Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Chương 1: Đỡ đẻ (•‿•)
99@-
“Bác sĩ! Bác sĩ! Tôi… tôi sắp sinh rồi!”
Trong căn phòng khám tối tăm, tiếng kêu thảm thiết xé gan xé ruột vang vọng. Một người phụ nữ toàn thân bê bết máu, bị trói chặt trên chiếc ghế sinh rỉ sét cũ kỹ, đang vặn vẹo giãy giụa như phát điên.
“Mau lên! Bác sĩ, mau lại đây xem! Nó… nó sắp ra rồi!!”
“Sao ông còn chưa lại đây!? Bác sĩ! Bác sĩ!? Ông có thật là bác sĩ không vậy!? Mau lại đây xem đi!!!”
Tiếng hét của sản phụ càng lúc càng chói tai, động tác giãy giụa cũng ngày càng dữ dội. Thế nhưng, vị bác sĩ đứng bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn chưa thèm quay đầu nhìn cô lấy một cái, chỉ gật gật đầu, thong thả lên tiếng với vẻ hời hợt:
“Được rồi, được rồi, tới ngay đây. Đừng nôn nóng, tôi đang chuẩn bị dụng cụ đỡ đẻ. Này phu nhân, chắc cô cũng không muốn con mình vừa chào đời đã rơi xuống đất chứ?”
Những lời này như có sức mạnh chí mạng, khiến khí thế điên loạn của người phụ nữ bỗng khựng lại. Đôi mắt đỏ ngầu dần lấy lại chút tỉnh táo. Ánh mắt cô chậm rãi đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở bụng mình. Giọng cô như lẩm bẩm, khàn khàn lặp đi lặp lại:
“Con… đúng, con… Con không thể rơi xuống đất. Tôi muốn sinh con… con không thể rơi xuống đất…”
Cứ thế, cô nhắc mãi câu ấy. Cảm xúc dần bình ổn. Chẳng bao lâu sau, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng “loảng xoảng” của kim loại va chạm vang lên.
Đó là bác sĩ đang… chế tạo dụng cụ đỡ đẻ.
Những tia lửa nhỏ tóe ra từ trước mặt ông, bừng sáng căn phòng trong chớp mắt.
Sản phụ bị ánh lửa thu hút, ôm bụng quay đầu nhìn về phía ông. Đôi mắt cô lại bắt đầu đỏ lên, biểu cảm chậm rãi chuyển sang dữ tợn.
“Bác sĩ! Ông đang làm gì!? Ông làm gì vậy!?”
“Tôi? Thì theo lời cô nói thôi, tôi đang chuẩn bị dụng cụ đỡ đẻ. Phòng khám này dạo gần đây đông bệnh nhân quá, y tá đều phải đi hỗ trợ, mấy việc lặt vặt này đành để tôi tự làm.”
Vừa nói, ông vừa xoay người, đưa ra cho cô xem một… cái cưa kim loại thô ráp vừa gò xong. Trên mặt ông nở nụ cười tươi rạng rỡ, thậm chí còn có chút tự hào:
“Cô xem, chuẩn bị xong rồi.”
Vừa nhìn thấy chiếc cưa, người phụ nữ toàn thân run bắn. Dây trói siết vào ghế sắt phát ra tiếng rít ghê rợn.
Cô điên cuồng đạp loạn, máu đen từ người văng tung tóe.
“Ông muốn làm gì!? Đó không phải dụng cụ đỡ đẻ! Ông muốn làm gì!!”
“Phu nhân, mời cô nhìn kỹ… đây là cưa sản khoa.”
Ông vừa tiến lại gần vừa đưa mắt ngắm hàng răng cưa như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, miệng tấm tắc:
“Đây là kỹ thuật đỡ đẻ hàng đầu từng đăng trên tạp chí Science. Chỉ cần dùng chiếc cưa này rạch bụng cô ra, đứa bé sẽ an toàn chào đời ngay trên ghế sinh, tránh hoàn toàn khả năng rơi xuống đất. Lại còn giảm nguy cơ nhiễm trùng nữa.
Hơn nữa, răng cưa sắc bén còn giúp vết mổ rộng hơn, đảm bảo quá trình sinh không bị… kẹt đầu.”
