Chúa Tể Chi Vương

Chương 167: Trữ vật thủ trạc

Tử Vong Thâm Uyên Lộ.

Trong không gian u ám, đối diện vực sâu với cương phong gào thét, tiên tử cổ phác xuất trần tuyệt mỹ kia, chân thành ẩn tình, vuốt nhẹ tỳ bà, truyền đến tiếng đàn du dương êm tai.

Tiên tử cổ phác xinh đẹp đến mức khiến người khác hít thở không thông, lay động phàm trần, dung nhan như ngọc không tỳ vết, phảng phất như là trang sức hoa văn hoàn mỹ nhất, nhưng lại có cảm giác xinh đẹp mông lung, giữa làn môi, khóe mắt đều có vẻ kinh diễm khiến người ta hấp dẫn trí mạng!

Bất luận ở trong mắt kẻ nào, nàng ta đều có hình tượng hoàn mỹ nhất!

Mặc dù Dương Càn đã có lời cảnh tỉnh, nhưng đám người Tuyền Thần vẫn như cũ hồn bất phụ thể, không hề nguyện ý buông tha lần kỳ ngộ này.

- Quả thật là đẹp! Nhưng cũng rất quỷ dị!

Vẻ mặt Lâm Phàm lóe lên, nghĩ đến sự thất thần vừa rồi của mình, mặt không khỏi đỏ lên.

Ánh mắt khẽ chuyển, hắn phát hiện sắc mặt Triệu Phong vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có nửa điểm ảnh hưởng nào cả.

Dường như từ đầu đến cuối, Triệu Phong cũng không chút nào dị thường cả.

Lâm Phàm không khỏi bội phục, hắn không rõ Triệu Phong là định lực siêu cường, hay là tâm lý giới tính có vấn đề, hoặc là ở phương diện nam nữ tình cảm, còn chưa hiểu thông.

- Câm miệng cho ta!

Dương Càn hít sâu một hơi, tận lực ép bản thân không nhìn mỹ nữ tuyệt sắc đối diện, lạnh lùng đảo qua mấy người Tuyền Thần:

- Người này xuất hiện ở trong tuyệt cảnh, tuyệt không giống người bình thường! Chẳng lẽ các người đã trúng chiêu rồi?

Mọi người nghe vậy, phần lớn liền tỉnh ngộ ra.

Phù Loan Điện tách biệt với bên ngoài, mỗi năm năm mới mở ra một lần. Mà bên trong tuyệt cảnh thí luyện lại xuất hiện một mỹ nữ tuyệt sắc, điều này cực kỳ không bình thường, vô cùng quỷ dị.

Mọi người nhất thời toát mồ hôi lạnh, không dám nhìn về phía mỹ nữ tuyệt sắc kia nữa.

Đương nhiên, chỉ có Triệu Phong là ngoại lệ. Hắn cười dài, nhìn chằm chằm nàng mỹ nữ đối diện.

- Liễu sư tỷ, vừa rồi ngươi nhìn cái gì?

Triệu Phong thoáng nhìn về phía Liễu Nguyệt Nhi.

- Ta...

Sắc mặt Liễu Nguyệt Nhi hơi chút đỏ lên, trong lòng thoáng chột dạ.

Cảnh tượng bên trong đình kia, đối với mỗi người, đều là nhìn hình tượng hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của chính mình.

Nam nhân nhìn là mỹ nữ, như vậy nữ nhân nhìn chính là tuấn nam!

- Kỳ ngộ ở nơi này mặc dù nhìn qua cách đây khá gần, nhưng ta khuyên mọi người nên từ bỏ! Cửa thứ nhất sắp vượt qua rồi, dựa theo kinh nghiệm những lần trước, chỉ cần có thể xông qua cửa đầu tiên, cuối cùng ít nhiều cũng sẽ có phần thường!

Dương Càn nói với mọi người.

Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại, hóa thành một đạo tử quang, phóng chạy tiếp về phía trước.

