Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 369: Vòng vây
"Nơi năm đó hẹn hò?" Bùi Dịch nhìn tin nhắn Tần Phong gửi tới mấy hàng chữ kia, sắc mặt so với vừa rồi tối đen từ từ chuyển nhạt, lúc này mặt không chút thay đổi.
"Tô Thi Thi, em giỏi lắm!" Bùi Dịch nắm chặt di động, lòng không hiểu sao có chút chua xót. (Anh lại ăn giấm rồi ?????)
Không sai! Anh không thoải mái!
Vị hôn thê của anh vì giận anh mới rời nhà trốn đi, vậy mà lại chạy đến nơi trước đây cùng chồng cũ hẹn hò.
"Không đúng, cô ấy vì cái gì rời nhà trốn đi?" Bùi Dịch bây giờ mới nghĩ đến nguyên nhân khiến Tô Thi Thi hôm nay lại làm loạn.
Bùi Dịch lúc này mới phát hiện Tần Phong gửi tin nhắn kia, nội dung phần sau anh còn chưa đọc hết, vừa rồi anh chỉ cố ăn giấm chua vậy mà không có phát hiện.
"Bác gái nói cho Thi Thi biết chuyện của Trạm Dẫn Lan. Em ấy có thể cho rằng, chính mình bị trở thành vật thay thế, cậu nên là chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Tần Phong lại tốt bụng bỏ thêm một câu: "Chính mình tạo nghiệt chung quy là phải trả."
Bùi Dịch mặt bá một phen lại đen, nhếch mày, đưa điện thoại di động ném qua một bên. Ngẩng đầu nhìn về con đường phía trước, nửa ngày đều không có động tác khác.
Quá rất lâu, anh mới yên lặng nhắm chặt mắt, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Lúc trước nghĩ sai thì hỏng hết, để cho anh có được Tô Thi Thi ở bên mình, nhưng đồng thời lại chôn xuống mầm móng tai hoạ. Mặc kệ anh hiện tại yêu Tô Thi Thi như thế nào, lúc trước, ban đầu động cơ quả thật là vì Trạm Dẫn Lan.
Tô Thi Thi làm hư cái điện thoại kia, những kỷ niệm của anh cùng Trạm Dẫn Lan trải qua, anh đều đã lưa giữ lại cất vào trong cái điện thoại đó, cho nên anh để cho Tô Thi Thi dùng chính mình bồi thường.
"Bùi Dịch, mày quả thật đáng đời." Bùi Dịch thì thào nói, trong mắt hiện lên quét xuống thống khổ.
Lúc trước Trạm Dẫn Lan chết đi quả thật đã cho anh đả kích rất lớn, anh đã từng thiếu chút nữa gượng dậy không nổi. Nhưng mà sự xuất hiện của Tô Thi Thi, để cho anh từng chút một yêu cô nhiều hơn, không chỉ còn đơn thuần là người thay thế như lúc bắt đầu nữa rồi.
Lúc này chỉ cần suy nghĩ đến việc anh co khả năng sẽ thật sự mất đi Tô Thi Thi, lòng liền không khống chế được vô cùng hoảng loạn, thậm chí ngay cả chuyện Trạm Dẫn Lan vốn tưởng đã chết giờ sống lại, cũng không có thể để cho anh dừng lại việc đi tìm cô.
Hiện giờ ở trong đầu anh chứa tràn đầy đều là hình bóng của Tô Thi Thi, từ đầu không chấp nhận được những chuyện khác nữa rồi.
Bất quá nghĩ tới đây, chân đạp xuống chân ga đem tốc độ xe lại tăng thêm một chút, cấp tốc hướng tới đại học Thành Phố phóng đi.
Chỉ là khi anh sắp tới gần đại học Thành Phố khi đó, ở một khúc cua, bỗng nhiên bị một chiếc xe thể thao màu đỏ cản đường.
"Bùi tiên sinh, thật trùng hợp?" Hỗ Minh Phỉ dựa lên cửa xe, hai tay khoanh trước ngực, cười như không cười nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi, làm như không nhìn thấy được cô ta, chuyển động tay lái, muốn vòng qua xe của cô ta.
"Bùi tiên sinh, là muốn đi gặp Tô tiểu thư sao?" Hỗ Minh Phỉ quay đầu nhìn một phen về phía đại học Thành Phố, lại quay đầu hướng về phía Bùi Dịch cười nhạt nói, "Không biết Bùi tiên sinh đi đến chỗ mà trước đây Tô tiểu thư cùng chồng trước của mình hẹn hò gặp mặt, có cảm tưởng gì?"
Bùi Dịch trên mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, hoàn toàn bất vi sở động.
Dù sao cô ta mới là vị hôn thê hơn người, xứng với Bùi Dịch hơn Tô Thi Thi!
"Bùi Dịch, tôi nghe nói Trạm Dẫn Lan còn sống, anh chẳng lẽ không muốn biết cô ấy làm thế nào sống sót à? Dù sao năm đó vụ tai nạn xe kia nghiêm trọng như thế, có thể sống sót thật sự không dễ dàng." Hỗ Minh Phỉ vừa nói chuyện, một bên hướng tới xe Bùi Dịch đi đến. Ngăn trở đầu xe, không cho anh rời đi
Bùi Dịch mày chậm rãi nhíu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, vẫn như cũ không nói gì.
Hỗ Minh Phỉ nói: "Tôi nghe nói, bác gái năm đó cực kỳ không thích Trạm tiểu thư..."
"Ngậm miệng!" Bùi Dịch lạnh giọng cắt ngang lời cô ta.
Nhìn anh có phản ứng, Hỗ Minh Phỉ lập tức hưng phấn lên, xem ra cô ta thành công rồi.
