Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 554: Khí phách trở về
Tô Thi Thi trong lòng vừa động, vội vàng đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, ánh mắt nhất thời sáng lêm.
Chỉ thấy dưới lầu có một cái đoàn xe, mỗi một chiếc đều là xe Jeep thuần sắc màu đen. Lúc này, cầm đầu xe bước xuống đến một người.
Từ tầng 15 nhìn xuống, thấy cũng không rõ lắm. Nhưng Tô Thi Thi liếc mắt một cái liền phát hiện, người kia đặc biệt mập mạp, tựa như một con gấu béo.
Cô bỗng nhiên nhớ tới năm trước đi sân bay đón Tống Trọng Hạo tình huống khi đó. Khi đó, anh cũng là giống như hiện tại, cả người to béo ụt ụt như là bị đánh sưng lên.
"Rốt cục trở lại." Tô Thi Thi không khỏi cười rộ lên, hướng về phía người dưới lầu phất phất tay.
Người dưới lầu cũng đang nhìn lên phía trên, thấy có người hướng cửa sổ ngoắc, cũng không quản có phải người anh muốn tìm hay không, hai tay làm thành loa liền hống to:
"Sư muội, chúng ta đã về rồi!"
Kêu la ngăn cách khoảng cách cao như vậy, rõ ràng rất nhỏ, nhưng Tô Thi Thi bọn họ đều đã cảm thấy được đặc biệt vang dội.
Tống Trọng Hạo kích động như lần đầu tiên nhìn thấy gái đẹp một dạng (à ko chỗ này trai đẹp mới đúng nhỉ ?????), dưới lầu hoa chân múa tay vui sướng: "Sư muội, mau lại đây nghênh đón chúng ta! Đốt pháo, còn có phóng viên nữa nha! Người đâu?!"
Tô Thi Thi trên mặt tươi cười cứng đờ, cùng Tần Phong liếc nhau một cái, yên lặng lùi đầu về.
Quả nhiên, đẹp trai bất quá một giây.
Dưới lầu, người trong xe cũng lục tục xuống xe. Một người, hai người, ba người... Một đám, ước chừng có hai mươi mấy người.
"Những người này chính là bạn học của anh Trọng Hạo sao?" Ôn Ngọc lại vẫn ghé vào cửa sổ, hướng tới Tô Thi Thi hưng phấn mà ngoắc, "Thi Thi cô mau đến xem, có quá nhiều suất ca ngoại quốc!"
Tô Thi Thi khóe miệng rụt rụt, nhìn Tần Phong liếc mắt một cái.
Tần tổng mặt có chút đen, tiến lên không rên một tiếng mà đem cái người phụ nữ không lương tâm kia tóm trở về.
Vừa rồi lại vẫn nhiệt náo cùng người điên một dạng, quay đầu vậy mà liền vong được không còn một mảnh. Thực không nhớ lâu!
Bên kia, Trạm Dẫn Lan thừa dịp bọn họ không chú ý, đã lặng lẽ đi tới cửa, tính toán trốn.
Vừa rồi cô ta không nghĩ sai mà nói, Tần Phong là muốn đối với cô ta động thủ!
Cô ta ngẫm lại liền sợ hãi.
"Trạm tiểu thư, tôi cảm thấy được cô vẫn lại là chờ một lát hãy đi là tốt hơn, miễn cho làm sai chuyện bị mẹ nuôi của cô mắng." Tô Thi Thi quay đầu nhìn đến Trạm Dẫn Lan muốn chạy trốn, ngữ khí nhàn nhạt nói.
Trạm Dẫn Lan lông mày cau lại, chỉ xem cô như đang dọa chính mình, nhanh hơn bước chân.
Ba người Tô Thi Thi lặng không tiếng động theo sát ra ngoài.
Ngay tại Trạm Dẫn Lan đi đến trước đại sảnh muốn ra ngoài thời điểm, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân, như là có rất nhiều người đi đến.
"Bùi Dịch!" Trạm Dẫn Lan ngẩng đầu nhìn đến người cầm đầu đám người kia là Bùi Dịch, nước mắt một phen liền chảy ra, ủy khuất cực kỳ.
