Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu

Chương 18: Thí luyện đến (⁠⁠ω⁠⁠)

116@-

Trong bảy ngày ấy, nhờ vị tiểu thư nhà tiên tri nào đó hứa hẹn, mà Tạ Dương vui mừng khôn xiết, giúp Trình Thực đánh hạ một bản đồ cấp A để lấy vũ khí.


Thực ra Trình Thực vốn chẳng muốn vũ khí, thứ hắn để ý chỉ là vài quả cam kim biểu.


Nhưng Tạ Dương lại cho rằng kim biểu chẳng đáng giá, thậm chí còn kém cả mấy cái bình thuốc từ thời hoàng kim, thế nên nhất định bắt hắn phải chọn một món vũ khí cho ra dáng.


Thấy đối phương cố chấp chẳng khác gì kẻ không sợ chết, Trình Thực đành thỏa hiệp, thuận miệng nói lấy một món vũ khí pháp sư, để hắn đánh.


Khi nghe yêu cầu ấy, Tạ Dương sững sờ mất nửa ngày.


“Thì ra ngươi là pháp sư?”


“Không giống sao?”


“Ta cứ tưởng ngươi là thích khách, giỏi che giấu bản thân.”


“......”


May mắn thay, đánh thí luyện xong Tạ Dương chưa chết, chỉ là trọng thương.


Trình Thực khuyên nhủ mãi, bảo hắn nên lấy về cái bình thuốc [Ngày Xưa Phồn Vinh] kia cho lành, ai ngờ Tạ Dương lại dứt khoát từ chối, còn nợ thêm một lọ thuốc nữa.


Cuối cùng, vũ khí thì lấy được, nhưng thuốc lại mất thêm một bình.


“Chúc ngươi sớm tìm được tình yêu.” – Trình Thực cười mà nét mặt đầy phức tạp.


“Cảm ơn.”


Tạ Dương thật lòng cảm kích.


Còn Trình Thực thì trong lòng lại khinh khỉnh.


Nếu không phải ngươi còn tạm nói chuyện được, thì ta quan tâm quái gì đến tình yêu của ngươi.


Nhưng nghĩ lại cũng chẳng tệ, ít ra còn có cái để vui mắt.


Trong cái thế đạo này, thả lỏng thân tâm vẫn là quan trọng nhất.


Thời gian trôi nhanh, chớp mắt một cái, tin tức về thí luyện mới đã hiện lên trước mắt.


Một tuần không đánh thí luyện, trạng thái kỹ năng của Trình Thực vẫn duy trì không tồi.


Đặc thù thí luyện (Mê Cục Ký Ức- Ký Ức) đã mở ra



Đang ghép đồng đội (1/6)


Mục tiêu thí luyện: Trong dòng ký ức chồng chéo, chỉ có thể tìm được một lối ra. Nhưng tiền đề là, đêm không bao giờ tan (giới hạn 12 giờ)


“Khốn thật!”


Trình Thực sững người, bật ra một tiếng chửi thề.


Lại là thí luyện đối kháng? Thế này khác nào muốn mạng ta?


Ghép thành công (6/6), đang tiến vào thí luyện


Trong cơn cực độ kinh hãi, tầm nhìn của hắn lại một lần nữa tối sầm.


***


“Tiên sinh? Tiên sinh?”


Bên tai là tiếng ồn ào, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng cụng ly và náo động.


Đây là… tửu quán?


Trình Thực mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi ở một chiếc bàn tròn. Trên bàn có tổng cộng sáu người, tất cả đều gục xuống ngủ say, chỉ có hắn là tỉnh dậy đầu tiên.


Hắn cúi nhìn quần áo mình, cổ áo và vạt áo đều ướt nhẹp.


May mà không phải do nôn, có lẽ lúc ngủ đụng đổ rượu, nên người hắn toàn sặc mùi men nồng.


“Tiên sinh, ngài có muốn tiếp tục gọi thêm rượu không?”


Người hầu mặc hắc y đứng bên cạnh, ôm khay đồ ăn, lặng lẽ chờ hắn phân phó.


Còn uống nữa? Người thì say gục hết cả rồi, còn đâu ra mà thí luyện!


“Không cần, cảm ơn.” – Trình Thực lắc đầu, nhìn theo người hầu khom mình lui xuống, còn đồng đội trước mặt thì lần lượt tỉnh lại.


“Đây là đâu? Tửu quán?”


“Ôi… đau đầu quá…”


“A, quần áo dơ hết rồi!”


“Đây là Tuyết Ni Kéo Dương tửu, loại rượu mà dân du mục vùng bão tuyết yêu thích nhất. Vào trung kỳ kỷ nguyên Văn Minh, ở dãy núi phía nam bão tuyết có một tiểu quốc tên Tỉ Lưu Tư, loại rượu này thịnh hành nhất ở đó.”


“Ụng ục ụng ục… ừm, ngon thật!”



“……”


Nhìn phản ứng mỗi người một kiểu, sắc mặt Trình Thực hơi khó coi.


Ba nam ba nữ, rõ ràng là tổ hợp hỗn tạp.


“Đại lão?” – Cậu thiếu niên đeo kính là người đầu tiên cất tiếng, nhanh chóng quan sát xung quanh. Ánh mắt cậu dừng lại trên Trình Thực và vị nữ tử vừa nói ra lai lịch của tửu quán kia, rồi hỏi tiếp:


“Phương Thi Tình, Văn Minh, ca giả, thang trời 2047. Chào buổi sáng các vị.”


Vị ca giả của Văn Minh lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay trắng, tao nhã lau đi vết rượu trên sơ mi trắng và chiếc khăn quàng đen. Sau đó khẽ nâng gọng kính, mỉm cười gật đầu chào từng người.


Trình Thực lập tức vẽ trong đầu hình tượng của nàng: mái tóc quăn dài, gọng kính đen, dung mạo tinh xảo, trông chẳng khác nào một cô giáo.


Hơn nữa… còn là giáo viên tiếng Anh.


Phương Thi Tình, Văn Minh, ca giả, thang trời 2047.


Ngồi bên phải nàng, cậu thiếu niên đeo kính kia hơi há miệng, mặt đầy vẻ kinh ngạc.


“2000 điểm?” – Bị mọi người nhìn, cậu vội vàng luống cuống tự giới thiệu: – “A Minh, Cơ Khắc Minh, Văn Minh, thích khách, thang trời 1717.”


Trình Thực khẽ nhíu mày.


Tên này nói dối.


Không biết hắn giấu Mệnh Đồ thật hay bịa ra điểm số, nhưng rõ ràng nghề thích khách hắn đưa ra chẳng thuyết phục.


Thường thì thích khách phải… rất sắc bén, điêu luyện?


Nghĩ tới Tống Avan, Trình Thực lại cười thầm: có khi giờ trong giới thích khách đang chuộng kiểu trái ngược.


A Minh, Văn Minh, thích khách, thang trời 1717.


“Ê, đại ca?”


Đang mải suy nghĩ, thiếu niên gọi Trình Thực một tiếng.


Hắn thoáng ngạc nhiên, mới nhận ra lượt giới thiệu đã vòng đến mình. A Minh lại ngồi ngay bên trái hắn.


Nhanh vậy sao?


Trình Thực chỉnh lại vẻ mặt, tươi cười sáng lạn tự giới thiệu:


“Trình Thực, Tồn Tại, mục sư, thang trời 1501.”



Lời vừa dứt, hắn thấy nữ tử đối diện hơi nhíu mày.


Ồ? Thú vị đây.


“1500?” – A Minh tròn mắt nhìn Phương Thi Tình, rồi nhìn Trình Thực, giọng run run: – “Lại kém 500 điểm?”


“Lại?” – Trình Thực nhướng mày cười.


“Tuần trước thí luyện cũng kém 500 điểm. Khó chịu lắm, tưởng mất mạng rồi.”


“Nhưng ngươi vẫn còn sống đấy thôi?”


A Minh gượng cười: “Chỉ là may mắn.”


Cuộc giới thiệu tiếp tục, đến lượt vị đại thúc ngồi bên phải Trình Thực, người vẫn đang vò đầu mãi không ngừng.


Đại thúc ấy tóc dài rối, trời nóng lại mặc áo khoác lông, ánh mắt mệt mỏi, uể oải.


“Hoàng Sóng, Hỗn Độn, ca giả, 1998.”


Hỗn Độn! Chính là Mệnh Đồ đối lập với Văn Minh.


Có trò vui rồi.


Trình Thực nhìn sang Phương Thi Tình và A Minh, nhưng cả hai chỉ thoáng liếc qua Hoàng Sóng, chẳng biểu hiện gì đặc biệt.


Ngược lại, Hoàng Sóng vẫn cúi đầu vò tóc, đôi mắt chẳng buồn ngẩng, tựa hồ không thèm bận tâm việc trong nhóm có kẻ đối địch.


Hoàng Sóng, Hỗn Độn, ca giả, 1998.


“Lại một người 2000 điểm?”


“Lại còn là ca giả?” – Nữ tử đối diện Trình Thực khẽ hô, rồi vội lấy tay che miệng.


