Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Chương 16: Sống sót sau đại nạn (ᴗ)
104@-
Hiện thực.
Một bãi đỗ xe trống vắng nào đó trong thành phố.
Trần Hướng chậm rãi mở mắt, ngước nhìn trần xe quen thuộc phía trên, ngũ vị tạp trần trong lòng, khẽ thở dài.
Lại sống sót.
Không chỉ có vậy, phần thưởng từ thí luyện còn mang đến cho hắn thêm một thiên phú cấp A.
Đạt được thiên phú: Thủ Thành Vững Chãi (A) – Thiên phú dành cho chức nghiệp Chiến Sĩ. Khi sử dụng kỹ năng thuộc loại khiên chắn, hiệu quả phòng ngự được tăng thêm 25%.
Trong tổng số 1600 người chơi, ngoài hai vị trí thiên phú ban đầu, ai cũng có thêm hai vị trí thiên phú có thể thay đổi.
Trần Hướng lặng lẽ thay đi thiên phú cấp C cuối cùng của mình, thay vào đó là thiên phú cấp A mới nhận.
Như vậy, thiên phú phối trí của hắn từ trình độ trung bình - thấp (1A, 2B, 1C) đã biến thành trình độ trung bình - cao (2A, 2B).
Trong cục diện hiện tại, số người chơi có thể đạt tới phối trí thiên phú như vậy trong 1600 người là rất ít. Đây có thể coi là thành tích vô cùng xuất sắc, đủ để hắn tự tin hơn, nâng cao tỉ lệ sống sót trong những lần thí luyện tiếp theo.
“Trình Thực… mấy ông thần Toàn thích giả vờ thần bí...”
Hắn bật cười, lắc đầu, tùy tay lôi từ đống thùng rượu chất trên ghế phụ ra một chai bia, ngửa cổ tu ừng ực.
Bia tràn ra, chảy xuống ướt đẫm quần áo, nhưng hắn chẳng bận tâm. Liền một hơi bốn chai, hắn mới nấc rượu một cái, rồi ngả đầu xuống ghế, nhắm mắt lại.
“A… cái thế giới chó má này, còn chẳng bằng nằm mơ.”
Trần Hướng cười khổ, vung tay ném chai rỗng ra ngoài cửa sổ.
Thế nhưng, chai bia không rơi xuống đất vỡ tan, mà lại phát ra một tiếng leng keng giòn vang.
Hắn quay đầu nhìn theo âm thanh, chỉ thấy cả bãi đỗ xe vốn trống trải, nay đã chất đầy núi núi vỏ chai.
So với bãi đỗ xe, gọi nơi này là bãi rác có lẽ còn đúng hơn.
Một bãi rác vỏ bia.
Trần Hướng chưa bao giờ là kẻ uống vài chai rượu để dễ ngủ.
Hắn uống… là cả thùng.
Mà không phải để ngủ, mà là để… tê dại.
“Mau kết thúc đi, cái thế giới khốn nạn này.”
***
Thực Tại. Một chung cư nào đó trong thành phố.
Tào Tam Tuế vẫn ngơ ngẩn nhìn quả đồng hồ bỏ túi trong tay, chưa kịp hoàn hồn.
Thí luyện kết thúc sớm hơn một giờ — chuyện này chưa từng xảy ra. Hắn không biết sự thay đổi ấy mang ý nghĩa gì.
Nhưng có một điều hắn biết rất rõ: ngay khoảnh khắc rời khỏi thí luyện, hắn đã nhìn thấy nụ cười của Trình Thực.
“Hắn cười cái gì? Vì sao hắn không sợ hãi? Chẳng lẽ hắn sớm đã biết thí luyện sẽ kết thúc sớm?”
Ánh mắt Tào Tam Tuế tràn ngập nghi hoặc.
Hắn luôn tin rằng thời gian sẽ không bao giờ lừa dối. Bởi trong thí luyện, hắn từng mở ra được chiến trường của thời gian.
Thế nhưng… nếu thời gian không gạt người, thì con người liệu có gạt được không?
Nếu có ai đó có thể lừa gạt tất cả, thậm chí gian lận ngay trên thời gian…
Vậy thì kẻ đó chỉ có thể là người đã cho tất cả bọn họ uống Coca—
Trình Thực!
“Ừm!?”
Đột nhiên, Tào Tam Tuế mở to mắt, vội bước tới bàn làm việc, lấy dụng cụ mở mặt đồng hồ quả quýt ra, rồi dùng kính lúp cẩn thận quan sát.
Quả nhiên, không mất nhiều thời gian, hắn đã tìm thấy dấu vết một vân tay mờ trên mặt sau kim đồng hồ.
Có ba nét ngắn, ghép lại vừa khéo thành một biểu cảm đơn giản:
“...”
Đúng, thời gian không lừa dối.
Nhưng có người… đã lừa cả thời gian.
Trong khoảnh khắc ấy, Tào Tam Tuế bừng tỉnh. Hắn nắm chặt đồng hồ quả quýt, đột nhiên như trút được gánh nặng, bật cười.
Thí luyện không hề kết thúc sớm. Sớm chính là… thời gian trong tay hắn.
“Trình Thực… lợi hại thật.”
***
Hiện thực. Một tầng hầm ẩm thấp trong thành phố.
Nam Cung ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn vào đôi bàn tay trống rỗng, nơi vốn cầm một chiếc bánh mì kẹp thịt bò. Chợt, nàng bật cười.
“Lại sống sót… thật tốt.”
Điểm số của nàng vẫn thấp như trước. Dù lần này có tăng, cũng chỉ mới vượt qua mốc 1400.
Điểm số ấy, trong bối cảnh thí luyện ngày càng khó, chẳng phải con số lý tưởng.
Nhưng nàng không oán trách. Có thể sống sót dưới sự nhìn chòng chọc của Suy tàn đã là kỳ tích.
“Ngươi vốn có thể sống dễ dàng hơn. Đẩy nhanh sự suy tàn của người khác, với thần mà nói, cũng là một kiểu cúng hiến.”
Giọng nói khàn khàn vang vọng trong tầng hầm âm u. Nhìn khắp bốn phía, ngoài Nam Cung, chẳng còn ai.
Đó là một giọng nói đến từ hư vô.
Song, Nam Cung đã quá quen với sự tồn tại này. Nàng rút ra con dao găm, kiên quyết lắc đầu:
“Ta không thể hại người.”
“Ngu xuẩn. Ôm lấy sự suy tàn là tạo hóa của chúng sinh.”
“Ta không thể hại người.”
Nam Cung hơi sững sờ: “Vừa rồi chẳng phải đã hiến tế rồi sao?”
“Trong thí luyện, hiến tế là dâng cho thần. Còn bây giờ, là phần của ta.”
Sắc mặt Nam Cung khẽ biến. Nàng nghiến răng, c** q**n, rồi dùng dao găm cắt sâu lên đùi mình một nhát.
Vết cắt tạo thành một nét trong chữ “Chính”. Cả đôi chân nàng gần như đã bị khắc đầy chữ ấy.
Máu tươi trào ra, nhanh chóng chảy vào lưỡi dao. Khuôn mặt nàng càng lúc càng tái nhợt.
Đến khi cơ thể bắt đầu lạnh dần, con dao mới dừng hút máu, phát ra một tiếng hừ khẽ đầy thỏa mãn.
“Được rồi chứ?”
“Ừ… có thể chữa thương cho ngươi.”
Nam Cung gắng gượng tự thi triển một thuật trị liệu, rồi lôi từ dưới gầm giường gỗ ra một cuốn sổ nát, trịnh trọng viết xuống một cái tên.
Trình Thực.
“Ngươi còn định báo đáp hắn? Nực cười. Chư thần sẽ không cho các ngươi gặp lại nhau đâu.”
“Dù sao cũng phải ghi nhớ, phòng khi lỡ đâu…”
Nam Cung lật qua lật lại. Trên cuốn sổ cũ kỹ ấy dày đặc tên người. Mỗi một cái tên, đều là những người từng giúp nàng.
“Ta cũng đã từng giúp ngươi. Sao ngươi không viết tên ta?”
“Cái giá… ta đã trả rồi.”
***
Hiện thực. Một công viên trong thành phố.
Tống Avan nhìn phần thưởng thí luyện của mình, mắt trợn tròn.
Yết Kiến Chi Thang +3
“Cái gì?? Cộng tận ba điểm??? Bậc Thang còn có thể cộng ba điểm???”
“Vãi chưởng! Ta tăng thêm ba điểm! Anh em ơi! Bâck Thang của ta cộng thêm ba điểm rồi!!!”
