Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Chương 61: Đối thoại
112@-
Trình Thực mặc bộ quần áo bình thường, khoác áo choàng che mặt, bước thẳng vào nhà giam của Cục Chấp Luật. Không một nhân viên nào dám ngăn cản hắn.
Bởi trong tay hắn cầm chính là chiếc huy hiệu vàng của thẩm phán Mặc Thu Tư.
Đây là tín vật quyền hạn tối cao.
Mấy nhân viên nhìn thấy vị khách xa lạ này liền cho rằng hắn đến từ Mật Thám của Đại Thẩm Phán Đình, vội vàng khách khí dẫn đường. Bọn họ còn khéo léo cho tất cả người không liên quan tránh đi, để Trình Thực có đủ thời gian “tra hỏi” phạm nhân.
Trong mắt họ, loại “tra hỏi” này tám phần chính là màn tra tấn máu me không ai dám nhìn.
Dù sao thì Đại Thẩm Phán Đình vốn nổi tiếng tàn khốc.
Trình Thực ung dung tiến thẳng đến trước mặt Phương Giác, đứng ngay trước hắn, rồi tháo mũ choàng xuống.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Trình Thực, trong lòng toàn thân thương tích của Phương Giác rốt cuộc cũng buông lỏng đôi chút.
Trình Thực hơi ngạc nhiên trước biểu cảm của hắn, khẽ cười nói:
“Ta đoán ngươi không phải vì an nguy của ta mà thấy nhẹ nhõm đâu. Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ như việc ta xuất hiện ở đây vốn chẳng làm ngươi ngạc nhiên?”
Phương Giác cười nhạt, mang chút tự giễu:
“Quả nhiên là ngươi, Trình Thực. Ngươi thật giỏi.
Trong số những tín đồ thần mà ta từng gặp, ngươi là người lòng dạ thâm sâu và thủ đoạn nhất.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, ngươi có thể tính kế để tất cả chúng ta chết sạch. Không thể không thừa nhận, ta vẫn xem thường ngươi.”
...?
Nghe hắn nói, trán Trình Thực sáng lên một vệt ánh sáng vàng nhấp nháy như biểu tượng "win".
Ta đến đây tìm ngươi để hỏi cho ra lẽ, ngươi lại mở miệng nhận ta là hung thủ đứng sau màn à?
Huynh đài, chúng ta có đang chơi cùng một phiên bản không vậy?
Nhưng Trình Thực không phủ nhận cũng chẳng biện giải, chỉ lặng lẽ cười.
Trong suốt quá trình thử luyện, hắn đều thấy rõ sự đối địch mà Phương Giác dành cho mình, song hắn chẳng để tâm.
Trong trò chơi mưu cầu sinh tồn này, mọi người có hành động thế nào cũng bình thường cả. Trình Thực vốn chỉ nhìn kết quả, không truy xét tâm ý.
Chỉ cần ngươi không trực tiếp ra tay với ta, thì ngươi nghĩ gì, nhìn ta ra sao, đó là tự do của ngươi.
Nhưng nếu ngươi thật sự muốn giết ta, vậy thì xin lỗi, ta cũng có quyền tự do giết ngươi.
Chính vì nụ cười bí hiểm đó, Phương Giác càng tin chắc Trình Thực là kẻ đứng sau tất cả. Ánh mắt hắn chợt tối lại, trong đầu nhớ đến cái chết của Đỗ Hi Quang.
Sau khi tiến vào giai đoạn 2400 phần, hắn rất hiếm khi gặp được một người có thể chia sẻ chút ánh sáng yếu ớt cùng mình. Đỗ Hi Quang, một kẻ ngoan cố giữ lối sống “người tốt”, lại chết lãng xẹt như vậy. Với nhân loại, đó quả là một điều tiếc nuối.
“Thần đã hứa với ngươi điều gì, hay là ngươi muốn đạt được cái gì?” – Phương Giác hỏi.
