Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 622: Vì cái gì là bọn họ
Trong phòng kiểm tra chật hẹp, rõ ràng cửa sổ đang được mở ra, lúc này lại như là một căn nhà giam một dạng làm cho người ta hít thở không thông.
Trầm mặc rất lâu, mới truyền đến giọng Tần Phong chua sót.
"Người... Xác định sao?"
Bác sĩ thở dài một tiếng, khuyên giải nói: "Nghĩ thông suốt một chút, các người còn trẻ, về sau còn có cơ hội. Đứa nhỏ này sớm như vậy đã có thể từ ảnh siêu âm nhìn ra là dị dạng, khẳng định là không thể giữ lại."
Bà dừng một chút nói: "Mặt khác, tôi đề nghị các người nên đi tiến hành kiểm tra cẩn thận thêm một lần nữa, tôi hoài nghi... Thai phụ có khả năng bị chứng thiếu máu tán khuyết (cái này mọi người có thể hỏi google đại thẩm nhé, tui lười giải thích lắm)."
"Cái gì?" Tần Phong giống như bị sét đánh giữa trời quan, không thể tin nói, "Làm sao có thể? Cô ấy vẫn cực kỳ khỏe mạnh!"
Con của bọn họ dị dạng đã đầy đủ đả kích, nhưng đang mang thai còn mắc phải chứng thiếu máu tán khuyến là cực kỳ nguy hiểm! Tần Phong gắt gao nắm chặt quả đấm, mặt mũi trắng bệch.
Chuyện này muốn anh như thế nào tiếp thu!
"Tôi trước kia cũng thấy qua ca bệnh tương tự, cũng chỉ là suy đoán sơ bộ. Để đảm bảo an toàn, các người vẫn lại là nhanh chóng kiểm tra, nhanh chóng ra quyết định đi." Bác sĩ tận lực dùng ngữ khí bình thường nói.
Bọn họ nhìn quen chuyện sống chết, cũng thấy qua rất nhiều bi kịch. Nhưng mà bác sĩ cũng mang tấm lòng cha mẹ, bọn họ cũng thay những người bệnh này khổ sở.
Tần Phong không biết chính mình là đi như thế nào ra khỏi phòng kiểm tra, cả trái tim đều là tê dại, liền ngay cả từng tế bào trên toàn thân đều là vô cảm.
Những cái này trước giờ anh chỉ là nhìn thấy trên tin tức thời sự nóng hổi, hay chỉ ở trong TV mới nhìn thấy qua loại chuyện này, vậy mà lại xảy ra trên người bọn họ!
Cô gái nhỏ của anh nhát gan như thế, lại thích trẻ con như thế, anh nên như thế nào nói cho cô...
"Tần Phong..." Ôn Ngọc nhìn đến sắc mặt Tần Phong, tâm mạnh run lẩy bẩy. Lại vẫn không nói chuyện, ánh mắt đã đỏ, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
Tần Phong lập tức kinh tỉnh, tiến lên ôm lấy cô. Ngón tay lau nước mắt của cô đang rơi xuống, ôn nhu nói: "Khóc cái gì?"
"Em... Bảo Bảo... Bác sĩ..." Ôn Ngọc nhìn phòng kiểm tra, hai tay bối rối lần mò bụng mình, sợ tới mức đến nói đều nói không hoàn chỉnh rồi.
"Không có việc gì, không có việc gì. Bác sĩ vừa rồi nói với anh đứa bé còn hơi nhỏ, nói anh ngược đãi em, làm anh tức giận đến nói cũng không muốn nói rồi." Tần Phong hoảng loạn biện một lý do.
Anh hận chính mình vừa rồi biểu hiện đáng sợ như vậy, biết rõ Ôn Ngọc nhát gan, lại vẫn dọa cô như vậy.
"Thật vậy sao?" Ôn Ngọc không tin nhìn anh.
Anh cũng âm thầm hít vào một hơi, gật gật đầu: "Thật sự, em muốn không tin mà nói, lại đi vào hỏi bác sĩ một chút. Bất quá nói trước, bà ta nếu là lại mắng anh nữa, em nên nói đỡ giúp anh."
