Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Chương 34: Welcome
Suốt một tuần liền mưa rơi không dứt, thoắt cái đã sang tiết Tiểu mãn.
Chỉ còn một tháng nữa là học sinh bắt đầu nghỉ hè – cũng chính là mùa du lịch sôi động nhất ở các khách sạn ven biển.
Gần đây, Hợp Lạc có cải cách mới: tận dụng bãi biển vốn chưa mở cửa, dựng thêm khu lặn ngắm san hô.
Khách sạn lấy biển làm chủ đề, đã khai thác thủy cung, đài ngắm sao, phòng spa, còn có biệt thự trên mặt nước, cùng các trò giải trí như chèo sup trên biển.
Giám đốc bộ phận Marketing vừa nghỉ sinh, nên dạo này một mình Chu Điệp gánh vác gần như hết thảy, lại còn tranh thủ ôn tập để mấy tháng nữa thi lấy chứng chỉ ngoại ngữ, chuẩn bị hồ sơ nhập học cho năm tới.
Bận đến mức chẳng thở nổi.
Vừa trở về văn phòng ăn trưa, cô thuận tay mở điện thoại.
Tin nhắn mới nhất của Hạ Tây Thừa vẫn là mấy bài báo giật tít lạ lùng:
Đừng để chồng ở nhà một mình,Mười điều cấm kỵ trong hôn nhân,Những thói quen đang lặng lẽ hủy hoại cuộc hôn nhân của bạn
Chu Điệp chỉ đáp lại bằng một dấu chấm “” coi như đã đọc.
Đời sống vợ chồng tất nhiên chẳng thể tránh khỏi va chạm, nhưng cô đã học được cách dung hòa.
Ví như, Hạ Tây Thừa cố tình ăn mất que kem vị nho xanh mà cô dành cho ngày nghỉ, thì cô sẽ lén giấu đi gói tôm chiên vị mù tạt mà anh thích trong phòng sách.
Lướt tiếp xuống, mở khung chat với mẹ ruột.
Những ngày này bị Hạ Tây Thừa “quấy nhiễu”, không chỉ riêng mình Chu Điệp.
Từ lần anh lục trong bếp phát hiện gói thuốc “Bổ Dương Nguyên” mà mẹ vợ đưa, thì từ phòng sách, hầm rượu cho đến phòng ngủ, Chu Điệp cứ thế mà bị anh “ăn sạch” thêm mấy lượt.
Để rồi hôm sau, Hạ Tây Thừa liền đi tìm bà thông gia giải quyết “hậu quả”.
Trước tiên, anh quấn lấy mẹ vợ than thở: “Con không muốn có con sớm, nếu có con rồi, vợ con sẽ chẳng còn thời gian dành cho con nữa.”
Chưa đủ, anh lại thấy mẹ vợ quá rảnh rỗi, thế là bày trò “đảo ngược càn khôn” – lần lượt giới thiệu cho bà những ông bác đã nghỉ hưu quen biết.
Mẹ Chu Điệp mấy hôm nay than trời kêu khổ:
Sao nó ngày nào cũng sang nhà mẹ ăn ké thế? Hôm qua dẫn theo ông bí thư tỉnh đã nghỉ hưu! Hôm nay lại đổi thành giáo sư nông học gì đó…
Mẹ đã nói không thích, mẹ đâu có thiếu bạn! Hiệu thuốc của mẹ còn bận túi bụi, giờ mẹ cũng chẳng giục hai đứa sinh con nữa mà!
Con mau đến mang chồng con đi đi! Dắt nó đi ngay cho mẹ!!!
Đọc đến đây, Chu Điệp suýt bật cười thành tiếng.
Cô lật sang lịch nhắc việc, tranh thủ sắp xếp thời gian để đáp lại lời mời của Từ Mang Lộ.
Buổi tối, từ khách sạn trở về, Chu Điệp thay bộ váy ngắn gợi cảm hợp với không khí đêm.
Cô gọi xe đến trước cửa quán WELCOME.
