Chúa Tể Chi Vương
Chương 72: Thủ lĩnh đạo phỉ
Một hồi kịch chiến hung hiểm qua đi, ba người đều nghỉ ngơi tại chỗ.
Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ gần như kiệt lực, trên người có đôi chút thương thế.
Chỉ có Triệu Phong là không bị thương tổn gì, thoạt nhìn mặt không hồng, tim không đập mạnh.
Điều này khiến hai người Triệu Vũ Phi nhận thức được chênh lệch giữa mình và hắn, trong lòng càng ngày càng kính phục.
Càng khiển cho người ta sợ hãi chính là lúc Triệu Phong và đạo phi trung niên chiến đấu, vẻn vẹn chi phát huy tu vi lục trọng còn chưa phát huy toàn bộ tu vi.
Từ đó có thể thấy được tu vi của Triệu Phong ít nhất là cấp bậc chuẩn Đại Sư trở lên.
Ba người thu dọn chiến trường cũng phân chia chiến công.
Triệu Phong chém giết tiểu đầu mục đạo phi chứ không phải thủ lĩnh chính thức, thể nhưng với thực lực chuẩn Đại Sư của đối phương ít nhất cũng thu được năm điểm chiến công.
Trận kịch đấu này, đạo phi trực tiếp chết trong tay Triệu Phong tổng cộng có sáu người, ngoại trừ tên tiêu đầu mục đạo phi ra, còn có một tên lục trọng võ đạo.
Tính toán qua thì chiến công của Triệu Phong đã tăng thêm 14 điểm, cộng với mấy thêm bị tiêu diệt trước đó, tổng số điểm đã đạt trên 20.
Mà dựa theo quy tắc tiêu diệt lần này, mười điểm chiến công có thể đổi được một môn võ học đỉnh cấp.
Nửa canh giờ sau.
- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh rời đi.
Triệu Phong với thân phận đội trưởng lập tức ra lệnh.
- Được.
Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi vô cùng tin tưởng hắn, lập tức đồng ý.
Trải qua một phen chiến đấu vừa rồi bọn họ lại càng tin phục và tín nhiệm Triệu Phong hơn.
Vụt vụt vụt...
Ba người Triệu Phong tăng tốc nhanh chóng rời khỏi hạp cốc này. Sau khi ba người rời khỏi đó được hai canh giờ. Trong bóng đêm lại có ba đạo thân ảnh màu đen từ xa lao đến.
Ba đạo thân ảnh màu đen này dừng lại trước căn nhà gỗ.
- Bẩm thủ lĩnh, mười một người Thạch Bá Đao đã chết sạch, trong đó có hơn phân nửa bị chết bởi một tên Thần Tiễn Thủ.
Thanh âm của một bóng đen có chút lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm nào.
- Người nào dám đụng đến người của “Hoang Diệt Đạo Phỉ Đoàn” chúng ta?
Một thân ảnh cường tráng đứng ở trung tâm, chậm rãi giơ tay lên, một luồng khí kình vô hình tràn ngập khắp phạm vi mấy mét, áo bào bay phần phật.
Hai đạo bóng đen bên cạnh đều có thực lực không kém gì tiểu đầu mục trung niên lúc trước lập tức cảm thây một luông áp lực khiến bọn hắn hít thở không thông.
Phành...
Thân ảnh cao lớn cường trán vung bàn tay lên, khí kình điên cuồng gào thét, căn phòng ở trước mặt lập tức sụp đô, hóa thành một đông mảnh vụn.
Một chưởng đánh sập cả căn phòng mảnh vụn bay tán loạn, sóng khí vô hình tản ra hơn mười thước.
Trong khoảnh khắc đó, uy áp khí thể của thân ảnh trở nên cao lớn cường tráng, gần như sánh ngang với hung thú cao cấp.
- Hoang Vân đại nhân! Hai bóng đen thực lực chuẩn Đại Sư ở bên cạnh đều giật mình lạnh run.
- Tìm ra thủ phạm, ta muốn hắn phải trả giá gấp mười lần!
Thanh âm lạnh lẽo thô kệch vang vọng hòa vào tiếng gió núi trong bầu trời đêm.
...
Cùng thời khắc đó.
Trong khu vực khẩu loạn, một đám thiếu niên thiên tài thần bí, chia làm một đám đội ngũ, cùng chém giêt với đạo phi thu hoạch tính mạng.
Trong đám thiếu niên thiên tài của Thiên Vệ Doanh, mỗi người đều có tư chất tiềm lực vượt xa thường nhân gấp mấy lần, dưới loại hoàn cảnh này, tiến triển rất nhanh.
