Chúa Tể Chi Vương
Chương 110: Mạnh hiếp yếu
Chín loại biến hóa của Huyễn Ngư Đồ. Diễn hóa một mạch lưu loát, lần lượt được cất giữ trong không gian của mắt trái.
Triệu Phong cảm thấy trong những diễn hóa này có ẩn chứa thứ gì đó rất huyền diệu, so với Tứ Phong thức của mình còn thâm ảo hơn nhiều.
Nếu như có thể tìm hiểu và phá giải “Huyễn Ngư Đồ”, có lẽ sẽ thu được kết quả không tưởng
- Ha ha, nếu như ngươi có thể hiểu thông được chín loại biến hóa của “Huyễn Ngư Đồ”, e rằng hai người chúng ta cũng không có tư cách để làm sư tôn của ngươi rồi.
Lão giả áo bào trắng cười nhạt một tiếng.
Qua một hồi nói chuyện, Triệu Phong đã biết lão giả áo bào trắng họ Trương này là một người rất am hiểu về trận pháp. Còn lão giả mặt đỏ họ Quan lại là một vị Luyện Đan Sư cao minh.
Triệu Phong tạm thời gọi bọn họ là “Trương lão đầu” và “Quan lão đầu”.
Rời khỏi lầu các, Triệu Phong liền phát hiện ánh mắt của Khâu chấp sự đã trở nên khác thường, cảm giác như nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
Trước đây, lấy cấp bậc của Khâu chấp sự, cho dù là đám người Quảng Quân Hầu, ở trong mắt hắn cũng chỉ như con kiến hôi, luôn khinh thường.
Nhưng trải qua cửa thứ ba vừa rồi. Khâu chấp sự đã thực sự chú ý tới Triệu Phong, dù sao thì người này cũng nhận được sự xem trọng của hai vị Phó đường chủ, không thể khinh thị.
- Quan lão đầu, tại sao ngươi cứ phải tranh giành với ta chứ? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được tiểu tử này là một thiên tài trận pháp hay sao?
Trương lão đầu có chút tức giận.
Một tiểu tử ở cố thể cảnh, chỉ trong thời gian ngắn, mà có thể một lượt phân tích đến loại biến hóa thứ bảy của “Huyễn Ngư Đồ”, việc này cho dù là một ít Trận Pháp Sư thoát phàm cảnh cũng chưa chắc có thể làm được.
- Sai rồi! Trương lão đầu, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra năng lực thấu triệt cường đại của tiểu tử này hay sao, hắn có thể nắm rõ chính xác sự vật trong tay, đạt tới trình độ bất khả tư nghị. Đây chính là thứ mà một Luyện Đan Sư thực sự cần phải nắm chắc trong tay.
Quan lão đầu phản bác.
Lời này vừa nói ra, hai lão đầu lại cãi nhau ầm ĩ.
Khâu chấp sự kinh ngạc, không ngờ một thiếu niên có thiên phú bình thường lại trở thành “cái bánh ngọt”, bị hai vị Phó đường chủ tranh đoạt.
Đối với hai vị “Phó đường chủ” này, trong lòng hắn vô cùng tôn kính, không chỉ vị bọn họ đã đạt tới tu vi “Nửa bước Chân Linh cảnh”, mà lĩnh vực bọn họ am hiểu cũng đã tạo nên cống hiến rất lớn cho tông môn, thân phận vượt xa hắn, địa vị rất gần với trưởng lão của tông môn.
Ra khỏi tòa lâu tháp phong cách cổ xưa, Triệu Phong cũng thầy trò Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm đứng nói chuyện với nhau.
Sau khi biết Triệu Phong đạt được điểm tuyệt đối, Quảng Quân Hầu liền lộ vẻ vui mừng.
Khảo nghiệm của cửa thứ ba vẫn còn đang tiến hành.
Cho đến lúc mặt trời lặn, các đệ tử đã kiểm tra hoàn tất.
Đến lúc này, khảo hạch của tông môn cuối cùng cũng kết thúc.
Hiểu Nguyệt Tông dựa theo điểm số của mọi người, bắt đầu sàng lọc, chọn ra những thiếu niên thiên tài.
- Lần khảo hạch này, trong các ngươi có hai mươi người trúng tuyển.
Khâu chấp sự nói.
Hai mươi người?
Đám thiếu niên thiên tài ở đây lập tức lộ ra vẻ thấp thỏm bất an.