Người chơi khác quanh đó nhìn hắn với ánh mắt như nhìn kẻ điên. Nhưng Tống Avan chẳng quan tâm, hắn chạy vòng vòng khu sinh hoạt, vừa chạy vừa gào:
“Các ngươi nói có ngầu không, hả? Ta đây cộng tận ba điểm! Ba điểm thật đấy! Các ngươi đã từng thấy ai cộng được ba điểm chưa?”
Cuối cùng, có người chịu hết nổi, mắng:
“Tống Avan, ngươi bị thần kinh à? yết Kiến Chi Thang nhiều nhất chỉ cộng được hai điểm thôi. Ngươi mơ à?”
Tống Avan vẫn không dừng, tiếp tục gào to:
“Biết cái rắm! Phần thưởng hiện trên giao diện, ta có thể nhìn nhầm chắc? Có đại lão cõng ta đi, mở thẳng lối kiến thần, ta bây giờ đã không cùng đẳng cấp với các ngươi nữa, hiểu không?”
“Thật sự có đại lão sao? Gọi là gì? Nghề gì? Tin vào thần nào?”
“Vô nghĩa! Ta cùng ngươi nói… À thôi, nói cái rắm gì. Tên đại lão cũng là thứ ngươi có thể biết chắc?”
Dứt lời, hắn mặc kệ ánh mắt thiên hạ, vẫn hò hét cho đến khi toàn bộ sự hưng phấn và niềm vui sống sót sau cơn tử nạn được phát tiết ra hết, mới ngồi xuống lều nghỉ.
Sau đó…
Hắn lại tiếp tục gõ chữ trên các kênh chat:
“Anh em! Bậc Thang của ta cộng tận ba điểm! Có ngầu không?”
“Ha, không ngầu.”
***
Hiện thực. Một biệt thự đơn lập nào đó trong thành phố.
Mảnh gương vỡ lả tả phản chiếu thành hình một thân ảnh trắng muốt.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy một cánh tay phủ đầy tơ kén, chần chừ vươn về phía cặp đùi dài nõn nà kia.
“Trình Thực…”
Tiếng thì thầm vang vọng, Sinh Dục bùng nở.
Thần một lần nữa dõi theo nơi đây, xua tan làn sương lạnh trên gương mặt tín đồ, ban xuống cho nàng phúc lành mới.
Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Hiện thực.
Một bãi đỗ xe trống vắng nào đó trong thành phố.
Trần Hướng chậm rãi mở mắt, ngước nhìn trần xe quen thuộc phía trên, ngũ vị tạp trần trong lòng, khẽ thở dài.
Lại sống sót.
Không chỉ có vậy, phần thưởng từ thí luyện còn mang đến cho hắn thêm một thiên phú cấp A.
Đạt được thiên phú: Thủ Thành Vững Chãi (A) – Thiên phú dành cho chức nghiệp Chiến Sĩ. Khi sử dụng kỹ năng thuộc loại khiên chắn, hiệu quả phòng ngự được tăng thêm 25%.
Trong tổng số 1600 người chơi, ngoài hai vị trí thiên phú ban đầu, ai cũng có thêm hai vị trí thiên phú có thể thay đổi.
Trần Hướng lặng lẽ thay đi thiên phú cấp C cuối cùng của mình, thay vào đó là thiên phú cấp A mới nhận.
Như vậy, thiên phú phối trí của hắn từ trình độ trung bình - thấp (1A, 2B, 1C) đã biến thành trình độ trung bình - cao (2A, 2B).
Trong cục diện hiện tại, số người chơi có thể đạt tới phối trí thiên phú như vậy trong 1600 người là rất ít. Đây có thể coi là thành tích vô cùng xuất sắc, đủ để hắn tự tin hơn, nâng cao tỉ lệ sống sót trong những lần thí luyện tiếp theo.
“Trình Thực… mấy ông thần Toàn thích giả vờ thần bí...”
Hắn bật cười, lắc đầu, tùy tay lôi từ đống thùng rượu chất trên ghế phụ ra một chai bia, ngửa cổ tu ừng ực.
Bia tràn ra, chảy xuống ướt đẫm quần áo, nhưng hắn chẳng bận tâm. Liền một hơi bốn chai, hắn mới nấc rượu một cái, rồi ngả đầu xuống ghế, nhắm mắt lại.
“A… cái thế giới chó má này, còn chẳng bằng nằm mơ.”
Trần Hướng cười khổ, vung tay ném chai rỗng ra ngoài cửa sổ.
Thế nhưng, chai bia không rơi xuống đất vỡ tan, mà lại phát ra một tiếng leng keng giòn vang.
Hắn quay đầu nhìn theo âm thanh, chỉ thấy cả bãi đỗ xe vốn trống trải, nay đã chất đầy núi núi vỏ chai.
So với bãi đỗ xe, gọi nơi này là bãi rác có lẽ còn đúng hơn.
Một bãi rác vỏ bia.
Trần Hướng chưa bao giờ là kẻ uống vài chai rượu để dễ ngủ.
Hắn uống… là cả thùng.
Mà không phải để ngủ, mà là để… tê dại.
“Mau kết thúc đi, cái thế giới khốn nạn này.”
***
Thực Tại. Một chung cư nào đó trong thành phố.
Tào Tam Tuế vẫn ngơ ngẩn nhìn quả đồng hồ bỏ túi trong tay, chưa kịp hoàn hồn.
Thí luyện kết thúc sớm hơn một giờ — chuyện này chưa từng xảy ra. Hắn không biết sự thay đổi ấy mang ý nghĩa gì.
Nhưng có một điều hắn biết rất rõ: ngay khoảnh khắc rời khỏi thí luyện, hắn đã nhìn thấy nụ cười của Trình Thực.
“Hắn cười cái gì? Vì sao hắn không sợ hãi? Chẳng lẽ hắn sớm đã biết thí luyện sẽ kết thúc sớm?”
Ánh mắt Tào Tam Tuế tràn ngập nghi hoặc.
Hắn luôn tin rằng thời gian sẽ không bao giờ lừa dối. Bởi trong thí luyện, hắn từng mở ra được chiến trường của thời gian.
Thế nhưng… nếu thời gian không gạt người, thì con người liệu có gạt được không?
Nếu có ai đó có thể lừa gạt tất cả, thậm chí gian lận ngay trên thời gian…
Vậy thì kẻ đó chỉ có thể là người đã cho tất cả bọn họ uống Coca—
Trình Thực!
“Ừm!?”
Đột nhiên, Tào Tam Tuế mở to mắt, vội bước tới bàn làm việc, lấy dụng cụ mở mặt đồng hồ quả quýt ra, rồi dùng kính lúp cẩn thận quan sát.
Quả nhiên, không mất nhiều thời gian, hắn đã tìm thấy dấu vết một vân tay mờ trên mặt sau kim đồng hồ.
Có ba nét ngắn, ghép lại vừa khéo thành một biểu cảm đơn giản:
“...”
Đúng, thời gian không lừa dối.
Nhưng có người… đã lừa cả thời gian.
Trong khoảnh khắc ấy, Tào Tam Tuế bừng tỉnh. Hắn nắm chặt đồng hồ quả quýt, đột nhiên như trút được gánh nặng, bật cười.
Thí luyện không hề kết thúc sớm. Sớm chính là… thời gian trong tay hắn.
“Trình Thực… lợi hại thật.”
***
Hiện thực. Một tầng hầm ẩm thấp trong thành phố.
Nam Cung ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn vào đôi bàn tay trống rỗng, nơi vốn cầm một chiếc bánh mì kẹp thịt bò. Chợt, nàng bật cười.
“Lại sống sót… thật tốt.”
Điểm số của nàng vẫn thấp như trước. Dù lần này có tăng, cũng chỉ mới vượt qua mốc 1400.
Điểm số ấy, trong bối cảnh thí luyện ngày càng khó, chẳng phải con số lý tưởng.
Nhưng nàng không oán trách. Có thể sống sót dưới sự nhìn chòng chọc của Suy tàn đã là kỳ tích.
“Ngươi vốn có thể sống dễ dàng hơn. Đẩy nhanh sự suy tàn của người khác, với thần mà nói, cũng là một kiểu cúng hiến.”
Giọng nói khàn khàn vang vọng trong tầng hầm âm u. Nhìn khắp bốn phía, ngoài Nam Cung, chẳng còn ai.
Đó là một giọng nói đến từ hư vô.
Song, Nam Cung đã quá quen với sự tồn tại này. Nàng rút ra con dao găm, kiên quyết lắc đầu:
“Ta không thể hại người.”
“Ngu xuẩn. Ôm lấy sự suy tàn là tạo hóa của chúng sinh.”
“Ta không thể hại người.”
Nam Cung hơi sững sờ: “Vừa rồi chẳng phải đã hiến tế rồi sao?”
“Trong thí luyện, hiến tế là dâng cho thần. Còn bây giờ, là phần của ta.”
