Chúa Tể Chi Vương
Chương 442: Đà Chủ
Giữa rừng hoang, Triệu Phong đứng lặng tại chỗ, khẽ nhíu mày, ngón cái đay đay huyệt Thái Dương, cảm thấy mắt trái u lam có chút trướng lên.
Không biết có phái là ảo giác hay không, mắt trái giống hệt vực băng hàn đàm trước kia, không còn lạnh lẽo như trước nữa, bên trong thỉnh thoảng hiện lên một tia rung động.
Loại cảm giác này, giống như một tòa Băng Sơn sắp tan thành sông hồ vậy.
- Loại cảm giác này...
Triệu Phong còn cảm thấy một tia yếu ớt mỏi mệt kèm theo.
Lần trước, lúc Thần Linh nhãn lột xác, dường như cũng có loại cảm giác như vậy.
Nhưng cảm giác lần này lại lặng lẽ hơn rất nhiều, dường như có cảm giác Thần Linh nhãn đang trướng lên.
Nếu không thúc dục Thần Linh nhãn thì còn đỡ, đến khi thúc dục, cảm giác trướng lên này sẽ sâu sắc hơn gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.
Triệu Phong không thể nào xác định, tình huống này là vì lúc ở trong Di tích Tử Thánh, Đồng tử của mình đã tiêu hao quá độ hay là Thần Linh nhãn sắp tiến vào quá trình biến dị.
Có lẽ đều là cả hai
Lúc này hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác “thúc hóa” kỳ lạ.
Thần Linh nhãn dị biến, mà phương hướng dị biến thì ngay chính bản thân Triệu Phong cũng không thể khống chế.
Đối với loại tình huống này, Triệu Phong cũng tương đối chờ mong, đồng thời có vài phần thấp thỏm lo lắng không yên.
Hắn cũng không biết rằng, dị biến tiếp theo của Thần Linh nhãn sẽ dẫn lối mình đến đâu.
Phù...
Triệu Phong ổn định tâm trạng, thúc dục lực lượng huyết mạch trong cơ thể.
Vụt...
Lực lượng huyết mạch có cảm giác mát lạnh, lập tức rót vào không gian trong mắt trái, ngăn cách với hàn đàm u lam.
Một khắc sau.
Mắt trái của Triệu Phong lại khôi phục con mắt màu đen bình thường, có vài phần ảm đạm.
Trong không gian mắt trái.
Hàn đàm u lam này có chút rung động, khí tức lạnh băng rút đi, sinh ra một loại cảm giác nhu hòa như nước.
- Lực lượng huyết mạch của ta, quả nhiên có quan hệ trực tiếp với thuộc tính của Thần Linh nhãn.
Triệu Phong phát hiện lực lượng huyết mạch trong cơ thể của mình, có chút trộn lẫn với Băng Thủy thuộc tính.
Phù...
Hắn thúc dục lực lượng huyết mạch, một chưởng đánh ra, trong hư không sản sinh một đóa hoa Băng Lôi, hiên hiện một tầng rung động như nước, nỡ rộ như thủy tinh mộng ảo.
Uy lực của chưởng pháp biến hóa không lớn.
Nhưng Triệu Phong phát hiện, khả năng khống chế và biến hóa vận dụng đối với lực lượng huyết mạch của mình, so với huyết mạch thuần băng hàn trước kia thì còn mạnh gấp mấy lần.
Trở về khu vực Hoành Vân, Thần Linh nhãn đột nhiên xuất hiện loại biến cố này, Triệu Phong cũng không biết đây là phúc hay họa.
Thế nhưng hắn nghĩ rằng, cho dù mình không sử dụng Thần Linh nhãn, chỉ bằng vào chiến lực và át chủ bài của mình, như vậy cũng đủ để tung hoành Thập Tam Quốc và hai đại Cường quốc rồi.
Giờ phút này.
Triệu Phong không thể đơn giản sử dụng Thần Linh nhãn, hắn đứng lặng yên giữa rừng cây, hơi có vẻ do dự, không biết nên đi hướng nào.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu nhảy lên vai hắn, vứt mấy đồng tiền cổ lên trời, sau đó nhe rằng cười, chỉ về một phía khác.
- Tiểu thần côn, tạm thời tin ngươi lần nữa.
Triệu Phong không nhịn được bật cười một tiếng.
Hắn cũng có chút bán tin bán nghi đối với thủ đoạn bói toán của Tiểu Tặc Miêu.
Vụt...
Triệu Phong hóa thành một đạo hồ quang điện mị mơ hồ không rõ, hướng về một khu vực nào đó trong rừng hoang mà bay đi.
