Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Chương 394: Cái chết của thang quân
"Bệ hạ, vừa rồi chúng ta đang nói đến việc cho gọi tất cả quần thần tới hành cung gặp mặt." Một đại thần cao tuổi đáp lại.
"Đúng vậy, ừm, gọi tất cả mọi người tới, ta cần triệu kiến bọn họ." Hoàng đế nói.
Vương miện lẳng lặng nằm ở trên bàn sau lưng ông ta, ở bện cạnh là một con dấu.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Bóng đêm sâu thẳm.
Hoàng đế cuối cùng đã bàn xong việc, mấy tên đại thần cáo lui, cửa phòng Nghị sự đóng lại.
Hoàng đế đứng một mình trong phòng, lẳng lặng suy nghĩ mà không hay biết rằng trên chiếc bàn sau lưng ông ta, Thần niệm của Cố Thanh Sơn vừa nhẹ nhàng lướt qua. Chỉ một giây sau, con dấu bỗng nhiên không thấy đâu nữa, thay vào đó là bóng dáng của Cố Thanh Sơn.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh.
"Bất kì sự tồn tại nào nằm trong phạm vi Thần niệm của ngài, ngài đều có thể đổi vị trí với nó.”
Cố Thanh Sơn đứng ở trên bàn, vươn tay ra. Vương miện nhẹ nhàng bay lơ lửng trên không, rơi vào trong tay hắn. Một tay khác của hắn bắt lấy không khí, Địa kiếm được hắn nắm trong tay.
Một tay Cố Thanh Sơn nâng vương miện, một tay cầm kiếm, yên lặng đứng ở trên bàn. Hắn không phát ra bất kỳ động tĩnh nào, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn bóng lưng Hoàng đế.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Nhưng Hoàng đế vẫn không có bất kì phản ứng nào.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn khẽ biến đổi.
Mặc dù hắn đã che giấu đi một ít khí tức, nhưng đáng ra Hoàng đế không thể nào có biểu hiện như vậy được. Trên người ông ta tràn đầy uy thế mạnh mẽ của chức nghiệp giả cấp năm, nhưng lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Một cường giả, hẳn phải luôn cảm nhận được động tĩnh xung quanh, đây là cảnh giác cơ bản nhất.
Trong khi đó, Hoàng đế lại tựa như một người chẳng có chút kinh nghiệm chiến đấu nào.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ rục rịch, chợt nhớ tới một chuyện xảy ra trước kia.
Hải hoàng Lý Đông Nguyên bị hắn một kiếm đánh bay.
Hải Hoàng là Đại tướng của Hải quân Liên Bang, thực lực có thể sánh ngang với Hoàng đế Phục Hy. Vậy mà cả hai người bọn họ, một người ngay cả thực hư của chiêu kiếm còn không nhận ra được, một người có kẻ đứng ngay phía sau cũng chẳng hề biết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện này không hề liên quan gì đến tai hoạ của ngày tận thế.
Không có bất kỳ tai hoạ nào, lại có thể khiến cho một người biến thành như vậy.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, chỉ cảm thấy trong lòng có một bóng mờ không sao nhìn thấu, vẫy cũng không đi.
Hai đời cộng lại, hắn cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ.
Kiếp trước, mọi tinh lực hắn đều dồn vào việc tu hành, sự chú ý cũng tập trung vào thế giới Tu hành. Dẫu sao hắn cũng vào muộn hơn người khác nửa năm, không cố gắng để tu hành thì căn bản không đuổi kịp được.
Sau đó, hắn dẫn đầu Công hội Quốc gia đi chiến đấu, cũng coi như là quan chỉ huy, mỗi ngày bận bịu mang binh đi tác chiến, mặc dù có tiếp xúc với tầng lớp chính trị cấp cao của các nước, nhưng không hề đào sâu vào.
Nhưng kiếp trước, tầng lớp bậc cao của loài người chưa bao giờ xảy ra sơ xuất. Cho dù là tai hoạ Hàn Băng cũng không thể tác động đến những lãnh đạo cấp cao được.
Dẫu sao, khi tai hoạ Hàn Băng ập đến, đã là những ngày cuối cùng của tận thế.
Mà kiếp này, rốt cuộc là ai đang đứng sau tấm màn, thao túng hết thảy?
Đột nhiên, máy truyền tin của Cố Thanh Sơn hơi rung lên.
Thân hình Hoàng đế khẽ động.
Dù có lơ là đến mức nào đi nữa, ông ta cũng vẫn sở hữu thực lực lớn mạnh của một chức nghiệp giả cấp năm, ít nhiều vẫn phải cảm ứng được gì đó.
Nhưng không kịp.
Cố Thanh Sơn biến mất trên chiếc bàn, thân hình lại xuất hiện ở sau lưng Hoàng đế.
