Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Chương 52: Muốn yêu thì phải yêu cả đời.
Có lẽ vì đã quá lâu không được gần gũi như thế này, đêm nay Hứa Chi Nhan ôm chặt đến lạ, cánh tay vòng chặt cổ Cận Thương Châu không rời.
Anh áp lòng bàn tay xuống gối, cúi người xuống, hôn lên tai cô, giọng khẽ khàng như thì thầm: “Nhớ anh à? Hửm?”
Anh cảm nhận được cô hôm nay rất khác, khác hẳn bất kỳ lần nào trước đây. Cô nhiệt tình một cách lạ lẫm khiến anh gần như không thể động đậy.
Hứa Chi Nhan không trả lời, chỉ vùi mặt vào ngực anh, lắc đầu, rồi chẳng hiểu sao nước mắt cứ thế trào ra.
“Sao vậy?” Anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, từng chút từng chút xóa đi nỗi đau vụng về trong lòng cô.
Cô chỉ lắc đầu, vẫn chẳng nói một lời nào, cổ họng chỉ khẽ phát ra những tiếng ưm khe khẽ.
Anh dừng lại, lặng lẽ cúi nhìn cô.
Cô từ từ mở mắt, khẽ hé môi, không báo trước gọi anh một tiếng: “Chồng ơi.”
Tiếng “chồng” ấy khiến Cận Thương Châu ngẩn người.
Anh không đoán ra được cảm xúc trong lòng cô lúc ấy, chỉ lặng lẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trên má cô, dịu dàng hôn lên trán cô.
“Giờ em tin rồi, anh không chỉ có 19,6cm đâu. Về sau em sẽ không dám nói năng bừa bãi nữa.” Người trong lòng đột nhiên che mặt, cả người đỏ bừng như thể đang phát sốt.
Một lúc sau, Cận Thương Châu khẽ thở ra rồi cười: “Vậy đã đo chính xác rồi chứ?”
Cô “ừ” một tiếng, quay mặt sang một bên, ngượng ngùng.
Hứa Chi Nhan đâu biết rằng, những lần trước anh đều cố nhịn, không dám đi quá giới hạn. Dù đã rất gần, anh vẫn giữ một khoảng cách, vì sợ cô đau, sợ cô không thích, sợ cô ghét anh.
Nhưng đến giờ phút này, cô không muốn anh tiếp tục kiềm chế nữa, vòng tay càng siết chặt.
Hiểu được tâm ý của cô, Cận Thương Châu giữ lấy cổ tay cô, ép lên gối, dùng nụ hôn nhẹ nhàng làm cô phân tâm.
Tất cả cuốn đi như vỡ đập không thể ngăn.
Và trong khoảnh khắc mơ màng khó lòng chịu đựng ấy, cô cuối cùng cũng nói ra lời chân thành từ sâu thẳm: “Em yêu anh.”
Đây là lần đầu tiên cô nói “em yêu anh” với Cận Thương Châu theo đúng nghĩa. Cô cũng không thể xác định rõ mình bắt đầu yêu anh từ khi nào.
Có lẽ là vào cái đêm cô bị Cảnh Gia Dương bắt nạt đến mức phải nhập viện, anh đã gọi cho cô một cuộc điện thoại xuyên quốc gia, như thể nhìn thấu lớp vỏ kiên cường của cô chỉ là ngụy trang.
Cũng có thể là khi anh say rượu gọi điện than thở với cô trong quán bar, lúc cô nhìn thấy hình xăm của anh, trong đầu chỉ văng vẳng một câu hỏi: “Sao tim mình lại nhói như vậy?”
Sau đó là ở Washington, ngay trước mặt tài xế, cô không kiềm được cảm xúc mà òa khóc, lúc ấy cô mới hiểu rõ, thì ra mình đã yêu anh mất rồi.
Như anh từng nói, yêu một người không cần lý do, chỉ cần đủ lâu, trái tim sẽ tự chìm đắm.
Đêm ấy, là đêm hạnh phúc không gì sánh được.
Nửa đêm về sáng, sau khi dỗ Hứa Chi Nhan ngủ, Cận Thương Châu ngồi một mình trong thư phòng thật lâu.
Chiếc cặp mà anh dùng hồi trung học, đến giờ vẫn được giữ kỹ trong tủ.
Anh đứng dậy, mở cửa tủ, lấy ra chiếc cặp đeo vai màu đen đã cũ. Nó phồng căng lên, không chỉ chứa một chiếc thẻ học sinh.
Ngồi trở lại ghế, anh lôi ra tấm thẻ học sinh mà Hứa Chi Nhan đã làm mất suốt mười năm trời.
Anh đã bọc nhựa bảo vệ tấm hình, khiến ảnh và chữ đều không phai, không úa màu theo thời gian. Trong ảnh, cô buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc đen dài mượt, không lòa xòa rối rắm, trông rất gọn gàng dứt khoát.
Chữ viết như chính con người cô, ngay ngắn, thanh tú.
Mặt sau là thẻ học sinh của anh.
Anh đã dùng cách này để tự huyễn hoặc mình rằng, nếu không thể ở cạnh cô, thì anh sẽ lặng lẽ bảo vệ cô từ phía sau.
Ông trời đã cho anh cơ hội để bước từ phía sau đến bên cạnh cô.
Anh nhìn vào giấy đăng ký kết hôn, là bức ảnh đầu tiên chụp chung của hai người. Cận Thương Châu bỗng thấy mắt cay cay.
Cô trong ảnh trang điểm nhẹ, tóc không còn đen, nụ cười có phần gượng gạo.
Ảnh tuy đã ngừng lại, nhưng khoảnh khắc ấy chính là giây phút anh hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Trong cặp của anh, còn giữ tất cả những dấu vết thuộc về cô.
Anh yêu cô, yêu đến mức chỉ muốn cưới cô khi vừa trưởng thành.
Giữa lúc yên tĩnh, máy tính vang lên tiếng thông báo.
Tang Diệp: Không thể chịu nổi! Anh à, mau xem mấy bài em vừa chia sẻ cho anh trên Weibo!!!
Tang Diệp: (Chia sẻ từ người dùng 6789)
Anh nhấp vào, những từ khóa nóng hiện ra ngay trước mắt.
#“Trung tâm mai mối thú cưng Thất Thất đạo nhái?”# #Hình tượng giả dối# #Ai mới là bà mai số một của thế giới thú cưng?#…
Không cần đọc kỹ, anh cũng biết đều là những thứ bịa đặt vô căn cứ. Cả bài viết chỉ có tiêu đề là thu hút, nội dung chẳng ăn nhập gì.
Ví dụ như bài đầu tiên, lại tự vả vào mặt mình.
Người tố cáo cho rằng, một ứng dụng kết đôi thú cưng đã ra mắt trước Trung tâm mai mối thú cưng Thất Thất một tháng, chỉ là không nổi tiếng bằng, nên yêu cầu bên sau phải đưa ra lời giải thích.
Nhưng thực tế, ứng dụng kia là bản mô phỏng thử nghiệm ban đầu do tập đoàn Cận thị phát triển, chưa bao giờ mở công khai để tải về. Việc giữ lại app đó là để phòng ngừa đúng tình huống bịa đặt như hiện tại.
Rõ ràng, kẻ bịa chuyện đã không làm đủ bài.
Anh ngả người ra sau, vẻ mặt thản nhiên, trả lời chậm rãi: Chuyện nhỏ, không cần làm lớn, cũng không cần để vợ anh biết.
Tang Diệp: Anh à, em lại thấy đây là thời cơ tuyệt vời đấy chứ.
Tang Diệp: Không bằng cứ làm lớn chuyện này đi, nhân tiện bày tỏ tình cảm với chị dâu, đảm bảo chị ấy sẽ yêu anh chết mê.
Lời gợi ý của Tang Diệp khiến Cận Thương Châu hơi do dự.
Anh cũng không chắc, đêm đó khi anh bộc bạch mọi điều, Hứa Chi Nhan liệu có thực sự nghe thấy không.
Anh do dự, quay trở lại Weibo, đọc từng bình luận một cách cẩn thận.
Dân mạng thì chẳng mấy lý trí, nếu nhìn từ góc độ thu hút sự chú ý, thì đúng là anh có thể khiến chuyện này hiệu quả hơn. Nhân cơ hội đó, giúp nhiều người biết đến Trung tâm mai mối thú cưng Thất Thất.
Nhưng làm vậy, liệu Hứa Chi Nhan có vui không?
