Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Chương 21: Chẳng phải thuốc trị liệt dương sao
150@-
Sáng mùng Một Tết, Chu Điệp ngủ nướng đến tận 9 giờ. Trong lúc cô còn đang cuộn mình trong chăn, mẹ cô đã gọi xuống ăn sáng mấy lần. Chu Điệp thay bộ đồ ở nhà, cô lững thững ra bàn ăn: “Chúc mẹ năm mới vui vẻ!”
Mẹ cô đang ngồi trước bàn video call với Chu Dật Hành. Cậu con trai không lớn lên bên mẹ, ngôn ngữ ký hiệu vụng về, tình cảm mẹ con cũng chẳng bao giờ thân thiết bằng tình chị em.
Bà xoay camera về phía Chu Điệp.
Chu Điệp vừa húp cháo vừa liếc mắt nhìn màn hình, mái tóc rối bù, quầng thâm rõ mồn một: “Tiếng game to thế, mắt đã hơn 8 độ rồi còn dí sát mặt vào máy tính thế kia.”
Chu Dật Hành tắt giao diện game, bỗng trở nên lắm lời: “Ở nhà sao chị lúc nào cũng xuề xoà thế? Áo ngủ sờn cả ra rồi còn mặc. Anh rể không có ở đây là chị bỏ luôn hình tượng à?”
“Ở bên anh ấy chị cũng thế này thôi.”
“Vậy à?” Cậu trêu chọc, “Em chụp màn hình gửi cho anh rồi, khỏi cảm ơn. Đền đáp công ơn anh chị thối lì xì khủng cho em tối qua đấy.”
Chu Điệp suýt sặc: “Em rảnh quá không có gì làm hả?”
“Có rảnh bằng chị? Nhìn chị lại tròn hơn mấy cân rồi ấy, chắc anh rể gửi ảnh cho em toàn phải photoshop hết đúng không?”
Cô nghiến răng: “Do gọi video khuôn mặt bị phóng đại thôi!”
Cuộc trò chuyện kết thúc khi bố cô gọi Dật Hành ra phòng khách chào họ hàng.
Chu Điệp cũng ăn xong bữa sáng.
Cô vừa ngước mắt thấy nụ cười mãn nguyện vẫn còn in trên môi mẹ, dường như bà rất thích cảnh hai chị em cãi vã nhau. Chu Điệp lên tiếng: “Năm sau gọi em ấy về ăn Tết đi mẹ?”
[Không cần đâu. Bà dì kia trong nhà lại bàn ra tán vào với họ hàng. Dật Hành khó khăn lắm mới hòa đồng được với mấy anh em họ bên đó.]
Mẹ cô ra hiệu, giọng đầy cảm thán.
[May mà ngày xưa Dật Hành ở lại đó. Bố sẽ không bạc đãi con trai. Tính nó lại hoạt bát, sôi nổi hơn con, không để mình chịu thiệt đâu.]
Chu Điệp nhớ lại vẻ mặt xu nịnh của Dật Hành khi nhận tiền lì xì tối qua, cũng đồng tình: “Đúng thật, nó mặt dày lắm.”
[Không cần con dọn bát. Sao còn thong thả thế? Tối nay không phải đến nhà chồng ăn cơm à?]
“Tối mới đi mà, có gì phải vội.”
Mẹ cô: [Mấy năm nay đây là năm hiếm hoi con được nghỉ phép về quê ăn Tết, phải đi sớm chút, đừng để nhà chồng chờ. Nhà người ta gia thế lớn, tất nhiên nhiều phép tắc.]
[À, mang quà về theo nhé. Mấy túi lớn này là thuốc Bắc thượng hạng. Đừng nhầm túi màu đen này đấy, có thời gian thì con sắc cho Tây Thừa uống.]
Bận rộn cả buổi sáng.
Lúc Chu Điệp chuẩn bị đi, mẹ cô nhét vào tay cô đủ thứ lớn nhỏ.
Cô nghi ngờ nhìn túi màu đen, lôi ra hai gói nhỏ: “Ba kích, dâm dương hoắc… Thuốc chữa liệt dương đây mà? Mẹ, Hạ Tây Thừa làm gì mẹ phật ý à? Mấy hôm trước anh ấy mới mua áo khoác mới cho mẹ mừng năm mới mà.”
Bốp!
Mẹ cô vỗ một cái vào vai cô, tay kia vội bịt miệng cô lại: [Đừng có học lỏm được chút kiến thức ở hiệu thuốc hồi nhỏ mà nói bậy nói bạ! Mẹ chỉ cho ít thôi, cái này bổ thận tráng dương, có lợi cho sinh đẻ.]
“…”
Mẹ cô suy đi tính lại, trong số họ hàng, mấy đứa bằng tuổi Chu Điệp kết hôn đều có tin vui, riêng hai vợ chồng cô vẫn chưa thấy động tĩnh.
Bà đã cùng Chu Điệp đi kiểm tra sức khỏe, xem ra vấn đề chỉ có thể nằm ở Hạ Tây Thừa.
[Đừng nói với nó đây là cái gì, sợ thằng bé tự ái. Con cũng vậy, có gì không nói với mẹ, ngại à? Tây Thừa cao lớn khỏe mạnh thế, cái gì chứ bệnh này chữa được hết.]
Chu Điệp thực sự bất lực.
“Hai đứa con đều khỏe mạnh, không có con là vì tạm thời chưa muốn. Sao mẹ vừa thúc con kết hôn sớm vẫn chưa đủ, giờ lại nhất định bắt con phải sinh con?” Giọng cô đầy mệt mỏi, “Con không thể nào cái gì cũng nghe theo mẹ được.”