Cả con phố này đều là quán bar, thành phố về đêm vừa lên màn. Quả cầu disco bắt đầu xoay, nhạc DJ đúng phong cách Hạ Tây Thừa thích.
Khách cuối tuần đến sớm, chưa đầy mười giờ, khung cảnh đã nóng rực.
Bởi tối nay mời được DJ nổi tiếng trong giới – Sư Nguyệt, còn có biệt danh “nữ thần gợi cảm sàn nhảy”, khiến bao người đổ về.
Số lần Chu Điệp tới bar không quá ba, lại đều là chỗ này. Cô vốn không quen lối, vừa bước vào đã thấy lạc lõng.
Quán của Hạ Tây Thừa lại thuộc top mười bar náo nhiệt nhất Nam Cảng, nhân viên PR và MC đều thuộc hàng nhan sắc. Quán rộng, bàn ghế kín hết, khách khứa đông nghịt.
Cửa còn có bảo vệ kiểm tra chứng minh thư người xếp hàng.
Phó quản lý Lão Thiệu tinh mắt nhận ra, vội dẫn cô đi lối riêng, tránh đám đông ở sàn nhảy và hành lang bàn VIP.
“Vương Ký vừa đến, đang chơi với DJ trên sàn, hai người hẹn nhau à?” Lão Thiệu cười, “Đã giữ cho cô bàn VIP, ngay hàng đầu bên cạnh.”
Trong tiếng nhạc điện tử chấn động, quả cầu ánh sáng khổng lồ hắt xuống sắc xanh u tối xen đỏ thẫm, loang loáng trên thân gấu bông khổng lồ. Sàn nhảy người người lắc lư, tay vung loạn, đá lạnh va vào thành ly leng keng.
MC đổi nhạc, mới còn đang chơi trò nắm tay, thoắt cái cả nhóm đã ôm hôn cuồng nhiệt.
Không khí hừng hực, nhịp trống sôi sục.
Ánh sáng chớp loá khiến mắt Chu Điệp hoa lên, cô che một bên tai, gắng hỏi:
“Anh ấy đâu?”
Lão Thiệu cười đáp: “Từ lúc cô bước vào, ông chủ đã đứng trên lầu ngắm rồi.”
“……”
Khói khô bốc lên từ góc tối, làm nhòe ranh giới bàn ghế và đám đông.
Chu Điệp cố lắm mới nghe rõ, theo bản năng ngẩng đầu. Tiếng nhạc nhanh, xen tiếng ly va chạm và tiếng cười la hét.
Tầm mắt chập chờn trong ánh đèn rực rỡ.
Trong ánh sáng đan xen, Hạ Tây Thừa đứng đó, một thân vest ánh kim, sơ-mi trắng, quần tây xám, không cà vạt, cúc áo trước mở đến ba chiếc, để lộ xương quai xanh trắng lạnh.
Anh lười nhác dựa vào lan can, cổ tay nâng ly rượu lắc nhẹ, dòng champagne ánh vàng sóng sánh.
Đôi mắt hoa đào dài cong, hờ hững quét xuống phía cô, khêu gợi đến nỗi tim đập rối loạn. Trong không gian này, anh đích thực mang dáng vẻ một công tử ăn chơi phóng túng.
Trên lầu không mở bàn, cũng chẳng có khách. Không đèn laser loạn màu, như có một ranh giới tách biệt hẳn với tầng dưới ồn ào.
Chu Điệp bước lên, thấy Hạ Tây Thừa vẫn tựa lan can uống rượu.
Nhưng anh đã xoay người, ánh mắt thẳng hướng về cô. Đầu khẽ nghiêng, ra hiệu cô lại gần. Nét cười phảng phất nơi khóe môi, gương mặt ẩn trong sáng tối nhập nhèm, sẵn một vẻ ngạo nghễ bẩm sinh.
Khó mà đoán nổi trong đầu anh đang nghĩ gì.
Chu Điệp nín thở, nheo mắt nhìn chằm chằm anh mấy giây.
