Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 579: Trộm chạy đến

131@-

"Trạm Dẫn Lan, chạy trốn!" Ngay lúc Trạm Dẫn Lan muốn chạy ra sân thời điểm, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng giận kêu hô.

Ngay sau đó, một vị vệ sĩ liền đuổi theo, lập tức kéo tay Trạm Dẫn Lan lại.

"Mẹ, van cầu người buông tha con." Trạm Dẫn Lan thật sự tuyệt vọng, khóc cầu xin.

Dace sắc mặt tàn nhẫn, cả người giống như là rơi vào điên cuồng một dạng: "Tôi buông tha cô? Vậy các người có nghĩ tới buông tha tôi sao? Tôi vì chờ đợi một cái thiết kế  như công trình thôn Thành Trung lâu như vậy, đem toàn bộ đều đã ném đi vào, hiện tại bạn trai trước của cô lại đem toàn bộ đều đã hủy đi!"

Dace nhớ tới vừa rồi ở trên TV nhìn đến toàn bộ, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, sắp giận ngất rồi.

"Bùi Dịch muốn làm chuyện gì, tôi làm sao mà biết! Người vì cái gì đem những thứ này đều đã tính lên trên đầu tôi!" Trạm Dẫn Lan chịu không nổi hô, cô ta không nghĩ muốn nhịn nữa rồi.

Dace hai mắt nhíu lại, nghĩ tới cái gì, sắc mặt càng thêm âm trầm trọng lại: "Ban đầu là cô cùng Bùi Dịch thông đồng với nhau phải hay không? Tôi vốn chính là muốn cùng Hỗ Sĩ Minh hợp tác, là cô đề nghị tìm Bùi Dịch hợp tác."

Bà ta nhớ tới những cái chuyện trước kia liền hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải bà ta cho Bùi Dịch cơ hội, Bùi Dịch làm sao có thể nhận được công trình thôn Thành Trung? Vậy bà ta hiện tại cũng sẽ không trở nên bị động như thế, bị bọn họ xem như khỉ con làm xiếc một dạng mà đùa giỡn.

"Bùi Dịch bọn họ đã nói rồi, liền tính không có bà hỗ trợ, bọn họ vẫn như cũ có thể tìm đến đối tác khác càng tốt hơn để hợp tác. Có lẽ như vậy, bọn họ hiện tại cũng không có nhiều phiền toái như vậy." Trạm Dẫn Lan ăn miếng trả miếng nói.

Trước cô ta cũng dùng cái lý do như vậy nói với Bùi Dịch để cho anh nhớ kỹ chính mình là tốt, nhưng lúc đó bọn họ chính là nói như thế này. Hiện tại cô ta dùng những câu nói như vậy nói cho Dace, thậm chí có một loại cảm giác như trả được thù thật khoái cảm.

Quả nhiên, Dace vừa nghe liền phát hỏa, đối với vệ sĩ nói: "Khẩn trương bắt cô ta đi, tôi muốn đem cô ta trở về Âu châu, nhốt tới chết!"

Bà ta hiện tại lập tức liền sắp bị đám cổ đông kia buộc đi trở về, mộng tưởng cổ văn của bà ta liền triệt để xong rồi. Bà ta không chỗ phát tiết, chỉ có thể đem hận phát tiết tại trên người Trạm Dẫn Lan.


"Không, bà không quyền làm như vậy!" Trạm Dẫn Lan bị dọa điên rồi, ác từ gan mà sinh, nâng lên cánh tay lập tức cắn lên mu bàn tay của vị vệ sĩ đang giữ lấy chính mình, thừa dịp hắn ăn đau, một cước đá đến phần háng của hắn, co cẳng chạy.



"Bắt cô ta lại cho tôi!" Dace tức giận đến hô to.

Trạm Dẫn Lan cắm đầu một dạng chạy, vòng qua hai cái sân nhanh như chớp chui vào sân một hộ gia đình.

