Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 673: Cái gì kêu một lần sảy chân để hận nghìn đời

159@-

Cái gì kêu một lần sảy chân để hận nghìn đời! Cô chính là cái ví dụ!

Sáng mai tin tức đầu đề có thể xuất hiện tin nóng "Một Thiết Kế Sư nội thất buôn dưa lê nói xấu một vị tổng giám đốc, bị hắn giết người diệt khẩu?"

Ôn Ngọc cảm thấy được, lúc này Tần Phong sắc mặt cũng rất có dấu hiệu giết người diệt khẩu.

"Cái kia... Em... Em... Em đau bụng, phải đi nhà vệ sinh." Ôn Ngọc cực kỳ không tiền đồ bỏ chạy.

Trên chỗ ngồi của cô, người bạn phóng viên thấy việc nghĩa hăng hái làm còn đang một cái vẻ gửi đoạn ghi âm cho cô ra chủ ý.

Ôn Ngọc bịt lấy lỗ tai, không dám tiếp tục nghe.

Tần Phong đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi nhìn một hồi, cầm lấy di động Ôn Ngọc, bật ghi âm, trầm giọng nói.

"Ý kiến của cô không sai, bất quá cô ấy không dùng đến."

Nói xong, buông ra ngón cái, gửi đi thành công.

Thế giới nhất thời thanh tịnh.

Trong phòng làm việc của một tòa soạn nào đó, chợt phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

"A, tôi chết chắc rồi! A, cái nha đầu ngu xuẩn kia, vậy mà không nói cho tôi biết bọn họ vậy mà cùng một chỗ! A, tôi làm sao bây giờ, tôi sắp bị giết rồi!"

Ôn tiểu thư trốn trong nhà vệ sinh, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài trong lòng hối hận vô cùng.

"Sớm biết như vậy nên trực tiếp chạy đến nhà vệ sinh bên ngoài rồi. Làm sao bây giờ? Tần Phong giống như thật sự tức giận." Ôn Ngọc thắt ngón tay, nhớ lại muốn như thế nào nhận sai hiệu quả sẽ tốt một chút.

Nhưng trên thực tế, chờ cô rất không dễ dàng có dũng khí ra ngoài, lại phát hiện trong văn phòng không có một bóng người, Tần Phong không thấy nữa.



"Xong rồi xong rồi, thật sự tức giận rồi!" Ôn Ngọc vội vàng chạy đến bên cạnh bàn làm việc, nghĩ muốn lấy điện thoại gọi cho Tần Phong.

Nhưng lật tung khắp cả căn phòng làm việc cũng chưa tìm thấy di động chính mình.

Cô chạy tới cửa, cửa cũng mở không ra.

Được, giam kín rồi. Còn không có thiết bị liên lạc.

"Hừ, nói như vậy em sẽ không cần giải thích với anh rồi!" Ôn Ngọc cũng giận rồi.

Bọn họ vụng trộm nói xấu anh là không đúng, nhưng mà kẻ ngốc cũng đều đã nghe ra được bạn của cô không có ác ý. Người đàn ông nhỏ mọn kia vậy mà tin là thật rồi!

Bây giờ thật là Ôn tiểu thư hiểu lầm rồi. Tần Phong lúc này vội vàng được sứt đầu mẻ trán, đâu nào có công phu sinh loại hờn giận không đâu này.

Tần Phong họp xong cũng đã là hai giờ sau, trong lúc vụng trộm trở về xem qua Ôn tiểu thư, thấy cô chính đang cúi đầu vẽ, tiện không có làm phiền cô.

"Tần tổng, người âm thầm trợ giúp Lý Hinh Nhi tin tức đã bị truyền ồn ào huyên náo, Hồng nhị thiếu phỏng chừng cũng biết rồi." Thừa dịp nghỉ ngơi thời điểm, Hà Hạo Lâm lặng lẽ ghé sát vào bên cạnh Tần Phong cười nói.

Tần Phong nhíu mày: "Lý Hinh Nhi bên kia người an bài có tốt hay không?"

Thế giới này không có chyện gì là bí mật không ai biết. Anh trợ giúp Lý Hinh Nhi trải thảm cho cô ta phát triển sự nghiệp, Hồng Tinh Huy không có khả năng không biết.

Chuyện này cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn họ.

Chỉ là anh vẫn còn không muốn để cho Hồng Tinh Huy nhanh như vậy liền biết Ôn Ngọc ở đâu.

"Đã âm thầm phái người đi theo." Hà Hạo Lâm nói, kỳ thật trong lòng có chút không quá hiểu được, không biết Tần Phong vì cái gì đột nhiên muốn nâng đỡ Lý Hinh Nhi.

Mục đích của anh, hiển nhiên không đơn thuần chỉ như vậy.




Bọn họ dự liệu không sai, Hồng Tinh Huy rất nhanh liền biết chuyện này, hơn nữa giận tím mặt.

"Tần Phong, anh giỏi lắm, hạ quyết tâm muốn cùng tôi đối nghịch đúng không?" Hồng Tinh Huy trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng lạnh, "Tôi mặc kệ anh đối với Lý Hinh Nhi này hư tình hay là giả ý, tôi đều sẽ không cho phép anh có lỗi với Ôn Ngọc!"

"Anh giữ cô ấy năm năm không buông, hiện tại nghĩ muốn đối tốt với một người phụ nữ khác sao? Thực coi thường tôi ngồi không à?" Hồng Tinh Huy một cước đá vào ghế làm việc.

Ầm một tiếng, ghế dựa bị đá lật ngữa.

Hồng Kỳ Ngôn đứng ở một bên thở cũng không dám thở mạnh, thật sự không quá hiểu được suy nghĩ của Hồng Tinh Huy.

Hồng Tinh Huy tâm lý tuyệt đối không thể dùng suy nghĩ của người thường đi bình phán. Ôn Ngọc nói hắn tâm lý biến thái thật đúng là chuẩn xác.

"Lại vẫn thất thần làm gì? Đem người phụ nữ kia triệt để hủy đi cho tôi!" Hồng Tinh Huy lạnh lùng trừng mắt nhìn Hồng Kỳ Ngôn liếc mắt một cái.

Hồng Kỳ Ngôn sửng sốt, có chút do dự: "Đại thiếu gia trước nói qua, không cho người cùng Tần Phong bọn họ..."

"Cậu là người của ai? Muốn cho tôi tìm người khác sao?" Hồng Tinh Huy tức giận đến một cước liền đạp tới.

Hồng Kỳ Ngôn một cái không chú ý, đã bị hắn đá trúng bụng, lúc này cắm đầu ngã ra ngoài.

Nhưng hắn không dám lộ ra vẻ mặt thống khổ, liên ấp úng cũng không dám, đứng lên áy náy: "Là tôi lỡ lời, tôi lập tức đi làm."

Hồng Kỳ Ngôn dù sao cũng là từ nhỏ đi theo Hồng Tinh Huy, Hồng Tinh Huy mới đúng chủ tử của hắn. Hắn cũng không có hướng Hồng Hưng Nhiên báo cáo chuyện này, sau khi rời khỏi liền tìm người an bài rồi.


Hồng Tinh Huy lạnh lùng nhìn hắn rời đi, tức giận đến đem mọi thứ trong văn phòng đều đã đập bể rồi.

"Tần Phong, tôi chính là muốn với anh đối nghịch, bức anh đi vào đường cùng. Tôi xem anh có thể đem bảo bối của tôi giấu được bao lâu!" Hồng Tinh Huy trên mặt đều là tươi cười khiến người ta khiếp sợ.

Đối với Ôn Ngọc, hắn tình thế bắt buộc!

Hồng Kỳ Ngôn động tác rất nhanh, ngày hôm sau liền có hiệu quả.

Bắc Kinh có một show truyền hình trực tiếp rất được quan tâm. Lý Hinh Nhi trông mong đã lâu, không nghĩ tới chính mình vậy mà nhanh như vậy liền có cơ hội tham gia.

Vì tiết mục lần này, cô ta tối hôm qua không dám thức đêm, sớm đi ngủ, xoa đắp ước chừng năm tấm mặt nạ. Sáng sớm đã bắt đầu trang điểm, bận rộn đến khi tiết mục chuẩn bỉ bắt đầu cũng đã mệt đến gần chết.

Nhưng cô ta vẫn vui vẻ chịu đựng.

"Không cần khẩn trương, liền theo như trước đó chúng ta tập luyện như vậy là được." Trước khi lên sân khấu, chị Vương lôi kéo Lý Hinh Nhi cổ vũ nói.

Lý Hinh Nhi gật gật đầu: "Chị Vương, chị yên tâm đi, một cái tiết mục mà thôi."

Lúc này, đạo diễn tiết mục đã bắt đầu kêu hô người, Lý Hinh Nhi vội vàng chạy tới.

Toàn bộ đều đã tiến hành hết sức thuận lợi, Lý Hinh Nhi trạng thái cực tốt. Đây đại khái là từ khi cô ta ra mắt tới nay, tự tin nhất một ngày.

Làng Giải Trí một đêm thành danh. Cô ta lúc trước là từng thấy một vị. Chỉ là sau khi thành danh phải như thế nào duy trì, lại là một đề toán khó giải. Mà cô ta đang ở dưới đáy một bước lên đời, không nghĩ tới có thể nhanh như vậy đứng lên, đây là thiểu số.

Lý Hinh Nhi tự tin đứng ở trên sân khấu, nhìn máy quay chính, mặt mỉm cười, giống như thấy được tiền đồ sáng lạng trước mắt.

Khi tiết mục tiến hành được 30 phút thời điểm, một nhân viên công tác bỗng nhiên xông lên sân khấu, đối với người xem tại hiện trường nói: "Các vị ngại quá, bởi vì Lý Hinh Nhi tiểu thư có chút việc, không thể tiếp tục tham gia trực tiếp rồi."

Người nọ nói xong liền lôi kéo Lý Hinh Nhi hướng dưới sân khấu đi.

Lý Hinh Nhi trực tiếp lờ mờ, bị hắn kéo ra ngoài vài bước mới phản ứng kịp, bắt đầu vùng vẫy: "Anh muốn làm gì? Đây là trực tiếp, tiết mục còn không có kết thúc a."

Người nọ vốn định cho cô ta chút mặt mũi, hạ giọng nói: "Cô theo tôi đi, chẳng thế thì hậu quả càng nghiêm trọng."


Đang lúc trực tiếp bị người ta lôi đi, loại chuyện này quả thực mới gặp lần đầu. Lý Hinh Nhi cảm thấy được người này đang cố ý muốn làm xấu mặt chính mình, khống chế cảm xúc, ôn nhu nói: " Vị đại ca này, anh kéo tôi đi như vậy đối với các bạn đài quá không tôn trọng, có chuyện gì cũng xin đợi sau khi tiết mục chấm dứt rồi nói được không?"



Anh ta nói xong, liền mạnh mẽ túm Lý Hinh Nhi kéo ra phía sau hậu đài.

Trước TV, chính đang chăm chú xem trực tiếp Ôn Ngọc nhìn đến đây cũng là ngẩn ngơ, lúng ta lúng túng quay đầu nhìn về phía Tần Phong trên sofa bên cạnh: "Đây không phải nói là người anh chống lưng sao? Sao lại thế này a?"

Tần Phong cũng đang xem hình ảnh trên TV, cau mày, đứng lên ôn nhu nói: "Anh đi gọi điện thoại, lập tức liền trở lại."

Ôn Ngọc sửng sốt: "Có phải có chuyện gì hay không?"

Chẳng thế thì Tần Phong làm sao có thể nghiêm túc như thế?

"Xong rồi sẽ nói cho em." Tần Phong nói xong hướng tới thư phòng đi đến.

Mà hiện trường trực tiếp đã lộn xộn, liền ngay cả đạo diễn cũng không biết đây là có chuyện gì.

Lý Hinh Nhi bị lôi kéo đi đến hậu trường, quả thực muốn điên rồi.

"Anh tới cùng là ai? Có cái quyền gì kéo tôi xuống?" Lý Hinh Nhi tức giận đến hình tượng đều đã quên, vẫn lại là chị Vương chạy tới giữ chặt cô ta, mới không để cho cô ta làm ra chuyện thành sai lầm lớn gì.

Nhưng mà sóng trước chưa tan, song sau lại đánh tới. Chị Vương lại vẫn chưa kịp an ủi Lý Hinh Nhi một câu, liền nhận được hết cuộc điện thoại mày đến cuộc gọi khác.

Đợi sau khi nhận xong tất cả cuộc điện thoại, chị ta liền cùng mất hồn một dạng, triệt để u mê.

"Chị Vương, làm sao vậy? Chị trái lại nói chuyện di?" Lý Hinh Nhi sốt ruột hỏi han.

"Cái gì đều đã xong rồi." Chị Vương chậm chạp ngẩng đầu, hai mắt vô thần nhìn cô ta, trong âm thanh mang theo tiếng khóc, "Hinh Nhi, tất cả người muốn hợp tác với chúng ta toàn bộ đều đã hủy bỏ, cái gì đều không có rồi."

"Cái gì?" Lý Hinh Nhi dưới chân lảo đảo, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Còn 99c nữa hết rồi. Ngủ thôi. Mn ngủ ngon ?????



Chú À! Đừng Nên Thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Story Chương 673: Cái gì kêu một lần sảy chân để hận nghìn đời
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...