Chuẩn Điểm Thư Kích
Chương 207: Tráo sân
117@-Đấu trường vốn đang trống trơn bỗng xuất hiện một cái bóng khổng lồ, đây là cơ thể giả từ đầu trở xuống của Chúc Dung. Không có màn dạo đầu chói mắt của chim chín đầu, nó như một con quái vật tồn tại ngoài hiện thực, dùng hình ảnh không đầu bò ra khỏi bóng tối, đang lục lọi ở ghế ngồi như một kẻ trộm.
“Đầu của ta,” Chúc Dung gầm lên như sấm giữa tiếng súng, “đầu của ta đâu?”
Cơ thể ảo của Tạ Chẩm Thư giống lần trước, là một võ sĩ cầm song đao đội mũ sắt mặt quỷ. Anh bước lên một bước, nói: “Ở khu trừng phạt.”
Chúc Dung: “Đừng lừa tao! Tao đã tìm khắp nơi rồi, không ở đâu có hết!”
Chiếc chuông treo trên sừng quỷ của Tạ Chẩm Thư khẽ vang lên, anh đang nghiêng đầu như suy tư. Hai giây sau, anh bảo: “Tao đã vứt nó xuống khe hở, không ai có thể chạm vào được.”
Lần Tô Hạc Đình chết, khu trừng phạt đã bị Chúc Dung hủy diệt, kể từ đó bên rìa khu trừng phạt đã xuất hiện rất nhiều khe nứt, hệ thống Chủ thần không sửa nổi chúng nên bèn biến sa mạc thành lãnh địa của Thần Ma, cấm những người khác bén mảng tới.
“Tên trộm nhà mi,” hai con rắn lạnh bắt đầu xuất hiện từ sau lưng Chúc Dung, các mấu xương ngón tay lồi ra, “mi dám ném đầu ta xuống khe hở… Đầu của ta…”
Lời nói của nó điên dại, cơ thể ảo còng xuống như một bệnh nhân đã quá tuổi năm mươi. Tiếng súng bên trong đấu trường dừng lại, chỉ còn lại tiếng gào hết tan vỡ lại trùng điệp của nó.
“Ta nóng quá, ta nóng chết mất, sự dung hợp chết tiệt này…
“Đầu… trả đầu…
“Thái giám! Ta nổ mất! Cho trời mưa đi, mưa lớn vào!”
Lũ rắn lạnh như có ý thức, chúng lượn quanh hai cánh tay Chúc Dung, vén những vảy trắng của mình lên, tái dựng trong những âm thanh hỗn loạn chói tai để biến thành hai khẩu súng máy đa nòng.
Tô Hạc Đình ngẩng mặt lên xem trận đấu, thấy hai con rắn lạnh đã hợp vào nhau. Ẩn Sĩ bên cạnh rụt cổ nói: “Ôi chao, đó chẳng phải là rắn lạnh của Thân Vương sao? Sao lại dính lên người nó rồi!”
Ánh lửa phản chiếu trong cặp mắt khác màu của Tô Hạc Đình: “Có khi là Thân Vương bắt chước nó đấy.”
Chúc Dung nâng hai tay, miệng hai con rắn há to, đạn pháo lập tức bắn về phía Tạ Chẩm Thư. Phát pháo ấy vang trời dậy đất, nhưng Chỉ huy chỉ nâng đao bên phải.
“Đoàng—”
A Tu La ba mặt ác đỡ đòn chính diện, bao lấy thân hình Tạ Chẩm Thư từ phía sau, bị đạn pháo bắn trúng. Những mảnh hình thoi đen rơi xuống, gương mặt “Phẫn Nộ” trợn trừng mắt dữ dằn, sau khi bị ăn phát pháo ấy, nó lập tức giơ tay phản đòn.
Vai Chúc Dung ăn một phát pháo, cả người chao đảo về sau, ngã vào ghế của khán giả. Ngọn lửa trên người nó rơi “xèo xèo”, nơi bị trúng pháo tản ra biến thành những đoạn mã xanh lục. Hai con rắn lục trở về trạng thái ban đầu, leo lên hai cánh tay của Chúc Dung. Chúc Dung đứng dậy, dạng hai ch@n nắm chặt không trung, cây quyền trượng rực lửa lập tức xuất hiện, nó nện quyền trượng liên tục xuống mặt đất: “Tạ Chẩm Thư, giao cả đầu lẫn Mèo ra cho ta!”