Súc Địa Thành Thốn.
Cố Thanh Sơn giơ kiếm nhẹ nhàng đánh một cái.
Địa kiếm quả thật nắm bắt rất rõ khi nào cần lực mạnh khi nào cần yếu, thật sự là xuất thần nhập hóa.
Hoàng đế lập tức ngã xuống đất, lâm vào hôn mê.
Cố Thanh Sơn lấy máy truyền tin cá nhân ra.
"Chuyện gì?" Hắn hỏi.
"Thang Quân! Chuyện của Thang Quân! Tôi cảm thấy cái chết của ông ấy không chỉ đơn giản là mưu sát nữa rồi, phải nói với cậu một tiếng." Liêu Hành thở hổn hển nói.
"Ông nói đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Thang Quân vẫn luôn cung cấp người nhân bản cho Tổng thống, để giúp Tổng thống ngăn cản các loại ám sát, nhưng ông ta đã từng bị Đế quốc Phục Hi bắt cóc!"
Trái tim Cố Thanh Sơn chợt nhảy lên.
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách Tổng thống trải qua nhiều lần ám sát như vậy, mà từ đầu đến cuối vẫn không chết.
Bởi vì thứ chết thay cho ông ấy, là người nhân bản!
Hoá ra ngài Tổng thống luôn sử dụng phương thức này, để đối phó với những trận tập kích của Cửu phủ.
"Người nhân bản này có đặc điểm gì để nhận ra?" Cố Thanh Sơn nhanh chóng hỏi.
"Trí nhớ! Trong việc nhân bản loài người thì khó khăn nhất chính là trí nhớ, trí nhớ của nhân bản nhất định sẽ xảy ra vấn đề!" Liêu Hành đáp.
Cố Thanh Sơn không chút do dự vươn tay đặt lên đầu Hoàng đế.
Thuật Sưu Hồn!
Một lúc lâu sau, Cố Thanh Sơn thu tay về. Hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, ngay cả Hoàng hậu đẩy cửa đi vào cũng không hề có phản ứng gì.
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Hoàng đế đã hôn mê.
"Dễ như vậy ư?" Bà hỏi.
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: "Người hãy nhìn kỹ hình dáng của ông ấy, xem xem rốt cuộc có phải là Hoàng đế hay không."
Hoàng hậu ngồi xổm xuống, nghiêm túc tỉ mỉ nhìn một lượt, sau đó nhẹ giọng nói: "Đúng là hình dáng của ông ấy, nhưng ta cảm thấy không phải ông ấy thật."
Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Vừa rồi hắn vận dụng thuật Sưu Hồn, phát hiện trí nhớ của Hoàng đế hết sức yếu ớt. Vừa mới tiếp xúc thuật pháp, trí nhớ lập tức tán loạn.
Thuật Sưu Hồn vốn gây ra nguy hiểm, rất dễ dàng khiến người ta bị mất trí hoặc biến thành người thực vật. Nói cách khác, sau khi trải qua thuật Sưu Hồn, Hoàng đế đã biến thành một tên ngu ngốc.
Cố Thanh Sơn cũng không có được bất kỳ thông tin giá trị nào.
Hoàng hậu cẩn thận nhìn Hoàng đế, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng màu xanh lục. Bà là nữ sĩ của gia tộc Medici, chính bản thân bà cũng đã khai hoá Ngũ Hành hệ Mộc.
Bà đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Hoàng đế.
"Não chết rồi, không còn cách nào chữa được nữa." Hoàng hậu nói.
Hai người cùng im lặng.
Một trong những chức nghiệp giả mạnh nhất trên thế giới, chủ nhân của Đế quốc Phục Hy cứ như vậy mà chết đi.
Ông dễ dàng ngã xuống như vậy, chết ở trong Phòng nghị sự.
"Trí nhớ Hoàng đế có vấn đề." Cố Thanh Sơn nói.
"Cậu nói vậy ta mới nhớ ra, hai ngày nay ông ấy rất mau quên." Hoàng hậu nói.
"Tìm bác sĩ khám chưa?" Câu trả lời đã rất rõ ràng, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn hỏi.
"Tìm rồi, bác sĩ nói ông ấy không có bất kỳ vấn đề gì." Hoàng hậu đáp.
"Có lẽ là vấn đề về gien?"
"Về phương diện kỹ thuật gien, Phục Hy chẳng khác nào tờ giấy trắng. Người lợi hại nhất là tiến sĩ Thang Quân của Liên Bang các cậu."
"Thang Quân à..." Cố Thanh Sơn thở dài, trong lòng đã có câu trả lời.
Nói như vậy, Hoàng đế Phục Hy cũng đã dùng người nhân bản.
