Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Chương 9: butterflies in my stomach
Trên sân khấu đã đến tiết mục hợp xướng của ban nhạc, chú rể cùng đám phù rể hò hét gọi người dưới khán đài lên góp vui. Vừa định tìm mấy chiến hữu cùng lên, Vương Ký đảo mắt một vòng thì bắt gặp Hạ Tây Thừa đang ôm vợ ngồi phía dưới.
“Cái thằng Hạ Tây Thừa này đúng là sợ vợ thành tinh rồi, thôi thôi… anh em mình hát tiếp đi!”
Dưới khán đài, ở hàng ghế VIP phía trước, Ứng Phỉ vừa gõ chữ vừa livestream buổi tiệc cho mấy đứa bạn không tới được.
Trời ạ! Hạ Tây Thừa với Chu Điệp ngồi ngay đối diện mình, hai người này thật sự là vợ chồng đó nha!!
Trên sân khấu phát cơm chó, dưới khán đài cũng không thoát nổi!
Trong nhóm nhỏ, cuộc trò chuyện náo nhiệt không ngớt. Ứng Phỉ vừa ngẩng đầu đã thấy hai người kia đang chơi bài. Nói chính xác hơn, là Hạ Tây Thừa đang trổ tài ảo thuật.
“Thổi một hơi nào.”
Anh vừa thử độ say của Chu Điệp, vừa kẹp ba lá bài trong tay, nụ cười ph*ng đ*ng, giọng nói đầy trêu chọc:
“Chúng ta đánh cược nhé, nếu có K cơ thì theo anh về nhà?”
Chu Điệp không thổi, chỉ khẽ nghiêng mặt, áp má vào những lá bài trong tay anh.
Hạ Tây Thừa đang định nắm lấy tay cô thì chợt dừng lại, đổi thành mu bàn tay khẽ chạm lên gương mặt nóng bừng ấy, giọng vừa trách vừa cưng chiều:
“Lại để mình say đến thế này sao.”
Cô vẫn còn giữ chút tỉnh táo:
“Dù… là cơ hay rô K, em cũng sẽ theo anh về nhà mà.”
“Cái miệng nhỏ này…” Anh ngừng một thoáng, cổ tay bị cô va vào cạnh bàn, khẽ cau mày, “Ngồi cho ngay ngắn, tiệc cưới sắp tàn rồi.”
Chu Điệp mím môi, gật đầu.
Cô biết mình đã có chút chếnh choáng, không muốn mất kiểm soát.
Cô vừa tan ca ở khách sạn liền chạy thẳng đến đây, vẫn nguyên bộ váy công sở cùng giày cao gót. Sợ trông quá nghiêm túc giữa không khí này, cô đã xõa mái tóc thường ngày phải búi gọn.
Giờ thì nó rối bời, che đi nửa khuôn mặt.
Ánh mắt cô thoáng lướt qua chiếc dây buộc tóc màu đen lộ ra sau cổ tay áo sơ mi của người đàn ông bên cạnh:
“Hạ Tây Thừa.”
“Ơi?”
“Cái này là của em phải không?”
Anh chờ cô nói tiếp:
“Đúng thế, mua bao nhiêu cái mà ở nhà em cứ tìm mãi chẳng ra.”
“Hôm nay của em cũng mất rồi.” Cô đưa tay dụi mắt, giọng khẽ khàng, “Anh buộc tóc giúp em được không? Nóng quá.”
Trong mắt anh dâng đầy ý cười, bàn tay vươn ra nâng tóc cô lên:
“Bình thường sao không biết sai bảo anh thế này?”
Câu hỏi ấy vượt ngoài khả năng suy nghĩ lúc này của Chu Điệp.
Cô cụp mắt:
“Em không sai bảo, em… đang nhờ anh giúp mà.”
Trên sân khấu, cô dâu chú rể nói lời cảm ơn, bữa tiệc đi vào hồi kết.