Cô bước tới gần, thẳng tay kéo sợi dây chuyền bạc to bản trên cổ anh, thì thầm:
“Lần đầu thấy cái này, hóa ra cũng chẳng nặng lắm.”
Hạ Tây Thừa như bị động tác ấy lôi xuống, nửa thân trên cao lớn liền cúi sáp lại, cánh tay cầm ly rượu thuận thế ôm chặt lấy eo cô.
Chưa kịp nói một câu, nụ hôn nóng bỏng, khó lòng nhẫn nhịn, đã rơi xuống giữa chân mày và chóp mũi.
Hương nước hoa mới thoang thoảng trên người anh, thanh mát mùi nhài, lại vương chút nồng cay của khói thuốc.
Hơi thở phả ra, thu về đều lạnh buốt.
Đến khi đầu lưỡi luồn tới, Chu Điệp mới giật mình nhận ra, trong miệng anh còn ngậm một viên đá lạnh.
Chẳng những thế, chiếc ly anh cầm áp vào lưng trần mát rượi của cô, khiến cô chỉ còn biết theo bản năng mà rúc sát về phía anh.
Ngón tay anh đã men theo đường cong mảnh mai từ eo xuống hông, trượt tới bắp đùi, khàn giọng lẩm bẩm: “Váy… ngắn quá.”
Đi dọc hành lang lan can tầng hai, thế này dễ lộ mất.
Chu Điệp mím đôi môi còn lạnh tê:
“Quà Mang Lộ tặng, hôm nay mới mặc lần đầu.”
Hạ Tây Thừa đặt ly rượu xuống, cởi áo khoác. Hai người chênh lệch vóc dáng quá lớn, bộ vest ôm gọn dáng anh khi khoác lên vai cô lại vừa vặn che kín viền váy ngắn.
Anh khẽ chạm vào mái tóc mai, ngón tay day nhẹ gương mặt trắng ngần của cô, thong thả tính sổ:
“Đến đây mà chẳng nói với anh một tiếng.”
Chu Điệp ngẩng mặt, cằm tựa vào ngực anh, nửa đùa nửa thật:
“Anh có định vị điện thoại của em, bàn làm việc ở văn phòng ngày nào em chẳng cắm sạc camera cho anh. Không nói… thì anh cũng bắt gặp em thôi.”
Nói ra, nghe có chút khác thường.
Trước kia anh còn viện cớ khoảng cách xa để che giấu sự chiếm hữu cùng thói quen “giám sát” ấy. Nhưng nay cô đã về Nam Cảng gần một năm, lại vẫn lẳng lặng chấp nhận.
Chu Điệp biết rõ anh có cái tật này, song chưa từng chê anh kỳ lạ.
Giống như cô cũng sớm biết biệt danh “Bàn Bàn” của anh vốn bắt nguồn từ chữ “Kỳ lân”, chứ chẳng phải kiểu làm bộ tủi thân rằng “Mẹ thấy anh tướng mạo bình thường nên đặt tên vậy”.
Hạ Tây Thừa ôm eo nhỏ của cô, bị vạch trần vẫn thản nhiên, chỉ đánh trống lảng:
“Túi xách em đâu?”
“Lão Thiệu để ở bàn rồi.” Chu Điệp ngó xuống sàn nhảy dưới tầng, khói khô cuồn cuộn trắng xóa, chau mày, “Em muốn tìm Mang Lộ, cô ấy nói đến sớm hơn em.”
“Không ở bàn sao?”
“Không thấy.” Cô tò mò hỏi: “Tối nay mình chơi gì? Em thấy người ta toàn xúc xắc, đánh bài, chơi nắm tay.”
Anh hơi nhướn mày:
“Chúng ta cũng chơi mấy trò đó.”
Cô nghiêm túc:
“Em chẳng biết luật, có dễ học không? Thua có phải uống rượu không?”
Ngón tay anh lướt từ cần cổ mảnh mai xuống, khẽ vuốt tóc cô, cười:
“Yên tâm, em thua, anh uống thay.”
