Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 699: Giở trò trong điện thoại
Điên rồi.
Dù biết hay không biết, đều đã điên rồi. Trong một đêm, mọi người giống như đều đã đang đàm luận chuyện Ôn Ngọc lộ ảnh nóng, tin tức như ôn dịch một dạng truyền bá ra tới.
Tần Phong trước tiên vọt vào phòng nghỉ, nhìn đến cô gái nhỏ đang ngủ trưa tỉnh lại mê mê mang mang ngẩng đầu, mạnh nhẹ nhàng thở ra.
Không tồi, cô còn không biết.
"Tần Phong, làm sao vậy?" Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn đến bộ dáng Tần Phong thở hổn hển, không khỏi buồn bực.
"Anh mới vừa nghe được bên trong có động tĩnh, còn tưởng rằng em đang gặp ác mộng rồi." Tần Phong rất nhanh khôi phục bình thường, đi tới ôn nhu nói.
Ôn Ngọc sắc mặt đỏ lên: "Em hiện tại đã không gặp ác mộng rồi."
Sau khi trở về bên anh, cô buổi tối đi ngủ gần như mỗi đêm đều đã gặp ác mộng. Nhưng cùng với Tần Phong lâu, đã thành thói quen. Nói ra, đã mấy ngày chưa thấy qua ác mộng rồi.
"Vậy là tốt rồi, có đói bụng không? Anh để cho thư ký đem trà chiều đem vào?" Tần Phong ngồi đến bên giường, nắm vai cô, ôn nhu nói.
Ôn Ngọc cảm thấy được hôm nay Tần Phong đặc biệt ôn nhu, ôn nhu đến nối cô đều có chút cảm thấy không quá chân thật.
Cô ngẩng đầu, nhỏ giọng đề nghị nói: "Em xuống quán cà phê dưới lầu ăn là có thể rồi."
Tần Phong sắc mặt cứng đờ, mặt không đổi sắc vuốt ve cái mũi của cô: "Lại muốn vụng trộm chạy trốn?"
Ôn Ngọc ngượng ngùng nói: "Em chỉ là muốn đi hít thở không khí."
Anh không biết, cô bị người trong công ty truyền thành kẻ theo đuôi anh rồi. Đi tới chỗ nào đều luôn đi theo, thậm chí đi toilet cũng đi theo. Hiện tại công ty trên dưới không biết có bao nhiêu người đang chê cười cô.
Tần Phong bá đạo đem cô từ trên giường bế lên, đi đến trong phòng tắm đẩy cô đi vào, nói: "Đi rửa mặt tỉnh táo một phen, thư ký lập tức sẽ đem trà chiều vào, buổi tối lại với em cùng đi bên ngoài ăn có được hay không?"
Ôn Ngọc bĩu môi: "Anh đều đã nói như vậy, em dám nói không được sao."
Tần Phong nhìn bộ dáng cô gái nhỏ kia đáng thương tội nghiệp, trong lòng hiện lên quét xuống đau đớn.
"Thực xin lỗi, đều là anh không bảo vệ tốt em." Tần Phong ở trong lòng yên lặng nói, xác định Ôn Ngọc không có hoài nghi cái gì, mới xoay người đi bên ngoài văn phòng.
Anh đã cho người ta đem di động cùng máy tính của Ôn Ngọc động tay động chân, nhưng bảo vệ cũng không chắc đảm bảo cái cô gái có đôi khi lại đột nhiên thông minh lanh lợi này có phát hiện cái gì không.
Thư ký rất nhanh liền bưng một cái đĩa bánh ngọt cùng Hồng Trà tiến vào, đều là mấy món Ôn Ngọc thích nhất.
Tất cả người trong Hợp Hán Kiến Nghiệp, từng nhân viên đều đã nơm nớp lo sợ như chuẩn bị chiến đấu với đại quân của địch. Thư ký tiến vào, đến thở cũng không dám thở mạnh, đặt đồ xong rất nhanh liền đi ra ngoài.
Ôn Ngọc ngồi ở trên ghế sofa, kỳ quái nhìn thoáng qua vị nữ thư ký kia, quay đầu hỏi Tần Phong: "Thư ký Dương hôm nay là tâm tình không tốt sao?"
Tần Phong mồ hôi lạnh chải quét một phen đã rơi xuống, trên mặt vẫn còn vờ như cái gì đều không có nói: "Khả năng cùng bạn trai cãi nhau rồi."
"Khó trách." Ôn Ngọc cũng không nghĩ nhiều cái gì, cúi đầu đem trà lên uống.
Tần Phong trong lòng lại vang lên cảnh báo, quyết định muốn khẩn trương đi nhắc nhở đám nhân viên kia, không thể làm ra chuyện gì để cho Ôn Ngọc hoài nghi. Trước kia như thế nào cùng cô chào hỏi, hiện tại cũng cần phải chào hỏi như thế.
Ở phương diện này, Ôn tiểu thư từ trước đến nay mẫn cảm cực kỳ.
Ôn Ngọc cảm thấy được hôm nay có chỗ nào không quá đúng lắm, nhưng cụ thể ra sao cô lại không nói ra được.
Mà cô không biết là, hiện tại tất cả giới truyền thông bởi vì những cái ảnh chụp này của cô đều đã lộn xộn rồi.
Người bên phía Tần Phong tiến hành xóa bỏ, nhưng Hồng Tinh Huy không biết lấy lòng bao nhiêu người tiến hành viết bài. Bọn họ mới xóa bỏ xong, bên kia liền có người đăng bài mới.
Mỗi địa chỉ IP đều khác nhau, từ đầu khó lòng phòng bị.
Tần Phong tức giận đến trực tiếp để cho người ta công kích diễn đàn, dẫn đến diễn đàn trực tiếp tê liệt. Nhưng cái diễn đàn này không được, còn cái diễn đàn khác, phòng trò chuyện, lại vẫn có rất nhiều rất nhiều tin đồn truyền bá khắp nơi.
"Hồng Tinh Huy, anh muốn chết!" Tần Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu phải không sợ Hồng Tinh Huy còn có cái chiêu khác, anh đã sớm tiến lên cùng hắn liều mạng rồi.
Bên kia, Tô Thi Thi nhận được tin tức đều nhanh gấp đến điên rồi, lập tức gọi điện thoại cho Tần Phong.
"Chúng tôi lập tức liền trở về. Ngọc phương diện này đặc biệt mẫn cảm. Chỉ cần cô ấy thật sự quan sát, các người vừa nói dối cô ấy lập tức có thể phát hiện. Anh nhất định phải cẩn thận một chút." Tô Thi Thi một câu nói thừa đều không có, đơn giản nhắc nhở một câu, liền cùng Bùi Dịch vó ngựa không ngừng chạy tới sân bay.
Mà bên kia, những người bạn của Ôn Ngọc cũng đều đang khẩn cấp động viên cô. Bình thường cùng cô ngoạn chơi được mấy người bạn tốt nhất kia, đã thành lập một đoàn quân tạm thời, mở lên sẽ đến.
"Mọi người liên hệ tất cả mối liên hệ có thể nhờ cậy lợi dụng, nhất định phải khẩn trương biết rõ ràng chuyện này là chuyện gì xảy ra."
"Tôi đã cùng Tần tổng liên hệ, chúng ta phân công nhau hành động."
"Tôi hoài nghi chuyện này cùng vị Hồng nhị thiếu kia có quan hệ, tôi có một người anh họ đang làm lái xe của hắn, tôi lập tức đi liên hệ."
"Dì của tôi đang ở nhà bọn họ làm người giúp việc, tôi đi liên hệ."
"Trước khi Ngọc biết chuyện, mọi người nhất định phải tận khả năng chuẩn bị sẵn sàng. Trước khi chuyện này rõ ràng, trừ bỏ xóa bỏ bài đăng cái gì cũng không được làm, miễn trêu chọc phiền toái thêm cho cô ấy."
Tất cả mọi người ăn ý nói năng thận trọng, rồi sau đó mỗi người liền hành động.
Tần Phong nhận được tin tức của mấy người bạn Ôn Ngọc khi đó, cũng chỉ là trầm mặc một phen, lập tức biểu đạt lòng biết ơn, theo chân bọn họ phân công nhau hành động.
Mà hết thảy chuyện này, Ôn Ngọc còn chẳng hay biết gì. Cô chỉ cảm thấy hôm nay đặc biệt an tĩnh, an tĩnh đến có chút hoảng hốt.
"Tần Phong, anh đã đến giờ họp rồi." Ôn Ngọc xem nhìn thời gian đã ba giờ, nhưng Tần Phong lại vẫn ở trong phòng làm việc, không khỏi càng thêm kỳ quái.
Tần Phong sửng sốt, trong mắt hiện lên quét xuống ảo não. Theo bản năng đã nghĩ nói hội nghị hủy bỏ, nhưng nói đến bên miệng lại lập tức nuốt xuống.
"Cô ngốc này biết rõ hội nghị kia quan trọng ra sao, nếu nói hủy bỏ cô ấy nhất định sẽ suy nghĩ lung tung." Tần Phong nghĩ nghĩ, vẫn lại là đứng lên nói, "Bên kia có việc chậm lại vài phút, anh hiện tại đi qua đó. Em theo anh cùng nhau đi qua?"
Anh hiện tại nào dám để cho cô một người ở trong phòng làm việc, đương nhiên nghĩ muốn đem cô giữ lại bên người.
Ôn Ngọc kỳ quái nhìn anh một cái, mày chậm rãi nhíu lại: "Tần Phong, anh có phải có chuyện gì gạt em hay không? Trước anh đặc biệt nói qua, cái hội nghị kia quan trọng không thể để cho em đi, chẳng thế thì anh sẽ phân tâm. Hiện tại anh lại nói như vậy..."
"Đồ ngốc, chọc em chơi." Tần Phong cười xoa xoa tóc của cô, ngầm gạt bỏ ý định này.
Ôn Ngọc gật gật đầu, trong lòng lại càng ngày càng kỳ quái.
Cô quen biết nhiều người bạn như vậy, bạn bè của cô muôn hình muôn vẻ, đối với chuyện nhìn thấu cảm xúc người đối diện từ trước đến nay đặc biệt mẫn cảm. Nhưng hôm nay cô cảm thấy được người trong công ty có chút kỳ quái.
Những thứ này vẫn lại là phụ. Quan trọng nhất là, đến hiện tại, đều đã qua đi mấy giờ, di động của cô vậy mà một chút động tĩnh đều không có!
Cô vừa mới xem qua di động, tín hiệu là bình thường, gọi điện thoại ra ngoài nhưng vẫn là traạng thái không người tiếp nghe.
Ôn Ngọc nhãn cầu xoay một vòng, theo Tần Phong đi tới cửa, đang lúc anh muốn ra ngoài thời điểm, bỗng nhiên ào đến ôm ấp anh một cái, nhiệt tình ôm lấy anh.
"Anh họp xong phải lập tức quay lại, chúng ta buổi tối đi nhà hàng Italy mới khai trương kia ăn có được hay không?" Ôn Ngọc tội nghiệp nhìn Tần Phong.
Tần Phong trong lòng ấm áp, gật gật đầu: "Được."
"Ông xã, anh thật tốt quá!" Ôn Ngọc nói xong nâng chặt mặt Tần Phong hun lên một cái, vẻ mặt say mê.
Tần Phong lập tức liền ngây ngẩn cả người. Cô ngốc này cho tới bây giờ không kêu qua anh là ông xã, cũng cho tới bây giờ không chủ động quá như thế, hôm nay vậy mà nhiệt tình như thế.
"Chờ anh trở lại." Tần Phong bị Ôn tiểu thư mà mê mẩn đến đầu óc choáng váng, ở trên trán cô hôn một chút liền đi ra ngoài.
Ôn Ngọc đứng ở cửa, đặc biệt ngoan hướng anh vẫy tay, bình tĩnh đóng cửa lại.
Chỉ là cửa vừa đóng, cô liền giả vờ không nổi nữa, nghĩ lại mà sợ chụp vỗ ngực: "Không tồi anh ấy không phát hiện."
Trong tay cô rõ ràng đang cầm một cái điện thoại di động, đúng là vừa rồi sử dụng mỹ nhân kế thời điểm mượn gió bẻ măng.
"Hừ, đừng cho là em không biết anh ở trong điện thoại của em giở trò."
Mọi người ngủ ngon ~!~
Wat điên sáng giờ mới hơi tỉnh tỉnh =_=
Chú À! Đừng Nên Thế!