[Nghe theo mẹ là ý gì? Sinh con nối dõi là nghĩa vụ của mỗi người phụ nữ. Con đã có gia đình, không sinh con sẽ bị nhà chồng coi thường.]
“Mẹ chồng con còn chẳng có thời gian rảnh để quan tâm chuyện này. Với lại nếu sinh đẻ trở thành nghĩa vụ, vậy chẳng phải con thành cái máy đẻ rồi?”
Mẹ cô nhíu mày: [Con học nhiều, mẹ nói không lại con. Nhưng mẹ chính là vì sinh ra con và Dật Hành, mới cảm thấy cuộc đời có hy vọng. Có con của riêng mình, xây dựng một gia đình hạnh phúc là điều rất tuyệt vời.]
“Ngay cả khi đã ly hôn với bố.” Chu Điệp mím môi, “Những năm tháng một mình nuôi con, mẹ đã chịu nhiều khổ cực, vậy cũng gọi là hạnh phúc ạ?”
[Ừ! Mẹ chỉ là lấy nhầm người, nhưng con và em trai là báu vật ngàn vàng cũng không đổi được.]
Mẹ cô ra hiệu xong, mở cửa nhìn ra hành lang: [Lạ thật, hôm nay Tây Thừa không đến đón à? Con tự lái xe về à?]
“Không ạ. Chắc tối qua anh ấy thức khuya, giờ vẫn còn ngủ nướng.”
Chu Điệp vô tư nói xấu chồng.
Vừa bước ra khỏi cổng khu nhà định bắt taxi, cô bỗng thấy chiếc xe xe thể thao của anh đậu ngay ven đường.
Kính xe hạ xuống, cổ tay thon gọn của người đàn ông thò ra từ mép cửa sổ, vẫy nhẹ. Trong gương chiếu hậu, Hạ Tây Thừa và cô nhìn thấy nhau từ xa, ánh mắt đen sâu, hàng mi khẽ rủ.
Dưới mắt anh phủ một quầng thâm nhạt, xem ra thật sự không ngủ ngon.
Chu Điệp xách túi đồ chạy đến, leo lên ghế phụ: “Đợi lâu chưa? Sao không gọi cho em?”
“Định gọi đây.” Anh đang ngậm kẹo, giọng hơi đục, ngắn gọn, “Sao mang nhiều thứ thế?”
“Mẹ em bảo mang theo thuốc Bắc cho Tổng giám đốc Hạ, bổ khí huyết…”
Cô kịp ngừng lời, lại liếc nhìn chiếc túi đen trong góc.
Thôi, về nhà lập tức cất nó vào tủ bếp ít dùng đến.
Nếu để Hạ Tây Thừa biết đó là thứ gì, chắc anh sẽ hành hạ cô đến chết.
Chu Điệp nghe lời mẹ, đến nhà Hạ Mạn từ rất sớm. Khi hỏi Hạ Tây Thừa có điều gì kiêng kỵ, anh chỉ nói anh cũng lâu rồi không về nhà.
Cô sửng sốt: “Tối qua ăn cơm tất niên không phải ở nhà sao?”
Hạ Tây Thừa quay mặt đi: “Ăn ở nhà bà nội.”
Ngôi nhà này chỉ có Hạ Mạn, Hạ Tây Diệu và bố dượng Mạnh Vĩ Trạch. Bữa tối do cô giúp việc chưa nghỉ Tết chuẩn bị, bà đỡ lấy những món quà Tết họ mang theo.
Biệt thự có lắp thang máy, cùng với hầm rượu và phòng chiếu phim dưới tầng hầm tổng cộng 6 tầng. Bước vào phòng khách, có thể thấy một lò sưởi khổng lồ và các đồ cổ gốm sứ hoa lam xếp đặt trong hốc tường.
Cả ngôi nhà và những bộ sưu tập này đều đã có tuổi.
Còn một chiếc xe đạp leo núi tuổi teen, ngang nhiên đậu chắn ngang lối đi từ phòng khách đến nhà ăn.
Mạnh Vĩ Trạch ra tiếp đón hai vợ chồng: “Chú bảo Tây Diệu xuống, nó vẫn đang chơi game trên đó, mẹ nó lên đánh nó rồi.”
Chu Điệp liếc nhìn Hạ Tây Thừa – người không có ý định lên tiếng, đành cười gượng: “…ha ha.”
Chẳng mấy chốc, tiếng ghế “rầm” vang lên từ trên lầu.
Tiếp theo, Hạ Mạn bước xuống trong đôi dép lê, phía sau là Hạ Tây Diệu không mấy hảo hứng. Cậu thiếu niên năm nay mới học lớp 10 mà đã gần một mét tám.
Nữ Chủ tịch Hạ ở nhà vẫn nghiêm khắc như thường lệ: “Mẹ nói lần cuối, lần sau đến giờ cơm mà không xuống, mẹ đập nát cái phòng máy tính của con đấy.”
Hạ Tây Diệu nhìn thấy mấy người đang đứng trong phòng khách, cổ họng đỏ ửng vì tức giận bỗng duỗi thẳng hơn một chút.
Trên bàn ăn rất yên tĩnh.
Chu Điệp vốn tưởng nhà họ có quy tắc “ăn không nói” nào đó.
Cho đến khi Mạnh Vĩ Trạch lên tiếng mời trước, đưa đĩa cua hoàng đế đã cắt sẵn đến bên cô: “Tiểu Điệp ăn nhiều vào, đừng khách sáo, cứ như ở nhà ấy.”
Chu Điệp: “Vâng, cảm ơn chú Mạnh.”
“Tây Diệu cũng vậy, đừng có kén ăn nữa.” Mạnh Vĩ Trạch nói, “Lần trước bác sĩ Phùng nói thế nào? Con còn muốn cao nữa không, nhìn anh trai con cao bao nhiêu kìa.”