Đương nhiên, trong đợt chém giết này cũng không tránh được một ít thương vong.
Ngoại trừ thiếu niên Thiên Vệ Doanh ra còn có bảy tám thân ảnh mặc giáp bạc màu tối dung nhập vào khung cảnh ban đêm, làm công tác thống kê chiến công.
Trời tối mắt trái của Triệu Phong vẫn sáng rõ như đèn.
Chẳng qua, suy xét đến trận chém giết vào ban ngày, Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ đã quá mệt mỏi cho nên hăn cũng không chủ động xuât kích nữa.
Ba người tìm một khu vực để ẩn núp và nghỉ ngơi, nếu gặp phải đạo phi đi riêng lẻ hoặc sô lượng không nhiêu thì lập tức ra tay thu hoạch.
Chẳng qua đêm nay cũng không xuất hiện đạo phi nào gần đó, Triệu Phong cũng mất đi hứng thú.
Ngày hôm sau.
- Tiểu đội của ba người Triệu Phong lại bắt đầu hành động tiến vào khu vực loạn khẩu, điều tra bốn phía.
- Ừm, xảy ra chuyện gì? Hôm nay bóng dáng của đạo phi càng lúc càng ít.
Triệu Phong đột nhiên phát hiện ra tình huống.
Thăm dò bốn phía mà cũng không giết được bao nhiêu đạo phi ngược lại còn gặp được những tiêu đội khác trong Thiên Vệ Doanh.
Hoàng Kỳ trầm tư nói:
- Nhất định là ngày hôm qua. Thiên Vệ Doanh đã chém giết rất nhiều đạo phi kinh động đến đám đạo phi của khu vực này, khiển bọn chúng cảnh giác, núp trong bóng tối không dám lỗ mãng xuất động.
Triệu Phong cảm thấy có đạo lý, khẽ gật đầu.
Nếu như những đạo phỉ kia trốn ở trên rừng sâu huyệt động cho dù hắn có mắt trái thì cũng khó mà phát hiện được.
- Như vậy thì chúng ta sẽ dò xét sâu vào trong khu vực khẩu loạn này.
Triệu Phong vẫn đi trước dẫn đường.
Khi thì hắn nhảy lên cây cối ở hai bên đường, mở mắt trái ra, quan sát thế cục bổn phía.
Đột nhiên.
Tại vị trí cách ngoài hơn mười dặm, có một luồng pháo hoa nhiều màu sắc rực rỡ bay lên, nhìn thấy rất rõ.
- Là tín hiệu mà những tiểu đội khác của Thiên Vệ Doanh xin giúp đỡ.
Triệu Vũ Phi hoảng sợ nói.
Nhanh nghĩ cách cứu viện!
Triệu Phong dẫn đầu xông lên, tiến đến vị trí kia.
Lúc thân hình hắn nhảy lên không trung hắn thúc dục mắt trái nhìn rõ tình hình ngoài mười dặm nhìn một lượt đại khái không khỏi cảm thầy hoảng sợ.
Gặp phải nguy cơ chính là tiểu đội của Lục Tiểu Vân.
Tiểu đội của Lục Tiểu Vân có bảy tám người, bị một đám đạo phi chừng mười lăm tên bao vây, chặn đường ở một khu vực thấp trũng ẩm ướt.
Bên phía đạo phi có hai tên thủ lĩnh mặc áo đen, thực lực tu vi đều đạt tới cấp bậc chuẩn Đại Sư.
Ngoài ra, trong đội ngũ đạo phi còn có ba gã lục trọng võ đạo, còn lại đều là tứ trọng, ngũ trọng võ đạo.
Giờ phút này, hai bên đã xông vào chém giết nhau, các thiếu niên thiên tài của tiểu đội Lục Tiêu Vân đã giết đến đỏ mặt, nhưng vẫn khó có thể thoát khỏi vòng vây.
Cũng may gần đó có một tiểu đội bốn năm người nhanh chóng chạy đến, tăng thêm vài phần hy vọng.
Vù Vù vù...
Nhưng đúng lúc này, ở trong khu rừng phụ cận lại xuất hiện ba bốn Cung Tiễn Thủ đạo phỉ phát động công kích về phía các thiêu niên thiên tài.
A...
Đã có thiếu niên thiên tài trúng tên bị thương.
Phích Lịch Quyền!
Lục Tiểu Vân đã phát huy quyền pháp đến hỏa hầu đinh phong thể nhưng chỉ đánh lui vài tên đạo phỉ trước mặt. Một tên thủ lĩnh trong đó thực lực đạt chuẩn Đại Sư, gắt gao bám lấy hắn.
