Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Chương 18: Run như vậy sao vợ?
Tai Nhỏ có trí nhớ không tồi, cứ theo tuyến đường cao tốc lúc trước mà cắm đầu chạy thẳng. Không ít tài xế hạ kính xe chọc ghẹo nó, còn giơ điện thoại quay video.
Chạy đến mệt nhoài, nó bắt đầu lê bước, lè lưỡi thở phì phò, nóng đến nỗi không chịu nổi. Không khỏi lầm bầm: “Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không biết cho miếng nước, mệt muốn chết luôn rồi nè.”
Chạy một mạch tới khi xuống cao tốc.
Nó chậm lại, dựa vào lan can bên đường mà đi từng bước một.
“Ê, con chó kia.” Một người đàn ông mặc áo sơ mi sặc sỡ, trên cổ đeo dây chuyền thời thượng, kính râm gác trên đầu, lái xe ngang qua trêu nó, “Chủ của mày đâu?”
Tai Nhỏ liếc mắt nhìn hắn, không đáp.
Gã đàn ông thấy thú vị, móc điện thoại ra quay phim: “Ê chó.”
“Người à, thật không biết xấu hổ.” Tai Nhỏ bất ngờ sủa vào mặt hắn.
Gã giật mình, đánh rơi điện thoại xuống đất đánh “cạch”, vội vàng đạp phanh, “Mẹ nó chứ, ban ngày ban mặt mà nghe chó nói chuyện.”
Hắn giật kính râm xuống, cau mày: “Không đúng, hình như mình từng thấy nó ở đâu rồi.”
Gã tấp xe vào lề, mở cửa xuống nhặt điện thoại, lục tìm trong album, quả nhiên lôi ra được đoạn video quay trong một đám cưới trước đó không lâu. Con chó trong video giống y chang con đang đứng trước mặt. Gã chống tay vào hông, gọi một cú điện thoại.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, hắn cười sảng khoái: “A Du, giờ rảnh không?”
“Có chuyện gì thì nói.” Giọng bên kia lạnh tanh.
Hắn nghe ra, tâm trạng bên đó không tốt.
Thế là hắn rướn cổ, đưa điện thoại sát miệng Tai Nhỏ: “Ê chó, chào ba dượng của mày đi.”
“Gâu.” Tai Nhỏ liếc xéo hắn.
Gã bật cười: “Nghe thấy không, con chó của anh đang ở bên tôi đấy.”
“Ở đâu?” Giọng của người bên kia vang lên nhanh chóng.
“À, vụ lần trước tôi nhắc đấy…” Hắn chuyển chủ đề, nhân cơ hội đòi một cái hẹn, “Anh suy nghĩ sao rồi, đi hay không, nói một câu thôi.”
“Đừng phí thời gian của tôi.” Giọng người kia lạnh băng, tay nắm chặt vô lăng, khớp xương gồng cứng.
Lời từ chối dứt khoát. Nhưng ngay sau đó, trong điện thoại vang lên giọng nữ: “Anh ấy đồng ý rồi. Xin hỏi, anh có thể cho tôi biết chính xác vị trí của Tai Nhỏ được không?”
Người đàn ông sững lại một thoáng: “Là chị dâu à?”
Hứa Chi Nhan đáp “ừ”, không quanh co, chỉ hỏi thẳng: “Anh có thể nói cho tôi biết không?”
“Được, tôi sẽ gửi vị trí cho Cận Thương Châu.” Gã vui vẻ đồng ý, cứ như sợ người kia sẽ đổi ý, còn cố tình cười nửa miệng: “Nhớ chuyện đã hứa nhé, thứ Tư tuần sau, cô ấy phải tới. Cô có thể không đến, nhưng cô ấy thì bắt buộc.”
Cô ấy? Cô nào?
Hứa Chi Nhan khẽ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Đối phương cúp máy, vị trí được gửi đến, Cận Thương Châu khẽ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô nhìn anh, lúng túng hỏi: “Sao vậy? Em lại gây rắc rối rồi à?”
“Rắc rối to.”
Cận Thương Châu chậm rãi khởi động xe, không giấu được tiếng cười: “Hắn thích Jane, người em vừa gặp sáng nay, giám đốc nhóm C của phòng thiết kế.”
Cô gật đầu, ấn tượng với Jane rất sâu: “Cho nên?”
