Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 600: Đánh chết hắn!
Hỗ Quân Nhạc chạy trốn không kịp thở, rất không dễ dàng chạy đến trước mặt Tô Thi Thi, thở hồng hộc nói: "Tô Thi Thi, cô trước chớ đi, cũng đừng quá kích động, sẽ động thai..."
"Ngậm miệng!" Bùi Dịch lạnh giọng cắt ngang hắn, bản năng phòng bị lập tức kích hoạt che chắn cho Tô Thi Thi, cực kỳ không thích cái tên trẻ con kiêm quạ đen của Hỗ gia này.
Anh cũng chưa từng quên trước kia Tô Thi Thi cùng Hỗ Quân Nhạc cùng một chỗ sẽ gây ra những cái họa gì.
Muốn nói Đoàn Tĩnh Đồng kia gây sự tính chất đặc biệt, tuyệt đối là di truyền Hỗ gia!
"Bùi tiên sinh." Hỗ Quân Nhạc lúc này mới nhớ tới Bùi Dịch cũng ở đây, nhất thời trở nên câu nệ hẳn lên, nhìn Bùi Dịch lại nhìn Tô Thi Thi, sau cùng ánh mắt rơi vào trên người Đoàn Tĩnh Đồng nơi xa.
"Đồng Đồng, em lại đây." Hỗ Quân Nhạc hướng Đoàn Tĩnh Đồng vẫy tay.
Tô Thi Thi ánh mắt mạnh nhíu lại, bỗng nhiên biết lúc trước vì cái gì lại cảm thấy được Đoàn Tĩnh Đồng có tâm sự rồi.
"Trước anh đi tìm nó?" Tô Thi Thi trực tiếp hỏi Hỗ Quân Nhạc.
Hỗ Quân Nhạc sắc mặt cứng đờ, nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng không còn đường lui, đành phải gật gật đầu.
Tô Thi Thi nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, phát hiện Bùi Dịch sắc mặt rất khó xem.
Cô cảm thấy căng thẳng, quay đầu hỏi Đoàn Tĩnh Đồng đang đi tới: "Hắn đã nói gì với em rồi hả?"
Đoàn Tĩnh Đồng trên mặt tươi cười không thấy nữa, hơi quét xuống sự thành thục không phù hợp tuổi tác.
Cậu nhóc gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chị dâu, em vừa rồi đã nghĩ cùng chị nói chuyện này. Hỗ... Bọn họ muốn để cho em về Hỗ gia. Em..."
"Em... Về cái rắm!" Tô Thi Thi tức giận đến lời thô tục đều đã phu ra rồi, lập tức bắt được tay của Tiểu Mập Mạp vứt qua một bên, "Ở bên cạnh đứng yên đó cho chị!"
Cô nói xong, liền thở phì phì hướng tới Hỗ Quân Nhạc đi đến.
"Đừng kích động!" Bùi Dịch lập tức đi đến đỡ lấy cô, sợ cô tức giận sẽ xảy ra chuyện gì.
"Cái kia cô đừng hiểu lầm, tôi... Tôi..." Hỗ Quân Nhạc có dũng khí nghĩ muốn quay đầu bỏ chạy rồi.
Hắn bây giờ đến đây một là xem ông nội hắn, còn lại chính là mang Đoàn Tĩnh Đồng nhận tổ quy tông.
Hắn kiên trì nói: "Các người hiện tại đều biết Đồng Đồng là con cháu Hỗ gia chúng tôi rồi. Tôi biết các người nhất định sẽ cảm thấy được cực kỳ không được tự nhiên, thằng bé ở tại chỗ này cũng sẽ phiền toái, không bằng liền theo tôi cùng đi nước ngoài..."
"Trước anh chính là như thế này nói với nó? Phiền toái?" Tô Thi Thi ánh mắt đều đã đỏ, hung tợn trừng mắt Hỗ Quân Nhạc, hận không thể giết người, "Anh vậy mà cùng một đứa bé mười một tuổi nói những thứ này?"
"Hỗ Quân Nhạc, người nào cho anh quyền cùng nó nói chuyện như vậy?!" Nếu Tô Thi Thi thân thể thuận tiện, phỏng chừng hiện tại đi lên liền đánh người rồi.
Bọn họ coi Đồng Đồngnhư bảo bối, yêu thương nuông chiều cậu sợ trong lòng cậu có phần không thoải mái, lại bị giáo huấn tư tưởng như vậy.