Phát đập ấy gây nên chấn động rất lớn, lấy nó làm trung tâm, đấu trường bừng lên ngọn lửa ngút trời. Lửa phụt ra ngoài bao vây lấy A Tu La, mặt đất dưới chân Tạ Chẩm Thư tức thì nứt ra rồi bắt đầu lún xuống.
Ẩn Sĩ nhìn líu cả lưỡi, thốt lên: “Cái quái gì thế này?!”
Tô Hạc Đình: “Nó có thể điều khiển cả khu sinh tồn thì đương nhiên chuyện thay đổi đấu trường cũng là dễ dàng.”
Ẩn Sĩ: “Chơi xấu thế, đúng là vô liêm sỉ, tôi cược nó thua!”
Tiếc thay y chỉ nói mồm vậy thôi, trông Chúc Dung quả thực rất đáng sợ, nó như ngọn núi lửa di động, tiến về phía Tạ Chẩm Thư. Mặt đất chấn động mãnh liệt, Ẩn Sĩ hơi rướn cổ, còn muốn liều mình bình tĩnh để tránh ảnh hưởng tới Bác Sĩ, nhưng Chúc Dung ra một đòn quá mạnh, y không kiềm nén nổi nữa, bèn thốt lên như gió: “Anh Tạ chạy mau bị đâm trúng giờ!!!”
Hai tay Tạ Chẩm Thư giao nhau cầm vào cán đao. Trên mũ sắt mặt quỷ của anh treo một cái chuông do Tô Hạc Đình đưa trước khi mất trí nhớ. Lúc Chúc Dung rẽ gió vồ tới, chuông của anh lay động, nhẹ nhàng vang lên giữa không trung.
—Leng keng.
Trong nháy mắt cả hai va chạm, cặp đao của Tạ Chẩm Thư tuốt tới, ánh đao lấp lánh giữa ngọn lửa, bổ gió cùng lửa. Nhất thời gió thổi sang hai bên, Chúc Dung xuất hiện, cây quyền trượng nó cầm tách ra, một mảnh màu xanh lục tràn ra từ ngực.
Lúc bấy giờ Tô Hạc Đình mới nhẹ lòng, nhưng mặt cậu vẫn muốn ra vẻ bình tĩnh, bèn nói: “Phải tin tưởng Chỉ huy chứ, anh ấy hay chém Chúc Dung mà, chẳng phải chém phát đứt luôn kia sao.”
Chúc Dung bị chém vẫn không dừng lại, nó giơ chân trái đạp Tạ Chẩm Thư. A Tu La bèn vung tay đỡ, khẩu pháo bị gương mặt “Tàn Sát” cắn phát nổ bắn trúng vào vết rách của Chúc Dung. Chúc Dung gầm lên, vết thương càng tăng, lại biến thành những đoạn mã mơ hồ.
Cùng lúc ấy, pháo cao xạ bên ngoài đấu trường đang bật sáng đỏ rực, chúng cũng mất kiểm soát theo Chúc Dung, còn nhắm cả vào hệ thống không phân biệt, khai hỏa về phía khu nội thành.
Còi báo động mặt đất réo inh ỏi, đám Hòa Thượng vừa mới hạ máy bay, còn chưa đứng vững thì sau lưng đã “ruỳnh” một tiếng, một giây sau, nguyên một khu dân cư bị pháo cao xạ bắn trúng, toàn bộ khu vực lập tức nát bươm, biến thành những cuộn khói dày đặc trong tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tóc Hai Bím ngỡ ngàng nhìn làn khói mù mịt ấy: “Mất rồi…”
Những người sống sót ở khu dân cư thậm chí không có cơ hội tháo chạy đã bị bắn tan thành khói.
Tần ho khù khụ, quay sang nghiêm nghị bảo Chị Đại: “Các người còn chờ gì nữa? Nếu không muốn tất cả cùng chết thì mau tắt chúng đi.”