Chủ nhân nhà kia vừa lúc lái xe ra ngoài, Trạm Dẫn Lan ngăn lại cô, mở cửa xe liền ngồi xuống, tận lực bình tĩnh yêu cầu cô cho chính mình đi nhờ đoạn đường.

Hai người trước đã gặp qua, tán gẫu cũng rất hợp ý, vị kia cũng không nghĩ nhiều, liền đưa cô ta đi ra ngoài.

Bọn vệ sĩ cũng không có nhìn đến Trạm Dẫn Lan chạy đến nơi này, cứ như vậy vụng trộm trốn thoát ra ngoài.

Mãi đến xe rời khỏi tiểu khu, Trạm Dẫn Lan mới khống chế được toàn thân đang phát run.

"Không được, tôi không thể cứ như vậy! Tô Thi Thi, Bùi Dịch, đây đều là các người nợ tôi! Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng!" Trạm Dẫn Lan gắt gao nắm chặt quả đấm, ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói.

Mà Tô Thi Thi bọn họ cũng không biết cô ta xảy ra toàn bộ chuyện này.

Từ Đài Truyền Hình đi ra về sau, Bùi Dịch liền mang theo Tô Thi Thi trở về chỗ ở hiện tại của bọn họ. Mà Tần Phong lại mang theo Ôn Ngọc đi chỗ ở chính bọn họ. (Ngọc - Phong cặp nam phụ nữ phụ này đến lúc kể chuyện của bọn họ rồi nhỉ ????)

Dọc theo đường đi, Tô Thi Thi còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, nhớ đi nhớ lại, liền nở nụ cười.

"Hồng Tinh Huy vừa rồi kỳ thật là rất tức giận đi? Em nhìn thấy hắn tức giận đến lỗ mũi đều đã khuếch trương, nhưng mà hắn vậy mà nhịn xuống rồi. Quả nhiên đầy đủ biến thái." Tô Thi Thi tựa lưng vào ghế ngồi, cười đến không thể ngồi thẳng dậy.


Bùi Dịch an tĩnh nhìn bên ngoài xe, ngay từ đầu cũng không có trả lời.


Nhưng cô gái này từ lúc lên xe bắt đầu liền vẫn nhắc tới cái kia tên. Anh nhịn nhẫn, cảm thấy được chính mình hôm nay hy sinh thật sự có phần quá lớn.

"Bệnh cũ lại tái phát phải hay không?" Bùi tiên sinh nghiêng Bùi phu nhân liếc mắt một cái.

Bùi phu nhân sửng sốt, không phản ứng kịp: "Làm sao vậy?"

"Anh nói rồi, nếu để cho anh từ trong miệng em nghe được cái tên của người đàn ông khác..."

"Em làm sai!" Tô Thi Thi lập tức nhận sai, thái độ siêu cấp nghiêm túc.

Nói đùa, hiện mang thai đã hơn năm tháng, đối với Bùi tiên sinh mà nói, đã là "Phi thường an toàn" có thể muốn làm gì thì làm rồi!

Cô cũng không dám trêu chọc anh!

Bùi Dịch nhìn đến cô gái nhỏ kia một bộ dáng xin tha thứ cho kẻ bất tài, không khỏi ngầm bực.

Anh ở trong mắt cô, chẳng lẽ chính là một con sói sao?

Nếu Tô Thi Thi biết suy nghĩ của anh giờ phút này, khẳng định có thể nói - - anh không đơn thuần là sói, mà là một con sói đói khát máu đó!


May mà hiện giờ mọi chuyện rốt cục có chuyển cơ. Bọn họ khi về đến nhà, thư ký Vương đã ở nhà đợi, thay Bùi Dịch mang đến một phần văn kiện chính thức, một lần nữa bắt đầu mời anh làm người tổng phụ trách công trình thôn Thành Trung.

Mà Lan Viễn Tân cũng đã đi cục cảnh sát tự thú, Lan gia triệt để rời khỏi công trình thôn Thành Trung. Lãnh đạo cấp cao tập đoàn Phi Tầm một lần nữa đổi ngôi, cổ đông thống nhất bãi miễn toàn bộ chức vụ của Dace.

