Chúa Tể Chi Vương

Chương 147: Ngăn cơn sóng dữ

- Triệu sư đệ!

- Triệu Phong!

Tiểu đội bốn người, thân hãm tuyệt cảnh liền lộ vẻ mừng rỡ.

Triệu Phong ở trên đỉnh cây đại thụ. Dù cách xa trăm trượng vẫn dùng “Kim Lũ Cung” bắn ra hai mũi tên. Giết chết một vị phó trang chủ.

Bớt một vị phó trang chủ. Bốn người Hoàng Vân đã được giải vây thành công, trong giây lát không lo bị uy hiếp sinh mạng.

- Tiểu tử! Không phải ngươi đã chạy thoát rồi ư, làm sao ngươi có thể đột phá đám thủ hạ mà ta bố trí cảnh giới?

Hình trang chủ đã kịp thời phản ứng. Âm trầm nhìn Triệu Phong đứng ở phía xa.

Bốn người Hoàng Vân cũng lộ vẻ nghi hoặc.

Lúc trước, Triệu Phong xâm nhập vào rừng cây, truy kích địch nhân, sau đó đột nhiên biến mất, quả thực rất quỷ dị.

- Cảnh giới? Chỉ bằng vào mấy tên gà mờ học đồ trận pháp bọn chúng hay sao?

Triệu Phong cười lạnh một tiếng, đưa tay ra sau lưng lấy một cái túi rồi quăng về phía

Lóc... Cóc... Lóc... Cóc...

Trong bao vái có ba cái đầu lâu chảy máu đầm đìa rơi ra.

- Con ta!

Hình trang chủ giận dữ bi phẫn, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Triệu Phong, lộ ra hàn ý lạnh thấu xương.

Mấy người Hoàng Vân khi nhìn thấy ba cái đầu người này cũng cảm thấy có chút quen mắt.

Một người trong đó chính là quản gia của Hình gia trang, mà hai người còn lại chính là Thiếu trang chủ.

- Không có ai chủ trì, cái trận pháp gà mờ dựa vào một ít nguyên tinh thạch để vận chuyển này cũng không thể duy trì được bao lâu nữa, rất nhanh sẽ giải thể thôi.

Triệu Phong vô cùng tỉnh táo, kể lại một chuyện chân thực.

Thật tốt quá!

Đám người Hoàng Vân đều vô cùng vui mừng.

Một khi trận pháp bị sụp đổ, bọn hắn cũng sẽ không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa, hoàn toàn có cơ hội chuyển bại thành thắng.

- Triệu Phong này quá thật là thiên tài trận pháp, chỉ tiện tay xuất thủ đã có thể ngăn cơn sóng dữ.

Mấy người Tiêu Vẫn liếc mắt nhìn nhau một cái, không thể không bội phục.

Thì ra, trong lúc Triệu Phong “biến mất”, hắn đã tìm ra biện pháp, âm thầm phá hỏng “Tuyệt Phong Huyễn Độc trận”, sau đó vào thời khắc mấu chốt bắn chết một tên phó trang chủ, giải thoát nguy cơ toàn đội.

Có thể nói, Triệu Phong đã cứu được cả tiểu đội, cứu đám người bọn hắn một mạng.

Từ Chấp và Tiêu Vẫn trước kia có chút mâu thuẫn với Triệu Phong, đột nhiên cảm thấy tâm tình phức tạp, có chút hổ thẹn.

- Tiểu súc sinh! Giết con của ta, Hình Trình ta nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn.

Hình trang chủ bàng hoàng, rống lớn một tiếng, hóa thành một đạo bóng tối, đánh về phía Triệu Phong cách ngoài trăm trượng.

Không tốt!


Nhanh ngăn hắn lại!

Từ Chấp, Tiêu Vẫn và Lâm Phàm đều biến sắc, toàn lực ra tay ngăn cản.

Đứng từ góc độ đoàn đội, Triệu Phong có thân phận là “Thần Tiễn thủ” và “thiên tài trận pháp”, có tác dụng rất lớn, tuyệt đối không thể để địch nhân tiếp cận.

Hình trang chủ này cũng không phải bị cừu hận che mờ lý trí, mà bởi vì chính bản thân hắn cũng rất rõ điều này.

Tiễn thuật của Triệu Phong thật sự đáng sợ, nếu để hắn đứng ở khoảng cách xa thì nhất định sẽ tạo thành áp chế viễn trình chí mạng.

Phành phành phành...

Công kích của ba người Từ Chấp, Lâm Phàm, Tiêu Vẫn đều đánh lên người Hình trang chủ, thế nhưng khó có thể tạo thành tổn thương mang tính thực chất.

