Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 16: Bị anh bắt nạt đến chết mất.


Chỉ là mấy câu hỏi bình thường, vậy mà lọt vào tai Cận Thương Châu lại hóa thành: “Anh có thể đừng rời xa em không.”


Anh khẽ thở dài, bật cười, đi đến sofa, nắm lấy tay cô.


Cô ngơ ngác đứng dậy: “Đi đâu vậy?”


“Cùng anh đi họp.” Anh nói, “Giám sát thi công.”


Hứa Chi Nhan mặt mũi vẫn còn ngẩn ngơ, theo anh bước vào thang máy xuống tầng phòng họp. Vừa mở cửa ra, hành lang lập tức có hàng chục ánh mắt dồn dập đổ dồn về phía cô.


Cô vô thức siết chặt tay Cận Thương Châu, gò má lướt nhẹ qua ống tay áo vest của anh. Người đàn ông đi chậm lại, sánh vai cùng cô, dắt thẳng tới phòng họp.


Mà trước lúc hai người bước vào, trong phòng họp đang rôm rả chuyện trò.


Chủ đề phần lớn xoay quanh: “Cận tổng họp muộn”, “Cô gái trong văn phòng của Cận tổng là ai”, “Hôm nay báo cáo kiểu gì đây”… toàn là mấy chuyện tán gẫu chẳng mấy liên quan.


Cửa vừa mở, cả căn phòng lặng như tờ.


Trần Phóng bận rộn sắp xếp tài liệu, không buồn để ý đến tin trong nhóm chat.


Sau khi Cận tổng bước vào, anh mang từ phòng họp bên cạnh một chiếc ghế đặt cạnh ghế chủ tọa.


Cùng lúc ấy, Chúc Tâm Trừng bưng một ly cà phê tiến vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt Hứa Chi Nhan, khóe mắt cong cong, cười khẽ: “Phu nhân, mời dùng.”


Hai chữ “phu nhân” được cô cố tình nhấn giọng, khiến toàn bộ nhân viên trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt đổ về phía Hứa Chi Nhan, nhìn nét lúng túng thoáng hiện trên gương mặt cô.


Chốc lát sau, cô nâng hàng mi, khẽ gật đầu cười với Chúc Tâm Trừng: “Cảm ơn cô.”


“Đây là việc nên làm.” Chúc Tâm Trừng mỉm cười đáp lại, rồi ngồi vào ghế trống cạnh cô, còn Trần Phóng ngồi vào phía bên kia cạnh Cận Thương Châu.


Phòng họp bề ngoài yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng bên dưới bàn lại sóng ngầm cuồn cuộn.


Mọi nhân viên đều cúi đầu:


Liên minh Bảo vệ Đường chân tóc (số lượng chưa xác định)


Jane tổ C thiết kế: Sao không nói sớm là phu nhân???


Jane tổ C thiết kế: (Khá là ngượng)


Một Đóa Hoa bộ phận ngoại vụ: Xinh đẹp thế này, đương nhiên là phu nhân xinh đẹp của tổng giám đốc rồi



Một Đóa Hoa bộ phận ngoại vụ: Phu nhân mãi mãi mười tám tuổi (rắc hoa)


Jane tổ C thiết kế: (…)


(Thả hoa) +999 tin nhắn


Jane tổ C thiết kế: Biết nịnh nọt quá nhỉ?


Quinn tổ B thiết kế: Ha ha, ngại chưa, lát nữa xem cô báo cáo thế nào cho đỡ quê!


Jane tổ C thiết kế: Bộ thiết kế của anh chẳng thối hoắc à (ghét bỏ)


Một Đóa Hoa bộ phận ngoại vụ: Mau nhìn đi, nút áo thứ ba trên áo sơ mi của Cận tổng, có gì đó cài trên cà vạt kìa?


Jane liếc một cái, cúi đầu gõ: Trông giống như một… (chó con)?


Quinn tổ B thiết kế: Giỏi ghê, dám gọi Cận tổng là chó.