Ông đo đạc trên bụng cô, mắt híp lại cười:
“Quan trọng nhất, phương án này… không hề tốn kém.”
“Con tôi… sẽ an toàn… Con tôi…”
“Đúng vậy, phu nhân. Xin yên tâm, tôi là bác sĩ sản khoa có kinh nghiệm nhất ở đây, sẽ đảm bảo con cô bình an.”
Nghe lời cam kết ấy, sản phụ bỗng trở nên kích động. Cô đập tay vào bụng, ngẩng đầu gào lên:
“Mau! Mau đỡ đẻ cho tôi! Con tôi sắp ra rồi! Mau lên bác sĩ!!”
“Được hầu hạ cô là vinh hạnh của tôi.”
Nói rồi, ông đưa chiếc cưa thô ráp lại gần, đôi tay hoàn toàn không run. Lưỡi cưa lướt một đường thuần thục…
“Xẹt——”
Một đường máu dài ngoằn uốn lượn. Tiếng “bụp” vang lên như bổ đôi quả dưa hấu.
Ngay lập tức—
“Bốp!”
Cơ thể yếu ớt như quả bóng căng phồng bị đâm thủng, vỡ tung. Máu đen bắn tung tóe.
Người phụ nữ chưa chết ngay. Cơn đau khiến cô gào lên thảm thiết, tay chân quẫy loạn, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa oán độc trừng bác sĩ:
Bác sĩ toàn thân dính máu, chỉ riêng gương mặt sạch sẽ lạ thường. Ông nhẹ nhàng gạt lưỡi cưa khỏi mặt, lại mỉm cười trấn an:
“Phu nhân, sao cô lại nói thế. Tôi đang cứu cả hai mẹ con cô đấy. Cô xem… con cô… đã an toàn chào đời rồi.”
Nghe vậy, người phụ nữ ngừng giãy giụa, ánh mắt vui mừng nhìn xuống bụng. Nhưng trong khoang bụng đầy thịt nát ấy, thứ cô thấy… là một đôi mắt đen to tròn, long lanh chớp chớp nhìn cô.
Đôi mắt ấy trong trẻo, hút hồn.
Nếu như nó không mọc trên một… đống xúc tu vặn vẹo như bạch tuộc, hẳn sẽ càng đáng yêu hơn.
Nhìn “đứa bé” ấy, bác sĩ mỉm cười, khen:
“Mau xem này, con cô khỏe mạnh biết bao. Mắt sáng, tinh anh… vừa nhìn đã biết… là… một đôi mắt to.”
Dù câu khen kỳ quặc, người mẹ vẫn tràn đầy yêu thương. Trong hốc mắt khô héo của cô, máu đen rỉ ra như giọt lệ.
“Con tôi! Con của tôi!!”
“Đúng vậy, là con cô.”
“Đưa con cho tôi! Tôi muốn nhìn nó! Là con trai hay con gái?”
Nghe vậy, nụ cười bác sĩ khựng lại, thoáng lộ vẻ khó xử. Lý mà nói… rất khó phân giới tính cho một… xúc tu.
“Chúc mừng phu nhân,… có ‘ớt’… con trai.”
Quả thật nó có “ớt”, thậm chí bản thân nó… là một loại ớt.
“Con trai…?!”
Âm lượng người phụ nữ lại tăng cao. Dù trọng thương, cô vẫn vùng vẫy dữ dội, ánh mắt điên loạn bò trở lại khuôn mặt gầy guộc đầy máu đen:
“Tại sao là con trai!? Nó phải là con gái mới đúng! Là ông! Chắc chắn là kỹ thuật đỡ đẻ của ông có vấn đề! Đồ lang băm!!”
Có lẽ cảm nhận được cơn giận dữ của mẹ, “đứa bé” chớp chớp mắt vô tội.
Nhìn đôi mắt ấy, nếu bỏ qua phần thân thể… cũng khá đáng yêu.
“Phu nhân, cô nên biết, giới tính của con là do cha mẹ quyết định, không phải do bác sĩ. Có lẽ… cô nên hỏi cha của đứa bé.”
“Cha nó…?” Ánh mắt cô thoáng mờ mịt, rồi bỗng bật cười lạnh lẽo:
“Hắn chết rồi… Tôi đã ăn hắn… Ha ha ha! Hắn muốn làm mẹ đứa bé… nhưng hắn không xứng! Chỉ mình tôi mới được làm mẹ!!”
“…Ờ… Ờ?”
“Hắn không còn nữa… tìm không thấy… ha ha ha…”
Bác sĩ hơi đứng hình, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp. Ánh mắt lóe sáng, ông nói:
“Nếu chỉ là tử vong, phòng khám chúng tôi có dịch vụ triệu hồi linh hồn. Cô vẫn có thể hỏi hắn tại sao con lại là con trai. Dù… dịch vụ này hơi đắt. Nhưng vì con, mọi thứ đều đáng giá…”
Nghe lời mời chào khéo léo ấy, ánh mắt người phụ nữ dao động liên tục, cuối cùng gật đầu như kẻ mất hồn:
“Con tôi… cần có câu trả lời. Tôi phải hỏi hắn. Mau đi bác sĩ, tôi muốn hỏi hắn!”
“Tốt lắm, phu nhân. Trước hết, mời cô nhắm mắt lại.”
Cô hơi do dự nhưng vẫn nhắm mắt. Khóe môi bác sĩ cong lên, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ông đưa cưa lên cổ cô.
“Giờ thì… hít sâu… đúng rồi… ngửa đầu ra một chút… nâng cổ lên… tốt lắm, chỉ cần—”
“Xẹt…”
Tay bác sĩ hơi run.
“Rụp…”
Cái gì đó rơi xuống đất. Máu đen bắn tung tóe, nhuộm bức tường trắng thành một bức tranh đỏ thẫm tuyệt mỹ.
“Ờ… tuy hơi ngoài ý muốn, nhưng ca mổ rất thuận lợi. Phu nhân, cô có thể đi tìm cha đứa bé rồi.”
Ông khẽ tặc lưỡi, tiện tay lau máu dính trên tay vào áo blouse trắng. Liếc xuống cái đầu lăn lóc trên nền, ông nhăn mặt:
Một cú đá, ông hất nó ra xa, rồi quay lại nhìn “đứa bé” xúc tu đang chớp mắt. Nó dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Lúc nãy tôi nói dịch vụ này hơi đắt, mẹ ngươi còn chưa trả tiền. Mà e là… bà ấy sẽ không quay lại đâu. Hay là… ngươi trả thay bà ấy nhé?”
Dù không hiểu, nhưng cảm nhận được tử vong đang đến gần, “đứa bé” vẫn giãy giụa kịch liệt.
Trong mắt bác sĩ, đó chẳng khác gì một lời mời.
“Xẹt——”
Không chút do dự, ông xuyên lưỡi cưa qua thân nó. Những xúc tu run bần bật trong đau đớn, đôi mắt to đáng yêu lập tức mất đi ánh sáng.
Ngày nó chào đời… cũng là ngày nó chết.
“Giao dịch hoàn tất. Cảm ơn đã tin tưởng!”
Bác sĩ nhã nhặn cúi chào, buông chiếc cưa, quay lưng rời khỏi căn phòng tối tăm.
======
Đơn nhân thí luyện (Tàn cảnh: “Sinh dục”) — Khiêu chiến thành công
Đang chấm điểm và tính thưởng…
Người chơi: Trình Thực | Điểm: S
Nhận được thức ăn: Bánh mì ngón tay (C) x5
Nhận được thức ăn: Đồ uống dịch nhầy trong vại (C) x5
Nhận được thức ăn: Bánh kem hình tròng mắt (B) x1
Đăng Thần chi lộ +0 | Yết Kiến chi thang +0 (Đơn nhân thí luyện không tăng thưởng)
Điểm hiện tại Đăng Thần chi lộ: 2104 | Xếp hạng toàn cầu: —
Điểm hiện tại Yết Kiến chi thang: 156 | Xếp hạng Mệnh Đồ: 74
Thí luyện hoàn tất, chuẩn bị rời khỏi…
Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
“Bác sĩ! Bác sĩ! Tôi… tôi sắp sinh rồi!”