Dựa theo phương hướng mà Tiểu Tặc Miêu chi, Triệu Phong một đường phi hành mấy ngàn dặm.
Phía trước vẫn là một mảnh đất hoang mênh mông không có người ở, nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện một vài dòng sông, hồ nước. Những dòng sông hồ nước kia, sản sinh một loại kêu gọi rất thân thiết đối với Thần Linh nhãn của Triệu Phong.
Trên đường đi, Triệu Phong tự nhiên đã gặp phải một ít Hung thú và Yêu thú, tất cả đều bị đánh chết trong nháy mắt, không có gì đáng lo ngại.
Tu vi của Triệu Phong hiện nay đạt tới Chân Huyền cấp đỉnh phong, thậm chí có thể xem như Nửa bước Chân Chủ cấp, cho dù không sử dụng Thần Linh nhãn thì hắn cũng không hề sợ hãi Chân Chủ cấp bình thường chút nào.
Phi hành mệt mỏi, Triệu Phong lại lấy “Thanh Phong Yến” bên trong Cổ Thiết Giới Chỉ ra chở, thay cho đi bộ.
Cổ Thiết Giới Chỉ không hổ là tinh phẩm mà Tàn linh Tử Thánh tặng cho, không những có thể bỏ vào vật phẩm bình thường, mà còn có thể bò linh sủng còn sống vào.
Bởi vì không tận lực bồi dưỡng, cho nên tu vi của Thanh Phong Yến vẫn chỉ tương đương với Nửa bước Chân Linh cảnh, nhưng luận năng lực phi hành thì nó lại mạnh hơn Chân Linh cảnh bình thường không ít.
Lại phi hành thêm mấy ngàn dặm, Triệu Phong vẫn không thoát ra khỏi khu vực hoang vu này.
Trong lòng Triệu Phong hơi có chút tức giận, đang chuẩn bị lôi Tiểu Tặc Miêu ra, chất vẫn một phen.
Nhưng đúng lúc này...
Vụt vụt vụt...
Trong một hạp cốc ở bên bờ trường giang phía dưới, đột nhiên có bảy tám đạo thân hình nhảy ra.
Những thân hình này, khí tức không tầm thường tu vi thấp nhất đều là Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, có hai vị Nửa bước Chân Linh cảnh, người cầm đầu thậm chí còn là cao nhân Chân Linh cảnh.
- Tặc Tử Liên minh Thiết Long, để mạng lại!
- Tại sao người của Liên minh Thiết Long lại đuổi giết tới đây nhanh như vậy?
Những thân ảnh này, dường như cũng chỉ vừa mới phát hiện ra Triệu Phong cả đám kinh hãi đỏ mắt, sát ý đằng đằng lao tới.
Triệu Phong còn chưa biết rõ tình huống không ngờ lại vô duyên vô cớ bị đánh giết.
Hắn vội vàng quét mắt nhìn, bộ dạng bảy tám người này có chút lộn xộn chật vật, hiển nhiên là vừa mới trải qua chiến đấu không lâu.
Người cầm đầu là một lão giả tông bào, là cao nhân Chân Linh cảnh, tu vi so với Vân Hải chân nhân năm xưa còn mạnh hơn một bậc.
- Chư vị cẩn thận, người này trẻ tuổi như vậy, không ngờ lại là một cao nhân Chân Linh cảnh.
Lão nhân tông bào này dùng linh thức quét qua Triệu Phong trái tim thoáng đập mạnh một cái.
Tu vi khí tức của Triệu Phong hắn hoàn toàn không nhìn thấu, nhưng có thể khẳng định rằng đối phương ít nhất cũng là cấp bậc Chân Linh cảnh.
Đám người này vừa trải qua một phen bị đuổi giết, liên tục chiến đấu chém giết, thực lực cũng không còn tại đỉnh phong nữa.
Sáu bảy người khác, lập tức như lâm phải đại địch, hết sức e dè đề phòng
Mặc dù bọn họ nhân số nhiều, thế nhưng muốn liên thủ để đối phó với một cao nhân Chân Linh cảnh, e rằng cho dù có thể giết chết hay khiến đối thủ trọng thương thì cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Triệu Phong bị tám người vây quanh, thân hình cũng không động đậy, thần sắc trên mặt hơi đổi, ban đầu là kinh ngạc, sau đó trở nên vui mừng.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người rồi.
Triệu Phong có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng.
Thấy Triệu Phong bị vây quanh mà vẫn không kinh sợ, ngược lại còn mừng rỡ, sắc mặt lão nhân tông bào càng thêm ngưng trọng, thầm nghĩ không ổn.
- Tặc tử, trước khi chết, hãy xưng tên ra!
Một thanh niên cầm bào tu vi Nửa bước Chân Linh cảnh khác bước ra, bộ dạng ghét ác như cừu, hét lớn.
Đối mặt với loại tình huống này, Triệu Phong vô thức muốn phát động “Tâm Linh Chi Nhãn”, như vậy thì có thể biết được toàn bộ đáp án từ những người kia, với hiệu suất nhanh nhất.
Thế nhưng Thần Linh nhãn lại truyền đến loại cảm giác bành trướng đau đớn, khiến cho hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Haizz... Không thể dùng Thần Linh nhãn một thời gian, quả thật là có chút không quen.
Triệu Phong bất đắc dĩ thở dài.
Chẳng qua, tâm niệm hắn chợt xoay chuyển, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười vui
Trước kia, hắn có sự trợ giúp của Thần Linh nhãn, có khả năng khống chế cục diện, thông suốt mọi chuyện, khiến cho tất cả mọi hư thực trước mắt, đều không thể che giấu hay ẩn trốn.
Nhưng bây giờ.
Triệu Phong tạm thời không dám khinh suất vận dụng Thần Linh nhãn, liền có thể sống theo cách của “một người bình thường”.
Loại chuyển hóa tâm tình này, khiến cho thần sắc lạnh lùng đạm mạc của Triệu Phong thoáng hỏa tan đi phần nào, biểu lộ có vài phần thư thái trầm ngâm.
- Cũng tốt, trước khi chết, cũng nên cho các ngươi biết mình đã chết trong tay ai... Bổn Đà chủ, họ Triệu tên Phong
Triệu Phong làm ra bộ dạng cao thâm mạt trắc.
Hắn trực tiếp báo ra tên thật của mình.
Năm đó, Triệu Phong tham gia Liên minh thịnh hội, giống như viên sao chổi kỳ tích, đạt được hạng nhất, danh chấn Hoành Vân Thập Tam Quốc.
Bây giờ, mặc dù đã qua hai năm, nhưng Triệu Phong tin rằng tên của mình vẫn chưa bị thế nhân quên đi hoàn toàn.
Triệu Phong?
Bảy tám người ở đây thoáng sững sờ.
Mấy người trong đó thậm chí còn cẩn thận nhớ lại, nhưng bất kể ra sao cũng không nhớ nổi có cao nhân Chân Linh cảnh nào tên là Triệu Phong
- Chưa... Chưa từng nghe qua bao giờ...
Mấy người hai mặt nhìn nhau, thoáng có chút kinh ngạc.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía lão nhân tông bào.
Lão nhân tông bào hiển nhiên vô cùng có tư lịch, có lẽ biết được phần lớn cao nhân Chân Linh cảnh của khu vực Hoành Vân này.
Thế nhưng
Lão nhân tông bào cũng khẽ lắc đầu, thoáng cau mày.
Thiên tài Chân Linh cảnh trẻ tuổi như vậy, phóng mắt khắp hai đại Cường quốc, dường như cũng chỉ có đám người Bắc Mặc đã đi tham gia Thánh Vực Chân Long Hội vào mấy tháng trước mà thôi.
Xem biểu lộ của những người này, Triệu Phong không khỏi cảm thấy ngoài dự liệu.
Nhớ lại ngày xưa, hắn cũng được xem là uy danh lan truyền khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc, thế mà những người này lại không biết tên hắn.
Điều này, quả thực khiến hắn cảm thấy có chút ngoài dự liệu.
Trong bảy tám người này, chỉ có một tên thanh niên Nửa bước Chân Linh cảnh khẽ lẩm bẩm:
- Tên này, dường như có chút giống tên đã bị treo thường truy sát vào hai năm trước...
Đột nhiên.
- Triệu Đà chủ... Đà chủ?
Trong lòng lão nhân tông bào bỗng nhiên chấn động hoảng sợ nhìn về phía Triệu Phong trong lòng thoáng xuất hiện một tia ý niệm sợ hãi.
Phóng mắt khắp khu vực Hoành Vân này, cao nhân Chân Linh cảnh vô cùng cao cao tại thượng ít nhất cũng là cấp bậc Trưởng lão của tuyệt đại đa số thế lực Tông phái.
Mà danh hiệu Đà chủ này, là dùng để chỉ một cấp bậc, nhưng nếu đặt ở khu vực Hoành Vân này thì tuyệt đối là loại tình huống không thể tưởng tượng nổi.
Duy nhất chỉ có Xích Nguyệt Ma Giáo gần như thống nhất Đại lục vào mấy trăm năm trước cùng với những Chân Chủ cấp cực mạnh mới có thể ngồi lên vị trí Đà chủ.
Đặc biệt là hai năm gần đây, dư nghiệt của Xích Nguyệt Ma Giáo lại một lần nữa xuất hiện tại một vài khu vực xa xôi hẻo lánh, tro tàn lại cháy.
Đằng sau Liên minh Thiết Long này chính là có sự ủng hộ của Xích Nguyệt Ma Giáo, đây cũng không phải là bí mật lớn gì trong đám cao tầng ở khu vực Hoành Vân.
- Chẳng lẽ người này là...
Trong lòng lão nhân tông bào khủng hoảng trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Nếu như suy đoán là thật, vậy thì cho dù đội nhân mã của mình có mạnh gấp mấy lần đi nữa, cũng không đủ nhét kẽ răng đối phương
Bất luận một vị Đà chủ nào của Xích Nguyệt Ma Giáo, tuyệt đối đều là cự đầu tọa trấn một phương
Xích Nguyệt Ma Giáo ngày xưa, bất kỳ một phân đà nào, cũng đều sức tiêu diệt khu vực Hoành Vân, đây là điều không phải hoài nghi.
- Đúng vậy, ta chính là Triệu Đà chủ.
Triệu Phong lạnh nhạt tự nhiên, cũng không phủ nhận.
Ở trong Thiết Huyết Giáo, hắn đúng là Đà chủ tọa trấn một phương
Theo như lời nói và hành vi của đám người lão nhân tông bào, trong lòng Triệu Phong đã có chút suy đoán.
Nơi này khẳng định không phải là khu vực Thập Tam Quốc.
Theo hắn phỏng đoán, đây cũng không phải là Thiết Long Cường Quốc, mà là khu vực của Thiên Phong Cường Quốc trước kia.
Nếu như trong Thập Tam Quốc, nhắc đến cái tên “Triệu Phong”, những người này làm sao có thể không biết.
Dù sao thì trong Liên minh thịnh hội của mười ba Tông năm xưa, uy danh của Triệu Phong cũng lan truyền khắp mười ba nước, về sau còn bị Vân Hải chân nhân truy nã khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc.
Như vậy, đây rốt cuộc là Thiết Long Cường Quốc hay là Thiên Phong Cường Quốc?
- Liên minh Thiết Long quả thật là xem trọng Khương mỗ, không ngờ lại phái ra cường giả cấp bậc như ngươi đến đây truy sát ta.
Lão nhân tông bào hít một hơi thật sâu, khóe miệng có chút cay đắng và bất đắc dĩ sâu
Sắc.
Tu vi khí tức của Triệu Phong thâm bất khả trắc, phảng phất như dung hòa với thiên địa làm một thể, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Đối phương lại tự xưng là “Đà chủ”, trong lòng lão nhân tông bào thầm suy đoán, đã xác định đến năm sáu phần.
- Tam điện hạ, các ngươi nhanh chạy trốn, hội họp với Túc lão và Tĩnh công chúa. Người này cứ giao cho lão phu.
Thanh âm của lão nhân tông bào trở nên dồn dập, đột nhiên hét lớn một tiếng, Chân Linh khí toàn thân thiêu đốt sôi trào, khí tức tăng vọt gấp mấy lần.
Trong nháy mắt, trong phạm vi hai ba chục trượng hào quang xích hoàng như rồng trùng trùng điệp điệp, áp bách về phía Triệu Phong
Thân hình Triệu Phong thoáng trầm xuống hơi có chút ngoài dự liệu.
Vì chống lại Triệu Phong lão nhân tông bào thậm chí không tiếc thiêu đốt Chân Linh khí, nhằm giúp đám người “Tam điện hạ” này có được cơ hội chạy trốn.
- Khương lão, ngươi...
Thanh niên cầm bào này thì ra chính là Tam điện hạ, con mắt đỏ bừng ươn ướt, nuốt lệ dẫn sáu người còn lại cấp tốc thối lui.
Trước khi thối lui, hắn nhìn thiếu niên tóc lam một cái thật sâu, đối phương rốt cuộc là nhân vật khủng bố như thế nào, mà lại khiến cho Khương lão đức cao vọng trọng cảm thấy tuyệt vọng không có một chút phần thắng nào...
Nham Long Trấn Vực!
Lão giả họ Khương ngửa mặt lên trời thét dài, Chân khí thiêu đốt, không ngừng đánh ra mấy chưởng, phát ra hào quạng xích hoàng cực kỳ rực rỡ, mơ hồ đan xen những hư ảnh Nham Long xích hoàng nặng nề như núi, gió rít gào, như muốn nuốt chửng thân hình Triệu Phong.
Chúa Tể Chi Vương
Không biết có phái là ảo giác hay không, mắt trái giống hệt vực băng hàn đàm trước kia, không còn lạnh lẽo như trước nữa, bên trong thỉnh thoảng hiện lên một tia rung động.
Loại cảm giác này, giống như một tòa Băng Sơn sắp tan thành sông hồ vậy.
- Loại cảm giác này...
Triệu Phong còn cảm thấy một tia yếu ớt mỏi mệt kèm theo.
Lần trước, lúc Thần Linh nhãn lột xác, dường như cũng có loại cảm giác như vậy.
Nhưng cảm giác lần này lại lặng lẽ hơn rất nhiều, dường như có cảm giác Thần Linh nhãn đang trướng lên.
Nếu không thúc dục Thần Linh nhãn thì còn đỡ, đến khi thúc dục, cảm giác trướng lên này sẽ sâu sắc hơn gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.
Triệu Phong không thể nào xác định, tình huống này là vì lúc ở trong Di tích Tử Thánh, Đồng tử của mình đã tiêu hao quá độ hay là Thần Linh nhãn sắp tiến vào quá trình biến dị.
Có lẽ đều là cả hai
Lúc này hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác “thúc hóa” kỳ lạ.
Thần Linh nhãn dị biến, mà phương hướng dị biến thì ngay chính bản thân Triệu Phong cũng không thể khống chế.
Đối với loại tình huống này, Triệu Phong cũng tương đối chờ mong, đồng thời có vài phần thấp thỏm lo lắng không yên.
Hắn cũng không biết rằng, dị biến tiếp theo của Thần Linh nhãn sẽ dẫn lối mình đến đâu.
Phù...
Triệu Phong ổn định tâm trạng, thúc dục lực lượng huyết mạch trong cơ thể.
Vụt...
Lực lượng huyết mạch có cảm giác mát lạnh, lập tức rót vào không gian trong mắt trái, ngăn cách với hàn đàm u lam.
Một khắc sau.
Mắt trái của Triệu Phong lại khôi phục con mắt màu đen bình thường, có vài phần ảm đạm.
Trong không gian mắt trái.
Hàn đàm u lam này có chút rung động, khí tức lạnh băng rút đi, sinh ra một loại cảm giác nhu hòa như nước.
- Lực lượng huyết mạch của ta, quả nhiên có quan hệ trực tiếp với thuộc tính của Thần Linh nhãn.
Triệu Phong phát hiện lực lượng huyết mạch trong cơ thể của mình, có chút trộn lẫn với Băng Thủy thuộc tính.
Phù...
Hắn thúc dục lực lượng huyết mạch, một chưởng đánh ra, trong hư không sản sinh một đóa hoa Băng Lôi, hiên hiện một tầng rung động như nước, nỡ rộ như thủy tinh mộng ảo.
Uy lực của chưởng pháp biến hóa không lớn.
Nhưng Triệu Phong phát hiện, khả năng khống chế và biến hóa vận dụng đối với lực lượng huyết mạch của mình, so với huyết mạch thuần băng hàn trước kia thì còn mạnh gấp mấy lần.
Trở về khu vực Hoành Vân, Thần Linh nhãn đột nhiên xuất hiện loại biến cố này, Triệu Phong cũng không biết đây là phúc hay họa.
Thế nhưng hắn nghĩ rằng, cho dù mình không sử dụng Thần Linh nhãn, chỉ bằng vào chiến lực và át chủ bài của mình, như vậy cũng đủ để tung hoành Thập Tam Quốc và hai đại Cường quốc rồi.
Giờ phút này.
Triệu Phong không thể đơn giản sử dụng Thần Linh nhãn, hắn đứng lặng yên giữa rừng cây, hơi có vẻ do dự, không biết nên đi hướng nào.
Meo meo!
Tiểu Tặc Miêu nhảy lên vai hắn, vứt mấy đồng tiền cổ lên trời, sau đó nhe rằng cười, chỉ về một phía khác.
- Tiểu thần côn, tạm thời tin ngươi lần nữa.
Triệu Phong không nhịn được bật cười một tiếng.
Hắn cũng có chút bán tin bán nghi đối với thủ đoạn bói toán của Tiểu Tặc Miêu.
Vụt...
Triệu Phong hóa thành một đạo hồ quang điện mị mơ hồ không rõ, hướng về một khu vực nào đó trong rừng hoang mà bay đi.
Dựa theo phương hướng mà Tiểu Tặc Miêu chi, Triệu Phong một đường phi hành mấy ngàn dặm.
Phía trước vẫn là một mảnh đất hoang mênh mông không có người ở, nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện một vài dòng sông, hồ nước. Những dòng sông hồ nước kia, sản sinh một loại kêu gọi rất thân thiết đối với Thần Linh nhãn của Triệu Phong.
Trên đường đi, Triệu Phong tự nhiên đã gặp phải một ít Hung thú và Yêu thú, tất cả đều bị đánh chết trong nháy mắt, không có gì đáng lo ngại.
Tu vi của Triệu Phong hiện nay đạt tới Chân Huyền cấp đỉnh phong, thậm chí có thể xem như Nửa bước Chân Chủ cấp, cho dù không sử dụng Thần Linh nhãn thì hắn cũng không hề sợ hãi Chân Chủ cấp bình thường chút nào.
Phi hành mệt mỏi, Triệu Phong lại lấy “Thanh Phong Yến” bên trong Cổ Thiết Giới Chỉ ra chở, thay cho đi bộ.
Cổ Thiết Giới Chỉ không hổ là tinh phẩm mà Tàn linh Tử Thánh tặng cho, không những có thể bỏ vào vật phẩm bình thường, mà còn có thể bò linh sủng còn sống vào.
Bởi vì không tận lực bồi dưỡng, cho nên tu vi của Thanh Phong Yến vẫn chỉ tương đương với Nửa bước Chân Linh cảnh, nhưng luận năng lực phi hành thì nó lại mạnh hơn Chân Linh cảnh bình thường không ít.
Lại phi hành thêm mấy ngàn dặm, Triệu Phong vẫn không thoát ra khỏi khu vực hoang vu này.
Trong lòng Triệu Phong hơi có chút tức giận, đang chuẩn bị lôi Tiểu Tặc Miêu ra, chất vẫn một phen.
Nhưng đúng lúc này...
Vụt vụt vụt...
Trong một hạp cốc ở bên bờ trường giang phía dưới, đột nhiên có bảy tám đạo thân hình nhảy ra.
Những thân hình này, khí tức không tầm thường tu vi thấp nhất đều là Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, có hai vị Nửa bước Chân Linh cảnh, người cầm đầu thậm chí còn là cao nhân Chân Linh cảnh.
- Tặc Tử Liên minh Thiết Long, để mạng lại!
- Tại sao người của Liên minh Thiết Long lại đuổi giết tới đây nhanh như vậy?
Những thân ảnh này, dường như cũng chỉ vừa mới phát hiện ra Triệu Phong cả đám kinh hãi đỏ mắt, sát ý đằng đằng lao tới.
Triệu Phong còn chưa biết rõ tình huống không ngờ lại vô duyên vô cớ bị đánh giết.
Hắn vội vàng quét mắt nhìn, bộ dạng bảy tám người này có chút lộn xộn chật vật, hiển nhiên là vừa mới trải qua chiến đấu không lâu.
Người cầm đầu là một lão giả tông bào, là cao nhân Chân Linh cảnh, tu vi so với Vân Hải chân nhân năm xưa còn mạnh hơn một bậc.
- Chư vị cẩn thận, người này trẻ tuổi như vậy, không ngờ lại là một cao nhân Chân Linh cảnh.
Lão nhân tông bào này dùng linh thức quét qua Triệu Phong trái tim thoáng đập mạnh một cái.
Tu vi khí tức của Triệu Phong hắn hoàn toàn không nhìn thấu, nhưng có thể khẳng định rằng đối phương ít nhất cũng là cấp bậc Chân Linh cảnh.
Đám người này vừa trải qua một phen bị đuổi giết, liên tục chiến đấu chém giết, thực lực cũng không còn tại đỉnh phong nữa.
Sáu bảy người khác, lập tức như lâm phải đại địch, hết sức e dè đề phòng
Mặc dù bọn họ nhân số nhiều, thế nhưng muốn liên thủ để đối phó với một cao nhân Chân Linh cảnh, e rằng cho dù có thể giết chết hay khiến đối thủ trọng thương thì cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Triệu Phong bị tám người vây quanh, thân hình cũng không động đậy, thần sắc trên mặt hơi đổi, ban đầu là kinh ngạc, sau đó trở nên vui mừng.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người rồi.
Triệu Phong có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng.
Thấy Triệu Phong bị vây quanh mà vẫn không kinh sợ, ngược lại còn mừng rỡ, sắc mặt lão nhân tông bào càng thêm ngưng trọng, thầm nghĩ không ổn.
- Tặc tử, trước khi chết, hãy xưng tên ra!
Một thanh niên cầm bào tu vi Nửa bước Chân Linh cảnh khác bước ra, bộ dạng ghét ác như cừu, hét lớn.
Đối mặt với loại tình huống này, Triệu Phong vô thức muốn phát động “Tâm Linh Chi Nhãn”, như vậy thì có thể biết được toàn bộ đáp án từ những người kia, với hiệu suất nhanh nhất.
Thế nhưng Thần Linh nhãn lại truyền đến loại cảm giác bành trướng đau đớn, khiến cho hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Haizz... Không thể dùng Thần Linh nhãn một thời gian, quả thật là có chút không quen.
Triệu Phong bất đắc dĩ thở dài.
Chẳng qua, tâm niệm hắn chợt xoay chuyển, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười vui
Trước kia, hắn có sự trợ giúp của Thần Linh nhãn, có khả năng khống chế cục diện, thông suốt mọi chuyện, khiến cho tất cả mọi hư thực trước mắt, đều không thể che giấu hay ẩn trốn.
Nhưng bây giờ.
Triệu Phong tạm thời không dám khinh suất vận dụng Thần Linh nhãn, liền có thể sống theo cách của “một người bình thường”.
Loại chuyển hóa tâm tình này, khiến cho thần sắc lạnh lùng đạm mạc của Triệu Phong thoáng hỏa tan đi phần nào, biểu lộ có vài phần thư thái trầm ngâm.
- Cũng tốt, trước khi chết, cũng nên cho các ngươi biết mình đã chết trong tay ai... Bổn Đà chủ, họ Triệu tên Phong
Triệu Phong làm ra bộ dạng cao thâm mạt trắc.
Hắn trực tiếp báo ra tên thật của mình.
Năm đó, Triệu Phong tham gia Liên minh thịnh hội, giống như viên sao chổi kỳ tích, đạt được hạng nhất, danh chấn Hoành Vân Thập Tam Quốc.
Bây giờ, mặc dù đã qua hai năm, nhưng Triệu Phong tin rằng tên của mình vẫn chưa bị thế nhân quên đi hoàn toàn.
Triệu Phong?
Bảy tám người ở đây thoáng sững sờ.
Mấy người trong đó thậm chí còn cẩn thận nhớ lại, nhưng bất kể ra sao cũng không nhớ nổi có cao nhân Chân Linh cảnh nào tên là Triệu Phong
- Chưa... Chưa từng nghe qua bao giờ...
Mấy người hai mặt nhìn nhau, thoáng có chút kinh ngạc.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía lão nhân tông bào.
Lão nhân tông bào hiển nhiên vô cùng có tư lịch, có lẽ biết được phần lớn cao nhân Chân Linh cảnh của khu vực Hoành Vân này.
Thế nhưng
Lão nhân tông bào cũng khẽ lắc đầu, thoáng cau mày.
Thiên tài Chân Linh cảnh trẻ tuổi như vậy, phóng mắt khắp hai đại Cường quốc, dường như cũng chỉ có đám người Bắc Mặc đã đi tham gia Thánh Vực Chân Long Hội vào mấy tháng trước mà thôi.
Xem biểu lộ của những người này, Triệu Phong không khỏi cảm thấy ngoài dự liệu.
Nhớ lại ngày xưa, hắn cũng được xem là uy danh lan truyền khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc, thế mà những người này lại không biết tên hắn.
Điều này, quả thực khiến hắn cảm thấy có chút ngoài dự liệu.
Trong bảy tám người này, chỉ có một tên thanh niên Nửa bước Chân Linh cảnh khẽ lẩm bẩm:
- Tên này, dường như có chút giống tên đã bị treo thường truy sát vào hai năm trước...
Đột nhiên.
- Triệu Đà chủ... Đà chủ?
Trong lòng lão nhân tông bào bỗng nhiên chấn động hoảng sợ nhìn về phía Triệu Phong trong lòng thoáng xuất hiện một tia ý niệm sợ hãi.
Phóng mắt khắp khu vực Hoành Vân này, cao nhân Chân Linh cảnh vô cùng cao cao tại thượng ít nhất cũng là cấp bậc Trưởng lão của tuyệt đại đa số thế lực Tông phái.
Mà danh hiệu Đà chủ này, là dùng để chỉ một cấp bậc, nhưng nếu đặt ở khu vực Hoành Vân này thì tuyệt đối là loại tình huống không thể tưởng tượng nổi.
Duy nhất chỉ có Xích Nguyệt Ma Giáo gần như thống nhất Đại lục vào mấy trăm năm trước cùng với những Chân Chủ cấp cực mạnh mới có thể ngồi lên vị trí Đà chủ.
Đặc biệt là hai năm gần đây, dư nghiệt của Xích Nguyệt Ma Giáo lại một lần nữa xuất hiện tại một vài khu vực xa xôi hẻo lánh, tro tàn lại cháy.
Đằng sau Liên minh Thiết Long này chính là có sự ủng hộ của Xích Nguyệt Ma Giáo, đây cũng không phải là bí mật lớn gì trong đám cao tầng ở khu vực Hoành Vân.
- Chẳng lẽ người này là...
Trong lòng lão nhân tông bào khủng hoảng trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Nếu như suy đoán là thật, vậy thì cho dù đội nhân mã của mình có mạnh gấp mấy lần đi nữa, cũng không đủ nhét kẽ răng đối phương
Bất luận một vị Đà chủ nào của Xích Nguyệt Ma Giáo, tuyệt đối đều là cự đầu tọa trấn một phương
Xích Nguyệt Ma Giáo ngày xưa, bất kỳ một phân đà nào, cũng đều sức tiêu diệt khu vực Hoành Vân, đây là điều không phải hoài nghi.
- Đúng vậy, ta chính là Triệu Đà chủ.
Triệu Phong lạnh nhạt tự nhiên, cũng không phủ nhận.
Ở trong Thiết Huyết Giáo, hắn đúng là Đà chủ tọa trấn một phương
Theo như lời nói và hành vi của đám người lão nhân tông bào, trong lòng Triệu Phong đã có chút suy đoán.
Nơi này khẳng định không phải là khu vực Thập Tam Quốc.
Theo hắn phỏng đoán, đây cũng không phải là Thiết Long Cường Quốc, mà là khu vực của Thiên Phong Cường Quốc trước kia.
Nếu như trong Thập Tam Quốc, nhắc đến cái tên “Triệu Phong”, những người này làm sao có thể không biết.
Dù sao thì trong Liên minh thịnh hội của mười ba Tông năm xưa, uy danh của Triệu Phong cũng lan truyền khắp mười ba nước, về sau còn bị Vân Hải chân nhân truy nã khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc.
Như vậy, đây rốt cuộc là Thiết Long Cường Quốc hay là Thiên Phong Cường Quốc?
- Liên minh Thiết Long quả thật là xem trọng Khương mỗ, không ngờ lại phái ra cường giả cấp bậc như ngươi đến đây truy sát ta.
Lão nhân tông bào hít một hơi thật sâu, khóe miệng có chút cay đắng và bất đắc dĩ sâu
Sắc.
Tu vi khí tức của Triệu Phong thâm bất khả trắc, phảng phất như dung hòa với thiên địa làm một thể, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Đối phương lại tự xưng là “Đà chủ”, trong lòng lão nhân tông bào thầm suy đoán, đã xác định đến năm sáu phần.
- Tam điện hạ, các ngươi nhanh chạy trốn, hội họp với Túc lão và Tĩnh công chúa. Người này cứ giao cho lão phu.
Thanh âm của lão nhân tông bào trở nên dồn dập, đột nhiên hét lớn một tiếng, Chân Linh khí toàn thân thiêu đốt sôi trào, khí tức tăng vọt gấp mấy lần.
Trong nháy mắt, trong phạm vi hai ba chục trượng hào quang xích hoàng như rồng trùng trùng điệp điệp, áp bách về phía Triệu Phong
Thân hình Triệu Phong thoáng trầm xuống hơi có chút ngoài dự liệu.
Vì chống lại Triệu Phong lão nhân tông bào thậm chí không tiếc thiêu đốt Chân Linh khí, nhằm giúp đám người “Tam điện hạ” này có được cơ hội chạy trốn.
- Khương lão, ngươi...
Thanh niên cầm bào này thì ra chính là Tam điện hạ, con mắt đỏ bừng ươn ướt, nuốt lệ dẫn sáu người còn lại cấp tốc thối lui.
Trước khi thối lui, hắn nhìn thiếu niên tóc lam một cái thật sâu, đối phương rốt cuộc là nhân vật khủng bố như thế nào, mà lại khiến cho Khương lão đức cao vọng trọng cảm thấy tuyệt vọng không có một chút phần thắng nào...
Nham Long Trấn Vực!
Lão giả họ Khương ngửa mặt lên trời thét dài, Chân khí thiêu đốt, không ngừng đánh ra mấy chưởng, phát ra hào quạng xích hoàng cực kỳ rực rỡ, mơ hồ đan xen những hư ảnh Nham Long xích hoàng nặng nề như núi, gió rít gào, như muốn nuốt chửng thân hình Triệu Phong.
Chúa Tể Chi Vương
Đánh giá:
Truyện Chúa Tể Chi Vương
Story
Chương 442: Đà Chủ
10.0/10 từ 32 lượt.