Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Chương 36: Chọn cái nào đẹp
Hẹn hò
Năm tư đại học, kỳ thi tiếng Anh chuyên ngành cấp 8 diễn ra vào cuối tháng Ba. Chính sách thay đổi, vài trường cho phép sinh viên không chuyên cũng được đăng ký.
Chu Điệp đăng ký thử sức, dạo này hễ rảnh là lại đặt lịch ở thư viện.
Gió xuân tươi tắn, hoàng hôn nghiêng nhẹ rải xuống mặt bàn bên góc cửa sổ.
Tối qua, Hạ Tây Thừa vừa về Nam Cảng tham dự tiệc du thuyền của bạn, men rượu và nhạc điện tử vẫn còn váng vất trong đầu, giờ này vẫn đang ngủ bù. May mà người thưa, quản lý không đuổi anh về.
Nắng chiều hắt tới, anh vừa khẽ tỉnh.
Điều hòa trong thư viện mát lạnh, nhưng Hạ Tây Thừa lại thấy ấm. Lúc ngồi dậy mới phát hiện sau lưng mình đang phủ một chiếc áo khoác nỉ của cô gái nào đó.
Vốn dĩ Chu Điệp không muốn anh theo tới thư viện, cô biết rõ anh chẳng chịu học hành.
Từ nhỏ đến lớn, cái dáng vẻ lười nhác ấy có khác gì.
Nhưng Hạ Tây Thừa nghĩ, cuối tuần không đi cùng cô, còn ngày thường cô lại bận thực tập, vậy còn thời gian nào nữa?
Mấy hôm trước anh gửi một loạt sticker mèo con nũng nịu, bám riết không buông, cuối cùng cũng đổi được một câu: “Được.”
Nói ra thì, chiêu này anh còn học từ chính đàn em của Chu Điệp.
Hôm nọ thấy cô bé kia nhờ Chu Điệp giúp chuyện gì đó, ban đầu bị từ chối khéo, nhưng bên kia cứ gửi một đống mèo con ngoan ngoãn, thế là Chu Điệp đành xiêu lòng.
Hạ Tây Thừa phát hiện ra quy luật ấy.
Hiệu nghiệm thật.
Cô chỉ thích ăn mềm chứ không ăn cứng.
Chu Điệp ngồi bên cạnh, không hay biết anh đã tỉnh. Đầu bút đỏ chống dưới cằm, đôi mắt nghiêm túc rà soát nốt đề mô phỏng cuối.
Có cô kề bên, bảo sao dễ ngủ thế.
Hạ Tây Thừa nằm bò trên bàn, ngắm một bên gương mặt cô.
Tự hỏi có phải mình vẫn đang mơ.
Tay nhanh hơn não, vươn qua khẽ chọc một cái.
Mềm mềm.
Không nhịn được, anh còn nhéo nhéo.
Chu Điệp quay đầu nhìn anh, chẳng tỏ vẻ gì, chỉ viết cạnh bài thi: Đợi năm phút.
Anh gật đầu, gỡ áo khoác cô xuống để một bên, đầu lại tựa lên mu bàn tay cô.
Đôi mắt còn ngái ngủ, cả người ngập trong ánh hoàng hôn cam đỏ.
Mái tóc đen nhuốm sắc hạt dẻ, khiến dáng vẻ vốn đã lười nhác càng thêm ấm áp.
Chu Điệp hơi ngẩn người.
Nhớ lần trước dưới ký túc, lúc ôm cô, anh cứ cọ cọ vào hõm cổ.
Cô còn trêu bảo: “Anh thích cọ người ta ghê, y như Golden ấy.”
Hạ Tây Thừa liền được nước lấn tới, kề tai cô hỏi:
“Sao? Chỉ cọ bạn gái thôi cũng không được à?”
“… Được.”
Quả thật, như người ta nói:
Kiểu con trai như Hạ Tây Thừa, nhìn một cái đã biết, thường gửi icon động vật, hay gọi con gái là ‘bé’, vừa thích chưng diện lại ham chơi. Cho nên dù hai người mới yêu chưa lâu, những hành động quấn quýt ấy, với Chu Điệp cũng xem là bình thường.
Cô để yên bàn tay bị anh đè, lại quay đầu tiếp tục đọc nốt bài đọc hiểu.
Ra khỏi thư viện thì vừa khéo giờ cơm tối.
Từ khi quen nhau, số lần họ ăn riêng càng ngày càng nhiều.
Chu Điệp chưa biết nhiều về anh, ban đầu còn ngạc nhiên:
“Thịt xông khói, bông cải xanh cũng không ăn?”
Hạ Tây Thừa gật đầu.
Mà đó là lúc món đã dọn ra bàn, cô mới phát hiện.
Chu Điệp âm thầm đếm lại, nhíu mày:
“Anh kén ăn quá đấy.”
Anh chống cằm, thản nhiên:
“Không ăn đủ thứ mà cao thế này.”
Cô lầm bầm, gắp một đũa:
“Thử một miếng xem?”
“Không ăn.”
Anh nói xong, thấy cô chĩa đũa vào đĩa tía tô:
“Cái đó càng không, anh dị ứng.”
Bữa tối cuối cùng cũng xảy ra chút chuyện nhỏ.
Chu Điệp sơ ý làm đổ canh, ướt áo Hạ Tây Thừa.
Trong nhà vệ sinh trung tâm thương mại sấy khô rồi, nhưng mùi dầu mỡ vẫn bám.
Không mặc được.
“Tầng bốn có cửa hàng đồ nam, em đi mua cho anh cái nhé.”
Cô vừa nói, tay đã bị nhét điện thoại.
Hạ Tây Thừa đọc mật khẩu thanh toán, còn bóp bóp má cô:
“Ở đây đồ đắt lắm đấy, chọn cái nào đẹp vào.”
Trung tâm này chỉ toàn thương hiệu tầm trung trở lên.
Chu Điệp vẫn nhớ kỹ lời dặn của anh: “phải đẹp”, nên cô bước vào một cửa tiệm rực rỡ sắc màu nhất. Chọn quần áo cho nam giới… vốn chẳng dễ, huống chi lần gần nhất cô mua đồ cũng chỉ là cho cậu em trai đang học trung học, mà chuyện đó đã từ mấy năm trước.
Cô lóng ngóng giơ tay ra, ước chừng dáng vóc của người đối diện cao hơn mình gần cả cái đầu, rồi đoán:
“Chắc cũng phải một mét chín.”
Dù sao thì hồi học cấp ba, đồng phục của anh đã mặc đến cỡ XXXL, bây giờ dường như còn cao thêm nữa.
Nhân viên lấy xuống một chiếc áo polo:
Cô nhìn vài giây, rồi hỏi:
“Có màu khác không? Anh ấy hợp với phong cách rực rỡ một chút.”
“Là mua cho con trai à? Hiếm à nha, ha ha ha…”
Chu Điệp đã nhanh tay chọn được một chiếc sơ mi in họa tiết hoa vàng kiểu nghỉ mát biển đảo, vừa gật đầu vừa đáp:
“Ừ, anh ấy đúng là kiểu hiếm thấy đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trong kho nháp vẫn còn mấy chương nữa, nhưng cứ để mãi chưa chỉnh lý xong
Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã