Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Chương 9: Cơn sóng nhiệt và anh, cuộn trào làm ướt hàng mi của cô.
Anh tức giận cái gì chứ? Hứa Chi Nhan trốn trong nhà vệ sinh, vừa nghĩ vừa nhíu mày.
Bên ngoài đã không còn động tĩnh, cô vừa định bước ra thì giây sau, gương mặt lạnh lùng của Cận Thương Châu bỗng xuất hiện ngay cửa. Hứa Chi Nhan giật thót, vai run lên, lúng túng nói: “Cái đó… anh đi trước đi.”
Chưa kịp nói hết, một bàn tay đã đưa đến siết lấy eo cô.
Cận Thương Châu giữ lấy cổ tay cô, cúi người bế bổng cô lên vai, mang đến bồn rửa rồi đặt ngồi lên mép bệ. Anh chống hai tay lên thành, vây cô giữa khoảng trống, từ trên cao nhìn xuống.
Phía bên kia, giọng Tai Nhỏ gào lên đầy giận dữ. “Tên khốn! Mau thả A Hứa ra!”
Tiếng kêu chói tai khiến Cận Thương Châu chau mày, xoay người đi đóng cửa rầm một cái rồi khóa lại. Anh tiện tay ném chiếc áo ngủ trên vai xuống bên bồn tắm, chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi.
“Anh… anh đừng làm bậy.” Hứa Chi Nhan lùi người ra sau, không còn đường để trốn, lưng mảnh khảnh dán chặt vào gương, lạnh buốt sống lưng nhưng eo lại như bị thiêu đốt.
Áo sơ mi của anh mở phanh, lộ ra cơ ngực săn chắc và múi bụng rõ ràng như được tạc khắc. Mỗi bước anh tiến lại gần, đều như đang mê hoặc cô.
Cô vô thức nhắm mắt, đưa tay chắn trước người. “Anh còn tới gần nữa em sẽ hét lên đó.”
“A…..” Mười đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó, rắn chắc đến mức khiến tai cô đỏ bừng.
Giọng anh trầm thấp sát bên tai. “Em chạm thử đi, nó sẽ không giận nữa.”
“Cận Thương Châu!” Mặc kệ nó giận hay không, bây giờ, ngay lúc này, cô giận muốn chết!
“Anh nói là trái tim” Cận Thương Châu bật cười, “Em nghĩ là gì?”
Giống như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào người, cô mở bừng mắt, ánh mắt ngượng ngùng hiện rõ, cười gượng rút tay lại, áp lên ngực. “Ai bảo anh không nói rõ ràng, làm em hiểu lầm.”
“Em nghĩ là gì?” Anh hỏi.
Hứa Chi Nhan né tránh ánh mắt anh. “Thì…” Cô lầm bầm lí nhí, “Cơ… bụng.”
“Muốn sờ thử không?”
“……”
“Trước đây đã từng sờ chưa?” Cận Thương Châu hỏi một câu chẳng ai dám hỏi. “Bạn trai cũ em có không?”
“Anh ấy còn trẻ con, chẳng để ý mấy chuyện đó.”
“Nếu đã tệ như vậy, sao em vẫn còn nhớ tới hắn ta?”
“……” Hứa Chi Nhan cứng họng, không nói được lời nào.
“Hứa Chi Nhan.” Ánh mắt anh sâu thẳm, “Anh có thể hôn em không?”
Nếu em không thích, có thể từ chối. Nhưng xin đừng nói mấy câu kiểu “anh đi tìm người khác giải quyết đi”. Anh không muốn nghe, và cũng sẽ không làm vậy.
Không bất ngờ, Hứa Chi Nhan lắc đầu: “Không được.”
“Được.” Anh cũng không ép, “Anh có thể đợi em bao lâu cũng được, nhưng anh cũng có nguyên tắc. Anh tuyệt đối không chấp nhận vợ mình đi tìm người đàn ông khác để ‘giải quyết’. Anh không rộng lượng như em nghĩ đâu. Đã kết hôn rồi, em chỉ được chọn anh. Nhưng anh sẽ đợi.”
Đúng thật, tự dỗ bản thân mình, nhẹ nhàng như không.
Từ hôm đó, Cận Thương Châu không nhắc lại chuyện kia nữa.