Cô ta đối với Bùi Dịch nói: "Xem ra anh hẳn là đã đoán được chuyện gì rồi, không biết anh có cảm tưởng gì? Khả năng mẹ anh lại dùng cách giống năm đó để đối phó Tô tiểu thư..."
"Hỗ tiểu thư." Bùi Dịch đột nhiên lên tiếng, nhàn nhạt nhìn Hỗ Minh Phỉ. Trong lời nói không mang theo một tia cảm tình, "Tôi cảm thấy được cô cần phải hiểu rõ một chuyện, trên cái thế giới này cho dù phụ nữ chết hết, tôi cũng không có khả năng nhìn tới cô, càng không thể lấy cô."
"Muốn làm Bùi phu nhân, si tâm vọng tưởng."
Bùi Dịch nói xong một lần nữa nổ máy xe, không tính toán lại để ý cái người phụ nữ phiền phức trước mặt kia.
"Bùi Dịch, anh! Anh nghĩ rằng tôi thật sự muốn gả cho anh? Bất quá là hôn nhân thương mại thôi, anh thật sự cho rằng chính mình giỏi lắm sao?" Hỗ Minh Phỉ bị Bùi Dịch làm cho tức giận đến mặt mũi trắng bệch, miệng không đắn đo mắng người
Bùi Dịch không hề để ý cô ta, xoay tay lái, hướng tới đường bên cạnh đi vòng qua.
Hỗ minh Phỉ lại đột nhiên như là điên rồi một dạng, vọt tới của chắn đầu xe dang rộng hai tay ngăn anh lại, lạnh lùng nói: "Anh không nghĩ muốn điều tra nguyên nhân năm đó cha anh chết hay sao? Hiện tại xuống xe, tôi nói cho anh một cái manh mối."
Bùi Dịch mặt trầm xuống, mạnh chân dẫm lên chân ga? xe lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ gia tăng thêm rất nhiều.
Hỗ Minh Phỉ nhíu chặt hai hàng lông mày, quản không được nhiều như vậy, bất chấp tất cả nói: "Tôi nghe nói mẹ anh năm đó cùng chú ba của tôi quan hệ rất tốt, mẹ anh khi đó đã là Bùi phu nhân, mà anh đều đã tám tuổi..."
"Két..." Một tiếng phanh xe chói tai phanh, trêm đường phố yên tĩnh có vẻ cực kỳ vang dội. Bùi Dịch lạnh lùng nhìn Hỗ Minh Phỉ, sắc mặt có chút khủng bố.
Hỗ Minh Phỉ biết lời chính mình nói đã có tác dụng, đắc ý nhìn Bùi Dịch: "Xuống xe, đi theo tôi. Nếu không anh vĩnh viễn không thể biết chân tướng năm đó!"
Bùi Dịch ngồi trên xe, lẳng lặng nhìn cô ta. Tức giận cùng khó chịu lúc trước chậm rãi tiêu tán, lúc này đã sớm khôi phục vẻ mặt không chút đổi sắc, người nào đều đã nhìn không ra trong con ngươi thâm thúy kia đang nghĩ cái gì.
Hỗ Minh Phỉ bỗng nhiên có chút đoán không ra tâm tư của anh, nghểnh cổ nói: "Tôi cho anh thời gian một phút đồng hồ để suy nghĩ, nếu bỏ lỡ..."
Cô ta nói còn chưa nói xong, chỉ thấy Bùi Dịch Bùi Dịch bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống di động một cái, như là có tin nhắn tiến vào, lập tức anh liền khởi động xe.
Anh không tiếp tục liếc nhìn cô ta một cái, Bentley trực tiếp lướt ngang qua bên cạnh Hỗ Minh Phỉ lao như bay mà đi, đem Hỗ Minh Phỉ hoảng sợ, tức giận đến thiếu chút nữa chửi ầm lên.
"Chết tiệt! Bùi Dịch, anh sẽ hối hận." Hỗ Minh Phỉ nhìn bóng chiếc Bentley rời đi càng lúc càng xa, gắt gao xiết chặt quả đấm.
Hỗ Minh Phỉ nghĩ một chút, cầm ra điện thoại gọi cho Hỗ Sĩ Minh.
"Anh, em không ngăn anh ta lại được."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một phen, lập tức truyền đến giọng nói trầm trầm của Hỗ Sĩ Minh "Anh biết rồi, em đi về trước đi, chuyện này em đừng tham gia nữa."
"Anh tìm đến Tô Thi Thi sao?" Hỗ Minh Phỉ hỏi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ, Hỗ Sĩ Minh làm như đang nhìn cái gì, thuận miệng nói: "Đương nhiên, nơi này có người anh tìm không thấy sao?"
Hắn nói xong liền cúp điện thoại.
Bên ngoài Đại học Thành Phố có một con phố bán thức ăn rất náo nhiệt, Hỗ Sĩ Minh ngồi trên chiếc Lamborghini màu vàng, chính đang hứng thú nhìn cách đó không xa, một cô gái đang ngồi ăn thịt nướng, Tô Thi Thi.
"Bùi Dịch, lúc này anh hẳn là biết tin tức rồi? Biết tôi ở trong này thậm chí ngay cả chân tướng cha mình chết đều đã không quan trọng nữa, xem ra chúng tôi quả thật xem nhẹ địa vị Tô Thi Thi ở trong lòng anh rồi."
"Đáng tiếc, anh chung quy đã muộn." Hỗ Sĩ Minh mở cửa xe, hướng Tô Thi Thi đi đến.
Cùng lúc đó, đám vệ sĩ hắn mang đến, cũng hướng tới quán thịt nướng kia chậm rãi bao vây lại.
Cả nhà tuần mới vui vẻ nè ~!~
Chú À! Đừng Nên Thế!