Chị Đại: “Xin lỗi, phòng điều khiển của nó ở trong tòa nhà làm việc. Nhờ ơn của ngài mà mấy hôm trước tòa nhà bị nổ tung rồi.”
Tần nói: “Đừng giả vờ giả vịt, tôi biết các người không chỉ có một phòng điều khiển.”
Chị Đại vác khẩu pháo đối không lên: “Đúng thế, nhưng phòng điều khiển của lão ta nằm rải rác ở các khu vực, muốn tắt thì phải chạy từng bước một.”
Giai Lệ lấy máy liên lạc của Hòa Thượng đưa cho Chị Đại: “Tôi gọi cho má rồi, cô cho má biết vị trí cụ thể của các phòng điều khiển rồi chúng ta cùng chia nhau hành động.”
Chị Đại cầm máy liên lạc lên, đầu bên kia không phải giọng má mà là một giọng nói điện tử liên tục biến đổi.
“Xin chào,” giọng nói ấy bảo, “tôi là Huyền Nữ, để tôi dẫn đường cho các vị từ đây.”
Lúc còi báo động dưới mặt đất vang lên thì dây thần kinh của Tô Hạc Đình cũng bắn lên. Cậu thấy đau nhói, đây là điềm báo cho thấy bộ phận xử lý trung tâm đang khôi phục. Bác Sĩ không dám ngó nghiêng lung tung, nó đang khẩn trương vô cùng, may mà người đang giữ đuôi của Mèo là Tạ Chẩm Thư, dù Chỉ huy đang liên kết vào đấu trường nhưng tay vẫn rất vững.
“Cảm ơn má,” Bác Sĩ thầm niệm, “bà quả là Hoa Đà tái thế… A di đà Phật, tôi liên kết lại được bộ phận xử lý rồi… Tốt quá, tôi tuyệt vời quá… Cái đuôi ngoan, cái đuôi xinh… Liên kết tạm thời rất xấu, nhưng mày không chê đâu nhỉ…”
Chúc Dung bị chém trên đấu trường đã chạm được tới A Tu La, dù pháo với đao của A Tu La mạnh cách mấy thì nó cũng không buông ra. Những dòng mã rối màu xanh lục dần trùm lên vỏ ngoài của A Tu La, nó giở mánh cũ hòng xâm nhập virus vào cơ thể ảo của Tạ Chẩm Thư, sau đó lây sang liên kết của Tạ Chẩm Thư.
“Đâu rồi?” Chúc Dung càng nắm chặt, những ngón tay găm vào vai A Tu La như đinh thép, phần cổ rỗng không của nó bị màu xanh lục phủ kín, những dòng mã rối trào ra ngoài như đàn kiến, “Tao muốn… Tao muốn dung hợp!”
Những đoạn ma rối sắp che kín ba gương mặt ác của A Tu La, chúng tựa chất ăn mòn khiến những mảnh hình thoi đen rụng lả tả liên hồi.
Ẩn Sĩ: “Ghê quá!”
Tô Hạc Đình: “Gọi Chỉ huy đi!”
Ẩn Sĩ “Ớ” tiếng, ngạc nhiên: “Bây giờ á? Có sợ phá đám anh ấy đánh nhau không? Nguy hiểm lắm!”
Tô Hạc Đình không đáp, vì trước mắt cậu bỗng tối sầm, bên tai cũng im lặng. Thình thịch, thình thịch… Trong mấy giây ấy, cậu chỉ nghe rõ được tiếng tim mình đập, song cậu không hề hoảng hốt, một cảm giác đã lâu không xuất hiện đang ùa tới.
Ẩn Sĩ kêu mà cậu không đáp, sợ gần chết, y bèn vội vàng thò người lên kêu: “Mèo Con? Mèo Con! Á, á! Bác Sĩ, cậu ta không phản ứng!”