Giờ tàn, Hạ Tây Thừa dắt cô đi chào đôi tân nhân mấy câu khách sáo rồi ra cửa lớn, chờ nhân viên bãi xe lái xe đến.
Chưa đầy hai phút, một giọng nam cất lên:
“Chu Điệp! Vừa nãy trong hội trường tôi gọi mà cậu không nghe thấy à?”
Hạ Tây Thừa đứng chắn gió, quay đầu lại theo tiếng gọi.
Ở nơi này, chín phần gặp gỡ đều là bạn học cũ thời cấp ba. Người kia cũng thế, không cùng lớp, nhưng từng là gương mặt thường xuyên đứng trong tốp đầu bảng vàng. Anh ta tên Lương Tấn Duệ.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng, vest thẳng thớm, khí chất chững chạc của một “tinh anh xã hội”.
Chu Điệp nheo mắt, nhận ra anh từng cùng mình tham gia kỳ thi Olympic:
“Xin chào. Xin lỗi nhé, tôi uống hơi nhiều, phản ứng chậm mất rồi.”
“Khách sáo thế. Bao nhiêu năm rồi chẳng liên lạc.” Lương Tấn Duệ cười, hỏi:
“Giờ cậu làm gì vậy?”
“Làm ở khách sạn.”
Anh ta cười:
“Không hỏi tôi à?”
Chu Điệp đành khách khí:
“Còn cậu?”
“Mở công ty nhỏ, làm về thu mua đồ sưu tầm.” Không biết có cố tình không, anh ta lúc này mới chậm rãi đưa mắt sang Hạ Tây Thừa phía sau cô, “Xin chào.”
Anhta với Chu Điệp còn có chút quen biết, nhưng với Hạ Tây Thừa thì chỉ là đồng môn thoáng qua.
Hạ Tây Thừa cũng chẳng có chuyện gì để nói, chỉ hơi gật đầu coi như đáp lại.
“Nghe nói cậu đã kết hôn từ hai năm trước rồi.” Lương Tấn Duệ xoay đầu lại, mỉm cười, “Chúc mừng.”
Chu Điệp gật nhẹ: “Cảm ơn.”
“Khách sạn của cậu quy mô thế nào?”
“Tên là ‘Hòa Lạc’, khu nghỉ dưỡng ven biển mới khai thác, nằm ở bờ biển.”
“À… có nghe qua rồi.”
Hạ Tây Thừa lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của họ, khẽ ho một tiếng: “Xe đến rồi.”
Chu Điệp cảm giác bàn tay mình bị nắm chặt hơn, cô nói nhỏ: “Vậy bọn mình đi trước nhé.”
“Ừ.” Lương Tấn Duệ chờ cô ngồi vào xe, còn cúi xuống cạnh cửa kính gọi với: “Này Chu Điệp, cho tôi WeChat đi? Tài khoản QQ bị hack từ lâu rồi.”
Cô vốn chẳng phải người giỏi giao tiếp.
Ngay cả với bạn học cũ đã nhiều năm không gặp, cô cũng không thấy cần thiết phải thêm bạn bè.
Đang do dự, Lương Tấn Duệ lại nhìn sang Hạ Tây Thừa đang lái xe: “Cậu không để ý chứ? Tôi hay tổ chức triển lãm, sau này biết đâu có cơ hội hợp tác với khách sạn.”
Hạ Tây Thừa chỉ nhếch khóe môi.
Chưa kịp mở lời, Chu Điệp đã nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Được, tôi thêm cậu.”
“……”
Xe chạy vào đường chính, dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ.
Một tin thoại vang lên trong xe, giọng Vương Ký mắng xối xả: Đồ con bất hiếu, chẳng phải chúng ta đi cùng nhau à? Xe cậu phóng nhanh quá, bỏ mặc tôi lại phía sau!
Điện thoại Hạ Tây Thừa đang nối Bluetooth, tiếng vọng quanh xe.
Chu Điệp vừa thay dép lê, men rượu bị quát cho tỉnh một nửa, ngồi thẳng dậy: “Chúng ta không quay lại đón cậu ấy à anh?”