…
Hạ Tây Thừa để cô xuống trước, còn mình đi chào khách trong phòng thương vụ, hạng khách quý, mức tối thiểu đã cả triệu.
Chu Điệp cầm điện thoại anh, định gọi cho Từ Mang Lộ. Vừa đi qua hành lang, cô bắt gặp một đôi quen mặt đang hôn nhau. Nhìn kỹ, đúng là Từ Mang Lộ và Tần Ương.
Cô dừng chân quan sát vài giây, rồi bị Mang Lộ phát hiện.
Cô bạn đưa ngón trỏ ra hiệu “suỵt”, Chu Điệp mới giật mình quay lưng, luống cuống bước đi.
Trở về bàn VIP, nhân viên phục vụ đã dọn ra một hàng cocktail miệng ly rực lửa, cùng vài chai Louis XIII và Hennessy.
Mang Lộ vừa ngồi xuống thì Chu Điệp đang mở nắp chai.
Tuy ít đến bar, động tác bật nắp lại vô cùng thành thạo. Cô kẹp chặt cổ chai trong hổ khẩu, khéo léo gõ vào cạnh bàn, “tách” một tiếng, nắp bật tung.
Mấy chai champagne còn sùi trào bọt trắng.
Mang Lộ ngả người ngồi xuống, bật cười:
“Bảo mà, đi với Hạ Tây Thừa cậu cũng bị cạu ta làm hư rồi. Lần trước uống với mọi người, cậu ta cũng mở y chang em đó.”
Chu Điệp ngậm ngón tay dính rượu, nhàn nhạt nói:
“Vì tớ dạy anh ấy mà.”
Trước đây, khi thực tập luân chuyển ở khách sạn, cô từng làm cả năm ở bộ phận ẩm thực.
Đừng nói bia, champagne, ngay cả nút bần rượu vang cũng có thể mở bằng đủ kiểu.
Mang Lộ tròn mắt:
“Thật hay giả thế?”
“Thật. Anh ấy biết gì mấy trò này. Ở nhà, mở bia toàn dùng cách khác ngớ ngẩn hơn nhiều.”
“Cách gì?”
“Anh ấy lấy đây để bật.” Chu Điệp chỉ xuống bụng mình, “Trong khi tớ có phải cơ bụng đâu.”
“Trời ạ, cái anh chàng này, cả ngày chỉ nghĩ cách dụ dỗ cậu thôi.”
Mang Lộ cười lăn.
Thấy Vương Ký và Tần Ương từ xa đi tới, cô ấy bèn ghé sát tai Chu Điệp, hạ giọng:
“À… chuyện giữa tớ và anh ta không phải yêu đương gì đâu, cậu đừng hiểu lầm.”
Chu Điệp điềm tĩnh gật:
“Nhưng bây giờ hai người thường đi cùng nhau. Cẩn thận kẻo quan hệ thành khó xử.”
“Cho nên cậu phải giữ kín nhé, chỉ mình cậu biết bọn tớ bắt đầu dây dưa. Chừng nào chưa công khai, thì chẳng có gì thay đổi cả.” Mang Lộ nâng ly uống cạn, “Có sao đâu.”
Chu Điệp thấp giọng:
“Dù gì cậu cũng là minh tinh có mấy triệu fan, sao lại đi ôm hôn trong… nhà vệ sinh quán bar.”
“……”
Nhạc đổi tiết tấu, sàn nhảy bên cạnh hoàn toàn bùng nổ. Một hàng “beer girls” giơ cao biển đèn hình quân bích đen, người ta còn tung cả tiền.
Chỉ có dãy bàn trước mặt họ vẫn giữ được chút yên tĩnh.
Hạ Tây Thừa xong việc, đến lúc họ đang xoay chai chơi thì mới quay lại. Cánh tay khoác ngang eo Chu Điệp, ngang nhiên đẩy cô nép vào.
Mang Lộ bị chen ra, tức tối càu nhàu:
“Không thể ngồi với Vương Ký được chắc?”
“Không thể.”