Sắc mặt Nam Cung khẽ biến. Nàng nghiến răng, c** q**n, rồi dùng dao găm cắt sâu lên đùi mình một nhát.
Vết cắt tạo thành một nét trong chữ “Chính”. Cả đôi chân nàng gần như đã bị khắc đầy chữ ấy.
Máu tươi trào ra, nhanh chóng chảy vào lưỡi dao. Khuôn mặt nàng càng lúc càng tái nhợt.
Đến khi cơ thể bắt đầu lạnh dần, con dao mới dừng hút máu, phát ra một tiếng hừ khẽ đầy thỏa mãn.
“Được rồi chứ?”
“Ừ… có thể chữa thương cho ngươi.”
Nam Cung gắng gượng tự thi triển một thuật trị liệu, rồi lôi từ dưới gầm giường gỗ ra một cuốn sổ nát, trịnh trọng viết xuống một cái tên.
Trình Thực.
“Ngươi còn định báo đáp hắn? Nực cười. Chư thần sẽ không cho các ngươi gặp lại nhau đâu.”
“Dù sao cũng phải ghi nhớ, phòng khi lỡ đâu…”
Nam Cung lật qua lật lại. Trên cuốn sổ cũ kỹ ấy dày đặc tên người. Mỗi một cái tên, đều là những người từng giúp nàng.
“Ta cũng đã từng giúp ngươi. Sao ngươi không viết tên ta?”
“Cái giá… ta đã trả rồi.”
***
Hiện thực. Một công viên trong thành phố.
Tống Avan nhìn phần thưởng thí luyện của mình, mắt trợn tròn.
Yết Kiến Chi Thang +3
“Cái gì?? Cộng tận ba điểm??? Bậc Thang còn có thể cộng ba điểm???”
“Vãi chưởng! Ta tăng thêm ba điểm! Anh em ơi! Bâck Thang của ta cộng thêm ba điểm rồi!!!”
Người chơi khác quanh đó nhìn hắn với ánh mắt như nhìn kẻ điên. Nhưng Tống Avan chẳng quan tâm, hắn chạy vòng vòng khu sinh hoạt, vừa chạy vừa gào:
“Các ngươi nói có ngầu không, hả? Ta đây cộng tận ba điểm! Ba điểm thật đấy! Các ngươi đã từng thấy ai cộng được ba điểm chưa?”
Cuối cùng, có người chịu hết nổi, mắng:
“Tống Avan, ngươi bị thần kinh à? yết Kiến Chi Thang nhiều nhất chỉ cộng được hai điểm thôi. Ngươi mơ à?”
Tống Avan vẫn không dừng, tiếp tục gào to:
“Biết cái rắm! Phần thưởng hiện trên giao diện, ta có thể nhìn nhầm chắc? Có đại lão cõng ta đi, mở thẳng lối kiến thần, ta bây giờ đã không cùng đẳng cấp với các ngươi nữa, hiểu không?”
“Thật sự có đại lão sao? Gọi là gì? Nghề gì? Tin vào thần nào?”
“Vô nghĩa! Ta cùng ngươi nói… À thôi, nói cái rắm gì. Tên đại lão cũng là thứ ngươi có thể biết chắc?”
Dứt lời, hắn mặc kệ ánh mắt thiên hạ, vẫn hò hét cho đến khi toàn bộ sự hưng phấn và niềm vui sống sót sau cơn tử nạn được phát tiết ra hết, mới ngồi xuống lều nghỉ.
Sau đó…
Hắn lại tiếp tục gõ chữ trên các kênh chat:
“Anh em! Bậc Thang của ta cộng tận ba điểm! Có ngầu không?”
“Ha, không ngầu.”
***
Hiện thực. Một biệt thự đơn lập nào đó trong thành phố.
Mảnh gương vỡ lả tả phản chiếu thành hình một thân ảnh trắng muốt.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy một cánh tay phủ đầy tơ kén, chần chừ vươn về phía cặp đùi dài nõn nà kia.
“Trình Thực…”
Tiếng thì thầm vang vọng, Sinh Dục bùng nở.
Thần một lần nữa dõi theo nơi đây, xua tan làn sương lạnh trên gương mặt tín đồ, ban xuống cho nàng phúc lành mới.
Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Đánh giá:
Truyện Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Story
Chương 16: Sống sót sau đại nạn (ᴗ)
10.0/10 từ 14 lượt.