Hình trang chủ vốn là cường giả Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, lại trải qua luyện chế “phương pháp Thi Luyện”, thân thể đã vượt qua phạm trù nhân loại, lực phòng ngự thực tế vô cùng đáng sợ.

Trong tiểu đội, người có thể chính thức kiềm chế Hình trang chủ cũng chỉ có một mình lĩnh đội Hoàng Vân.

- Hoàng Vân! Ngăn hắn lại!

Lâm Phàm gấp giọng hô lên.

Tốc độ thân pháp của Hoàng Vân đều rất cao minh, thận là tinh anh Nhị trọng thiên, cộng thêm thần binh Phàm cấp trong tay, thậm chí còn có thể khiêu chiến với Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

Đinh...

Một đao của Hoàng Vân chém trúng Hình trang chủ, giả vỡ bị chấn khai, chẳng những không thể ngăn trở mà còn rút lui vài chục bước, trong mắt lóe lên một tia âm lãnh.

Tại sao có thể làm vậy?

Trên mặt Lâm Phàm tràn đầy phẫn hận nhìn về phía Hoàng Vân, ngay cả Từ Chấp và Tiêu Vẫn cũng chợt lộ vẻ suy tư.

- Đắc tội với đệ tử chân truyền, có ân oán với trưởng lão trong Tông môn, ngươi cũng đừng nên trách ta...

Vẻ mặt của Hoàng Vân hết sức lạnh lùng.

Thân ở trong Tông môn, hắn biết rất rõ quy luật mạnh được yếu thua.

Cho dù biết rõ Nguyên Trí và Tuyền Thần đang lợi dụng mình, thế nhưng Hoàng Vân vẫn tình nguyện lựa chọn dựa vào “cường giả”.

Nguyên Trí là đệ tử chân truyền, sau lưng có trưởng lão Tông môn, mà Triệu Phong chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, lại không hề có bất kỳ bối cảnh nào.

Vĩnh viễn đứng về phía cường giả, bất kể đúng sai.

Đây chính là điều tâm đắc của Hoàng Vân sau khi đặt chân vào Tông môn nhiều năm qua. Nếu đặt Triệu Phong và đệ tử chân truyền lên cùng một bàn cân để lựa chọn, vậy thì hắn tình nguyện trở thành “quân cờ” cho người ta sai khiến.

Cho nên...

Vào thời khắc mấu chốt, Hoàng Vân cũng không toàn lực ngăn cản “Hình trang chủ”, thậm chí còn cố ý nhường đối phương.

- Ha ha...

Triệu Phong đứng trên đỉnh ngọn cây, nở nụ cười quỷ dị.

Vụt...

Thân thể của hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, sau đó bỗng nhiên xuất hiện nhiều hư ảnh thực huyễn bất định, chợt dung nhập vào bóng đêm.


Sau khi lĩnh ngộ Huyễn Ngư Đồ, lại dùng thân pháp Phàm phẩm thượng cấp làm căn cơ, thân pháp của Triệu Phong hiện nay đã đạt tới cấp độ “huyền diệu nhập huyễn”.

Cái gì?

Tâm thần Hình trạng chủ khẽ chấn động, hắn không biết Triệu Phong vừa thi triển loại thân pháp nào, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện vài đạo thân ảnh hư ảo, thật giả khó phân.

Hắn căn bản không biết nên đuổi theo “tên nào”, chỉ có thể trơ mắt nhìn “đám Triệu Phong” đào thoát.

- Đó là thân pháp gì?

Mấy người trong tiểu đội đều hai mặt nhìn nhau.

Tâm thần Hoàng Vân phát lạnh, hắn đã nhìn thấy ánh mắt băng lãnh và thất vọng của Triệu Phong trước khi rời đi.

Tại thời khắc mấu chốt, Triệu Phong cứu vãn tính mạng của mọi người trong tiểu đội, khiến cho Tiêu Vẫn, Từ Chấp có thể tạm thời quên đi hiềm khích lúc trước, nhưng lại không thể nào dao động sát cơ của Hoàng Vân đối với hắn.

Lúc này Triệu Phọng biến mất, Hình trang chủ đột nhiên mất đi mục tiêu, hai mắt chợt trở nên đỏ bừng, bắt đầu phát động công kích điên cuồng với bốn người Hoàng Vân.

Lực lượng của “Tuyệt Phong Huyễn Độc trận” trong thời gian ngắn cũng không thể sụp đổ.

Mà Hình trang chủ lại thí mạng phảng công, khiến cho mấy người Hoàng Vân liền trở tay không kịp.

- Triệu Phong! Ngươi dám lâm trận bỏ chạy? Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hoàng mỗ sẽ tấu rõ ràng lên Trưởng lão, trục xuất ngươi ra khỏi Tông môn.