- Thủ lĩnh! Lại có ba tiểu quỷ nữa đến.
Một Cung Tiễn Thủ ở trong rừng nói với hai tên thủ lĩnh mặc áo đen.
Ba người mới đến chính là tiểu đội của Triệu Phong.
Triệu Phong thông qua mắt trái quan sát, phân tích được lộ tuyển tốt nhất, không ngừng chạy nhảy trong rừng dần tiếp cận.
Lúc tiếp cận phạm vi trăm trượng thân hình tốc độ của Triệu Phong đột nhiên bạo tăng rút ra Kim Lũ Cung.
Vù Vù Vù vù...
Triệu Phong liên tục bắn tên, chuẩn xác không chút sai lệch, bắn chết Cung Tiễn Thủ trốn trong rừng hóa giải bớt một phần áp lực cho tiểu đội của Lục Tiểu Vân.
Giết!
Đám thiếu niên thiên tài lại lao vào chém giết với đám đạo phỉ.
Nhờ tiểu đội của Triệu Phong và một tiểu đội khác gia nhập mà bên phía Thiên Vệ Doanh dần thay đổi hoàn cảnh xấu, sĩ khí tăng vọt.
- Đám thiếu niên thiên tài có tư chất tiềm lực vượt qua thường nhân, càng đánh càng hăng, mắt thấy cán cân thắng lợi đã bắt đầu nghiêng về một phía.
- Một đám mao đầu tiểu tử, tất cả đứng lại cho ta! Một thanh âm lạnh lẽo thô kệch vang vọng trong khu rừng.
Vù...
Một đạo kình phong nặng nề gào thét, từ trong rừng truyền đến, khí tràng vô hình áp bách khiên cho phần lớn thiếu niên thiên tài ở đây đều kinh hãi đêm run người.
Chủ nhân của thanh âm đó là một đại hán cao lớn cường tráng, một thân áo choàng màu đen, vẻ mặt dữ tợn hung lệ, vừa nhìn đã cảm thây trái tim lạnh lẽo.
- Không hay rồi, là Đại Sư võ đạo!
Sắc mặt Lục Tiểu Vân tái nhợt, trái tim đập “thình thịch”.
Người đến là một đại hán chột mắt, hiển nhiên chính là thủ lĩnh chân chính của đoàn đạo phỉ gần đây.
- Tiểu quỷ! Chết đi... Đại hán lao tới, khí tràng vô hình và kình phong ép đến mức mọi người không thở nổi.
Phá Sơn Chưởng!
Một chưởng nổ vang phá nát hư không khí tức của quyền kinh màu vàng liền đánh thẳng vào đầu Lục Tiểu Vân.
- Mọi người nhanh cản lại!
Lục Tiểu Vân giật mình hét lên, liên thủ với thiếu niên có hình xăm tên là “Lý Tử Văn” ở bên cạnh đông loạt phát ra võ học đỉnh cấp lao tới nghênh chiến.
Phành phành phành...
Tiếng nổ kinh hồn vang lên, chấn nhiếp toàn trường sóng khí và kình phong cuốn xa hơn mười thước.
Ba bốn thiếu niên, bao gồm cả Lục Tiểu Vân và Lý Tử Văn trong đó đều bị một chưởng này đánh bay xa bảy tám mét.
Ọc ọc...
Lục Tiểu Vân và Lý Tử Văn đứng mũi chịu sào đều thổ huyết.
Hai người này đều là thành viên trong “Thập Thiên Vệ”, xếp hạng thứ năm và thứ bảy, thực lực đều đạt tới câp bậc chuẩn Đại Sư.
Dù vậy thì hai tên chuẩn Đại Sư liên thủ, cộng thêm sự hiệp trợ của mấy vị thiếu niên thiên tài khác mà vẫn không thể ngăn cản được một chiêu này.
- Triệu Phong, Lô Thành! Mau tới hỗ trợ!
Lục Tiểu Vân kinh hô, hét về phía Triệu Phong và một thủ lĩnh của tiểu đội khác xin giúp đỡ.
Lần này Thập Thiện Vệ nhận nhiệm vụ tiêu diệt đạo phỉ chia làm rất nhiều tiểu đội, đầu lĩnh của mỗi tiểu đội đều là một trong “Thập Thiên Vệ”.
Lúc này, thêm Triệu Phong và Lô Thành nữa thì số lượng thiên tài cấp bậc Thập Thiên Vệ đã tăng lên đến bốn người.
Vù vù...