Hai cánh tay máy của Bác Sĩ dang ra làm trạng thái lau mồ hôi, nó cũng quýnh lên: “A di đà phật, a di đà phật, tôi, tôi cũng không biết nữa…”
Đấu trường đã bị A Tu La ăn mòn rìa, hai con rắn lạnh nhả tơ uốn quanh Tạ Chẩm Thư. Gương mặt quỷ của Tạ Chẩm Thư cùng cặp đao không nhúc nhích tạo nên một vẻ lạnh lùng kỳ dị, lửa đã lan tới ống tay áo anh, nhưng anh giơ tay chạm vào cái chuông nhỏ của mình như thể chỉ đây mới là món đồ quý giá nhất, Chúc Dung thậm chí còn không có tư cách chạm vào.
Ẩn Sĩ nào còn chần chữ nữa, y hốt hoảng gào Tạ Chẩm Thư: “Anh Tạ!!!”
Lửa càng cháy càng mãnh liệt, nhấn chìm cả Tạ Chẩm Thư lẫn A Tu La. Nhưng khi Chúc Dung thò người tới thì Tạ Chẩm Thư đã biến mất, trong tay nó chẳng còn gì, nó gầm lên: “Không được chạy—!”
“Tinh!”
Làn gió màu đỏ uốn lượn tại chỗ, hai bóng dáng đan xen trong chớp mắt, dường như hai nắm đấm còn đụng vào nhau. Trong ánh lửa rừng rực ấy, chiếc mũ sắt mặt quỷ biến thành một cặp mắt hai màu khẽ lóe sáng. Chúc Dung như ngưng hoạt động, nhưng nó lại không thể lập tức gọi tên Tô Hạc Đình.
Cái đuôi hoàn mỹ của cơ thể ảo đung đưa sau lưng, vẻ mặt Tô Hạc Đình dần hí hửng, cậu cảm nhận được niềm vui khi cơ thể có thể tự do điều khiển, tín hiệu k1ch thích khiến cậu trở nên càng nguy hiểm. Cậu hơi lùi lại, chữ “X” trong con mắt cải tạo xoáy tròn.
“Chúc Dung,” Mèo mở nắm đấm, làm ngón tay thành hình súng, trêu ngươi, “đến giờ tráo sân rồi.”
Đoàng—!
Viên đạn lửa bách phát bách trúng, chưa một lần thất bại trên đấu trường này.
Chuẩn Điểm Thư Kích
“Đầu của ta,” Chúc Dung gầm lên như sấm giữa tiếng súng, “đầu của ta đâu?”
Cơ thể ảo của Tạ Chẩm Thư giống lần trước, là một võ sĩ cầm song đao đội mũ sắt mặt quỷ. Anh bước lên một bước, nói: “Ở khu trừng phạt.”
Chúc Dung: “Đừng lừa tao! Tao đã tìm khắp nơi rồi, không ở đâu có hết!”
Chiếc chuông treo trên sừng quỷ của Tạ Chẩm Thư khẽ vang lên, anh đang nghiêng đầu như suy tư. Hai giây sau, anh bảo: “Tao đã vứt nó xuống khe hở, không ai có thể chạm vào được.”
Lần Tô Hạc Đình chết, khu trừng phạt đã bị Chúc Dung hủy diệt, kể từ đó bên rìa khu trừng phạt đã xuất hiện rất nhiều khe nứt, hệ thống Chủ thần không sửa nổi chúng nên bèn biến sa mạc thành lãnh địa của Thần Ma, cấm những người khác bén mảng tới.
“Tên trộm nhà mi,” hai con rắn lạnh bắt đầu xuất hiện từ sau lưng Chúc Dung, các mấu xương ngón tay lồi ra, “mi dám ném đầu ta xuống khe hở… Đầu của ta…”
Lời nói của nó điên dại, cơ thể ảo còng xuống như một bệnh nhân đã quá tuổi năm mươi. Tiếng súng bên trong đấu trường dừng lại, chỉ còn lại tiếng gào hết tan vỡ lại trùng điệp của nó.
“Ta nóng quá, ta nóng chết mất, sự dung hợp chết tiệt này…
“Đầu… trả đầu…
“Thái giám! Ta nổ mất! Cho trời mưa đi, mưa lớn vào!”