Bùi Dịch nhìn đến trên mặt cô ta có vết cào khi đó, đồng tử mạnh co rụt lại, lập tức bước nhanh hướng phía trước đi đến.
Trạm Dẫn Lan tim đập mạnh liên hồi, kìm lòng không đậu cười rộ lên: "Bùi Dịch, Tô Thi Thi bọn đánh em..."
Bùi Dịch lại nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cô ta một cái, liền như vậy lo lắng nhìn về phía trước, lướt qua bên cạnh cô ta.
"Có bị thương hay không?" Bùi Dịch một cái liền ôm eo Tô Thi Thi, khẩn trương kiểm tra khắp người cô.
Tô Thi Thi cười lắc lắc đầu: "Cô ta cùng Ngọc đánh nhau, không phải em."
"Về sau cách bọn họ xa một chút." Bùi Dịch nhẹ nhàng thở ra, giật mình toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Anh như thế nào lại theo chân bọn họ cùng trở về?" Tô Thi Thi tò mò hỏi han.
"Trong thang máy đụng tới." Bùi Dịch vừa nói một bên thay bà xã đại nhân dịch dịch áo khoác, giống như là sợ cô cảm lạnh.
"Bùi Dịch..." Trạm Dẫn Lan không thể tin nhìn Bùi Dịch, thất vọng tới cực điểm.
Cô ta tự giễu cười cười: "Là bọn họ đánh em, anh vậy mà hỏi cũng không hỏi một tiếng. A, thật đúng là tân hoan cựu ái." (đại loại là có mới nới cũ đó)
Bùi Dịch mày mạnh vừa nhíu, Tô Thi Thi sắc mặt cũng không phải rất đẹp mắt.
Vừa ăn cướp vừa la làng thật đúng là lợi hại! Bạn trai trước không quan tâm vợ mình muốn đi quan tâm bạn gái trước sao? Cô sao lại nghĩ muốn lao lên xé miệng của cô ta như thế!
Ôn Ngọc từ bên cạnh ló ra, yếu yếu kém kém nhìn Trạm Dẫn Lan: "Cái kia... Là tôi đánh cô, không phải "bọn họ", Thi Thi không có động thủ."
"Khụ khụ..."
Cười rần.
"Các người..." Trạm Dẫn Lan gắt gao cắn môi, cúi đầu, hít vào, đem cục tức này nuốt xuống.
Cô ta không nghĩ muốn để cho Bùi Dịch càng thêm chán ghét chính mình.
"Cái kia... Chúng ta có thể vào được sao?" Cửa truyền đến âm thanh yếu yếu kém kém.
Tống Trọng Hạo đứng ở cửa, thật cẩn thận nhìn Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi.
Anh như thế nào cảm giác trở về không phải lúc nha!
"Nếu không, đợi lát nữa lại tiến vào?" Đứng ở bên cạnh anh một đầu bạch mao Đức An nhìn chằm chằm, không nắm chắc nói.
Sau lưng bọn họ, chính là nhóm người suất ca mỹ nữ theo chân bọn họ cùng trở về. Có da vàng, da trắng, còn có da đen, quả thực như là liên minh quốc tế một dạng.
Tô Thi Thi bất đắc dĩ trợn mắt nhìn anh, ngăn Trạm Dẫn Lan lại muốn rời khỏi, nói: "Tôi nhớ cô có kế hoạch thu mua Sunshine của chúng toi, sợ không thể hoàn thành rồi."
Trạm Dẫn Lan hừ lạnh một tiếng, chỉ xem như Tô Thi Thi đang kéo dài thời gian, nâng bước muốn đi.
"Cái gì thu mua?" Tống Trọng Hạo vừa nghe, mặt liền kéo xuống đến nơi, "Đầu óc có hố tới thu mua chúng ta!"
Tống Trọng Hạo chạy đến trước mặt Trạm Dẫn Lan, đem cô ta từ đầu tới đuôi đánh giá một phen, vẻ mặt nghi hoặc: "Nhìn cô lớn lên cũng xinh đẹp, như thế nào lại giống như bình hoa di động vậy. Thu mua chúng tôi? Các người trả được tới giá lớn bao nhiêu? Nhắm mua nổi không?"