Triệu Phong rời đi thật xa, kéo động Kim Lũ Cung, dung nhập vào trong nội kình ngưng luyện của lục trọng võ đạo, uy lực của một tên này thậm chí có thể uy hiếp tính mạng của chuẩn Đại Sư.
Huyễn Phong Đao!
Thủ lĩnh của tiểu đội khác tên là Lô Thành cũng phát động đao pháp cao cấp viên mãn, từ sau chém tới.
Phích Lịch Quyền!
Lục Tiểu Vân cũng phát động công kích phản công, Lý Tử Văn ở bên cạnh hắn thì chém ra một kiếm sắc bén ác liệt.
Bốn đại thiên tài cùng kết hợp lại, lực lượng đủ để chống đỡ lại đại hán chột mắt.
- Từ đâu lại xuất hiện một đám thiên tài như vậy?
Đại hán chột mắt thoáng kinh ngạc, quát lớn một tiếng, quyền chưởng bộc phát, Võ Đạo Nội Kình cuồng bạo phá thể mà ra.
Phụt...
Một tiễn phá không mà Triệu Phong bắn ra lập tức bị đánh gãy thành vài đoạn.
Phành phành phành...
Công kích của đám người Lục Tiểu Vân cũng bị chặn lại, vài tên thiếu niên lại lần nữa bị đánh bay.
- Sức chiến đấu của thất trọng võ đạo thật mạnh mẽ!
Trong lòng Triệu Phong lập tức nghiêm túc.
Với thân phận là Đại Sư võ đạo, Võ Đạo Nội Kình trên người đổi phương có thể phóng thích ra ngoài cách không đả thương đối thủ, thậm chí còn có thể tạo thành công kích mang tính phạm vi.
Nếu như chỉ một người trong số bọn họ ngăn cản, có khả năng sẽ chết trong vòng một hai chiêu.
Lúc này, hai người Lục Tiểu Vân và Lý Tử Văn đều bị nội thương.
Nội kình của Đại Sư thẩt trọng võ đạo vô cùng ngưng luyện, giống như sẩm xét xuất ra khỏi cơ thể đã thương giết địch.
Nếu như chỉ là những Võ Giả bình thường, e rằng một quyền vừa đánh ra thì đã trực tiếp chêt sạch.
Chỉ có Triệu Phong là không cần cận thần, ở ngoài xa kéo động “Kim Lũ Cung”, mỗi lần công kích đêu nhằm vào chỗ hiểm của đại hán chột mắt, mặc dù sơ hở của đôi phương rất nhỏ.
Nhưng Triệu Phong toàn lực phát động Kim Lũ Cung vẫn mơ hồ tạo nên kiềm chế nhất định đối với đại hán chột mắt.
- Tiểu súc sinh! Xem ra người đã diệt sạch cứ điểm của ta ở hạp cốc chính là ngươi rồi...
Đại hán chột mắt đột nhiên quay người, trong mắt lóe lên sát cơ khiến lòng người kinh hãi.
- Là ta thì đã sao? Triệu Phong cười lạnh một tiếng.
- Giết!
Đại hán chột mắt không để ý đến công kích của đám người Lục Tiểu Vân, trên mặt tràn đầy sát cơ, lao thẳng về phía Triệu Phong.
Triệu Phong giật mình, vội vàng phát huy Phiêu Lăng Độ đến hỏa hầu đại thành, tốc độ vượt qua toàn bộ thiếu niên thiên tài ở đây, nhanh chóng tháo chạy.
- Tiểu tử chạy đi đâu!
Thân hình của đại hán chột mắt vẫn ngày càng ép tới gần, hắn dù sao cũng là Đại Sư võ đạo, tốc độ còn trên Triệu Phong một bậc.
- Phá Sơn Chưởng...
Đại Sư thất trọng võ đạo đánh ra một chưởng như sập núi rách mây, Võ Đạo Nội Kình tuôn trào như sấm sét, cách không bao phủ lấy Triệu Phong.
Nếu đổi lại là Võ Giả bình thường, chỉ riêng một luồng Võ Đạo Nội Kình cách không này đã đủ để giết chết đối phương rồi.
Thế nhưng Triệu Phong nào phải Võ Giả lục trọng bình thường.
Huyền Phong Chưởng!
Thân hình Triệu Phong nhảy lên giữa không trung trong đầu đột nhiên hiện ra một chưởng huyền diệu của thiếu nữ trẻ tuổi kia, khẽ hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay lượn lờ một luồng khí tức màu xanh nhạt, đột nhiên luồng khí tức xoay tròn mãnh liệt, tuân theo một quỹ tích vô cùng kỳ lạ, va chạm với một chưởng cách không của đại hán chột mắt.