- Căn cổ đình kia, hẳn là có tinh thần huyễn lực cực mạnh! Vừa rồi chúng ta cũng đều đã bị trúng chiêu! Nếu như trên đường phi độ, bị tinh thần huyễn lực ảnh hưởng, chỉ sợ...

Sắc mặt Bắc Mặc lạnh lùng, quyết đoán rời đi.


Mọi người có chút không nỡ, nhưng cũng biết căn cổ đình đối diện rất đáng sợ, đành phải từ bỏ, tiếp tục lên đường.

Ngay cả Tuyền Thần cũng khẽ cắn răng một cái, ánh mắt không nỡ rời khỏi trên người mỹ nữ tuyệt sắc.

- Triệu sư đệ?

Lâm Phàm đột nhiên phát hiện, Triệu Phong vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý tứ rời đi.

- Huynh đi trước đi, bảo trì tốc độ bình thường, thông qua cửa thứ nhất!

Ngữ khí Triệu Phong bình thản, nói.

Lâm Phàm thoáng giật mình, nhưng đối với lời nói của Triệu Phong cũng không chút nghi ngờ, rất nhanh rời đi.

Tại chỗ chỉ còn lại mỗi mình Triệu Phong.

- Triệu sư huynh...

Một thanh âm dịu dàng e thẹn đột nhiên từ phía trước truyền đến.

Triệu Phong quay đấu nhìn lại. Là Nhiễm Tiểu Uyển! Nàng đang có chút lo lắng nhắc nhở hắn.

- Ta không sao, muội đi trước đi!

Triệu Phong khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó thu hồi lại ánh mắt, bình tĩnh nhìn về phía trước.

Hai bàn tay Nhiễm Tiểu Uyển khẽ nắm chặt lại, ánh mắt run rẩy, muốn nói lại thôi, dường như đang lo lắng Triệu Phong sẽ bị mỹ nữ tuyệt sắc trong cổ đình hấp dẫn.

Hơn nữa nhìn bộ dáng của Triệu Phong, dường như như không hề để ý đến sự nhắc nhở của nàng.

Phốc!

Thân hình Triệu Phong đột nhiên phóng vọt lên, giống như một con cá, hướng về phía cổ đình đối diện, không ngừng lăng không hư độ mà đi.

- Không nên!

Nhiễm Tiểu Uyển kinh hô một tiếng, mặt mày thất sắc.

Mỗi kỳ ngộ trên con đường hắc kim đều cùng tồn tại với nguy hiểm. Cảnh tượng trong cổ đình đối diện lại vô cùng quỷ dị, mọi người nhìn không ra được, nên cũng không dám thử.

Vù vù!

Trên không trung vực sâu, cương phong mãnh liệt nhất thời càn quét, đủ để phân kim phá thạch, từng đợt từng đợt không ngừng trùng kích Triệu Phong.

- Trời ơi! Triệu sư đệ trúng chiêu rồi...

Phụ cận vẫn còn có vài gã đệ tử, ở trong phạm vi tầm nhìn, có thể nhìn hành động điên cuồng của Triệu Phong.

Ngoại trừ Nhiễm Tiểu Uyển, còn có ba người Lục Hổ, Liễu Nguyệt Nhi, Khổng Nguyên Hạo.

- Thân pháp thật cao minh!

Lục Hổ là một trong ba đệ tử chân truyền, vẻ mặt lộ ra nét kinh dị.

Trên người Triệu Phong vờn quanh một tầng sóng khí màu xanh, cả người phảng phất như dung nhập trong gió, lại giống như con cá, không ngừng xuyên thấu giữa những khe hở, tránh thoát khỏi lực cản cường đại, mượn lực phóng qua.


Trong chớp mắt, Triệu Phong đã phi độ vài chục trượng

Đúng lúc này, trong cổ đình chợt xảy ra dị biến.