Lũ rắn lạnh như có ý thức, chúng lượn quanh hai cánh tay Chúc Dung, vén những vảy trắng của mình lên, tái dựng trong những âm thanh hỗn loạn chói tai để biến thành hai khẩu súng máy đa nòng.
Tô Hạc Đình ngẩng mặt lên xem trận đấu, thấy hai con rắn lạnh đã hợp vào nhau. Ẩn Sĩ bên cạnh rụt cổ nói: “Ôi chao, đó chẳng phải là rắn lạnh của Thân Vương sao? Sao lại dính lên người nó rồi!”
Ánh lửa phản chiếu trong cặp mắt khác màu của Tô Hạc Đình: “Có khi là Thân Vương bắt chước nó đấy.”
Chúc Dung nâng hai tay, miệng hai con rắn há to, đạn pháo lập tức bắn về phía Tạ Chẩm Thư. Phát pháo ấy vang trời dậy đất, nhưng Chỉ huy chỉ nâng đao bên phải.
“Đoàng—”
A Tu La ba mặt ác đỡ đòn chính diện, bao lấy thân hình Tạ Chẩm Thư từ phía sau, bị đạn pháo bắn trúng. Những mảnh hình thoi đen rơi xuống, gương mặt “Phẫn Nộ” trợn trừng mắt dữ dằn, sau khi bị ăn phát pháo ấy, nó lập tức giơ tay phản đòn.
Vai Chúc Dung ăn một phát pháo, cả người chao đảo về sau, ngã vào ghế của khán giả. Ngọn lửa trên người nó rơi “xèo xèo”, nơi bị trúng pháo tản ra biến thành những đoạn mã xanh lục. Hai con rắn lục trở về trạng thái ban đầu, leo lên hai cánh tay của Chúc Dung. Chúc Dung đứng dậy, dạng hai ch@n nắm chặt không trung, cây quyền trượng rực lửa lập tức xuất hiện, nó nện quyền trượng liên tục xuống mặt đất: “Tạ Chẩm Thư, giao cả đầu lẫn Mèo ra cho ta!”
Phát đập ấy gây nên chấn động rất lớn, lấy nó làm trung tâm, đấu trường bừng lên ngọn lửa ngút trời. Lửa phụt ra ngoài bao vây lấy A Tu La, mặt đất dưới chân Tạ Chẩm Thư tức thì nứt ra rồi bắt đầu lún xuống.
Ẩn Sĩ nhìn líu cả lưỡi, thốt lên: “Cái quái gì thế này?!”
Tô Hạc Đình: “Nó có thể điều khiển cả khu sinh tồn thì đương nhiên chuyện thay đổi đấu trường cũng là dễ dàng.”
Ẩn Sĩ: “Chơi xấu thế, đúng là vô liêm sỉ, tôi cược nó thua!”
Tiếc thay y chỉ nói mồm vậy thôi, trông Chúc Dung quả thực rất đáng sợ, nó như ngọn núi lửa di động, tiến về phía Tạ Chẩm Thư. Mặt đất chấn động mãnh liệt, Ẩn Sĩ hơi rướn cổ, còn muốn liều mình bình tĩnh để tránh ảnh hưởng tới Bác Sĩ, nhưng Chúc Dung ra một đòn quá mạnh, y không kiềm nén nổi nữa, bèn thốt lên như gió: “Anh Tạ chạy mau bị đâm trúng giờ!!!”
Hai tay Tạ Chẩm Thư giao nhau cầm vào cán đao. Trên mũ sắt mặt quỷ của anh treo một cái chuông do Tô Hạc Đình đưa trước khi mất trí nhớ. Lúc Chúc Dung rẽ gió vồ tới, chuông của anh lay động, nhẹ nhàng vang lên giữa không trung.
—Leng keng.
Trong nháy mắt cả hai va chạm, cặp đao của Tạ Chẩm Thư tuốt tới, ánh đao lấp lánh giữa ngọn lửa, bổ gió cùng lửa. Nhất thời gió thổi sang hai bên, Chúc Dung xuất hiện, cây quyền trượng nó cầm tách ra, một mảnh màu xanh lục tràn ra từ ngực.