Chúa Tể Chi Vương
Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ gần như kiệt lực, trên người có đôi chút thương thế.
Chỉ có Triệu Phong là không bị thương tổn gì, thoạt nhìn mặt không hồng, tim không đập mạnh.
Điều này khiến hai người Triệu Vũ Phi nhận thức được chênh lệch giữa mình và hắn, trong lòng càng ngày càng kính phục.
Càng khiển cho người ta sợ hãi chính là lúc Triệu Phong và đạo phi trung niên chiến đấu, vẻn vẹn chi phát huy tu vi lục trọng còn chưa phát huy toàn bộ tu vi.
Từ đó có thể thấy được tu vi của Triệu Phong ít nhất là cấp bậc chuẩn Đại Sư trở lên.
Ba người thu dọn chiến trường cũng phân chia chiến công.
Triệu Phong chém giết tiểu đầu mục đạo phi chứ không phải thủ lĩnh chính thức, thể nhưng với thực lực chuẩn Đại Sư của đối phương ít nhất cũng thu được năm điểm chiến công.
Trận kịch đấu này, đạo phi trực tiếp chết trong tay Triệu Phong tổng cộng có sáu người, ngoại trừ tên tiêu đầu mục đạo phi ra, còn có một tên lục trọng võ đạo.
Tính toán qua thì chiến công của Triệu Phong đã tăng thêm 14 điểm, cộng với mấy thêm bị tiêu diệt trước đó, tổng số điểm đã đạt trên 20.
Mà dựa theo quy tắc tiêu diệt lần này, mười điểm chiến công có thể đổi được một môn võ học đỉnh cấp.
Nửa canh giờ sau.
- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh rời đi.
Triệu Phong với thân phận đội trưởng lập tức ra lệnh.
- Được.
Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi vô cùng tin tưởng hắn, lập tức đồng ý.
Trải qua một phen chiến đấu vừa rồi bọn họ lại càng tin phục và tín nhiệm Triệu Phong hơn.
Vụt vụt vụt...
Ba người Triệu Phong tăng tốc nhanh chóng rời khỏi hạp cốc này. Sau khi ba người rời khỏi đó được hai canh giờ. Trong bóng đêm lại có ba đạo thân ảnh màu đen từ xa lao đến.
Ba đạo thân ảnh màu đen này dừng lại trước căn nhà gỗ.
- Bẩm thủ lĩnh, mười một người Thạch Bá Đao đã chết sạch, trong đó có hơn phân nửa bị chết bởi một tên Thần Tiễn Thủ.
Thanh âm của một bóng đen có chút lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm nào.
- Người nào dám đụng đến người của “Hoang Diệt Đạo Phỉ Đoàn” chúng ta?
Một thân ảnh cường tráng đứng ở trung tâm, chậm rãi giơ tay lên, một luồng khí kình vô hình tràn ngập khắp phạm vi mấy mét, áo bào bay phần phật.
Hai đạo bóng đen bên cạnh đều có thực lực không kém gì tiểu đầu mục trung niên lúc trước lập tức cảm thây một luông áp lực khiến bọn hắn hít thở không thông.
Phành...
Thân ảnh cao lớn cường trán vung bàn tay lên, khí kình điên cuồng gào thét, căn phòng ở trước mặt lập tức sụp đô, hóa thành một đông mảnh vụn.
Một chưởng đánh sập cả căn phòng mảnh vụn bay tán loạn, sóng khí vô hình tản ra hơn mười thước.
Trong khoảnh khắc đó, uy áp khí thể của thân ảnh trở nên cao lớn cường tráng, gần như sánh ngang với hung thú cao cấp.
- Hoang Vân đại nhân! Hai bóng đen thực lực chuẩn Đại Sư ở bên cạnh đều giật mình lạnh run.
- Tìm ra thủ phạm, ta muốn hắn phải trả giá gấp mười lần!
Thanh âm lạnh lẽo thô kệch vang vọng hòa vào tiếng gió núi trong bầu trời đêm.
...
Cùng thời khắc đó.
Trong khu vực khẩu loạn, một đám thiếu niên thiên tài thần bí, chia làm một đám đội ngũ, cùng chém giêt với đạo phi thu hoạch tính mạng.
Trong đám thiếu niên thiên tài của Thiên Vệ Doanh, mỗi người đều có tư chất tiềm lực vượt xa thường nhân gấp mấy lần, dưới loại hoàn cảnh này, tiến triển rất nhanh.
Đương nhiên, trong đợt chém giết này cũng không tránh được một ít thương vong.
Ngoại trừ thiếu niên Thiên Vệ Doanh ra còn có bảy tám thân ảnh mặc giáp bạc màu tối dung nhập vào khung cảnh ban đêm, làm công tác thống kê chiến công.
Trời tối mắt trái của Triệu Phong vẫn sáng rõ như đèn.
Chẳng qua, suy xét đến trận chém giết vào ban ngày, Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ đã quá mệt mỏi cho nên hăn cũng không chủ động xuât kích nữa.
Ba người tìm một khu vực để ẩn núp và nghỉ ngơi, nếu gặp phải đạo phi đi riêng lẻ hoặc sô lượng không nhiêu thì lập tức ra tay thu hoạch.
Chẳng qua đêm nay cũng không xuất hiện đạo phi nào gần đó, Triệu Phong cũng mất đi hứng thú.
Ngày hôm sau.
- Tiểu đội của ba người Triệu Phong lại bắt đầu hành động tiến vào khu vực loạn khẩu, điều tra bốn phía.
- Ừm, xảy ra chuyện gì? Hôm nay bóng dáng của đạo phi càng lúc càng ít.
Triệu Phong đột nhiên phát hiện ra tình huống.
Thăm dò bốn phía mà cũng không giết được bao nhiêu đạo phi ngược lại còn gặp được những tiêu đội khác trong Thiên Vệ Doanh.
Hoàng Kỳ trầm tư nói:
- Nhất định là ngày hôm qua. Thiên Vệ Doanh đã chém giết rất nhiều đạo phi kinh động đến đám đạo phi của khu vực này, khiển bọn chúng cảnh giác, núp trong bóng tối không dám lỗ mãng xuất động.
Triệu Phong cảm thấy có đạo lý, khẽ gật đầu.
Nếu như những đạo phỉ kia trốn ở trên rừng sâu huyệt động cho dù hắn có mắt trái thì cũng khó mà phát hiện được.
- Như vậy thì chúng ta sẽ dò xét sâu vào trong khu vực khẩu loạn này.
Triệu Phong vẫn đi trước dẫn đường.
Khi thì hắn nhảy lên cây cối ở hai bên đường, mở mắt trái ra, quan sát thế cục bổn phía.
Đột nhiên.
Tại vị trí cách ngoài hơn mười dặm, có một luồng pháo hoa nhiều màu sắc rực rỡ bay lên, nhìn thấy rất rõ.
- Là tín hiệu mà những tiểu đội khác của Thiên Vệ Doanh xin giúp đỡ.
Triệu Vũ Phi hoảng sợ nói.
Nhanh nghĩ cách cứu viện!
Triệu Phong dẫn đầu xông lên, tiến đến vị trí kia.
Lúc thân hình hắn nhảy lên không trung hắn thúc dục mắt trái nhìn rõ tình hình ngoài mười dặm nhìn một lượt đại khái không khỏi cảm thầy hoảng sợ.
Gặp phải nguy cơ chính là tiểu đội của Lục Tiểu Vân.
Tiểu đội của Lục Tiểu Vân có bảy tám người, bị một đám đạo phi chừng mười lăm tên bao vây, chặn đường ở một khu vực thấp trũng ẩm ướt.
Bên phía đạo phi có hai tên thủ lĩnh mặc áo đen, thực lực tu vi đều đạt tới cấp bậc chuẩn Đại Sư.
Ngoài ra, trong đội ngũ đạo phi còn có ba gã lục trọng võ đạo, còn lại đều là tứ trọng, ngũ trọng võ đạo.
Giờ phút này, hai bên đã xông vào chém giết nhau, các thiếu niên thiên tài của tiểu đội Lục Tiêu Vân đã giết đến đỏ mặt, nhưng vẫn khó có thể thoát khỏi vòng vây.
Cũng may gần đó có một tiểu đội bốn năm người nhanh chóng chạy đến, tăng thêm vài phần hy vọng.
Vù Vù vù...
Nhưng đúng lúc này, ở trong khu rừng phụ cận lại xuất hiện ba bốn Cung Tiễn Thủ đạo phỉ phát động công kích về phía các thiêu niên thiên tài.
A...
Đã có thiếu niên thiên tài trúng tên bị thương.
Phích Lịch Quyền!
Lục Tiểu Vân đã phát huy quyền pháp đến hỏa hầu đinh phong thể nhưng chỉ đánh lui vài tên đạo phỉ trước mặt. Một tên thủ lĩnh trong đó thực lực đạt chuẩn Đại Sư, gắt gao bám lấy hắn.
- Thủ lĩnh! Lại có ba tiểu quỷ nữa đến.
Một Cung Tiễn Thủ ở trong rừng nói với hai tên thủ lĩnh mặc áo đen.
Ba người mới đến chính là tiểu đội của Triệu Phong.
Triệu Phong thông qua mắt trái quan sát, phân tích được lộ tuyển tốt nhất, không ngừng chạy nhảy trong rừng dần tiếp cận.
Lúc tiếp cận phạm vi trăm trượng thân hình tốc độ của Triệu Phong đột nhiên bạo tăng rút ra Kim Lũ Cung.
Vù Vù Vù vù...
Triệu Phong liên tục bắn tên, chuẩn xác không chút sai lệch, bắn chết Cung Tiễn Thủ trốn trong rừng hóa giải bớt một phần áp lực cho tiểu đội của Lục Tiểu Vân.
Giết!
Đám thiếu niên thiên tài lại lao vào chém giết với đám đạo phỉ.
Nhờ tiểu đội của Triệu Phong và một tiểu đội khác gia nhập mà bên phía Thiên Vệ Doanh dần thay đổi hoàn cảnh xấu, sĩ khí tăng vọt.
- Đám thiếu niên thiên tài có tư chất tiềm lực vượt qua thường nhân, càng đánh càng hăng, mắt thấy cán cân thắng lợi đã bắt đầu nghiêng về một phía.
- Một đám mao đầu tiểu tử, tất cả đứng lại cho ta! Một thanh âm lạnh lẽo thô kệch vang vọng trong khu rừng.
Vù...
Một đạo kình phong nặng nề gào thét, từ trong rừng truyền đến, khí tràng vô hình áp bách khiên cho phần lớn thiếu niên thiên tài ở đây đều kinh hãi đêm run người.
Chủ nhân của thanh âm đó là một đại hán cao lớn cường tráng, một thân áo choàng màu đen, vẻ mặt dữ tợn hung lệ, vừa nhìn đã cảm thây trái tim lạnh lẽo.
- Không hay rồi, là Đại Sư võ đạo!
Sắc mặt Lục Tiểu Vân tái nhợt, trái tim đập “thình thịch”.
Người đến là một đại hán chột mắt, hiển nhiên chính là thủ lĩnh chân chính của đoàn đạo phỉ gần đây.
- Tiểu quỷ! Chết đi... Đại hán lao tới, khí tràng vô hình và kình phong ép đến mức mọi người không thở nổi.
Phá Sơn Chưởng!
Một chưởng nổ vang phá nát hư không khí tức của quyền kinh màu vàng liền đánh thẳng vào đầu Lục Tiểu Vân.
- Mọi người nhanh cản lại!
Lục Tiểu Vân giật mình hét lên, liên thủ với thiếu niên có hình xăm tên là “Lý Tử Văn” ở bên cạnh đông loạt phát ra võ học đỉnh cấp lao tới nghênh chiến.
Phành phành phành...
Tiếng nổ kinh hồn vang lên, chấn nhiếp toàn trường sóng khí và kình phong cuốn xa hơn mười thước.
Ba bốn thiếu niên, bao gồm cả Lục Tiểu Vân và Lý Tử Văn trong đó đều bị một chưởng này đánh bay xa bảy tám mét.
Ọc ọc...
Lục Tiểu Vân và Lý Tử Văn đứng mũi chịu sào đều thổ huyết.
Hai người này đều là thành viên trong “Thập Thiên Vệ”, xếp hạng thứ năm và thứ bảy, thực lực đều đạt tới câp bậc chuẩn Đại Sư.
Dù vậy thì hai tên chuẩn Đại Sư liên thủ, cộng thêm sự hiệp trợ của mấy vị thiếu niên thiên tài khác mà vẫn không thể ngăn cản được một chiêu này.
- Triệu Phong, Lô Thành! Mau tới hỗ trợ!
Lục Tiểu Vân kinh hô, hét về phía Triệu Phong và một thủ lĩnh của tiểu đội khác xin giúp đỡ.
Lần này Thập Thiện Vệ nhận nhiệm vụ tiêu diệt đạo phỉ chia làm rất nhiều tiểu đội, đầu lĩnh của mỗi tiểu đội đều là một trong “Thập Thiên Vệ”.
Lúc này, thêm Triệu Phong và Lô Thành nữa thì số lượng thiên tài cấp bậc Thập Thiên Vệ đã tăng lên đến bốn người.
Vù vù...
Triệu Phong rời đi thật xa, kéo động Kim Lũ Cung, dung nhập vào trong nội kình ngưng luyện của lục trọng võ đạo, uy lực của một tên này thậm chí có thể uy hiếp tính mạng của chuẩn Đại Sư.
Huyễn Phong Đao!
