Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 50: Dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.


Hứa Chi Nhan tắm xong, đi ngang qua phòng ngủ phụ thì phát hiện cửa khép hờ, ánh đèn tràn qua khe cửa loang loáng chiếu lên mặt sàn.


Cô tựa vào tường, bên trong truyền ra giọng nam trầm thấp, dường như đang kể chuyện gì đó.


Ban đầu cô không có ý định nghe, nhưng không kìm được mà trượt người ngồi xuống sàn, vừa lau tóc vừa nghiêng tai chăm chú.


“Có thể mày không biết, nhưng tao đã thích một cô gái suốt mười năm. Quá khứ, hiện tại và cả tương lai, tao chỉ muốn ở bên cô ấy.”


Đồ đàn ông tồi, có người trong lòng rồi mà còn kết hôn với mình.


Hứa Chi Nhan tức giận mắng thầm trong lòng.


Nhưng cô lại tò mò, người con gái ấy rốt cuộc là kiểu người thế nào, thế là động tác lau tóc cũng dừng lại, cô áp sát vào tường, lắng nghe.


“Hôm đầu tiên gặp cô ấy, trời mưa to lắm. Cô ấy không chút do dự nhảy xuống sông, bơi ra giữa dòng để ôm lấy một con mèo hoang. Khoảnh khắc đó, thật sự rất đẹp. Từng cử động lau nước mưa của cô ấy khiến lòng tao rối loạn. Trong số bao nhiêu người lúc ấy, tao chỉ nhìn thấy mình cô ấy.”


Câu kể ấy gợi lại ký ức trong đầu Hứa Chi Nhan. Hôm đó trời mưa, Tống Duy kéo cô đi dạo cửa hàng tạp hóa. Bình thường trời đẹp thì đã đông người, hôm đó mưa to, học sinh chen chúc, đường trơn trượt.


Có một con mèo con rơi xuống sông, vùng vẫy mãi mới bơi ra giữa dòng, kêu meo meo không ngừng.


Phía trước có người dừng lại, khiến đám đông phía sau cũng phải ngừng theo, nếu không sẽ xảy ra giẫm đạp.


Mọi người xì xào bàn tán về con mèo nhỏ ở giữa sông, ai cũng đùn đẩy “cậu đi cứu đi”, không ai muốn nhảy vào dòng nước đen ngòm đầy rác rưởi ấy.


Hứa Chi Nhan vừa định nhảy xuống thì bị Tống Duy giữ lại: “Nguy hiểm lắm Nhan Nhan, con sông ấy nhiều năm rồi không ai dọn rác, đầy vi khuẩn. Cậu lại đang trong kỳ nhạy cảm, dính nước sẽ khó chịu đấy. Nếu nhiễm trùng, cả đời cũng sẽ đau đó.”


Cô do dự một chút, nhưng khoảnh khắc ấy, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: “Biết đâu lại giảm khả năng mang thai.”


Nếu là chuyện tốt như vậy, thì nhất định phải làm. Cô cởi áo khoác đồng phục, tháo giày, lao mình xuống nước.


Tay bơi của cô chỉ ở mức nhập môn, khá vất vả.


Nhưng dưới ánh mắt của biết bao người, cô chưa bao giờ bơi nghiêm túc như vậy trong lớp học bơi.


Khi ôm lấy con mèo con, cô đã bắt đầu thấy không khỏe. Toàn thân ướt sũng, quần đồng phục dính chặt vào hai chân, di chuyển rất khó khăn.


Thế nhưng khi nhìn con mèo nhỏ bé ấy, đôi mắt nó đẫm lệ dụi vào lòng cô, trái tim cô mềm nhũn, không đành lòng buông tay.


Cô bơi đến bờ, Tống Duy đón lấy con mèo ôm vào lòng, rảnh tay kéo cô lên.



Cô nhấc tay áo ngắn ngửi thử, mùi hôi nồng nặc, tiện tay nhặt áo khoác từ đất buộc quanh eo, chỉ để che cái quần ướt dính đầy bùn, rồi mang giày.


Cầm lấy tờ giấy Tống Duy đưa, Hứa Chi Nhan cười nói: “Mẹ tớ mà thấy tư thế bơi này chắc sẽ khen tớ đấy. Luyện ba tháng cũng không bằng thực chiến một lần. Nhanh, khen tớ đi.”


Tống Duy vừa buồn cười vừa đau lòng: “Cậu còn đùa được à, quần đồng phục bó sát người rồi đấy. Cậu thật giỏi, thay mặt mẹ nuôi khen cậu một câu, không hổ là con gái do tớ nuôi lớn.”


“Ê, giọng điệu không giống rồi,” Hứa Chi Nhan cười, vừa lau trán, má và cổ, “Mẹ tớ chỉ biết chọt trán mắng ‘ra dáng đấy’ thôi.”