“Cậu ta còn mải tán gẫu với dàn phù dâu.” Hạ Tây Thừa nghiêm mặt nhìn phía trước, giọng điềm nhiên, “Phụ nữ nên cẩn thận, nhất là mấy gã đàn ông đơn thân kiểu này, giả vờ lấy cớ liên lạc bạn cũ, thực chất thì đói khát, lòng mang toan tính.”
Chu Điệp lẩm bẩm: “May mà Vương Ký không nghe thấy cái câu ác độc này của anh.”
“……”
Xe dừng lại trong hầm để xe của khu công quán.
Có lẽ do đã uống rượu, Chu Điệp thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
Vừa tháo dây an toàn, cô liền cảm giác một bóng đen cao lớn áp sát từ phía cửa kính.
Hạ Tây Thừa cúi người mở cửa, trầm giọng: “Em say rồi.”
Chu Điệp chần chừ: “Nhưng bây giờ em không thấy choáng nữa…”
Chưa kịp biện giải “em có thể đi thẳng”, eo đã bị ôm gọn, cánh tay rắn chắc luồn qua cánh tay cô, bế ngang người.
Từ hầm xe lên khu công quán chỉ có một tầng thang máy.
Cô vùi mặt vào ngực anh, ngáp dài: “Hạ Tây Thừa, em nhận được chuyển khoản của anh rồi, sao lần này nhiều thế?”
Anh một tay ôm cô, một tay xách đôi giày gót mũi nhọn: “Năm nay kiếm được nhiều, còn có cả thưởng cuối năm.”
“Công ty anh đã phát thưởng rồi à? Bên em còn phải cuối tháng sau mới có… Em dạo này cũng hơi kẹt tiền.” Cô lí nhí, “Lần sau anh đừng chuyển nhiều thế vào thẻ chi tiêu chung, em áp lực lắm.”
“Chuyển bao nhiêu thì cứ dùng bấy nhiêu.” Anh mở khóa cửa, giọng nhẹ bẫng, “Xem như mừng em thăng chức, điều về Nam Cảng.”
Dù là mừng đi chăng nữa, số tiền ấy cũng đủ để mua đứt căn hộ cô đang nhắm. Lúc nhận được thông báo ngân hàng trong văn phòng, Chu Điệp đã đếm đi đếm lại hàng dãy số 0 dài dằng dặc.
Thu nhập hai người vốn chênh lệch, nhưng trong hôn nhân, mọi chi tiêu đều dùng chung một thẻ, cả hai cùng góp. Cô chưa bao giờ cố chấp đòi chia đôi từng khoản.
Song, khoản tiền này, Chu Điệp thật sự không định động tới.
Ngoài một chút kiêu hãnh, cô nghĩ mua nhà cho mẹ phải do chính mình gánh vác, để sau này nếu có ly hôn, lòng cũng vơi bớt lo lắng.
Vào phòng tắm, Hạ Tây Thừa đuổi chú chó Golden lắc đuôi ra ngoài, ánh mắt dừng trên bóng người đang cúi trong bồn tắm: “Cởi ra.”
“……”
Đèn sáng rực, men say khiến Chu Điệp lại càng nhạy cảm, cô lắp bắp: “Để em tự tắm, a!”
Người đàn ông bất ngờ cúi xuống cắn khẽ bên cổ cô, để lại vết hằn: “Anh đã nói rồi, em say quá, anh không yên tâm để em một mình.”
Chu Điệp ôm lấy cổ, chống cự yếu ớt: “Em thấy chúng ta có hơi… nhiều quá rồi.”
Anh nhướng mày: “Nhiều cái gì?”
“Thì cái đó… trước kia một tháng mới năm lần, giờ về Nam Cảng, chưa hết một tuần đã hơn năm lần.” Cô cố gắng giảng lý.
Anh nén cười, ghé mắt nhìn cô: “Chán rồi à?”
