Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 617: Hộ thê cuồng ma trên mọi mặt trận
"Bùi phu nhân, Ôn tiểu thư, hai vị trà cũng uống được không sai biệt lắm, xin hỏi có tính toán gì không?" Quản lí trung tâm trên mặt treo một bên tươi cười khiêm tốn, nhưng trong lời nói không có nhiều cung kính, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Tô Thi Thi đáy lòng tức giận một phen liền xông ra. Ôn Ngọc lại vẫn không rõ tình hình, đang xoắn xuýt đợi Tần Phong đến chỗ muốn như thế nào giải thích.
"Tôi ngược lại là còn muốn hỏi quản lí có tính toán gì không?" Tô Thi Thi đỡ bụng đứng lên, lạnh lùng nhìn lướt qua đứng một phòng đầy nhân viên bán hàng, nhìn sang nhân viên bán hàng các cô tiếp xúc đầu tiên vị bán thời trang trẻ em kia, "Tôi nghĩ muốn xin hỏi một chút vị tiểu thư này, xin hỏi cô viết phiếu xuất hàng thời điểm có xác nhận qua chúng ta muốn mua sao? Ôn tiểu thư chẳng qua là đang nói chuyện với tôi, từ đầu tới đuôi cũng chưa cùng cô nói chuyện đi, như thế nào trên tay cô lại xuất hiện thêm nhiều món như vậy?"
"Tôi..."
"Còn có cô." Tô Thi Thi ngắt lời cô ta, chỉ vào bên cạnh cô ta một người bán hàng nói, "Nếu tôi nhớ không lầm mà nói, quầy của cô chúng tôi cũng không có đi qua đi, cô như thế nào cũng xuất hiện tại nơi này?"
"Còn có cô." Tô Thi Thi chỉ vào mặt một vị khác, lãnh đạm nói, "Chúng tôi chỉ nghĩ muốn mua một chiếc xe em bé, coi tư thế của cô là muốn đem tất cả hàng tồn kho của các người đều đã bán cho chúng tôi sao? Có muốn tôi chia lại cho cô mấy chiếc, cho cô mang về cho người nhà thân thích của cô hay không?"
Hừ, thực khi bọn họ tính tình tốt phải hay không? Nếu những người này không phải là cố ý, Tô Thi Thi còn có thể theo chân bọn họ hảo hảo thương lượng. Nhưng những người này rõ ràng cho thấy cố ý muốn lừa các cô nhảy hố mà, thực nghĩ cô trí nhớ không tốt, không nhớ được bọn họ đang diễn trò?
"Bùi phu nhân!" Quản lí trung tâm nhìn không được, nghĩ muốn muốn ngăn cản cô.
Tô Thi Thi quay đầu lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói: "Như thế nào, khi dễ hai người phụ nữ có thai chúng tôi hành động bất tiện, nghĩ muốn ép bán cho chúng tôi sao?"
"Bùi phu nhân, người lời này nói có phải có phần quá hay không?" Quản lí trung tâm mặt một phen liền trầm tiếp xuống, thu hồi vẻ mặt khiêm nhường cung khính tươi cười: "Chẳng lẽ tất cả người bán hàng của trung tâm chúng tôi đều đã hiểu lầm ý các người?"
Hắn chỉ chỉ nhóm người bán hàng trong tay cầm tờ danh sách, cười nói: "Tôi biết các người những vị phu nhân có tiền này kỳ thật sinh hoạt hằng ngày áp lực cũng rất lớn, thời gian trước không phải xuất một cái tin tức nói có vị phu nhân chuyên môn đi đến trung tâm thương mại mua hàng đùa giỡn ngoạn chơi người bán hàng sao? Ký gần trăm vạn tờ phiếu xuất, kết quả một món cũng không lấy."
"Các người cũng phải thông cảm cho những người làm công như chúng tôi. Phiếu xuất kho cũng đã viết, được tính vào doanh thu, người đột nhiên nói từ bỏ, chúng tôi không thể nào tính sổ sách nha."
"Vậy ông lần sau phải thuê nhân viên bán hàng thông minh một chút, đến chuyện khách hàng có ý muốn mua hàng hay đều đã xem không hiểu, tự ý viết hóa đơn bán hàng vẫn còn quay lại khách hàng sao?" Ôn Ngọc nho nhỏ nói thầm.
"Vị tiểu thư này, cô nói làm sao có thể nói như vậy, chẳng lẽ cô chưa nói không cần sao?"Người bán hàng đầu tiên xuyên tạc ý tứ của Ôn Ngọc sắc đỏ bừng, thở phì phì nói.
Tô Thi Thi một cái mặt lạnh vọt tới, nhìn chằm chằm ánh mắt cô ta, cứ thế khiến cô ta kinh sợ một câu cũng không dám nói tiếp.
"Bùi phu nhân, dù sao lời cần nói tôi đã nói hết rồi, người nếu như thực không muốn, chúng tôi cũng không có thể đem người làm gì. Nhưng người xác định người làm như vậy thật sự thích hợp? Nếu lỡ truyền ra chút lời đồn đãi linh tinh gì, ảnh hưởng danh dự Bùi tiên sinh, Bùi tiên sinh trách tội xuống..."
"Vợ của tôi, khi nào thì đến phiên các người tới giáo huấn?" Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Một thân ảnh cao lớn đẩy cửa bước vào, như anh hùng một dạng bỗng nhiên phóng to dần trước mặt Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi còn chưa phản ứng kịp, thân thể liền rơi vào một vòng tay ấm áp. Bùi Dịch ôm lấy cô, khóe miệng hơi nhếch lên, đây là biểu hiện tức giận đến muốn giết người.
"Quả nhiên vẫn lại là tức giận." Tô Thi Thi yên lặng cuối đầu xuống thấp, quyết định giả chết.
"Bùi... Bùi tiên sinh..." Quản lí trung tâm sắc mặt liền trắng, làm sao cũng đều đã không nghĩ tới Bùi Dịch vậy mà tới nhanh như vậy.
Hắn nào biết đâu rằng Bùi Dịch lái xe gió bão tới tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp đều đã sợ hãi, từ thôn Thành Trung chạy đến nơi đây, ước chừng ngắn lại một nửa thời gian.
"Quân nhi, lại đây." Cửa truyền đến giọng của Tần Phong.
Ôn Ngọc nhãn tình sáng lên, lập tức đi tới chỗ anh, trốn sau lưng anh, một câu cũng không dám nói.
"Như thế nào không nói rồi hả?" Bùi Dịch lạnh lùng nhìn quét một vòng văn phòng, ánh mắt như băng trùy một dạng, đâm vào tất cả mọi người, khiến bọn họ kìm lòng không đậu run run một phen.
Lúc trước vị quản lí trung tâm kia hùng hổ giờ phút này giống như là bệnh miêu một dạng, không dám thở mạnh, chỉ run rẩy chỉ vào tờ danh sách trong tay những cái người bán hàng nói: "Bùi phu nhân cùng Ôn tiểu thư ở trong này tiêu hết 590.000 nhân dân tệ (đệch, có hơn 2 tỉ thôi, làm quá hà >"
Chú À! Đừng Nên Thế!