Trình Thực cau mày, chuyển góc nhìn sang Phương Giác. Hắn suy nghĩ một lát, nhưng không tìm được câu trả lời. Quả thật, cái chết liên tiếp của mọi người rất giống như có một bàn tay trong bóng tối thao túng.
Mà giờ phút hắn xuất hiện tại ngục giam này, chẳng khác nào đạo diễn phía sau màn bước ra chào khán giả vào hồi kết.
Với Phương Giác, Trình Thực chính là kẻ bày mưu tính kế toàn cục.
Dù sao, Hỗn Loạn vĩnh viễn tượng trưng cho vô định.
Trình Thực không thể trả lời, bởi góc nhìn của Phương Giác vốn sai. Hắn chỉ hỏi ngược lại:
“Ngươi dường như chẳng lo cho tình cảnh của mình, nhưng theo ta thấy thì ngươi cũng chưa tìm được đáp án. Vậy thì, ngươi dựa vào cái gì để tự tin đến vậy?”
Phương Giác cười gượng, giọng điệu thê lương:
“Chẳng qua là thủ đoạn giữ mạng thôi. So với sự tinh vi của ngươi, thì của ta chỉ là bạo lực thô thiển.
Nhưng trước khi ta rời đi, có thể giải thích cho ta một nghi vấn không?
Coi như thợ săn khôn khéo ban ân huệ cuối cùng cho con mồi...”
“Đừng nói nghe chán nản thế. Ta cũng có nghi vấn. Đúng lúc, chúng ta có thể trao đổi bí mật.”
Phương Giác thoáng sững sờ, rồi gật đầu.
“Ngươi hỏi trước.”
Trình Thực cười, đi thẳng vào trọng tâm:
“Tối qua, ngươi và Đỗ Hi Quang... các ngươi đã quay về quá khứ, thay đổi ký ức, đúng không?”
Phương Giác không ngờ hắn lại hỏi thẳng một chuyện “vô lý” như thế.
“Ngày xưa tái hiện” có thể đưa người trở lại quá khứ, thay đổi ký ức – việc này gần như ai cũng biết.
Một khi người chưa tham dự nhận ra ký ức của mình khác biệt, thì chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến việc Ký Ức đã bị động tay động chân.
Nhưng ký ức bị sửa đổi sẽ tạo lỗ hổng. Thần sẽ tự lấp đầy những chỗ trống ấy, còn cái giá thì người tham gia phải trả.
Đỗ Hi Quang chết, Phương Giác bị nhốt, chính là hệ quả.
Phương Giác hiểu rằng đây là cái cớ Trình Thực đưa ra để cho hắn một thể diện, tránh biến cuộc đối thoại thành trò ban ơn đơn phương.
Nhưng loại thể diện này... còn đau hơn không có.
Do dự một lát, hắn vẫn gật đầu, để đổi lấy đáp án từ Trình Thực.
Nhận được lời xác nhận, trong lòng Trình Thực cuối cùng cũng gỡ bỏ được khúc mắc. Hắn cười rạng rỡ hơn.
“Được rồi, ta xong. Đến lượt ngươi.”
Phương Giác lập tức nghiêm giọng hỏi:
“Mặc Thu Tư là con của Trật Tự, tuyệt đối không thể nghe ngươi sai khiến. Vậy ngươi đã tính kế thế nào để hắn từng bước rơi vào cục diện ngươi bày sẵn, cuối cùng bị giết?”
Ý hắn nhắc đến là tất cả mọi người ngoài Ngụy Xem.
“Ngươi muốn biết thật sao?” – Trình Thực cười lớn, thậm chí ôm ngực đến nghẹn thở.
“Chúng ta đã nói là trao đổi bí mật mà!”
Quả nhiên, tín đồ của Trật Tự rất coi trọng quy tắc.
“Không bằng ngươi đoán thử xem?” – Hắn cười quỷ dị, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phương Giác.