Tang Diệp: Anh à, bây giờ em dù sao cũng là hot blogger, chuyện này anh nên nghe lời em. Lượng truy cập từ trên trời rơi xuống như thế, làm lớn lên chắc chắn sẽ có lợi cho việc kinh doanh của chị dâu.
Tang Diệp: Anh đừng quên lần trước em quay clip chị dâu giảng bài up lên mạng, mờ đến thế mà còn nổi, chị ấy còn vui nữa là.
Tang Diệp: Đã đến lúc anh tỏ tình với chị dâu rồi, chẳng lẽ anh định giấu cả đời?
Anh rời mắt khỏi màn hình, nhìn sang lịch ngày.
Ngày 12 tháng 12.
Năm ấy ngày này, bên cô đã có người khác, không phải anh.
Dọn lại tâm trạng, Cận Thương Châu quay về phòng ngủ.
Hứa Chi Nhan ngủ không sâu, vừa cảm thấy bên giường lún xuống một chút, cô liền trở mình, tay khẽ ôm lấy eo anh, lẩm bẩm trong mơ: “Em yêu anh.”
Cô vợ ngốc, trong mơ đang tỏ tình với ai thế?
Cận Thương Châu chống một bên đầu, đưa tay vuốt những vệt nước mắt còn sót lại trên má cô.
Không hiểu sao, anh chỉ muốn nói cho cả thế giới biết rằng, Hứa Chi Nhan là vợ của Cận Thương Châu, từ trước đến nay, chỉ thuộc về anh.
Để những kẻ không biết điều, ví dụ như Cảnh Gia Dương, không còn dám mơ tưởng đến vợ anh nữa.
Nhưng nghĩ lại, hình như Cảnh Gia Dương cũng đã lâu không làm phiền cô rồi.
Hôm ấy anh nhận được một email, là một bức ảnh.
Trong ảnh, Hứa Chi Nhan rơm rớm nước mắt, cười nhè nhẹ với Cảnh Gia Dương. Cùng dòng chữ đính kèm: Chủ tịch Cận, hợp tác vui vẻ chứ?
Cận Thương Châu ngay lúc đó đã bật cười.
Tưởng chỉ là lời đùa, nhưng với Cảnh Gia Dương, chuyện này còn quan trọng hơn cả mối tình cũ của anh với Hứa Chi Nhan.
Vì vậy, Cận Thương Châu đã cho Cảnh Gia Dương một cơ hội, mới có cuộc trao đổi hợp tác trong phòng họp hôm nay.
Cũng nhờ đó mà anh nhận ra, người tung tin đồn không phải là Cảnh Gia Dương. Vì đánh mất một mối hợp tác vì một người phụ nữ, Cảnh Gia Dương không làm được đâu.
Vậy thì là ai?
Nghĩ đến đây, anh khẽ thở dài, cúi xuống phát hiện người phụ nữ kia đang chớp mắt nhìn mình chằm chằm.
Anh véo nhẹ má cô, “Làm ồn đến em rồi à?”
“Cận Thương Châu.” Cô gọi tên anh, vành mắt hoe đỏ, “Anh trả lời em một tiếng đi.”
“Ừ.” Anh mỉm cười cưng chiều.
“Vừa rồi em gặp ác mộng… Em mơ thấy anh ôm người con gái khác. Anh và cô ta cứ đi xa dần, còn em thì đuổi theo mãi cũng không kịp. Em gọi tên anh, nhưng anh không nghe thấy.”
“Bảo bối à, mơ thường ngược lại với thực tại.”
“Nhưng em vẫn sợ. Em không muốn phải mất anh thêm một lần nào nữa.” Giọng cô nghẹn lại. “Sau này, em chỉ muốn sống thật tốt với Cận Thương Châu.”
“Anh thề, đời này Cận Thương Châu ngoài Hứa Chi Nhan ra, sẽ không yêu ai khác. Người vợ duy nhất của anh chỉ có thể là em. Những chuyện có lỗi với em, dù có băm vằm anh ra ngàn mảnh, anh cũng không bao giờ làm.”
“Đừng nói nữa.” Cô đưa đầu ngón tay lên bịt miệng anh, gương mặt đỏ bừng vì khóc. “Em tin anh.”
“Tổng giám đốc Hứa, hôm nay có rảnh không?”
“…Anh định làm gì?”
“Giám sát công trình.”
—
Cả đêm Hứa Chi Nhan không ngủ được, chỉ vì cơn ác mộng kia. Cận Thương Châu cứ thế dỗ dành cô, còn dám nói trắng trợn: “Vợ yêu, giày vò anh chết đi cũng được, chết trong tay em, cho anh làm một kẻ si tình nguyện chết vì yêu.”
Cô mắng một câu: “Anh mơ đi.” Vậy mà vẫn bị anh chèn ép đến sáu lần.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đau nhức cả người, lưng mỏi vai rã.
Khương Nam mang đến một bát canh bổ: “Phải biết tiết chế chút. Cứ thế này thì dù không muốn có con, con cái cũng tự tìm đến thôi.”
Cô lập tức không còn thấy đau nữa, ngượng ngùng kêu lên: “Mẹ! Con không ăn nữa, để con chết đói luôn đi cho rồi.”
“Được được, mẹ không trêu con nữa.” Dù sao Khương Nam cũng từng trải, bà hiểu rõ mọi chuyện. “Mấy hôm trước mẹ nói chuyện với mẹ con, chuyện hai đứa không muốn có con ấy, mẹ đã thuyết phục xong rồi.”
“Hả? Mẹ thuyết phục mẹ con thế nào ạ?”
“Thật ra mẹ cũng chẳng nói gì nhiều. Mẹ con kể vì chuyện này mà hai mẹ con giận nhau, con mấy tháng không về nhà, mẹ gọi về ăn cơm cũng bảo bận. Thế là mẹ bảo vì chuyện con cái mà tổn thương tình cảm mẹ con thì không đáng. Mẹ con nghe vậy thì có vẻ sợ mất con, rồi tự thông suốt thôi.”
Hứa Chi Nhan vốn không phải cố tình cãi nhau với Đồ Mẫn. Tự xét bản thân, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trái lời mẹ.
Chọn ngành học, cuối cùng cô vẫn nghe lời mẹ mà chọn khối xã hội. Chạy đến thủ đô, rồi vẫn ngoan ngoãn trở về Ngô Lâm, đồng ý xem mắt với Cận Thương Châu.
Cô và mẹ, đều là người ngoài lạnh trong nóng.
Nghĩ vậy, cô nhắn tin cho mẹ: Mẹ ơi, con thèm ăn đá bào đậu đỏ.
Đồ Mẫn: Bảo ba con làm cho.
Vẫn là kiểu miệng lưỡi sắc bén. Cô khẽ mỉm cười, tự mình gõ thêm: Không muốn, con còn muốn ăn món mẹ nấu nữa cơ (kiêu ngạo)
Đồ Mẫn: …
Hứa Chi Nhan: Quyết định vậy nhé. Sau khi dự lễ kỷ niệm trường cấp ba ngày thứ Bảy, con sẽ đưa Cận Thương Châu về nhà.
Hứa Chi Nhan: Từ chối con thì được, chứ mẹ nỡ từ chối “bé thuyền nhỏ” à~
Đồ Mẫn: … Giỏi lắm.
Hứa Chi Nhan: (hí hí)
Đồ Mẫn: Ba con dạo này có liên lạc với con không?
Ba? Cô ngẩn người, rồi gõ trả lời: Ba có liên lạc với con không, chẳng phải mẹ biết rõ nhất sao?
Đồ Mẫn: Thứ Bảy nhớ gọi ba con về luôn, nói là con nhớ ông ấy.
—
Cùng Cận Thương Châu đến công ty, phía trước tập đoàn chen chúc người.
Hứa Chi Nhan nhìn qua cửa kính xe, trợn tròn mắt: “Cận Thương Châu, mau báo cảnh sát đi, công ty anh bị trộm rồi.”
Anh cười, không dừng lại, lái xe thẳng vào bãi đỗ tầng hầm. Xuống xe, anh nắm tay cô, bí hiểm nói: “Giờ chạy không kịp nữa đâu, bà Cận chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Không ổn? Cô liếc quanh bãi xe.
Trong đầu thầm nghĩ, tên đáng ghét này chẳng lẽ… lại muốn cầu hôn nữa à?
Mang đầy nghi hoặc, họ đến trước cửa phòng tiếp khách. Trợ lý Trần mở cửa, hàng chục ống kính máy ảnh lập tức chĩa vào họ.
Ánh đèn flash chói lòa, Hứa Chi Nhan vội đưa tay che mặt.
Có người hỏi: “Bà Cận, về những từ khóa đang hot trên mạng, cô có lời gì muốn nói không?”
Cô hoàn toàn không biết chuyện gì hot search, hạ tay nhìn về phía sân khấu, thấy Cận Thương Châu đang đứng chính giữa, phía sau là màn hình lớn vừa hiện lên một trang giấy nháp, quá quen thuộc với cô.
Giấy đã ố vàng, nét chữ thanh thoát.
Nội dung là bản phác thảo ý tưởng đầu tiên của ứng dụng Trung tâm mai mối thú cưng.
“Với tư cách là đối tác phát triển ứng dụng ‘Trung tâm mai mối thú cưng’, tôi xin đính chính ba điểm về tin đồn sai lệch lan truyền trên mạng ngày hôm qua.”
“Thứ nhất, ‘Trung tâm mai mối thú cưng’ không hề đạo nhái. Như mọi người thấy, bản thảo đầu tiên đã được viết từ khi vợ tôi học lớp 11. Tôi giữ đầy đủ bản gốc và đã có chuyên gia giám định chữ viết xác nhận. Đây là nét bút của cô ấy, chứng cứ rõ ràng.”
“Thứ hai, một tháng trước khi App chính thức ra mắt, để kiểm tra dữ liệu có đáp ứng yêu cầu của vợ tôi không, trợ lý Trần đã đưa lên một phiên bản thử nghiệm, sau đó cài đặt chặn tải về. Vợ tôi từ tháng Tư đã có ý định hợp tác với tập đoàn Cận thị, kẻ tung tin thật sự không nghĩ trước khi gõ bàn phím.”
“Cuối cùng, qua điều tra của bộ phận kỹ thuật, IP của bài viết đặt tại Washington. Là bạn học với nhau, tôi vốn không định vạch trần người đứng sau. Nhưng tôi đã nhắc, quá tam ba bận. Vợ tôi không phản kháng không có nghĩa là cô được quyền lặp đi lặp lại tổn thương cô ấy. Đúng không, cô Tôn?”
Cận Thương Châu giữ thể diện cho Tôn Mạc, chỉ nói đến họ. Anh hy vọng cô ấy sau khi xem cuộc họp báo này, có thể thật lòng xin lỗi Hứa Chi Nhan.
Hứa Chi Nhan không ngờ, chỉ là một tờ giấy nháp, vậy mà Cận Thương Châu lại giữ đến tận bây giờ.
Không kìm được, cô tiến lại gần, nhặt tờ giấy ấy lên. Ánh nắng xuyên qua giấy, cô lờ mờ nhìn thấy…
Mặt sau, kín đặc những dòng chữ: Hứa Chi Nhan, làm vợ anh.
Vành mắt cô bất chợt đỏ hoe, bối rối thì thầm: “Người anh thích là em sao?”
Cô muốn nghe anh nói ra tận miệng, rõ ràng trước mặt. Dù người khác nói bao nhiêu, cô cũng không tin, chỉ muốn nghe từ anh.
Anh khẽ nuốt nước bọt, đáp chậm rãi: “Hứa Chi Nhan, từ ngày 12 tháng 4 năm 2011 đến ngày 12 tháng 12 năm 2021, và mãi mãi về sau, người anh thích chỉ có em.”
Lời vừa dứt, cô kiễng chân, nhào vào lòng anh: “Thật ra em biết từ lâu rồi. Cảm ơn anh, Cận Thương Châu. Từ nay về sau, mỗi một năm, em sẽ bù đắp lại cho anh.”
Nói rồi cô buông anh ra, khóe môi nở nụ cười: “Học trưởng, thứ Bảy này, anh có muốn cùng em trở về tuổi mười tám, quay lại Ngô Lâm Nhất Trung, yêu nhau một ngày như thời học trò không?”
“Chỉ một ngày thôi sao?”
“Anh muốn bao lâu?”
“Anh muốn…” Anh không ngần ngại, “Đã yêu thì yêu trọn đời.”
Cuộc hôn nhân anh hằng mong chờ, rốt cuộc cũng vừa mới bước vào giai đoạn cuồng nhiệt.
Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Story
Chương 52: Muốn yêu thì phải yêu cả đời.
10.0/10 từ 16 lượt.
