Chúa Tể Chi Vương
Chương 211: Tiểu hội luận bàn 2
Trận chiến giữa Bắc Mặc và Mạnh Vân, hoàn toàn là cường thế đè ép, Mạnh Vân có tu vi đạt tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, vậy mà lại bị thua chỉ trong mấy chiêu.
Nhất thời, trên sân lập tức xôn xao nghị luận, đám đệ tử của ba Tông đều thất sắc.
Oanh động như vậy không chỉ vì thực lực của Bắc Mặc cường đại, mà còn có quan hệ tới bản thân Hiểu Nguyệt Tông.
Mồi lần Hiểu Nguyệt Tông tham gia Tiểu Hội Tam Tông, gần như đều xếp cuối, sau Vân Hải chân nhân, từ đó không còn xuất hiện nhân vật thiên tài xuất sắc nữa.
- Kẻ này đạt được truyền thừa, dường như không phải tầm thường.
Tông chủ và các trưởng lão của Lăng Nguyệt Tông đều thoáng trao đổi ánh mắt với nhau.
Tam tông đều có nơi thí luyện riêng, hơn nữa còn là nhất mạch tương truyền, tình huống đạt được truyền thừa trong thí luyện cực kỳ hiếm. Bình thường trong vòng trăm năm cũng khó xuất hiện được mấy lần, như lần này, mỗi một Tông đều xuất hiện một người, quả thật hiếm, điều này có liên quan tới số mệnh của ba Tông, thậm chí là toàn bộ đại lục.
Cho dù là truyền thừa thì cũng có sự phân chia mạnh yếu.
Hiển nhiên, Minh Thủy truyền thừa của Bắc Mặc chính là một loại truyền thừa rất mạnh, theo lời Vân Hải chân nhân thì nó chính là một trong những loại truyền thừa mạnh nhất của Phù Loan Điện.
- Không ngờ lần này Hiểu Nguyệt Tông lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy.
Thủ tịch đệ tử Mao Phi của Ngân Nguyệt Tông khẽ động dung.
Thực lực mà Bắc Mặc biểu hiện ra, khiến cho Thủ tịch đệ tử như hắn cũng không thể nắm chắc phần thắng.
- Để ta lên!
Kiếm khách mặc áo khoác màu bạc ở bên cạnh Mao Phi đứng lên, thanh âm có vài phần âm trầm.
- Thượng Quan Vũ, ngươi phải cần thận.
Mao Phi gật đầu dặn dò.
Mặc dù Thượng Quan Vũ là đệ tử chân truyền hạng ba của Ngân Nguyệt Tông, thế nhưng bản thân hắn lại nhận được truyền thừa, sức chiến đấu thực sự còn mạnh hơn đệ tử chân truyền hạng hai như Lý Hoành.
- Bắc huynh, ngươi cũng nên cần thận.
Ánh mắt của Thượng Quan Vũ sắc bén như mũi kiếm, một luồng kiếm thế trên người chợt dâng cao.
Choang...
Kiếm quạng lãnh liệt xẹt qua hư không một đạo cầu vồng lạnh lẽo, ngưng tụ như dải lụa, chém thẳng về phía Bắc Mặc.
Một kiếm này khiến người nhìn có cảm giác trùng kích thị giác cường đại, giống như sét đánh giữa trời đêm.
Sắc mặt của Bắc Mặc trở nên ngưng trọng, không ngờ lại gặp phải người tu hành am hiểu kiếm đạo.
“Nguyệt Tam Tông”, tự nhiên không phải dùng kiếm đạo làm chủ, thế nhưng người tu hành kiếm đạo lại rất thịnh hành trên đại lục, đặc biệt là vào vạn năm trước. Cho dù là hiện nay thì trên thế gian vẫn có rất nhiều Kiếm Đạo truyền thừa.
Đặc điểm lớn nhất của Kiếm Đạo truyền thừa chính là cộng kích rất mạnh, kiếm tẩu thiên phong (*), chú ý đến việc lấy một kiếm phá vạn pháp, truy cầu cực hạn đại đạo.
(*) nét bút nghiêng, kỳ chiêu, đường lối khác với lệ thường
Giờ phút này, Thượng Quan Vũ chém ra một kiếm, kiếm thế đã không còn là chiêu thức mà người có tu vi Ngũ trọng thiên bình thường có thể chống đỡ.
Minh Thủy Hóa Sơn!
Bắc Mặc khẽ hít một hơi, màu u lam quanh người rung động, sao đó dâng cao, phảng phất như một tòa núi mười vạn cân, với sức nặng không gì bì nổi áp bách về phía đối thủ. Nếu là đối thủ cùng cấp, gặp phải công kích mạnh mẽ huyền ảo như vậy, rất có thể sẽ thổ huyết tại chỗ.
