Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Chương 1: Sao lại dị ứng với cún con?
Tháng Tư ở Ngô Lâm, vào đầu tháng. Ngay sau tiết Thanh Minh, đợt không khí lạnh cuối cùng lại ào đến. Gió thổi rít bên tai, khiến người ta bực bội.
Trong văn phòng, tấm cardigan xanh phủ lên vai, Hứa Chi Nhan khẽ cong lưng, dùng các đốt ngón tay day nhẹ hai bên thái dương, cả buổi sáng cô như người mất hồn. Ngày phát lương mười lăm sắp đến, mà sổ sách thu vào chẳng có mấy dòng, đầu cô như muốn nổ tung. Có lẽ, cô thật sự không hợp làm ăn buôn bán.
Bên ngoài, tiếng người lao xao. Tần Tư Bảo hấp tấp chạy vào văn phòng: “Nhan Nhan! Em mau ra ngoài xem đi! Mẹ của Linh Đang dắt theo một đám người đến, nói muốn đập tan trung tâm giới thiệu hôn nhân thú cưng của chúng ta!”
“Bác bảo vệ ngăn mãi mà không được!”
“Mẹ của Linh Đang?” Hứa Chi Nhan lẩm nhẩm, có chút ấn tượng.
Linh Đang là một cô chó schnauzer nhỏ, lông mi cong vút, mắt to long lanh, điệu đà như một cô bé con mê làm đẹp.
Khi trung tâm môi giới thú cưng mới thành lập, mẹ của Linh Đang là một trong những khách hàng đầu tiên. Cô ấy dễ nói chuyện, không đưa ra yêu cầu quá đáng gì. Điều kiện duy nhất khi chọn bạn đời cho Linh Đang là đối phương nhất định phải là một chú schnauzer ngầu và đẹp trai, tốt nhất phải giống với minh tinh hot nhất hiện nay.
Ngay lúc ấy, chú cún mà Hứa Chi Nhan nghĩ đến đầu tiên là Bubu, cũng là một ‘fan nhan sắc’ thứ thiệt như Linh Đang. Từ lúc hai bà mẹ gặp nhau đến lúc quyết định chuyện cưới xin chỉ mất hai ngày, được khen là “ca mai mối tốc độ ánh sáng” kể từ ngày trung tâm khai trương.
Nháy mắt, đã năm tháng trôi qua.
Hứa Chi Nhan không nắm rõ tính cách mẹ của Linh Đang, do dự một lát rồi quyết định tự mình ra mặt giải quyết.
Vừa bước ra khỏi studio đã thấy mẹ của Linh Đang đang làm ầm ĩ ở bãi đất trống ngoài phố, tay múa chân bay, lớn tiếng kêu gào.
“Mọi người đến mà xem! Cái trung tâm mai mối thú cưng này thật quá thất đức! Vì muốn kiếm tiền mà hại con gái bảo bối của tôi thành ra thế này! Ngày trước tôi thật quá ngây thơ mới tin lời dụ dỗ của bà chủ trung tâm mà cho con gái mình đi xem mắt!”
Cô ta ôm lấy Linh Đang, khắp nơi rêu rao: “Nhìn đi, nhìn đi! Con rể tốt các người giới thiệu đây, cắn thủng cả bụng con gái tôi một lỗ to đùng thế này!”
“Ai cắn thế?” Có người tò mò hỏi.
“Chính là đối tượng các người giới thiệu cho con gái tôi!” Mẹ của Linh Đang chụp lấy người nọ, sụt sùi kể lể “Lúc đầu thì khen lấy khen để, bảo đẹp trai, tính cách tốt. Cuối cùng chuyện đâu ra đó rồi thì mặc kệ sống chết con gái tôi!”
“Nhan Nhan! Nhìn cô ta đi!” Tần Tư Bảo tức đến đỏ mặt. “Rõ ràng chính miệng cô ấy nói không quan tâm tính cách, chỉ cần đẹp trai là được. Giờ xảy ra chuyện thì lại đổ hết lên đầu chúng ta!”
“Không được! Chị phải ra nói lý với cô ta vài câu!”
“Tư Bảo.” Hứa Chi Nhan giữ lấy cổ tay bạn, mím môi suy nghĩ rồi nói “Để em ra giải quyết. Dù sao Bubu là do em giới thiệu.”
Cô không phải không điều tra. Bubu là “nam thần thú cưng” được cả nhóm cư dân khu Vạn Sùng bình chọn là đẹp trai, có gia thế, lại ngoan ngoãn, dù không phải schnauzer nhưng nhà nào cũng muốn kết thân. Tính cách thì khỏi bàn, ngoan đến mức chẳng ai chê trách nổi.
Nhiều khi mẹ Bubu đi du lịch nước ngoài, không yên tâm giao cho người giúp việc trông, còn gửi nhờ lại trung tâm. Nhân viên ai cũng rõ Bubu không bao giờ sủa linh tinh, cũng không tiểu bậy bừa bãi. Vậy mà chỉ vừa yêu đương, lại như biến thành con chó khác.
Chẳng lẽ… đúng là “căn bệnh chung” của giống đực?
“Mẹ Linh Đang.” Hứa Chi Nhan lễ độ bước tới, nở nụ cười ôn hòa.
Người ta thường nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nhưng mẹ Linh Đang chẳng theo lẽ thường, giơ tay vung lên tát nhẹ một cái vào mặt cô: “Tôi đánh chính là loại chủ tiệm lòng dạ đen tối như cô! Nhìn cô xinh xắn thế này, sao lại độc ác như vậy? Cô từng yêu ai chưa mà dám đứng ra mai mối cho người khác? Xảy ra chuyện rồi, cô dám chịu trách nhiệm không?”
“Tôi chịu.” Hứa Chi Nhan điềm tĩnh nói: “Chị muốn thế nào, tôi cũng gánh.”
“Nhan Nhan, sao em phải chịu chứ?” Tần Tư Bảo tức xì khói “Đừng tưởng em dễ nói chuyện mà ai cũng được quyền ăn h**p em! Mấy trò lươn lẹo đó, tôi nhìn là biết ngay!”
“Cô nói gì?” Mẹ Linh Đang nheo mắt nhìn cô ấy.
“Ý bạn tôi là, hy vọng chị hãy kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng.” Hứa Chi Nhan đứng ra, bình thản nói: “Trước mặt mọi người, mong chị nói rành mạch. Nếu đúng như chị nói, Bubu thật sự là một đứa bé có hành vi xấu, thì chị muốn bao nhiêu tiền bồi thường, tôi đều đồng ý.”
“Nhưng nếu không phải lỗi của Bubu, thì xin chị hãy chân thành xin lỗi trung tâm chúng tôi, đồng thời hủy bỏ hôn sự giữa Linh Đang và Bubu.”
Lời vừa dứt, xung quanh im phăng phắc như tờ. Một lát sau, có người khẽ xì xào: “Nói đúng mà, gây chuyện cũng phải có bằng chứng chứ.”
…
Mẹ Linh Đang ôm chặt con gái, mắt đảo một vòng, chợt nảy ra ý: “Vết thương trên bụng con gái tôi chẳng phải là bằng chứng rõ ràng nhất sao? Mấy người đều mù hết à? Mắt thấy mới là thật, nhìn cái sẹo trên bụng con bé là rõ ràng ngay!”
Lời vừa dứt, chợt có người lên tiếng:
“Đã nói ‘mắt thấy là thật, tai nghe là giả’, nếu vị phụ huynh này không thể đưa ra bằng chứng xác thực, vậy thì để tôi thay chị ấy trình bày rõ mọi chuyện. Mong mọi người xem xong rồi hãy phán xét.”
Giọng nói quen quen, Hứa Chi Nhan theo bản năng quay đầu lại.
Người đàn ông ấy, dáng vẻ bận rộn, áo khoác bụi đường, nhưng bước đi thong thả, không chút vội vàng.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Anh nói.
“Cận Thương Châu?” Cô khẽ gọi tên anh. Lần đầu tiên, cô gọi tên anh một cách thân mật đến vậy.
Cận Thương Châu bước đến bên cô, không cần nói lời nào, chỉ một ánh mắt đã nhìn thấu nỗi chán chường và dè dặt trong đáy mắt cô. Đó là phần mềm yếu cô chưa từng bộc lộ trong suốt một năm họ quen nhau. Một giây thôi, cũng đủ khiến tim anh loạn nhịp.
Anh lấy điện thoại từ túi áo, mở khóa bằng khuôn mặt, bấm vài lần rồi nói: “Tôi có bằng chứng. Chỉ không rõ, vị phụ huynh đây… có dám đối mặt với sự thật không.”
Video bắt đầu phát, định vị ở khu Vạn Sùng, xung quanh vắng vẻ, chỉ thấy Linh Đang cùng Bubu chạy đến khu vui chơi gần đó. Chẳng mấy chốc, một con Doberman to lớn, thân hình gầy săn chắc xuất hiện, tai dựng đứng, cổ đeo hai sợi dây xích vàng lấp lánh, áo ba lỗ hàng hiệu bó sát, khí thế bừng bừng chặn ngay lối ra của cầu trượt.
Bubu lập tức rũ tai cụp đuôi, dũng cảm đứng chắn trước mặt Linh Đang. Nhưng Linh Đang lại vẫy đuôi như chong chóng, reo lên một tiếng rồi hất văng Bubu, lao xuống cầu trượt, lách người chui vào giữa bốn chân Doberman, lăn ra nằm ngửa bụng ra trời.
Lúc đầu Doberman còn chưa phản ứng gì, nhưng không ngờ Linh Đang bất ngờ sủa một tiếng chói tai khiến đối phương nổi giận. Nó cúi đầu, ngoạm lấy bụng Linh Đang, không chút nhân nhượng mà kéo giật qua lại.
Thấy vậy, Bubu lập tức nhảy khỏi cầu trượt, lao vào đẩy ngã Doberman.
Dù chênh lệch thể hình quá rõ, đối phương lại hung hãn, nhưng Bubu hoàn toàn không chịu lép vế. Đến khi trận đấu kết thúc, mặt Bubu bê bết máu, còn Linh Đang thì đã biến mất không dấu vết.
—
“Thì ra là như vậy…”
“Bubu thật sự oai quá đi!”
“Phải xin lỗi người ta ngay đi, rồi mau hủy hôn! Còn chờ gì nữa, chúng ta cũng muốn làm quen với Bubu mà!”
Giữa những lời xì xào, thì thầm khắp bốn phía, Cận Thương Châu bình thản cất điện thoại, giọng điềm tĩnh: “Nếu cô cho rằng video là giả, hoàn toàn có thể đến ban quản lý khu Vạn Sùng điều tra lại camera an ninh. Cô nói mắt thấy mới là thật, video này chính tôi quay, cô hoàn toàn có quyền nghi ngờ tính xác thực.”
Con đường lùi bị chặn kín, mẹ Linh Đang đỏ mặt tía tai, vẻ mặt lúng túng.
Do dự vài giây, cuối cùng cô ta vẫn cố gắng cãi cố: “Thật hay giả tôi sẽ điều tra lại. Nhưng nếu không phải cô giới thiệu Bubu cho con gái tôi, hai đứa đã không quen nhau, không quen nhau thì đã không đi chơi, không đi chơi thì đã chẳng xảy ra chuyện. Nói cho cùng, lỗi vẫn là do trung tâm các người.”
“Vâng, tôi có lỗi.” Mỗi một câu thốt ra, má cô lại rát lên, cổ họng như có lửa đốt. “Tôi sai vì đã không chọn cho Bubu một gia đình tốt hơn.”
Nếu có thể làm lại, cô nhất định sẽ chọn cho Bubu một cô gái dịu dàng, đằm thắm.
“Vậy thì tìm cho Bubu một người bạn tốt mới đi!”
Mẹ của Bubu dắt chú chó từ đám đông bước ra. Cậu chàng vừa khỏi bệnh, trên mặt vẫn còn băng vết thương, vậy mà vẫn cười toe toét: “Nhan Nhan, tôi vừa từ Pháp về đã nghe chuyện này. Thật xin lỗi vì để cô bị người khác bắt nạt.”
“Không sao cả.” Cuối cùng thì, nụ cười cũng nở trên gương mặt của Hứa Chi Nhan.
Cô siết lấy vạt váy, khẽ ngồi xuống, xoa xoa đầu Bubu: “Nhớ em lắm đấy, xem xong video thấy em còn đẹp trai hơn trước nữa cơ.”
“Tôi cũng xem camera ở nhà rồi. Linh Đang đến tìm Bubu chơi, nhân lúc dì trông nhà lơ là đã dắt em ấy ra ngoài. Mọi chuyện là ngoài ý muốn, nhưng tôi thật sự tự hào về thằng nhóc này, cũng ra dáng ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ đấy chứ.”
“Bubu ngầu thật! Lấy chồng phải lấy người như cậu ấy.”
Từ giờ, phương châm của trung tâm có khi phải đổi lại thành: “Muốn yêu thì yêu Schnauzer, muốn cưới thì cưới Bubu!”
Tiếng cười trong trẻo vang lên, cả Cận Thương Châu cũng vô thức nhếch môi.
Suýt chút nữa thì quên mất lý do mình đến đây hôm nay.
“Sau này tôi sẽ giới thiệu các chị em đến tìm cô mai mối.” Mẹ Bubu cười nói.
“Cảm ơn chị nhiều lắm.” Hứa Chi Tình cảm động đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Kinh doanh vốn đã khó khăn, vậy mà mẹ Bubu chẳng những không trách cứ cô một lời, còn giúp đỡ xoay chuyển tình hình có nguy cơ phá sản. Cô thật lòng cười không nổi.
Sự thật đã rõ như ban ngày, đám đông chẳng còn gì để nói, mẹ Linh Đang cũng không còn mặt mũi ở lại.
Bị tâm trạng tiêu cực của chủ nhân ảnh hưởng, Linh Đang trở nên kích động, bất an. Nó vùng ra khỏi vòng tay, sủa lên, rồi bất ngờ nhảy bổ vào Hứa Chi Nhan.
Nhưng lần này, cô không bị ngã.
Cận Thương Châu đã quỳ xuống chắn trước mặt cô, ôm cô vào lòng. Tay trái anh giơ lên, bắp tay căng chặt ngăn đòn tấn công. Chiếc áo sơ mi bị xé rách một đường dài, dấu răng in sâu trên cánh tay, đỏ tấy, nhìn mà đau nhói.
Anh giấu tay ra sau, đỡ cô đứng dậy: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ ngơ ngác hỏi: “Anh sao lại đến đây?”
“Hôm nay là ngày mấy?”
“Hôm nay à?” Cô cúi đầu suy nghĩ rồi đáp: “Mười hai tháng Tư?”
“Vậy thì…”
“…Xin lỗi. Em quên mất, hôm nay là ngày chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
“Ừ.”
“Giờ vẫn kịp không?” Cô nghiêng đầu, ngập ngừng hỏi.
“Thôi.” Cận Thương Châu quay đầu đi, tránh ánh mắt cô. “Hôm nay em mệt rồi.”
Trong lúc nói chuyện, mẹ Linh Đang đã lén lút rút lui, chẳng buông nổi một câu xin lỗi.
Cận Thương Châu nhìn theo, giọng trầm xuống: “Không định xin lỗi sao?”
“…” Cô ta lúng búng, đầy chột dạ, “Linh Đang có làm sai gì đâu, bị cắn còn phải xin lỗi. Vậy là tính rẻ cho các người lắm rồi.” Nói xong, quay lưng bỏ đi không thèm ngoái lại.
Dù sao cũng là khách hàng cũ, Hứa Chi Nhan khẽ lắc đầu thôi bỏ đi.
Sau khi tiễn Bubu và mẹ cậu nhóc, đám đông giải tán, con phố trở lại với vẻ yên ắng như thường ngày.
Một cơn gió thổi qua, se se lạnh.
Hứa Chi Nhan ngẩng đầu nhìn bảng hiệu “Trung tâm mai mối thú cưng Thất Thất”, dù khủng hoảng đã qua, lòng cô vẫn nặng trĩu.
Cận Thương Châu đứng bên, mắt không rời cô, ánh nhìn sâu lắng: “Không cười nổi à?”
Cô gượng cười một cái, méo mó: “Tiền lương còn chẳng có mà phát, còn tâm trạng đâu mà cười.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt rơi xuống cổ, lúc này mới phát hiện bên trái cổ anh đỏ ửng một mảng. Cô lo lắng hỏi ngay: “Cổ anh sao vậy? Là lúc nãy bị Linh Đang cào sao?”
Câu hỏi bật ra tự nhiên, chẳng cần nghĩ ngợi.
Cận Thương Châu kéo nhẹ cổ áo, che đi vết đỏ nhức mắt, nét mặt cũng cứng đờ: “Chỉ là vết xước nhỏ thôi.”
“Để em xem nào.” Cô bước lại gần, mang giày trắng, nhón chân nghiêng người đến gần cổ anh.
Hơi thở cô phả lên da, khiến cổ họng anh khẽ chuyển động.
Hứa Chi Nhan vén cổ áo anh, lập tức thấy cả một vùng da đỏ rát lan từ cổ xuống tận xương quai xanh, ngẩn người rồi bật cười: “Có vẻ như anh bị dị ứng với lông chó rồi.”
Cô ngẩng lên, mỉm cười dịu dàng: “Đã dị ứng như vậy, sao còn giúp em làm gì?”
Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ
Story
Chương 1: Sao lại dị ứng với cún con?
10.0/10 từ 16 lượt.