Phương Giác nhíu mày, bắt đầu suy đoán:
“Xuất phát từ đối lập tín ngưỡng giữa thợ săn và tín đồ Trật Tự, ngươi hẳn biết rõ lịch sử Đại Thẩm Phán Đình, càng hiểu Mặc Thu Tư.
Khi biết chúng ta ở Vĩnh Trán Trấn, ngươi đã đoán lần này chắc chắn là hắn.
Vậy nên ngươi lợi dụng khoảng cách tin tức, ngấm ngầm dẫn dắt chúng ta khiêu khích quyền uy của Mặc Thu Tư.
Chỉ cần ngươi ẩn mình giữa đám đông, liền có thể ngồi chờ hưởng lợi.
Trình Thực, ngươi làm tất cả những điều này đều trái với bản ý của Hỗn Loạn.
Mỗi bước ngươi đi đều được tính toán tỉ mỉ, khó mà tin được ngươi là tín đồ thần.
Thật ra, nếu mọi chuyện đúng như lời Phương Giác, đây quả là một kịch bản trinh thám hoàn mỹ.
Nhưng vấn đề là... hắn căn bản không phải tín đồ Hỗn Loạn, cũng chẳng phải đạo diễn đứng sau màn!
Đạo diễn thật sự, giờ phút này còn chưa rõ là ai!
“Xin lỗi, ngươi đoán sai rồi.” – Trình Thực nhún vai, nở nụ cười càng gian xảo. Hắn nhìn thẳng vào mắt Phương Giác, dùng giọng khàn khàn chậm rãi nói:
“Ngươi có từng nghĩ đến... còn có một khả năng khác không?”
Nói xong, hắn lấy ra từ không gian mang theo người cây quyền trượng sấm sét gào thét kia – Ấn Ký Hành Hình.
“!!!”
Trong đầu Phương Giác nổ tung, lý trí như bị sét đánh tan nát.
Đồng tử hắn co rút, da đầu tê dại, một luồng hàn khí từ tận xương tuỷ xông thẳng lên óc.
Toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, sống lưng cứng ngắc, chỉ có thể biểu lộ bốn chữ:
Không thể tin nổi!
“Ngươi... Ngươi... Sao ngươi có thể là...”
Chưa kịp thốt hết câu, một luồng khí tức bàng bạc mang theo Tử Vong từ hắn trào ra.
Ngay sau đó, sấm sét gào thét từ quyền trượng của Trình Thực xuyên qua song sắt, giáng thẳng lên người hắn!
Phương Giác trong nỗi khiếp sợ không kịp né tránh, lập tức bị đánh bay như chiếc bao bố.
Nhưng kỳ lạ thay – hắn không chết.
Đúng vậy, thật sự không chết!
Sợ hãi Giáng Lâm cộng thêm Ấn Ký Hành Hình cùng lúc đánh xuống... vậy mà vẫn không giết được hắn!
Lẽ nào vị luật giả này cũng có thân thể cứng rắn như khổ hạnh tăng?
Ha!
Thực ra Trình Thực vốn không định giết hắn. Chỉ muốn làm một thí nghiệm nhỏ mà thôi.
Và bây giờ, đáp án đã có.
Nhìn Phương Giác thê thảm, Trình Thực vui vẻ cười lớn:
“Vì sao lại không thể chứ?”
Nhưng với Phương Giác, dù may mắn sống sót, hắn chẳng còn muốn nghe giải thích nào nữa.
Trong giây phút ngã xuống, hắn cắn răng thi triển thủ đoạn cuối cùng đã chuẩn bị từ trước.
Không có đất trời rung chuyển, cũng chẳng có tiếng nổ ầm vang.
Chỉ thấy sau lưng hắn, không gian lặng lẽ nứt ra một khe hở, nuốt trọn hắn như máy hút.
Ngay sau đó, khe hở khép lại như chưa từng tồn tại.