Thân hình của Thượng Quan Vũ chỉ hơi chậm lại, “tấm lụa” kiếm khí lãnh liệt lạnh lẽo thoáng chém “Minh Thủy Hóa Sơn” của Bắc Mặc thành hai đoạn, đồng thời chính hắn cũng bị chấn lui vài bước.
- Công kích thật mạnh!
Thành viên đệ tử của ba Tông đều không nhịn được sợ hãi thán phục.
Truyền thừa của Bắc Mặc rõ ràng sở trường phòng ngự, mà Kiếm Đạo truyền thừa của Thượng Quan Vũ thì lại am hiểu công kích.
Trên sân, hai đạo thân ảnh giao thoa, kiếm thế của Thượng Quan Vũ hết tầng này đến tầng khác, giống như “bạo vũ lê hoa” (*), không ngớt không dứt.
(*) hoa lê trong mưa
- Người tu hành kiếm đạo, quả nhiên rất khó đối phó.
Ngạo Thiên Nguyệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, thoáng lâm vào hồi ức ngắn ngủi.
Với thực lực cấp độ của hắn hiện nay, tự nhiên không sợ Thượng Quan Vũ, thậm chí còn không để đối phương vào mắt.
Nhưng trong “Tứ đại tân tú” của liên minh Thập Tam Tông, có một người phong hoa tuyệt đại, cầm trong tay một thanh kiếm dài ba thước, ngạo nghễ vô địch trong đám cùng lứa, được xưng là “Nhất Kiếm Trảm Thiên Hoa”.
Ý là, một kiếm chém ngang thiên tài trong thiên hạ, kiếm đạo quang hoa của hắn đã dẫm nát toàn bộ thiên tài của liên minh Thập Tam Tông dưới chân.
Ngay cả Ngạo Thiên Nguyệt cũng bại trong tay nàng.
Người đó chính là Thương Vũ Nguyệt, đứng đầu trong “Tứ đại tân tú”, xuất thân từ “Vân Kiếm Tông”, Tông môn xếp hạng nhất trong liên minh Thập Tam Tông.
Giờ phút này, Thượng Quan Vũ và Thương Vũ Nguyệt cũng giống nhau, đều là thiên tài kiếm đạo sở trường tấn công.
Công kích của Thượng Quan Vũ, thậm chí đủ tạo thành uy hiếp chí mạng cho cường giả Lục trọng thiên, ngay cả Bắc Mặc trong chốc lát cũng không thể chiếm được nửa phần tiện nghi.
- Triệu sư đệ, ngươi cho rằng Bắc sư đệ có bao nhiêu phần thắng?
Dương Càn hỏi.
- Bắc sư huynh thắng, Minh Thủy truyện thừa của hắn thiên về phòng ngự, tác dụng chậm nhưng cường đại. Mà người tu hành kiếm đạo, đều nhờ vào nhuệ khí “nhất cỗ tác khí” (*), nếu một lần không thành công thì sẽ suy kiệt.
(*) một tiếng trống làm tăng sĩ khí
Triệu Phong tự tin nói.
Nghe vậy, Đại trưởng lão và Dương Càn đều khẽ gật đầu, người có nhãn lực cũng có cách nhìn giống Triệu Phong.
- Minh Thủy Nghịch Lãng!
Tầng u lam quanh người Bắc Mặc rung động, đột nhiên áp súc bộc phát, phảng phạt một con thuyền với khí thế bàng bạc, mạnh mẽ chưa từng có từ trước tới nay, đánh tan kiếm thế của Thượng Quan Vũ.
Thượng Quan Vũ bị đẩy lui vài chục trượng, quần áo có vài chỗ bị rách nát, hơi thở dốc.
- Đa tạ!
Sắc mặt của Bắc Mặc vẫn trầm lặng, vô kinh vô hỉ, phảng phất như đây chỉ là chuyện quá bình thường.
Sau khi thắng liên tiếp hai người, hắn vẫn còn dư lực, đột nhiên ánh mắt rơi lên người Mao Phi.
Khiêu chiến Thủ tịch đệ tử!
Thần sắc của đệ tử ba Tông đều chợt thay đổi.
Nếu như Bắc Mặc lại chiến thắng Mao Phi, vậy cơ bản xem như bằng vào sức một mình mà dẫm nát Ngân Nguyệt Tông dưới chân.
- Được!
Mao Phi chậm rãi đứng dậy.
- Bắc sư đệ, ngươi đã đại chiến hai trận rồi, ít nhiều cũng có chút hao tổn, hay là để sư huynh ta lên đi!
