Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 498: Yêu thương lặng thầm
"Hỗ tổng đến đây!" Các phóng viên nhìn đến Hỗ Sĩ Minh, cả đám đều hưng phấn rồi.
Mỗi người trong mắt đều đã lóe ra hai chữ - - Bát Quái!
Ngay khi Hỗ Sĩ Minh đi vào, ngoài cửa lại có người tiến vào.
"Đoàn lão tiên sinh?" Các phóng viên theo bản năng nhìn Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch.
"Thi Thi, ông ta cũng không phải là tôi gọi là tới." Hỗ Sĩ Minh đi đến phía trước, vô tội nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi hận không thể một quyền nện vào trên mặt hắn.
Cô bỗng nhiên đống bật cười, theo dõi hắn mặt nói: "Hỗ tổng, mặt của anh đều đã bị thương thành như vậy lại vẫn chạy tới nơi, chuyện này không dễ dàng ha!"
"Cũng là do em thôi! Đây không phải là do em mời ký giả dự họp sao, tôi thế nào cũng phải đến đây vì em giữ thể diện không phải sao?" Hỗ Sĩ Minh theo lời Tô Thi Thi nói.
Tô Thi Thi tươi cười cứng đờ.
Cô giống như vội tránh ra, để Bùi Dịch đi ra đánh hắn a!
"Hỗ tổng mang đầu heo đến đây, Bùi mỗ cực kỳ cảm động."Bùi Dịch mặt tỉnh rủi kéo qua Tô Thi Thi dẫn cô đến sau lưng, cười như không cười nhìn Hỗ Sĩ Minh.
Hỗ Sĩ Minh ngầm cắn răng, trên mặt lại nghiêm trang, vô cùng thành khẩn nói: "Bùi tổng sao lại nói vậy. Công trình này tôi cũng là một trong những người phụ trách, muốn nói trách nhiệm, xây dựng Minh Đỉnh cũng có thể chia sẻ một phần."
Tô Thi Thi nhíu mày.
Hỗ Sĩ Minh tới cùng là tới làm cái gì?
Còn có cái người ông nội kia của cô, lúc này đến đây, khẳng định không có chuyện tốt.
Nhưng làm cho bọn họ ngạc nhiên chính là, Đoàn Kế Hùng vậy mà cũng là đến đây gánh vác trách nhiệm!
"Lão hủ tuy đã rất ít hỏi đến chuyện của Đoàn thị, nhưng dù sao vẫn lại là người đứng đầu của Đoàn thị. Thôn Thành Trung cũng có chúng ta một phần trách nhiệm. May mắn chuyện lần nay sớm phát hiện kịp thời, tránh cho tạo thành hậu quả nghiêm trọng."
Đoàn Kế Hùng nói xong, quay đầu thâm sâu nhìn Tô Thi Th liếc mắt một cái, tiếp tục nói: "Thi Thi là cháu gái của tôi, nhân phẩm của nó tôi hiểu biết cực kỳ. Người làm ông nội này tin tưởng con bé, nó là người dám làm dám chịu, lần này xảy ra chuyện xem như tai bay vạ gió, hi vọng mọi người có thể hiểu cho con bé. Tôi tin tưởng, con bé hẳn không lại để cho mọi người thất vọng."
"Cái tình huống gì?" Tô Thi Thi có phần lờ mờ rồi.
Đoàn Kế Hùng vậy mà giúp cô nói chuyện? Cô nghe lầm sao?
Bùi Dịch cũng hơi hơi cau mày, hiển nhiên không nghĩ tới Đoàn Kế Hùng sẽ đột nhiên đứng ra thay Tô Thi Thi nói chuyện.
"Đoàn lão nói đúng. Tôi cũng tin tưởng Thi Thi." Hỗ Sĩ Minh biểu tình đặc biệt thận trọng, nghiêm túc nói, "Bây giờ vì lời xin lỗi với mọi người, xây dựng Minh Đỉnh nguyện ý quyên ra một ngàn vạn, dùng cho sự nghiệp bảo vệ môi trường. Coi như là tôi vì thanh danh Tô Thi Thi, cô ấy là một người đáng tín nhiệm để hợp tác làm việc."