Trong ngục giam, tựa như từ đầu đến cuối chưa từng có ai xuất hiện.
Chỉ còn vệt sấm sét lưu lại trên nền đá chứng minh sự kiện vừa xảy ra.
Trình Thực tròn mắt nhìn cảnh ấy. Trên đầu hắn, con số “win” không chỉ tăng gấp đôi mà còn phát sáng chói lọi.
Đúng là khí tức của Trật Tự!
Thần đã trực tiếp tiếp dẫn tín đồ của mình đi.
Mẹ kiếp, Trật Tự vốn là thần của quy củ cơ mà, sao còn có thể “mở cửa sau” cho tín đồ?
Hợp lý sao? Hợp pháp sao? GM* của Tín Ngưỡng Trò Chơi không quản lý à?!
(*) Trong lĩnh vực game, GM là viết tắt của Game Master (Quản trò). Đây là một thuật ngữ rất phổ biến, đặc biệt là trong các thể loại game nhập vai (RPG) trực tuyến nhiều người chơi (MMORPG). GM có thể là một nhân viên chính thức của nhà phát triển hoặc nhà phát hành game, hoặc cũng có thể là một người chơi tình nguyện có kinh nghiệm
Quá đáng thật!
Dĩ nhiên, những lời này hắn chỉ dám gào thầm trong lòng. Dám đối đầu chính diện với trò chơi chẳng khác nào tự tìm cái chết, hắn tuyệt không dám.
Thôi vậy, sống như một “người tốt” trong mắt thiên hạ cũng không tệ.
Dù sao hắn cũng không phải đến đây để bỏ đá xuống giếng.
Thu hồi quyền trượng, hắn lại đội mũ choàng lên.
Xong xuôi việc cuối cùng.
Kế tiếp... là lúc kết thúc thử luyện.
“Để ta nghĩ xem... nên dùng cách nào để hạ màn tất cả đây?”
Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Trình Thực mặc bộ quần áo bình thường, khoác áo choàng che mặt, bước thẳng vào nhà giam của Cục Chấp Luật. Không một nhân viên nào dám ngăn cản hắn.
Bởi trong tay hắn cầm chính là chiếc huy hiệu vàng của thẩm phán Mặc Thu Tư.
Đây là tín vật quyền hạn tối cao.
Mấy nhân viên nhìn thấy vị khách xa lạ này liền cho rằng hắn đến từ Mật Thám của Đại Thẩm Phán Đình, vội vàng khách khí dẫn đường. Bọn họ còn khéo léo cho tất cả người không liên quan tránh đi, để Trình Thực có đủ thời gian “tra hỏi” phạm nhân.
Trong mắt họ, loại “tra hỏi” này tám phần chính là màn tra tấn máu me không ai dám nhìn.
Dù sao thì Đại Thẩm Phán Đình vốn nổi tiếng tàn khốc.
Trình Thực ung dung tiến thẳng đến trước mặt Phương Giác, đứng ngay trước hắn, rồi tháo mũ choàng xuống.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Trình Thực, trong lòng toàn thân thương tích của Phương Giác rốt cuộc cũng buông lỏng đôi chút.
Trình Thực hơi ngạc nhiên trước biểu cảm của hắn, khẽ cười nói:
“Ta đoán ngươi không phải vì an nguy của ta mà thấy nhẹ nhõm đâu. Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ như việc ta xuất hiện ở đây vốn chẳng làm ngươi ngạc nhiên?”
Phương Giác cười nhạt, mang chút tự giễu:
“Quả nhiên là ngươi, Trình Thực. Ngươi thật giỏi.
Trong số những tín đồ thần mà ta từng gặp, ngươi là người lòng dạ thâm sâu và thủ đoạn nhất.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, ngươi có thể tính kế để tất cả chúng ta chết sạch. Không thể không thừa nhận, ta vẫn xem thường ngươi.”
...?
Nghe hắn nói, trán Trình Thực sáng lên một vệt ánh sáng vàng nhấp nháy như biểu tượng "win".
Ta đến đây tìm ngươi để hỏi cho ra lẽ, ngươi lại mở miệng nhận ta là hung thủ đứng sau màn à?
Huynh đài, chúng ta có đang chơi cùng một phiên bản không vậy?
Nhưng Trình Thực không phủ nhận cũng chẳng biện giải, chỉ lặng lẽ cười.
Trong suốt quá trình thử luyện, hắn đều thấy rõ sự đối địch mà Phương Giác dành cho mình, song hắn chẳng để tâm.
Trong trò chơi mưu cầu sinh tồn này, mọi người có hành động thế nào cũng bình thường cả. Trình Thực vốn chỉ nhìn kết quả, không truy xét tâm ý.
Chỉ cần ngươi không trực tiếp ra tay với ta, thì ngươi nghĩ gì, nhìn ta ra sao, đó là tự do của ngươi.
Nhưng nếu ngươi thật sự muốn giết ta, vậy thì xin lỗi, ta cũng có quyền tự do giết ngươi.
Chính vì nụ cười bí hiểm đó, Phương Giác càng tin chắc Trình Thực là kẻ đứng sau tất cả. Ánh mắt hắn chợt tối lại, trong đầu nhớ đến cái chết của Đỗ Hi Quang.
Sau khi tiến vào giai đoạn 2400 phần, hắn rất hiếm khi gặp được một người có thể chia sẻ chút ánh sáng yếu ớt cùng mình. Đỗ Hi Quang, một kẻ ngoan cố giữ lối sống “người tốt”, lại chết lãng xẹt như vậy. Với nhân loại, đó quả là một điều tiếc nuối.
“Thần đã hứa với ngươi điều gì, hay là ngươi muốn đạt được cái gì?” – Phương Giác hỏi.
Trình Thực cau mày, chuyển góc nhìn sang Phương Giác. Hắn suy nghĩ một lát, nhưng không tìm được câu trả lời. Quả thật, cái chết liên tiếp của mọi người rất giống như có một bàn tay trong bóng tối thao túng.
Mà giờ phút hắn xuất hiện tại ngục giam này, chẳng khác nào đạo diễn phía sau màn bước ra chào khán giả vào hồi kết.
Với Phương Giác, Trình Thực chính là kẻ bày mưu tính kế toàn cục.
Dù sao, Hỗn Loạn vĩnh viễn tượng trưng cho vô định.
Trình Thực không thể trả lời, bởi góc nhìn của Phương Giác vốn sai. Hắn chỉ hỏi ngược lại:
“Ngươi dường như chẳng lo cho tình cảnh của mình, nhưng theo ta thấy thì ngươi cũng chưa tìm được đáp án. Vậy thì, ngươi dựa vào cái gì để tự tin đến vậy?”
Phương Giác cười gượng, giọng điệu thê lương:
“Chẳng qua là thủ đoạn giữ mạng thôi. So với sự tinh vi của ngươi, thì của ta chỉ là bạo lực thô thiển.
Nhưng trước khi ta rời đi, có thể giải thích cho ta một nghi vấn không?
Coi như thợ săn khôn khéo ban ân huệ cuối cùng cho con mồi...”
“Đừng nói nghe chán nản thế. Ta cũng có nghi vấn. Đúng lúc, chúng ta có thể trao đổi bí mật.”
Phương Giác thoáng sững sờ, rồi gật đầu.
“Ngươi hỏi trước.”
Trình Thực cười, đi thẳng vào trọng tâm:
“Tối qua, ngươi và Đỗ Hi Quang... các ngươi đã quay về quá khứ, thay đổi ký ức, đúng không?”
Phương Giác không ngờ hắn lại hỏi thẳng một chuyện “vô lý” như thế.
“Ngày xưa tái hiện” có thể đưa người trở lại quá khứ, thay đổi ký ức – việc này gần như ai cũng biết.
Một khi người chưa tham dự nhận ra ký ức của mình khác biệt, thì chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến việc Ký Ức đã bị động tay động chân.
Nhưng ký ức bị sửa đổi sẽ tạo lỗ hổng. Thần sẽ tự lấp đầy những chỗ trống ấy, còn cái giá thì người tham gia phải trả.
Đỗ Hi Quang chết, Phương Giác bị nhốt, chính là hệ quả.
Phương Giác hiểu rằng đây là cái cớ Trình Thực đưa ra để cho hắn một thể diện, tránh biến cuộc đối thoại thành trò ban ơn đơn phương.
Nhưng loại thể diện này... còn đau hơn không có.
Do dự một lát, hắn vẫn gật đầu, để đổi lấy đáp án từ Trình Thực.
Nhận được lời xác nhận, trong lòng Trình Thực cuối cùng cũng gỡ bỏ được khúc mắc. Hắn cười rạng rỡ hơn.
“Được rồi, ta xong. Đến lượt ngươi.”
Phương Giác lập tức nghiêm giọng hỏi:
“Mặc Thu Tư là con của Trật Tự, tuyệt đối không thể nghe ngươi sai khiến. Vậy ngươi đã tính kế thế nào để hắn từng bước rơi vào cục diện ngươi bày sẵn, cuối cùng bị giết?”
Ý hắn nhắc đến là tất cả mọi người ngoài Ngụy Xem.
“Ngươi muốn biết thật sao?” – Trình Thực cười lớn, thậm chí ôm ngực đến nghẹn thở.
“Chúng ta đã nói là trao đổi bí mật mà!”
Quả nhiên, tín đồ của Trật Tự rất coi trọng quy tắc.
“Không bằng ngươi đoán thử xem?” – Hắn cười quỷ dị, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phương Giác.
Phương Giác nhíu mày, bắt đầu suy đoán:
“Xuất phát từ đối lập tín ngưỡng giữa thợ săn và tín đồ Trật Tự, ngươi hẳn biết rõ lịch sử Đại Thẩm Phán Đình, càng hiểu Mặc Thu Tư.
Khi biết chúng ta ở Vĩnh Trán Trấn, ngươi đã đoán lần này chắc chắn là hắn.
Vậy nên ngươi lợi dụng khoảng cách tin tức, ngấm ngầm dẫn dắt chúng ta khiêu khích quyền uy của Mặc Thu Tư.
Chỉ cần ngươi ẩn mình giữa đám đông, liền có thể ngồi chờ hưởng lợi.
Trình Thực, ngươi làm tất cả những điều này đều trái với bản ý của Hỗn Loạn.
Mỗi bước ngươi đi đều được tính toán tỉ mỉ, khó mà tin được ngươi là tín đồ thần.
Thật ra, nếu mọi chuyện đúng như lời Phương Giác, đây quả là một kịch bản trinh thám hoàn mỹ.
Nhưng vấn đề là... hắn căn bản không phải tín đồ Hỗn Loạn, cũng chẳng phải đạo diễn đứng sau màn!
Đạo diễn thật sự, giờ phút này còn chưa rõ là ai!
“Xin lỗi, ngươi đoán sai rồi.” – Trình Thực nhún vai, nở nụ cười càng gian xảo. Hắn nhìn thẳng vào mắt Phương Giác, dùng giọng khàn khàn chậm rãi nói:
“Ngươi có từng nghĩ đến... còn có một khả năng khác không?”
Nói xong, hắn lấy ra từ không gian mang theo người cây quyền trượng sấm sét gào thét kia – Ấn Ký Hành Hình.
“!!!”
Trong đầu Phương Giác nổ tung, lý trí như bị sét đánh tan nát.
Đồng tử hắn co rút, da đầu tê dại, một luồng hàn khí từ tận xương tuỷ xông thẳng lên óc.
Toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, sống lưng cứng ngắc, chỉ có thể biểu lộ bốn chữ:
Không thể tin nổi!
“Ngươi... Ngươi... Sao ngươi có thể là...”
Chưa kịp thốt hết câu, một luồng khí tức bàng bạc mang theo Tử Vong từ hắn trào ra.
Ngay sau đó, sấm sét gào thét từ quyền trượng của Trình Thực xuyên qua song sắt, giáng thẳng lên người hắn!
Phương Giác trong nỗi khiếp sợ không kịp né tránh, lập tức bị đánh bay như chiếc bao bố.
Nhưng kỳ lạ thay – hắn không chết.
Đúng vậy, thật sự không chết!
Sợ hãi Giáng Lâm cộng thêm Ấn Ký Hành Hình cùng lúc đánh xuống... vậy mà vẫn không giết được hắn!
Lẽ nào vị luật giả này cũng có thân thể cứng rắn như khổ hạnh tăng?
Ha!
Thực ra Trình Thực vốn không định giết hắn. Chỉ muốn làm một thí nghiệm nhỏ mà thôi.
Và bây giờ, đáp án đã có.
Nhìn Phương Giác thê thảm, Trình Thực vui vẻ cười lớn:
“Vì sao lại không thể chứ?”
Nhưng với Phương Giác, dù may mắn sống sót, hắn chẳng còn muốn nghe giải thích nào nữa.
Trong giây phút ngã xuống, hắn cắn răng thi triển thủ đoạn cuối cùng đã chuẩn bị từ trước.
Không có đất trời rung chuyển, cũng chẳng có tiếng nổ ầm vang.
Chỉ thấy sau lưng hắn, không gian lặng lẽ nứt ra một khe hở, nuốt trọn hắn như máy hút.
Ngay sau đó, khe hở khép lại như chưa từng tồn tại.
Trong ngục giam, tựa như từ đầu đến cuối chưa từng có ai xuất hiện.
Chỉ còn vệt sấm sét lưu lại trên nền đá chứng minh sự kiện vừa xảy ra.
Trình Thực tròn mắt nhìn cảnh ấy. Trên đầu hắn, con số “win” không chỉ tăng gấp đôi mà còn phát sáng chói lọi.
Đúng là khí tức của Trật Tự!
Thần đã trực tiếp tiếp dẫn tín đồ của mình đi.
Mẹ kiếp, Trật Tự vốn là thần của quy củ cơ mà, sao còn có thể “mở cửa sau” cho tín đồ?
Hợp lý sao? Hợp pháp sao? GM* của Tín Ngưỡng Trò Chơi không quản lý à?!
(*) Trong lĩnh vực game, GM là viết tắt của Game Master (Quản trò). Đây là một thuật ngữ rất phổ biến, đặc biệt là trong các thể loại game nhập vai (RPG) trực tuyến nhiều người chơi (MMORPG). GM có thể là một nhân viên chính thức của nhà phát triển hoặc nhà phát hành game, hoặc cũng có thể là một người chơi tình nguyện có kinh nghiệm
Quá đáng thật!
Dĩ nhiên, những lời này hắn chỉ dám gào thầm trong lòng. Dám đối đầu chính diện với trò chơi chẳng khác nào tự tìm cái chết, hắn tuyệt không dám.
Thôi vậy, sống như một “người tốt” trong mắt thiên hạ cũng không tệ.
Dù sao hắn cũng không phải đến đây để bỏ đá xuống giếng.
Thu hồi quyền trượng, hắn lại đội mũ choàng lên.
Xong xuôi việc cuối cùng.
Kế tiếp... là lúc kết thúc thử luyện.
“Để ta nghĩ xem... nên dùng cách nào để hạ màn tất cả đây?”
Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Đánh giá:
Truyện Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Story
Chương 61: Đối thoại
10.0/10 từ 14 lượt.