Chính là người vừa rồi nghe Trình Thực báo Mệnh Đồ thì nhíu mày kia.


“Thế nào, hôm nay là thi hát à?” – Một nữ tử khác vẫn đang tu rượu, ngả đầu ra bàn, nheo mắt cười quyến rũ: – “Bách Linh, các người có thể gọi ta là Điểu Điểu. Trầm Luân, thợ săn, thang trời thấp quá không tiện nói. Các anh chị nói sao thì ta nghe vậy.”


Nói rồi, nàng ngửa cổ tu thêm mấy ngụm, mặc kệ rượu sánh ướt chiếc váy dài lụa đen bó sát, để lộ những đường cong nóng bỏng.


“Ta giỏi nhất là… nghe lời ~”


Ô Đọa.


Trình Thực không cần nhìn, chỉ nghe khí chất đã biết cô nàng nhỏ đeo vòng cổ này là Ô Đọa thợ săn – chuyên truy tìm con mồi.



Loại này giỏi khơi gợi d*c v*ng, lôi kéo đối phương sa ngã, tra tấn tinh thần đến khi con mồi mất hết sức phản kháng.


Cô gái này nhìn có vẻ là cao thủ mê hoặc thân xác, nhưng điều lạ là nàng lại nói thật, chứng tỏ điểm số của nàng quả thật rất thấp.


Thấp điểm mà còn lọt vào trận của hắn? Đúng là có chút bản lĩnh.


Bách Linh, Trầm Luân, thợ săn, x (x ở đây chỉ điểm thang trời á mà ẻm ko có nói rõ nên là x).


A Minh nhìn nàng, mặt hơi lúng túng. Hoàng Sóng vẫn cúi đầu vò tóc. Phương Thi Tình thì đầy hứng thú quan sát. Nhưng nữ tử ngồi cạnh Bách Linh lại thoáng lộ vẻ chán ghét.


Trình Thực nhìn sang cô gái ấy. Nàng có gương mặt thanh tú, đeo kính, toát ra khí chất thoải mái, hào phóng. Nhưng khi ánh mắt chạm vào Trình Thực, nàng lại khẽ né tránh.


“Từ Lộ, Hư Vô, ca giả, thang trời 1643.”


“?”


Nghe giọng nàng, Trình Thực giật mình, rồi liếc ngay sang Bách Linh. Khóe môi hắn không kìm được mà nhếch lên.


Xem này, chẳng phải quá trùng hợp sao?


Trong bàn, người duy nhất là nhà tiên tri, lại đúng người hắn quen – hẳn chính là cô nương mà Tạ Dương từng miệt mài theo đuổi nhưng không thành.


Thật thú vị.


Từ Lộ, Hư Vô, ca giả, thang trời 1643.


Trong lòng Trình Thực buồn cười, nhưng ngoài mặt lại cố kìm nén. Hắn biết Từ Lộ chắc chắn cũng đang quan sát hắn, chỉ là còn nghi ngờ không rõ hắn có phải chính là vị “hàng xóm” kia không.


Quả nhiên, Từ Lộ vừa tự giới thiệu vừa âm thầm nhớ lại lời Tạ Dương từng kể:


“Nhà bên có một pháp sư tên Trình Thực, dáng vẻ bình thường, hơi béo, trông như một con mọt chết dí trong nhà. Hắn cầu xin ta mãi, ta thấy đáng thương nên thuận tay giúp hắn đánh thí luyện cấp A lấy vũ khí.”


“Đừng nhìn hắn vẻ ngoài bình thường, hắn cũng có chút nghĩa khí. Biết cảm ơn, còn đưa ta một lọ thuốc chữa thương cấp A...”


“Lọ thuốc đó chắc hắn nhặt trong thí luyện, chứ giá trị cũng chẳng bằng vũ khí ta cho.”


“Điểm của ta cao, thủ đoạn nhiều, mấy lọ thuốc giữ cũng vô dụng, cho ngươi làm đồ bảo mệnh cũng được.”


Hiển nhiên, vị Trình Thực ngồi đối diện nàng lúc này khác hẳn lời kể của Tạ Dương – không xấu, thậm chí có chút tuấn tú.


Hơn nữa… hắn tự giới thiệu là mục sư, đâu phải pháp sư.


Ai cũng biết nghề nghiệp không thể giả mạo.


Có lẽ… chỉ trùng tên thôi?


Nhưng hắn tín ngưỡng Ký Ức, hay là đối lập với nó… Thời Gian?


Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu Truyện Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu Story Chương 18: Thí luyện đến (⁠⁠ω⁠⁠)
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...