Anh lần lượt uống sạch sáu ly phạt vốn đặt trước mặt Chu Điệp, sau đó chỉ thẳng cả dãy người, giọng ngang ngược:
“Vừa rồi ai bắt nạt vợ tôi? Ra đây chơi với tôi nào.”
Ba người còn lại đồng loạt giơ ngón giữa về phía anh.
Chu Điệp vội nắm tay anh kéo xuống, cười xoa dịu:
“Giờ bọn mình đổi sang chơi xoay chai đi.”
Ở bar đêm, Hạ Tây Thừa vốn quen thuộc luật chơi, bất kể đổi chai nặng nhẹ ra sao, chỉ cần anh muốn ai bị phạt thì miệng chai chắc chắn sẽ chĩa ngay về phía người đó.
Mấy vòng qua đi, Vương Ký và Từ Mang Lộ là hai kẻ phải uống nhiều nhất, cũng chịu nhiều trò k*ch th*ch nhất.
Đến vòng cuối, Tần Ương chuyển miệng chai dừng lại trước mặt Vương Ký.
Tần Ương nghĩ ngợi rồi nói:
“Cậu nói một câu mà cậu luôn muốn nói nhưng chưa từng dám thốt ra.”
Từ Mang Lộ bĩu môi:
“Dễ thế, lời lãi cho anh ta quá!”
Vương Ký cười nhếch môi:
“Dễ? Thế thì tôi nói thẳng nhé.”
“Ờ, nói đi, xem anh phun ra được cái gì.”
Vương Ký vỗ bàn, mắt quét sang cô ấy:
“Cô bị bệnh à? Đã ở với lão Tần từ lâu sao không chịu nói rõ?”
Không khí bỗng lặng ngắt.
Ai nấy đều nín thở.
Từ Mang Lộ trợn mắt nhìn Chu Điệp, cho rằng chính cô lắm mồm, lập tức bắn trả:
“Anh thì hay ho gì! Biết rõ Hạ Tây Thừa thích thầm cô ấy bao năm mà cũng giấu tiệt không nói!”
Chu Điệp cảm giác bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình bỗng siết chặt.
Cô định lên tiếng giải thích thì nghe Hạ Tây Thừa bật cười lạnh, khẽ đá vào chân bàn, rồi nhìn chằm chằm Vương Ký:
“Lần trước cậu với Tần Ương đi coi thoát y, tôi có nói gì không?”
Vương Ký xấu hổ gãi mặt, còn chưa kịp phản bác thì Từ Mang Lộ đã vội chen ngang, quay sang chất vấn Tần Ương:
“Anh đi với hắn coi thoát y bao giờ vậy hả?”
“Đầu tháng. Tôi đâu biết sau mười một giờ chỗ đó lại có cái trò này.” Tần Ương mặt không biến sắc, chỉ lạnh nhạt nhìn Hạ Tây Thừa:
“Cậu mà còn bới móc, tôi nghỉ làm phù rể cho cậu đấy.”
Lúc này chai lại xoay đến Chu Điệp.
Vốn đang chống cằm hóng hớt mấy màn bóc phốt của đám bạn, nghe vậy cô nghiêng đầu nhìn Hạ Tây Thừa, cười híp mắt:
“Phù rể gì cơ? Anh sắp cưới vợ mới rồi hả?”
Một bí mật, lôi ra thêm hàng loạt bí mật khác.
Hạ Tây Thừa đưa tay che mặt cô, xoay lại. Anh khẽ thở dài, chỉ thẳng kẻ gây chuyện – Từ Mang Lộ rồi bảo nhân viên phục vụ bên cạnh:
“Sau này cô ta đến bar, tính tiền thẳng tay cho tôi.”
Từ Mang Lộ suýt phun rượu, đặt mạnh chai xuống bàn, gào lên:
“Anh dám! Còn có công bằng nữa không?… Tôi chúc anh sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật vui vẻ—”
Một giây trước còn ầm ĩ cãi vã.
Giây sau, cô ấy đã đột ngột hát trọn vẹn bài chúc mừng sinh nhật.