Nàng nữ tử tuyệt mỹ kia, chân thành đứng dậy, hướng về phía Triệu Phong thán nhiên cười nhạt.

Trong khoảnh khắc đó, sắc đẹp của nàng liền đại phóng kinh tâm động phách, khiến cho bọn người Lục Hổ đã rời đi chừng trầm trượng cũng khó có thể kềm chế được.

Thử nghĩ một chút, Triệu Phong đang ở giữa đám cương phong kia, đột nhiên nhìn tình huống này, sẽ gặp phải kết quả như thế nào?

Đây đúng chính là tình huống không xong nhất mà trước khi rời đi, Bắc Mặc đã từng phỏng đoán.

- Ha ha, rất đẹp!

Triệu Phong đang ở giữa không trung cười nhạt một tiếng, tiếp tục phi độ giữa đám cương phong không ngờ không chút ảnh hưởng.

Mỹ nữ cổ phác trong cổ đình thoáng kinh ngạc một cái, không nghĩ tới một gã tiểu tử còn chưa tới Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, lại có thể chống đỡ tinh thần huyễn lực của mình.

Phốc!

Thân hình của Triệu Phong phiêu nhiên rơi xuống trong cổ đình.

Một màn như thế, khiến cho đám người Lục Hổ ở gần đó đều giật mình.

- Tướng công!

Mỹ nữ cổ phác lộ ra nụ cười vô cùng quyến rũ, thâm tình chân thành, hai bàn tay thì lại bắt đầu cỡi bỏ y phục, váy dài tụt xuống lộ ra làn da trắng noãn như bạch ngọc...

Mỹ nữ tuyệt sắc, ở trước mắt chân thành thoát y, hoàn toàn hiển lộ thân thể thần tiên hoàn mỹ...

Đây là loại khoảnh khắc mị hoặc chấn động lòng người đến thế nào?

- Cút!

Trong mắt Triệu Phong chợt lóe lên một tia lãnh quang phi thân bay lại, đá ra một cước.

Mỹ nữ tuyệt sắc đang cỡi bỏ y phục, phốc một tiếng đã bị Triệu Phong đá bay, văng vào trong cột đình.

- Ngươi...

Sắc mặt mỹ nữ cổ phác tái nhợt, phun ra một ngụm máu.

- A?

Một màn này. Khiến cho những người ở trên con đường hắc kim cũng trừng mắt há miệng. Triệu Phong này quả thật là rất hung mãnh.

Vù!

Mỹ nữ cổ điển đột nhiên hóa thành một đám khói tím.

Trước mắt mọi người chợt hoa lên, chỉ nhìn một con hồ ly màu tím đang bị nhốt trong một cái lông sắt trong cổ đình, cả người run rẩy.

Cổ đình, tỳ bà, hồ ly bị nhốt!

Một màn này, khiến cho mọi người đều cảm thấy quỷ dị.


- Hóa ra là một đầu Huyễn Hồ! Đây chính là Yêu thú, siêu việt cấp độ hung thú!

Lục Hổ hô nhỏ, nói.

Trong thế tục, hung thú chính là loại sinh linh đáng sợ nhất.

Nhưng mà hung thú, lại chỉ có hung tính chứ không có linh tính, chẳng qua nhận được chút nguyên khí thiên địa ảnh hưởng, biến dị mà sinh. Phần lớn là trong cơ thể có một chút huyết mạch Yêu thú khá loãng.

Mà Yêu thú chân chính, có được linh trí rất cao, còn có được huyết mạch chủng tộc Thượng Cổ, hoàn toàn vượt qua hung thú, thậm chí bản thân còn có thể tu luyện nữa.

Tại quận Quảng Lăng từng xuất hiện qua hung thú Vương cấp, trên thực tế chính là Yêu thú cấp thấp nhất, thực lực tương đương Thoát Phàm Cảnh.