Thân hình Dương Càn chợt lóe lên, đi vào trung tâm sân đấu.
Bắc Mặc cũng không phản đối, mặt không biểu tình quay trở lại góc của Hiểu Nguyệt Tông.
Vân Hải chân nhân khẽ gật đầu, biểu hiện của Bắc Mặc xem như đã khiến mình nở mày nở mặt rồi.
Lúc này, trên sân đấu.
Hai đại đệ tử chân truyền Dương Càn và Mao Phi đã lao vào chiến đấu.
Tranh phong đọ sức giữa Thủ tịch đệ tử, khí thế hùng hậu, hơn xa những cuộc chiến
Trong tay Dương Càn là một thành trường đao cổ kim, khí thế dâng trào như sông lớn, đại khai đại hợp, cương liệt bá đạo, có cảm giác cường thế bễ nghễ vô địch, giống như bá giả hàng lâm.
Trong lúc xuất thủ, thực lực của Dương Càn lại khiến cho đệ tử của ba Tông phải giật mình.
Triệu Phong cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn và Dương Càn chưa từng giao thủ, không ngờ sau đợt thí luyện, thực lực lại tăng mạnh như vậy.
Khóe miệng Đại trưởng lão khẽ nhếch lên một tia vui mừng.
Tư chất ngộ tính của bạn thân Dương Càn không tầm thường, trải qua lần tẩy lễ thí luyện dị thường vừa rồi, chiến lực và tâm tính đều tăng mạnh.
Hơn nữa, Triệu Phong và Bắc Mặc cũng mang đến áp lực quá lớn cho Dương Càn, khiến hắn phải nghiền ép ra tiềm lực to lớn.
Gần qua mười chiêu, Dương Càn đã ở thế thượng phong, đao pháp bá khí uy phong, cương liệt tới bức người.
Sau hai mươi chiêu, Mao Phi đã thở dốc, trong lòng kinh hãi:
- Lần này Hiểu Nguyệt Tông đã xảy ra chuyện gì, Bắc Mặc mạnh thì cũng bỏ qua đi, dù sao thì hắn cũng đạt được truyền thừa lợi hại, nhưng không ngờ ngay cả Thủ tịch đệ tử cũng mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Rất mạnh!
Bắc Mặc khẽ lẩm bẩm một tiếng, sau khi tấn chức Ngũ trọng thiên, hắn vốn muốn khiêu chiến Dương Càn, nhưng bây giờ xem ra phần thắng cũng không quá hai thành, xác xuất ngang tay cũng không quá bốn thành.
Triệu Phong không thể không thừa nhận, Dương Càn có tư cách làm Thủ tịch đệ tử. Dưới tình huống bình thường, nếu hắn không sử dụng lực lượng huyết mạch, không dám vung tay mà thi triển Điện Chi Truyền Thừa, chỉ e căn bản không phải là đối thủ của Dương Càn. Dù sao thì hắn cũng không có được lực phòng ngự mạnh mẽ như Bắc Mặc, tu vi lại càng kém xa.
Sau ba mươi chiêu, Dương Càn một đao đẩy lui Mao Phi, hơn nữa còn lưu lại một đạo vết máu trên mặt đối phương.
- Dương huynh quả thực mạnh mẽ, Mao Phi tự nhận không bằng.
Mao Phi cũng không quá buồn bã thất vọng, bởi vì hắn và Dương Càn quả thật chênh lệch thực lực. Trong lúc tỷ thí, hắn cũng không hề phạm sai lầm nào.
Sau khi Dương Càn chiến thắng, bản thân cũng tiêu hao không ít, cho nên cũng không tiếp tục khiêu chiến, trở về nơi nghỉ ngơi, rất là ổn trọng.
Ở cấp độ của hắn, chỉ còn có thể khiêu chiến Ngạo Thiên Nguyệt, nhất định phải đợi tích súc tới trạng thái đỉnh phong.
- Thực lực cũng tạm được, vốn tưởng rằng lần Tiểu Hội Tam Tông này sẽ không có cơ hội ra tay nữa chứ.
Ngạo Thiên Nguyệt không hề che dấu ngạo ý trong lời nói.
Hắn căn bản không để Tiểu Hội Tam Tông vào mắt, mục tiêu của hắn là “Liên minh thịnh hội” Đối thủ của hắn là “Tứ đại tân tú” khác như Thương Vũ Nguyệt, là Lâm Thông, Từ Tử Huyền.
Sau khi Dương Càn kết thúc, bầu không khí trên sân liền trở nên có chút quái dị.
Hiểu Nguyệt Tông biểu hiện ra thực lực đáng sợ, thu lại kết quả bất ngờ, căn bản dẫm nát Ngân Nguyệt Tông dưới chân.
Ngân Nguyệt Tông lập tức không còn chút nhuệ khí nào.
Vẻ mặt của Mạnh Vân thuộc Lăng Nguyệt Tông cũng có chút khó coi.
Lúc trước, khi hắn tiếp đã ba tên đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông, hắn căn bản không để bọn họ vào mắt, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, thậm chí còn nói năng lỗ măng.
Nhưng nào biết được, lần này Hiểu Nguyệt Tông lại mạnh mẽ như vậy, hai người Bắc Mặc và Dương Càn, không ai là không có thực lực dẫm nát mình như trò đùa.
Nhất thời...
Thực lực của Hiểu Nguyệt Tông liền khiến cho hai Tông phái kia đều phải kiêng kỵ.
- Phong nhi, ngươi không lên biểu hiện một chút sao?
Đại trưởng lão chợt mở miệng nói.
Ông ta vừa lên tiếng, lập tức khiến mấy người của Hiểu Nguyệt Tông liếc nhìn.
Trong hàng ngũ đệ tử đại biểu cho Hiểu Nguyệt Tông, Triệu Phong là người thần bí nhất, ngay cả sư tôn Đại trưởng lão cũng không thể nhìn thấu.
Ừm?
Mạnh Vân và đệ tử của Ngân Nguyệt Tông đều chú ý tới động tĩnh bên này, ánh mắt chợt sáng lên.
Đúng vậy.
Bọn họ thừa nhận Hiểu Nguyệt Tông trong lần Tiểu Hội này quả thật rất mạnh mẽ, Dương Càn và Bắc Mặc đều không dễ trêu chọc.
Thế nhưng, Hiểu Nguyệt Tông rõ ràng vẫn còn uy hiếp.
Tên đệ tử Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh này, cho dù đặt trong Tông môn thì tu vi cũng xem như hàng đầu, nhưng đặt trong Tiểu Hội Tam Tông thì lại có chút không đủ lọt vào mắt mọi người.
- Hừ, quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp, ít nhất cũng phải vực dậy uy phong của Lăng Nguyệt Tông.
Mạnh Vân hạ quyết tâm, lại nói, hắn vốn có chút ghen ghét mối quan hệ thân mật giữa Triệu Phong và Triệu Vũ Phi.
Đồng thời, tại góc khác.
- Hai người các ngươi, không có người nào chiến thắng, đợi lát nữa khiêu chiến tên Triệu Phong yếu nhất kia, ít nhất phải thắng một trận, không thể để cho Ngân Nguyệt Tông chúng ta toàn quân bị diệt được.
Mao Phi thấp giọng phân phó.
Thượng Quan Vũ và Lý Hoành nghe vậy đều khẽ gật đầu.
Lần này, Ngân Nguyệt Tông quả thực thảm bại, thua liền ba trận, phần lớn đều thua trong tay Hiểu Nguyệt Tông.
Ngay lúc này.
Triệu Phong dưới sự “cổ vũ” của Đại Trưởng lão, mặt không biểu tình bước xuống sân đấu.
Còn chưa đợi hắn mở miệng thì Mạnh Vân của Lăng Nguyệt Tông và Lý Hoành của Ngân Nguyệt Tông đều không hẹn mà cùng bước lên sân.
Đây là tình huống gì!
Triệu Phong sững sờ, từ khi nào mà mình lại được người khác hoan nghênh như vậy?
- Thế nào, Lý Hoành huynh cũng muốn luận bàn với hắn?
Mạnh Vân cười ngượng ngập hỏi.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, lập tức đều hiểu suy nghĩ của đối phương.
Thành viên đệ tử của ba Tông đều sững sờ, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ.
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu, Tiểu Hội Tam Tông vốn là nhìn vào thể diện của ba Tông, đệ tử tham gia đều muốn biểu hiện, đều muốn chiến thắng.
Nếu như trong suốt quá trình Tiểu Hội luận bàn mà không giành được phần thắng thì sẽ rất mất mặt.
- Đúng vậy, Lý mỗ chưa từng ra tay với Triệu huynh bao giờ, cho nên rất hiếu kỳ.
Sắc mặt Lý Hoành khẽ đỏ lên.
- Mạnh mỗ cũng đang có ý này.
Mạnh Vân ho nhẹ một tiếng.
Hai người dường như cũng không có ý định nhường nhau, da mặt dày không phải bình thường.
Ngay cả Tông môn sau lưng bọn họ cũng đều cảm thấy mất mặt.
Chỉ có bên phía Hiểu Nguyệt Tông, Dương Kiên và Bắc Mặc đều lộ vẻ hả hê.