Chu Điệp cười ngặt nghẽo, ngả vào lòng người đàn ông bên cạnh.
Kết thúc trò chơi là màn bất ngờ: nhân viên đẩy chiếc bánh kem đã chuẩn bị sẵn ra, cả bọn cùng hát mừng sinh nhật Hạ Tây Thừa.
DJ cũng nhận lệnh sớm từ bà chủ quán.
Trong năm phút thổi nến và ước nguyện, quán vang lên một bản nhạc chậm rãi, da diết:
“Chúng ta mập mờ mà thấu hiểu, lại trốn tránh mà đối diện, tham lam mà lo lắng, đau đớn mà si tình, chẳng thể dứt khoát…
Thầm yêu giống như vỏ ốc càng mang càng nặng…
Ngày Tiểu Mãn – chính là sinh nhật Hạ Tây Thừa.
Cũng là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của họ.
—
Hạ Tây Thừa rất coi trọng những dịp như vậy.
Bởi anh luôn có cảm giác về nghi thức, chỉ là không nói ra.
Nếu hôm nay sau nửa đêm mà Chu Điệp vẫn quên, anh chắc chắn sẽ vin vào đó để mặc cả với cô đủ điều ngang ngược.
Đáng tiếc, cô lại nhớ.
Về đến nhà, Hạ Tây Thừa kéo tay cô, hỏi rốt cuộc cô biết anh thích mình từ khi nào. Trong mắt anh, Chu Điệp thực sự rất ngốc nghếch ở chuyện tình cảm.
Chu Điệp đưa anh vào thư phòng, lấy từ giá sách xuống cuốn Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh:
“Anh đã biết hết rồi, vậy cho em hỏi lại, từ bao giờ anh bắt đầu thích em?”
Anh ngồi dựa cạnh bàn, mân mê ngón tay cô, ánh mắt cụp xuống:
“Không nhớ.”
Cô chui tọt vào giữa đôi chân dài anh để trêu:
“Không nhớ? Thế mà còn tỏ tình với em, sao có thể không biết mình thích em từ khi nào chứ?”
“Làm gì có chuyện tình cảm lại phân rõ ràng từng mốc thời gian như làm báo cáo phân tích chứ?”
Chu Điệp suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Em thì phân rõ được. Khi em nghĩ đến chuyện… nếu lỡ ly hôn rồi làm sao mới có thể tiếp tục ở bên anh, thì lúc ấy em đã nhận ra mình thích anh rồi.”
Hạ Tây Thừa suýt nữa bị vẻ nghiêm túc ấy của cô đánh gục.
“Anh thì khác. Anh gặp em rất sớm, lần đầu ở tiệm thuốc nhà em, sau này ở trường học, chả hiểu sao luôn vô tình chú ý đến em.” Bàn tay anh ôm lấy thắt lưng cô, đôi mày kiếm khẽ nhướn, “Anh không kìm nổi ánh mắt mình cứ nhìn theo em, đến lúc nhận ra thì anh đã bắt đầu viết thư tình cho em rồi.”
Chu Điệp chớp mắt, thử đoán:
“Những lá thư đó… chẳng lẽ là cái tài khoản ‘Butterflies in my stomach’ kia?”
Môi anh mím chặt, bỗng tức tối cắn lấy ngón tay cô:
“Không chỉ mỗi cái đó. Nhưng em thì chẳng nhớ nổi lá nào hết.”
“……”
“Mẹ anh lúc nào cũng bảo anh sẽ giống bố, lăng nhăng đa tình. Nhưng cả đời này, từ nhỏ đến giờ, anh chỉ thích duy nhất một cô gái.” Ánh mắt anh rũ xuống, giọng trầm hẳn, “Anh biết cô ấy không thích mình, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ nhìn ai khác.”
Chính vì chưa từng được người mình yêu thừa nhận, nên anh mới luôn khao khát có được một tình yêu rõ ràng, chắc chắn. Dù nhiều năm không được đáp lại, anh vẫn chẳng bao giờ buông tay.
Mí mắt Chu Điệp ửng đỏ, một nỗi áy náy khó diễn tả dâng lên:
“Vậy… anh vẫn còn muốn cưới em không?”
“Dĩ nhiên muốn. Em còn nợ anh một lễ cưới.” Hạ Tây Thừa nói như lẽ hiển nhiên, rồi nắm lấy ngón tay áp út của cô, “Chiếc nhẫn này có nghĩa là: Chu Tiểu Mãn, anh sẽ mãi mãi yêu em, hết lần này đến lần khác.”
…
Chiều ngày nghỉ, Chu Điệp ngồi trong thư phòng, mở máy tính đăng ký kỳ thi TOEFL cuối tháng.
Cô tuy tốt nghiệp trường danh tiếng, còn thi qua hẳn cấp 8, nhưng đã rời môi trường học tập năm năm rồi, lại chưa từng đi du học. Nghĩ đến cuộc sống nửa năm nữa nơi đất khách, trong lòng vẫn thấp thỏm.
Cô đặc biệt hỏi thử chồng – người từng học bốn năm ở nước ngoài. Kết quả chỉ nhận được câu trả lời tỉnh bơ: “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Giờ nhớ lại thì chuyện thú vị nhất là hồi đó giáo sư bị một gã vô gia cư đánh, nên nghỉ dạy cả tuần.”
“……”
Thôi thì nước Mỹ chắc cũng không giống Pháp.
Rảnh rỗi, hai vợ chồng cùng nhau lái xe ra ngoài hóng gió.
Xe dừng bên con đường rợp bóng cây chuông vàng.
Hạ Tây Thừa vắt tay trên cửa xe, tháo kính râm, cười:
“Em bảo muốn thử xe anh, hóa ra là lái tới trường Cửu Trung?”
“Ừ, chỗ này gần rạp phim em định đi xem bộ phim anh đầu tư.” Chu Điệp vừa giải thích vừa tắt máy, “Nhưng đã tới rồi, thì ghé vào xem thử cũng được.”
Nói xong, cô bước xuống xe, còn để quên cả điện thoại. Mặc áo thun trắng với quần jeans, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, bóng dáng mảnh mai thanh thoát chìm trong vòm cây xanh mát.
Hạ Tây Thừa khoan thai theo sau, nhìn cô nhăn mày đứng trước cổng trường đã khóa.
Anh ghé sát tai cô, trêu chọc:
“Có người muốn về lại trường xưa, nhưng quên mất mấy hôm trước đã nghỉ hè.”
Chu Điệp bĩu môi cầu cứu:
“Anh có cách vào đúng không?”
“Sao em chắc thế?”
“Anh trước kia toàn đi học muộn, trốn về sớm, bị thầy cô nhắc nhở bao nhiêu lần rồi.” Cô hồn nhiên nói, “Chắc chắn có đường riêng khỏi phiền đến bác bảo vệ.”
Anh bật cười, gõ nhẹ lên trán cô:
“Em tưởng giờ vẫn là lớp trưởng chắc?”
“Không phải.” Cô chun mũi.
Anh nắm tay cô, dẫn đi dọc bức tường quanh trường, vừa đi vừa trò chuyện:
“Trường Cửu Trung mười năm rồi mà chẳng thay đổi gì.”
“Có thay đổi chứ, lần trước Mang Lộ bảo xây thêm cả thư viện hoành tráng. Mà sân vận động cũng sửa bao nhiêu lần rồi.”
“Chắc sắp kỷ niệm thành lập trường?”
“Đúng, tháng Chín mình lại về thôi. Nhưng chắc là em với tư cách ‘cựu sinh viên xuất sắc’, còn anh thì chưa chắc đâu, vì đã bỏ dở du học.”
“Chu Tiểu Mãn.”
“Hửm?”
“Anh sẽ về cùng em, với tư cách ‘gia quyến của cựu sinh viên xuất sắc’. Không thì anh tài trợ cho trường cái nhà ăn.” Anh nói rồi hôn chụt lên má cô.