“Con cũng cao mà, con mới 15 tuổi thôi.”
Hạ Tây Diệu gắp miếng sườn ông gắp cho bỏ vào bát mẹ đẻ. Hạ Mạn liếc cậu một cái, nhưng không gắp miếng sườn đó ra.
Chu Điệp cuối cùng cũng hiểu sự kỳ lạ trên bàn ăn đến từ đâu.
Không ai thèm để ý đến Hạ Tây Thừa.
Ngay cả khi nhắc đến anh, cũng giống như đang nhắc đến đứa con nhà họ hàng. Trên bàn có trứng cá tuyết – thứ Hạ Tây Thừa không thích ăn, có tía tô – thứ anh ăn vào sẽ dị ứng.
Ba người trong nhà này rất hòa hợp, anh lại giống như kẻ thừa thãi.
Bản thân cô và em trai ruột đang học đại học chỉ chênh nhau 6 tuổi, ít nhất có thể giao tiếp.
Nhưng Hạ Tây Diệu và Hạ Tây Thừa cùng mẹ khác cha, tuổi tác chênh lệch lớn hơn, Hạ Tây Diệu cũng hướng nội hơn, rõ ràng không giống trường hợp nhà cô.
Ở nhà kia, Chu Dật Hành cũng như vậy sao?
Chu Điệp lặng lẽ cúi đầu, đẩy bát canh chưa uống hết về phía Hạ Tây Thừa: “Ông xã ơi.”
“…”
Đôi đũa ngọc trong tay Hạ Tây Thừa chạm nhẹ vào mép bát, anh nhìn cô như nhìn thấy ma.
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, Chu Điệp gượng ép nói hết câu: “Giúp em… múc canh.”
Hàng mi anh khẽ rủ, nhìn vành tai đỏ ửng của cô, nửa cười nửa không: “Được.”
Lúc này Hạ Mạn mới nhìn sang, chỉ vào món canh bên cạnh: “Uống món này đi, có cho thêm mấy vị thuốc Bắc mẹ con gửi.”
“Ừ, mùa đông uống vào ấm bụng lắm.” Chu Điệp lại nhìn sang Hạ Tây Thừa, “Anh cũng uống nhiều vào, mấy hôm trước còn hơi ho.”
Hạ Mạn nghe vậy, ngón tay lặng lẽ xoay bàn ăn, đẩy tô canh đó về phía giữa hai người.
Ăn cơm xong, vì lịch sự, họ không lập tức rời đi.
Hạ Mạn chơi gôn trên bãi cỏ trước cửa, Hạ Tây Diệu bị bắt đi cùng. Mạnh Vĩ Trạch ở nhà mời họ dùng tráng miệng.
“Chú cứ bận việc của chú.” Hạ Tây Thừa không ở lại phòng khách, “Cháu dẫn Chu Điệp đi tham quan phòng cháu.”
“Được. À này Tây Thừa, khóa số phòng cháu đã đổi rồi.” Mạnh Vĩ Trạch ngượng ngùng, “Lần trước bóng rổ của Tây Diệu hỏng, định mượn quả bóng cũ của cháu chơi trong sân, không tìm thấy chìa khóa nên…”
Hạ Tây Diệu hơi kiêu ngạo, đang học cấp ba, tính khí như lửa. Hạ Tây Thừa ít khi thèm để ý đến cậu, trong nhà chỉ Hạ Mạn kìm được cậu.
Hạ Tây Thừa thờ ơ đáp, nắm tay Chu Điệp vào thang máy.
Phòng ngủ của Hạ Tây Diệu và Hạ Mạn đều ở tầng hai.
Nhưng phòng anh ở tầng ba, là căn phòng cuối hành lang, trông khá lạnh lẽo.
Chu Điệp tựa vào lan can ngắm trần nhà cao và bố cục, theo anh vào phòng. Cửa đóng đã lâu, có mùi cũ kỹ.
Từ bàn làm việc đến giá treo quần áo, vì quá nhiều đồ nên trông chật chội.
Biệt thự rất rộng, dưới phòng khách áo khoác và chai nước uống dở của Hạ Tây Diệu vứt khắp nơi… còn toàn bộ đồ đạc của Hạ Tây Thừa bị nén trong không gian này.
Cô nhìn bức tường ảnh: “Hạ Tây Thừa.”
Không ai đáp.
“Hạ Tây Thừa! Hạ Tây Thừa?”
“Hử?” Anh quay đầu từ ban công, “Em gọi anh à?”
Chu Điệp nghi ngờ anh giả vờ: “Ừ, anh không nghe thấy à?”
“Em gọi tên anh, anh chưa kịp phản ứng.” Hạ Tây Thừa nghịch khối rubik, lười biếng nói, “Anh đang quen với cách gọi ‘ông xã ơi’ hơn.”
“…”
Chu Điệp giấu tay sau lưng, bí mật véo mình qua áo len, cố thoát khỏi cảm giác xấu hổ: “Anh đừng quá đáng.”
Hạ Tây Thừa bước đến trước mặt cô, bóng người bao trùm lấy cô. Không chạm, nhưng toàn thân chiếm lĩnh.
Đuôi mắt cong lên, mùi hương hồ ly tinh quyến rũ quá nặng.
Anh cúi thấp, chậm rãi hỏi: “Sao thế bà xã? Không phải bà xã gọi ông xã à?”
Tầm nhìn Chu Điệp bỗng tối sầm, nhìn nụ cười mê hoặc của anh, cô không nhịn được đẩy mặt anh đi, bắt anh nhìn tường.
“Đây là ảnh anh hồi nhỏ à?” Cô gượng gạo đổi đề tài, “Hóa ra anh không phải làm người mẫu tạp chí từ cấp ba, anh làm người mẫu nhí từ nhỏ ư?”