Đám đông dần tản đi, cô ôm con mèo hoang vừa đi vừa trò chuyện với Tống Duy, hướng về cửa hàng tạp hóa.


Mùi trên người cô quá nặng, đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Tớ muốn một chai sữa chua, vị nho trắng. Hết thì lấy đào trắng cũng được. Tớ đợi ngoài này.”


Nâng con mèo lên dưới ánh đèn, cô trầm ngâm: “Nếu không phải mẹ Đồ Mẫn cấm nuôi thú, chị nhất định sẽ đưa em về nhà. Xin lỗi nha, mèo nhỏ, cứu mà không nuôi, em sẽ không giận chị chứ.”


Cô đứng ngoài lẩm bẩm, đi qua đi lại, đột nhiên nảy ra ý định nhờ ông chủ cửa hàng, van nài mãi, miệng khô rát, chưa bao giờ hạ mình như thế, may sao ông chủ đẹp trai lại có tâm, cuối cùng cũng đồng ý.


Tống Duy cũng vừa lúc đi ra, đưa cho cô một chai sữa chua đào trắng: “Lại bán hết rồi, không hiểu sao ai cũng thích vị nho trắng, chịu khó uống tạm nhé.”


“Không sao.” Hứa Chi Nhan vặn nắp, ngửa đầu uống một ngụm, “Tớ thấy vị đào trắng cũng ngon mà.”


Vui chưa được bao lâu, cô phát hiện thẻ học sinh biến mất. Về đến nhà, không ngoài dự đoán, bị Đồ Mẫn mắng một trận.


Hôm sau cô đến văn phòng làm lại, từ đó không bao giờ tìm lại được chiếc thẻ ấy nữa.


“Thẻ học sinh của cô ấy, đến giờ vẫn được tao giữ trong balo, để ở nhà thôi, cái đồ đãng trí đó đến giờ cũng chưa phát hiện ra.” Cận Thương Châu bật cười.


“Mày nói xem, cô ấy có phải ngốc lắm không. Trên đời này sao lại có người dễ thương đến vậy chứ.”


Hứa Chi Nhan ngoài cửa ngạc nhiên đến mức lấy tay bịt miệng, không dám tin. Cô tức đến đỏ mắt. Đồ Cận Thương Châu chết tiệt, trong thẻ còn nhiều tiền lắm đó. Cô siết chặt khăn, không hiểu sao vành mắt lại cay.


“Cô ấy không chỉ ngốc, tao còn phát hiện, cô ấy khá hay khóc nữa.”


“Thật ra cô ấy dễ dỗ lắm, một chai sữa chua là không khóc nữa rồi.”


Cận Thương Châu nói tới đây, là lần chia ban khoa học và xã hội.


Đưa sữa chua xong, anh không rời đi, mà trốn sau cửa sau lớp, qua cửa kính theo dõi phản ứng của Hứa Chi Nhan.


Mọi người đều nói cô khó dỗ, nhưng anh không ngờ chỉ cần một chai sữa chua nho trắng đã khiến cô nguôi giận.


Hứa Chi Nhan, em thật là… dễ dỗ thế này, nếu không phải anh giành trước, bị người khác cướp mất thì biết làm sao. Nếu kết cục không phải là anh, vậy em nên khó dỗ một chút, được không?



Hôm đó, Hứa Chi Nhan uống hết một chai sữa chua trong một hơi. Lâu rồi không uống, hơi vội vàng, sữa dính nơi khóe môi, cô dùng đầu lưỡi l**m nhẹ, lập tức mỉm cười trong nước mắt.


Khoảnh khắc ấy khắc sâu trong tâm trí Cận Thương Châu, không thể nào quên. Mỗi đêm trong mơ đều có bóng dáng cô. Mơ thấy cô lau nước mưa, mơ thấy cô l**m sữa chua, mơ thấy cô…


Đồ b**n th**. Hứa Chi Nhan chửi thầm anh, rồi thề.


Sau này nhất định không để Cận Thương Châu dỗ được nữa. Sữa chua đều là mây bay. Ai bảo anh giấu em bao lâu như thế, miệng thì cứng, đúng là đồ nhát gan.


“Lên lớp 12, tao đã cố hết sức trèo lên bảng thông báo, chỉ để cô ấy liếc nhìn tao một cái. Kết quả thì sao, cô ấy chẳng hứng thú gì với đàn anh cả, lại chạy đi xem phần giới thiệu của bạn cùng khối. Phó Giang Nghiễn, tao còn nhớ rõ tên hắn. Nhìn hai người họ cùng dẫn chương trình, tao không thấy gì cả.”


“Nói dối.” Tai Nhỏ không nể nang mà vạch trần. “Ngươi nghiến răng nghiến lợi nói chuyện, đủ sắc để thái rau rồi đấy.”


“…”


Hứa Chi Nhan ngoài cửa không nhịn được cười, nhưng không thể cười ra tiếng, đành nằm xuống sàn, ôm bụng cười run rẩy.


Bảo sao hôm kỷ niệm khóc trên sân thượng, thì ra là ghen. Cận Thương Châu, ghen lâu vậy rồi à?


Giờ thì cô hiểu vì sao Cận Thương Châu từng khóc. Là do những câu chuyện đơn phương cô kể, kết cục toàn là bi kịch, khiến anh hoảng sợ.


Anh sợ bị cô từ chối. Anh sợ kết cục của mình còn thảm hơn.


Chưa để cô kịp bình tĩnh lại, Cận Thương Châu tiếp tục kể: “Tao có thể đệm đàn cho cô ấy, người khác thì không. Bản nhạc piano ấy là tao nghe cô ấy tập, dùng tai mà mày mò từng nốt một.”


“Tao dùng máy MP3 ghi lại bài cô ấy hát trong tiệc năm mới, mỗi đêm phải nghe tiếng cô ấy mới ngủ được.”


“Lớp 12 áp lực lớn, chỉ có giọng nói của cô ấy mới khiến tao cảm thấy nhẹ lòng. Chỉ khi ấy, tao mới thấy cô ấy gần tao đến vậy. Tao không dám lại gần, nếu bị từ chối, thì thật sự sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.”


“Kỳ thi đại học kết thúc, thi được điểm khá tốt. Nhưng cái giá phải trả là không thể gặp cô ấy mỗi ngày.”


“Tao từng nghĩ sẽ ở lại Ngô Lâm, nhưng không biết tại sao, vào giây cuối nộp nguyện vọng, tao lại chọn Thanh Đại.”


Anh có linh cảm, rằng mình và Hứa Chi Nhan sẽ gặp lại ở Kinh thành.


Dù chỉ là một cuộc gặp đơn phương của Cận Thương Châu, nhưng cuối cùng nó đã thật sự xảy ra.


Khi Hứa Chi Nhan học lớp 12, cứ mỗi cuối tuần, Cận Thương Châu lại bay từ Kinh thành về Ngô Lâm.


Cận Duy Giang mắng anh không có chí, cười nhạo anh đàn ông mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện về nhà.


Nhưng đâu biết, Cận Thương Châu trân quý từng dịp nghỉ lễ, vì chỉ khi đó, anh mới có thể đến thư viện thành phố Ngô Lâm nhìn thấy Hứa Chi Nhan một cái.



Dù ánh mắt cô chưa từng dừng lại nơi anh, nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua ấy, anh đã có thể sống sót qua bao nhiêu ngày đêm cô đơn nơi Kinh thành.


Anh yêu Hứa Chi Nhan đến nỗi, chưa từng có, cũng chưa từng… khát khao có được một người đến vậy.


Mọi điều thuộc về cô, anh đều muốn giữ lại.


Giấy nháp cô gấp lại rồi vứt đi, ruột bút cô dùng hết mực, tất cả, tất cả, anh đều cất giữ như báu vật.


Ôn Ngộ Trạch mắng anh có bệnh, chỉ biết Cận Thương Châu yêu một người đến điên dại.


Nhưng đến ngày cưới, nhìn thấy Hứa Chi Nhan, anh ta đã phải thay đổi nhận định, không còn nói chỉ Cận Thương Châu có bệnh nữa, mà là cả hai người đều có bệnh.


Cận Thương Châu tham lam người yêu của người khác, mà Ôn Ngộ Trạch lại tham lam vợ của bạn mình.


Trận mưa năm ấy không chỉ làm ướt trái tim Cận Thương Châu, mà còn làm ướt ánh mắt lướt qua giữa đám đông của Ôn Ngộ Trạch dành cho Hứa Chi Nhan.


Nhưng, Ôn Ngộ Trạch vĩnh viễn không có cơ hội.


Tình cảm của anh ta chỉ là rung động bề ngoài, còn tình yêu của Cận Thương Châu thì đã cắm rễ ăn sâu.


Dẫu biết rằng bên cạnh Hứa Chi Nhan đã có người khác, Cận Thương Châu vẫn chưa từng buông bỏ tình cảm dành cho cô. Anh giấu kín thứ tình yêu ấy vào sâu trong lòng, không quấy rầy, bởi đó là cách anh âm thầm chúc phúc cho cô.


“Tao không cảm thấy việc bay từ Washington về Kinh Thành là lãng phí thời gian. Điều khiến tao thấy hôm nay thật tồi tệ, là vì tao không thấy cô ấy vui vẻ.”


“Người tao thích, từ đầu đến cuối, chỉ có Hứa Chi Nhan.”


Khi người con gái trong lời anh nói được gọi đích danh, Hứa Chi Nhan đã không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ thế trào ra.


Cô ngửa đầu tựa vào bức tường, hai tay siết chặt chiếc khăn lông, cắn chặt răng, tóc rũ rượi, vừa khóc vừa cười.


Cô khóc vì người cô hằng ngưỡng mộ, hóa ra lại chính là bản thân mình. Cô cười vì không ngờ rằng lại có người vẫn luôn ở nơi khuất bóng, kiên định yêu cô như thế.


Từ trước đến nay, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân chẳng có ưu điểm gì nổi bật. Thành tích học tập chỉ ở mức trung bình, diện mạo không có điểm nhấn, tính cách thì qua loa, khả năng làm việc cũng không đâu vào đâu. Cận Thương Châu thích cô vì điều gì cơ chứ?


“Yêu không cần lý do rõ ràng. Ngay khoảnh khắc cô ấy xuất hiện, tao đã không thể không yêu.”


“Tao yêu Hứa Chi Nhan, yêu sự lương thiện của cô ấy, cũng yêu cả tính khí của cô ấy, yêu cả vẻ đáng yêu khi cô ấy giương nanh múa vuốt với tao, và cả dáng vẻ tội nghiệp khi cô ấy ấm ức rơi lệ.”


“Đồ xấu xa, ngươi có hối hận không?”


“Hối hận gì cơ?”



“Hối hận vì đã không sớm nói với A Hứa rằng ngươi yêu mẹ.”


“Tao không hối hận.” Anh dịu giọng nói, “Ngay lúc này đây, là thời điểm hoàn hảo nhất.”


Ánh mắt anh lướt qua khe cửa, trong giây phút mất kiểm soát, còn vươn tay chạm vào mũi vào Tai Nhỏ: “Đừng gọi là đồ xấu xa nữa được không, gọi một tiếng ‘ba’ nghe xem nào.”


Tai Nhỏ lắc lư cái đầu rồi lùi lại: “Ngươi nằm mơ à, huhu, ngươi lại càng xấu xa hơn rồi.”


“Thì ra ngươi tiếp cận A Hứa là có mục đích, quả nhiên ta không nhìn nhầm, ngươi là người xấu xa nhất thế gian.”


“Này, còn muốn ăn khô bò nữa không?” Anh nửa thật nửa đùa dọa dẫm. Tai Nhỏ hiểu ý, lập tức im bặt.


Anh bước xuống giường, kéo cửa ra, phát hiện bên ngoài trống không.


Chẳng lẽ là ảo giác?



Ngay khi Tai Nhỏ đang mắng Cận Thương Châu, Hứa Chi Nhan đã vội chạy về phòng mình.


Cô ngồi bên giường, ôm gối vò nát, lẩm bẩm: “Đồ Cận Thương Châu thối tha, tên khốn Cận Thương Châu, dám gạt nước mắt của mình, thì ra ngay từ lần xem mắt đầu tiên anh đã có mưu đồ từ trước rồi, đồ đàn ông thối tha, b*p ch*t anh mới được.”


Cô vung tay ném chiếc gối ra ngoài, gối đập trúng tủ đầu giường, một túi tài liệu theo đó rơi xuống đất.


Qua một lúc lâu cô mới để ý đến thứ đó. Cô bước lại gần, cúi người nhặt lên, dọc theo miệng dán băng keo từ từ xé mở.


Bên trong là một bức thư và vài tờ giấy biên nhận.


Là thư cảm ơn, bằng nét chữ của Lâm Thư Dao.


Trong thư cảm ơn một người tên là “Ngài C” vì đã luôn ủng hộ quỹ từ thiện. Tuy không biết thân phận thật sự của ông, nhưng vào thời điểm quỹ khó khăn nhất, chính nhờ lòng tốt của ông mà họ có thể giữ vững tôn chỉ ban đầu cho đến hôm nay.


Mỗi năm, ông đều chuyển khoản cho quỹ dưới cái tên “Chu kỳ thuyền lái”, ngày chuyển khoản là mùng 12 tháng 4, lần gần nhất chính là buổi chiều ngày họ nhận giấy đăng ký kết hôn.


Chu kỳ — vợ của Châu.


Vợ của Châu là ai?


Cuối cùng cô cũng hiểu được hàm ý của cái tên “vợ của Châu” ấy. Hóa ra, ngay từ thời còn đi học, anh đã muốn cưới cô rồi sao?


Cận Thương Châu đúng là biết diễn quá giỏi.


Đã đến lúc để anh ta nếm thử cái cảm giác hiểu rõ mà giả vờ không biết, rồi bị người ta trêu đùa là thế nào.


Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ Story Chương 50: Dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...