Anh mua từng thùng từng thùng thịt bò khô cho Tai Nhỏ, chất đầy ban công phòng ngủ. Tai Nhỏ lần đầu tiên chịu khen. “Nhìn kỹ thì… kẻ xấu cũng khá đẹp trai.”
Câu đó được nói bằng giọng của Cảnh Gia Dương.
Hứa Chi Nhan bật cười: “Vậy là giờ con thay đổi thái độ với ba mới rồi hả?”
“Con đối xử với ai cũng công bằng như nhau. Đẹp thì khen đẹp. Dù sao thì anh ta cũng đẹp trai hơn Dương Tử, dáng cũng chuẩn hơn.”
“Ba con mà nghe thấy câu này chắc tức chết mất.” Cô cắn một miếng trứng chiên lòng đào, vừa giòn vừa mềm, độ chín hoàn hảo. “Mà ba mới của con nấu ăn cũng không tệ đâu.”
Từ hôm cưới, theo lời dặn của ba Hứa, sáng nào cô cũng phải ăn hai quả trứng chiên lòng đào. Thế là sáng nào đúng bảy giờ, Cận Thương Châu cũng dậy nấu bữa sáng đổi món liên tục cho cô.
Cô bảo đang giảm cân, không ăn dầu mỡ, anh lại nói: “Dáng em là số một thế giới rồi.” rồi dỗ cô. Dần dà, cô cũng chấp nhận được thực tế rằng mình đã kết hôn.
Ăn sáng xong, Hứa Chi Nhan đi cùng Cận Thương Châu đến bệnh viện tiêm mũi phòng dại thứ ba.
Xong việc, anh đưa cô đến cửa tiệm thú cưng, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi ngày. “Tối anh đến đón em, sáu giờ rưỡi, mình về thăm ba mẹ.”
Ban đầu họ định ba ngày sau cưới sẽ về nhà mẹ ăn cơm, nhưng vì cả hai đều bận nên mãi mới sắp xếp được.
Lúc này, mặt Hứa Chi Nhan không mấy biểu cảm: “Được, tối em chờ anh.”
Chuyện cưới xin thì giải quyết xong rồi, nhưng công việc của cô thì đang rối tung.
Vừa ngồi xuống văn phòng chưa được bao lâu, cửa đã có người gõ nhẹ.
Tần Tư Bảo ôm một con thú nhồi bông đầu to tướng, thò đầu vào cười: “Nhan Nhan, em đến rồi à. Hôm nay trời đẹp, bọn chị định ra phố Tân Thần phát tờ rơi. Chị chỉ đến nói một tiếng, chắc trưa về.”
“Phát tờ rơi?”
Sắp vào tháng Năm, trời nóng hầm hập, người dễ choáng.
Hứa Chi Nhan nhìn thấy bộ đồ thú bông dày cộp trong tay cô bạn, xót xa nói: “Nóng thế dễ bị say nắng lắm. Không có khách cũng không sao, sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Không sao đâu mà Nhan Nhan.” Tần Tư Bảo cười tươi, “Chị chưa từng phát tờ rơi, muốn thử cho biết. Vừa tiết kiệm được tiền thuê nữa.”
Nhà cô ấy vốn chẳng thiếu tiền, đồng ý cùng Hứa Chi Nhan khởi nghiệp chỉ là muốn chơi thử, không làm nên trò trống gì thì về nhà nối nghiệp cũng chẳng sao.
Hứa Chi Nhan mím môi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Em đi cùng chị nhé.”
“Hả?” Tần Tư Bảo ngạc nhiên.
Cô cười: “Hồi đại học em cũng từng phát. Nhưng không phải tờ rơi, mà là cùng bạn lập trạm cứu trợ động vật hoang. Lúc đó mới khởi nghiệp, cần tiền nên tụi em đến cổng các trường xin quyên góp. Sinh viên Thanh Hoa, Bắc Đại quyên nhiều lắm.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tụi em thành lập cả quỹ cứu trợ động vật hoang, chi nhánh tại ba khu vực Kinh thành, Ngô Lâm, và Hồi Hải. Giờ có bạn em phụ trách ở Kinh thành.”
“Nhan Nhan, em giỏi thật đấy.” Tần Tư Bảo nhìn cô như nhìn thần tượng. “Không trách sao Cận Thương Châu lại muốn cưới em. Nếu chị là đàn ông, chị cũng sẽ cưới em ngay!”