"Bốp bốp bốp..." Hiện trường vang lên một trận nhiệt liệt vỗ tay.
Hỗ Sĩ Minh đứng ở trên bục, lộ ra tươi cười, ra vẻ nghiêm túc, cả người hình tượng đều đã cao lớn hơn rất nhiều.
"Cái tên ra vẻ đạo mạo khốn kiếp!" Tô Thi Thi tức giận đến hận không thể đi lên xé bộ mặt giả tạo của hắn.
Quá đê tiện rồi!
Toàn bộ chuyện này rõ ràng chính là hắn làm, hắn bây giờ lại giả mù sa mưa đến đây giúp cô nói chuyện?
Vì thanh danh của cô?
Cô cần sao?!
Tức giận đến cả người sắp bốc khói rồi!
Càng đáng giận chính là, bọn cô hiện tại từ đầu cái gì đều đã làm không được, chỉ có thể nhìn Hỗ Sĩ Minh ở trên đài biểu diễn!
"Hỗ tổng, xin hỏi người làm như vậy, là vì Bùi phu nhân hay vẫn lại là Bùi tổng?" Có một cái tiểu phóng viên không sợ chết hỏi han, "Người đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?"
Tô Thi Thi tức hộc máu.
Những phóng viên này là phái tới trị kẻ ác à? Chuyện này sao lại thành ra như vậy!
Bùi Dịch sắc mặt cũng đen, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Hỗ Sĩ Minh, toàn thân tản ra lãnh khí.
Ngay khi Tô Thi Thi cho rằng Bùi Dịch muốn nói lời ác độc thời điểm, anh bỗng nhiên lộ ra một nụ cười tươi tắn.
Ấm áp, ấm áp, như như gió xuân khoảnh khắc thổi tan một buồng rét lạnh.
Tô Thi Thi sững sờ nhìn chăm chú, chỉ thấy Bùi Dịch hướng tới Hỗ Sĩ Minh vươn tay ra.
"Mặt thì cười cười lại đưa tay đánh người- - đây là muốn đánh lén sao?" Tô Thi Thi theo bản năng đã nghĩ đi ngăn lại Bùi Dịch.
Nhiều phóng viên như vậy, cũng không thể xằng bậy!
Ngay sau đó, cô sợ ngây người.
Bùi Dịch hướng tới Hỗ Sĩ Minh vươn ra, nghiêm trang nói: "Hỗ tổng, cảm tạ hỗ trợ. Xây dựng Tiệp Khắc cùng xây dựng Minh Đỉnh thực lực ngang nhau, có thể có được Hỗ tổng hỗ trợ, là vinh hạnh của Bùi mỗ."
Lần này đến phiên Hỗ Sĩ Minh ngây ngẩn cả người.
Ngay tại vừa rồi, hắn thật sự cho rằng Bùi Dịch sẽ đánh chính mình.
"Bùi tổng khách khí rồi." Hỗ Sĩ Minh vươn tay, cùng Bùi Dịch bắt tay nhau.
Một đợt sét đánh ở giữa hai người đùng đùng nổ vang, hai người ánh mắt cũng không có giống như ở mặt ngoài nhìn hài hòa như vậy.
Tô Thi Thi trong lòng phát trầm.
Hai người này tới cùng sao lại thế này?
Liền ngay cả bên cạnh Đoàn Kế Hùng sắc mặt cũng thay đổi.
"Hai đứa nhóc này từ khi nào thì quan hệ tốt như vậy rồi?" Đoàn Kế Hùng nhíu mày.
Nếu như quả thật là vậy, đối với Đoàn gia sẽ không có lợi!
Mà hiện trường các phóng viên lại ra sức chụp chiếu. Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh bắt tay giảng hòa, đây chính là tin tức nóng hổi nha!
Chỉ là, mọi người phát hiện hai vị bá đạo tổng giám đốc này dường như có chút không thích hợp.
Này đều đã một phút đồng hồ trôi qua rồi, như thế nào hai người tay lại vẫn nắm!
Tô Thi Thi liền đứng bên cạnh hai người, xem rõ ràng. Bên má cô hơi hơi giật giật, dùng âm thanh chỉ có ba người bọn họ mới nghe được nói.
"Tay của hai người đây là dính chặt rồi hả?"
Bùi Dịch cùng Hỗ Sĩ Minh mặt đều là cứng đờ.
Hai người đồng khởi buông tay ra, nhưng mà tay của hai người đều đã cực kỳ cứng ngắc.
"Hí..." Hỗ Sĩ Minh đau đến cắn răng, "Kẻ điên này lực tay cũng thật không nhỏ!"
Bùi Dịch cũng không tốt hơn chỗ nào, ít nhất, tay ở bên người, có chút phát run.
Tô Thi Thi thấy vậy triệt để cạn lời rồi. Cô hướng thư ký Vương đang đứng ở một bên liếc mắt ra hiệu, rồi sau đó ôm lấy cánh tay Bùi Dịch liền đi ra bên ngoài.
Thư ký Vương lập tức tiến lên hấp dẫn ánh mắt các phóng viên: "Mọi người còn có cái gì vấn đề muốn hỏi Hỗ tổng cùng Đoàn lão gia, xin nắm chặt thời gian. Chiêu đãi sẽ kết thúc sau năm phút đồng hồ nữa."
Đang muốn đuổi theo Tô Thi Thi, Hỗ Sĩ Minh sắc mặt tối đen một mảnh. Đoàn Kế Hùng sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Bên này, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch sau khi rời khỏi phòng họp, liền đi văn phòng Tô Thi Thi.
"Anh nói xem Hỗ Sĩ Minh này diễn tuồng nào vậy?" Tô Thi Thi khó hiểu hỏi.
Cô cảm thấy được có phần không thích hợp. Hôm nay Hỗ Sĩ Minh quá khác thường rồi.
"Vì muốn bàn đạp cho chính hắn." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.
"Tạo bàn đạp?" Tô Thi Thi nhớ tới hành động vừa rồi Hỗ Sĩ Minh quyên tiền bạc, quả thật có chút hiềm nghi hắn đang muốn quảng cáo thanh danh.
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, biểu tình cực kỳ nghiêm trọng: "Nếu công trình thôn Thành Trung thôn không có xây dựng Tiệp Khắc, vậy xây dựng Minh Đỉnh của hắn chính là lựa chọn tốt nhất làm người phụ trách."
"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi mặt trắng vài phần, "Anh có phải có cái gì gạt em hay không?"
Cô thật sự cực kỳ lo lắng!
"Ngốc quá. Anh chỉ là phân tích những tình huống có khả năng cho em biết thôi." Bùi Dịch đem Tô Thi Thi ôm vào trong ngực, trầm giọng nói, "Đáp ứng anh, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đều đã phải tin tưởng anh."
"Vợ yêu à, anh sẽ vẫn luôn bảo vệ em thật tốt."
"Bùi Dịch..." Tô Thi Thi mũi cay cay, cái loại bất an trong lòng này càng ngày càng nghiêm trọng.
Đúng là hơi giương mắt, nhìn đến đáy mắt anh lấp lánh, cô đành đem lời còn muốn nói đều đã nuốt trở vào, chỉ trùng điệp gật đầu: "Được, em tin."
Anh em tin tưởng anh, em đây sẽ tin. Bất luận xảy ra chuyện gì!
"Tô tổng..." Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, thư ký mới của Tô Thi Thi thật cẩn thận nói, "Đoàn lão tìm người."
"Đoàn Kế Hùng?" Tô Thi Thi nhướng mày, nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, "Ông ta quả nhiên hẳn không miễn phí giúp em nói chuyện."
Chú À! Đừng Nên Thế!