Trong căn phòng khám tối tăm, tiếng kêu thảm thiết xé gan xé ruột vang vọng. Một người phụ nữ toàn thân bê bết máu, bị trói chặt trên chiếc ghế sinh rỉ sét cũ kỹ, đang vặn vẹo giãy giụa như phát điên.
“Mau lên! Bác sĩ, mau lại đây xem! Nó… nó sắp ra rồi!!”
“Sao ông còn chưa lại đây!? Bác sĩ! Bác sĩ!? Ông có thật là bác sĩ không vậy!? Mau lại đây xem đi!!!”
Tiếng hét của sản phụ càng lúc càng chói tai, động tác giãy giụa cũng ngày càng dữ dội. Thế nhưng, vị bác sĩ đứng bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn chưa thèm quay đầu nhìn cô lấy một cái, chỉ gật gật đầu, thong thả lên tiếng với vẻ hời hợt:
“Được rồi, được rồi, tới ngay đây. Đừng nôn nóng, tôi đang chuẩn bị dụng cụ đỡ đẻ. Này phu nhân, chắc cô cũng không muốn con mình vừa chào đời đã rơi xuống đất chứ?”
Những lời này như có sức mạnh chí mạng, khiến khí thế điên loạn của người phụ nữ bỗng khựng lại. Đôi mắt đỏ ngầu dần lấy lại chút tỉnh táo. Ánh mắt cô chậm rãi đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở bụng mình. Giọng cô như lẩm bẩm, khàn khàn lặp đi lặp lại:
“Con… đúng, con… Con không thể rơi xuống đất. Tôi muốn sinh con… con không thể rơi xuống đất…”
Cứ thế, cô nhắc mãi câu ấy. Cảm xúc dần bình ổn. Chẳng bao lâu sau, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng “loảng xoảng” của kim loại va chạm vang lên.
Đó là bác sĩ đang… chế tạo dụng cụ đỡ đẻ.
Những tia lửa nhỏ tóe ra từ trước mặt ông, bừng sáng căn phòng trong chớp mắt.
Sản phụ bị ánh lửa thu hút, ôm bụng quay đầu nhìn về phía ông. Đôi mắt cô lại bắt đầu đỏ lên, biểu cảm chậm rãi chuyển sang dữ tợn.
“Bác sĩ! Ông đang làm gì!? Ông làm gì vậy!?”
“Tôi? Thì theo lời cô nói thôi, tôi đang chuẩn bị dụng cụ đỡ đẻ. Phòng khám này dạo gần đây đông bệnh nhân quá, y tá đều phải đi hỗ trợ, mấy việc lặt vặt này đành để tôi tự làm.”
Vừa nói, ông vừa xoay người, đưa ra cho cô xem một… cái cưa kim loại thô ráp vừa gò xong. Trên mặt ông nở nụ cười tươi rạng rỡ, thậm chí còn có chút tự hào:
“Cô xem, chuẩn bị xong rồi.”
Vừa nhìn thấy chiếc cưa, người phụ nữ toàn thân run bắn. Dây trói siết vào ghế sắt phát ra tiếng rít ghê rợn.
Cô điên cuồng đạp loạn, máu đen từ người văng tung tóe.
“Ông muốn làm gì!? Đó không phải dụng cụ đỡ đẻ! Ông muốn làm gì!!”
“Phu nhân, mời cô nhìn kỹ… đây là cưa sản khoa.”
Ông vừa tiến lại gần vừa đưa mắt ngắm hàng răng cưa như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, miệng tấm tắc:
“Đây là kỹ thuật đỡ đẻ hàng đầu từng đăng trên tạp chí Science. Chỉ cần dùng chiếc cưa này rạch bụng cô ra, đứa bé sẽ an toàn chào đời ngay trên ghế sinh, tránh hoàn toàn khả năng rơi xuống đất. Lại còn giảm nguy cơ nhiễm trùng nữa.
Hơn nữa, răng cưa sắc bén còn giúp vết mổ rộng hơn, đảm bảo quá trình sinh không bị… kẹt đầu.”
Ông đo đạc trên bụng cô, mắt híp lại cười:
“Quan trọng nhất, phương án này… không hề tốn kém.”
