Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Chương 51: Hiện thực

"Trần Tiểu Dương, cậu không thấy quan hệ của hai người đó mập mờ sao."

"Thấy, nhưng không quản, dù sao anh cũng biết chúng tôi đều cong cả mà, nếu có một ngày có người kề cận cũng không hiếm lạ gì."

"Ý cậu là... Hả không đúng chả lẽ kể cả cậu cũng có người trong lòng rồi."

"Hừ hừ, cho anh ganh tỵ chết, hiện tại cũng chỉ có anh một mình bơ vơ."

"Tiểu Quan, Trần Tiểu Thụ bắt nạt anh kìa, không em với anh làm một đôi đi."

"Xì, có nước ma nó hèm, anh cứ mà độc thân tới già đừng có mà dụ dỗ con nít."

"Trần Tiểu Dương có ngon cưng nói lại xem, đừng ở đó mà nói anh, cưng nếu muốn gì dẫn người đến đây mà nói, còn không thì đi chết đi."

Phòng khách tiếng cười đùa ầm ĩ, bên trong phòng ngủ lại là một khung cảnh đầy ấm áp, hai người đang ôm nhau say giấc nồng, đến khi một tiếng rống từ phòng khác truyền vào mới xoay mình tỉnh lại.

"Mấy giờ rồi." Mạnh Luân mơ màng hỏi, khẽ cọ cọ đầu vào nơi vừa cứng rắn vừa mềm mại.


Trần Phong bị Mạnh Luân cọ đến cả người khô nóng, khẽ ôm chặt anh hơn rồi khàn giọng nói "Ba giờ bốn mười, đến chiều rồi."

"Ừm, vậy mấy đứa nhỏ chắc về rồi." Mạnh Luân rất lâu rồi mới có một giấc ngủ trưa ngon ngọt đến vậy nên anh không muốn động đậy chút nào mà mềm nhũn trong lòng ngực Trần Phong lẫm bẫm.

"Không sao ngủ thêm một lát." Trần Phong nhịp nhịp tay sau lưng Mạnh Luân nhẹ nhàng nói.

Cảm nhận sự ấm áp của lòng bàn tay sau lưng Mạnh Luân khẽ chớp chớp đôi mắt nhấm nhem trong đầu đầy nghi vấn đến khi anh mở to đôi mắt nhìn lên thì nhìn thấy khuôn mặt đầy tuấn tú của Trần Phong liền giật mình bật dậy nhảy ra khỏi giường.

"Sao vậy." Trần Phong nhìn người đứng bên giường nghi hoặc hỏi, trong lòng đã mất đi cảm giác mềm mại ấm áp liền không khỏi cảm thấy mất mát mà ngồi dậy.

"Ừm, ừm không sao, tôi tôi lại lăn vào lòng anh thật xin lỗi." Mạnh Luân cúi đầu ấp úng nói.

"Không có gì, tôi không ngại." Trần Phong nhìn Mạnh Luân đỏ mặt đến lỗ tai cũng đỏ liền thấp giọng cười nói.

Nghe tiếng cười Mạnh Luân càng xấu hổ hơn liền vội bỏ lại một câu rồi chạy ra ngoài "Tôi, tôi đi làm cơm."

"Ha ha, thật đáng yêu." Nhìn cánh cửa đóng lại Trần Phong liền cười lớn.



"Khà, khà, khà." Trần Dương cùng Quan Ngữ nhìn nhau xã ra một tràn cười ái muội.

Tiểu Quan nghi hoặc nhìn cửa phòng Mạnh Luân rồi nhìn hai người đang hớn hở bên cạnh đầy khó hiểu.

"Được rồi, vào phụ anh mấy đứa nào." Trần Phong vừa ra khỏi phòng liền bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm liền quát.

Quan Ngữ hí hứng chạy vào phòng bếp, Trần Dương giơ ngón cái với Trần Phong rối cũng chạy vào chỉ theo còn lại Tiểu Quan vẫn ngờ ngác không hiểu chuyện gì.

"Tiểu Quan, liên lạc với Minh Thiên, Nghi Ninh chưa." Trần Phong nhàn nhã đi lại sô pha ngồi xuống.

"Rồi ạ, sáu giờ chuyến bay sẽ hạ cánh." Tiểu Quan gật đầu.

"Được, lần này chúng ta sẽ chia nhóm hai người, nếu cậu muốn kiếm thêm tiền thì đi theo ai cũng được." Trần Phong nói rồi đứng dậy đi đến phòng bếp.

Tiểu Quan nhìn bóng lưng Trần Phong đáp nhỏ "Được ạ."

Năm ngươi cùng nhau dùng cơm, không khí đầy vui vẻ, sau khi xong Trần Phong kêu ba người Trần Dương, Quan Ngữ, Tiểu Quan ra nhà khách chờ còn mình thì dọn dẹp phụ Mạnh Luân.


"Không biết anh Phong có chuyện gì nhỉ." Quan Ngữ đầy thắc mắc hỏi.

"Chắc là chuyện liên quan đến trò chơi đó rồi." Trần Dương thở dài nói.

Sau đó cũng không ai nói gì đến khi Trần Phong cùng Mạnh Luân đi ra.

"Kêu mọi người lại đây để thông báo một chuyện." Trần Phong vừa ngồi xuống ghế vừa nói.

"Chuyện gì vậy ạ." Quan Ngữ hỏi, Mạnh Luân cũng khó hiểu nhìn sang.

"Chuyện là sắp tới nhóm tôi sẽ chia nhau dẫn ba người cùng tham gia, bởi vì bên trong lúc nào cũng sẽ gặp các nguy hiểm nên ba người cần rèn luyện, do đó thời gian đầu sẽ kèm một một, nếu không có gì thay đổi." Trần Phong nhìn Mạnh Luân nói.

"Được mong các anh chiếu cố." Mạnh Luân gật đầu đồng ý.

"Em cũnh không có vấn đề gì." Trần Dương cùng Quan Ngữ đồng thanh.

"Căn nhà này không đủ tất cả cùng ở nên tôi đã dọn dẹp lại căn nhà của mình, mọi người thu dọn quần áo chúng ta sẽ dọn qua bên kia." Trần Phong sắp xếp.

"Thay là các anh cứ ở bên kia, lúc nào tham gia trò chơi thì chúng ta tập hợp." Mạnh Luân do dự.

"Không thể, chúng ta cần ở chung để dễ dàng luyện tập, cậu đừng lo nhà bên kia khá rộng rãi cũng gần trường của bọn trẻ, cậu cũng có thể thường xuyên quay lại đây xem xét nhà cửa." Trần Phong khuyên bảo.

"Đúng rồi á anh Luân, ở cạnh nhau dễ dàng hiểu biết nhau hơn." Trần Dương cũng nói vào.

"Được rồi." Mạnh Luân đồng ý.

Mọi người ai về phòng náy rồi thu dọn đồ đạc, Mạnh Luân cũng không đem nhiều chỉ vài bộ đồ cùng dụng cụ sinh hoạt, Trần Dương cùng Quan Ngữ thì phải đem theo sách vở học tập, sau khi xong xuôi năm người liền bắt phi hành khí đến nhà mới.

Năm giờ hai mươi ba phút liền có mặt ở căn nhà ngoại ô, đây là vùng đất giàu có nhất thành phố H, xung quanh rất nhiều đất trống cùng cây xanh, mỗi căn nhà cách nhau khá xa phải ngồi trên phi hành khí mười phút đồng hồ mới nhìn thấy căn nhà khác.

"To quá." Quan Ngữ há hốc nhìn căn nhà trước mặt.

Ngôi nhà được xây tương đối đơn giản, gồm ba tầng nhưng diện tích của cả căn nhà tương đối to, bên ngoài được bao quanh bởi hàng rào, mảnh sân phía trước nhà khá rộng, xung quanh cũng trồng rất nhiều cây, tổng quang cả căn nhà nhìn rất thoải mái.

Trần Phong mở khoá hàng rào rồi đẩy ra bước vào, càng đi vào càng cảm nhận được sự rộng lớn của nơi này.

Đứng trước cửa nhà Trần Phong liền đưa bàn tay vào một bệ đá, phía trên bệ đá là máy cảm ứng vân tay, vừa để tay vào liền nghe được tiếng khoá cửa mở ra Trần Phong liền nhẹ nhàng đẩy cửa, ánh sáng mỏng manh chiếu vào trong nhà.

Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa Truyện Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa Story Chương 51: Hiện thực
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...