Trên Đại lục Thanh Hoa, có một vài Yêu thú cực kỳ cường đại, có được năng lực nghiêng trời lệch đất, dẫn dắt đại quân hung thú, tiêu diệt cả mấy quốc gia cũng dễ như trở bàn tay. Đương nhiên, thế giới Yêu thú cũng có cấp bậc hệ thống đàng hoàng, duy trì sự cân bằng với thế lực Tông môn suốt mấy ngàn vạn năm qua.

- Cảnh giới của đầu Huyễn Hồ này chỉ sợ đã đạt tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh rồi!

Ánh mắt Lục Hổ lóe lên, lộ rõ vẻ kiêng kỵ.

Thoát Phàm Ngũ trọng, tu vi này đã hoàn toàn tương đồng với Dương Càn, người có tu vi cao nhất trong thí luyện lần này.

Nhưng Huyễn Hồ lại am hiểu tinh thần huyễn thuật, cho dù là Dương Càn, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được tinh thần huyễn thuật này, ở thời điểm vượt qua vực sâu, vẫn có khả năng trúng chiêu.

- Tiểu tử, ta muốn giết ngươi!

Huyễn Hồ đứng ở trong lồng sắt, cắn răng nghiến lợi nói.

Nếu không phải đang bị nhốt trong lồng sắt, với năng lực của nó, hoàn toàn có thể giết chết một tên nhân loại còn chưa đạt tới Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

Triệu Phong căn bản không thèm để ý tới nó, đi tới cái bàn đá ở giữa cổ đình.

Trên bàn đá, ngoại trừ đàn tỳ bà, còn có một mâm trái cây, một bình rượu, một cái vòng

Triệu Phong cầm lấy một quả trái cây, phân tích dược tính của nó.

- Đúng vậy! Hẳn là Tử Linh Quả, có thể nuôi dưỡng thân thể, khôi phục tinh lực!

Triệu Phong một phen đem gần chục quả trái cây trong đĩa thu hồi toàn bộ.

Về phần bầu rượu kia, Triệu Phong ngửi mùi một chút, nhất thời vẻ mặt đại hỉ:

- Đây là một loại Linh tửu cấp thấp! Có tác dụng xúc tiến và bổ sung nguyên khí đối với Thoát Phàm Cảnh!

Ừng ực!

Triệu Phong khẽ hớp nhẹ một ngụm nhỏ Linh tửu, chỉ cảm thấy chân lực trong cơ thể không ngừng khởi động, tinh thần và thể lực nhanh chóng khôi phục lại.

Toàn bộ những mệt mỏi trong hai ngày trốn chạy này, nhất thời không cánh mà bay, hơn nữa tinh thần sung túc, thậm chí tu vi mơ hồ còn có chút dấu hiệu tăng lên nữa.

Cuối cùng, trên bàn đá còn lại chỉ có một cái vòng tay.

Triệu Phong vừa cầm lấy xem xét, nhất thời ha ha cười lớn:

- Không ngờ lại là trữ vật thủ trạc! Loại đạo cụ trữ vật như thế này, cấp bậc thấp nhất cũng tương đương Thần binh Phàm cấp thượng phẩm.

Cái vòng tay này, thuộc loại đạo cụ trữ vật, so với tất cả những thứ còn lại trên bàn đá cộng lại còn cao hơn một chút.


- Cái gì? Trữ vật thủ trạc?

Đám người Lục Hổ trên con đường hắc kim nhất thời khiếp sợ thất sắc.

- Trữ vật thủ trạc cấp bậc thấp nhất, cũng là tương đương với Thần binh Phàm cấp thượng phẩm a...

Thanh âm Lục Hổ hơi có chút run rẩy, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ tham lam.

Đạo cụ hoặc là Thần binh Phàm cấp thượng phẩm, thứ này giá trị không cái nào dưới trăm vạn Nguyên tinh thạch thứ phẩm, ít nhất cũng phải có một vạn Nguyên tinh thạch hạ phẩm rồi!

Huống chi loại đạo cũ trữ vật này lại cực kỳ hiếm.

Triệu Phong cầm trữ vật thủ trạc lên, tâm thần dung nhập vào trong đó, cảm nhận được một cái không gian ước chừng một lập phương bên trong.

Vụt! Vụt!

Mấy trái Tử Linh Quả cùng bầu rượu trong tay hắn liền biến mất không đâu, đã bỏ vào trong không gian bên trong trữ vật thủ trạc!

- Đạo cụ loại trữ vật này, quả nhiên thần kỳ!

Triệu Phong vô cùng vui vẻ, nói.

Hắn không khỏi cảm thấy may mắn, sau khi tiến vào Tông môn, chính mình đã đọc qua rất nhiều kiến thức về các loại kỳ vật trên thế gian, đối với các loại thường thức trong thế giới Tông môn căn bản không hề thiếu khuyết.

Cuối cùng, ánh mắt Triệu Phong chợt lóe lên, một phen đem luôn cái đàn tỳ bà trên bàn kia cũng thu hồi vào trong trữ vật thủ trạc.

Cái đàn tỳ bà kia, đồng dạng cũng là Thần binh Phàm cấp trung phẩm, lúc Triệu Phong còn ở trên con đường hắc kim đối diện, mắt trái đã nhìn ra được.

Nhưng mà Thần binh loại đàn như thế này, đối với hắn căn bản là vô dụng, cũng không có chút hứng thú. Nhưng thật ra hắn có thể cầm đến Tông Vụ Đường đổi lấy một lượng Nguyên tinh thạch khả quan, một phần trả lại nợ nần cho Trương lão, hơn nữa nếu có dư thì còn có thể mua về La Hầu Tiễn nữa.

- Tiểu tử, đừng vội càn rỡ!

Huyễn Hồ bên trong lồng sắt không ngừng kêu gào, đối với thái độ không thèm để ý của Triệu Phong vô cùng phẫn hận.

Nó không ngừng liên tiếp phát động tinh thần huyễn thuật với Triệu Phong.

Nhưng mà, Triệu Phong đối với tinh thần huyễn thuật lại có lực miễn dịch siêu cường, căn bản không hề bị ảnh hưởng.

Ngay thời điểm nhìn thấy cổ đình, Triệu Phong liền liếc mắt nhìn ra được chân thân của mỹ nữ cổ phác kia, cho nên căn bản không hề bị ảnh hưởng.

Phốc!

Thân hình Triệu Phong như người cá, lại phi độ xuyên qua tầng cương phong trên vực sâu, chỉ mấy cái hô hấp, đã quay trở lại con đường hắc kim.

Trên con đường hắc kim, vẻ mặt Nhiễm Tiểu Uyển kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn không thể khép lại.

- Triệu sư đệ, thu hoạch của ngươi không nhỏ! Có câu gọi là người thì có phần, ngươi sẽ không độc chiếm hết thảy tất cả bảo vật đó chứ?

Lục Hổ cười hắc hắc, không chút nào che giấu sự tham lam trên mặt.

Trong cơ thể hắn ngưng tụ một cỗ chân lực cường đại, thân thể cứng rắn như kim loại đồng thiết nhất thời phát ra một cỗ khí lực tuyệt cường, cỗ khí tức ập bách kia so với cường giả Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường còn mạnh hơn nhiều.

Lục Hổ thân là một trong ba đệ tử chân truyền tham gia thí luyện, bản thân còn am hiểu luyện thể, thực lực so với Tuyền Thần còn mạnh hơn một chút.

- Ngươi dám ra tay với ta?

Ánh mắt Triệu Phong lóe ra một tia lạnh lùng, mái tóc xanh không gió chợt động.

Chúa Tể Chi Vương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chúa Tể Chi Vương Truyện Chúa Tể Chi Vương Story Chương 167: Trữ vật thủ trạc
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...