Hạ Tây Thừa thật sự thích làm ngầu, thời trai trẻ thích mặt lạnh, chụp ảnh không cười. So với bây giờ, ngỗ nghịch phóng túng hơn nhiều.
Anh buông mắt: “Em tưởng đây là ảnh mẫu?”
“Không phải à? Nhìn chụp rất chuyên nghiệp, là thợ ảnh nào chụp vậy?”
“Bố anh chụp.”
“Bố anh là nhiếp ảnh gia à?”
Hạ Tây Thừa lắc đầu: “Không, ông ấy tên Cận Hiến.”
Chu Điệp thấy tên này hơi quen: “Là người nổi tiếng à?”
“Một đạo diễn hạng ba, từng đoạt giải Kim Mã nhờ quay một bộ phim nghệ thuật khiêu dâm.”
Anh nói tên phim, cô cuối cùng cũng có chút ấn tượng. Dù chưa xem, nhưng nhiều năm trước từng nghe quảng cáo bộ phim này.
Chu Điệp cảm thán: “Bố anh thật xuất sắc.”
“Ông ấy là kẻ khốn nạn. Đừng vì thành công sự nghiệp của đàn ông mà có ảo tưởng về đạo đức của họ. Trước khi học cấp hai, anh toàn nói bố anh chết rồi.” Hạ Tây Thừa ngồi lên bàn, chân dài co lại, “Vì mẹ anh luôn nói với anh như vậy.”
Câu chuyện thực ra rất đơn giản.
Trước khi cưới Hạ Mạn, Cận Hiến là đạo diễn trắng tay, ông ta ngoại tình khi Hạ Tây Thừa 7 tuổi. Biết vợ không dễ chơi, ông ta sớm cuốn tiền chạy ra nước ngoài.
Lúc đó Hợp Lan đang trong giai đoạn khủng hoảng, Hạ Mạn bận tối mắt, Hạ lão gia tức đến đổ bệnh nặng vì kẻ vong ân.
Vài năm sau, Cận Hiến hết tiền, tìm được nhà tài trợ mới, về nước tiếp tục quay phim. Vài bộ phim ra đời, công chúng nhắc đến chuyện ngoại tình của ông, cũng chỉ xếp vào đạo đức riêng “nghệ sĩ đều thế”.
Hạ Tây Thừa gặp ông năm lớp tám.
Lúc đó có người muốn ký hợp đồng anh làm nghệ sĩ, Cận Hiến tìm thấy anh trong đám bé trai thử vai, không khách khí nói: “Tao là bố mày.”
Cận Hiến muốn Hạ Tây Thừa vào nghề diễn, nói có thể đưa anh đoạt giải, cho anh đóng chính, nói đây là bù đắp.
Hạ Tây Thừa không đồng ý, từ chối luôn người kia.
Nhưng Cận Hiến vẫn thường xuyên tìm anh, cho đến khi bị Hạ Mạn bắt gặp.
Hôm đó là sinh nhật một bạn trai trong lớp, toàn học sinh cấp hai, nhưng có đứa vào nghề sớm, ăn mặc chín chắn. Không biết ai mời cả vũ nữ bar về làm nóng không khí, đúng lúc gặp Hạ Mạn trong thang máy.
Trong mắt phụ huynh, quả thật ăn chơi quá đà.
Hạ Mạn tát Hạ Tây Thừa trước mặt nhiều người, mắng anh gần mực thì đen, giống đồ chết tiệt là bố anh.
…
Sự thờ ơ từ nhỏ, thiên vị em trai sau này đều có lý do.
Vì Hạ Mạn cho rằng cha nào con nấy.
Giấc mơ ảnh đế của Hạ Tây Thừa tan vỡ từ đó.
Anh chưa từng trách Hạ Mạn, vì biết bản thân cũng không đối tốt với bà.
Có lẽ là tâm lý nổi loạn và bướng bỉnh tuổi dậy thì, muốn mẹ đẻ quan tâm mình hơn.
Rõ biết bà không thích anh dính đến giới giải trí, nhưng anh lại cố làm người mẫu kiếm tiền. Biết bà ghét anh quanh quẩn với những kẻ không ra gì trong nghề, anh lại cố trở thành đứa chơi bời nhất, cái gì cũng làm ầm ĩ.
Sau khi tốt nghiệp đại học dù vẫn không vào giới giải trí, nhưng lại mở công ty truyền thông với bạn. Mấy năm nay lỗ lãi liên miên, lại hay la cà với những ngôi sao scandal đầy mình, nhìn quả thật rất vô công rồi nghề.
Đây là lần đầu Hạ Tây Thừa kể chuyện của mình.
Cũng là lần đầu Chu Điệp nghe: “Vậy sau đó… vị tiên sinh Cận kia không tìm anh nữa à?”
“Mấy năm trước ông ta bị phát hiện trốn thuế ở studio, bị cấm sóng rồi.” Hạ Tây Thừa thản nhiên, “Giờ chắc đang trốn ở thành phố nhỏ nào ở châu Âu, về nước phải đóng thuế đấy.”
“…”
“Mẹ anh thực ra không biết, bị ảnh hưởng bởi bà, anh vẫn luôn ghét kiểu người như bố mình.”
Hạ Tây Thừa kéo cô vào g*** h** ch*n, nhét khối rubik đã xếp vào tay cô, cúi người ôm lấy cô. Cánh tay siết chặt eo sau, mặt vùi vào hõm cổ trắng nõn của cô, lặng lẽ hít thở mùi hương của cô đến nửa phút.
Da thịt Chu Điệp nóng bừng vì hơi thở anh.
Cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
“Những kẻ phá hoại gia đình người khác… đáng chết hơn cả.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu, nguy rồi.
Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Sáng mùng Một Tết, Chu Điệp ngủ nướng đến tận 9 giờ. Trong lúc cô còn đang cuộn mình trong chăn, mẹ cô đã gọi xuống ăn sáng mấy lần. Chu Điệp thay bộ đồ ở nhà, cô lững thững ra bàn ăn: “Chúc mẹ năm mới vui vẻ!”
Mẹ cô đang ngồi trước bàn video call với Chu Dật Hành. Cậu con trai không lớn lên bên mẹ, ngôn ngữ ký hiệu vụng về, tình cảm mẹ con cũng chẳng bao giờ thân thiết bằng tình chị em.
Bà xoay camera về phía Chu Điệp.
Chu Điệp vừa húp cháo vừa liếc mắt nhìn màn hình, mái tóc rối bù, quầng thâm rõ mồn một: “Tiếng game to thế, mắt đã hơn 8 độ rồi còn dí sát mặt vào máy tính thế kia.”
Chu Dật Hành tắt giao diện game, bỗng trở nên lắm lời: “Ở nhà sao chị lúc nào cũng xuề xoà thế? Áo ngủ sờn cả ra rồi còn mặc. Anh rể không có ở đây là chị bỏ luôn hình tượng à?”
“Ở bên anh ấy chị cũng thế này thôi.”
“Vậy à?” Cậu trêu chọc, “Em chụp màn hình gửi cho anh rồi, khỏi cảm ơn. Đền đáp công ơn anh chị thối lì xì khủng cho em tối qua đấy.”
Chu Điệp suýt sặc: “Em rảnh quá không có gì làm hả?”
“Có rảnh bằng chị? Nhìn chị lại tròn hơn mấy cân rồi ấy, chắc anh rể gửi ảnh cho em toàn phải photoshop hết đúng không?”
Cô nghiến răng: “Do gọi video khuôn mặt bị phóng đại thôi!”
Cuộc trò chuyện kết thúc khi bố cô gọi Dật Hành ra phòng khách chào họ hàng.
Chu Điệp cũng ăn xong bữa sáng.
Cô vừa ngước mắt thấy nụ cười mãn nguyện vẫn còn in trên môi mẹ, dường như bà rất thích cảnh hai chị em cãi vã nhau. Chu Điệp lên tiếng: “Năm sau gọi em ấy về ăn Tết đi mẹ?”
[Không cần đâu. Bà dì kia trong nhà lại bàn ra tán vào với họ hàng. Dật Hành khó khăn lắm mới hòa đồng được với mấy anh em họ bên đó.]
Mẹ cô ra hiệu, giọng đầy cảm thán.
[May mà ngày xưa Dật Hành ở lại đó. Bố sẽ không bạc đãi con trai. Tính nó lại hoạt bát, sôi nổi hơn con, không để mình chịu thiệt đâu.]
Chu Điệp nhớ lại vẻ mặt xu nịnh của Dật Hành khi nhận tiền lì xì tối qua, cũng đồng tình: “Đúng thật, nó mặt dày lắm.”
[Không cần con dọn bát. Sao còn thong thả thế? Tối nay không phải đến nhà chồng ăn cơm à?]
“Tối mới đi mà, có gì phải vội.”
Mẹ cô: [Mấy năm nay đây là năm hiếm hoi con được nghỉ phép về quê ăn Tết, phải đi sớm chút, đừng để nhà chồng chờ. Nhà người ta gia thế lớn, tất nhiên nhiều phép tắc.]
[À, mang quà về theo nhé. Mấy túi lớn này là thuốc Bắc thượng hạng. Đừng nhầm túi màu đen này đấy, có thời gian thì con sắc cho Tây Thừa uống.]
Bận rộn cả buổi sáng.
Lúc Chu Điệp chuẩn bị đi, mẹ cô nhét vào tay cô đủ thứ lớn nhỏ.
Cô nghi ngờ nhìn túi màu đen, lôi ra hai gói nhỏ: “Ba kích, dâm dương hoắc… Thuốc chữa liệt dương đây mà? Mẹ, Hạ Tây Thừa làm gì mẹ phật ý à? Mấy hôm trước anh ấy mới mua áo khoác mới cho mẹ mừng năm mới mà.”
Bốp!
Mẹ cô vỗ một cái vào vai cô, tay kia vội bịt miệng cô lại: [Đừng có học lỏm được chút kiến thức ở hiệu thuốc hồi nhỏ mà nói bậy nói bạ! Mẹ chỉ cho ít thôi, cái này bổ thận tráng dương, có lợi cho sinh đẻ.]
“…”
Mẹ cô suy đi tính lại, trong số họ hàng, mấy đứa bằng tuổi Chu Điệp kết hôn đều có tin vui, riêng hai vợ chồng cô vẫn chưa thấy động tĩnh.
Bà đã cùng Chu Điệp đi kiểm tra sức khỏe, xem ra vấn đề chỉ có thể nằm ở Hạ Tây Thừa.
[Đừng nói với nó đây là cái gì, sợ thằng bé tự ái. Con cũng vậy, có gì không nói với mẹ, ngại à? Tây Thừa cao lớn khỏe mạnh thế, cái gì chứ bệnh này chữa được hết.]
Chu Điệp thực sự bất lực.
“Hai đứa con đều khỏe mạnh, không có con là vì tạm thời chưa muốn. Sao mẹ vừa thúc con kết hôn sớm vẫn chưa đủ, giờ lại nhất định bắt con phải sinh con?” Giọng cô đầy mệt mỏi, “Con không thể nào cái gì cũng nghe theo mẹ được.”
[Nghe theo mẹ là ý gì? Sinh con nối dõi là nghĩa vụ của mỗi người phụ nữ. Con đã có gia đình, không sinh con sẽ bị nhà chồng coi thường.]