Lúc bấy giờ Tô Hạc Đình mới nhẹ lòng, nhưng mặt cậu vẫn muốn ra vẻ bình tĩnh, bèn nói: “Phải tin tưởng Chỉ huy chứ, anh ấy hay chém Chúc Dung mà, chẳng phải chém phát đứt luôn kia sao.”
Chúc Dung bị chém vẫn không dừng lại, nó giơ chân trái đạp Tạ Chẩm Thư. A Tu La bèn vung tay đỡ, khẩu pháo bị gương mặt “Tàn Sát” cắn phát nổ bắn trúng vào vết rách của Chúc Dung. Chúc Dung gầm lên, vết thương càng tăng, lại biến thành những đoạn mã mơ hồ.
Cùng lúc ấy, pháo cao xạ bên ngoài đấu trường đang bật sáng đỏ rực, chúng cũng mất kiểm soát theo Chúc Dung, còn nhắm cả vào hệ thống không phân biệt, khai hỏa về phía khu nội thành.
Còi báo động mặt đất réo inh ỏi, đám Hòa Thượng vừa mới hạ máy bay, còn chưa đứng vững thì sau lưng đã “ruỳnh” một tiếng, một giây sau, nguyên một khu dân cư bị pháo cao xạ bắn trúng, toàn bộ khu vực lập tức nát bươm, biến thành những cuộn khói dày đặc trong tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tóc Hai Bím ngỡ ngàng nhìn làn khói mù mịt ấy: “Mất rồi…”
Những người sống sót ở khu dân cư thậm chí không có cơ hội tháo chạy đã bị bắn tan thành khói.
Tần ho khù khụ, quay sang nghiêm nghị bảo Chị Đại: “Các người còn chờ gì nữa? Nếu không muốn tất cả cùng chết thì mau tắt chúng đi.”
Chị Đại: “Xin lỗi, phòng điều khiển của nó ở trong tòa nhà làm việc. Nhờ ơn của ngài mà mấy hôm trước tòa nhà bị nổ tung rồi.”
Tần nói: “Đừng giả vờ giả vịt, tôi biết các người không chỉ có một phòng điều khiển.”
Chị Đại vác khẩu pháo đối không lên: “Đúng thế, nhưng phòng điều khiển của lão ta nằm rải rác ở các khu vực, muốn tắt thì phải chạy từng bước một.”
Giai Lệ lấy máy liên lạc của Hòa Thượng đưa cho Chị Đại: “Tôi gọi cho má rồi, cô cho má biết vị trí cụ thể của các phòng điều khiển rồi chúng ta cùng chia nhau hành động.”
Chị Đại cầm máy liên lạc lên, đầu bên kia không phải giọng má mà là một giọng nói điện tử liên tục biến đổi.
“Xin chào,” giọng nói ấy bảo, “tôi là Huyền Nữ, để tôi dẫn đường cho các vị từ đây.”
Lúc còi báo động dưới mặt đất vang lên thì dây thần kinh của Tô Hạc Đình cũng bắn lên. Cậu thấy đau nhói, đây là điềm báo cho thấy bộ phận xử lý trung tâm đang khôi phục. Bác Sĩ không dám ngó nghiêng lung tung, nó đang khẩn trương vô cùng, may mà người đang giữ đuôi của Mèo là Tạ Chẩm Thư, dù Chỉ huy đang liên kết vào đấu trường nhưng tay vẫn rất vững.
“Cảm ơn má,” Bác Sĩ thầm niệm, “bà quả là Hoa Đà tái thế… A di đà Phật, tôi liên kết lại được bộ phận xử lý rồi… Tốt quá, tôi tuyệt vời quá… Cái đuôi ngoan, cái đuôi xinh… Liên kết tạm thời rất xấu, nhưng mày không chê đâu nhỉ…”
Chúc Dung bị chém trên đấu trường đã chạm được tới A Tu La, dù pháo với đao của A Tu La mạnh cách mấy thì nó cũng không buông ra. Những dòng mã rối màu xanh lục dần trùm lên vỏ ngoài của A Tu La, nó giở mánh cũ hòng xâm nhập virus vào cơ thể ảo của Tạ Chẩm Thư, sau đó lây sang liên kết của Tạ Chẩm Thư.