(???) +999 tin nhắn


Jane tổ C thiết kế: Nói bậy bạ gì đấy? Tôi cắn rách miệng anh giờ, nhìn lại bản thiết kế của người ta đi rồi so với của anh, tự hỏi vì sao Cận tổng không chọn đồ của anh đi (khinh thường)


Quinn tổ B thiết kế: Hiểu gì mà nói, cái đó chắc là kẹp tóc của phu nhân tổng giám đốc, chưa dùng thì tiện tay kẹp lên cà vạt thôi.


(Đu tim) +999 tin


Jane tổ C thiết kế: (Ngón cái)


Jane tổ C thiết kế: Vẫn là anh hiểu tình yêu tổng tài bá đạo hơn tôi!


Một Đóa Hoa bộ phận ngoại vụ: Thật ra, tôi còn quay được vài đoạn nữa… không biết có ai muốn xem không (mắt tròn long lanh)


Jane tổ C thiết kế: Có thì đưa ra.


Một Đóa Hoa bộ phận ngoại vụ: (Cười), thôi không đâu, sợ bị Cận tổng phát hiện, lúc ấy tôi hết đời (lúng túng)


Một Đóa Hoa bộ phận ngoại vụ: Tôi giữ lại tự thưởng thức thôi ha!


(Tin nhắn riêng) +999 tin


True tổ A quảng cáo: Tôi chen ngang tí, hôm nay ai báo cáo trước vậy?


Some tổ D quảng cáo: Theo lệ cũ chứ?



Xuân tổ A thiết kế: Im đi, Cận tổng gọi bộ phận quảng cáo trước.


“Cận tổng, hôm nay phần báo cáo bên quảng cáo sẽ do tôi trình bày.” Some cất điện thoại, đứng dậy. Đó là một người đàn ông trẻ, đeo kính, trông lanh lợi.


“Bắt đầu đi.” Cận Thương Châu đáp lời, nét mặt không gợn sóng.


Ban đầu, Hứa Chi Nhan không định để tâm đến nội dung cuộc họp. Nhưng trong lúc lơ đãng, cô thoáng nghe thấy mấy chữ “Trung tâm mai mối thú cưng”.


Cô kinh ngạc ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy tiêu đề trên màn hình.


Chủ đề buổi họp hôm nay là – “Báo cáo tính khả thi của phương án thiết kế ứng dụng Trung tâm mai mối thú cưng Thất Thất”.


Cô thấy lạ, khẽ thò tay xuống gầm bàn, lén kéo kéo áo Cận Thương Châu.


Anh nghiêng mắt, “Sao vậy?”


“Anh cũng không nói với em, cuộc họp hôm nay có liên quan đến Trung tâm mai mối thú cưng.” Hứa Chi Nhan tựa lên bàn, nhìn anh, “Thật ra anh không cần làm to chuyện như thế, việc em cần anh giúp rất đơn giản thôi.”


“Anh nghĩ cũng đơn giản.” Anh đưa tay nhéo má cô, từ đầu đến cuối chẳng thèm để ý đến ai xung quanh, “Anh chỉ muốn giúp em.”


Nếu là Cảnh Gia Dương, lúc này chắc chắn sẽ lườm cô một cái, rồi nói: “Em phiền thật đấy, đã giúp thì cứ nhận đi, vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, mất cả hứng.”


Gần đây Hứa Chi Nhan nhạy cảm lạ thường, bất kể Cận Thương Châu nói gì, làm gì, cô cũng đều liên tưởng đến Cảnh Gia Dương.


Cùng là đàn ông, Cảnh Gia Dương từng tệ bạc với cô đến thế, khiến cô vĩnh viễn không thể ngẩng cao đầu.


Nhưng ở bên Cận Thương Châu, cô lại luôn nhận được sự quan tâm, động viên, và cả tình cảm sâu nặng từng chút một, đang dần lộ rõ sau bao kìm nén.


Khoé mắt cô bất giác đỏ hoe, tựa người lên lưng ghế mềm mại, trong lòng cũng mềm như nước.


Trong lúc cô còn ngơ ngẩn, bên quảng cáo đã báo cáo xong.


Some đề xuất triển khai quảng bá trên toàn bộ nền tảng của Cận thị, nhưng quảng cáo phải có điểm mới, làm sao để thu hút ánh nhìn sẽ là trọng tâm công việc tiếp theo.