- Thứ nhất, Tiêu Vẫn, tám điểm. Thứ hai, Vân Hương Mộng, bảy điểm rưỡi. Thứ ba... Một tên đệ tử tông môn bắt đầu tuyên bố thành tích.
- Thứ mười, Triệu Phong, sáu điểm!
Lúc đến cái vị trí thứ mười, Triệu Phong đã nghe được tên của mình.
Mặc dù hai cửa sau của Triệu Phong đều thu được điểm tuyệt đối, nhưng bởi vì điểm của cửa thứ nhất quá mức “bình thường”, cho nên cuối cùng cũng không có được thứ hạng cao.
Ngay cả Dương Thanh Sơn còn có xếp hạng cao hơn hắn, đứng ở vị trí thứ sáu.
Nam Cung Phàm cũng tiến vào danh sách trước hai mươi người, xếp vị trí thứ mười bảy.
Ba sư huynh đệ đều thành công tiến vào tông môn.
Quảng Quân Hầu liền cảm thấy vui vẻ, không khỏi cảm thấy tự hào.
Lần khảo hạch tông môn này, có rất nhiều thiên tài được trưởng bối dắt đến.
Nhưng có thể được như ông ta lại cực kỳ hiếm thấy, bởi vì những thiên tài mà ông dẫn theo đều trúng tuyển toàn bộ.
- Quảng Quân Hầu, ba người đệ tử này của ngươi cũng “rất khá” đấy.
Thương Thiết Hầu cười ha ha một tiếng.
Quảng Quân Hầu tự nhiên có thể nghe ra ý châm chọc trong lời nói của hắn.
Mặc dù ba đệ tử của ông ta đều thành công thông qua khảo hạch, thế nhưng thiên phú cũng không cao, nhất định không thể nào vượt quá tầng dưới chót của tông môn.
Nếu so sánh thì cháu gái của Thương Thiết Hầu là “Liễu Nguyệt Nhi” lại có thiên phú Linh thể thượng đẳng, chỉ trong cửa thứ nhất đã trực tiếp trúng tuyển, ngày sau sẽ có không gian trưởng thành rất lớn.
Chỉ chốc lát sau, danh sách những người trúng tuyển khảo hạch tông môn đã được tuyên bố xong
Khảo hạch nhập môn của Hiểu Nguyệt Tông lần này tổng cộng thu được hai mươi hai đệ tử, trong đó có không ít đệ tử kinh tài tuyệt diễm.
Ví dụ như Khổng Nguyên Hạo, có được “Linh thể dị loại” cường đại, trực tiếp được trưởng lão của tông môn thu làm đệ tử.
Ngoài ra, ba người Liễu Nguyệt Nhi, Tiêu Vẫn và Vân Hương Mộng cũng đều có tư chất phi phàm
Trong ngày hôm đó...
Tổng cộng có hai mươi mốt thiếu niên trở thành đệ tử ngoại môn mới của Hiểu Nguyệt Tông, tới “Ngoại Môn Đường” của tông môn để ghi danh.
Bước trên đường núi quanh co khúc khuỷu, đám thiếu niên thiên tài đều hết sức hưng phấn mong đợi, theo Khâu chấp sự tới địa bàn của ngoại môn.
- Trời đất, tòa đại điện này...
Đột nhiên, một thiếu niên kinh hãi hét lên một tiếng, chỉ thấy đẳng xa là một tòa tháp đền màu xanh đậm chìm trong mây mù.
Tòa tháp đền màu xanh đậm này huyền bí hùng vĩ, trôi lơ lửng trong mây mù, bốn phía vờn quanh một tầng điện mang màu xanh lá thô cỡ ngón tay, phát ra khí tức hoang vu cổ lão.
Các thiếu niên nhìn thấy một màn này, trong lòng lập tức rung động, phảng phất như lọt vào thời đại thượng cổ trong thần thoại.
Trên thực tế, ngay từ lúc ở ngoài sơn môn, mắt trái của Triệu Phong đã nhìn thấy tòa cổ điện huyền bí này, lúc ấy hắn cũng rung động vô cùng.
Bây giờ tiến vào tông môn, Triệu Phong đã có thể nhìn nó một cách “thực sự”.
- Đây chính là “Phù Loan Điện”, di chỉ thượng cổ, cũng là căn cơ truyền thừa của Hiểu Nguyệt Tông, là cấm địa của tông môn, người nào xông vào sẽ bị giết không tha.
Thanh âm của Khâu chấp sự hết sức đạm mạc, chỉ đơn giản nói qua, cũng không nói cụ thể lắm.
