Chú Già Là Vị Hôn Phu
C56: Lục tử khâm lại ghen rồi
Lục Tử Khâm trở về phòng ôm cục tức trong lòng không sao yên được. Anh cứ đi đi lại lại trong phòng, càng nghĩ đến chuyện Tiểu Vy vừa nói anh lại càng không vui. Rốt cuộc cô ấy đã gặp ai ở trường học? Ở cùng quê lại là đàn anh khoá trên, chẳng lẽ cô ấy vì hắn ta mà vào trường kinh tế để được gần nhau sao? Càng nghĩ đến Lục Tử Khâm càng tức điên lên, anh tháo chiếc cà vạt ném sang một bên tự lầm bầm.
“Lý Tiểu Vy cô hay lắm, thì ra mục đích cô vào trường đó là vì người trong lòng cô cũng đang học ở đó sao? Tôi xem thường cô quá rồi.”
Không chịu được cục tức trong lòng, càng thắc mắc không biết gã kia là ai. Lục Tử Khâm liền lấy điện thoại gọi cho trợ lý của mình, đầu dây bên kia vừa bắt máy anh đã gằn giọng.
“Lập tức điều tra cho tôi hôm nay thiếu phu nhân đến trường đã gặp và nói chuyện với những ai? Tra toàn bộ thông tin gửi đến cho tôi, tôi muốn có nó trong mười phút nữa.”
Còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Tử Khâm đã tắt máy ném điện thoại sang một bên, Uông Tử Dương nhìn điện thoại đã tắt mà thầm than thở.
“Sếp của tôi ơi giờ này đã hết giờ làm việc rồi mà, anh không thể nào đợi đến ngày mai được sao?”
Mặc dù than thở là thế, nhưng Uông Tử Dương vẫn tức tốc điều tra chuyện Lục Tử Khâm căn dặn, rất nhanh chóng tất cả thông tin của Tiêu Quốc Huy và cả những video trích xuất từ camera trường đã được gửi đến cho Lục Tử Khâm.
Nhìn người thanh niên trong ảnh, Lục Tử Khâm khẽ nhíu mày.
“Đây không phải là người lần trước cùng về nhà với cô ấy khi còn ở ngoại thành sao? Hóa ra hai người thật sự có mối quan hệ đó.”
Tiếng gõ cửa phòng cùng giọng nói của Tiểu Vy vang lên làm Lục Tử Khâm vội vàng tắt máy tính đi, điều chỉnh lại tâm trạng anh lên tiếng.
“Vào đi!”
Lý Tiểu Vy bước vào phòng tay cầm theo một ly sữa nóng đưa về phía anh nhẹ giọng.
“Lúc nãy tôi thấy anh ăn không nhiều, sợ anh sẽ đói nên tôi pha cho anh ly sữa nóng. Anh uống đi! Buổi tối uống sữa nóng sẽ rất dễ ngủ đấy.”
Đưa mắt nhìn ly sữa trong tay Tiểu Vy rồi lại nhìn lên gương mặt tươi tắn của cô, không hiểu sao hôm nay anh thấy nụ cười của cô thật giả tạo. Buổi sáng thì đến trường vui vẻ cùng tình nhân, tối đến lại giả vờ thân mật quan tâm anh, cô đúng là diễn giỏi hơn anh nghĩ mà.
“Tôi không có thói quen uống sữa, cô mang về tự uống đi.”
“Không quen thì từ từ sẽ quen, lúc nãy anh đã ăn rất ít rồi, nếu đến sữa cũng không uống thì dạ dày nào chịu nổi chứ! Ngoan ngoãn cầm ly sữa uống nhanh đi!”
“Cô quan tâm tôi sao?”
“Tôi là đang muốn sống hòa thuận với anh trong những năm tháng chúng ta hợp đồng, chẳng lẽ anh muốn tôi với anh ra vào gặp nhau mà mặt nặng mày nhẹ mãi hay sao?”
Nghe câu nói của cô, tâm trạng anh chẳng những không tốt lên mà còn tệ hơn. Hóa ra cô tốt với anh chỉ vì không muốn anh làm khó trong lúc sống chung nhà. Cũng đúng, cô ấy đã có người trong lòng rồi, cớ gì phải quan tâm người đàn ông khác làm gì chứ!
“Chuyện đó còn tùy thuộc vào thái độ và hành động của cô. Bây giờ cầm ly sữa của cô ra ngoài đi, tôi mệt rồi.”
“Anh… Lục Tử Khâm anh đúng là một ông chú vô cùng khó chiều và khó ở. Không uống thì thôi tôi tự uống, xem ai đói chờ biết.”
Tiểu Vy vừa nói dứt lời liền đưa ly sữa lên miệng uống một hơi cạn sạch, cơn giận ngùng ngụt cô quay lưng bỏ về phòng. Đóng cánh cửa thật mạnh cô bực tức lầm bầm một mình.
“Lục Tử Khâm đồ đáng ghét, người ta quan tâm anh anh lại bày ra vẻ mặt khó ở đó cho ai xem chứ! Tôi mặc kệ cho đói chết anh. Anh không uống thì tôi uống thôi, xem ai…”
Nhìn ly sữa trong tay đã cạn sạch lúc này Tiểu Vy mới nhận thức được rằng cô vừa làm một chuyện hết sức điên rồ. Cô bị dị ứng với sữa, vậy mà trong lúc tức giận cô lại quên mất mà uống hết chúng. Không xong rồi không xong rồi, Tiểu Vy chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo mớ sữa vừa uống, nhưng mọi thứ dường như đã muộn.
…****************…
Sáng hôm sau, Tiểu Vy xuống nhà với gương mặt bịt kín khẩu trang. Mặc dù đêm qua cô có nôn ra được một ít và đã uống thuốc, nhưng những chấm đỏ vẫn thi nhau mọc lên mặt lẫn khắp người cô. Nhìn thấy Lục Tử Khâm cơn giận trong lòng lại dâng lên, cũng tại anh ta mà mình ra nông nỗi này đây. Đồ đáng ghét mà.
Tiểu Vy quay lưng đi ra ngoài đón xe đến trường, dì Trương nhìn thấy cô đã lên tiếng gọi.
“Thiếu phu nhân sao cô đi vội thế, cô còn chưa ăn sáng mà?”
“Cháu không đói, cháu đến trường trước đây ạ.”
“Nôn nóng như vậy đến trường để gặp ai sao?”
Lục Tử Khâm không nhìn cô mà chỉ bình thản lên tiếng hỏi. Tiểu Vy nghe thấy anh nói thế thì liền quay mặt lại nói.
“Đúng thế đấy, anh quản được chắc!”
Bỏ lại một câu chọc tức, Tiểu Vy quay lưng bỏ ra ngoài, không ngờ còn chưa đi được mấy bước đã bị Tử Khâm nắm lấy tay kéo lại. Nhìn thấy chiếc khẩu trang cùng những chấm đỏ li ti trên trán Tiểu Vy, anh khẽ nhíu mày lại hỏi.
“Mặt cô sao vậy? Tại sao phải bịt khẩu trang?”
Tiểu Vy nghe anh hỏi thì mới giật mình với tay mình vội kéo phần tóc ngắn che đi phần trán nói.
“Không có gì hết, anh tránh ra đi tôi sắp trễ học rồi.”
Lục Tử Khâm xoay người cô lại với tay tháo chiếc khẩu trang trên mặt cô xuống. Động tác quá nhanh làm Tiểu Vy không kịp trở tay, gương mặt đầy chấm đỏ của cô bày ra trước mắt khiến Tử Khâm lo lắng hỏi.
“Cô bị sao thế? Sao lại nỗi nhiều mẫn đỏ thế này!”
“Mặc kệ tôi, không cần anh lo.”
Tiểu Vy hất tay anh ra quay lưng bỏ đi, Lục Tử Khâm bước vội theo cô, kéo cô xoay người lại cúi xuống vác cô lên vai đi thẳng ra xe. Tiểu Vy ngạc nhiên trước hành động của Lục Tử Khâm liên tục la hét đánh vào lưng anh quát.
“Lục Tử Khâm tên đáng ghét này, anh bỏ tôi xuống! Anh muốn đưa tôi đi đâu hả?”
“Bệnh viện.”
“Tôi không đi! Anh mau bỏ tôi xuống.”
Dù hết sức chống cự nhưng Tiểu Vy vẫn bị bế đến bệnh viện. Sau một hồi lâu kiểm tra, câu trả lời Lục Tử Khâm nhận được đó chính là.
“Cô ấy chỉ bị dị ứng với sữa thôi.”
“Dị ứng với sữa sao?”
Lục Tử Khâm đưa ánh mắt khó tin nhìn vị bác sĩ rồi lại nhìn sang Lý Tiểu Vy. Nhận được ánh mắt của anh cô liền quay đi, anh nhớ đến chuyện đêm qua cô mang cho anh ly sữa nhưng anh không uống. Trong lúc tức giận cô đã uống hết ly sữa kia, cô gái ngốc này, bản thân bị dị ứng với sữa mà vẫn uống như thế sao? Vị bác sĩ già nhìn Lục Tử Khâm nói.
“Đúng thế, cô ấy bị dị ứng với sữa nên khi uống vào nhẹ thì sẽ bị nổi những mẫn đỏ và ngứa ngáy, còn nặng thì sẽ dẫn đến suy hô hấp. Hiện tại thì cô ấy không sao, uống thuốc vài ngày sẽ khỏi thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì.”
Vừa ra khỏi phòng, sắc mặt không vui của Lục Tử Khâm quay sang nhìn Tiểu Vy lên tiếng hỏi.
“Bản thân bị dị ứng với sữa mà vẫn cầm ly sữa uống cạn sạch, cô không muốn sống nữa sao?”
“Tôi mà chết thì đúng ý anh rồi còn gì.”
"Cô… "
Tiểu Vy giận dỗi quay đi, Lục Tử Khâm biết cô giận anh vì thái độ đêm qua của mình, anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình nhẹ giọng.
“Thôi được rồi, tôi không tranh cãi với cô nữa. Bây giờ tôi đưa cô về nhà được chứ!”
“Tôi muốn đến trường.”
“Không được!”
“Anh lớn tiếng với tôi!”
Sau câu nói là nét mặt uất ức như muốn khóc của cô làm tâm trí của Lục Tử Khâm bấn loạn. Đôi bàn tay anh lúng túng muốn chạm vào cô dỗ dành nhưng lại không dám chạm, cứ thế đưa lên giữa không trung rồi lại thu về. Ánh mắt bất lực anh nhìn cô cất giọng hòa hoãn.
“Thôi được rồi, tôi đưa cô đến trường là được chứ gì!”
Rất nhanh khuôn mặt đang mếu máo như bị bắt nạt của cô đã chuyển sang tươi tắn với nụ cười trên môi. Lục Tử Khâm nhìn cô như thế cũng hết cách với cô, vừa quay lưng bước đi thì điện thoại của anh lại rung lên.
“Con nghe đây ba.”
“Nhã Như có gọi cho con không? Đêm qua nó không về nhà điện thoại lại không gọi được. Ba lo quá!”
“Nhã Như không về nhà sao?”
Chú Già Là Vị Hôn Phu