"Anh đang nói đùa sao?" Trạm Dẫn Lan nở nụ cười.
Tập đoàn Phi tầm bọn họ thu mua một cái công ty thiết kế nhỏ sắp muốn đóng cửa là chuyện rất dễ dàng, sở dĩ dây dưa kéo thời gian dài như thế chẳng qua là cô ta nghĩ muốn mềm hoá thái độ Bùi Dịch mà thôi.
Tống Trọng Hạo liếc cô một cái, liền không lại để ý cô ta, quay đầu đối với Tô Thi Thi bọn họ nói: "Anh đem bạn học của anh tại M quốc đều đã mời tới."
Anh nói xong chỉ chỉ đứng ở đầu phía trước một vị mỹ nữ da trắng nói: "Alys(thật ra có tên hán việt mà nghe dở quá cứ gọi tiếng anh cho nó soang choảnh =)), là nhà thiết kế nổi tiếng mới ở Châu Âu, được ba lần giải thưởng lớn thế giới. Mang đến mười cái đơn đặt hàng."
Anh lại chỉ chỉ mỹ nữ đứng ở sau lưng người nọ: "Hắc Kerr (Hắc Khắc Nhĩ tên hán có vẻ nghe hay hơn), làn da cùng tên một dạng đen, am hiểu thiết kế phục cổ, mang đến 30 cái đơn đặt hàng."
"Còn có Mạch Huân, Poli..." Tống Trọng Hạo thao thao giới thiệu, cuối cùng quy nạp làm một điểm: Những người này đều là thế kế trẻ nổi tiếng trên thế giới về nội thất, cùng với, bọn họ mang đến rất nhiều rất nhiều đơn đặt hàng!
Dù là Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch bọn họ đã có chuẩn bị tâm lý, đang nhìn đến nhóm Thiết kế sư dũng mãnh hùng hổ khi đó, vẫn lại là có điểm phát mộng.
"Còn lại những người này là bạn học cùng lớp của tôi, là ngành kiến trúc." Cùng Tống Trọng Hạo giới thiệu xong, Đức An liền giới thiệu đến mười người còn lại kia.
Những người này cũng có một cái đồng dạng đặc điểm: Siêu cấp trâu bò, cùng với mang đến N đơn đặt hàng.
"Chuyện này không thể..." Trạm Dẫn Lan sắc mặt đều đã thay đổi, nhưng nói còn chưa nói xong đã bị Tống Trọng Hạo ngắt lời.
"Nhường một chút..." Tống Trọng Hạo đem Trạm Dẫn Lan đẩy qua một bên, để cho các học sinh đi đến, lại giới thiệu nói, "Bọn họ xí nghiệp gia tộc cũng không tệ, đã quyết định bơm tiền."
"Tôi tính toán sơ lược, giai đoạn trước đại khái có thể có một triệu, tuy nhiên có hơi ít đi, nhưng ít nhất người khác muốn thu mua chúng ta, cũng phải hao chút khí lực." Đức An tiếp lời nói, nói chuyện thời điểm liếc Trạm Dẫn Lan, tràn ngập địch ý.
Trạm Dẫn Lan đã triệt để ngây dại, không thể tin được lỗ tai chính mình.
"Tô Thi Thi, đây là thủ đoạn của các người?" Trạm Dẫn Lan có dự cảm không tốt lắm.
Tô Thi Thi hướng về phía cô ta lộ ra một cái tươi cười thiệt tình đầy thành ý: "Chuyện này phải cảm ơn Trạm tiểu thư rất nhiều đã thư thả cho chúng tôi thời gian dài như thế."
"Cô!" Trạm Dẫn Lan thiếu chút nữa thổ huyết.
Cô ta trở về nhất định sẽ bị mẹ nuôi mắng chết!
"Cô là cố ý!" Trạm Dẫn Lan rốt cục hiểu rõ, Tô Thi Thi đã sớm kế hoạch tốt, từ đầu chính là đang vui đùa ngoạn chơi cô ta!
Chú À! Đừng Nên Thế!