Đám thiếu niên thiên tài đều cố gắng kìm chế sự khiếp sợ và tò mò trong lòng, càng lúc càng cảm thấy tòa “Phù Loan Điện” kia rất thần bí.
Ánh mắt của Triệu Phong rất lợi hại, vừa nhìn vào “Phù Loan Điện”, hắn liền cảm nhận được một luồng khí tức tang thương cổ lão, ở sâu trong mắt trái không khỏi nhảy lên vài cái “thình thịch”.
Dọc theo đường đi, sự thần kỳ bên trong tông môn đã khiến cho đám thiếu niên thiên tài được mở rộng tầm mắt.
Đêm đã về khuya, cuối cùng Khâu chấp sự cũng dẫn hai mươi mốt tên đệ tử ngoại môn tới “Ngoại Môn Đường”, an bài chỗ ở cho bọn họ.
Trước đó, ba người Triệu Phong và sư tôn Quảng Quân Hầu đã cáo biệt nhau.
Trước khi Quảng Quân Hầu rời đi, ông ta còn nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, sau đó buồn bã bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cô độc dần dần đi xa, trong lòng Triệu Phong không khỏi cảm thấy xúc động.
- Sau khi tiến vào Thế giới tông môn, ta không chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của sư tôn mà còn phải trở thành phong vân, bước lên đỉnh cao của thế giới này.
Triệu Phong siết chặt hai nắm tay, trong lòng dường như có một ngọn lửa nhiệt huyết hào hùng mơ hồ thiêu đốt.
Thế giới tông môn mênh mông rộng lớn khiến hắn rất chờ mong, nơi cường giả xuất hiện như mây này kích thích hắn rất lớn.
Dựa theo quy tắc của “Hiểu Nguyệt Tông”, đệ tử ngoại môn mới, sau khi tiến vào tông môn, sau mấy ngày làm quen sẽ được an bài “chức vụ” nhất định.
Tiến vào tông môn, được hướng thụ tài nguyên và đãi ngộ rất cao, đồng thời cũng phải thực hiện nghĩa vụ.
Về những việc này, Quảng Quân Hầu đã sớm đề cập với ba người.
Chức vụ mà tông môn an bài, có tốt có xấu.
Một vài chức vụ kém, ví dụ như thợ đào mỏ, sai vặt, đun nước, bón phân...
- Ba ngày sau, tông môn sẽ an bài chức vụ, lúc đó e rằng tên Tuyền Thần kia sẽ gây không ít khó khăn cho chúng ta.
Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn có chút lo lắng.
Bình tới tướng ngăn, nước tới đất chặn.
Triệu Phong rất trấn định, cũng không e ngại bất kỳ sự khiêu chiến nào.
Ba ngày này, đệ tử ngoại môn mới vào sẽ được vào ở trong “Ngoại Môn Đường”, mỗi người đều có một căn nhà gỗ.
Không tới mấy canh giờ, đệ tử ngoại môn mới vào đã phát sinh xung đột với những đệ tử ngoại môn cũ.
Bên ngoài truyền tới từng trận tiếng đánh nhau, còn có cả tiếng la hét thất thanh.
Triệu Phong bước ra khỏi nhà gồ liền phát hiện có hai ba đệ tử ngoại môn mới tới bị đánh gục trên mặt đất, trên người dày đặc vết thương, thở hổn hển không ngừng.
- Tiểu tử mới tới, đàng hoàng một chút cho ta, bảo ngươi giặt quần áo, đun nước cho ta đã là nể mặt ngươi lắm rồi đấy.
Một nam tử có vết sẹo, hai mắt lạnh lùng, không có chút hảo ý nào, đưa mắt nhìn những căn nhà gỗ của đệ tử mới vào.
- “Trần Phong”, hắn xếp hạng 28 trong ngoại môn, kẻ này vẫn thường xuyên cố tình ức hiếp người mới.
Một vài đệ tử ngoại môn cũ chụm đầu nói chuyện.
Trong Hiểu Nguyệt Tông, đệ tử ngoại môn có một bảng xếp hạng.
Trần Phong này xếp hạng 28, tu vi đạt tới cửu trọng đỉnh phong.
Triệu Phong thầm đánh giá, cảm thấy thực lực của đối phương cũng tương đương với Diệp Lăng Vân, hoặc là mạnh hơn một chút.