"Khó trách Đồng Đồng hôm nay tâm sự nặng nề, đến cười đều đã cực kỳ miễn cưỡng. Tên khốn kiếp, anh vậy mà nói với nó những thứ này!" Tô Thi Thi lập tức đoạt lấy túi xách của Nhậm Tiếu Vi đang đứng bên cạnh liền hướng Hỗ Quân Nhạc ném đi, chỉ vào Hỗ Quân Nhạc mắng.
"Cha anh cái tên nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt không có trách nhiệm mới đúng là đồ phiền toái! Anh cũng dám nói Đồng Đồng của chúng tôi phiền toái, anh đầu óc chập mạch phải không? Nó là con cháu Bùi gia, Hỗ Khải Văn chẳng qua cung cấp một con t*ng trùng, nhiều năm qua như vậy chăm sóc quan tâm nó được một ngày sao? Các người dựa vào cái gì mang nó đi?"
Tô Thi Thi nghĩ tới vừa rồi bộ dáng Đoàn Tĩnh Đồng miễn cưỡng cười vui, cô liền đau lòng cực kỳ.
Cô cùng Bùi Dịch nơi chốn cẩn thận, chỉ sợ thương tổn đến lòng của đứa bé này. Nhưng ngàn phòng vạn phòng, vậy mà để cho Hỗ Quân Nhạc cái tên đầu heo này vụng trộm nói những thứ này với cậu nhóc!
Cô thật sự muốn tức chết rồi!
"Không có tức hay không, Đồng Đồng chỗ nào cũng đều không đi, em đừng kích động." Bùi Dịch sốt ruột nói, đến tìm Hỗ Quân Nhạc tính sổ cũng chưa công phu, kiên nhẫn dỗ cô.
"Chị dâu, Đồng Đồng không đi, người đừng nóng giận nữa." Đoàn Tĩnh Đồng đã chạy tới, thật cẩn thận lôi kéo tay Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi lập tức rút tay mình về, trừng mắt cậu nhóc nói: "Trở về đứng yên đó cho chị! Em cái thứ không tiền đồ, chúng ta đối với em không tốt sao? Vậy mà muốn theo người ta trộm đi! Trở về chị sẽ tính sổ với em!"
Tô Thi Thi nói xong mạnh quay đầu, nhìn chằm chằm Hỗ Quân Nhạc: "Trở về nói cho cha anh, Đồng Đồng nhà chúng tôi không cần người cha rởm như vậy! Ông ta nếu là thật muốn nhận con trai, liền đến Bùi gia! Các người đừng hòng mang Đồng Đồng đi!"
"Cô thật sự hiểu lầm rồi." Hỗ Quân Nhạc gấp đến độ mồ hôi lạnh đều đã mau xuống đây rồi.
Hắn đã nói đừng tới làm cái chuyện vô tích sự này, nhưng cha hắn cứ muốn hắn tới. Hiện tại tốt rồi, hắn có thể bị Bùi Dịch đánh chết hay không?
"Thi Thi, tôi gọi là cô là bà cô được không? Chúng tôi thật là có lòng tốt, sợ các người mang theo Đồng Đồng không thoải mái, cho nên đã nghĩ chăm sóc thằng bé..."
"Anh câm miệng cho tôi!" Tô Thi Thi tức giận đến đầu óc choáng quáng.
Cô bao che cho con là có tiếng, nếu Hỗ Quân Nhạc hảo hảo nói chuyện, cô ngược lại sẽ mừng thay cho Đồng Đồng. Nhưng mà nghĩ đến hắn vậy mà nói với Đoàn Tĩnh Đồng thằng bé là phiền toái, cô thật sự bị chọc giận muốn điên rồi.
"Anh nghe kỹ cho tôi đây. Đồng Đồng là người của Bùi gia chúng tôi, không có cái phiền toái gì! Về sau lại để cho tôi nghe được những lời nói như vậy, tôi giết chết anh!" Tô Thi Thi nảy sinh ác độc nói.
"Tôi nói... Tôi thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch." Hỗ Quân Nhạc bực tức cực kỳ.
Hắn rõ ràng là có lòng tốt, sao người phụ nữ này liền là không phân rõ phải trái như vậy!
"Đoàn phu nhân, ý tứ của người?" Hỗ Quân Nhạc đành phải cầu cứu nhìn Nhậm Tiếu Vi.
Nhậm Tiếu Vi sắc mặt cứng đờ, do dự nhìn Hỗ Quân Nhạc.
Nếu Hỗ Khải Văn nguyện ý nuôi dưỡng Đồng Đồng, như thế bà ta có phải có thể cùng theo một lúc hay không... Như thế mộng tưởng nhiều năm qua của bà ta chẳng phải là có thể trở thành sự thật rồi sao?
Nghĩ đến ở trong này sống những ngày tháng khó khăn, Nhậm Tiếu Vi tâm buông lỏng rất nhiều.
Bùi Dịch nhìn đến phản ứng của mẹ mình, mày mạnh vừa nhíu, lạnh giọng nói: "Hiện tại tôi mới đúng Đồng Đồng..."
"Bùi Dịch." Tô Thi Thi bỗng nhiên giữ chặt tay anh ngắt lời của anh nói, mà là nhìn về phía Nhậm Tiếu Vi, gằn từng chữ hỏi han, "Mẹ có ý kiến thế nào?"
Nhậm Tiếu Vi tâm mạnh run lên một cái, bị ánh mắt Tô Thi Thi dọa đến chỗ.
Cô con dâu này ánh mắt, liền cùng muốn giết bà ta một dạng.
"Tôi... Đồng Đồng đương nhiên muốn ở lại... Bùi gia." Nhậm Tiếu Vi nói sau cùng, cảm giác toàn thân khí lực đều bị rút đi rồi.
Bà ta thề, nếu bà ta dám đồng ý để cho Đồng Đồng đi, Tô Thi Thi bà điên này nhất định cùng bà ta liều mạng.
Nhớ tới thời gian này cô vì Bùi Dịch làm những chuyện điên cuồng này, Nhậm Tiếu Vi tuy không muốn thừa nhận, nhưng vẫn lại là cảm kích cô.
"Hiện tại tôi là người giám hộ duy nhất của Đồng Đồng, tôi không đồng ý, các người người nào lại vô pháp dẫn nó đi." Bùi Dịch đem lời vừa rồi không nói, nói hết ra, đồng thời cảm kích nhìn thoáng qua Tô Thi Thi.
Vừa rồi anh chính là sợ mẹ của mình nói ra lời đồng ý, mới nghĩ muốn tuyên bố chuyện này. Bị Tô Thi Thi cản lại như vậy, để cho chính mẹ anh tự mình lựa chọn, trong lòng chung quy vẫng là dễ chịu một chút.
"Thay đổi người giám hộ? Này là chuyện khi nào?" Nhậm Tiếu Vi ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết chuyện này.
"Chuyện này trước ta từng đề cập với cô. Cô khi đó chính đang ở dưới ruộng làm cỏ, không biết cô có nghe rõ không." Phương Ngọc Hoa sâu xa xen vào một câu.
"Tôi..." Nhậm Tiếu Vi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu rồi.
Con trai của bà ta quả thật bản lãnh, vô thanh vô tức liền đem quyền giám hộ của bà ta cũng giành lấy luôn rồi. Nhưng bà ta có biện pháp nào?
"Ta có chút không thoải mái, đi về trước rồi." Nhậm Tiếu Vi nói xong liền hướng xe đi đến.
"Đồng Đồng, cùng mẹ đi lên xe." Tô Thi Thi nói với Đoàn Tĩnh Đồng.
"Cái kia... Đồng Đồng lớn như vậy, các người có thể hỏi một chút ý kiến của nó hay không?" Hỗ Quân Nhạc chưa từ bỏ ý định hỏi.
Nếu hắn không đem Đoàn Tĩnh Đồng trở về được, nhất định sẽ bị cha hắn phiền chết!
"Hỏi Đồng Đồng?" Tô Thi Thi nheo lại mắt, trên mặt tươi cười từ từ mở rộng, "Vừa rồi Đồng Đồng đã sớm tỏ thái độ, anh không có nghe đến?"
"Muốn hỏi nó đúng không? Được thôi, tôi hiện tại liền giúp anh hảo hảo hỏi một chút!" Tô Thi Thi xắn tay áo lên, đối Bùi Dịch vung tay lên, "Chồng yêu, đánh hắn!"
"Tô Thi Thi, cô đừng xằng bậy nha!" Hỗ Quân Nhạc luống cuống.
Ngay tại hắn xoắn xuýt muốn phản kháng hay không thời điểm, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống to.
"Thi Thi cô không phải sợ, tôi tới giúp cô!" Một cô gái giơ một cây gậy đánh bóng chày hướng tới bọn họ chạy vội tới.
Bùi Dịch nghe được âm thanh kia, trong lòng chính là hồi hộp.
Chết tiệt Tần Phong, không phải để cho cậu xem chừng vợ cậu à! Như thế nào lại chạy đến rồi!
Mọi người ngủ ngon, bạn đi luyện truyện, đang nhảy hố 1 bộ hơn 1k chương, mỗi chương hơn 5k từ thôi, ko biết khi nào mới luyện xong ??????
Chú À! Đừng Nên Thế!