Ôn Ngọc nhất thời nhẹ nhàng thở ra, khoát tay áo nói: "Không cần, em cảm thấy được bác sĩ kia thật đáng sợ, chúng ta lần sau vẫn lại là đổi một bệnh viện khác đi."
Ôn Ngọc nói xong tiện lôi kéo Tần Phong đi ra ngoài.
Tần Phong nhìn chính mình bị Ôn Ngọc nắm chặt tay, trong mắt hiện lên quét xuống thương tiếc cùng tự trách.
Bọn họ ra ngoài thời điểm, Tô Thi Thi bên kia còn chưa kiểm tra xong, Tần Phong sợ chính mình cảm xúc khống chế không nổi, tiện sớm mang theo Ôn Ngọc đi về trước rồi.
"Tần Phong hôm nay bề bộn nhiều việc?" Tô Thi Thi nghe nói bọn họ rời đi trước, khó hiểu nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch mày cũng là hơi hơi vừa nhíu, lắc lắc đầu: "Chuyện trong công trường ngày hôm qua đã sắp xếp ổn thỏa, hôm nay thư ký Vương trực tiếp giám sát, cũng không cần đi qua."
Trực giác của phụ nữ có đôi khi thật sự cực kỳ đáng sợ. Cô lúc trước cùng Ôn Ngọc đã hẹn muốn đến nhà cô ăn cơm, bọn họ đột nhiên đi tới như vậy, trong lòng cô cảm thấy được bất ổn.
Bùi Dịch sợ cô sốt ruột, tiện kêu Dương Dũng đến, để cho anh ta đi điều tra.
Dương Dũng trở về thời điểm, Tô Thi Thi chính đang ở trên xe nghỉ ngơi. Anh ta không dám nói cho Tô Thi Thi, chỉ lén lút nói cho Bùi Dịch.
Bùi Dịch nghe xong, cả trái tim đều đã trầm rồi.
"Không được để cho phu nhân biết." Bùi Dịch trầm giọng nói.
Vâng ạ Dương Dũng gật đầu, hướng tới phía sau xe đi đến.
Bùi Dịch ở bên ngoài đứng một hồi lâu, mới mở cửa xe ngồi vào trong xe.
"Cái tình huống gì?" Tô Thi Thi sốt ruột hỏi han.
"Nói là thai nhi có chút hơi nhỏ, xem ra ăn nhiều, cũng không hấp thu được." Bùi Dịch vừa rồi ở bên ngoài còn đang suy nghĩ muốn như thế nào nói cho Tô Thi Thi, sau cùng vẫn lại là lựa chọn nói dối.
Muốn nói anh cùng Tần Phong thật đúng là anh em tốt, đến nói dối đều là một dạng.
"Thai nhi còn hơi nhỏ cũng không phải chuyện quá nghiêm trọng, nhưng Tần Phong..."
"Em cũng không phải không biết tính tình của cậu ấy, sĩ diện mà chết. Khẳng định không nghĩ muốn để cho chúng ta biết chuyện này, sợ chúng ta nói cậu ấy ngược đãi Ôn Ngọc." Bùi Dịch ôm chầm lấy Tô Thi Thi, nói, "Mệt mỏi đã nửa ngày, nghỉ ngơi một hồi."
Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, cảm thấy được anh nói cũng có chút đạo lý, quả thật cũng mệt mỏi, không có tiếp tục truy vấn.
Bùi Dịch sợ cô nhìn ra cái gì, dọc theo đường đi đều luôn cùng cô tùy ý trò chuyện, trong lòng cũng rất phiền não cực kỳ trầm trọng.
Về đến trong nhà, dàn xếp tốt cho Tô Thi Thi xong, anh tiện ra ngoài gọi điện thoại cho Tần Phong.
"Ra ngoài gặp mặt." Bùi Dịch trực tiếp nói vào vấn đề chính.
Tần Phong cũng không có hỏi cái gì, nói địa chỉ, tiện cúp điện thoại.
Mười mấy phút đồng hồ sau, hai người ở trong Ám Nhữ gặp mặt.
Lúc này là ban ngày, Ám Nhữ còn chưa buôn bán, cực kỳ an tĩnh.
Tần Phong ngồi ở trong phòng, một ly lại một ly rượu liên tiếp rót vào mồm.
Bùi Dịch nhìn anh một hồi, đi qua đoạt lấy ly rượu trầm giọng nói: "Bộ dạng này của cậu làm sao trở về gặp cô ấy?"
Tần Phong tựa vào ở trên ghế sofa, tự giễu cười nói: "Cậu nói đúng, tôi muốn như thế nào trở về gặp cô ấy đây? Tôi muốn như thế nào nói cho cô ấy đứa bé này không thể giữ lại?"
Tần Phong nói xong, nước mắt liền chảy xuống, cầm lấy tay áo Bùi Dịch, nói: "Cậu có biết cô ấy có bao nhiêu thích trẻ con sao? Từ lúc biết mình mang thai đến bây giờ, trong nhà chất đầy đồ đạc của trẻ con. Cậu nói tôi phải như thế nào nói cho cô ấy đây?"
Anh thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt vô thanh chảy xuống: "Cô ấy không chấp nhận được, tôi cũng không chấp nhận được, vì cái gì lại cứ là chúng tôi?"
"Tần Phong!" Bùi Dịch nhìn đến bộ dạng này của anh, trong lòng cũng rất khó chịu.
Đàn ông không phải dễ dàng rơi nước mắt, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm. Nếu là chính bọn nó có bệnh cũng sẽ không đau đớn đến mức như vậy.
"Cậu không chấp nhận được cũng không có biện pháp gì. Nếu thật sự có chứng thiếu máu tán khuyết, người lớn như vậy cũng sẽ có nguy hiểm tính mạng, nhanh chóng mang cô ấy đi kiểm tra đi." Bùi Dịch ra vẻ lãnh khốc nói.
Lúc này anh chỉ có thể làm cái người nhẫn tâm, để cho Tần Phong thấy rõ ràng hiện thực.
Tần Phong lâm vào trầm mặc, tựa vào ở trên ghế sofa, một câu đều đã nói không nên lời.
Bọn họ đều là như thế luôn mạnh mẽ, giữ cho bản thân có cái đầu lạnh, dù là áp lực lớn như thế nào cũng không sợ. Nhưng mà đối với loại chuyện không cách nào thay đổi không cách nào kháng cự này, cho dù là không muốn thì cũng có ích gì.
"Tôi vừa rồi một mực nghĩ, có phải tôi trước kia quá phóng đãng hay không, cho nên hiện tại mới có thể..."
"Tần Phong!" Bùi Dịch lạnh giọng cắt ngang anh, "Cậu hiện tại là muốn làm người nhu nhược? Người phụ nữ cậu yêu tùy thời đều có khả năng sẽ nguy hiểm tính mạng, cậu lại ở trong này xoắn xuýt những chuyện này?"
"Đứng dậy, đem mùi rượu trên người cậu tẩy cho sạch sẽ!" Bùi Dịch một tay kéo anh từ trên ghế sofa túm dậy, trầm giọng nói, "Tôi đã nhờ người đến nước ngoài mời chuyên gia y học về căn bệnh này tới, trước làm một cuộc kiểm tra tỉ mỉ."
"Bùi Dịch." Tần Phong vuốt nước mắt một phen, thống khổ nói, "Tôi vừa rồi đã đem ảnh siêu âm gửi đến cho một chuyên gia rất có tiếng ở phương diện này xem qua, hắn nói... Tám chín phần rồi."
"Đứa bé này, đã bị tuyên án tử hình rồi."
Bùi Dịch trầm mặc vài giây, nói: "Không thể giấu cô ấy, cùng cô ấy hảo hảo nói."
Tần Phong cười khổ lắc đầu: "Không có đứa bé, tôi cùng cô ấy... Cũng xong rồi."
Cũng không phải tình yêu tất cả đều là như thế, không gì phá nổi, anh yêu chính là một người phụ nữ nhát gan. Cô đơn thuần giống một tờ giấy trắng, mà lại cố chấp giống khối xương cứng.
Bùi Dịch bọn họ không cách nào lý giải được chấp niệm của Ôn Ngọc đối với đứa bé.
Chú À! Đừng Nên Thế!