Chúa Tể Chi Vương
Nhất thời, trên sân lập tức xôn xao nghị luận, đám đệ tử của ba Tông đều thất sắc.
Oanh động như vậy không chỉ vì thực lực của Bắc Mặc cường đại, mà còn có quan hệ tới bản thân Hiểu Nguyệt Tông.
Mồi lần Hiểu Nguyệt Tông tham gia Tiểu Hội Tam Tông, gần như đều xếp cuối, sau Vân Hải chân nhân, từ đó không còn xuất hiện nhân vật thiên tài xuất sắc nữa.
- Kẻ này đạt được truyền thừa, dường như không phải tầm thường.
Tông chủ và các trưởng lão của Lăng Nguyệt Tông đều thoáng trao đổi ánh mắt với nhau.
Tam tông đều có nơi thí luyện riêng, hơn nữa còn là nhất mạch tương truyền, tình huống đạt được truyền thừa trong thí luyện cực kỳ hiếm. Bình thường trong vòng trăm năm cũng khó xuất hiện được mấy lần, như lần này, mỗi một Tông đều xuất hiện một người, quả thật hiếm, điều này có liên quan tới số mệnh của ba Tông, thậm chí là toàn bộ đại lục.
Cho dù là truyền thừa thì cũng có sự phân chia mạnh yếu.
Hiển nhiên, Minh Thủy truyền thừa của Bắc Mặc chính là một loại truyền thừa rất mạnh, theo lời Vân Hải chân nhân thì nó chính là một trong những loại truyền thừa mạnh nhất của Phù Loan Điện.
- Không ngờ lần này Hiểu Nguyệt Tông lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy.
Thủ tịch đệ tử Mao Phi của Ngân Nguyệt Tông khẽ động dung.
Thực lực mà Bắc Mặc biểu hiện ra, khiến cho Thủ tịch đệ tử như hắn cũng không thể nắm chắc phần thắng.
- Để ta lên!
Kiếm khách mặc áo khoác màu bạc ở bên cạnh Mao Phi đứng lên, thanh âm có vài phần âm trầm.
- Thượng Quan Vũ, ngươi phải cần thận.
Mao Phi gật đầu dặn dò.
Mặc dù Thượng Quan Vũ là đệ tử chân truyền hạng ba của Ngân Nguyệt Tông, thế nhưng bản thân hắn lại nhận được truyền thừa, sức chiến đấu thực sự còn mạnh hơn đệ tử chân truyền hạng hai như Lý Hoành.
- Bắc huynh, ngươi cũng nên cần thận.
Ánh mắt của Thượng Quan Vũ sắc bén như mũi kiếm, một luồng kiếm thế trên người chợt dâng cao.
Choang...
Kiếm quạng lãnh liệt xẹt qua hư không một đạo cầu vồng lạnh lẽo, ngưng tụ như dải lụa, chém thẳng về phía Bắc Mặc.
Một kiếm này khiến người nhìn có cảm giác trùng kích thị giác cường đại, giống như sét đánh giữa trời đêm.
Sắc mặt của Bắc Mặc trở nên ngưng trọng, không ngờ lại gặp phải người tu hành am hiểu kiếm đạo.
“Nguyệt Tam Tông”, tự nhiên không phải dùng kiếm đạo làm chủ, thế nhưng người tu hành kiếm đạo lại rất thịnh hành trên đại lục, đặc biệt là vào vạn năm trước. Cho dù là hiện nay thì trên thế gian vẫn có rất nhiều Kiếm Đạo truyền thừa.
Đặc điểm lớn nhất của Kiếm Đạo truyền thừa chính là cộng kích rất mạnh, kiếm tẩu thiên phong (*), chú ý đến việc lấy một kiếm phá vạn pháp, truy cầu cực hạn đại đạo.
(*) nét bút nghiêng, kỳ chiêu, đường lối khác với lệ thường
Giờ phút này, Thượng Quan Vũ chém ra một kiếm, kiếm thế đã không còn là chiêu thức mà người có tu vi Ngũ trọng thiên bình thường có thể chống đỡ.
Minh Thủy Hóa Sơn!
Bắc Mặc khẽ hít một hơi, màu u lam quanh người rung động, sao đó dâng cao, phảng phất như một tòa núi mười vạn cân, với sức nặng không gì bì nổi áp bách về phía đối thủ. Nếu là đối thủ cùng cấp, gặp phải công kích mạnh mẽ huyền ảo như vậy, rất có thể sẽ thổ huyết tại chỗ.
Thân hình của Thượng Quan Vũ chỉ hơi chậm lại, “tấm lụa” kiếm khí lãnh liệt lạnh lẽo thoáng chém “Minh Thủy Hóa Sơn” của Bắc Mặc thành hai đoạn, đồng thời chính hắn cũng bị chấn lui vài bước.
- Công kích thật mạnh!
Thành viên đệ tử của ba Tông đều không nhịn được sợ hãi thán phục.
Truyền thừa của Bắc Mặc rõ ràng sở trường phòng ngự, mà Kiếm Đạo truyền thừa của Thượng Quan Vũ thì lại am hiểu công kích.
Trên sân, hai đạo thân ảnh giao thoa, kiếm thế của Thượng Quan Vũ hết tầng này đến tầng khác, giống như “bạo vũ lê hoa” (*), không ngớt không dứt.
(*) hoa lê trong mưa
- Người tu hành kiếm đạo, quả nhiên rất khó đối phó.
Ngạo Thiên Nguyệt khẽ lẩm bẩm một tiếng, thoáng lâm vào hồi ức ngắn ngủi.
Với thực lực cấp độ của hắn hiện nay, tự nhiên không sợ Thượng Quan Vũ, thậm chí còn không để đối phương vào mắt.
Nhưng trong “Tứ đại tân tú” của liên minh Thập Tam Tông, có một người phong hoa tuyệt đại, cầm trong tay một thanh kiếm dài ba thước, ngạo nghễ vô địch trong đám cùng lứa, được xưng là “Nhất Kiếm Trảm Thiên Hoa”.
Ý là, một kiếm chém ngang thiên tài trong thiên hạ, kiếm đạo quang hoa của hắn đã dẫm nát toàn bộ thiên tài của liên minh Thập Tam Tông dưới chân.
Ngay cả Ngạo Thiên Nguyệt cũng bại trong tay nàng.
Người đó chính là Thương Vũ Nguyệt, đứng đầu trong “Tứ đại tân tú”, xuất thân từ “Vân Kiếm Tông”, Tông môn xếp hạng nhất trong liên minh Thập Tam Tông.
Giờ phút này, Thượng Quan Vũ và Thương Vũ Nguyệt cũng giống nhau, đều là thiên tài kiếm đạo sở trường tấn công.
Công kích của Thượng Quan Vũ, thậm chí đủ tạo thành uy hiếp chí mạng cho cường giả Lục trọng thiên, ngay cả Bắc Mặc trong chốc lát cũng không thể chiếm được nửa phần tiện nghi.
- Triệu sư đệ, ngươi cho rằng Bắc sư đệ có bao nhiêu phần thắng?
Dương Càn hỏi.
- Bắc sư huynh thắng, Minh Thủy truyện thừa của hắn thiên về phòng ngự, tác dụng chậm nhưng cường đại. Mà người tu hành kiếm đạo, đều nhờ vào nhuệ khí “nhất cỗ tác khí” (*), nếu một lần không thành công thì sẽ suy kiệt.
(*) một tiếng trống làm tăng sĩ khí
Triệu Phong tự tin nói.
Nghe vậy, Đại trưởng lão và Dương Càn đều khẽ gật đầu, người có nhãn lực cũng có cách nhìn giống Triệu Phong.
- Minh Thủy Nghịch Lãng!
Tầng u lam quanh người Bắc Mặc rung động, đột nhiên áp súc bộc phát, phảng phạt một con thuyền với khí thế bàng bạc, mạnh mẽ chưa từng có từ trước tới nay, đánh tan kiếm thế của Thượng Quan Vũ.
Thượng Quan Vũ bị đẩy lui vài chục trượng, quần áo có vài chỗ bị rách nát, hơi thở dốc.
- Đa tạ!
Sắc mặt của Bắc Mặc vẫn trầm lặng, vô kinh vô hỉ, phảng phất như đây chỉ là chuyện quá bình thường.
Sau khi thắng liên tiếp hai người, hắn vẫn còn dư lực, đột nhiên ánh mắt rơi lên người Mao Phi.
Khiêu chiến Thủ tịch đệ tử!
Thần sắc của đệ tử ba Tông đều chợt thay đổi.
Nếu như Bắc Mặc lại chiến thắng Mao Phi, vậy cơ bản xem như bằng vào sức một mình mà dẫm nát Ngân Nguyệt Tông dưới chân.
- Được!
Mao Phi chậm rãi đứng dậy.
- Bắc sư đệ, ngươi đã đại chiến hai trận rồi, ít nhiều cũng có chút hao tổn, hay là để sư huynh ta lên đi!
Thân hình Dương Càn chợt lóe lên, đi vào trung tâm sân đấu.
Bắc Mặc cũng không phản đối, mặt không biểu tình quay trở lại góc của Hiểu Nguyệt Tông.