“Bạn anh để ý cô ấy lâu rồi, mới nhờ công ty tổ chức buổi tụ tập lấy danh nghĩa team building để mời Jane đi chơi.” Anh nói thản nhiên, “Còn em, ôm cục than nóng đó nhanh thật đấy.”
Cô nghẹn lời, một lát sau mới thốt ra: “Như vậy thì không công bằng với Jane. Nếu mình làm như không biết gì thì sao?”
“Thì anh ta sẽ giết em.”
Cô run vai, bị dọa không nhẹ: “Bạn anh sao ai cũng kỳ quặc vậy?”
Thế mà Đồ Mẫn còn khen anh, nói anh chọn bạn làm phù rể đều là người tử tế. Nghĩ kỹ lại, diễn viên làm gì có ai nghiêm túc đâu.
Thực ra, mấy người đó là không thèm làm phù rể cho anh mà thôi. Giờ ngẫm lại, bạn bè hai bên, ai cũng lắm trò như nhau.
Không ngờ, Cận Thương Châu lại đột ngột đổi lời.
“Gạt em đấy.” Anh cười khẽ, rút một tay ra vuốt nhẹ mặt cô, rồi lại nghiêm túc nói: “Thật ra bạn anh đang đầu tư chung với người khác để mở một khu nghỉ dưỡng trên núi, muốn mời anh đến chơi. Anh không để ý đến hắn. Còn về Jane, cô ấy tuyệt đối không coi trọng hắn.”
“Anh hiểu Jane lắm à?” Cô hỏi vu vơ.
“Anh có hiểu người khác hay không thì chưa chắc.” Giọng anh dịu dàng đến chín phần, còn lại một phần dò xét, “Nhưng anh muốn hiểu em.” Vành tai anh đỏ lên một mảng. “Tuần sau đi chơi với anh vài ngày nhé, mang theo cả Tai Nhỏ, để anh có thể hiểu em nhiều hơn.”
Tim cô đập thình thịch, mở cửa kính xe, gật đầu một cái.
Bầu không khí căng thẳng dịu xuống đôi chút, hơi thở mờ ảo của sự ám muội dâng lên giữa ánh mắt hai người, lặng lẽ mà rối bời, không thể tỏ rõ.
—
Đến được chỗ Tai Nhỏ thì đã là bốn giờ chiều.
Từ xa, người đàn ông kia liếc thấy dáng người lạnh lùng của Cận Thương Châu, phất tay chào một cái, rồi không nán lại, nhanh chóng lên xe rời đi.
Cách một con đường, Hứa Chi Nhan đứng bên trong vạch kẻ của vạch qua đường, vẫy tay gọi: “Tai Nhỏ.”
“A Hứa.” Tai Nhỏ nhe răng cười ngây ngốc.
“Con biết mà, A Hứa sẽ không bỏ con, A Hứa vẫn tốt với con như trước.” Nó vừa gọi, vừa vọt thẳng sang bên kia đường, chiếc dây dắt dài cả mét kéo lê theo phía sau, tốc độ như gió giật.
Hứa Chi Nhan cũng không kìm được, chạy vài bước nhào tới ôm chầm lấy nó, lời mắng chưa kịp ra miệng đã hóa thành quan tâm: “Tai Nhỏ hư, cái gì con cũng tin, mẹ nói rồi, cả đời này sẽ không bao giờ bỏ con, con tin không?”
Mắt Tai Nhỏ hoe đỏ, thè lưỡi l**m vệt nước mắt trên má cô. “A Hứa đừng khóc, là lỗi của con, làm mẹ lo rồi, xin lỗi.”
“Đồ ngốc.” Cô ôm nó, sống mũi cay xè, bật khóc nức nở, “Có biết không, mẹ lo đến phát điên, con đúng là đồ tồi, giống hệt ai kia, cứ khiến mẹ khóc mãi.”
Tai Nhỏ xấu hổ không chịu nổi, giơ hai chân trước lên xoa tóc cô. “Xin lỗi A Hứa, con hứa không có lần hai.”
“Con mà dám có lần hai thử coi.” Giọng cô nghẹn ngào, giận dỗi mà vẫn dịu dàng, “Mẹ sẽ nhốt con trong nhà, tịch thu quyền tự do, không cho đi đâu hết.”
“Gâu gâu….”
