Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Chương 13: Tiếng thở khe khẽ trào ra nơi cổ họng.
“Anh điên à?” Hứa Chi Nhan bừng tỉnh, quay đầu nhìn anh. Người ta ra giá cao hơn năm trăm nghìn, mà năm trăm nghìn của anh lại ngang với giá người ta gấp bốn lần.
Vừa dứt lời, Cận Thương Châu thần sắc ung dung, tựa lưng vào ghế, nói khẽ: “Vợ tôi thích, bảy triệu có đáng gì. Có đúng không, vợ?”
Anh gọi cô là gì? ‘Thất?’ Hứa Chi Nhan sững sờ, ánh mắt có chút ngơ ngẩn: “Anh gọi em là gì cơ?”
* Vợ và Thất đều đọc là qī
“Vợ.” Anh nói thêm một chữ, ánh mắt sâu như biển, nhìn cô, chậm rãi thốt ra, “Em là vợ anh.”
Chưa từng ai gọi cô là “vợ”.
Năm đó, khi mới bập bẹ biết nói, chữ đầu tiên Hứa Chi Nhan thốt ra là “bảy”, ba Hứa cười khà khà, cũng học theo cô gọi “Thất”.
Lâu dần, “Thất Thất” trở thành tiểu danh thân thuộc của cô.
Nhưng nghĩ lại, cô là vợ Cận Thương Châu, cái tên ấy cũng không còn đặc biệt như trước.
Vậy mà trong khoảnh khắc anh nhìn cô, ánh mắt ấy ôn nhu như nước, vài giây ấy, tim cô đập loạn, đau nhói từng cơn như lưỡi dao xoáy sâu. Tựa như trong đôi mắt kia ẩn chứa một bí mật đã bị chôn vùi rất lâu, không thể gọi tên, mà cô lại là kẻ vô tình lạc bước vào đó, không nhìn rõ, cũng không thoát ra được.
Đang thất thần, bên tai bỗng vang lên một giọng nam trầm ấm khác, cất tiếng: “Bảy triệu rưỡi.”
“Bảy… bảy triệu rưỡi? Trời ơi.” Người dẫn chương trình lẩm bẩm, chẳng thèm giấu vẻ ngạc nhiên, “Một chiếc kẹp cà vạt mà cần đến bảy triệu mua, chứ loại bảy đồng bán ở vỉa hè tôi còn chẳng buồn mua.”
Giây sau, anh ta nở nụ cười rạng rỡ: “Số 1 ra giá bảy triệu rưỡi, có ai ra giá cao hơn không?”
Dù danh xưng ‘bà Cận’ vốn vô giá, nhưng mua một chiếc kẹp cà vạt nữ với giá bảy triệu, vẫn khiến cả khán phòng xôn xao. Khách mời xì xào bàn tán, cân nhắc có nên tiếp tục tăng giá hay không.
Chốc lát sau, chỉ có một người ra giá: “Mười triệu.”
“Một… một mười triệu?!” Đống tiền mặt rực đỏ như thiêu đốt, khiến người dẫn chương trình nheo cả mắt. “Số 99 ra giá mười triệu để mua chiếc kẹp do phu nhân Bàn Bàn thiết kế. Xưa có một tiếng cười của mỹ nhân khiến thiên hạ loạn, nay có một món quà mười triệu khiến vợ vui lòng.”
“Thành toàn cho người khác cũng là một loại lương thiện, số 1, số 12, hai vị còn muốn tiếp tục ra giá không?”
Người đàn ông số 1 cười ngả ngớn, khoát tay từ bỏ.
Người số 12 vẻ mặt thất thần, ngập ngừng một lúc, cuối cùng khẽ lắc đầu.
Tiếng búa gõ xuống, người dẫn chương trình nở nụ cười tươi rói: “Chúc mừng số 99 với giá mười triệu đã đấu giá thành công kẹp cà vạt hình chòm sao Ursa Minor. Thật ra anh Cận cũng là một trong những nhà tài trợ của viện phúc lợi, gần đây còn mới thành hôn, xin chúc hai người trăm năm hảo hợp.”