Trong đám đệ tử ngoại môn mới vào, ngay cả Tiêu Vẫn có tu vi cao nhất cũng không dám khiêu chiến với Trần Phong.
Dưới sự “uy hiếp” của Trần Phong, mấy tên đệ tử ngoại môn tuy không cam lòng nhưng vẫn phải đi nấu nước và giặt quần áo cho hắn.
- Chậc chậc, nghe nói trong đám đệ tử mới tới có hai cô nàng vóc dáng không tệ, một người trong đó còn là “công chúa” gì gì đó.
Trần Phong liếm liếm môi, nói.
Rất nhanh, hắn liền chậm rãi đi tới nơi ở của công chúa Vân Hương Mộng.
Kẹt...
Vân Hương Mộng mở cửa phòng, mặt như phủ một lóp băng, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám động vào ta?
Trần Phong ngượng ngùng cười một tiếng, trong lòng có chút kiêng kỳ, cũng không dám trêu chọc Vân Hương Mộng.
Ngoài ra, Tiêu Vẫn đến từ đệ nhất gia tộc ẩn thế lánh đời của Tương Vân quốc cũng có quan hệ sâu xa với tông môn.
Cho dù là Liễu Nguyệt Nhi không có chỗ dựa vững chắc, nhưng bởi vì nàng có tư chất Linh thể thượng đằng, cho nên ở trong ngoại môn cũng nhận được đãi ngộ rất cao, ngay cả thái độ của chấp sự đối với nàng cũng không tệ lắm.
Người mới tới có thiên phú cao, không gian trưởng thành trong tương lai rất lớn, Trần Phong cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
- Tên Trần Phong này chính là một kẻ chuyên bắt nạt người yếu.
Đệ tử mới nhập môn liền ghi hận trong lòng.
Ba người Tiêu Vẫn, Vân Hương Mộng và Liễu Nguyệt Nhi thì Trần Phong không dám chọc, thế nhưng lại không chút kiêng kỵ gì với những người mới khác.
Triệu Phong lạnh lùng quan sát tất cả, nhưng cũng không nhúng tay vào.
Tối hôm đó, đám người Triệu Phong cuối cùng cũng vào ở trong “Ngoại Môn Đường”.
Dù đêm đã khuya, nhưng những thiếu niên này vẫn hưng phấn đến mức không ngủ được.
Triệu Phong khoanh chân ngồi, tu luyện Ngân Bích Quyết và Quy Nguyên Khí Quyết, trong đầu lại lĩnh ngộ “Tứ Phong thức”.
Cho đến hôm nay, “Tứ Phong thức” của Triệu Phong chỉ mới lĩnh ngộ được hơn phân nửa, lĩnh ngộ được bảy tám phần của thức thứ ba “Tàn Phong Thức”.
Hắn thậm chí đã thử qua thức thứ tư “Liệt Phong Thức”, uy năng và ý cảnh của một thức này vô cùng cường đại, Triệu Phong chỉ cảm nhận thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ.
Tàn Phong Thức theo đuổi phương thức cắt xé cực hạn của kình phong, công kích nhằm vào đơn thể.
Mà Liệt Phong Thức thì lại theo đuổi phương thức tàn sát hủy diệt, thiêu đốt vạn vật, hết sức cuồng bạo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Phong từ trạng thái ngồi tỉnh lại, duỗi cái lưng có chút mệt mỏi của mình rồi bước ra khỏi phòng.
- Tiểu tử! Đem tất của ta đi giặt đi.
Một âm thanh bá đạo truyền tới.
Triệu Phong vừa nhìn liền thấy người tới là Trần Phong xếp hạng 28 của ngoại môn.
Trần Phong lạnh lùng nói, có một loại bá đạo không cho phép chối từ.
Hắn ném một đôi tất thôi và giày tới trước cửa Triệu Phong, sau đó xoay người rời đi, dường như đang thử Triệu Phong
Trên thực tế, lúc Trần Phong khi dễ người mới tới đều thăm dò lai lịch của đối phương.
Ví dụ như Triệu Phong, hắn chỉ có tư chất bình thường, tu vi cũng không cao, cho nên Trần Phong căn bản không lo lắng đối phương sẽ trả thù mình trong tương lai.
- Kẻ này muốn thử ta sao?
Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống, phất tay một cái, một luồng kình phong cường đại quét tới, đem tất và giày của Trân Phong chấn thành mảnh vụn.
Một màn này khiến cho Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm vừa mới rời giường nhìn thấy, lập tức biến sắc.