Đèn xanh ở Ngô Lâm đếm ngược rất lâu, đủ để Hứa Chi Nhan trút hết những cảm xúc bị dồn nén.
Cận Thương Châu đứng phía sau nhìn, không có ý chen ngang cuộc đoàn tụ ấy.
Điện thoại anh rung lên, vừa cúi đầu nhìn thì ngoài đường vọng đến tiếng còi xe kéo dài dồn dập, ngày càng gần.
Anh ngẩng đầu, thấy một chiếc xe tải dài đang lao thẳng về phía vạch người đi bộ, không hề có dấu hiệu phanh lại.
Trái tim anh như thắt lại, lập tức nắm lấy cổ tay Hứa Chi Nhan, kéo cô xoay người, dùng sức ôm chặt vào lòng, tránh xa vùng nguy hiểm.
Đến khi đã đứng trong vùng an toàn, anh vẫn chưa buông cô ra.
Tai trái cô áp vào ngực anh, tiếng tim đập hỗn loạn vang lên rõ mồn một, hơi thở anh phả xuống đỉnh đầu cô nặng nề và dồn dập: “Hứa Chi Nhan, em cũng rất quan trọng, đừng chỉ lo cho Tai Nhỏ.”
Với anh, sự tồn tại của cô còn quan trọng hơn tất cả.
Chỉ là một lời quan tâm, nhưng khi vọng vào tai cô, lại hóa thành lời tỏ tình.
Cô không muốn nghĩ gì nữa, mọi tế bào trong người đều bị xúc động kéo căng đến tận tuyến lệ, không kìm được nữa mà òa khóc.
Ngoài ba Hứa ra, chưa từng có ai tốt với cô như vậy. Cận Thương Châu, rốt cuộc anh muốn gì ở em?
Cô níu chặt lấy áo anh, mặc cho ngón tay anh khẽ chạm lên gò má cô, nước mắt chảy như mưa: “Xin lỗi, cứ gây phiền phức cho anh mãi, em và Tai Nhỏ sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Em là vợ anh, anh không ngại phiền.” Cận Thương Châu không coi đó là phiền toái, ngược lại, là một lời hứa không thể xóa nhòa, anh nói, “Với anh, em vui vẻ là quan trọng nhất.”
Em vui, thì anh mới có thể vui. Em khóc, thì anh cũng sẽ đau lòng.
Tai Nhỏ nhìn cảnh ấy, lè lưỡi, nằm phịch xuống đất thở hổn hển. “Phải dính sát thế kia sao, tội cho Dương Tử, đổi là em cũng sẽ bị tên đàn ông xấu xa này làm cho mê mẩn.”
Ngay sau đó, “Gâu!” Nó sủa vào Cận Thương Châu, nhận ra có điều không ổn, lập tức bật dậy cắn lấy ống quần anh, nhất quyết không phá vỡ nguyên tắc. “Không được đụng A Hứa của ta, không cho ngươi hôn A Hứa.”
“Tai Nhỏ, con làm cái gì thế.” Hứa Chi Nhan vừa khóc vừa cười.
Không khí đang nóng bỏng bị dội một gáo nước lạnh, Cận Thương Châu một tay đút túi quần. Nếu cứ tiếp diễn thế này, e là thật không xong.
Anh bật cười khẽ, “Đợi khi vòng cổ thông minh cho thú cưng hoàn thiện, mình đổi giọng nói của Tai Nhỏ đi.”
“Sao vậy?” Hứa Chi Nhan ngẩng đầu nhìn anh.
Anh thấy ghen, bèn né ánh mắt cô, nói nhỏ: “Không muốn làm bẩn tai em.”
Cô bật cười, ngón tay chọc chọc vào má anh: “Lời thật lòng à?”
Anh khẽ “ừ”, đồng thời nắm lấy tay cô. Cô cúi xuống nhặt sợi dây dắt Tai Nhỏ lên, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc: “Vừa rồi còn thấy lạ, ở đâu ra dây dắt chó vậy.”
Nghĩ đến tin nhắn chưa kịp mở, ánh mắt Cận Thương Châu trầm xuống, giơ tay ôm lấy vai cô, dẫn cô về phía bãi đậu xe: “Hứa Chi Nhan, em sẽ rời xa anh sao?”
Cô không biết vì sao anh lại hỏi vậy, nhưng ít nhất khoảnh khắc này, câu trả lời của cô là: “Không.”
Lời vừa dứt, Tai Nhỏ đã nhảy tót ra trước mắt hai người, thỉnh thoảng còn đứng thẳng lên để chứng tỏ sự hiện diện của mình. “Làm ơn chú ý ranh giới đi, ta sẽ luôn theo dõi ngươi, đồ đàn ông xấu!”
Càng bị nói thế, Cận Thương Châu càng hăng hái.
Anh dứt khoát siết chặt bàn tay, ôm trọn Hứa Chi Nhan vào lòng, để cô thoải mái tựa vào mình, từng lời anh nói như gõ trống trên điểm giới hạn của Tai Nhỏ: “Từ tối nay, ngươi ngủ phòng khác. A Hứa, ngủ với ta.”
“Vớ vẩn!” Tai Nhỏ lắc đầu điên cuồng, sắp nổi loạn rồi. “A Hứa phải ôm ta ngủ! Còn nữa, ai cho phép ngươi gọi A Hứa như ta, đó là cách xưng hô độc quyền của ta!”
“Vậy sao?” Anh mỉm cười, dáng vẻ thong thả, “Vậy thì cho ngươi đó, từ giờ ta sẽ gọi….” Anh ngừng lại, vươn tay kia từ phía sau ôm lấy cổ Hứa Chi Nhan, giọng thân mật và ám muội, “A Hứa vợ yêu, vợ anh.”
Cổ Hứa Chi Nhan nóng bừng, cô gỡ dây cột tóc, vội vàng hất hết tóc về phía trước che mặt, hai vai run không ngừng.
“Run thế cơ à vợ yêu.” Anh cố ý chọc, cúi xuống hôn một cái vào bờ vai trần của cô, “Bộ đồ này đẹp thật đấy, hôm nào bảo Chúc Tâm Trừng mua thêm vài bộ gửi đến nhà, anh thích nhìn em mặc thế này.”
Hứa Chi Nhan chưa kịp nói gì, Tai Nhỏ đã sốt ruột đến phát điên, nhe răng gào lên. “Ta nói cho ngươi biết đồ khốn, ta nhìn ngươi khó chịu lâu rồi, chỉ biết bắt nạt A Hứa của ta vì mẹ hiền lành, coi ta không cắn chết ngươi.
Vừa dứt lời, Cận Thương Châu lập tức buông Hứa Chi Nhan ra, đẩy cô về phía trước nhẹ nhàng. Trong chớp mắt, Tai Nhỏ nhảy vọt lên, giơ hai chân trước xông tới vồ lấy anh, vậy mà anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Chỉ là, nhân lúc Hứa Chi Nhan quay đầu lại nhìn, vai trái anh húc mạnh vào cột điện, chau mày vì ghen.
“Cận Thương Châu.” Hứa Chi Nhan theo phản xạ gọi anh.
Sự lo lắng lập tức trào dâng.
Rõ ràng chẳng sao, thế mà anh vẫn khẽ cong môi, nghiến răng phun ra một chữ: “Đau.”
Đúng lúc này, một chiếc xe con lao tới từ phía đối diện: “Tránh ra mau, xe tôi hỏng phanh rồi, không thắng lại được….”
Chiếc xe nhắm thẳng vào Tai Nhỏ mà lao đến.
Ngay khoảnh khắc đầu xe sắp quệt vào đuôi Tai Nhỏ, chẳng buồn nghĩ đến chuyện dị ứng, Cận Thương Châu cúi người, nhào thẳng vào thân hình nhỏ bé của Tai Nhỏ, cả người lẫn chó lăn hai vòng trên mặt đường nhựa.
Mãi đến khi nghe thấy một âm thanh giòn tan như xương vỡ, Hứa Chi Nhan mới hoàn hồn khỏi cơn hoảng loạn.
Cô vội chạy tới, ôm lấy Tai Nhỏ: “Ngoan nào ngoan nào, có đau chỗ nào không?”
Chưa đợi Tai Nhỏ lên tiếng, cả người cô đã bị một giọng nam trầm thấp, khàn khàn vang lên từ sâu trong cuống họng quấn lấy, như tiếng than vãn đầy uất ức: “Vợ ơi, anh bị thương rồi.”
Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Story
Chương 18: Run như vậy sao vợ?
10.0/10 từ 16 lượt.