“Con tôi… sẽ an toàn… Con tôi…”
“Đúng vậy, phu nhân. Xin yên tâm, tôi là bác sĩ sản khoa có kinh nghiệm nhất ở đây, sẽ đảm bảo con cô bình an.”
Nghe lời cam kết ấy, sản phụ bỗng trở nên kích động. Cô đập tay vào bụng, ngẩng đầu gào lên:
“Mau! Mau đỡ đẻ cho tôi! Con tôi sắp ra rồi! Mau lên bác sĩ!!”
“Được hầu hạ cô là vinh hạnh của tôi.”
Nói rồi, ông đưa chiếc cưa thô ráp lại gần, đôi tay hoàn toàn không run. Lưỡi cưa lướt một đường thuần thục…
“Xẹt——”
Một đường máu dài ngoằn uốn lượn. Tiếng “bụp” vang lên như bổ đôi quả dưa hấu.
Ngay lập tức—
“Bốp!”
Cơ thể yếu ớt như quả bóng căng phồng bị đâm thủng, vỡ tung. Máu đen bắn tung tóe.
Người phụ nữ chưa chết ngay. Cơn đau khiến cô gào lên thảm thiết, tay chân quẫy loạn, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa oán độc trừng bác sĩ:
Bác sĩ toàn thân dính máu, chỉ riêng gương mặt sạch sẽ lạ thường. Ông nhẹ nhàng gạt lưỡi cưa khỏi mặt, lại mỉm cười trấn an:
“Phu nhân, sao cô lại nói thế. Tôi đang cứu cả hai mẹ con cô đấy. Cô xem… con cô… đã an toàn chào đời rồi.”
Nghe vậy, người phụ nữ ngừng giãy giụa, ánh mắt vui mừng nhìn xuống bụng. Nhưng trong khoang bụng đầy thịt nát ấy, thứ cô thấy… là một đôi mắt đen to tròn, long lanh chớp chớp nhìn cô.
Đôi mắt ấy trong trẻo, hút hồn.
Nếu như nó không mọc trên một… đống xúc tu vặn vẹo như bạch tuộc, hẳn sẽ càng đáng yêu hơn.
Nhìn “đứa bé” ấy, bác sĩ mỉm cười, khen:
“Mau xem này, con cô khỏe mạnh biết bao. Mắt sáng, tinh anh… vừa nhìn đã biết… là… một đôi mắt to.”
Dù câu khen kỳ quặc, người mẹ vẫn tràn đầy yêu thương. Trong hốc mắt khô héo của cô, máu đen rỉ ra như giọt lệ.
“Con tôi! Con của tôi!!”
“Đúng vậy, là con cô.”
“Đưa con cho tôi! Tôi muốn nhìn nó! Là con trai hay con gái?”
Nghe vậy, nụ cười bác sĩ khựng lại, thoáng lộ vẻ khó xử. Lý mà nói… rất khó phân giới tính cho một… xúc tu.
“Chúc mừng phu nhân,… có ‘ớt’… con trai.”
Quả thật nó có “ớt”, thậm chí bản thân nó… là một loại ớt.
“Con trai…?!”
Âm lượng người phụ nữ lại tăng cao. Dù trọng thương, cô vẫn vùng vẫy dữ dội, ánh mắt điên loạn bò trở lại khuôn mặt gầy guộc đầy máu đen:
“Tại sao là con trai!? Nó phải là con gái mới đúng! Là ông! Chắc chắn là kỹ thuật đỡ đẻ của ông có vấn đề! Đồ lang băm!!”
Có lẽ cảm nhận được cơn giận dữ của mẹ, “đứa bé” chớp chớp mắt vô tội.
Nhìn đôi mắt ấy, nếu bỏ qua phần thân thể… cũng khá đáng yêu.
“Phu nhân, cô nên biết, giới tính của con là do cha mẹ quyết định, không phải do bác sĩ. Có lẽ… cô nên hỏi cha của đứa bé.”
“Cha nó…?” Ánh mắt cô thoáng mờ mịt, rồi bỗng bật cười lạnh lẽo:
“Hắn chết rồi… Tôi đã ăn hắn… Ha ha ha! Hắn muốn làm mẹ đứa bé… nhưng hắn không xứng! Chỉ mình tôi mới được làm mẹ!!”