Hoàng Vân trong lúc chiến đấu, cố gắng thúc dục chân lực, đồng thời lớn tiếng uy hiếp.

Sau khi giết chết một tên phó trang chủ, bốn người Hoàng Vân vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Thời gian dần trôi qua, trận pháp dần sụp đổ, bọn hẳn ít nhất đang đứng ở thế bất bại.

Thế nhưng...

Thời gian dần dần trôi qua. Lực lượng bên trong “Tuyệt Phong Huyễn Độc trận” vẫn không hề tiêu tán.

Cơ năng thân thể của bốn người trong tiểu đội ngày càng bị độc lực tàn phá, chân lực càng lúc càng suy yếu.

- Xảy ra chuyện gì? Tại sao lực lượng của trận pháp còn chưa tiêu tán?

Hô hấp của Hoàng Vân trở nên dồn dập, trên trán ứa ra mồ hội lạnh, bị Hình trang chủ liên tục ép tới, khiến cho tình cảnh của hắn trở nên vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì hắn là lĩnh đội, có thực lực mạnh nhất. Cho nên phần lớn “hỏa lực” của Hình trang chủ đều nhằm vào hắn.

Sâu trong rừng cây, một thân ảnh thiếu niên thầm lẩm bẩm.

Thời gian uổng cạn nửa chén trà qua đi.

Lĩnh đội Hoàng Vân đã bị thương không nhẹ, lực lượng suy kiệt, chỉ còn lại sáu bảy thành chiến lực bình thường trên người đã có vài chỗ bị thương

Ba người Từ Chấp cũng gặp phải nguy cơ, tuy nhiên lại không đáng lo ngại.

Vù vù vù...

Sâu trong rừng cây, ngẫu nhiên bắn ra một mũi tên, vào thời khắc mấu chốt hóa giải nguy cơ cho mấy người Lâm Phàm.

- Thì ra là Triệu sư đệ đang núp trong bóng tối trợ giúp chúng ta.

Trên mặt Lâm Phàm liền lộ vẻ cám kích và mừng rỡ.

Tiêu Vẫn và Từ Chấp cũng được trợ giúp mấy lần, biến nguy thành an, cho nên cả hai đều rất cảm kích Triệu Phong.

Chỉ có Hoàng Vân là vẻ mặt tràn đầy phiền muộn, không ngừng gào thét giận dữ.

Trong mấy người, chỉ có hắn là không được Triệu Phong trợ giúp.

Dù hắn gặp phải nguy cơ sinh tử thì Triệu Phong ở trong chỗ tối cũng không hề có ý xuất thủ giải vây.

- Triệu Phong! Ngươi là tiểu tử vô sỉ, muốn bức chết ta sao? Lúc Hoàng mỗ trở lại Tông môn, nhất định sẽ bẩm báo ngươi tại Chấp Pháp Đường!

Hoàng Vân giận dữ hét.

Chấp Pháp Đường!

Nghe thấy ba chữ này, mấy người Tiêu Vẫn liền cảm thấy tâm thần run rẩy.

Trong Hiểu Nguyệt Tông chia thành một số Đường, trong đó, quyền lực của Chấp Pháp Đường là lớn nhất, nắm giữ luật pháp sinh tử, là ác mộng đối với những người vi phạm quy tắc Tông môn.

- Haizz, Hoàng sư huynh nói lời này là sai rồi, Triệu mỗ cũng đang dốc hết toàn lực, nhưng chỉ có thể bảo toàn cho bạ người. Cũng giống như Hoàng sư huynh vừa rồi không thể ngăn cản Hình trang chủ đuổi giết ta vậy đó.

Triệu Phong nhạt nhẽo đáp lời.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Hoàng Vân lập tức cứng lại.

Vừa rồi hắn cố ý nhường Hình trang chủ, không cứu viện Triệu Phong, bây giờ đối phương cũng cố tình không cứu viện hắn.

Lấy đạo của người, dùng trên thân người. (*)

(*) Tương tự gậy ông đập lưng ông.

Hoàng Vân á khẩu không trả lời được, nhất thời vừa lo lắng vừa tức giận, chỉ hận không thể bầm thây Triệu Phong thành vạn đoạn.

Một mặt khác, trong lòng Hình trang chủ thì lại mừng thầm, may là tiểu đội Tông môn này cũng không toàn tâm hiệp lực, bằng không thì quả thật rất khó ứng phó...

Trong lúc hắn đang suy nghĩ như vậy thì đột nhiên xảy ra dị biến.

Vù vù vù...

Vài đạo mũi tên chân lực lạnh lẽo vạch phá bầu trời đêm bắn thẳng về phía Hình trang chủ và phó trang chủ.

Phụt...

Chân của tên phó trang chủ kia liền bị trừng lên, thân hình lảo đảo, trừng phải trọng kích của mấy người Từ Chấp.

Uy lực tiễn thuật của Triệu Phong mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng, bộ vị mà hắn bắn trừng chính là đốt xương.

Vù...

Một mũi tên trong đó, gần như xẹt qua mí mắt của Hình trang chủ, dọa hắn đổ một thân mồ hôi lạnh.

Tại thời khắc mấu chốt, Triệu Phong lại lần nữa phát động phản kích sắc bén ác liệt, đánh cho địch quân trở thay không kịp.

Vụt...

Một hư ánh biến ảo bất định từ không trung ép xuống.

Phong Lôi Chưởng!

Trang chủ và phó trang chủ chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng sấm, tâm thần rung động.

Ầm... Ầm...


Một chưởng phát ra tiếng gió và sấm sét, đánh lên người phó trang chủ.

Tên phó trang chủ kia bị thương ở chân, hành động bất lợi, lập tức bị “Phong Lôi Chưởng” đánh trúng đầu.

Rắc...

Phó trang chủ ngay cả hét thảm cũng không kịp thì đầu lâu đã bị đánh vỡ thành nhiều mảnh, tử vong tại chỗ.

Lúc hắn ngã xuống đất bỏ mình, mọi người trên sân còn mơ hồ cảm thấy bên tai nổ vang tiếng sấm.

Một chưởng giết chết phó trang chủ, uy năng đáng sợ kia khiến cho Hình trang chủ vốn là người có tu vi cao nhất cũng phải động dung.

Phụt...

Cùng lúc đó, tơ máu màu tím nhạt đang bao phủ xung quanh đột nhiên bong ra từng mảng, đoàn gió cực lớn trên đỉnh đầu lập tức sụp đổ giải thể.

- Trận pháp phá rồi! Mọi người cùng nhau liên thủ bắt giết tên Trang chủ kia!

Hoàng Vân khẽ thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy phấn khởi, cao giọng quát.

Tiểu đội năm người liền cảm thấy chiến ý tăng vọt, sau đó lao thẳng về phía Hình trang chủ.

Chạy!

Trong lòng Hình trang chủ hoảng loạn, tự biết là mình không còn khả năng xoay chuyển cục diện nữa.

Không có sự ước thúc của trận pháp, lực lượng của tiểu đội năm người sẽ càng ngày càng mạnh hơn.

Thân là cường giả Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, tốc độ của Hình trang chủ cực kỳ nhanh, ở đây e rằng cũng chỉ có Triệu Phong và Hoàng Vân là có thể đuổi theo mà thôi.

Hoàng Vân âm thầm cả kinh, không ngờ một tiểu tử Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh như Triệu Phong lại có tốc độ thân pháp sánh ngang với mình.

Phải biết rằng, thân pháp của hắn ở trong đám đệ tử nội môn cùng cấp, cũng thuộc loại số một số hai, thậm chí tiếp cận đệ tử Tam trọng thiên.

Vụt...

Khoảnh khắc thân ảnh của Hình trang chủ nhoáng lên, đột nhiên biến mất khỏi sườn núi trước mặt.

Mọi người khẽ giật mình, trơ mắt nhìn mục tiêu bỏ chạy càng ngày càng xa.

- Nơi này có trận pháp che giấu, bên trong quá nửa là nơi chứa đựng bí mật của Hình trang chủ.

Hoàng Vân đi tới trước sườn núi, ánh mắt lóe sáng, có vài phần phấn khởi kích động.

Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, đột nhiên thông suốt.

Trong tình báo đã nêu rõ, tu vi của Hình trang chủ vốn chỉ là Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cũng giống như Quảng Quân Hầu, nhiều năm qua vẫn không cách nào đột phá.

Thế nhưng, hắn làm sao có thể đột phá Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trong thời gian ngắn ngủi, lại còn tu luyện một môn công pháp đáng sợ như vậy?

Ôn độc bao phủ toàn bộ sơn trang này, rốt cuộc từ đâu mà đến?

Hoàng Vân phỏng đoán rằng, bí mật chắc chắn ẩn chứa trong trận pháp này, rất có thể nó là một “truyền thừa tà đạo”, thậm chí bên trong còn có di chỉ thượng cổ hay là một động thiên khác.

Tất cả đáp án đều bày ra trước mắt.

- Triệu sư đệ, chỉ cần ngươi chịu ra tay phá trận, vậy thì ta có thể phân cho ngươi ba phần lợi ích.

Hoàng Vân cố nặn ra vẻ tươi cười, truyền âm với thiếu niên độc nhãn tóc xanh ở bên cạnh.

Chúa Tể Chi Vương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chúa Tể Chi Vương Truyện Chúa Tể Chi Vương Story Chương 147: Ngăn cơn sóng dữ
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...