“Mẹ chồng con còn chẳng có thời gian rảnh để quan tâm chuyện này. Với lại nếu sinh đẻ trở thành nghĩa vụ, vậy chẳng phải con thành cái máy đẻ rồi?”
Mẹ cô nhíu mày: [Con học nhiều, mẹ nói không lại con. Nhưng mẹ chính là vì sinh ra con và Dật Hành, mới cảm thấy cuộc đời có hy vọng. Có con của riêng mình, xây dựng một gia đình hạnh phúc là điều rất tuyệt vời.]
“Ngay cả khi đã ly hôn với bố.” Chu Điệp mím môi, “Những năm tháng một mình nuôi con, mẹ đã chịu nhiều khổ cực, vậy cũng gọi là hạnh phúc ạ?”
[Ừ! Mẹ chỉ là lấy nhầm người, nhưng con và em trai là báu vật ngàn vàng cũng không đổi được.]
Mẹ cô ra hiệu xong, mở cửa nhìn ra hành lang: [Lạ thật, hôm nay Tây Thừa không đến đón à? Con tự lái xe về à?]
“Không ạ. Chắc tối qua anh ấy thức khuya, giờ vẫn còn ngủ nướng.”
Chu Điệp vô tư nói xấu chồng.
Vừa bước ra khỏi cổng khu nhà định bắt taxi, cô bỗng thấy chiếc xe xe thể thao của anh đậu ngay ven đường.
Kính xe hạ xuống, cổ tay thon gọn của người đàn ông thò ra từ mép cửa sổ, vẫy nhẹ. Trong gương chiếu hậu, Hạ Tây Thừa và cô nhìn thấy nhau từ xa, ánh mắt đen sâu, hàng mi khẽ rủ.
Dưới mắt anh phủ một quầng thâm nhạt, xem ra thật sự không ngủ ngon.
Chu Điệp xách túi đồ chạy đến, leo lên ghế phụ: “Đợi lâu chưa? Sao không gọi cho em?”
“Định gọi đây.” Anh đang ngậm kẹo, giọng hơi đục, ngắn gọn, “Sao mang nhiều thứ thế?”
“Mẹ em bảo mang theo thuốc Bắc cho Tổng giám đốc Hạ, bổ khí huyết…”
Cô kịp ngừng lời, lại liếc nhìn chiếc túi đen trong góc.
Thôi, về nhà lập tức cất nó vào tủ bếp ít dùng đến.
Nếu để Hạ Tây Thừa biết đó là thứ gì, chắc anh sẽ hành hạ cô đến chết.
Chu Điệp nghe lời mẹ, đến nhà Hạ Mạn từ rất sớm. Khi hỏi Hạ Tây Thừa có điều gì kiêng kỵ, anh chỉ nói anh cũng lâu rồi không về nhà.
Cô sửng sốt: “Tối qua ăn cơm tất niên không phải ở nhà sao?”
Hạ Tây Thừa quay mặt đi: “Ăn ở nhà bà nội.”
Ngôi nhà này chỉ có Hạ Mạn, Hạ Tây Diệu và bố dượng Mạnh Vĩ Trạch. Bữa tối do cô giúp việc chưa nghỉ Tết chuẩn bị, bà đỡ lấy những món quà Tết họ mang theo.
Biệt thự có lắp thang máy, cùng với hầm rượu và phòng chiếu phim dưới tầng hầm tổng cộng 6 tầng. Bước vào phòng khách, có thể thấy một lò sưởi khổng lồ và các đồ cổ gốm sứ hoa lam xếp đặt trong hốc tường.
Cả ngôi nhà và những bộ sưu tập này đều đã có tuổi.
Còn một chiếc xe đạp leo núi tuổi teen, ngang nhiên đậu chắn ngang lối đi từ phòng khách đến nhà ăn.
Mạnh Vĩ Trạch ra tiếp đón hai vợ chồng: “Chú bảo Tây Diệu xuống, nó vẫn đang chơi game trên đó, mẹ nó lên đánh nó rồi.”
Chu Điệp liếc nhìn Hạ Tây Thừa – người không có ý định lên tiếng, đành cười gượng: “…ha ha.”
Chẳng mấy chốc, tiếng ghế “rầm” vang lên từ trên lầu.
Tiếp theo, Hạ Mạn bước xuống trong đôi dép lê, phía sau là Hạ Tây Diệu không mấy hảo hứng. Cậu thiếu niên năm nay mới học lớp 10 mà đã gần một mét tám.
Nữ Chủ tịch Hạ ở nhà vẫn nghiêm khắc như thường lệ: “Mẹ nói lần cuối, lần sau đến giờ cơm mà không xuống, mẹ đập nát cái phòng máy tính của con đấy.”
Hạ Tây Diệu nhìn thấy mấy người đang đứng trong phòng khách, cổ họng đỏ ửng vì tức giận bỗng duỗi thẳng hơn một chút.
Trên bàn ăn rất yên tĩnh.
Chu Điệp vốn tưởng nhà họ có quy tắc “ăn không nói” nào đó.
Cho đến khi Mạnh Vĩ Trạch lên tiếng mời trước, đưa đĩa cua hoàng đế đã cắt sẵn đến bên cô: “Tiểu Điệp ăn nhiều vào, đừng khách sáo, cứ như ở nhà ấy.”
Chu Điệp: “Vâng, cảm ơn chú Mạnh.”
“Tây Diệu cũng vậy, đừng có kén ăn nữa.” Mạnh Vĩ Trạch nói, “Lần trước bác sĩ Phùng nói thế nào? Con còn muốn cao nữa không, nhìn anh trai con cao bao nhiêu kìa.”
“Con cũng cao mà, con mới 15 tuổi thôi.”
