Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 34: Việc cùng vợ kỷ niệm ngày cưới vẫn quan trọng hơn.


“Gì cơ?” Hứa Chi Nhan nghi hoặc, tay vẫn nắm tay Lâm Thục Dao, cùng nhìn vào màn hình điện thoại của cô ấy. Trên đó chỉ là một bức ảnh sân bay mờ nhòe, khiến cô không khỏi bối rối. “Cậu cũng quen với Cận Thương Châu à?”


Thật lạ lùng, vì sao những người xung quanh cô đều từng gặp anh.


Chỉ có cô, từ đầu đến cuối đều không biết gì về anh cả.


Lâm Thục Dao trượt màn hình xem tiếp nội dung, nói khẽ: “Tớ không quen, đúng hơn là không thân. Nhưng tớ biết tên tiếng Anh của chồng cậu. Dù ảnh hơi mờ nhưng vẫn có thể nhận ra. Chồng cậu chắc chính là vị ‘Ngài C’ vẫn thường xuyên quyên góp cho quỹ từ thiện của chúng ta mỗi năm, người luôn từ chối tiết lộ danh tính.”


Nghe cô ấy nói vậy, Hứa Chi Nhan mới bừng tỉnh.


Hồi quỹ từ thiện mới thành lập, từng có lúc gần như không thể hoạt động nổi, cô đành đứng trước cổng các trường đại học lớn xin lòng hảo tâm.


Lờ mờ nhớ lại, người quyên góp đầu tiên là một sinh viên Đại học Thanh Hoa.


Cậu ấy ném lại một xấp tiền rồi quay đầu chạy đi, không cho cô cơ hội cảm ơn. Sau đó, nhờ có nguồn tài trợ ổn định từ “Ngài C”, quỹ từ thiện mới có thể tiếp tục vận hành.


“Cho nên….” Lâm Thục Dao nhướng mày, tự đoán: “Chồng cậu, chẳng lẽ, đã nhắm tới cậu từ hồi đó rồi sao?”


Cô ấy cười tủm tỉm, vừa nói vừa nghịch ngợm định cù vào hai bên hông của Hứa Chi Nhan.


Mà Hứa Chi Nhan lại rất nhột, cuống quýt che hông né tránh, chẳng ngờ lại lùi trúng vào lồng ngực một người đàn ông. Một mùi nước hoa nồng nặc xộc đến, cô chau mày lại, khẽ nói: “Xin lỗi.”


Người đàn ông giữ eo cô không buông, bàn tay lượn qua lượn lại khiến cô sinh lý khó chịu. Vừa mở miệng, toàn thân cô liền dựng đứng lông tơ vì gai người: “Nhan Nhan, em đang chủ động nhào vào lòng anh sao?”


Cô quay đầu lại, sắc mặt lập tức biến đổi, gắng sức thoát khỏi vòng tay hắn, rồi vỗ mạnh vào váy tỏ vẻ chán ghét: “Ghê tởm, bẩn chết đi được.”


Là âm hồn bất tán Cảnh Gia Dương.


Hắn chưa kịp nói gì thì Lâm Thục Dao đã nhanh chóng chất vấn trước: “Tôi không mời anh, sao anh lại vào được đây?” Trong mắt cô ấy là sự tức giận và ghê tởm rõ ràng đối với Cảnh Gia Dương.


Ngày Hứa Chi Nhan đồng ý quen Cảnh Gia Dương, người phản đối đầu tiên chính là Lâm Thục Dao. Khi họ yêu nhau, cô ấy cũng luôn ra sức ngăn cản.



Rõ ràng là buổi hẹn hò riêng của hai người, Lâm Thục Dao có chết cũng muốn chen vào một chân. Cô ấy xem Hứa Chi Nhan còn quý hơn cả bản thân, nên mới khiến kế hoạch qua đêm của Cảnh Gia Dương không thành công.


Ngày họ chia tay, Lâm Thục Dao còn thức trắng đêm ăn mừng. Lúc này, cô ấy che chắn cho Hứa Chi Nhan, không cho tên đàn ông bẩn thỉu kia lại gần: “Anh nói hay không nói? Không nói tôi gọi bảo vệ.”