Vân Hải chân nhân khẽ gật đầu, biểu hiện của Bắc Mặc xem như đã khiến mình nở mày nở mặt rồi.
Lúc này, trên sân đấu.
Hai đại đệ tử chân truyền Dương Càn và Mao Phi đã lao vào chiến đấu.
Tranh phong đọ sức giữa Thủ tịch đệ tử, khí thế hùng hậu, hơn xa những cuộc chiến
Trong tay Dương Càn là một thành trường đao cổ kim, khí thế dâng trào như sông lớn, đại khai đại hợp, cương liệt bá đạo, có cảm giác cường thế bễ nghễ vô địch, giống như bá giả hàng lâm.
Trong lúc xuất thủ, thực lực của Dương Càn lại khiến cho đệ tử của ba Tông phải giật mình.
Triệu Phong cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn và Dương Càn chưa từng giao thủ, không ngờ sau đợt thí luyện, thực lực lại tăng mạnh như vậy.
Khóe miệng Đại trưởng lão khẽ nhếch lên một tia vui mừng.
Tư chất ngộ tính của bạn thân Dương Càn không tầm thường, trải qua lần tẩy lễ thí luyện dị thường vừa rồi, chiến lực và tâm tính đều tăng mạnh.
Hơn nữa, Triệu Phong và Bắc Mặc cũng mang đến áp lực quá lớn cho Dương Càn, khiến hắn phải nghiền ép ra tiềm lực to lớn.
Gần qua mười chiêu, Dương Càn đã ở thế thượng phong, đao pháp bá khí uy phong, cương liệt tới bức người.
Sau hai mươi chiêu, Mao Phi đã thở dốc, trong lòng kinh hãi:
- Lần này Hiểu Nguyệt Tông đã xảy ra chuyện gì, Bắc Mặc mạnh thì cũng bỏ qua đi, dù sao thì hắn cũng đạt được truyền thừa lợi hại, nhưng không ngờ ngay cả Thủ tịch đệ tử cũng mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Rất mạnh!
Bắc Mặc khẽ lẩm bẩm một tiếng, sau khi tấn chức Ngũ trọng thiên, hắn vốn muốn khiêu chiến Dương Càn, nhưng bây giờ xem ra phần thắng cũng không quá hai thành, xác xuất ngang tay cũng không quá bốn thành.
Triệu Phong không thể không thừa nhận, Dương Càn có tư cách làm Thủ tịch đệ tử. Dưới tình huống bình thường, nếu hắn không sử dụng lực lượng huyết mạch, không dám vung tay mà thi triển Điện Chi Truyền Thừa, chỉ e căn bản không phải là đối thủ của Dương Càn. Dù sao thì hắn cũng không có được lực phòng ngự mạnh mẽ như Bắc Mặc, tu vi lại càng kém xa.
Sau ba mươi chiêu, Dương Càn một đao đẩy lui Mao Phi, hơn nữa còn lưu lại một đạo vết máu trên mặt đối phương.
- Dương huynh quả thực mạnh mẽ, Mao Phi tự nhận không bằng.
Mao Phi cũng không quá buồn bã thất vọng, bởi vì hắn và Dương Càn quả thật chênh lệch thực lực. Trong lúc tỷ thí, hắn cũng không hề phạm sai lầm nào.
Sau khi Dương Càn chiến thắng, bản thân cũng tiêu hao không ít, cho nên cũng không tiếp tục khiêu chiến, trở về nơi nghỉ ngơi, rất là ổn trọng.
Ở cấp độ của hắn, chỉ còn có thể khiêu chiến Ngạo Thiên Nguyệt, nhất định phải đợi tích súc tới trạng thái đỉnh phong.
- Thực lực cũng tạm được, vốn tưởng rằng lần Tiểu Hội Tam Tông này sẽ không có cơ hội ra tay nữa chứ.
Ngạo Thiên Nguyệt không hề che dấu ngạo ý trong lời nói.
Hắn căn bản không để Tiểu Hội Tam Tông vào mắt, mục tiêu của hắn là “Liên minh thịnh hội” Đối thủ của hắn là “Tứ đại tân tú” khác như Thương Vũ Nguyệt, là Lâm Thông, Từ Tử Huyền.
Sau khi Dương Càn kết thúc, bầu không khí trên sân liền trở nên có chút quái dị.
Hiểu Nguyệt Tông biểu hiện ra thực lực đáng sợ, thu lại kết quả bất ngờ, căn bản dẫm nát Ngân Nguyệt Tông dưới chân.
Ngân Nguyệt Tông lập tức không còn chút nhuệ khí nào.