“Đâu rồi?” Chúc Dung càng nắm chặt, những ngón tay găm vào vai A Tu La như đinh thép, phần cổ rỗng không của nó bị màu xanh lục phủ kín, những dòng mã rối trào ra ngoài như đàn kiến, “Tao muốn… Tao muốn dung hợp!”
Những đoạn ma rối sắp che kín ba gương mặt ác của A Tu La, chúng tựa chất ăn mòn khiến những mảnh hình thoi đen rụng lả tả liên hồi.
Ẩn Sĩ: “Ghê quá!”
Tô Hạc Đình: “Gọi Chỉ huy đi!”
Ẩn Sĩ “Ớ” tiếng, ngạc nhiên: “Bây giờ á? Có sợ phá đám anh ấy đánh nhau không? Nguy hiểm lắm!”
Tô Hạc Đình không đáp, vì trước mắt cậu bỗng tối sầm, bên tai cũng im lặng. Thình thịch, thình thịch… Trong mấy giây ấy, cậu chỉ nghe rõ được tiếng tim mình đập, song cậu không hề hoảng hốt, một cảm giác đã lâu không xuất hiện đang ùa tới.
Ẩn Sĩ kêu mà cậu không đáp, sợ gần chết, y bèn vội vàng thò người lên kêu: “Mèo Con? Mèo Con! Á, á! Bác Sĩ, cậu ta không phản ứng!”
Hai cánh tay máy của Bác Sĩ dang ra làm trạng thái lau mồ hôi, nó cũng quýnh lên: “A di đà phật, a di đà phật, tôi, tôi cũng không biết nữa…”
Đấu trường đã bị A Tu La ăn mòn rìa, hai con rắn lạnh nhả tơ uốn quanh Tạ Chẩm Thư. Gương mặt quỷ của Tạ Chẩm Thư cùng cặp đao không nhúc nhích tạo nên một vẻ lạnh lùng kỳ dị, lửa đã lan tới ống tay áo anh, nhưng anh giơ tay chạm vào cái chuông nhỏ của mình như thể chỉ đây mới là món đồ quý giá nhất, Chúc Dung thậm chí còn không có tư cách chạm vào.
Ẩn Sĩ nào còn chần chữ nữa, y hốt hoảng gào Tạ Chẩm Thư: “Anh Tạ!!!”
Lửa càng cháy càng mãnh liệt, nhấn chìm cả Tạ Chẩm Thư lẫn A Tu La. Nhưng khi Chúc Dung thò người tới thì Tạ Chẩm Thư đã biến mất, trong tay nó chẳng còn gì, nó gầm lên: “Không được chạy—!”
“Tinh!”
Làn gió màu đỏ uốn lượn tại chỗ, hai bóng dáng đan xen trong chớp mắt, dường như hai nắm đấm còn đụng vào nhau. Trong ánh lửa rừng rực ấy, chiếc mũ sắt mặt quỷ biến thành một cặp mắt hai màu khẽ lóe sáng. Chúc Dung như ngưng hoạt động, nhưng nó lại không thể lập tức gọi tên Tô Hạc Đình.
Cái đuôi hoàn mỹ của cơ thể ảo đung đưa sau lưng, vẻ mặt Tô Hạc Đình dần hí hửng, cậu cảm nhận được niềm vui khi cơ thể có thể tự do điều khiển, tín hiệu k1ch thích khiến cậu trở nên càng nguy hiểm. Cậu hơi lùi lại, chữ “X” trong con mắt cải tạo xoáy tròn.
“Chúc Dung,” Mèo mở nắm đấm, làm ngón tay thành hình súng, trêu ngươi, “đến giờ tráo sân rồi.”
Đoàng—!
Viên đạn lửa bách phát bách trúng, chưa một lần thất bại trên đấu trường này.
Chuẩn Điểm Thư Kích
Đánh giá:
Truyện Chuẩn Điểm Thư Kích
Story
Chương 207: Tráo sân
10.0/10 từ 39 lượt.