Thủ lĩnh của tiểu đội khác tên là Lô Thành cũng phát động đao pháp cao cấp viên mãn, từ sau chém tới.
Phích Lịch Quyền!
Lục Tiểu Vân cũng phát động công kích phản công, Lý Tử Văn ở bên cạnh hắn thì chém ra một kiếm sắc bén ác liệt.
Bốn đại thiên tài cùng kết hợp lại, lực lượng đủ để chống đỡ lại đại hán chột mắt.
- Từ đâu lại xuất hiện một đám thiên tài như vậy?
Đại hán chột mắt thoáng kinh ngạc, quát lớn một tiếng, quyền chưởng bộc phát, Võ Đạo Nội Kình cuồng bạo phá thể mà ra.
Phụt...
Một tiễn phá không mà Triệu Phong bắn ra lập tức bị đánh gãy thành vài đoạn.
Phành phành phành...
Công kích của đám người Lục Tiểu Vân cũng bị chặn lại, vài tên thiếu niên lại lần nữa bị đánh bay.
- Sức chiến đấu của thất trọng võ đạo thật mạnh mẽ!
Trong lòng Triệu Phong lập tức nghiêm túc.
Với thân phận là Đại Sư võ đạo, Võ Đạo Nội Kình trên người đổi phương có thể phóng thích ra ngoài cách không đả thương đối thủ, thậm chí còn có thể tạo thành công kích mang tính phạm vi.
Nếu như chỉ một người trong số bọn họ ngăn cản, có khả năng sẽ chết trong vòng một hai chiêu.
Lúc này, hai người Lục Tiểu Vân và Lý Tử Văn đều bị nội thương.
Nội kình của Đại Sư thẩt trọng võ đạo vô cùng ngưng luyện, giống như sẩm xét xuất ra khỏi cơ thể đã thương giết địch.
Nếu như chỉ là những Võ Giả bình thường, e rằng một quyền vừa đánh ra thì đã trực tiếp chêt sạch.
Chỉ có Triệu Phong là không cần cận thần, ở ngoài xa kéo động “Kim Lũ Cung”, mỗi lần công kích đêu nhằm vào chỗ hiểm của đại hán chột mắt, mặc dù sơ hở của đôi phương rất nhỏ.
Nhưng Triệu Phong toàn lực phát động Kim Lũ Cung vẫn mơ hồ tạo nên kiềm chế nhất định đối với đại hán chột mắt.
- Tiểu súc sinh! Xem ra người đã diệt sạch cứ điểm của ta ở hạp cốc chính là ngươi rồi...
Đại hán chột mắt đột nhiên quay người, trong mắt lóe lên sát cơ khiến lòng người kinh hãi.
- Là ta thì đã sao? Triệu Phong cười lạnh một tiếng.
- Giết!
Đại hán chột mắt không để ý đến công kích của đám người Lục Tiểu Vân, trên mặt tràn đầy sát cơ, lao thẳng về phía Triệu Phong.
Triệu Phong giật mình, vội vàng phát huy Phiêu Lăng Độ đến hỏa hầu đại thành, tốc độ vượt qua toàn bộ thiếu niên thiên tài ở đây, nhanh chóng tháo chạy.
- Tiểu tử chạy đi đâu!
Thân hình của đại hán chột mắt vẫn ngày càng ép tới gần, hắn dù sao cũng là Đại Sư võ đạo, tốc độ còn trên Triệu Phong một bậc.
- Phá Sơn Chưởng...
Đại Sư thất trọng võ đạo đánh ra một chưởng như sập núi rách mây, Võ Đạo Nội Kình tuôn trào như sấm sét, cách không bao phủ lấy Triệu Phong.
Nếu đổi lại là Võ Giả bình thường, chỉ riêng một luồng Võ Đạo Nội Kình cách không này đã đủ để giết chết đối phương rồi.
Thế nhưng Triệu Phong nào phải Võ Giả lục trọng bình thường.
Huyền Phong Chưởng!
Thân hình Triệu Phong nhảy lên giữa không trung trong đầu đột nhiên hiện ra một chưởng huyền diệu của thiếu nữ trẻ tuổi kia, khẽ hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay lượn lờ một luồng khí tức màu xanh nhạt, đột nhiên luồng khí tức xoay tròn mãnh liệt, tuân theo một quỹ tích vô cùng kỳ lạ, va chạm với một chưởng cách không của đại hán chột mắt.
Chúa Tể Chi Vương
Đánh giá:
Truyện Chúa Tể Chi Vương
Story
Chương 72: Thủ lĩnh đạo phỉ
10.0/10 từ 32 lượt.