Vừa dứt lời, người đàn ông hàng đầu tiên quay lại nhìn về phía Cận Thương Châu, mỉm cười, giơ bảng số 1 vẫy nhẹ. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta cũng theo ánh nhìn đó nhìn qua, không ngờ lại chạm mắt với Hứa Chi Nhan.
Là một cô gái xinh xắn, tóc đen dài, suôn thẳng, không trang điểm, khuôn mặt mộc mạc, mặc một chiếc váy trắng thuần khiết. Cô ấy và Hứa Chi Nhan nhìn nhau vài giây, rồi nhanh chóng cúi đầu, quay đi.
Hứa Chi Nhan nghiêng đầu, hơi tò mò: “Anh quen cô ấy?”
“Bạn.” Cận Thương Châu chỉ đáp một chữ.
“Bạn anh nhiều thật.” Cô không để ý, trong không khí hơi vương mùi chua nhẹ, “Cô gái đó, cũng là bạn anh?”
Cận Thương Châu không đáp ngay, qua một lúc mới nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Em đang ghen?”
Cô bật cười khẽ, giọng châm chọc: “Muốn ăn giấm thì cứ nói thẳng, về nhà em nấu mì cho ăn, thêm ba muỗng giấm chua, đủ không?”
* Nấu mì còn có nghĩa khác là bên dưới
Thái độ nghiêm túc của cô khi tức giận khiến Cận Thương Châu bật cười trầm thấp: “Được, chờ em.”
Dù là nói đùa, qua một lát, anh vẫn giải thích: “Anh không có quan hệ gì với cô ấy, cô ấy là nhà thiết kế chiếc kẹp hình chòm sao Ursa Minor. Em vừa đấu giá trúng thiết kế của cô ấy, nên cô ấy mới quay đầu nhìn. Nhưng cô ấy nhát gan, không dám đối diện với người khác.”
“Bạn anh mất rất lâu mới đến gần được cô ấy, mới có hôm nay.”
“Nói bạn anh, anh nhìn em làm gì?” Hứa Chi Nhan nhích ghế qua một bên, vừa ngồi xuống, tay trái bị giữ lại, cả người lẫn ghế bị kéo ngược về.
Tiếng kéo ghế vang lên rõ rệt, Cận Thương Châu buông tay khỏi ghế, tay phải ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi hẳn lên đùi mình.
Cô loạng choạng bám lấy cổ anh, khe khẽ thở ra một tiếng.
“Chỉ mới vậy đã kêu thành tiếng?” Anh ghé sát tai cô, giọng khàn và nóng bỏng, “Anh yêu em đến thế, sau này không được suy nghĩ lung tung. Nhưng…” Anh kéo dài giọng cười khẽ, “Bộ dạng em ghen thật dễ thương. Anh đã nghĩ xong tối nay muốn em mặc bộ đồ ngủ nào để ôm anh ngủ rồi.”
“Đồ mặt dày.” Hứa Chi Nhan gần như bật thốt.
Anh đưa tay bịt miệng cô, kịp thời thì thầm: “Nhẹ chút. Tuy hàng ghế sau chỉ còn hai chúng ta, nhưng người phía trước có thể quay lại bất cứ lúc nào. Ngoan, em cũng đâu muốn lên trang đầu của báo giải trí theo cách này, đúng không?”
“Là do anh miệng không có phanh.” Cô rúc vào áo vest của anh, vùi mặt vào ngực anh, “Đồ b**n th**, em đúng là không nên đồng ý với anh tối qua.”
Cận Thương Châu cười khẽ, không chút dao động: “Hối hận là không được đâu, anh sẽ càng quá đáng hơn.”
“… Anh mua lúc nào vậy?” Hứa Chi Nhan nghiến răng.
“Chiều nay.”
“Mua cái gì?”