Nguy cơ rốt cục giải trừ.


Tô Thi Thi nghe đến mấy cái này tin tức thời điểm, đại đại nhẹ nhàng thở ra: "Cuối cùng có thể ngủ ngon rồi."

Bùi Dịch một bên lật chuyển văn kiện thư ký Vương đưa đến, một bên ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái: "Người đi ngủ đều đã chảy nước miếng, vậy mà nói chính mình ngủ không ngon?"

Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ, giận, thở phì phì trừng mắt nhìn anh: "Em đó là mơ thấy suất ca mới chảy nước miếng đó biết chưa!"

Xong rồi, nói lỡ miệng!

Tô Thi Thi cổ co rụt lại, xoay người bỏ chạy.

"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch đen mặt, đem văn kiện tiện tay hướng trên sofa vứt, đuổi theo lập tức giữ chặt tay cô, ôm lấy liền hướng trong phòng ngủ đi đến.

"Chúng ta tới thảo luận một chút xem, em mơ thấy suất ca có đẹp trai như anh hay không!"

"Không cần!" Tô Thi Thi liền sửa miệng dụ ngọt, "Em mơ thấy chính là anh!"

"Em đảm bảo, trên thế giới này không ai so với anh đẹp trai!"

"Trong mắt tình nhân có Tây Thi, em nói thật, ở trong mắt em, anh đẹp trai nhất... Ưm ưm..."

Phi lễ chớ nghe... ?????, này để dành hoàn rồi tui viết nhá


Trong phòng khách, thư ký Vương xấu hổ nhặt lên văn kiện rơi tán loạn trên mặt đất, bất đắc dĩ lắc đầu.


" Văn kiện quan trọng như vậy, nói ném liền ném, Bùi tiên sinh quả nhiên không phải người bình thường nha!"

Mà bởi vì Tô Thi Thi nói sai, dẫn đến cô thẳng đến cơm tối mới từ phòng ngủ đi ra.

Tuy ánh mắt hung tợn, nhưng trên mặt phiếm đỏ ửng, mặt mày mang theo một cỗ phong tình, để cho Bùi tiên sinh nơi xa đang muốn ăn cơm vừa thấy đến mâu sắc liền sâu rồi.

"Anh đừng làm càng! Em sắp chết đói!" Tô Thi Thi khẩn trương cách Bùi Dịch rất xa, ngồi ở bàn ăn bên kia, cầm lấy bát liền ăn ăn.

Bùi Dịch nhất thời bất đắc dĩ: "Ăn từ từ."

Tô Thi Thi mới không để ý tới anh.

Cô thật sự sắp chết đói!

May mà Bùi tiên sinh buổi tối vẫn ở trong thư phòng bận rộn, cô biết, những ngày sắp tới, Bùi Dịch sẽ bề bộn nhiều việc.

Ngày hôm sau, Bùi Dịch sáng sớm liền công trường rồi. Từ hôm nay trở đi, công trình thôn Thành Trung sẽ tiếp tục thi công.

Ngay khi Tô Thi Thi ở trong sân vừa tiễn Bùi Dịch đi làm, cô vừa muốn xoay người về trong phòng, một bóng người đột nhiên từ sau viện vọt ra, hướng tới cô đã chạy tới.

"Không được nhúc nhích!" Một thanh dao sắt chói lọi kê ở  trên cổ Tô Thi Thi.

Một màn này phát sinh quá nhanh, Tô Thi Thi cùng bọn vệ sĩ từ đầu không thấy rõ ràng cô ta là như thế nào xuất hiện, Tô Thi Thi đã bị cô ta khống chế rồi.

"Trạm Dẫn Lan?" Tô Thi Thi nghe được tiếng của người này, lập tức kinh sợ đến chỗ.



Chú À! Đừng Nên Thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Story Chương 579: Trộm chạy đến
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...