Vẻ mặt của Mạnh Vân thuộc Lăng Nguyệt Tông cũng có chút khó coi.
Lúc trước, khi hắn tiếp đã ba tên đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông, hắn căn bản không để bọn họ vào mắt, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, thậm chí còn nói năng lỗ măng.
Nhưng nào biết được, lần này Hiểu Nguyệt Tông lại mạnh mẽ như vậy, hai người Bắc Mặc và Dương Càn, không ai là không có thực lực dẫm nát mình như trò đùa.
Nhất thời...
Thực lực của Hiểu Nguyệt Tông liền khiến cho hai Tông phái kia đều phải kiêng kỵ.
- Phong nhi, ngươi không lên biểu hiện một chút sao?
Đại trưởng lão chợt mở miệng nói.
Ông ta vừa lên tiếng, lập tức khiến mấy người của Hiểu Nguyệt Tông liếc nhìn.
Trong hàng ngũ đệ tử đại biểu cho Hiểu Nguyệt Tông, Triệu Phong là người thần bí nhất, ngay cả sư tôn Đại trưởng lão cũng không thể nhìn thấu.
Ừm?
Mạnh Vân và đệ tử của Ngân Nguyệt Tông đều chú ý tới động tĩnh bên này, ánh mắt chợt sáng lên.
Đúng vậy.
Bọn họ thừa nhận Hiểu Nguyệt Tông trong lần Tiểu Hội này quả thật rất mạnh mẽ, Dương Càn và Bắc Mặc đều không dễ trêu chọc.
Thế nhưng, Hiểu Nguyệt Tông rõ ràng vẫn còn uy hiếp.
Tên đệ tử Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh này, cho dù đặt trong Tông môn thì tu vi cũng xem như hàng đầu, nhưng đặt trong Tiểu Hội Tam Tông thì lại có chút không đủ lọt vào mắt mọi người.
- Hừ, quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp, ít nhất cũng phải vực dậy uy phong của Lăng Nguyệt Tông.
Mạnh Vân hạ quyết tâm, lại nói, hắn vốn có chút ghen ghét mối quan hệ thân mật giữa Triệu Phong và Triệu Vũ Phi.
Đồng thời, tại góc khác.
- Hai người các ngươi, không có người nào chiến thắng, đợi lát nữa khiêu chiến tên Triệu Phong yếu nhất kia, ít nhất phải thắng một trận, không thể để cho Ngân Nguyệt Tông chúng ta toàn quân bị diệt được.
Mao Phi thấp giọng phân phó.
Thượng Quan Vũ và Lý Hoành nghe vậy đều khẽ gật đầu.
Lần này, Ngân Nguyệt Tông quả thực thảm bại, thua liền ba trận, phần lớn đều thua trong tay Hiểu Nguyệt Tông.
Ngay lúc này.
Triệu Phong dưới sự “cổ vũ” của Đại Trưởng lão, mặt không biểu tình bước xuống sân đấu.
Còn chưa đợi hắn mở miệng thì Mạnh Vân của Lăng Nguyệt Tông và Lý Hoành của Ngân Nguyệt Tông đều không hẹn mà cùng bước lên sân.
Đây là tình huống gì!
Triệu Phong sững sờ, từ khi nào mà mình lại được người khác hoan nghênh như vậy?
- Thế nào, Lý Hoành huynh cũng muốn luận bàn với hắn?
Mạnh Vân cười ngượng ngập hỏi.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, lập tức đều hiểu suy nghĩ của đối phương.
Thành viên đệ tử của ba Tông đều sững sờ, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ.
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu, Tiểu Hội Tam Tông vốn là nhìn vào thể diện của ba Tông, đệ tử tham gia đều muốn biểu hiện, đều muốn chiến thắng.
Nếu như trong suốt quá trình Tiểu Hội luận bàn mà không giành được phần thắng thì sẽ rất mất mặt.
- Đúng vậy, Lý mỗ chưa từng ra tay với Triệu huynh bao giờ, cho nên rất hiếu kỳ.
Sắc mặt Lý Hoành khẽ đỏ lên.
- Mạnh mỗ cũng đang có ý này.
Mạnh Vân ho nhẹ một tiếng.
Hai người dường như cũng không có ý định nhường nhau, da mặt dày không phải bình thường.
Ngay cả Tông môn sau lưng bọn họ cũng đều cảm thấy mất mặt.
Chỉ có bên phía Hiểu Nguyệt Tông, Dương Kiên và Bắc Mặc đều lộ vẻ hả hê.
Chúa Tể Chi Vương
Đánh giá:
Truyện Chúa Tể Chi Vương
Story
Chương 211: Tiểu hội luận bàn 2
10.0/10 từ 32 lượt.