Cảnh Gia Dương chỉ cười, hai tay đút túi quần: “Cô không mời tôi, nhưng lại mời bạn của tôi. Tôi đi cùng cô ấy đến đây.” Hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Chi Nhan, cố ý nhấn mạnh: “Là bạn trai hộ tống.”


“Trời đất.” Lâm Thục Dao trợn mắt: “Ai mà thèm để mắt đến anh chứ. Đến trăm tệ còn không nỡ quyên góp, đúng là đàn ông keo kiệt.”


“Chuyện đó không liên quan đến cô. Nói như thể có ai nhìn trúng cô không bằng. Đồ con gái đào mỏ.”


“Ơ kìa, bị đụng chạm rồi à? Anh có bản lĩnh thì để phụ nữ đào thử xem nào. Đào gì cơ? Đồ lót hả? Đồ đàn ông hôi hám.”


“Cô…!”


Càng nói càng muốn xông vào đánh nhau, Hứa Chi Nhan vội vàng ôm lấy Lâm Thục Dao dỗ dành: “Thôi nào Dao Dao, đừng giận mấy người như thế, không đáng đâu.”


Lâm Thục Dao hừ một tiếng, không kiêng dè gì: “Tớ không giận, tớ chỉ thấy ghê thay cho cậu thôi, đồ cặn bã.”


Vừa dứt lời, một người phụ nữ bước tới.


Cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ rực, vỗ tay cười tươi: “Đúng đó, ở đâu ra cái thứ cặn bã thế này.”


Cô ta đi thẳng đến bên cạnh Cảnh Gia Dương, khoác tay hắn rất tự nhiên, động tác không hề nhẹ, da thịt áp sát lên lớp vải âu phục, rõ ràng là rất thân mật.


Ngày trước Hứa Chi Nhan không nhìn ra, nhưng giờ đã từng trải qua quan hệ thân mật, ít nhiều cũng hiểu được mức độ gần gũi của một cặp đôi.


Cảnh tượng người phụ nữ kia ôm lấy hắn khiến cô lại nhớ đến lần chạm mặt hắn trước kia, khi người hắn có mùi hương lạ lẫm. Cô nghĩ, hai người này chắc chắn không đơn thuần như vẻ bề ngoài.


Cô chậm rãi ngước mắt nhìn người phụ nữ ấy, không đánh giá lên xuống, chỉ im lặng nhìn vào khuôn mặt trang điểm kỹ càng. Cuối cùng cũng nhận ra, thì ra chính là người phụ nữ hôm đó ở nhà hàng Tây, đã dùng ảnh để chia rẽ cô và Cận Thương Châu.


Không hiểu vì sao, cô không thấy khó chịu, mà trái lại, lông mày giãn ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi.


Người phụ nữ ấy không hài lòng với biểu cảm của cô, hơi nghiêng đầu: “Ý tôi, cô không hiểu sao?”



“Đồ ngốc.” Cô ta khinh thường, siết chặt cánh tay đang khoác lấy Cảnh Gia Dương, ánh mắt hằn học liếc qua hắn: “Cái loại như vậy mà cô cũng để tâm được à? Váy còn dính đầy lông chó mà cũng chẳng biết thay, ngày nào cũng tiếp xúc với súc sinh thì bản thân còn sạch sẽ được sao.”


Cô ta càng mỉa mai, Hứa Chi Nhan lại càng điềm tĩnh.


Lâm Thục Dao thì trái ngược hẳn, nổi giận ngay: “Này! Cô có mắt nhìn lắm chắc? Không nhìn lại xem cái thứ bên cạnh mình là cái gì. Hay là, cô thích mua đồ lót cho hắn?”


“Quả nhiên, người thế nào chơi với người thế ấy.” Người phụ nữ cười khẩy: “Chi bằng cô học người bên cạnh mình, kiếm một người đàn ông có tiền mà gả, chồng ngoại tình cũng nhắm một mắt mở một mắt, đời người trôi qua nhanh lắm.”


“Đúng là có bệnh.” Lâm Thục Dao tức đến mức run rẩy, vung tay định tát cô ta nhưng bị Hứa Chi Nhan ngăn lại đúng lúc.


Cô cúi đầu, thờ ơ phủi váy: “Tôi không để ý, chắc là vừa rồi bị con chó nào đó va vào mới dính lông. Tôi phủi là hết. Còn hơn ai kia, cứ bị con chó đó bám mãi không buông.”


Lời cô đầy hàm ý. Người phụ nữ kia rõ ràng không phải dạng dễ chịu, lập tức nổi xung, giơ tay định tát. Hứa Chi Nhan không né tránh, bắt lấy cổ tay cô ta đẩy ngược ra sau. Nhưng cô ta lại dùng móng tay dài ấn vào xương quai xanh khiến Hứa Chi Nhan đau nhói, vô thức lùi lại một bước.


Ngay giây sau, một bờ vai mạnh mẽ ôm lấy cô, để cô tựa vào lồng ngực. Mùi hương quen thuộc từ cơ thể đàn ông nhanh hơn dự đoán tràn đến, giọng nói trầm thấp khiến tim cô khựng lại: “Bánh dừa nướng ngon thật đấy, tay nghề vợ anh đúng là tuyệt.”


Cô ngẩng lên, trông thấy một người không ngờ tới, Cận Thương Châu.


Hứa Chi Nhan không kìm được mà ôm chặt lấy anh: “Sao anh lại về?”


“Em biết hôm nay là ngày mấy không?” Cận Thương Châu hỏi.


“Mười hai.” Cô nhớ tháng trước, cũng ngày mười hai, anh đã hỏi câu y hệt.


Hôm đó, anh nói ngày mười hai tháng Tư là ngày họ đăng ký kết hôn. Hôm nay đã là mười hai tháng Năm.


Anh chẳng quan tâm đến ai khác, chỉ khẽ nói lời nhung nhớ: “Hôm nay là kỷ niệm một tháng kết hôn của chúng ta. Anh muốn về bên em. Từ nay, mười hai hàng tháng, anh đều muốn cùng em kỷ niệm.”


Cô thẹn thùng: “Nhiều người quá, anh chú ý một chút đi.”


“Em không nhớ anh sao?” Cận Thương Châu siết nhẹ eo cô, giọng vừa ngang ngược lại vừa cẩn thận.


Cô ngượng ngùng: “Dù nhớ cũng phải biết lựa chỗ chứ.”



Cô thoáng nghẹn lời, chẳng biết nói gì.


“Ái chà, lượng đường vượt ngưỡng rồi.” Lâm Thục Dao khoanh tay run rẩy, rồi che một mắt lại: “Tớ không muốn phát sáng đâu, hai người cứ tiếp tục đi, tớ đi tiếp khách.”


Nói xong, cô ấy rời đi.


Chỉ còn lại hai kẻ dư thừa không biết điều.


Người phụ nữ liếc nhìn Cận Thương Châu, chậm rãi buông tay khỏi cánh tay Cảnh Gia Dương, cười cười: “Nghe danh Tổng giám đốc Cận đã lâu, báo chí nước ngoài không số nào là không có mặt, không ngờ ngoài đời còn phong độ thế này.”


Hai chữ “phong độ” kia, nghe không phải khen, mà là mỉa. Trong tai Hứa Chi Nhan, đó là sự chế giễu.


Miệng thì bảo anh đa tình, nhưng ánh mắt lại bị anh thu hút.


Cô ta bước tới, rút từ túi xách một tấm danh thiếp: “Rất vui được gặp anh. Tôi là Aria, phụ trách khu vực thành phố Ngô Lâm cho dự án vòng cổ Bluetooth dành cho thú cưng. Không biết Tổng giám đốc Cận có thể cho tôi mượn chút thời gian không?”


Cận Thương Châu hạ mắt nhìn lướt qua logo trên danh thiếp, rút tay khỏi túi quần, cầm lấy, không thèm nhìn mà nhét thẳng vào túi áo Cảnh Gia Dương: “Anh Cảnh chắc còn nhớ điều kiện tôi từng nói để bàn tiếp dự án này. Dù là anh, hay cấp trên của anh, đều như nhau cả thôi.”


Aria rõ ràng không hài lòng với việc Cảnh Gia Dương tự ý đàm phán riêng, trừng mắt: “Điều kiện gì?”


Ánh mắt Cảnh Gia Dương lảng tránh, hoảng loạn, liền chĩa mũi dùi sang Hứa Chi Nhan: “Lần trước chuyện Tai Nhỏ cắn tôi còn chưa tính. Không có phát minh của tôi, cả đời nó cũng không thể nói chuyện. Cô nhất định phải dẫn nó đến xin lỗi tôi.”