Cô lắc đầu phản đối.
Anh ép đầu cô gật.
Đùa giỡn một lúc, họ dừng lại ở bức tường thấp phía sau núi.
Chu Điệp cảnh giác nhìn quanh:
“Có camera không đấy?”
“Trường Cửu Trung keo kiệt thế này, nghỉ hè thì camera nào mà bật.” Anh chỉ vào vai mình, “Lên đi, bà xã.”
Với chiều cao và dáng người của Hạ Tây Thừa, leo tường chẳng thành vấn đề. Nhưng Chu Điệp thì lóng ngóng hơn nhiều.
Khổ sở leo được lên, cô liếc xuống, lo lắng hỏi:
“Hạ Tây Thừa, dưới kia có rắn không?”
Anh nhịn cười, leo lên ngồi cạnh, giơ lon nước ngọt vừa mua ở cổng trường, bật nắp “xèo” một cái, rồi cụng với cô:
“Nào, cạn ly. Ai mà ngờ mười năm sau vẫn được cùng bạn Chu Điệp trèo tường vào trường.”
Những giọt nước mát lạnh đọng trên lon, bọt khí sủi trắng xóa.
Chu Điệp nhấp môi, đung đưa đôi chân lơ lửng, khẽ cười:
“Thì ra khi ấy anh nhìn thấy chính là ngôi trường như thế này, phong cảnh thật đẹp.”
Gió nóng hổi, ve kêu râm ran, hương hoa nhài thoảng trong ly nước.
Hạ Tây Thừa gỡ chiếc lá dính trên tóc cô, tay áo sơ mi xắn cao, đường nét cơ bắp thấp thoáng.
Anh chống tay, nhìn cô mà thở dài:
“Ngày đó anh cũng chẳng để tâm cảnh vật đâu, chỉ lo… nghịch thôi.”
“Em cho anh xem cái này.” Chu Điệp đặt lon nước xuống, lấy ra mảnh giấy từ túi quần, “Đây là danh sách đăng ký đồng phục lớp 12.”
Dòng cuối cùng, lặp lại hai chữ “Hạ Tây Thừa”.
“Em vừa tìm thấy mấy hôm trước, không phải em quên anh hoàn toàn đâu.”
Năm mười bảy tuổi, khi Hạ Tây Thừa rời trường, Chu Điệp vẫn quen tay viết tên anh thêm vào danh sách lớp. Có lẽ khi ấy, ngay cả cô cũng không nhận ra mình đã xao động trước một chàng trai.
Hạ Tây Thừa cúi nhìn, cười khẽ:
“Em đừng miễn cưỡng an ủi anh.”
“Không phải an ủi đâu.”
Người ta ai chẳng bị hấp dẫn bởi những điều đẹp đẽ, nhiệt huyết. Cô cũng không ngoại lệ.
Họ ngồi trên tường, để gió phả vào mặt, để nụ hôn dài trôi qua.
Hạ Tây Thừa nhảy xuống trước, đi vài bước trong đám cỏ:
“Không có rắn đâu, xuống đi.”
Chu Điệp uống nốt ngụm nước, dặn:
“Anh đứng gần chút, lỡ em nhảy hụt.”
Anh mở rộng vòng tay, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Cô phóng xuống, gọn gàng ngã vào lồng ngực anh.
Chu Điệp ôm chặt anh, kề má khẽ hỏi:
“Hạ Tây Thừa, anh có nghe thấy ve kêu không?”
Chúng đang hát: “Lại một mùa hè nữa, chào mừng trở lại.”
Hết
Cảm ơn vì đã đọcLễ Dã
5/8/2025
Lời tác giả
Vậy là chính văn đã kết thúc! Dù phần bản thảo có chút trục trặc, may mà vẫn kịp hoàn thành trong kỳ nghỉ hè.
Có thể sẽ có một hai đoạn ngoại truyện, kể về đôi vợ chồng nhỏ hồi năm tư đại học đã “ngọt ngào ra sao”.
Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã