nuôi trồng thuộc hệ thống dưới lòng đất. Tô Hạc Đình nghi hệ thống ở nơi đây có dính dáng đến Huyền Nữ, đồng thời đã được Huyền Nữ sửa chữa, bằng không sẽ không thân thiện với họ như vậy.
Thang máy đi xuống, ánh đèn bên trong chuyển sang màu đỏ nhạt, số tầng không hiện. Cả ba đứng thành một hàng ngay ngắn nhìn gương trước mặt, ai nấy trông cũng hung hăng bặm trợn.
Rắn Lục xì mũi rồi bỏ cặp kính râm trên mắt ra lau máu. Hắn nhìn hai người còn lại trong gương, nói: “Hai bọn mày ác thật đấy, tao phục vãi.”
Tô Hạc Đình vẫy đuôi: “Khỏi khách sáo.”
Tay cầm kính râm của Rắn Lục hơi đưa lên, chỉ: “Tạ…” hắn không dám dùng ngón tay nên lại dùng mu bàn tay để chỉ, rặn ra từ kẽ răng, “anh Tạ cũng là Báo Đen à?”
Tạ Chẩm Thư không đeo kính râm, mái tóc hất lên làm lộ cặp mắt lạnh lùng của anh. Anh nói: “Không.”
Rắn Lục không giỏi tán chuyện phiếm nên chỉ biết buông một câu tẻ nhạt: “Được rồi!”
Hắn lại đeo kính râm lên, ba người đứng nhìn gương. Rắn Lục chờ một lúc thì im lặng ưỡn ngực lên để không có vẻ sợ hãi. Thật ra hắn không sợ, mà là hắn sốt ruột, hắn có cảm giác mình đang lên thuyền cướp biển.
Tô Hạc Đình buồn tình nên chọc chọc cửa thang máy, thang máy đã tới nơi. Cánh cửa im lặng mở ra, một thế giới xa lạ và kỳ quặc hiện ra trước mắt họ.
Rắn Lục thò chân ra rồi lại rụt về: “Hình Thiên làm cái gì thế này—”
“Hình Thiên làm cái gì thế này.
“Làm cái gì thế này…”
Nơi đây giống như một chiếc loa giả, tuần hoàn phát lại tiếng của Rắn Lục. Trên mặt sàn trống chen dày những luống nấm của thế giới mới đương bốc mùi thối nồng nặc. Hơn ngàn người nhân tạo đang nằm trên những luống nấm ấy như pin dự phòng. Cả người bọn họ lõa lồ, không phân biệt ra giới tính, hầu hết đều không có mặt, chỉ có mối nối nhân tạo sau gáy kết nối với thiết bị điều hòa nhiệt độ của từng luống nấm. Một nhịp đập đều đặn vang vọng trong nơi đây, chừng như tất cả những người nhân tạo đều dùng chung một trái tim.
Lúc ở phòng 0001 trong chợ giao dịch, Tô Hạc Đình thấy cơn mưa dữ liệu đang đổ xuống nơi đây, vô số những ánh huỳnh quang màu xanh lá chảy dài xuống bóng tối thăm thẳm. Ra khỏi thang máy, có dự cảm trong lòng, cậu bèn ngẩng mặt nhìn lên.
Bên trên treo đầy những bình kính dựng đứng, bình này nối bình tiếp như trứng nhện. Trong mỗi một bình kính là một vật thí nghiệm, hai mắt họ nhắm chặt, trong những chiếc bình bị rút hết chân không ấy, bọn họ chẳng khác nào những đóa hoa khô quắt đang thối rữa ở các mức độ khác nhau.
“Tô Hạc Đình.”
Con người máy đi lại giữa những luống nấm quay đầu lại, gương mặt thống nhất của chúng lộ ra. Gương mặt đang mỉm cười ấy được chế tạo đơn giản, lúc môi căng ra có thể nhìn được đường nối, Huyền Nữ đang giật dây chúng, tất cả bọn chúng đều dùng giọng nói chắp vá của cô ta.
“Chào mừng cậu.
“Cảm ơn cậu đã đến đúng hẹn.
“Tôi đang chờ cậu đấy.”
Những con người máy này có hình dạng rất kỳ quặc, không như lũ người máy thái giám khá hoàn chỉnh trong khu trừng phạt, ngoại hình của bọn chúng giống những con nhện có mặt người hơn, phần chân được thiết kế rất tinh xảo để tiện leo trèo với di chuyển nhanh. Đầu chúng cũng có thể chuyển động, một mặt là vui cười, môt mặt là khóc lóc. Tám đôi mắt chia ra hai bên để chúng có thể quan sát chung quanh mọi lúc. Không chỉ vậy, lưng bọn chúng cũng gắn nòng súng bắn được, lượng hỏa lực này có thể coi như cánh “cửa” số hai của khu nuôi trồng dưới lòng đất.
Bị bao nhiêu nòng súng chĩa vào, Rắn Lục không khỏi căng thẳng. Trong ánh đèn đỏ lập lòe của thang máy, hắn khẽ hỏi: “… Chúng ta có đi không?”
Tô Hạc Đình cất súng vào, nói: “Sốt ruột làm gì, chào hỏi chị Huyền Nữ đã chứ.”
Cậu tự nhiên như ở nhà, đi thẳng qua những luống nấm, ánh mắt lũ nhện mặt người sáng lóe màu xanh lục như những ánh sao tối tăm, chuyển động theo từng động tác của chúng.
Ba người bước vào thế giới kỳ lạ huyền ảo ấy, dấn bước trong không gian ngột ngạt gai mũi.
Tạ Chẩm Thư quét mắt qua những luống nấm, anh thấy một vài người nhân tạo đã “biến đổi”, da thịt thối rữa hết, chỉ còn lại khung xương nhân tạo, trở thành một phong cảnh trong khu nuôi trồng nấm.
Rắn Lục nhìn rừng nấm, đây là loại thức ăn phổ biến nhất ở khu sinh tồn. Dạ dày hắn bỗng sôi lên đầy ghê tởm.
“Người nhân tạo là môi trường sinh trưởng cho nấm.
“Ban đầu, Vệ Đạt dùng những dữ liệu còn lại của liên minh phía Nam, dùng khung xương kim loại nhân tạo làm cốt lõi để tạo ra một loại người nấm có thể duy trì sự sống.”
Rắn Lục không kìm được bịt miệng, kêu lên: “Đồ độc ác!”
Huyền Nữ im lặng giây lát rồi nói tiếp: “Nguồn thức ăn của khu sinh tồn có hạn, ý tưởng đó của Vệ Đạt coi như một kế phát tài tuyệt diệu, tiếc là năng lực đội ngũ nhân viên của ông ta có hạn nên đã không thành công.”
Trong đoạn đối thoại giữa bọn họ, Tô Hạc Đình nghe được một câu mấu chốt: Kỹ thuật xương kim loại nhân tạo là của liên minh phía Nam.
Cậu vừa đi vừa nghĩ: Liên minh phía Nam làm cái này để làm gì? Để chiến đấu với phía Bắc ư? Giống như Khu sinh tồn bây giờ, bọn họ định dùng người nhân tạo để đánh bại trí tuệ nhân tạo ở khu Quang Quỹ, chắc lúc đó liên minh phía Nam cũng đã có ý tưởng này.
Cậu lại nghĩ: Tạ Chẩm Thư có biết không?
Lúc đi lại, con nhện mặt người làm vang lên tiếng “lóc cóc”, những chiếc chân máy phức tạp của chúng thay phiên chuyển động nhanh nhẹn.
Giọng Huyền Nữ phát ra từ khắp chung quanh: “Thí nghiệm của Vệ Đạt đã thất bại, nhưng thí nghiệm của ông chủ Tần thì lại thành công. Y lấy được tài liệu liên quan đến thí nghiệm Săn bắn ở chỗ Hình Thiên, thể cộng sinh giúp y tìm được hướng đi mới trong việc làm gia tăng sức mạnh của thể cấy.”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Y định bắt chước thí nghiệm Săn bắn à?”
Huyền Nữ đáp: “Đúng thế, y định bắt chước thí nghiệm Săn bắn. Ông chủ Tần với Hình Thiên tìm được những vật thí nghiệm này trong phế tích của chiến tranh, song tất cả bọn họ đều tử vong. Chẳng bao lâu sau, bọn họ nghe người sống sót nói rằng trên thế giới còn một ‘Yến Quân Tầm’ còn sống, cậu ta là vật thí nghiệm cuối cùng, cả ông chủ Tần lẫn Hình Thiên đều muốn có được cậu ta.”
Huyền Nữ nói: “Đúng thế… Bọn họ… nghĩ một vài cách để lấy những hồ sơ ghi chép liên quan đến thí nghiệm Săn bắn. Tôi là thiết bị xử lý thông tin của Khu sinh tồn nên may mà đã được xem qua. Trong thí nghiệm Săn bắn tuần hoàn vô hạn, 7-001 đã lừa được nữ thần săn bắn trí tuệ vô song ngày xưa, trả giá bằng ‘ký ức’ cùng ‘cái chết’, rồi dùng thân phận Bạo quân để đưa Yến Quân Tầm đi.”
Tô Hạc Đình nhủ thầm: Người anh em này máu thật đấy.
Nhưng nghĩ một lát nữa, cậu đã từng làm giám thị trong thí nghiệm Săn bắn cơ mà, vậy chẳng nhẽ cậu đối đầu với 7-001 trong thí nghiệm ấy ư?
Giọng Tạ Chẩm Thư điềm tĩnh: “7-001 sẽ không bao giờ để bọn họ tìm được Yến Quân Tầm.”
Huyền Nữ nói: “Đúng thế, bọn họ không tìm được Yến Quân Tầm, nhưng dựa vào hồ sơ, bọn họ lại phát hiện ra Tô Hạc Đình, một loài người cũ bị mắc kẹt trong chiếc lồ ng máy ở khu Quang Quỹ.”
Lúc Huyền Nữ nói tới đây, Tô Hạc Đình đã đi đến điểm cuối của bóng tối. Cậu ngẩng mặt lên, nhìn thấy một cảnh tượng không tưởng.
Chuẩn Điểm Thư Kích
Rắn Lục nói: “Nhắm mắt vào!”
Tạ Chẩm Thư lập tức đưa tay dúi đầu Tô Hạc Đình vào ngực mình. Rắn Lục tung ra hai quả bom mù, chung quanh trong chớp mắt sa vào một bể âm thanh dữ dội, như thể ai đó bấm nút xóa khiến khắp nơi trắng lóa.
Tô Hạc Đình cụp tai sang ngang, bom mù khiến cậu bị điếc tạm thời. Cậu bịt tai gào lên với Rắn Lục: “Sao mày toàn dùng chiêu địch chết một trăm quân mình tám chục vậy!”
Rắn Lục cúi mặt kiểm tra túi Âu phục, nói: “Đệt mịa, tao mang nhầm lựu đạn!”
Kết quả ăn may chó ngáp phải ruồi, bom mù lại nhất thời vô hiệu hóa tầm ngắm của tổ vũ trang, câu thêm cho bọn họ được hai phút.
Tạ Chẩm Thư đạp cái ghế văng ra, đập trúng đầu gối tên tổ vũ trang ở gần đó. Chân hắn khuỵu lại, suýt thì quỳ xuống. Hắn còn chưa kịp bỏ tay che mắt ra, Tạ Chẩm Thư đã xách gáy hắn dậy dộng xuống đất.
“Bốp!”
Súng trong tay hắn hơi buông lơi, hắn định nhặt lên nhưng tiếc thay Tô Hạc Đình lại chộp đúng thời cơ mà giẫm xuống tay hắn, cậu hơi nghiêng mũi chân đá khẩu N05 về phía mình rồi nhặt lên.
N05 nổ liền mấy phát “đoàng đoàng đoàng” vang rền, hạ gục toàn bộ đám tổ vũ trang gần đó.
Rắn Lục bò ra từ dưới bàn bi-a, đang định đi thì gáy áo bị kéo lại. Hắn ngửa người ra sau, ngã phịch xuống đất vật lộn với một tên tổ vũ trang, miệng vẫn gào: “Chờ bố mày tí!”
Tô Hạc Đình nói: “Mày coi chừng.”
Nghe vậy, Rắn Lục biết ngay không ổn, hắn lập tức quay phắt lại khiến tên tổ vũ trang đè lên người mình. Chỉ nghe thấy một tiếng súng vang rền, máu gã đã bắn tóe tung đầy mặt hắn. Da đầu hắn tê đi, hắn đẩy cái xác ra, nói: “Mày suýt bắn chết tao đấy!”
Tô Hạc Đình giơ nòng súng liếc sau lưng Rắn Lục: “Tao đã cảnh cáo mày rồi.”
Dứt lời, cậu lại nã thêm mấy phát đạn nữa.
Tổ vũ trang thiệt hại nặng từ trận càn quét, tuy bọn họ đã được huấn luyện bài bản song cũng không như người lai đã được cường hóa thể cấy, tốc độ phản ứng của họ chậm hơn hẳn, nếu không chuẩn bị trước thì sẽ mất đi ưu thế về hỏa lực. Đến khi bọn họ khôi phục lại từ trạng thái điếc tạm thời cùng choáng váng thì một nửa quân số đã bị hạ gục.
Tên giữ cửa lập tức lùi lại sát cửa, bấm vào máy liên lạc nói: “Tầng trệt cảnh báo! Lập tức đóng cửa thang máy xuống tầng!”
Giọng điện tử trong máy liên lạc đáp chậm rì: “Xin chào, xin hãy nhắc lại…”
Gã vội gào lên: “Tao bảo đóng cửa thang máy xuống tầng!”
Giọng điện tử trong máy liên lạc hơi dừng lại, nói: “Vâng, tôi sẽ đóng cửa thang máy cho ngài, thời gian đếm ngược bắt đầu, mười, chín…”
Tạ Chẩm Thư đã bắn hết đạn, ngón tay anh cong lên cầm ngược vào nòng súng, dùng báng súng đập ngã sõng soài tên giữ cửa.
Bên trong máy liên lạc vẫn đang đếm ngược: “… Sáu, năm…”
Tô Hạc Đình thay đạn “cạch cạch” rồi nã liền mấy phát làm vỡ lớp chống nổ cản đường. Máu chảy như suối trên mặt đất, cửa thang máy mở ra, tên tổ vũ trang còn lại đổi ý, vừa gọi “Rút lui” vừa chen vào trong thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại theo tiếng thông báo, khi giọng điện tử đếm đến “hai” thì thân khẩu N05 bỗng c ắm vào khe cửa làm kẹt thang máy. Ngay giây sau, thang máy sắp đóng lại bị ép mở ra.
Tên tổ vũ trang cảm thấy thứ đang truy đuổi ngoài cửa là quái vật, gã bỗng giơ súng lên, ngón tay đặt trên cò súng ướt mồ hôi, gã rống: “Lùi lại—”
“Đoàng!’
Chậm một bước, gã ngã “bịch” xuống đất đi đời.
Tạ Chẩm Thư vào thang máy, máu bắn lên mu bàn tay anh. Anh không nhìn cái xác, ngón tay bấm trên màn hình cảm ứng trong thang máy, nói: “Mở cửa.”
Giọng điện tử trong thang máy đáp: “Vâng.”
Cả ba cùng vào thang máy, đây là thang máy riêng cho khu nuôi trồng thuộc hệ thống dưới lòng đất. Tô Hạc Đình nghi hệ thống ở nơi đây có dính dáng đến Huyền Nữ, đồng thời đã được Huyền Nữ sửa chữa, bằng không sẽ không thân thiện với họ như vậy.
Thang máy đi xuống, ánh đèn bên trong chuyển sang màu đỏ nhạt, số tầng không hiện. Cả ba đứng thành một hàng ngay ngắn nhìn gương trước mặt, ai nấy trông cũng hung hăng bặm trợn.
Rắn Lục xì mũi rồi bỏ cặp kính râm trên mắt ra lau máu. Hắn nhìn hai người còn lại trong gương, nói: “Hai bọn mày ác thật đấy, tao phục vãi.”
Tô Hạc Đình vẫy đuôi: “Khỏi khách sáo.”
Tay cầm kính râm của Rắn Lục hơi đưa lên, chỉ: “Tạ…” hắn không dám dùng ngón tay nên lại dùng mu bàn tay để chỉ, rặn ra từ kẽ răng, “anh Tạ cũng là Báo Đen à?”
Tạ Chẩm Thư không đeo kính râm, mái tóc hất lên làm lộ cặp mắt lạnh lùng của anh. Anh nói: “Không.”
Rắn Lục không giỏi tán chuyện phiếm nên chỉ biết buông một câu tẻ nhạt: “Được rồi!”
Hắn lại đeo kính râm lên, ba người đứng nhìn gương. Rắn Lục chờ một lúc thì im lặng ưỡn ngực lên để không có vẻ sợ hãi. Thật ra hắn không sợ, mà là hắn sốt ruột, hắn có cảm giác mình đang lên thuyền cướp biển.
Tô Hạc Đình buồn tình nên chọc chọc cửa thang máy, thang máy đã tới nơi. Cánh cửa im lặng mở ra, một thế giới xa lạ và kỳ quặc hiện ra trước mắt họ.
Rắn Lục thò chân ra rồi lại rụt về: “Hình Thiên làm cái gì thế này—”
“Hình Thiên làm cái gì thế này.
“Làm cái gì thế này…”
Nơi đây giống như một chiếc loa giả, tuần hoàn phát lại tiếng của Rắn Lục. Trên mặt sàn trống chen dày những luống nấm của thế giới mới đương bốc mùi thối nồng nặc. Hơn ngàn người nhân tạo đang nằm trên những luống nấm ấy như pin dự phòng. Cả người bọn họ lõa lồ, không phân biệt ra giới tính, hầu hết đều không có mặt, chỉ có mối nối nhân tạo sau gáy kết nối với thiết bị điều hòa nhiệt độ của từng luống nấm. Một nhịp đập đều đặn vang vọng trong nơi đây, chừng như tất cả những người nhân tạo đều dùng chung một trái tim.
Lúc ở phòng 0001 trong chợ giao dịch, Tô Hạc Đình thấy cơn mưa dữ liệu đang đổ xuống nơi đây, vô số những ánh huỳnh quang màu xanh lá chảy dài xuống bóng tối thăm thẳm. Ra khỏi thang máy, có dự cảm trong lòng, cậu bèn ngẩng mặt nhìn lên.
Bên trên treo đầy những bình kính dựng đứng, bình này nối bình tiếp như trứng nhện. Trong mỗi một bình kính là một vật thí nghiệm, hai mắt họ nhắm chặt, trong những chiếc bình bị rút hết chân không ấy, bọn họ chẳng khác nào những đóa hoa khô quắt đang thối rữa ở các mức độ khác nhau.
“Tô Hạc Đình.”
Con người máy đi lại giữa những luống nấm quay đầu lại, gương mặt thống nhất của chúng lộ ra. Gương mặt đang mỉm cười ấy được chế tạo đơn giản, lúc môi căng ra có thể nhìn được đường nối, Huyền Nữ đang giật dây chúng, tất cả bọn chúng đều dùng giọng nói chắp vá của cô ta.
“Chào mừng cậu.
“Cảm ơn cậu đã đến đúng hẹn.
“Tôi đang chờ cậu đấy.”
Những con người máy này có hình dạng rất kỳ quặc, không như lũ người máy thái giám khá hoàn chỉnh trong khu trừng phạt, ngoại hình của bọn chúng giống những con nhện có mặt người hơn, phần chân được thiết kế rất tinh xảo để tiện leo trèo với di chuyển nhanh. Đầu chúng cũng có thể chuyển động, một mặt là vui cười, môt mặt là khóc lóc. Tám đôi mắt chia ra hai bên để chúng có thể quan sát chung quanh mọi lúc. Không chỉ vậy, lưng bọn chúng cũng gắn nòng súng bắn được, lượng hỏa lực này có thể coi như cánh “cửa” số hai của khu nuôi trồng dưới lòng đất.
Bị bao nhiêu nòng súng chĩa vào, Rắn Lục không khỏi căng thẳng. Trong ánh đèn đỏ lập lòe của thang máy, hắn khẽ hỏi: “… Chúng ta có đi không?”
Tô Hạc Đình cất súng vào, nói: “Sốt ruột làm gì, chào hỏi chị Huyền Nữ đã chứ.”
Cậu tự nhiên như ở nhà, đi thẳng qua những luống nấm, ánh mắt lũ nhện mặt người sáng lóe màu xanh lục như những ánh sao tối tăm, chuyển động theo từng động tác của chúng.
Ba người bước vào thế giới kỳ lạ huyền ảo ấy, dấn bước trong không gian ngột ngạt gai mũi.
Tạ Chẩm Thư quét mắt qua những luống nấm, anh thấy một vài người nhân tạo đã “biến đổi”, da thịt thối rữa hết, chỉ còn lại khung xương nhân tạo, trở thành một phong cảnh trong khu nuôi trồng nấm.
Rắn Lục nhìn rừng nấm, đây là loại thức ăn phổ biến nhất ở khu sinh tồn. Dạ dày hắn bỗng sôi lên đầy ghê tởm.
“Người nhân tạo là môi trường sinh trưởng cho nấm.
“Ban đầu, Vệ Đạt dùng những dữ liệu còn lại của liên minh phía Nam, dùng khung xương kim loại nhân tạo làm cốt lõi để tạo ra một loại người nấm có thể duy trì sự sống.”
Rắn Lục không kìm được bịt miệng, kêu lên: “Đồ độc ác!”
Huyền Nữ im lặng giây lát rồi nói tiếp: “Nguồn thức ăn của khu sinh tồn có hạn, ý tưởng đó của Vệ Đạt coi như một kế phát tài tuyệt diệu, tiếc là năng lực đội ngũ nhân viên của ông ta có hạn nên đã không thành công.”
Trong đoạn đối thoại giữa bọn họ, Tô Hạc Đình nghe được một câu mấu chốt: Kỹ thuật xương kim loại nhân tạo là của liên minh phía Nam.
Cậu vừa đi vừa nghĩ: Liên minh phía Nam làm cái này để làm gì? Để chiến đấu với phía Bắc ư? Giống như Khu sinh tồn bây giờ, bọn họ định dùng người nhân tạo để đánh bại trí tuệ nhân tạo ở khu Quang Quỹ, chắc lúc đó liên minh phía Nam cũng đã có ý tưởng này.
Cậu lại nghĩ: Tạ Chẩm Thư có biết không?
Lúc đi lại, con nhện mặt người làm vang lên tiếng “lóc cóc”, những chiếc chân máy phức tạp của chúng thay phiên chuyển động nhanh nhẹn.
Giọng Huyền Nữ phát ra từ khắp chung quanh: “Thí nghiệm của Vệ Đạt đã thất bại, nhưng thí nghiệm của ông chủ Tần thì lại thành công. Y lấy được tài liệu liên quan đến thí nghiệm Săn bắn ở chỗ Hình Thiên, thể cộng sinh giúp y tìm được hướng đi mới trong việc làm gia tăng sức mạnh của thể cấy.”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Y định bắt chước thí nghiệm Săn bắn à?”
Huyền Nữ đáp: “Đúng thế, y định bắt chước thí nghiệm Săn bắn. Ông chủ Tần với Hình Thiên tìm được những vật thí nghiệm này trong phế tích của chiến tranh, song tất cả bọn họ đều tử vong. Chẳng bao lâu sau, bọn họ nghe người sống sót nói rằng trên thế giới còn một ‘Yến Quân Tầm’ còn sống, cậu ta là vật thí nghiệm cuối cùng, cả ông chủ Tần lẫn Hình Thiên đều muốn có được cậu ta.”
Huyền Nữ nói: “Đúng thế… Bọn họ… nghĩ một vài cách để lấy những hồ sơ ghi chép liên quan đến thí nghiệm Săn bắn. Tôi là thiết bị xử lý thông tin của Khu sinh tồn nên may mà đã được xem qua. Trong thí nghiệm Săn bắn tuần hoàn vô hạn, 7-001 đã lừa được nữ thần săn bắn trí tuệ vô song ngày xưa, trả giá bằng ‘ký ức’ cùng ‘cái chết’, rồi dùng thân phận Bạo quân để đưa Yến Quân Tầm đi.”
Tô Hạc Đình nhủ thầm: Người anh em này máu thật đấy.
Nhưng nghĩ một lát nữa, cậu đã từng làm giám thị trong thí nghiệm Săn bắn cơ mà, vậy chẳng nhẽ cậu đối đầu với 7-001 trong thí nghiệm ấy ư?
Giọng Tạ Chẩm Thư điềm tĩnh: “7-001 sẽ không bao giờ để bọn họ tìm được Yến Quân Tầm.”
Huyền Nữ nói: “Đúng thế, bọn họ không tìm được Yến Quân Tầm, nhưng dựa vào hồ sơ, bọn họ lại phát hiện ra Tô Hạc Đình, một loài người cũ bị mắc kẹt trong chiếc lồ ng máy ở khu Quang Quỹ.”
Lúc Huyền Nữ nói tới đây, Tô Hạc Đình đã đi đến điểm cuối của bóng tối. Cậu ngẩng mặt lên, nhìn thấy một cảnh tượng không tưởng.
Chuẩn Điểm Thư Kích
Đánh giá:
Truyện Chuẩn Điểm Thư Kích
Story
Chương 97: Căn cứ
10.0/10 từ 39 lượt.