“Nhóm tiếp theo, bộ phận thiết kế.”


Vừa dứt lời, Trần Phóng liếc mắt về phía Jane.


Hôm nay cô ta mặc một bộ vest màu hồng n*d*, trang điểm tinh tế, tóc uốn gợn sóng màu vàng nhạt, từng sợi tóc đều được chăm chút tỉ mỉ.


Cảm nhận được ánh nhìn đánh giá của người đàn ông, Jane ngẩng đầu. Nhưng Trần Phóng đã xoay người, báo cáo với Cận Thương Châu: “Đây là bản phác thảo sơ bộ do tổ C bộ phận thiết kế trình lên, xin tổng giám đốc xem qua.”


Cận Thương Châu không nhìn, mà đưa thẳng bản thiết kế cho Hứa Chi Nhan: “Tổng giám đốc Hứa là đối tác chính trong lần hợp tác này. Có ý kiến gì, cứ nghe cô ấy. Làm cho đến khi cô ấy hài lòng.”



Không hề báo trước, cô bật cười thành tiếng. Âm thanh có phần lớn, cả phòng họp chợt lặng ngắt.


Cảnh tượng cô tự cười với bản thân rơi vào mắt mọi người. Cận Thương Châu lại kéo tay cô lần nữa, cô mới sực tỉnh, mặt đỏ bừng, lí nhí xin lỗi.


Ban đầu Jane chẳng chuẩn bị gì tử tế cho bài thuyết trình, chỉ định qua loa lấy lệ. Nhưng không ngờ đối tác chính lại là phu nhân tổng giám đốc, thái độ của cô ta lập tức thay đổi hoàn toàn.


Lên tiếng tâng bốc không ngớt, tiếp theo là vẽ ra đủ mọi lý tưởng bay bổng xoay quanh bản thiết kế. Nhưng thực chất, cô ta chỉ vẽ một con chó hoạt hình, còn lời lẽ thì toàn là ba hoa chích chòe.


Thậm chí còn mạnh miệng nói: “Nếu chị cần chỉnh sửa, chỉ một lần là xong.”


Câu nói ấy khiến Trần Phóng bật cười.


Anh ta chống nắm tay trái lên môi cười khẽ, rất không đúng lúc, Jane liếc mắt sang nhìn, cố ý cất giọng: “Trợ lý Trần, anh có góp ý gì với bản thiết kế của tôi sao?”


“Không, không có.” Anh ta cúi đầu, cầm bút lật lật danh sách nhân viên, “Tổ C, người tiếp theo.”


Buổi họp kéo dài hai tiếng đồng hồ, trên tay Hứa Chi Nhan là vô số bản thiết kế. Trong lúc nghỉ giữa giờ, cô xem lại từng bản một cách tỉ mỉ.


Yêu cầu của cô rất đơn giản, không cần lòe loẹt, không cần cầu kỳ phức tạp. Cuối cùng, từ hàng trăm tác phẩm trong bộ phận thiết kế, cô chỉ chọn ra bốn bản phác họa ưng ý nhất.


Tác giả là Jane, Quinn, Mạc Xuân và Ryan bốn giám đốc chính của bộ phận thiết kế.


Sau khi bàn bạc với Cận Thương Châu, cả hai quyết định giao nhiệm vụ thiết kế bản đồ ứng dụng cho bốn người này cùng phối hợp thực hiện.


Việc chia phần thế nào, để họ tự sắp xếp.



Họp xong, Cận Thương Châu không vội rời đi, Hứa Chi Nhan cũng bị anh nắm tay giữ lại không thể rút lui. Nhân viên còn lại rề rà rón rén bước ra, mỗi bước quay đầu ba lần, mất tròn mười phút mới ra hết.


Căn phòng họp rộng lớn bỗng trở nên trống trải và yên tĩnh lạ thường.


Hứa Chi Nhan nhìn thẳng, ánh mắt xuyên qua phông nền trắng của màn chiếu, quan sát biểu cảm của người đàn ông. Thấy anh mãi chưa có động tĩnh gì, cô nghiêng đầu, khẽ nói một câu: “Cảm ơn anh.”


“Phải là anh cảm ơn em mới đúng.” Anh nói, “Cảm ơn em đã cùng anh dự họp. Có em bên cạnh, hai tiếng đồng hồ cũng chẳng còn dài nữa.”


Anh vẫn luôn như vậy, biểu đạt cảm xúc của mình một cách trực tiếp mà mộc mạc.


Hứa Chi Nhan cảm thấy, có một dòng ấm áp len lỏi qua lồng ngực, không hiểu vì sao, cơ thể cô dần dần nghiêng về phía anh, rồi chậm rãi đặt một nụ hôn lên má trái của anh, đúng nơi lúm đồng tiền.


Cô nói, giọng mềm như đường: “Cận Thương Châu, cảm ơn anh.”


“Em yêu anh.” Câu này cô nợ anh, mỗi ngày một lần. Có nợ cũng không sao, anh sẽ không đòi.



Thế nhưng chính câu “em yêu anh” ấy, ẩn giấu trong lời cảm ơn, lại khiến khóe mắt Cận Thương Châu bỗng nóng bừng. Anh vốn là người luôn kiểm soát cảm xúc rất tốt, vậy mà lúc này cũng thấy lòng chênh vênh.


Anh đưa tay ôm lấy cổ cô, kéo người vào lòng, cằm tựa nặng lên hõm vai cô: “Hứa Chi Nhan, anh muốn tham lam một chút, nói lại lần nữa em yêu anh đi.”


Cô ngẩn ra, nói cứng: “Em yêu anh.”


“Nói thêm lần nữa.”


“Em… yêu… anh?” Cô kéo dài giọng, chậm rãi.


Người đàn ông vẫn không hài lòng: “Lại một lần nữa.”


“Cận Thương Châu,” Cô đẩy anh ra, “Em trả nợ xong rồi, mỗi ngày một lần thôi.”


“Anh muốn nghe nữa.” Một tay anh ôm siết lấy cô, tay kia buông ra, nhân lúc cô không chú ý thì lặng lẽ lấy điện thoại.


“Ngoan, nói thêm một lần nữa, lần này thêm cả tên anh.”


Anh mở sẵn ghi âm, lặng lẽ đợi.


Hứa Chi Nhan im lặng, ngập ngừng một lát rồi thở dài, nhẹ nhàng cất tiếng: “Cận Thương Châu, em yêu anh.”


Vừa dứt lời, âm thanh của cô vang lên khắp phòng họp.


Lặp đi lặp lại: “Cận Thương Châu, em yêu anh.”


Cô đỏ mặt, đấm anh một cái vào vai, đẩy người ra: “Đúng là không có ý tốt!”


Anh cũng cười, đầy xấu xa. Giơ tay lên cao, ngăn cản cô cướp điện thoại.


Cô với không tới, liền đứng dậy, tay phải chống lên vai anh, vươn tay kia hết sức với tới. Với mãi không được.


Tức quá, cô lập tức tách hai chân, ngồi vắt ngang lên đùi anh, hai đầu gối dính sát vào chiếc quần âu phẳng phiu.


Cô vòng tay qua cổ anh, hai tay kéo lấy cánh tay đang giơ cao, cố sức kéo xuống, gương mặt nhỏ nhăn tít lại: “Anh là trâu à, sao khỏe thế, bị anh bắt nạt đến chết mất.”


Miệng cô không biết giữ ý, chỉ một câu vô tình đã khiến Cận Thương Châu “ngẩng đầu”. Mà ngẩng nhiều quá, không ai dỗ, thì thật sự không ổn.


Anh bật cười trầm thấp, thả điện thoại lên bàn họp, tay siết nhẹ cổ cô, khiến môi cô áp vào môi anh: “Giờ thì bắt nạt thật đây.”


Âm thanh quần áo xào xạc len qua khe cửa phòng họp.


Bên ngoài, hai người đang đứng, qua ô kính trên cửa thấy rõ hết cảnh tượng ấy.


Chúc Tâm Trừng nở nụ cười gượng gạo mà vẫn giữ được lễ độ: “Ngài xem, tôi đâu có nói dối. Tổng giám đốc Cận thật sự đang… rất bận…”


Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ Story Chương 16: Bị anh bắt nạt đến chết mất.
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...