Chú Già Là Vị Hôn Phu
C39: Dỗ dành
Nghe Vũ Ninh Phong muốn đưa mình về nhà, Lục Nhã Như hoang mang tột độ. Sao hôm nay anh ta lại có lòng tốt với mình như vậy nhỉ! Trước tiên là mời ăn tối, rồi lại hỏi về gia cảnh, bây giờ lại muốn đưa mình về nhà. Có khi nào anh ta đang nghi ngờ mình không?
Nếu như để anh ta đưa về vậy chẳng phải sẽ bại lộ hết thân phận sao! Nếu anh ta biết mình là người của Lục thị chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình gia nhập Vũ Thị để làm nội gián. Không được, không thể bại lộ thân phận lúc này được.
“Cô sao vậy, đã trễ như vậy cô lại là con gái về một mình không an toàn đâu. Để tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu Vũ tổng. À… ba tôi rất khó tính, nếu biết anh đưa tôi về ba tôi sẽ không vui đâu. Tôi có thể bắt taxi về được, cảm ơn Vũ tổng.”
Vừa nói dứt lời, Lục Nhã Như vội ba chân bốn cẳng chạy mất. Vũ Ninh Phong mở miệng còn chưa kịp nói gì cô đã chạy mất rồi, cảm giác trong lòng có chút mất mác, tâm trạng cũng vì thế mà không vui. Lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tử Khâm, đầu dây bên kia bắt máy với giọng điệu chẳng mấy vui.
“Tôi nghe đây.”
“Cậu rảnh không?”
“Không rảnh.”
"Công việc bận lắm sao? "
“Cậu có chuyện gì à?”
“Không có gì, chỉ muốn mời cậu vài ly cho dễ ngủ thôi. Có đi được không?”
“Hôm nay không được.”
Lục Tử Khâm vừa trả lời vừa đưa ánh mắt nhìn lên tầng nơi cánh cửa phòng của Tiểu Vy, cánh cửa ấy vẫn đóng chặt từ chiều đến giờ chưa lần mở ra. Vũ Ninh Phong với giọng điệu nài nỉ hỏi.
“Cậu không thể vì bạn bè mà gác công việc sang một bên sao? Chẳng có tình nghĩa gì cả.”
“Hôm nay không thể thật, khi khác đi.”
Nói xong Lục Tử Khâm lại đưa mắt nhìn lên tầng. Không phải vì công việc quá bận mà không thể đi với Ninh Phong, mà là anh sợ khi anh đi khỏi nhà rồi thì oắc con kia sẽ dọn đồ ra khỏi nhà thật. Oắc con này cứng đầu thật đấy, mới nói mấy câu mà đã giận đến bỏ bữa. Đúng là trẻ con chìu chuộng quá sẽ hư mà.
Nhìn thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, Lục Tử Khâm cất tờ tạp chí bước lên tầng. Đứng trước cửa phòng Tiểu Vy anh tần ngần khá lâu rồi đưa tay lên định gõ cửa gọi cô xuống ăn tối. Nhưng sĩ diện và lòng tự cao của anh không cho phép anh làm như vậy.
“Người sai là cô ấy, tại sao mình phải xuống nước năn nỉ cô ta ăn cơm chứ!”
Nghĩ thế, Lục Tử Khâm quay lưng trở về phòng không quan tâm cô nữa…
Lý Tiểu Vy nằm trên giường trằn trọc mãi không sao ngủ được với chiếc bụng đói cồn cào. Tốc chăn ngồi bật dậy đưa mắt nhìn về hướng cửa phòng với gương mặt giận dỗi.
“Lục Tử Khâm đáng ghét thế mà lại không gọi mình xuống ăn cơm, đói chết mình rồi. Đúng là lão già khó ở ít kỹ mà.”
Ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường đã mười giờ hơn, chiếc bụng đói càng lúc càng không ăn phận kêu ầm ĩ. Giờ này chắc anh ta ngủ rồi nhỉ! Nghĩ thế, Tiểu Vy nhanh chóng xuống giường nhẹ nhàng mở cửa nhìn ra bên ngoài kiếm tra. Không thấy bóng dáng Tử Khâm đâu, cô đoán chắc anh ta đã ngon giấc rồi.
Nhanh chóng bước xuống nhà tìm gì đó lót dạ, vừa bước xuống phòng bếp thấy bàn thức ăn đang được bày sẵn, Tiểu Vy bĩu môi cười nói.
“Vẫn còn chút lương tâm đấy!”
Vội vã cầm đũa ngồi vào bàn, còn chưa kịp ăn gì đã nghe tiếng của tên đáng ghét nào đó.
“Thức ăn lạnh như vậy mà vẫn ăn, cô không sợ ăn vào sẽ bị bệnh à?”
Tiểu Vy giật mình quay mặt lại, đã thấy Lục Tử Khâm khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường nhìn cô bằng ánh mắt cười cợt. Cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, cô buông đũa đứng lên định quay trở về phòng thì bị Tử Khâm nắm tay giữ lại.
“Đi đâu vậy?”
“Tôi không ăn thức ăn của anh nữa là được chứ gì?”
Lục Tử Khâm kéo cô lại ngồi vào bàn, tự tay cầm thức ăn đi hâm nóng lại cho cô. Miệng không ngừng lào bào.
“Tôi nói không được ăn thức ăn nguội, có bảo cô nhịn đói đâu. Học ai cái tính giận dỗi bỏ bữa vậy?”
Tiểu Vy không nói gì chỉ im lặng nhìn Lục Tử Khâm đang hâm nóng thức ăn cho mình, dáng vẻ ấy muốn có bao nhiêu dịu dàng ôn nhu đều có. Đúng là người gì đâu tính khí thất thường, chẳng phải lúc chiều còn cao có mặt mũi lớn tiếng với mình sao! Giờ dịu dàng như thế cho ai xem chứ! Nhưng mà cũng phải công nhận anh ta chăm chú làm việc gì đó trông rất thu hút đấy chứ! Vẻ soái ca ngời ngời này nếu dịu dàng một chút thì có đáng yêu hơn không.
Thức ăn được hâm nóng bày ra bàn nhưng không thấy cô động đũa. Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn cô, thấy cô gái nhỏ nhìn mình như người mất hồn anh nhẹ cong môi hỏi.
“Sao vậy, lúc tôi nấu ăn thu hút đến vậy sao? Hãy là đói đến không còn sức cầm đũa rồi?”
Tiểu Vy hoàn hồn quay đi, với tay cầm đũa không quên liếc mắt nhìn anh vẻ không hài lòng nói.
“Tự luyến.”
Nhìn cô ăn ngon lành, cơn giận lúc chiều của anh cũng tan biến đâu mất. Lần đầu tiên anh kiên nhẫn với một cô gái, lần đầu tiên anh chịu nhịn một người, và cũng là lần đầu tiên anh để mặt cho cô gái bướng bỉnh này vượt qua giới hạn. Anh cũng không biết vì sao anh lại nhường nhịn cô như thế, có lẽ anh chỉ đơn giản là không muốn cô dọn đi, vì nếu cô dọn đi thì ba sẽ không để yên cho mình. Đúng thế, là vì anh nể mặt bà mình nên mới nhượng bộ cô mà thôi, không có lý do nào khác nữa.
Đang ăn ngon lành, ngước mắt lên nhìn thấy Lục Tử Khâm đang nhìn mình với vẻ đăm chiêu, Tiểu Vy ngừng ăn hỏi.
“Anh … Có muốn ăn không?”
“Tôi ăn rồi, cô ăn đi!”
“Ồ…”
“Lần sau còn giận dỗi bỏ bữa nữa tôi sẽ không tha cho cô đâu đấy, biết chưa?”
“Là anh lớn tiếng với tôi trước đấy chứ! Tôi đâu có muốn cãi nhau với anh, nhịn đói cũng rất khó chịu chứ bộ.”
Nhìn biểu cảm nữa giận nữa nũng nịu của cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút đáng yêu nhỉ.
"Vậy bây giờ đã hết giận chưa?
Chú Già Là Vị Hôn Phu