Chúa Tể Chi Vương
Triệu Phong cảm thấy trong những diễn hóa này có ẩn chứa thứ gì đó rất huyền diệu, so với Tứ Phong thức của mình còn thâm ảo hơn nhiều.
Nếu như có thể tìm hiểu và phá giải “Huyễn Ngư Đồ”, có lẽ sẽ thu được kết quả không tưởng
- Ha ha, nếu như ngươi có thể hiểu thông được chín loại biến hóa của “Huyễn Ngư Đồ”, e rằng hai người chúng ta cũng không có tư cách để làm sư tôn của ngươi rồi.
Lão giả áo bào trắng cười nhạt một tiếng.
Qua một hồi nói chuyện, Triệu Phong đã biết lão giả áo bào trắng họ Trương này là một người rất am hiểu về trận pháp. Còn lão giả mặt đỏ họ Quan lại là một vị Luyện Đan Sư cao minh.
Triệu Phong tạm thời gọi bọn họ là “Trương lão đầu” và “Quan lão đầu”.
Rời khỏi lầu các, Triệu Phong liền phát hiện ánh mắt của Khâu chấp sự đã trở nên khác thường, cảm giác như nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
Trước đây, lấy cấp bậc của Khâu chấp sự, cho dù là đám người Quảng Quân Hầu, ở trong mắt hắn cũng chỉ như con kiến hôi, luôn khinh thường.
Nhưng trải qua cửa thứ ba vừa rồi. Khâu chấp sự đã thực sự chú ý tới Triệu Phong, dù sao thì người này cũng nhận được sự xem trọng của hai vị Phó đường chủ, không thể khinh thị.
- Quan lão đầu, tại sao ngươi cứ phải tranh giành với ta chứ? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được tiểu tử này là một thiên tài trận pháp hay sao?
Trương lão đầu có chút tức giận.
Một tiểu tử ở cố thể cảnh, chỉ trong thời gian ngắn, mà có thể một lượt phân tích đến loại biến hóa thứ bảy của “Huyễn Ngư Đồ”, việc này cho dù là một ít Trận Pháp Sư thoát phàm cảnh cũng chưa chắc có thể làm được.
- Sai rồi! Trương lão đầu, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra năng lực thấu triệt cường đại của tiểu tử này hay sao, hắn có thể nắm rõ chính xác sự vật trong tay, đạt tới trình độ bất khả tư nghị. Đây chính là thứ mà một Luyện Đan Sư thực sự cần phải nắm chắc trong tay.
Quan lão đầu phản bác.
Lời này vừa nói ra, hai lão đầu lại cãi nhau ầm ĩ.
Khâu chấp sự kinh ngạc, không ngờ một thiếu niên có thiên phú bình thường lại trở thành “cái bánh ngọt”, bị hai vị Phó đường chủ tranh đoạt.
Đối với hai vị “Phó đường chủ” này, trong lòng hắn vô cùng tôn kính, không chỉ vị bọn họ đã đạt tới tu vi “Nửa bước Chân Linh cảnh”, mà lĩnh vực bọn họ am hiểu cũng đã tạo nên cống hiến rất lớn cho tông môn, thân phận vượt xa hắn, địa vị rất gần với trưởng lão của tông môn.
Ra khỏi tòa lâu tháp phong cách cổ xưa, Triệu Phong cũng thầy trò Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm đứng nói chuyện với nhau.
Sau khi biết Triệu Phong đạt được điểm tuyệt đối, Quảng Quân Hầu liền lộ vẻ vui mừng.
Khảo nghiệm của cửa thứ ba vẫn còn đang tiến hành.
Cho đến lúc mặt trời lặn, các đệ tử đã kiểm tra hoàn tất.
Đến lúc này, khảo hạch của tông môn cuối cùng cũng kết thúc.
Hiểu Nguyệt Tông dựa theo điểm số của mọi người, bắt đầu sàng lọc, chọn ra những thiếu niên thiên tài.
- Lần khảo hạch này, trong các ngươi có hai mươi người trúng tuyển.
Khâu chấp sự nói.
Hai mươi người?
Đám thiếu niên thiên tài ở đây lập tức lộ ra vẻ thấp thỏm bất an.
- Thứ nhất, Tiêu Vẫn, tám điểm. Thứ hai, Vân Hương Mộng, bảy điểm rưỡi. Thứ ba... Một tên đệ tử tông môn bắt đầu tuyên bố thành tích.
- Thứ mười, Triệu Phong, sáu điểm!
Lúc đến cái vị trí thứ mười, Triệu Phong đã nghe được tên của mình.
Mặc dù hai cửa sau của Triệu Phong đều thu được điểm tuyệt đối, nhưng bởi vì điểm của cửa thứ nhất quá mức “bình thường”, cho nên cuối cùng cũng không có được thứ hạng cao.
Ngay cả Dương Thanh Sơn còn có xếp hạng cao hơn hắn, đứng ở vị trí thứ sáu.
Nam Cung Phàm cũng tiến vào danh sách trước hai mươi người, xếp vị trí thứ mười bảy.
Ba sư huynh đệ đều thành công tiến vào tông môn.
Quảng Quân Hầu liền cảm thấy vui vẻ, không khỏi cảm thấy tự hào.
Lần khảo hạch tông môn này, có rất nhiều thiên tài được trưởng bối dắt đến.
Nhưng có thể được như ông ta lại cực kỳ hiếm thấy, bởi vì những thiên tài mà ông dẫn theo đều trúng tuyển toàn bộ.
- Quảng Quân Hầu, ba người đệ tử này của ngươi cũng “rất khá” đấy.
Thương Thiết Hầu cười ha ha một tiếng.
Quảng Quân Hầu tự nhiên có thể nghe ra ý châm chọc trong lời nói của hắn.
Mặc dù ba đệ tử của ông ta đều thành công thông qua khảo hạch, thế nhưng thiên phú cũng không cao, nhất định không thể nào vượt quá tầng dưới chót của tông môn.
Nếu so sánh thì cháu gái của Thương Thiết Hầu là “Liễu Nguyệt Nhi” lại có thiên phú Linh thể thượng đẳng, chỉ trong cửa thứ nhất đã trực tiếp trúng tuyển, ngày sau sẽ có không gian trưởng thành rất lớn.
Chỉ chốc lát sau, danh sách những người trúng tuyển khảo hạch tông môn đã được tuyên bố xong
Khảo hạch nhập môn của Hiểu Nguyệt Tông lần này tổng cộng thu được hai mươi hai đệ tử, trong đó có không ít đệ tử kinh tài tuyệt diễm.
Ví dụ như Khổng Nguyên Hạo, có được “Linh thể dị loại” cường đại, trực tiếp được trưởng lão của tông môn thu làm đệ tử.
Ngoài ra, ba người Liễu Nguyệt Nhi, Tiêu Vẫn và Vân Hương Mộng cũng đều có tư chất phi phàm
Trong ngày hôm đó...
Tổng cộng có hai mươi mốt thiếu niên trở thành đệ tử ngoại môn mới của Hiểu Nguyệt Tông, tới “Ngoại Môn Đường” của tông môn để ghi danh.
Bước trên đường núi quanh co khúc khuỷu, đám thiếu niên thiên tài đều hết sức hưng phấn mong đợi, theo Khâu chấp sự tới địa bàn của ngoại môn.
- Trời đất, tòa đại điện này...
Đột nhiên, một thiếu niên kinh hãi hét lên một tiếng, chỉ thấy đẳng xa là một tòa tháp đền màu xanh đậm chìm trong mây mù.
Tòa tháp đền màu xanh đậm này huyền bí hùng vĩ, trôi lơ lửng trong mây mù, bốn phía vờn quanh một tầng điện mang màu xanh lá thô cỡ ngón tay, phát ra khí tức hoang vu cổ lão.
Các thiếu niên nhìn thấy một màn này, trong lòng lập tức rung động, phảng phất như lọt vào thời đại thượng cổ trong thần thoại.
Trên thực tế, ngay từ lúc ở ngoài sơn môn, mắt trái của Triệu Phong đã nhìn thấy tòa cổ điện huyền bí này, lúc ấy hắn cũng rung động vô cùng.
Bây giờ tiến vào tông môn, Triệu Phong đã có thể nhìn nó một cách “thực sự”.
- Đây chính là “Phù Loan Điện”, di chỉ thượng cổ, cũng là căn cơ truyền thừa của Hiểu Nguyệt Tông, là cấm địa của tông môn, người nào xông vào sẽ bị giết không tha.
Thanh âm của Khâu chấp sự hết sức đạm mạc, chỉ đơn giản nói qua, cũng không nói cụ thể lắm.
Đám thiếu niên thiên tài đều cố gắng kìm chế sự khiếp sợ và tò mò trong lòng, càng lúc càng cảm thấy tòa “Phù Loan Điện” kia rất thần bí.
Ánh mắt của Triệu Phong rất lợi hại, vừa nhìn vào “Phù Loan Điện”, hắn liền cảm nhận được một luồng khí tức tang thương cổ lão, ở sâu trong mắt trái không khỏi nhảy lên vài cái “thình thịch”.
Dọc theo đường đi, sự thần kỳ bên trong tông môn đã khiến cho đám thiếu niên thiên tài được mở rộng tầm mắt.
Đêm đã về khuya, cuối cùng Khâu chấp sự cũng dẫn hai mươi mốt tên đệ tử ngoại môn tới “Ngoại Môn Đường”, an bài chỗ ở cho bọn họ.
Trước đó, ba người Triệu Phong và sư tôn Quảng Quân Hầu đã cáo biệt nhau.
Trước khi Quảng Quân Hầu rời đi, ông ta còn nhìn Triệu Phong một cái thật sâu, sau đó buồn bã bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cô độc dần dần đi xa, trong lòng Triệu Phong không khỏi cảm thấy xúc động.
- Sau khi tiến vào Thế giới tông môn, ta không chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của sư tôn mà còn phải trở thành phong vân, bước lên đỉnh cao của thế giới này.
Triệu Phong siết chặt hai nắm tay, trong lòng dường như có một ngọn lửa nhiệt huyết hào hùng mơ hồ thiêu đốt.
Thế giới tông môn mênh mông rộng lớn khiến hắn rất chờ mong, nơi cường giả xuất hiện như mây này kích thích hắn rất lớn.
Dựa theo quy tắc của “Hiểu Nguyệt Tông”, đệ tử ngoại môn mới, sau khi tiến vào tông môn, sau mấy ngày làm quen sẽ được an bài “chức vụ” nhất định.
Tiến vào tông môn, được hướng thụ tài nguyên và đãi ngộ rất cao, đồng thời cũng phải thực hiện nghĩa vụ.
Về những việc này, Quảng Quân Hầu đã sớm đề cập với ba người.
Chức vụ mà tông môn an bài, có tốt có xấu.
Một vài chức vụ kém, ví dụ như thợ đào mỏ, sai vặt, đun nước, bón phân...
- Ba ngày sau, tông môn sẽ an bài chức vụ, lúc đó e rằng tên Tuyền Thần kia sẽ gây không ít khó khăn cho chúng ta.
Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn có chút lo lắng.
Bình tới tướng ngăn, nước tới đất chặn.
Triệu Phong rất trấn định, cũng không e ngại bất kỳ sự khiêu chiến nào.
Ba ngày này, đệ tử ngoại môn mới vào sẽ được vào ở trong “Ngoại Môn Đường”, mỗi người đều có một căn nhà gỗ.
Không tới mấy canh giờ, đệ tử ngoại môn mới vào đã phát sinh xung đột với những đệ tử ngoại môn cũ.
Bên ngoài truyền tới từng trận tiếng đánh nhau, còn có cả tiếng la hét thất thanh.
Triệu Phong bước ra khỏi nhà gồ liền phát hiện có hai ba đệ tử ngoại môn mới tới bị đánh gục trên mặt đất, trên người dày đặc vết thương, thở hổn hển không ngừng.
- Tiểu tử mới tới, đàng hoàng một chút cho ta, bảo ngươi giặt quần áo, đun nước cho ta đã là nể mặt ngươi lắm rồi đấy.
Một nam tử có vết sẹo, hai mắt lạnh lùng, không có chút hảo ý nào, đưa mắt nhìn những căn nhà gỗ của đệ tử mới vào.
- “Trần Phong”, hắn xếp hạng 28 trong ngoại môn, kẻ này vẫn thường xuyên cố tình ức hiếp người mới.
Một vài đệ tử ngoại môn cũ chụm đầu nói chuyện.
Trong Hiểu Nguyệt Tông, đệ tử ngoại môn có một bảng xếp hạng.
Trần Phong này xếp hạng 28, tu vi đạt tới cửu trọng đỉnh phong.
Triệu Phong thầm đánh giá, cảm thấy thực lực của đối phương cũng tương đương với Diệp Lăng Vân, hoặc là mạnh hơn một chút.
Trong đám đệ tử ngoại môn mới vào, ngay cả Tiêu Vẫn có tu vi cao nhất cũng không dám khiêu chiến với Trần Phong.
Dưới sự “uy hiếp” của Trần Phong, mấy tên đệ tử ngoại môn tuy không cam lòng nhưng vẫn phải đi nấu nước và giặt quần áo cho hắn.
- Chậc chậc, nghe nói trong đám đệ tử mới tới có hai cô nàng vóc dáng không tệ, một người trong đó còn là “công chúa” gì gì đó.
Trần Phong liếm liếm môi, nói.
Rất nhanh, hắn liền chậm rãi đi tới nơi ở của công chúa Vân Hương Mộng.
Kẹt...
Vân Hương Mộng mở cửa phòng, mặt như phủ một lóp băng, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám động vào ta?
Trần Phong ngượng ngùng cười một tiếng, trong lòng có chút kiêng kỳ, cũng không dám trêu chọc Vân Hương Mộng.
Ngoài ra, Tiêu Vẫn đến từ đệ nhất gia tộc ẩn thế lánh đời của Tương Vân quốc cũng có quan hệ sâu xa với tông môn.
Cho dù là Liễu Nguyệt Nhi không có chỗ dựa vững chắc, nhưng bởi vì nàng có tư chất Linh thể thượng đằng, cho nên ở trong ngoại môn cũng nhận được đãi ngộ rất cao, ngay cả thái độ của chấp sự đối với nàng cũng không tệ lắm.
Người mới tới có thiên phú cao, không gian trưởng thành trong tương lai rất lớn, Trần Phong cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
- Tên Trần Phong này chính là một kẻ chuyên bắt nạt người yếu.
Đệ tử mới nhập môn liền ghi hận trong lòng.
Ba người Tiêu Vẫn, Vân Hương Mộng và Liễu Nguyệt Nhi thì Trần Phong không dám chọc, thế nhưng lại không chút kiêng kỵ gì với những người mới khác.
Triệu Phong lạnh lùng quan sát tất cả, nhưng cũng không nhúng tay vào.
Tối hôm đó, đám người Triệu Phong cuối cùng cũng vào ở trong “Ngoại Môn Đường”.
Dù đêm đã khuya, nhưng những thiếu niên này vẫn hưng phấn đến mức không ngủ được.
Triệu Phong khoanh chân ngồi, tu luyện Ngân Bích Quyết và Quy Nguyên Khí Quyết, trong đầu lại lĩnh ngộ “Tứ Phong thức”.
Cho đến hôm nay, “Tứ Phong thức” của Triệu Phong chỉ mới lĩnh ngộ được hơn phân nửa, lĩnh ngộ được bảy tám phần của thức thứ ba “Tàn Phong Thức”.
Hắn thậm chí đã thử qua thức thứ tư “Liệt Phong Thức”, uy năng và ý cảnh của một thức này vô cùng cường đại, Triệu Phong chỉ cảm nhận thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ.
Tàn Phong Thức theo đuổi phương thức cắt xé cực hạn của kình phong, công kích nhằm vào đơn thể.
Mà Liệt Phong Thức thì lại theo đuổi phương thức tàn sát hủy diệt, thiêu đốt vạn vật, hết sức cuồng bạo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Phong từ trạng thái ngồi tỉnh lại, duỗi cái lưng có chút mệt mỏi của mình rồi bước ra khỏi phòng.
- Tiểu tử! Đem tất của ta đi giặt đi.
Một âm thanh bá đạo truyền tới.
Triệu Phong vừa nhìn liền thấy người tới là Trần Phong xếp hạng 28 của ngoại môn.
Trần Phong lạnh lùng nói, có một loại bá đạo không cho phép chối từ.
Hắn ném một đôi tất thôi và giày tới trước cửa Triệu Phong, sau đó xoay người rời đi, dường như đang thử Triệu Phong
Trên thực tế, lúc Trần Phong khi dễ người mới tới đều thăm dò lai lịch của đối phương.
Ví dụ như Triệu Phong, hắn chỉ có tư chất bình thường, tu vi cũng không cao, cho nên Trần Phong căn bản không lo lắng đối phương sẽ trả thù mình trong tương lai.
- Kẻ này muốn thử ta sao?
Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống, phất tay một cái, một luồng kình phong cường đại quét tới, đem tất và giày của Trân Phong chấn thành mảnh vụn.
Một màn này khiến cho Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm vừa mới rời giường nhìn thấy, lập tức biến sắc.
Chúa Tể Chi Vương
Đánh giá:
Truyện Chúa Tể Chi Vương
Story
Chương 110: Mạnh hiếp yếu
10.0/10 từ 32 lượt.