—
Ban ngày, phố Tân Thần người qua kẻ lại tấp nập.
Hứa Chi Nhan mặc một bộ mascot hình thỏ con, áo lông trắng hồng, hai tai thỏ lủng lẳng mềm mại, đi đến đâu cũng nghiêm túc phát tờ rơi giới thiệu trung tâm mai mối thú cưng.
Chiếc đầu thú nặng trịch khiến mi mắt cô cụp xuống. Mới chỉ một tiếng mà người đã ướt đẫm mồ hôi, phát tờ rơi cũng chẳng còn sức. “Chào anh, trung tâm mai mối thú cưng, anh có muốn tìm hiểu một chút không ạ?”
Vừa dứt lời, người kia đã giơ tay gạt cô: “Tránh ra, đồ chắn đường.”
Chưa kịp phản ứng, cô loạng choạng rồi ngồi phệt xuống đất.
Vậy mà cô không hề nổi giận, lồm cồm bò dậy, vỗ vỗ bộ đồ thú bụi bặm, dáng vẻ vừa đáng yêu lại vừa cứng cỏi.
Rồi lại người tiếp theo, rồi người kế tiếp nữa.
Bị từ chối bao nhiêu lần, cô vẫn chưa từng bỏ cuộc.
Cảnh ấy lọt vào mắt ông Hứa, khiến hốc mắt ông đỏ ửng.
Ông chẳng hiểu vì sao con gái mình lại cứ nhất quyết muốn khởi nghiệp, dù có khi tốn công vô ích, cô vẫn thấy vui vẻ.
Trước đây cô từng nói: “Con chỉ muốn chứng minh cho một người thấy, con không tệ như họ nghĩ.” Mà giờ, có lẽ ngay cả cô cũng chẳng còn tin vào lý do ấy nữa.
Không kìm được, ông bước tới. Giọng con gái trong trẻo vang lên: “Chào chú, trung tâm mai mối thú cưng, chú có muốn tìm hiểu không ạ?”
“Tiền thì chú có, chỉ không biết bà chủ trung tâm có chịu nhận không thôi.”
Là giọng của ba.
Hứa Chi Nhan ngẩng đầu lên, trong chớp mắt, mọi phòng bị sụp đổ. Cô tháo vội đầu thỏ ra, giọng nghẹn lại: “Ba, ba tinh quái quá đi mất.”
Ông Hứa đỡ lấy chiếc đầu mascot, không nói không rằng, khoác tay qua vai cô vỗ nhè nhẹ: “Ra kia ngồi một chút, nói chuyện với ba đi.”
Hai cha con ngồi xuống băng ghế đôi bên lề đường, đầu thỏ đặt dưới đất. Ông Hứa không giấu được lo lắng: “Chi Chi, công việc này không vất vả sao con?”
“Không đâu ba.” Cô mỉm cười, “Ba đừng lúc nào cũng nghĩ con là đứa trẻ con nữa, ra ngoài vận động một chút, con thấy rất vui.”
Nhắc đến chuyện này, ông Hứa lại nổi cáu: “Nói là cưới xong ba ngày sau sẽ về thăm ba mẹ, kết quả bận làm tới tận bây giờ?”
“Vâng, không chỉ con đâu, Cận Thương Châu cũng bận mà.”
“Được được, còn biết bênh chồng nữa.” Ông Hứa thở phào một hơi, dịu giọng. “Ba thấy thế này không ổn, con có muốn ba gợi ý cho một cách?”
Trung tâm mai mối thú cưng của Hứa Chi Nhan tọa lạc ở vị trí không tệ, ngay đối diện trung tâm thương mại phố Tân Thần, ra cửa là bến xe buýt, cách ga tàu điện chỉ năm trăm mét. Lượng người qua lại đông, nhưng lại chẳng mấy ai để ý đến nơi này.
Một phần vì không hiểu mô hình, một phần vì nơi này chưa thực sự tạo được sức hút.
Ông Hứa sớm đã muốn nói: “Bây giờ là thời đại mạng xã hội, làm online còn hiệu quả hơn offline. Con thử tăng cường truyền thông trên mạng xem, ba tính rồi, mấy cái mới lạ dễ được chú ý. Tỷ lệ thu hút khách tối thiểu cũng phải tám mươi lăm phần trăm.”
Hứa Chi Nhan không phải chưa từng nghĩ đến, nhưng cô vẫn do dự: “Không có mối quan hệ, cũng khó mà làm nổi tiếng được ba à.”
Ông Hứa búng tay một cái, nhấn mạnh: “Đừng quên chồng con làm nghề gì.”
Cận Thương Châu chẳng phải là một doanh nhân sao? Còn có nguyên tắc rõ ràng nữa kìa.
Cô từng thấy anh nghiêm túc làm việc ra sao, cũng từng lướt qua vài thông tin khi Tần Tư Bảo tìm hiểu về anh
Năm 2016, Cận Thương Châu tốt nghiệp loại ưu từ Đại học Thanh Hoa. Vừa ra trường đã bị ông nội là Chủ tịch Cận thị điều sang nước ngoài quản lý chi nhánh.
Danh nghĩa là thừa kế, thực tế là rèn luyện.
Ngày xuất ngoại, anh chỉ mang theo hai người. Một là thư ký Chúc Tâm Trừng và trợ lý Trần Phóng. Cả ba mới ra trường, chưa có kinh nghiệm, va vấp là chuyện thường.
Không ai ngờ, chưa đầy một tuần nhậm chức, anh đã có một cú lội ngược dòng ngoạn mục tại Washington.
Từ đó trở đi, tên anh xuất hiện đều đặn trong các bản tin thương mại mỗi năm. Phóng viên săn tin bám theo ba tháng liền, đời tư bị bóc sạch, lịch trình công việc cũng bị tiết lộ.
Duy chỉ có một điều khó hiểu, vào mỗi tối Chủ nhật, anh đều bắt chuyến bay sớm nhất về Kinh thành, tối muộn cùng ngày lại quay về Washington.
Có người đoán anh có người yêu bí mật ở Kinh thành. Nhưng sau khi tin đồn “cưới vợ” lộ ra, chẳng ai biết Kinh thành rốt cuộc có ý nghĩa gì với anh.
“Con có biết Cận thị làm về lĩnh vực nào không?” Ông Hứa hỏi.
Cô lắc đầu ngơ ngác.
Ông chỉ cười: “Cận Thương Châu có thể giúp con.”
“Ba, thật ra con không muốn lợi dụng anh ấy thêm nữa.”
Chỉ vì tiền mà cưới anh đã đủ áy náy rồi. Đằng này từ lúc cưới tới giờ, anh lúc nào cũng đối xử tốt với cô, cô còn mặt mũi nào mở lời nhờ vả.
Nhưng ông Hứa chẳng nghĩ như vậy. Ông nói: “Hai vợ chồng thì phải giúp đỡ nhau. Hồi trước mẹ con gặp khó trong công việc, ba cũng phải nghĩ cách chia sẻ. Có lúc con nên học cách mềm mỏng một chút. Đừng nhìn mẹ con lúc nào cũng gắt gỏng, chứ về nhà rồi là dẻo hơn con đấy.”
Hứa Chi Nhan bị chọc cười. Cô ngạc nhiên: “Thật ạ? Mẹ cũng biết nũng nịu với ba sao?”
“Thật chứ sao không. Mẹ con miệng dao lòng đậu, dỗi ngọt dỗi ngào, mấy chiêu nhỏ đó ba thuộc lòng.”
Cô không tưởng tượng nổi cảnh Đồ Mẫn nũng nịu, toàn thân sởn gai ốc. Cô kéo tay áo ông Hứa lắc lắc: “Ba ơi, ba khiến con tò mò thật rồi đó, kể con nghe đi, mẹ thường làm gì để dỗ ba vui?”
Ông Hứa đỏ mặt: “Cái chuyện đóng cửa lại thì nói làm gì, con nít như con sao hiểu được. Giờ tụi con trẻ trung lắm, mấy chiêu tình cảm ngọt ngào còn hơn cả tụi ba mẹ ngày xưa.”
Bị ba dắt mũi một vòng, Hứa Chi Nhan vẫn chưa hiểu rốt cuộc Cận Thương Châu có thể giúp gì, ông đã viện cớ rút lui. Trước khi đi, ông còn không quên dặn: “Tối nhớ về ăn cơm đấy, con ngại thì để ba nói giúp.”
Người đáng tin nhất vẫn là chính mình. Hứa Chi Nhan nghĩ vậy.
Cô cúi người nhặt lại đầu thỏ, lúc đứng dậy, một hình ảnh vụt lóe lên trong đầu.
Chỉ trong thoáng chốc, cô nhớ mang máng, trong giấc mơ mình mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng, siêu ngắn, cài thêm bờm tai thỏ.
Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy.
Trong tủ kính trung tâm thương mại là một bộ váy ngủ lụa satin, váy ngắn, tà hơi xoè. Cổ người mẫu quấn nơ đen, tóc cài bờm tai thỏ, vừa gợi cảm lại vừa ngây thơ.
Chẳng hiểu sao, cô có xúc động muốn mua.
Rồi… sẽ thật lòng quan tâm đến sự nghiệp của chồng một lần. Tiện thể, nũng nịu chút cũng được.
Tối hôm ấy, Cận Thương Châu đến trung tâm đón cô. Không mang theo Tai Nhỏ.
Hứa Chi Nhan ôm một túi đồ, vẻ mặt như có mưu đồ, ngẩng lên đầy ẩn ý.
Đèn đỏ, xe dừng lại. Cận Thương Châu liếc sang, tay xoay nhẹ núm điều hòa, giọng khàn khàn: “Nóng à?”
“Không nóng.” Cô phản xạ hét lên, vừa nói xong đã chạm phải ánh nhìn khó hiểu của anh. Cô cuống quýt cúi gằm mặt vào vai anh. “Em… chắc là bị say nắng thôi, nên mặt hơi đỏ, anh đừng nghĩ bậy.”
Ai mới là người nghĩ bậy vậy? Cận Thương Châu cúi đầu cười khẽ, lái xe đi tiếp: “Sợ anh ăn h**p em đến vậy sao?”
“Em không có.” Cô vội vàng với tay bật quạt gió.
Không biết vì sao, ngón út cô lại vô tình ấn nhầm một nút khác.
Bài hát vang lên giữa ghế ngồi, tiếng nhạc nóng bỏng kèm lời ca gợi cảm cứ như ai thì thầm ngay bên tai:
“I know you like it
I ****** you right, I did
I loved you every single night…”
Nhịp điệu gợi cảm, lời ca nóng bỏng khiến tim cô đập thình thịch. Đặc biệt là đoạn lyrics bị làm mờ kia, cô lại tưởng tượng lung tung.
Ngay khoảnh khắc ấy, Cận Thương Châu vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Muốn thử không?”
“Anh im miệng!” Cô bật lại, đổi bài hát, nhưng không ngờ bài tiếp theo còn… nóng hơn.
Cô lại đổi bài. Một ca khúc tiếng Anh nữa vang lên.
Không có đoạn dạo đầu, d*c v*ng như sóng trào nhấn chìm mọi khoảng trống.
Cô lại đổi tiếp. Cứ thế lướt hết cả danh sách, vẫn không thoát nổi nhạc “gợi hình gợi cảm”, đến mức cô tức điên: “Sau này anh lái xe không được bật nhạc nữa!”
“Xóa hết cho anh rồi.” Cô gắt gỏng ấn loạn trên màn hình.
Cận Thương Châu bật cười mãi không thôi, cuối cùng mới nhàn nhã nói: “Đó là danh sách nhạc của bạn anh. Cậu ấy là người nước ngoài, thích nghe nhạc tiếng Anh thì cũng không đến mức khiến em khó chịu như vậy chứ?”
Hứa Chi Nhan không trả lời, cố chấp chọn một bài RnB dịu nhẹ, coi như rửa tai, rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài, màn hình lớn của trung tâm thương mại đang phát quảng cáo cho một loại vòng cổ bluetooth cho thú cưng. Nguồn gốc thương hiệu được ghi rõ: “Kinh thành”.
Ngày phát hành: 6 tháng 5 năm 2021.
Cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, thu tầm mắt lại, cúi đầu, cơn buồn bực lan khắp ngực. Đinh một tiếng, cô tắt luôn nhạc.
Về đến nhà, cơm nước xong, cô vẫn ủ rũ không nói năng.
Đồ Mẫn chọc cô mấy lần, bảo cô gắp thức ăn cho Cận Thương Châu, nhưng cô cứ như người mất hồn, gắp một đũa đầy nhét vào bát ông Hứa: “Ba ăn nhiều chút nhé.” Gắp xong mới nhận ra nhầm người, cô lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Ông Hứa cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liếc mắt ra hiệu cho cô rồi đề nghị: “Tối nay ở lại nhà đi, lát nữa ba với mẹ ra ngoài mua ít đồ, hai đứa cứ ở đây, đừng về nữa.”
Đồ Mẫn cười tươi phụ họa: “Đúng rồi đấy, hiếm lắm mới về, lại quay về làm gì, phiền lắm. Ga trải giường mẹ thay rồi, tối ngủ lại nhé.”
Ngủ lại?
Đồng tử Hứa Chi Nhan co rút dữ dội. Cô đã đồng ý lúc nào chứ?
Nhà không lớn, ngủ lại đồng nghĩa với việc phải chung giường. Mặc dù tối nay cô có chuẩn bị hành động nhỏ, nhưng mà… nếu đột ngột chiều theo Cận Thương Châu như thế thì có phải hơi nhanh quá không?
Cô cuống quýt từ chối: “Bọn con không mang theo đồ thay, ở lại không tiện đâu mẹ.”
“Không nói rồi sao, ba mẹ ra ngoài mua cho mà.” Đồ Mẫn không cho đường lui, cắt đứt mọi lối thoát.
Thật ra là chủ ý của Khương Nam.
Vài hôm trước ở chỗ làm, Khương Nam đã kể chuyện đêm tân hôn hai đứa không thành với Đồ Mẫn. Chính nhờ cô giúp việc dọn dẹp phát hiện ra, hai đứa hiện giờ vẫn ngủ riêng, khiến Đồ Mẫn cực kỳ không hài lòng, mới bày ra chuyện hôm nay.
Chưa kịp để Hứa Chi Nhan phản biện, trong nhà chỉ còn lại cô và Cận Thương Châu. Không khí bỗng chốc kỳ lạ, cả hai đều im lặng, ai cũng ôm lấy suy nghĩ riêng.
Đồ Mẫn mua đồ vệ sinh cá nhân về xong, còn kéo ông Hứa ra ngoài tản bộ. Đúng là đôi phụ huynh vô tình.
Hứa Chi Nhan ngoái đầu nhìn lại. Cận Thương Châu ngồi trên ghế sofa mà anh tự lái đến, quần áo chỉnh tề, tay cầm điện thoại, thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn thoại xử lý công việc.
Nhớ đến lời ông Hứa, cô nuốt nước bọt, cố nén ngượng, đi đến gần, vỗ nhẹ vai anh: “Anh muốn tắm không? Không tắm thì không được ngủ cùng phòng với em đâu.”
Cận Thương Châu ngẩn ra một giây: “Ý em là, tối nay chúng ta…”
“Ê, anh đừng hiểu lầm.” Cô vội ngắt lời, “Em ngủ giường, anh ngủ ghế.”
Lạnh lùng thật. Dù sao anh cũng không ôm kỳ vọng gì nhiều. Cận Thương Châu cất điện thoại vào túi, đứng dậy nhìn cô: “Được.”
Chỉ là tắm rửa thôi, không lâu sau anh đã tắt vòi sen, thay đồ ngủ, từ trong nhà tắm bước ra.
Hơi nước theo anh ùa ra, phả vào lông mi Hứa Chi Nhan.
Cô mặt đỏ bừng, trên người là một chiếc đầm hai dây đen, dáng ôm sát, siêu ngắn. Khuỷu tay trái tựa lên tường, ngón tay luồn vào tóc. Trên đầu là bờm tai thỏ, một bên tai dựng, một bên rũ xuống, thêm mấy phần lười biếng ngây ngô.
Đôi chân cô thẳng tắp, đi giày cao gót đế đỏ, mắt cá chân mảnh mai, đường cong quyến rũ.
“Chồng…” Giọng cô run nhè nhẹ.
“Em…” Cận Thương Châu nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, “Uống say rồi hả?”
Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Story
Chương 9: Cơn sóng nhiệt và anh, cuộn trào làm ướt hàng mi của cô.
10.0/10 từ 16 lượt.