“…Ờ… Ờ?”
“Hắn không còn nữa… tìm không thấy… ha ha ha…”
Bác sĩ hơi đứng hình, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp. Ánh mắt lóe sáng, ông nói:
“Nếu chỉ là tử vong, phòng khám chúng tôi có dịch vụ triệu hồi linh hồn. Cô vẫn có thể hỏi hắn tại sao con lại là con trai. Dù… dịch vụ này hơi đắt. Nhưng vì con, mọi thứ đều đáng giá…”
Nghe lời mời chào khéo léo ấy, ánh mắt người phụ nữ dao động liên tục, cuối cùng gật đầu như kẻ mất hồn:
“Con tôi… cần có câu trả lời. Tôi phải hỏi hắn. Mau đi bác sĩ, tôi muốn hỏi hắn!”
“Tốt lắm, phu nhân. Trước hết, mời cô nhắm mắt lại.”
Cô hơi do dự nhưng vẫn nhắm mắt. Khóe môi bác sĩ cong lên, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ông đưa cưa lên cổ cô.
“Giờ thì… hít sâu… đúng rồi… ngửa đầu ra một chút… nâng cổ lên… tốt lắm, chỉ cần—”
“Xẹt…”
Tay bác sĩ hơi run.
“Rụp…”
Cái gì đó rơi xuống đất. Máu đen bắn tung tóe, nhuộm bức tường trắng thành một bức tranh đỏ thẫm tuyệt mỹ.
“Ờ… tuy hơi ngoài ý muốn, nhưng ca mổ rất thuận lợi. Phu nhân, cô có thể đi tìm cha đứa bé rồi.”
Ông khẽ tặc lưỡi, tiện tay lau máu dính trên tay vào áo blouse trắng. Liếc xuống cái đầu lăn lóc trên nền, ông nhăn mặt:
Một cú đá, ông hất nó ra xa, rồi quay lại nhìn “đứa bé” xúc tu đang chớp mắt. Nó dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Lúc nãy tôi nói dịch vụ này hơi đắt, mẹ ngươi còn chưa trả tiền. Mà e là… bà ấy sẽ không quay lại đâu. Hay là… ngươi trả thay bà ấy nhé?”
Dù không hiểu, nhưng cảm nhận được tử vong đang đến gần, “đứa bé” vẫn giãy giụa kịch liệt.
Trong mắt bác sĩ, đó chẳng khác gì một lời mời.
“Xẹt——”
Không chút do dự, ông xuyên lưỡi cưa qua thân nó. Những xúc tu run bần bật trong đau đớn, đôi mắt to đáng yêu lập tức mất đi ánh sáng.
Ngày nó chào đời… cũng là ngày nó chết.
“Giao dịch hoàn tất. Cảm ơn đã tin tưởng!”
Bác sĩ nhã nhặn cúi chào, buông chiếc cưa, quay lưng rời khỏi căn phòng tối tăm.
======
Đơn nhân thí luyện (Tàn cảnh: “Sinh dục”) — Khiêu chiến thành công
Đang chấm điểm và tính thưởng…
Người chơi: Trình Thực | Điểm: S
Nhận được thức ăn: Bánh mì ngón tay (C) x5
Nhận được thức ăn: Đồ uống dịch nhầy trong vại (C) x5
Nhận được thức ăn: Bánh kem hình tròng mắt (B) x1
Đăng Thần chi lộ +0 | Yết Kiến chi thang +0 (Đơn nhân thí luyện không tăng thưởng)
Điểm hiện tại Đăng Thần chi lộ: 2104 | Xếp hạng toàn cầu: —
Điểm hiện tại Yết Kiến chi thang: 156 | Xếp hạng Mệnh Đồ: 74
Thí luyện hoàn tất, chuẩn bị rời khỏi…
Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Đánh giá:
Truyện Chư Thần Ngu Hí - Nhất Nguyệt Cửu Thập Thu
Story
Chương 1: Đỡ đẻ (•‿•)
10.0/10 từ 14 lượt.