Hạ Tây Diệu gắp miếng sườn ông gắp cho bỏ vào bát mẹ đẻ. Hạ Mạn liếc cậu một cái, nhưng không gắp miếng sườn đó ra.
Chu Điệp cuối cùng cũng hiểu sự kỳ lạ trên bàn ăn đến từ đâu.
Không ai thèm để ý đến Hạ Tây Thừa.
Ngay cả khi nhắc đến anh, cũng giống như đang nhắc đến đứa con nhà họ hàng. Trên bàn có trứng cá tuyết – thứ Hạ Tây Thừa không thích ăn, có tía tô – thứ anh ăn vào sẽ dị ứng.
Ba người trong nhà này rất hòa hợp, anh lại giống như kẻ thừa thãi.
Bản thân cô và em trai ruột đang học đại học chỉ chênh nhau 6 tuổi, ít nhất có thể giao tiếp.
Nhưng Hạ Tây Diệu và Hạ Tây Thừa cùng mẹ khác cha, tuổi tác chênh lệch lớn hơn, Hạ Tây Diệu cũng hướng nội hơn, rõ ràng không giống trường hợp nhà cô.
Ở nhà kia, Chu Dật Hành cũng như vậy sao?
Chu Điệp lặng lẽ cúi đầu, đẩy bát canh chưa uống hết về phía Hạ Tây Thừa: “Ông xã ơi.”
“…”
Đôi đũa ngọc trong tay Hạ Tây Thừa chạm nhẹ vào mép bát, anh nhìn cô như nhìn thấy ma.
Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, Chu Điệp gượng ép nói hết câu: “Giúp em… múc canh.”
Hàng mi anh khẽ rủ, nhìn vành tai đỏ ửng của cô, nửa cười nửa không: “Được.”
Lúc này Hạ Mạn mới nhìn sang, chỉ vào món canh bên cạnh: “Uống món này đi, có cho thêm mấy vị thuốc Bắc mẹ con gửi.”
“Ừ, mùa đông uống vào ấm bụng lắm.” Chu Điệp lại nhìn sang Hạ Tây Thừa, “Anh cũng uống nhiều vào, mấy hôm trước còn hơi ho.”
Hạ Mạn nghe vậy, ngón tay lặng lẽ xoay bàn ăn, đẩy tô canh đó về phía giữa hai người.
Ăn cơm xong, vì lịch sự, họ không lập tức rời đi.
Hạ Mạn chơi gôn trên bãi cỏ trước cửa, Hạ Tây Diệu bị bắt đi cùng. Mạnh Vĩ Trạch ở nhà mời họ dùng tráng miệng.
“Chú cứ bận việc của chú.” Hạ Tây Thừa không ở lại phòng khách, “Cháu dẫn Chu Điệp đi tham quan phòng cháu.”
“Được. À này Tây Thừa, khóa số phòng cháu đã đổi rồi.” Mạnh Vĩ Trạch ngượng ngùng, “Lần trước bóng rổ của Tây Diệu hỏng, định mượn quả bóng cũ của cháu chơi trong sân, không tìm thấy chìa khóa nên…”
Hạ Tây Diệu hơi kiêu ngạo, đang học cấp ba, tính khí như lửa. Hạ Tây Thừa ít khi thèm để ý đến cậu, trong nhà chỉ Hạ Mạn kìm được cậu.
Hạ Tây Thừa thờ ơ đáp, nắm tay Chu Điệp vào thang máy.
Phòng ngủ của Hạ Tây Diệu và Hạ Mạn đều ở tầng hai.
Nhưng phòng anh ở tầng ba, là căn phòng cuối hành lang, trông khá lạnh lẽo.
Chu Điệp tựa vào lan can ngắm trần nhà cao và bố cục, theo anh vào phòng. Cửa đóng đã lâu, có mùi cũ kỹ.
Từ bàn làm việc đến giá treo quần áo, vì quá nhiều đồ nên trông chật chội.
Biệt thự rất rộng, dưới phòng khách áo khoác và chai nước uống dở của Hạ Tây Diệu vứt khắp nơi… còn toàn bộ đồ đạc của Hạ Tây Thừa bị nén trong không gian này.
Cô nhìn bức tường ảnh: “Hạ Tây Thừa.”
Không ai đáp.
“Hạ Tây Thừa! Hạ Tây Thừa?”
“Hử?” Anh quay đầu từ ban công, “Em gọi anh à?”
Chu Điệp nghi ngờ anh giả vờ: “Ừ, anh không nghe thấy à?”
“Em gọi tên anh, anh chưa kịp phản ứng.” Hạ Tây Thừa nghịch khối rubik, lười biếng nói, “Anh đang quen với cách gọi ‘ông xã ơi’ hơn.”
“…”
Chu Điệp giấu tay sau lưng, bí mật véo mình qua áo len, cố thoát khỏi cảm giác xấu hổ: “Anh đừng quá đáng.”
Hạ Tây Thừa bước đến trước mặt cô, bóng người bao trùm lấy cô. Không chạm, nhưng toàn thân chiếm lĩnh.
Đuôi mắt cong lên, mùi hương hồ ly tinh quyến rũ quá nặng.
Anh cúi thấp, chậm rãi hỏi: “Sao thế bà xã? Không phải bà xã gọi ông xã à?”
Tầm nhìn Chu Điệp bỗng tối sầm, nhìn nụ cười mê hoặc của anh, cô không nhịn được đẩy mặt anh đi, bắt anh nhìn tường.
“Đây là ảnh anh hồi nhỏ à?” Cô gượng gạo đổi đề tài, “Hóa ra anh không phải làm người mẫu tạp chí từ cấp ba, anh làm người mẫu nhí từ nhỏ ư?”
Hạ Tây Thừa thật sự thích làm ngầu, thời trai trẻ thích mặt lạnh, chụp ảnh không cười. So với bây giờ, ngỗ nghịch phóng túng hơn nhiều.
Anh buông mắt: “Em tưởng đây là ảnh mẫu?”
“Không phải à? Nhìn chụp rất chuyên nghiệp, là thợ ảnh nào chụp vậy?”
“Bố anh chụp.”
“Bố anh là nhiếp ảnh gia à?”
Hạ Tây Thừa lắc đầu: “Không, ông ấy tên Cận Hiến.”
Chu Điệp thấy tên này hơi quen: “Là người nổi tiếng à?”
“Một đạo diễn hạng ba, từng đoạt giải Kim Mã nhờ quay một bộ phim nghệ thuật khiêu dâm.”
Anh nói tên phim, cô cuối cùng cũng có chút ấn tượng. Dù chưa xem, nhưng nhiều năm trước từng nghe quảng cáo bộ phim này.
Chu Điệp cảm thán: “Bố anh thật xuất sắc.”
“Ông ấy là kẻ khốn nạn. Đừng vì thành công sự nghiệp của đàn ông mà có ảo tưởng về đạo đức của họ. Trước khi học cấp hai, anh toàn nói bố anh chết rồi.” Hạ Tây Thừa ngồi lên bàn, chân dài co lại, “Vì mẹ anh luôn nói với anh như vậy.”
Câu chuyện thực ra rất đơn giản.
Trước khi cưới Hạ Mạn, Cận Hiến là đạo diễn trắng tay, ông ta ngoại tình khi Hạ Tây Thừa 7 tuổi. Biết vợ không dễ chơi, ông ta sớm cuốn tiền chạy ra nước ngoài.
Lúc đó Hợp Lan đang trong giai đoạn khủng hoảng, Hạ Mạn bận tối mắt, Hạ lão gia tức đến đổ bệnh nặng vì kẻ vong ân.
Vài năm sau, Cận Hiến hết tiền, tìm được nhà tài trợ mới, về nước tiếp tục quay phim. Vài bộ phim ra đời, công chúng nhắc đến chuyện ngoại tình của ông, cũng chỉ xếp vào đạo đức riêng “nghệ sĩ đều thế”.
Hạ Tây Thừa gặp ông năm lớp tám.
Lúc đó có người muốn ký hợp đồng anh làm nghệ sĩ, Cận Hiến tìm thấy anh trong đám bé trai thử vai, không khách khí nói: “Tao là bố mày.”
Cận Hiến muốn Hạ Tây Thừa vào nghề diễn, nói có thể đưa anh đoạt giải, cho anh đóng chính, nói đây là bù đắp.
Hạ Tây Thừa không đồng ý, từ chối luôn người kia.
Nhưng Cận Hiến vẫn thường xuyên tìm anh, cho đến khi bị Hạ Mạn bắt gặp.
Hôm đó là sinh nhật một bạn trai trong lớp, toàn học sinh cấp hai, nhưng có đứa vào nghề sớm, ăn mặc chín chắn. Không biết ai mời cả vũ nữ bar về làm nóng không khí, đúng lúc gặp Hạ Mạn trong thang máy.
Trong mắt phụ huynh, quả thật ăn chơi quá đà.
Hạ Mạn tát Hạ Tây Thừa trước mặt nhiều người, mắng anh gần mực thì đen, giống đồ chết tiệt là bố anh.
…
Sự thờ ơ từ nhỏ, thiên vị em trai sau này đều có lý do.
Vì Hạ Mạn cho rằng cha nào con nấy.
Giấc mơ ảnh đế của Hạ Tây Thừa tan vỡ từ đó.
Anh chưa từng trách Hạ Mạn, vì biết bản thân cũng không đối tốt với bà.
Có lẽ là tâm lý nổi loạn và bướng bỉnh tuổi dậy thì, muốn mẹ đẻ quan tâm mình hơn.
Rõ biết bà không thích anh dính đến giới giải trí, nhưng anh lại cố làm người mẫu kiếm tiền. Biết bà ghét anh quanh quẩn với những kẻ không ra gì trong nghề, anh lại cố trở thành đứa chơi bời nhất, cái gì cũng làm ầm ĩ.
Sau khi tốt nghiệp đại học dù vẫn không vào giới giải trí, nhưng lại mở công ty truyền thông với bạn. Mấy năm nay lỗ lãi liên miên, lại hay la cà với những ngôi sao scandal đầy mình, nhìn quả thật rất vô công rồi nghề.
Đây là lần đầu Hạ Tây Thừa kể chuyện của mình.
Cũng là lần đầu Chu Điệp nghe: “Vậy sau đó… vị tiên sinh Cận kia không tìm anh nữa à?”
“Mấy năm trước ông ta bị phát hiện trốn thuế ở studio, bị cấm sóng rồi.” Hạ Tây Thừa thản nhiên, “Giờ chắc đang trốn ở thành phố nhỏ nào ở châu Âu, về nước phải đóng thuế đấy.”
“…”
“Mẹ anh thực ra không biết, bị ảnh hưởng bởi bà, anh vẫn luôn ghét kiểu người như bố mình.”
Hạ Tây Thừa kéo cô vào g*** h** ch*n, nhét khối rubik đã xếp vào tay cô, cúi người ôm lấy cô. Cánh tay siết chặt eo sau, mặt vùi vào hõm cổ trắng nõn của cô, lặng lẽ hít thở mùi hương của cô đến nửa phút.
Da thịt Chu Điệp nóng bừng vì hơi thở anh.
Cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
“Những kẻ phá hoại gia đình người khác… đáng chết hơn cả.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu, nguy rồi.
Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Story
Chương 21: Chẳng phải thuốc trị liệt dương sao
10.0/10 từ 38 lượt.