Mặt Hứa Chi Nhan tràn đầy bối rối, không phải vì hối lỗi, mà là vì chán ghét: “Anh bị gì vậy? Tai Nhỏ cắn anh là để bảo vệ tôi đấy. Anh có biết không, từ hôm đó nó ghét anh đến mức không buồn mở miệng nữa.”


Cô thấy xót xa, quyết định vài hôm nữa sẽ đổi cho nó một cái vòng cổ Bluetooth mới.


“Nó ghét tôi thì cũng không nên cắn tôi chứ.” Cảnh Gia Dương xắn tay áo cho cô xem: “Nhìn này, vết sẹo to thế này mà tôi đã nói gì đâu. Cô vốn không nên nhặt nó về.”


“Đúng vậy, tôi cũng hối hận. Hối hận vì ngày đó nhận nuôi Tai Nhỏ lại để anh nhìn thấy.”


Cũng hối hận… những năm tháng mù quáng đã qua.


Lúc cô nói câu ấy, vai không ngừng run rẩy. Nếu không nhờ Cận Thương Châu đỡ lấy cô kịp thời, e rằng cô đã ngất đi vì tức giận.



Anh nắm lấy tay cô, giọng sắc lạnh: “Anh Cảnh cứ liên tục quấy rầy vợ tôi, muốn đến đồn cảnh sát ở vài ngày cho yên thân sao?”


Cảnh Gia Dương lần nữa nhìn chằm chằm Hứa Chi Nhan: “Loại đàn ông ngoại tình như hắn mà em còn tha thứ được, tại sao lại không thể tha thứ cho tôi?”


“Đúng đó.” Aria hùa theo, cố tình khơi chuyện: “Cô cũng chẳng thấy bẩn sao.”


Không khí lặng đi một giây.


Cận Thương Châu ôm sát Hứa Chi Nhan, cúi đầu ghé sát bên má cô, thì thầm: “Vợ yêu, anh bị dị ứng với chó, em đuổi nó đi xa giúp anh nhé.”


Cô cũng thấy ngứa mắt, không khí xung quanh dường như trở nên ngột ngạt.


Từ lúc Cận Thương Châu xuất hiện, trong mắt cô chỉ còn lại mỗi bóng hình anh.


Không quan tâm đến ai khác nữa, cô tháo cà vạt của anh, kéo người về phía góc phòng thích hợp, ghé sát tai thì thầm bằng chất giọng khẽ khàng: “Tối nay đừng về nhà nữa, chúng ta đến khách sạn nhé.”


Trả lại cho anh một đêm tân hôn còn dang dở, ngay chính đêm nay.



Rời khỏi buổi tiệc, cả hai không về nhà. Xe nhanh chóng dừng trước cửa khách sạn. Làm thủ tục, lên phòng, gần như là chạy lên.


Cửa phòng vừa mở, Hứa Chi Nhan lập tức đẩy Cận Thương Châu vào, thân hình mảnh mai của cô ép sát anh vào tường, kiễng chân chủ động hôn anh.


Anh tựa lưng vào cửa, hai chân mở rộng để giảm bớt sự chênh lệch chiều cao, bàn tay lớn giữ chặt eo cô, nhốt Hứa Chi Nhan trong vòng tay ấm nóng. Môi anh nóng rực, dường như mang theo lửa.


Tối nay anh dịu dàng bất ngờ, hoàn toàn để cô nắm quyền chủ động. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng kéo dài tận năm phút.


Hứa Chi Nhan buông môi anh ra, nơi khóe môi nở một nụ cười mà Cận Thương Châu chưa từng thấy: “Hôm nay bánh dừa nướng có vẻ bỏ hơi nhiều đường.”


“Thật sao?” Anh mím môi, như vẫn còn đắm chìm trong dư vị: “Đúng là ngọt thật.”


“Anh cứ thế này mà về, cổ đông công ty không nổi giận à?”


“Để họ giận đi.” Anh đáp: “Việc cùng vợ kỷ niệm ngày cưới vẫn quan trọng hơn.”


Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ Story Chương 34: Việc cùng vợ kỷ niệm ngày cưới vẫn quan trọng hơn.
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...