Nhưng như vậy thì, cơ thể thật sự của ông ở nơi nào?
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
"Đúng vậy, ừm, gọi tất cả mọi người tới, ta cần triệu kiến bọn họ." Hoàng đế nói.
Vương miện lẳng lặng nằm ở trên bàn sau lưng ông ta, ở bện cạnh là một con dấu.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Bóng đêm sâu thẳm.
Hoàng đế cuối cùng đã bàn xong việc, mấy tên đại thần cáo lui, cửa phòng Nghị sự đóng lại.
Hoàng đế đứng một mình trong phòng, lẳng lặng suy nghĩ mà không hay biết rằng trên chiếc bàn sau lưng ông ta, Thần niệm của Cố Thanh Sơn vừa nhẹ nhàng lướt qua. Chỉ một giây sau, con dấu bỗng nhiên không thấy đâu nữa, thay vào đó là bóng dáng của Cố Thanh Sơn.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh.
"Bất kì sự tồn tại nào nằm trong phạm vi Thần niệm của ngài, ngài đều có thể đổi vị trí với nó.”
Cố Thanh Sơn đứng ở trên bàn, vươn tay ra. Vương miện nhẹ nhàng bay lơ lửng trên không, rơi vào trong tay hắn. Một tay khác của hắn bắt lấy không khí, Địa kiếm được hắn nắm trong tay.
Một tay Cố Thanh Sơn nâng vương miện, một tay cầm kiếm, yên lặng đứng ở trên bàn. Hắn không phát ra bất kỳ động tĩnh nào, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn bóng lưng Hoàng đế.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Nhưng Hoàng đế vẫn không có bất kì phản ứng nào.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn khẽ biến đổi.
Mặc dù hắn đã che giấu đi một ít khí tức, nhưng đáng ra Hoàng đế không thể nào có biểu hiện như vậy được. Trên người ông ta tràn đầy uy thế mạnh mẽ của chức nghiệp giả cấp năm, nhưng lại không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Một cường giả, hẳn phải luôn cảm nhận được động tĩnh xung quanh, đây là cảnh giác cơ bản nhất.
Trong khi đó, Hoàng đế lại tựa như một người chẳng có chút kinh nghiệm chiến đấu nào.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ rục rịch, chợt nhớ tới một chuyện xảy ra trước kia.
Hải hoàng Lý Đông Nguyên bị hắn một kiếm đánh bay.
Hải Hoàng là Đại tướng của Hải quân Liên Bang, thực lực có thể sánh ngang với Hoàng đế Phục Hy. Vậy mà cả hai người bọn họ, một người ngay cả thực hư của chiêu kiếm còn không nhận ra được, một người có kẻ đứng ngay phía sau cũng chẳng hề biết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện này không hề liên quan gì đến tai hoạ của ngày tận thế.
Không có bất kỳ tai hoạ nào, lại có thể khiến cho một người biến thành như vậy.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, chỉ cảm thấy trong lòng có một bóng mờ không sao nhìn thấu, vẫy cũng không đi.
Hai đời cộng lại, hắn cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ.
Kiếp trước, mọi tinh lực hắn đều dồn vào việc tu hành, sự chú ý cũng tập trung vào thế giới Tu hành. Dẫu sao hắn cũng vào muộn hơn người khác nửa năm, không cố gắng để tu hành thì căn bản không đuổi kịp được.
Sau đó, hắn dẫn đầu Công hội Quốc gia đi chiến đấu, cũng coi như là quan chỉ huy, mỗi ngày bận bịu mang binh đi tác chiến, mặc dù có tiếp xúc với tầng lớp chính trị cấp cao của các nước, nhưng không hề đào sâu vào.
Nhưng kiếp trước, tầng lớp bậc cao của loài người chưa bao giờ xảy ra sơ xuất. Cho dù là tai hoạ Hàn Băng cũng không thể tác động đến những lãnh đạo cấp cao được.
Dẫu sao, khi tai hoạ Hàn Băng ập đến, đã là những ngày cuối cùng của tận thế.
Mà kiếp này, rốt cuộc là ai đang đứng sau tấm màn, thao túng hết thảy?
Đột nhiên, máy truyền tin của Cố Thanh Sơn hơi rung lên.
Thân hình Hoàng đế khẽ động.
Dù có lơ là đến mức nào đi nữa, ông ta cũng vẫn sở hữu thực lực lớn mạnh của một chức nghiệp giả cấp năm, ít nhiều vẫn phải cảm ứng được gì đó.
Nhưng không kịp.
Cố Thanh Sơn biến mất trên chiếc bàn, thân hình lại xuất hiện ở sau lưng Hoàng đế.
Súc Địa Thành Thốn.
Cố Thanh Sơn giơ kiếm nhẹ nhàng đánh một cái.
Địa kiếm quả thật nắm bắt rất rõ khi nào cần lực mạnh khi nào cần yếu, thật sự là xuất thần nhập hóa.
Hoàng đế lập tức ngã xuống đất, lâm vào hôn mê.
Cố Thanh Sơn lấy máy truyền tin cá nhân ra.
"Chuyện gì?" Hắn hỏi.
"Thang Quân! Chuyện của Thang Quân! Tôi cảm thấy cái chết của ông ấy không chỉ đơn giản là mưu sát nữa rồi, phải nói với cậu một tiếng." Liêu Hành thở hổn hển nói.
"Ông nói đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Thang Quân vẫn luôn cung cấp người nhân bản cho Tổng thống, để giúp Tổng thống ngăn cản các loại ám sát, nhưng ông ta đã từng bị Đế quốc Phục Hi bắt cóc!"
Trái tim Cố Thanh Sơn chợt nhảy lên.
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách Tổng thống trải qua nhiều lần ám sát như vậy, mà từ đầu đến cuối vẫn không chết.
Bởi vì thứ chết thay cho ông ấy, là người nhân bản!
Hoá ra ngài Tổng thống luôn sử dụng phương thức này, để đối phó với những trận tập kích của Cửu phủ.
"Người nhân bản này có đặc điểm gì để nhận ra?" Cố Thanh Sơn nhanh chóng hỏi.
"Trí nhớ! Trong việc nhân bản loài người thì khó khăn nhất chính là trí nhớ, trí nhớ của nhân bản nhất định sẽ xảy ra vấn đề!" Liêu Hành đáp.
Cố Thanh Sơn không chút do dự vươn tay đặt lên đầu Hoàng đế.
Thuật Sưu Hồn!
Một lúc lâu sau, Cố Thanh Sơn thu tay về. Hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, ngay cả Hoàng hậu đẩy cửa đi vào cũng không hề có phản ứng gì.
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Hoàng đế đã hôn mê.
"Dễ như vậy ư?" Bà hỏi.
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: "Người hãy nhìn kỹ hình dáng của ông ấy, xem xem rốt cuộc có phải là Hoàng đế hay không."
Hoàng hậu ngồi xổm xuống, nghiêm túc tỉ mỉ nhìn một lượt, sau đó nhẹ giọng nói: "Đúng là hình dáng của ông ấy, nhưng ta cảm thấy không phải ông ấy thật."
Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Vừa rồi hắn vận dụng thuật Sưu Hồn, phát hiện trí nhớ của Hoàng đế hết sức yếu ớt. Vừa mới tiếp xúc thuật pháp, trí nhớ lập tức tán loạn.
Thuật Sưu Hồn vốn gây ra nguy hiểm, rất dễ dàng khiến người ta bị mất trí hoặc biến thành người thực vật. Nói cách khác, sau khi trải qua thuật Sưu Hồn, Hoàng đế đã biến thành một tên ngu ngốc.
Cố Thanh Sơn cũng không có được bất kỳ thông tin giá trị nào.
Hoàng hậu cẩn thận nhìn Hoàng đế, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng màu xanh lục. Bà là nữ sĩ của gia tộc Medici, chính bản thân bà cũng đã khai hoá Ngũ Hành hệ Mộc.
Bà đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán Hoàng đế.
"Não chết rồi, không còn cách nào chữa được nữa." Hoàng hậu nói.
Hai người cùng im lặng.
Một trong những chức nghiệp giả mạnh nhất trên thế giới, chủ nhân của Đế quốc Phục Hy cứ như vậy mà chết đi.
Ông dễ dàng ngã xuống như vậy, chết ở trong Phòng nghị sự.
"Trí nhớ Hoàng đế có vấn đề." Cố Thanh Sơn nói.
"Cậu nói vậy ta mới nhớ ra, hai ngày nay ông ấy rất mau quên." Hoàng hậu nói.
"Tìm bác sĩ khám chưa?" Câu trả lời đã rất rõ ràng, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn hỏi.
"Tìm rồi, bác sĩ nói ông ấy không có bất kỳ vấn đề gì." Hoàng hậu đáp.
"Có lẽ là vấn đề về gien?"
"Về phương diện kỹ thuật gien, Phục Hy chẳng khác nào tờ giấy trắng. Người lợi hại nhất là tiến sĩ Thang Quân của Liên Bang các cậu."
"Thang Quân à..." Cố Thanh Sơn thở dài, trong lòng đã có câu trả lời.
Nói như vậy, Hoàng đế Phục Hy cũng đã dùng người nhân bản.
Nhưng như vậy thì, cơ thể thật sự của ông ở nơi nào?
Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Đánh giá:
Truyện Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
Story
Chương 394: Cái chết của thang quân
8.5/10 từ 40 lượt.