“Không nói.” Anh cười, giọng đầy vẻ trêu chọc, “Nói chung là những mẫu đang có trên thị trường, anh mua hết rồi. Mỗi ngày một bộ, em không thoát đâu.”
Cô còn muốn mắng anh, nhưng nghĩ đến mình đang dùng đồ người ta mua, đành nhịn xuống, nuốt ngược chữ “khốn nạn” vào bụng.
…
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi buổi đấu giá kết thúc. Hứa Chi Nhan như chạy trốn khỏi vòng tay anh, không ngoảnh lại, chạy thẳng tới sảnh tiệc.
Cô phát hiện, có không ít ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Bối rối, cô liếc nhìn cột trụ phản chiếu ánh sáng gần đó.
Trong gương, khuôn mặt cô đỏ ửng, làn da cũng hồng hồng như say rượu. Còn bên cổ trái rõ ràng có một dấu hôn.
Cô hoảng hốt che cổ lại, chẳng nhớ lúc nào lớp trang điểm trôi mất, chỉ biết chắc chắn đó là do Cận Thương Châu để lại. Lợi dụng lúc anh chưa tới, cô nghiến răng, mắng thầm anh mấy câu “đồ khốn”.
Nào ngờ giây sau, phía sau lưng vang lên một tiếng gọi: “Xin đợi một chút.”
Câu nói ấy vang lên như tiếng gọi của oan hồn, khiến cô lập tức khựng bước, mày hơi nhíu lại.
Không phải giọng của Cận Thương Châu.
Giọng anh ấy vốn lạnh, nhưng khi nói nhiều sẽ trở nên dịu dàng, nếu lâu không lên tiếng thì lại trầm khàn, dễ khiến cô thất thần.
Còn giọng nam phía sau, mang theo nét trẻ con, là thứ giọng mà người ta thường gọi là “thiếu niên âm”.
Cô thấy quen tai, có cảm giác như ngày nào cũng nghe thấy, mà lại không nhớ rõ, liệu giọng nói ấy từng nói với cô điều gì.
Quay đầu nhìn lại, chỉ một giây thôi, cả người chết lặng.
Thì ra, khi quên một người, điều đầu tiên quên đi lại là giọng nói của họ.
Cảnh Gia Dương.
Cô khẽ gọi tên anh ta trong lòng.
Tất cả những tiếng cãi vã, những kỷ niệm ngọt ngào, ào ạt ùa về trong ký ức. Đôi mắt bất giác đỏ hoe.
Cuộc gặp lại này quá bất ngờ, ngay cả Cảnh Gia Dương cũng sững sờ.
Rõ ràng anh ta vẫn đang tức giận, hai tay đút túi, cười cợt: “Sao thế, vừa thấy tôi đã muốn khóc à?”
Hứa Chi Nhan bật cười khinh khẩy, bướng bỉnh: “Đừng tự luyến quá, tôi đeo kính áp tròng lâu nên khô mắt thôi.”
Đôi mắt khô rang trong chớp mắt, cô lúng túng siết chặt vạt váy.
“Đừng giả vờ nữa, Nhan Nhan.” Hơn một năm rồi anh ta mới lại gọi cô như thế, nhưng lần này, giọng điệu lạnh lùng, “Váy em sắp bị vò nát rồi, còn làm bộ không có cảm giác gì khi gặp tôi.”
“Chúng ta mới chia tay có một năm thôi, em nhớ tôi là chuyện bình thường.”
“Anh cũng nói rồi, chia tay rồi. Tôi chưa từng nhớ anh.” Gương mặt nhỏ của Hứa Chi Nhan toát lên vẻ cố chấp, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta mặc một bộ vest trắng, làn da trắng trẻo, dáng vẻ ngoan ngoãn như xưa. Áo sơ mi cài lệch, nửa sơ vin, nửa buông thõng. Cúc cổ mở toang, lộ ra một chút khí chất đàn ông trầm lắng mà trước đây anh không có.
Anh ta trưởng thành rồi. Hứa Chi Nhan ép bản thân không được nhìn nữa.
Càng muốn trốn tránh, Cảnh Gia Dương lại càng không buông tha: “Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Em thích tôi thì cứ nói thẳng.”
“Ai thích anh?” Cô gắt lên, phản bác.
“Chính là em đấy.” Cảnh Gia Dương rút điện thoại, xoay màn hình cho cô nhìn, “Nếu không thích tôi, sao lại gửi cho tôi cái video hôn nhau đó? Còn chặn tôi nữa. Không phải vì còn để tâm sao?”
“Anh nói bậy cái gì vậy?” Hứa Chi Nhan hất tay đẩy điện thoại anh ra, tức giận, mắt hoe đỏ, “Tôi bao giờ chặn anh?”
“Tuần trước, tôi hỏi em Tai Nhỏ dạo này sao rồi, em chẳng nói chẳng rằng, gửi thẳng cho tôi một đoạn video hôn nhau, rồi lập tức chặn luôn tôi. Giờ còn giả vờ cái gì?”
Tới lúc này Hứa Chi Nhan mới biết chuyện đó. Video là do Cận Thương Châu quay, người chặn Cảnh Gia Dương… đương nhiên cũng là anh.
Không lạ vì sao ngay sau lễ cưới, anh lại đột nhiên đặc biệt quan tâm đến bạn trai cũ của cô như thế.
Nghĩ đến đó, cô buột miệng nói ra: “Tôi đã kết hôn rồi, đúng vào ngày anh nhắn tin cho tôi.”
Cảnh Gia Dương chẳng để tâm, bật cười: “Nói dối thì cũng phải có chút thuyết phục. Mới chia tay bao lâu, làm gì có chuyện em nhanh chóng tìm được người mới. Là em đấy à? Không công việc, không đầu óc, đụng vào cũng chẳng nổi, ai chịu lấy em chứ. Mà có lấy thì cũng ngoại tình.”
“Anh…” Dù từng yêu nhau, sao lại nỡ nói ra những lời độc ác như vậy. Hứa Chi Nhan hoàn toàn thất vọng, bả vai run lên khe khẽ: “Trong mắt anh, tôi chỉ là kẻ ngốc chẳng làm được gì à? Vậy lúc trước, sao còn ở bên tôi?”
“Vì dẫn em ra ngoài, người ta sẽ khen tôi có mắt. Bạn gái anh đẹp ghê, bạn gái anh dáng chuẩn đấy, bạn gái anh ngoan ngoãn nghe lời. Tôi cũng tưởng em thật sự ngoan ngoãn nghe lời, ai ngờ, em chẳng biết làm sao khiến đàn ông thấy dễ chịu. Chạm vào vài cái đã co người lại như mây trôi gió thoảng, mất cả hứng.”
Những lời khó nghe như tát thẳng vào mặt, Hứa Chi Nhan siết chặt nắm tay.
Cô đúng là không hiểu chuyện nam nữ, cũng chưa từng nghĩ tương lai sẽ có lúc thân mật đến vậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô bị một người từng yêu mình sỉ nhục mà không cảm thấy gì. Trái tim cô như bị ai xé toạc, đau buốt đến tận xương tủy.
Sau khi chia tay, cô đã cố gắng học cách chấp nhận sự tiếp xúc của người khác phái, cũng dần tập quen với việc chủ động gần gũi. Nếu không, hẳn cô đã không thể chịu nổi mỗi lần Cận Thương Châu đến gần, thậm chí là nụ hôn của anh.
Nhưng hình như cô không thấy khó chịu.
Có lẽ là vì Cận Thương Châu mang đến cho cô một cảm giác rất khác, mỗi lần chạm vào anh, ý thức của cô đều trở nên mơ hồ, hỗn loạn. Chính vì thế, cô không phản cảm.
Cô cũng không rõ.
Đầu óc cô rối bời, cảm giác ngón tay anh từng lướt qua cơ thể vẫn rõ ràng trong tâm trí. Có lẽ là phản ứng tâm lý, nhưng nơi bên trong đùi cô lại âm ỉ tê dại, như có dòng điện nhẹ lan qua.
Từ cái đêm say rượu trong xe đó, cơ thể cô như đã hoàn toàn quen với sự va chạm của anh. Cận Thương Châu chưa bao giờ chê cô khiến anh cụt hứng, trái lại, mỗi lần đều dịu dàng nhẫn nại nói: “Anh chờ em.”
Cô chưa từng nhận ra, Cận Thương Châu đối với cô, vốn đã là một người khác biệt.
“Tôi nói rồi, tôi đã kết hôn rồi.” Cô giơ tay trái, để lộ chiếc nhẫn cưới, giọng dứt khoát, “Làm ơn xác định lại vị trí của mình đi. Bạn trai cũ thì vẫn là bạn trai cũ, đừng lấy cái tôi ngạo mạn của anh làm cớ để tiếp cận tôi.” Dứt lời, cô quay người bỏ đi.
“Hứa Chi Nhan.” Cảnh Gia Dương gọi giật cô lại.
Không ít ánh mắt trong đại sảnh nhìn về phía họ, thì thầm bàn tán.
Cô cứ ngỡ anh ta sẽ bỏ qua, nào ngờ lại nghe thấy tiếng anh ta cười nhạt, nói: “Cắt tóc dài, nhuộm tóc đen, em dám nói không phải vì tôi?”
…Vẫn tự phụ như vậy.
Không định dây dưa thêm, Hứa Chi Nhan hít một hơi sâu, rời khỏi sảnh tiệc.
Gió ngoài trời thổi mạnh, cô vòng tay ôm lấy chính mình, đứng trước cửa khách sạn.
Chưa bao lâu, một chiếc áo vest rộng rãi khoác lên vai cô, mang theo hơi ấm quen thuộc. Không cần quay đầu, cô cũng biết là ai. Mùi hương trầm mặc thoang thoảng từ người Cận Thương Châu khiến tim cô lập tức dịu lại. Cô nói: “Em nhớ Tai Nhỏ, em muốn về nhà.”
Vừa dứt lời, ánh mắt cô thoáng dao động.
Chỉ thấy Cận Thương Châu đang cầm trong lòng bàn tay chiếc kẹp cà vạt hình chòm sao Ursa Minor. Chỉ trong một thoáng ấy, mắt cô cay xè, đỏ hoe: “Ban đầu, em định mua tặng anh.”
“Nhưng em không có tiền.” Cô cụp mắt, cố kiềm nước mắt.
Cận Thương Châu không nói gì, chỉ bật cười nhẹ một tiếng, mang theo sự xót xa.
Anh thu lại món quà nhỏ, rồi ngay sau đó lại đưa ra một chiếc cà vạt, dịu giọng dỗ dành: “Vợ A Hứa, có thể giúp anh thắt cà vạt được không?”
Hứa Chi Nhan hít mũi, xoay người lại, không nhìn anh, kiễng chân vòng cà vạt qua cổ áo sơ mi anh, chỉnh lại cổ áo cẩn thận. Ngón tay cô cầm hai bên cà vạt, chuẩn bị giao nhau, thì bỗng sững lại, thật lâu không nhúc nhích.
“Sao thế?” Cận Thương Châu dịu dàng hỏi cô.
Cô cúi đầu thật thấp, sống mũi đỏ ửng, lúc ngẩng lên, hai giọt nước mắt lăn dài qua khóe mắt. Giọng cô nghẹn ngào, âm cuối rung lên khe khẽ: “Anh cũng thấy em vô dụng đúng không? Em thật ngốc, đến việc đơn giản như thắt cà vạt cũng không làm được.”
Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Story
Chương 13: Tiếng thở khe khẽ trào ra nơi cổ họng.
10.0/10 từ 16 lượt.