Chu Điệp bĩu môi: “Cơ thể mỏi nhừ, em đi kiểm tra công việc còn chẳng còn sức.”
Anh thử nước, bỏ muối tắm, thấy cô còn ôm gối cảnh giác, bật cười: “Không làm, chỉ tắm cho em thôi.”
Cô nhìn anh thật sự không có ý định đi ra, nghĩ ngợi một chút, rồi buông lỏng, đưa tay cho anh, quay lưng lại để mặc anh giúp.
Dù sao, cũng chẳng phải lần đầu.
Dưới dòng nước nóng, bàn tay anh ấn lên vai gáy đang mỏi của cô.
Chu Điệp bất chợt nhớ tới đám cưới hôm nay cũng khá thú vị, cô dâu chú rể yêu nhau từ thuở thiếu thời, nên có nhiều tiết mục hồi tưởng kỷ niệm thanh xuân.
Cô đột hứng hỏi: “Hạ Tây Thừa, hồi học cấp 3, anh có từng viết thư tình chưa?”
Anh vuốt mớ tóc ướt dính trên vai cô, giọng nhạt nhẽo: “Rồi.”
Cô ngạc nhiên: “Anh cũng viết thư tình ư?”
“Sao lại không? Viết thư tình có gì khó đâu.”
“Không phải, ý em là… em không nghĩ anh từng theo đuổi ai.” Chu Điệp có chút lạ lẫm, lại hỏi, “Vậy anh viết những gì?”
“Em tò mò thế, chẳng lẽ chưa từng nhận thư tình?”
“Có một, hai lần…”
Thời đi học, Chu Điệp luôn là đóa hoa cao ngạo khó chạm, ai cũng nghĩ cô đẹp nhưng chẳng dám lại gần.
Cô cố nhớ lại: “Nhưng em cũng chẳng chắc đó có tính là thư tình không nữa. Có một tờ ghi ‘tan học đừng về’, chắc là muốn tìm em gây chuyện.”
“……”
“Còn một phong thư thì đúng là giấy màu hồng. Nhưng bên trong chỉ có một dòng tiếng Anh, lại còn in chứ không phải viết tay.” Cô nói, “‘là butterflies in my stomach.’”
Hạ Tây Thừa khẽ dịch: “Là cảm giác rung động, như có cả ngàn con bướm bay loạn trong bụng.”
Nguyên văn “bướm trong dạ dày”, nghe khó hiểu, nhưng thực ra là tiếng lóng, giống như “tim đập rộn ràng”, để chỉ cảm giác yêu thích.
Chu Điệp nghe vậy liền gật đầu: “Đúng vậy, nhưng lúc đó em chưa học đến, không biết là tỏ tình.”
Anh trầm giọng: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó, tờ giấy ấy bị em kẹp đại vào sách, chẳng biết mất ở đâu rồi.” Cô thành thật, “Thời học sinh em rất yên ắng. Nói xa rồi… chẳng phải đang hỏi anh sao?”
Hạ Tây Thừa cầm bông tắm lướt qua bả vai cô: “Thời học sinh của anh rất ồn ào sao?”
Uống rượu rồi, lời cũng nhiều hơn.
Chu Điệp ngả người lên thành bồn, chỉnh lại: “Không phải ồn ào, mà là oanh liệt. Em thật ra còn thấy ghen tị.”
Cô nhớ trong tờ báo tường học sinh từng có một chuyên mục nhỏ, đăng cả truyện cười và đôi ba lời thổ lộ.
Trong đó có một câu từng nổi tiếng, được truyền nhau đọc đi đọc lại.
Si mê Hạ Tây Thừa giống như si mê một buổi Chủ nhật đầy giông bão, tôi chỉ muốn khoảnh khắc ngắn ngủi khi trật tự sụp đổ.
Chỉ vì chàng trai ấy quá rực rỡ—
Cầm cờ dẫn đầu trong đại hội thể thao, khom lưng nhảy cao giành quán quân, còn chiếm trọn trang bìa tạp chí thanh xuân… Anh giống như một tàn lửa mãnh liệt, dễ dàng thiêu cháy cả vùng hoang mạc nhàm chán.
Thật ra, ấn tượng ban đầu của Chu Điệp về Hạ Tây Thừa cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nói ra thì hơi khó mở miệng, nhưng lúc đó cô lại nghe lũ con trai lắm chuyện truyền tai nhau rằng anh thuận tay trái, nửa đêm còn… dùng tay trái để tự giải quyết.
Dù rằng, sau hơn hai năm kết hôn, cô mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.
“Bạn cùng bàn của em từng mua quyển Dòng Thời Gian, chính là tạp chí tuổi trẻ mà anh làm bìa đó. Cô ấy cho em mượn.”
Chu Điệp nhớ lại chuyện cũ, khẽ mím môi đầy khó chịu.
Hạ Tây Thừa xoay người cô lại: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì mẹ em lục cặp, phát hiện ra.” Cô đưa tay chỉ vào mặt anh, làm động tác cắt ngang, “Mẹ em cấm đọc tiểu thuyết ngôn tình, thế là xé toạc hình của anh ra.”
“……”
Chu Điệp nấc khẽ một tiếng, men say còn sót lại: “Em phải dùng tiền tiêu vặt bồi thường bạn cùng bàn một cuốn mới. Nhưng chỉ vì nhìn anh, em bị phạt đứng hai tiếng đồng hồ, không cho vào nhà… ngoài sân thì muỗi đốt chi chít, còn bị cấm dùng điện thoại cả tuần.”
“Em đâu phải vì xem anh nên bị phạt.” Hạ Tây Thừa đưa tay xoa đầu cô, giọng như dỗ dành, “Mẹ vợ thật nghiêm khắc. Tội nghiệp bé con.”
Chu Điệp cụp mắt: “—Còn một lần nữa, có đàn em đưa thư tình cho anh.”
“Lần nào? Anh mấy ngày là lại có người đưa thư tình rồi.”
Hạ Tây Thừa vốn chẳng phải kiểu “bạch nguyệt quang” hoàn hảo trong mắt mọi người. Tính tình anh không hề dịu dàng, thành tích học tập cũng chẳng đứng đầu, chỉ nhờ vào cá tính bất cần, dáng vẻ xa cách lạnh lùng mà khiến không ít cô gái say mê.
Cô bổ sung chi tiết: “Chính lần ở hành lang đó, cô ấy viết tay hẳn ba tờ giấy.”
“……”
Chuyện đó anh quả thật có chút ấn tượng.
Người viết thư tình thì nhiều, nhưng viết như làm luận văn thì hiếm có.
Những năm cấp hai, cấp ba, Hạ Tây Thừa đọc thư tình đến hoa cả mắt. Ban đầu còn muốn tôn trọng lòng người, nhưng gặp phải mấy bài văn dài lê thê, anh chỉ thấy tối sầm hai mắt.
Vốn đã không kiên nhẫn, đọc được một nửa thì quên mất đang đọc đến đâu, càng thêm tuyệt vọng.
Lần đó đúng là như thế.
Cô bé kia viết hẳn ba trang, chữ thì nhỏ li ti, chen chúc kín cả giấy.
Chu Điệp còn tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh anh nhận và đọc thư. Đến lúc đi, cô nhìn thấy rõ ràng anh đọc được nửa chừng, khẽ buông một câu chửi thề.
Bờ môi nóng hổi của anh cọ nhẹ lên mi mắt cô: “Anh chửi cái gì cơ?”
Hàng mi cô run khẽ, buồn ngủ lắp bắp thuật lại: “Anh… anh nói: Viết cái mẹ gì mà nhảm nhí thế.”
“……”
Thái dương Hạ Tây Thừa giật giật, chậm một nhịp mới kịp lấy tay bịt miệng cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tây Thừa chính là người đã dạy vợ mình câu chửi thề đầu tiên trong đời [đẩy kính].
Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã